Chương 112:
Ái Thi
04/01/2021
Bà Thu Liên liếc nhìn Ngọc Tâm:
"Mày dám giết chết con tao! Tại sao mày lại giết con tao hả?"
Ngọc Tâm đứng sát lại gần, lấy tay bóp mặt bà ta rồi nói với giọng độc ác.
"Con bà nó cướp chồng tôi thì tôi giết chết nó, bà có hiểu chưa?"
Bà Thu Liên lắc đầu nguầy nguậy:
"Không, không thể nào, không thể có chuyện Thu Lan cướp chồng được! Chẳng phải con gái tôi cưới Châu Duy sao?"
Ngọc Tâm cười khinh bỉ:
"Cưới Châu Duy? Haha, con tiện nhân đó đêm tân hôn nó đã giết chết chồng nó rồi, bà thấy nó có độc ác ghê tởm không chứ!"
Bà Thu Liên không thể tin được lại có chuyện như vậy, bà thấy trong giấc mơ Thu Lan nói là cô bị Ngọc Tâm giết chết rất dã man. Chứ không đề cập đến Châu Duy đã chết, bà không thể tin con gái bà lại giết chết chồng mới cưới được.
Khuôn mặt bà bỗng đơ ra:
"Không, không phải, không phải đâu! Con tôi không có giết chồng nó, đây chỉ là hiểu lầm có phải không? Chỉ là sự cố thôi đúng không?"
Châu Dương tức giận bước đến nắm lấy cổ áo bà nhấc lên, anh gằn giọng.
"Sự cố? Hiểu lầm? Haha, nó giết chết Châu Duy cả nhà tôi ai cũng biết, bà đừng có mà ảo tưởng là con gái bà trong sạch đi. Cô ta còn độc ác hơn bà tưởng rất nhiều, không những giết chết chồng mình mà còn giết chết ba mẹ chồng nữa. Loại như cô ta nên hồn bay phách tán vĩnh viễn thì tốt hơn!"
Bà Thu Liên nhớ lại những cảnh Thu Lan cho bà thấy trong giấc mơ, thấy được sự đối đãi như súc sinh hành hạ thân xác của cô. Làm cho tim bà cảm thấy đau đớn, bà liếc nhìn hai người họ mà nói.
"Không có lửa làm sao có khói, chính gia đình chúng mày đã hãm hại con tao ra nông nổi như thế. Nên nó mới hận chúng mày, muốn trả thù giết sạch mấy lũ ác ôn tụi bây cũng đáng lắm!"
Ngọc Tâm tát vào mặt bà:
"Gia đình tôi đối tốt với nó lắm, nó còn dám mơ tưởng đến anh rễ thì loại người như nó nên chết quách đi cho xong. Đúng là đồ lẳng lơ!"
Bà Thu Liên cười đểu:
"Đối tốt? Haha, tao không tin mày đâu Ngọc Tâm! Mày hại chết con tao hành hạ tra tấn nó dã man hơn súc vật, mày sẽ gặp quả báo rồi mày sẽ chết không toàn thây!"
Châu Dương liếc nhìn Ngọc Tâm:
"Sao chứ? Em hành hạ tra tấn Thu Lan à?"
Ngọc Tâm ấp úng:
"Em...em..."
Ả chỉ tay vào mặt bà Thu Liên rồi quát lên.
"Cái bà già này ăn nói lung tung, tôi hành hạ tra tấn con bà hồi nào?"
Bà Thu Liên cười lớn:
"Hahaha, 20 năm trước mày cũng trói đứng con tao vào gốc cây này. Mày lấy roi da đánh quần quật vào người Thu Lan, mày còn đánh cho nó sắp chết mới chịu buông tha. Mày nói xem còn bao nhiêu chuyện ác mày làm, mà mày không thừa nhận hả?"
Ngọc Tâm tát vào mặt bà Thu Liên đến chảy cả máu miệng, vừa tát ả vừa mắng.
"Câm miệng, bà chỉ toàn nói vớ vẩn thôi!"
Châu Dương nắm lấy tay Ngọc Tâm lay mạnh nói.
"Trong lúc anh vắng nhà em bắt nạt Thu Lan hả?"
Ngọc Tâm lắc đầu:
"Em...em không có..."
Bà Thu Liên nói lạnh lùng:
"Mày đánh con tao, hành hạ thân xác con tao, đổ nước dơ bẩn nên người con tao những chuyện xấu xa mày làm tao đếm không hết. Mày còn bắt con tao mặc đồ tân nương, bịt mắt trói con tao ra ngoài gốc cây hành hung nó. Đánh nó đầy rẫy vết thương đau đớn tột cùng, mày lấy dao rạch nát mặt nó. Đã vậy, tao không thể ngờ được mày lại chôn sống con tao, mày ác cũng ác vừa vừa thôi chứ. Mày quá độc ác mày đối xử với con người như thế hả, còn ác hơn cả cầm thú!"
Ngọc Tâm lắc đầu:
"Không, không, không...đừng kể nữa, câm miệng lại đi!"
Ngọc Tâm chạy vào nhà lấy roi da ra quất vào người bà Thu Liên thật mạnh.
Chát chát
"Aaaa..."
Tiếng la hét vang thấu trời xanh của bà vang lên, vừa đánh Ngọc Tâm vừa nói.
"Bà câm miệng ngay, tại sao bà dám nhắc lại chuyện này hả? Tại sao bà lại biết, con Thu Lan nó kể cho bà nghe phải không?"
Châu Dương không thể tin được Ngọc Tâm lại độc ác đến mức này, lúc đầu anh cứ tưởng cái chết của Thu Lan cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Ai mà ngờ cái chết của cô lại có liên quan đến Ngọc Tâm như vậy, đã thế Ngọc Tâm lại còn bạo hành Thu Lan dã man.
Anh không muốn tin đây là sự thật, vậy lúc Ngọc Tâm nói Thu Lan bỏ nhà theo trai chỉ là nói dối anh mà thôi. Thực ra cô đã bị Ngọc Tâm giết chết từ lâu rồi, anh đứng ngây ngốc ra cười như thằng điên. Thì ra Thu Lan bị Ngọc Tâm hại chết, mà chết rất đau đớn khổ sở.
Bởi vậy anh mới thắc mắc tại sao Thu Lan chết rồi mà vẫn quay lại báo thù, nếu như cái chết tự tử thì cô đã không trả thù gia đình anh rồi. Thì ra nguyên nhân chuyện này có khúc mắc, chính là Ngọc Tâm đã ra tay hãm hại giết chết Thu Lan.
Châu Dương thấy Ngọc Tâm dùng roi da đánh vào người bà Thu Liên, thì anh nắm lấy tay ả ngăn cản.
"Đủ rồi Ngọc Tâm! Em đánh bả làm gì?"
Ngọc Tâm lúc này mới dừng tay lại, ả thở hổn hển.
"Bà già này ăn nói nhảm nhí nên em đánh cho bả im miệng lại!"
Châu Dương nhìn thẳng mặt ả nói.
"Là em giết chết Thu Lan có phải không? Đây không phải là do tai nạn đúng không?"
Ngọc Tâm hất tay ra rồi nói.
"Thì sao? Là em giết chết nó đó! Biết sự thật thì sẽ thế nào? Anh ghê tởm em sao? Anh không thấy nó đáng chết hả, nó giết chết em trai của anh. Rồi nó còn quyến rũ cả anh, em cảm thấy nó thật gớm ghiếc nhìn thôi đã muốn ói rồi!"
"Mày dám giết chết con tao! Tại sao mày lại giết con tao hả?"
Ngọc Tâm đứng sát lại gần, lấy tay bóp mặt bà ta rồi nói với giọng độc ác.
"Con bà nó cướp chồng tôi thì tôi giết chết nó, bà có hiểu chưa?"
Bà Thu Liên lắc đầu nguầy nguậy:
"Không, không thể nào, không thể có chuyện Thu Lan cướp chồng được! Chẳng phải con gái tôi cưới Châu Duy sao?"
Ngọc Tâm cười khinh bỉ:
"Cưới Châu Duy? Haha, con tiện nhân đó đêm tân hôn nó đã giết chết chồng nó rồi, bà thấy nó có độc ác ghê tởm không chứ!"
Bà Thu Liên không thể tin được lại có chuyện như vậy, bà thấy trong giấc mơ Thu Lan nói là cô bị Ngọc Tâm giết chết rất dã man. Chứ không đề cập đến Châu Duy đã chết, bà không thể tin con gái bà lại giết chết chồng mới cưới được.
Khuôn mặt bà bỗng đơ ra:
"Không, không phải, không phải đâu! Con tôi không có giết chồng nó, đây chỉ là hiểu lầm có phải không? Chỉ là sự cố thôi đúng không?"
Châu Dương tức giận bước đến nắm lấy cổ áo bà nhấc lên, anh gằn giọng.
"Sự cố? Hiểu lầm? Haha, nó giết chết Châu Duy cả nhà tôi ai cũng biết, bà đừng có mà ảo tưởng là con gái bà trong sạch đi. Cô ta còn độc ác hơn bà tưởng rất nhiều, không những giết chết chồng mình mà còn giết chết ba mẹ chồng nữa. Loại như cô ta nên hồn bay phách tán vĩnh viễn thì tốt hơn!"
Bà Thu Liên nhớ lại những cảnh Thu Lan cho bà thấy trong giấc mơ, thấy được sự đối đãi như súc sinh hành hạ thân xác của cô. Làm cho tim bà cảm thấy đau đớn, bà liếc nhìn hai người họ mà nói.
"Không có lửa làm sao có khói, chính gia đình chúng mày đã hãm hại con tao ra nông nổi như thế. Nên nó mới hận chúng mày, muốn trả thù giết sạch mấy lũ ác ôn tụi bây cũng đáng lắm!"
Ngọc Tâm tát vào mặt bà:
"Gia đình tôi đối tốt với nó lắm, nó còn dám mơ tưởng đến anh rễ thì loại người như nó nên chết quách đi cho xong. Đúng là đồ lẳng lơ!"
Bà Thu Liên cười đểu:
"Đối tốt? Haha, tao không tin mày đâu Ngọc Tâm! Mày hại chết con tao hành hạ tra tấn nó dã man hơn súc vật, mày sẽ gặp quả báo rồi mày sẽ chết không toàn thây!"
Châu Dương liếc nhìn Ngọc Tâm:
"Sao chứ? Em hành hạ tra tấn Thu Lan à?"
Ngọc Tâm ấp úng:
"Em...em..."
Ả chỉ tay vào mặt bà Thu Liên rồi quát lên.
"Cái bà già này ăn nói lung tung, tôi hành hạ tra tấn con bà hồi nào?"
Bà Thu Liên cười lớn:
"Hahaha, 20 năm trước mày cũng trói đứng con tao vào gốc cây này. Mày lấy roi da đánh quần quật vào người Thu Lan, mày còn đánh cho nó sắp chết mới chịu buông tha. Mày nói xem còn bao nhiêu chuyện ác mày làm, mà mày không thừa nhận hả?"
Ngọc Tâm tát vào mặt bà Thu Liên đến chảy cả máu miệng, vừa tát ả vừa mắng.
"Câm miệng, bà chỉ toàn nói vớ vẩn thôi!"
Châu Dương nắm lấy tay Ngọc Tâm lay mạnh nói.
"Trong lúc anh vắng nhà em bắt nạt Thu Lan hả?"
Ngọc Tâm lắc đầu:
"Em...em không có..."
Bà Thu Liên nói lạnh lùng:
"Mày đánh con tao, hành hạ thân xác con tao, đổ nước dơ bẩn nên người con tao những chuyện xấu xa mày làm tao đếm không hết. Mày còn bắt con tao mặc đồ tân nương, bịt mắt trói con tao ra ngoài gốc cây hành hung nó. Đánh nó đầy rẫy vết thương đau đớn tột cùng, mày lấy dao rạch nát mặt nó. Đã vậy, tao không thể ngờ được mày lại chôn sống con tao, mày ác cũng ác vừa vừa thôi chứ. Mày quá độc ác mày đối xử với con người như thế hả, còn ác hơn cả cầm thú!"
Ngọc Tâm lắc đầu:
"Không, không, không...đừng kể nữa, câm miệng lại đi!"
Ngọc Tâm chạy vào nhà lấy roi da ra quất vào người bà Thu Liên thật mạnh.
Chát chát
"Aaaa..."
Tiếng la hét vang thấu trời xanh của bà vang lên, vừa đánh Ngọc Tâm vừa nói.
"Bà câm miệng ngay, tại sao bà dám nhắc lại chuyện này hả? Tại sao bà lại biết, con Thu Lan nó kể cho bà nghe phải không?"
Châu Dương không thể tin được Ngọc Tâm lại độc ác đến mức này, lúc đầu anh cứ tưởng cái chết của Thu Lan cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Ai mà ngờ cái chết của cô lại có liên quan đến Ngọc Tâm như vậy, đã thế Ngọc Tâm lại còn bạo hành Thu Lan dã man.
Anh không muốn tin đây là sự thật, vậy lúc Ngọc Tâm nói Thu Lan bỏ nhà theo trai chỉ là nói dối anh mà thôi. Thực ra cô đã bị Ngọc Tâm giết chết từ lâu rồi, anh đứng ngây ngốc ra cười như thằng điên. Thì ra Thu Lan bị Ngọc Tâm hại chết, mà chết rất đau đớn khổ sở.
Bởi vậy anh mới thắc mắc tại sao Thu Lan chết rồi mà vẫn quay lại báo thù, nếu như cái chết tự tử thì cô đã không trả thù gia đình anh rồi. Thì ra nguyên nhân chuyện này có khúc mắc, chính là Ngọc Tâm đã ra tay hãm hại giết chết Thu Lan.
Châu Dương thấy Ngọc Tâm dùng roi da đánh vào người bà Thu Liên, thì anh nắm lấy tay ả ngăn cản.
"Đủ rồi Ngọc Tâm! Em đánh bả làm gì?"
Ngọc Tâm lúc này mới dừng tay lại, ả thở hổn hển.
"Bà già này ăn nói nhảm nhí nên em đánh cho bả im miệng lại!"
Châu Dương nhìn thẳng mặt ả nói.
"Là em giết chết Thu Lan có phải không? Đây không phải là do tai nạn đúng không?"
Ngọc Tâm hất tay ra rồi nói.
"Thì sao? Là em giết chết nó đó! Biết sự thật thì sẽ thế nào? Anh ghê tởm em sao? Anh không thấy nó đáng chết hả, nó giết chết em trai của anh. Rồi nó còn quyến rũ cả anh, em cảm thấy nó thật gớm ghiếc nhìn thôi đã muốn ói rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.