Chương 120:
Ái Thi
04/01/2021
Thu Lan đứng trợn mắt lên ngạc nhiên, vì không hiểu sao Thiên Quân lại xuất hiện ở đây. Ngọc Tâm nhìn thấy cậu thì vội hét lên.
"Thiên Quân mau cứu mẹ!"
Thiên Quân vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, cậu đứng đó như chôn chân tại chỗ. Không biết đang xảy ra chuyện gì, thấy Ngọc Tâm nói thì vội hoàn hồn trở lại. Cậu chỉ tay vào mặt Thu Lan mà nói.
"Thu Lan mau thả mẹ tôi ra!"
Thu Lan không thể tin được Thiên Quân là con trai của Ngọc Tâm và Châu Dương, cô chợt nhớ lại 20 năm trước khi cô còn sống. Cô đã nghe nói Ngọc Tâm có thai là một cậu con trai, tại sao cô lại quên mất chi tiết này nhỉ.
Bây giờ cũng đã 20 năm trôi qua rồi, đương nhiên đứa bé cũng được sinh ra và lớn lên khỏe mạnh. Thu Lan bật cười lớn vì ông trời quá trêu ngươi cô, người cứu cô thoát khỏi phong ấn lại chính là con trai của Ngọc Tâm.
"Hahaha..."
Cô buông tay ra khỏi cổ Ngọc Tâm, ả thở hổn hển cố gắng hít mấy ngụm không khí.
"Thì ra cậu là con trai của Ngọc Tâm và Châu Dương sao? Hahaha...thật là trùng hợp!"
Thiên Quân nhìn qua cái xác của Châu Dương, thấy ba mình chết thật thê thảm thân xác không được nguyên vẹn. Cái xác bị mất con mắt, mất tai, thất khiếu chảy máu, bụng bị thủng một lỗ lớn máu chảy be bét. Thiên Quân bưng kín miệng không để cho phải nôn ra, cậu tròn xoe mắt nhìn cô.
"Thu Lan cô giết chết ba tôi sao?"
Thu Lan bật cười lớn:
"Hahaha...thì sao? Tất cả các người hôm nay đều phải trả giá, những lỗi lầm nghiệp chướng đã gây ra cho tôi ở quá khứ!"
Thiên Quân đứng hình khi nghe Thu Lan nói, vậy có nghĩa là câu chuyện mà cô kể cho cậu nghe bị hãm hại giết chết thê thảm. Lại chính là gia đình mà cậu yêu quý kính trọng nhất, đã ra tay sát hại một cô gái yếu đuối hiền lành.
Thiên Quân bịt tai lại lắc đầu hét:
"Tôi không tin, cô nói dối! Cô nói dối, gia đình tôi sao có thể độc ác đến mức như vậy được. Không thể nào...không thể nào có chuyện đó được...không...không..."
Thu Lan cười lạnh:
"Cậu hãy chấp nhận chuyện đó đi, tất cả đều là sự thật!"
Thiên Quân khóc lóc quay qua hỏi Ngọc Tâm.
"Mẹ ơi, chuyện này là sao? Có phải là sự thật không?"
Ngọc Tâm gật đầu:
"Là thật!"
Thiên Quân đứng hình khi nghe mẹ cậu nói vậy, chẳng lẽ tất cả đều là sự thật sao. Gia đình mà cậu luôn coi trọng nhất, lại là những kẻ giết người. Thiên Quân ôm đầu khóc như điên, tại sao ông trời lại đối xử với cậu như thế. Thu Lan là người mà cậu thích lại ra tay giết chết người thân của mình còn chuẩn bị giết cả mẹ mình nữa.
Thu Lan trợn trắng mắt lên nhìn Ngọc Tâm.
"Tao sẽ giết chết mày rồi sẽ đến con trai của mày, hahaha...ngày hôm nay sẽ không có ai thoát được đâu! Tất cả hãy chết hết đi!"
Thu Lan bóp chặt cổ Ngọc Tâm gân máu trên người cô nổi lên, Ngọc Tâm la hét dữ dội.
"Con tiện nhân mau buông tao ra!"
Thiên Quân thấy mẹ mình bị Thu Lan bóp cổ thì vội chạy đến.
"Con đến cứu mẹ đây!"
Thu Lan hất tay:
"Cút ra!"
Thiên Quân bị cô dùng lệ khí đánh cho văng ra xa té ngã xuống dưới đất, ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
"Tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy đó Thu Lan!"
Thu Lan cười lạnh lùng:
"Đúng, tôi độc ác là do gia đình cậu tạo nên đấy! Vì tôi độc ác nên sẽ không có tình người đâu, vậy nên các người hãy chết hết đi!"
Du Linh nhìn thấy các xác chết ở giữa sân nhìn rất kinh khủng, mỗi người một cái chết khác nhau nhìn đau đớn không thể tả xiết. Bỗng nhiên ả nhìn thấy có một người hơi quen quen, ả bước lại gần thì nhận ra đó là thầy Hải. Ả vội lay lay người hắn.
"Hải sư huynh, Hải sư huynh! Huynh mau tỉnh lại đi!"
Thầy Hải vẫn nằm im bất động, thân thể đều bị gãy nát bể đầu vỡ sọ. Du Linh bịt kín miệng lại trợn tròn mắt, không thể tin được sư huynh của ả lại bị chết thảm như thế. Du Linh xiết tay thành nắm đấm.
"Huynh chết thảm như thế là do con lệ quỷ kia gây ra hay sao? Huynh yên tâm đi muội sẽ không để cho huynh phải chết oan uổng như vậy đâu, muội sẽ báo thù cho huynh!"
Thầy Hải với Du Linh là huynh muội kết nghĩa bái sư học đạo ở trên núi, bình thường mối quan hệ của hai người rất tốt. Đều được sư phụ tận tình dạy bảo, Du Linh rất quý sư huynh của mình. Vì thầy Hải hay giúp đỡ bảo vệ cho ả, nên ả xem hắn như là anh trai ruột của mình.
Thầy Hải pháp thuật cao cường mà còn bị chết thảm như thế, thì chắc chắn là Thu Lan rất mạnh. Nhưng nhìn thấy cảnh hắn bị chết không toàn thây, thì trong lòng ả hiện lên ý chí báo thù mãnh liệt. Du Linh đứng dậy khuôn mặt ả hậm hực tức giận, ả nhìn thấy Thu Lan đang bóp chặt cổ mẹ chồng ả.
Du Linh móc ra 5 đồng tiền xu niệm chú rồi quăng vào tay của Thu Lan.
"Phá!"
Đồng tiền xu quăng trúng tay Thu Lan, nổ một tiếng thật mạnh như pháo hoa.
Bùm
Thu Lan đau đớn rút tay lại ánh mắt tức giận nhìn xem ai đang đánh lén mình, cô quay lại thì thấy Du Linh dùng lá bùa màu xanh lục phóng thẳng đến người mình. Lá bùa dán vào người cô không cử động được, cô cố gắng giãy giụa, Du Linh khuôn mặt lạnh lẽo bước đến gần.
"Mày là con quỷ giết chết sư huynh của tao sao?"
Thu Lan nhìn qua xác chết của thầy Hải mới biết được, hắn là sư huynh của Du Linh, cô bật cười lớn.
"Hahaha...thì sao? Hắn tuy mạnh thật đấy, nhưng làm gì có cửa đấu với tao!"
"Thiên Quân mau cứu mẹ!"
Thiên Quân vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, cậu đứng đó như chôn chân tại chỗ. Không biết đang xảy ra chuyện gì, thấy Ngọc Tâm nói thì vội hoàn hồn trở lại. Cậu chỉ tay vào mặt Thu Lan mà nói.
"Thu Lan mau thả mẹ tôi ra!"
Thu Lan không thể tin được Thiên Quân là con trai của Ngọc Tâm và Châu Dương, cô chợt nhớ lại 20 năm trước khi cô còn sống. Cô đã nghe nói Ngọc Tâm có thai là một cậu con trai, tại sao cô lại quên mất chi tiết này nhỉ.
Bây giờ cũng đã 20 năm trôi qua rồi, đương nhiên đứa bé cũng được sinh ra và lớn lên khỏe mạnh. Thu Lan bật cười lớn vì ông trời quá trêu ngươi cô, người cứu cô thoát khỏi phong ấn lại chính là con trai của Ngọc Tâm.
"Hahaha..."
Cô buông tay ra khỏi cổ Ngọc Tâm, ả thở hổn hển cố gắng hít mấy ngụm không khí.
"Thì ra cậu là con trai của Ngọc Tâm và Châu Dương sao? Hahaha...thật là trùng hợp!"
Thiên Quân nhìn qua cái xác của Châu Dương, thấy ba mình chết thật thê thảm thân xác không được nguyên vẹn. Cái xác bị mất con mắt, mất tai, thất khiếu chảy máu, bụng bị thủng một lỗ lớn máu chảy be bét. Thiên Quân bưng kín miệng không để cho phải nôn ra, cậu tròn xoe mắt nhìn cô.
"Thu Lan cô giết chết ba tôi sao?"
Thu Lan bật cười lớn:
"Hahaha...thì sao? Tất cả các người hôm nay đều phải trả giá, những lỗi lầm nghiệp chướng đã gây ra cho tôi ở quá khứ!"
Thiên Quân đứng hình khi nghe Thu Lan nói, vậy có nghĩa là câu chuyện mà cô kể cho cậu nghe bị hãm hại giết chết thê thảm. Lại chính là gia đình mà cậu yêu quý kính trọng nhất, đã ra tay sát hại một cô gái yếu đuối hiền lành.
Thiên Quân bịt tai lại lắc đầu hét:
"Tôi không tin, cô nói dối! Cô nói dối, gia đình tôi sao có thể độc ác đến mức như vậy được. Không thể nào...không thể nào có chuyện đó được...không...không..."
Thu Lan cười lạnh:
"Cậu hãy chấp nhận chuyện đó đi, tất cả đều là sự thật!"
Thiên Quân khóc lóc quay qua hỏi Ngọc Tâm.
"Mẹ ơi, chuyện này là sao? Có phải là sự thật không?"
Ngọc Tâm gật đầu:
"Là thật!"
Thiên Quân đứng hình khi nghe mẹ cậu nói vậy, chẳng lẽ tất cả đều là sự thật sao. Gia đình mà cậu luôn coi trọng nhất, lại là những kẻ giết người. Thiên Quân ôm đầu khóc như điên, tại sao ông trời lại đối xử với cậu như thế. Thu Lan là người mà cậu thích lại ra tay giết chết người thân của mình còn chuẩn bị giết cả mẹ mình nữa.
Thu Lan trợn trắng mắt lên nhìn Ngọc Tâm.
"Tao sẽ giết chết mày rồi sẽ đến con trai của mày, hahaha...ngày hôm nay sẽ không có ai thoát được đâu! Tất cả hãy chết hết đi!"
Thu Lan bóp chặt cổ Ngọc Tâm gân máu trên người cô nổi lên, Ngọc Tâm la hét dữ dội.
"Con tiện nhân mau buông tao ra!"
Thiên Quân thấy mẹ mình bị Thu Lan bóp cổ thì vội chạy đến.
"Con đến cứu mẹ đây!"
Thu Lan hất tay:
"Cút ra!"
Thiên Quân bị cô dùng lệ khí đánh cho văng ra xa té ngã xuống dưới đất, ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
"Tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy đó Thu Lan!"
Thu Lan cười lạnh lùng:
"Đúng, tôi độc ác là do gia đình cậu tạo nên đấy! Vì tôi độc ác nên sẽ không có tình người đâu, vậy nên các người hãy chết hết đi!"
Du Linh nhìn thấy các xác chết ở giữa sân nhìn rất kinh khủng, mỗi người một cái chết khác nhau nhìn đau đớn không thể tả xiết. Bỗng nhiên ả nhìn thấy có một người hơi quen quen, ả bước lại gần thì nhận ra đó là thầy Hải. Ả vội lay lay người hắn.
"Hải sư huynh, Hải sư huynh! Huynh mau tỉnh lại đi!"
Thầy Hải vẫn nằm im bất động, thân thể đều bị gãy nát bể đầu vỡ sọ. Du Linh bịt kín miệng lại trợn tròn mắt, không thể tin được sư huynh của ả lại bị chết thảm như thế. Du Linh xiết tay thành nắm đấm.
"Huynh chết thảm như thế là do con lệ quỷ kia gây ra hay sao? Huynh yên tâm đi muội sẽ không để cho huynh phải chết oan uổng như vậy đâu, muội sẽ báo thù cho huynh!"
Thầy Hải với Du Linh là huynh muội kết nghĩa bái sư học đạo ở trên núi, bình thường mối quan hệ của hai người rất tốt. Đều được sư phụ tận tình dạy bảo, Du Linh rất quý sư huynh của mình. Vì thầy Hải hay giúp đỡ bảo vệ cho ả, nên ả xem hắn như là anh trai ruột của mình.
Thầy Hải pháp thuật cao cường mà còn bị chết thảm như thế, thì chắc chắn là Thu Lan rất mạnh. Nhưng nhìn thấy cảnh hắn bị chết không toàn thây, thì trong lòng ả hiện lên ý chí báo thù mãnh liệt. Du Linh đứng dậy khuôn mặt ả hậm hực tức giận, ả nhìn thấy Thu Lan đang bóp chặt cổ mẹ chồng ả.
Du Linh móc ra 5 đồng tiền xu niệm chú rồi quăng vào tay của Thu Lan.
"Phá!"
Đồng tiền xu quăng trúng tay Thu Lan, nổ một tiếng thật mạnh như pháo hoa.
Bùm
Thu Lan đau đớn rút tay lại ánh mắt tức giận nhìn xem ai đang đánh lén mình, cô quay lại thì thấy Du Linh dùng lá bùa màu xanh lục phóng thẳng đến người mình. Lá bùa dán vào người cô không cử động được, cô cố gắng giãy giụa, Du Linh khuôn mặt lạnh lẽo bước đến gần.
"Mày là con quỷ giết chết sư huynh của tao sao?"
Thu Lan nhìn qua xác chết của thầy Hải mới biết được, hắn là sư huynh của Du Linh, cô bật cười lớn.
"Hahaha...thì sao? Hắn tuy mạnh thật đấy, nhưng làm gì có cửa đấu với tao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.