Chương 1:
Ái Thi
04/01/2021
Bà Thu Liên đến nhà họ Châu xin mượn tiền chữa bệnh cho chồng.
"Xin chào, bà Châu Hà! Tôi có thể xin mượn tiền 500 triệu để chữa bệnh cho chồng tôi đang mắc căn bệnh ung thư được không?"
Bà Châu Hà uống nước cam rồi nhàn nhạt đáp:
"Được thôi, sau 3 tháng bà phải trả một nửa số tiền cho tôi!"
"Được được, dĩ nhiên rồi. Tôi cảm ơn bà!"
Bà Thu Liên mừng rỡ cầm lấy số tiền vừa mượn được, liền về nhà chở ông Thu Tấn đến bệnh viện. Tại bệnh viện trong phòng cấp cứu....
"Bác sĩ chồng tôi sao rồi!"
"Chồng bà đã bị ung thư giai đoạn cuối e là không thể sống được đến một tháng!" Bác sĩ chầm chậm đáp
Bà Thu Liên nghe tin sét đánh liền ngất xỉu.
Thu Lan lo lắng:
"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, bác sĩ mau cứu mẹ tôi với!"
Thu Lan đỡ mẹ và đi tìm bác sĩ. Ngồi trên giường
bệnh bà Thu Liên như người mất hồn cầm tay Thu Lan nói:
"Ba con ông ấy không qua khỏi rồi, huhu!"
Thu Lan ôm mẹ an ủi:
"Mẹ đừng quá đau buồn, cuộc đời người ai rồi cũng sẽ chết thôi!"
Bà vừa khóc vừa ôm lấy con gái, Thu Lan an ủi mẹ rồi chở ba mẹ về nhà. Một tháng sau đám tang ông Thu Tấn, ánh mắt đượm buồn tang thương của bà Thu Liên khi chồng vừa mất đã bao trùm lấy ngôi nhà, vừa tiễn tang chồng đi chôn cất xong. Nhang khói bay nghi ngút trong không khí đau thương.
Bà Thu Liên thấy ông hạ huyệt xong xuôi rồi, thì thắp một nén nhang, mà khóc rống lên.
"Trời ơi, ông ơi là ông! Sao ông nỡ nhẫn tâm bỏ lại mình tôi cô đơn, lẻ loi suốt quãng đời còn lại chứ, huhuhu..."
Thu Lan vỗ về an ủi mẹ:
"Mẹ đừng quá đau buồn nữa sẽ tổn hại sức khỏe đó!"
Bà Thu Liên ôm lấy cô mà khóc lóc:
" Huhuhu, ba con! Ông ấy thật là khổ mà, sao ông lại đi sớm như vậy. Ông đã hứa là sẽ cùng tôi sống đến răng long đầu bạc mà, sao ông lại nuốt lời, ông lại bỏ tôi đi trước!
Thu Lan lau nước mắt cho mẹ rồi nói:
"Chúng ta quay về nhà thôi mẹ, cũng đã xế chiều rồi!
Bà Thu Liên khóc một trận thật lớn, như trút hết những nỗi lòng đau khổ của bà ra bên ngoài. Bây giờ bà cảm thấy tinh thần đã ổn định hơn, bà và cô lên xe quay về nhà.
Bên nhà họ Châu....
"Nhà ta chỉ có hai đứa con trai yêu quý, một đứa thì đã lập gia đình còn một đứa thì còn trẻ tuổi xanh. Châu Duy à con có dự định lấy vợ chưa?" Bà Châu Hà ngồi nhìn hai đứa con trai nói.
"Bà nó à, khi nào con nó muốn cưới vợ thì nó nói, giờ nó vẫn còn trẻ mà! Bà cứ ép nó làm gì?" Ông Châu Lục vừa uống trà vừa nhàn nhạt trả lời.
"Khụ khụ, thưa mẹ con cũng vừa mới hai mươi tuổi thôi. Con vẫn chưa muốn lấy vợ!" Châu Duy yếu ớt nói.
"Haiz, em trai à! Nhìn em xem cũng đã bệnh yếu ớt như thế này. Nếu không cưới vợ thì ai chăm sóc em đây. Em cũng đã hai mươi rồi chứ còn nhỏ nữa đâu. Cái tập đoàn công ty này em cũng không gánh vác hết công việc được!" Châu Dương nhìn em trai mà thở dài lắc đầu.
Châu Duy mĩm cười:
"Cảm ơn, lòng tốt của anh hai. Em tự lo liệu được, vốn dĩ công ty này là của anh mà. Em không xen vào đâu!"
Châu Duy xoa đầu em trai :
"Đứa trẻ này cũng đã hiểu chuyện rồi! Thật đáng thương vì em mắc căn bệnh tim. Nếu không thì em có thể cùng anh gánh vác tập đoàn công ty Châu Gia rồi!"
Châu Duy cười nhẹ mà ánh mắt đượm buồn :
"Cảm ơn anh hai, em biết mình sức khỏe không được tốt. Làm gánh nặng cho anh rồi!"
"Haha, đứa trẻ này vẫn ngoan như vậy. Thôi em vào phòng nghỉ ngơi đi!" Châu Dương vỗ vai em trai
"Vậy em xin phép vào phòng!"
Nói xong rồi Châu Duy xoay người bước vào phòng của mình. Ánh mắt đượm buồn của cậu hiện lên một chút đau thương, nếu như anh không bị bệnh tim hiểm ác này thì anh sẽ không làm gánh nặng cho gia đình.
Từ nhỏ đến lớn sức khỏe yếu ớt, toàn anh Châu Dương bảo vệ cho anh. Anh rất yêu quý anh trai của mình, đang ngồi ngẫm nghĩ nhìn ngắm qua bên ô cửa sổ thì đột nhiên anh lại lên cơn đau tim.
"A~~~ thuốc của mình đâu. Khụ, hộc hộc. Khó thở quá!"
Châu Duy đi tìm thuốc để trên bàn, anh với tay lấy chai thuốc. Ôi không, thuốc đã hết hôm nay là ngày cậu đi tái khám mà anh quên mất. Bây giờ lên cơn đau tim như thế này không có thuốc thì coi như toi đời rồi.
Anh cố gắng chạy ra ngoài kêu ba mẹ chở đi bệnh viện. Vừa mở cửa phòng ra anh chạy qua phòng anh hai yếu ớt kêu lên:
"Anh Châu Dương ơi.....hộc hộc......anh ơi.....hộc hộc......mau cứu em.....hộc hộc...."
Mồ hôi trên trán anh lấm tấm rơi, anh ôm lấy ngực mình như đang bị thắt lại rồi cậu ngất xĩu.
"Châu Duy, em mau tỉnh lại đi! Người đâu mau gọi xe cứu thương!"
ò é ò é ò é.....tiếng xe cứu thương vang lên, bác sĩ vội đặt Châu Duy lên trên xe rồi dùng máy thở chụp vào mũi anh. Chiếc xe cứu thương lao nhanh trong gió.
"Xin chào, bà Châu Hà! Tôi có thể xin mượn tiền 500 triệu để chữa bệnh cho chồng tôi đang mắc căn bệnh ung thư được không?"
Bà Châu Hà uống nước cam rồi nhàn nhạt đáp:
"Được thôi, sau 3 tháng bà phải trả một nửa số tiền cho tôi!"
"Được được, dĩ nhiên rồi. Tôi cảm ơn bà!"
Bà Thu Liên mừng rỡ cầm lấy số tiền vừa mượn được, liền về nhà chở ông Thu Tấn đến bệnh viện. Tại bệnh viện trong phòng cấp cứu....
"Bác sĩ chồng tôi sao rồi!"
"Chồng bà đã bị ung thư giai đoạn cuối e là không thể sống được đến một tháng!" Bác sĩ chầm chậm đáp
Bà Thu Liên nghe tin sét đánh liền ngất xỉu.
Thu Lan lo lắng:
"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi, bác sĩ mau cứu mẹ tôi với!"
Thu Lan đỡ mẹ và đi tìm bác sĩ. Ngồi trên giường
bệnh bà Thu Liên như người mất hồn cầm tay Thu Lan nói:
"Ba con ông ấy không qua khỏi rồi, huhu!"
Thu Lan ôm mẹ an ủi:
"Mẹ đừng quá đau buồn, cuộc đời người ai rồi cũng sẽ chết thôi!"
Bà vừa khóc vừa ôm lấy con gái, Thu Lan an ủi mẹ rồi chở ba mẹ về nhà. Một tháng sau đám tang ông Thu Tấn, ánh mắt đượm buồn tang thương của bà Thu Liên khi chồng vừa mất đã bao trùm lấy ngôi nhà, vừa tiễn tang chồng đi chôn cất xong. Nhang khói bay nghi ngút trong không khí đau thương.
Bà Thu Liên thấy ông hạ huyệt xong xuôi rồi, thì thắp một nén nhang, mà khóc rống lên.
"Trời ơi, ông ơi là ông! Sao ông nỡ nhẫn tâm bỏ lại mình tôi cô đơn, lẻ loi suốt quãng đời còn lại chứ, huhuhu..."
Thu Lan vỗ về an ủi mẹ:
"Mẹ đừng quá đau buồn nữa sẽ tổn hại sức khỏe đó!"
Bà Thu Liên ôm lấy cô mà khóc lóc:
" Huhuhu, ba con! Ông ấy thật là khổ mà, sao ông lại đi sớm như vậy. Ông đã hứa là sẽ cùng tôi sống đến răng long đầu bạc mà, sao ông lại nuốt lời, ông lại bỏ tôi đi trước!
Thu Lan lau nước mắt cho mẹ rồi nói:
"Chúng ta quay về nhà thôi mẹ, cũng đã xế chiều rồi!
Bà Thu Liên khóc một trận thật lớn, như trút hết những nỗi lòng đau khổ của bà ra bên ngoài. Bây giờ bà cảm thấy tinh thần đã ổn định hơn, bà và cô lên xe quay về nhà.
Bên nhà họ Châu....
"Nhà ta chỉ có hai đứa con trai yêu quý, một đứa thì đã lập gia đình còn một đứa thì còn trẻ tuổi xanh. Châu Duy à con có dự định lấy vợ chưa?" Bà Châu Hà ngồi nhìn hai đứa con trai nói.
"Bà nó à, khi nào con nó muốn cưới vợ thì nó nói, giờ nó vẫn còn trẻ mà! Bà cứ ép nó làm gì?" Ông Châu Lục vừa uống trà vừa nhàn nhạt trả lời.
"Khụ khụ, thưa mẹ con cũng vừa mới hai mươi tuổi thôi. Con vẫn chưa muốn lấy vợ!" Châu Duy yếu ớt nói.
"Haiz, em trai à! Nhìn em xem cũng đã bệnh yếu ớt như thế này. Nếu không cưới vợ thì ai chăm sóc em đây. Em cũng đã hai mươi rồi chứ còn nhỏ nữa đâu. Cái tập đoàn công ty này em cũng không gánh vác hết công việc được!" Châu Dương nhìn em trai mà thở dài lắc đầu.
Châu Duy mĩm cười:
"Cảm ơn, lòng tốt của anh hai. Em tự lo liệu được, vốn dĩ công ty này là của anh mà. Em không xen vào đâu!"
Châu Duy xoa đầu em trai :
"Đứa trẻ này cũng đã hiểu chuyện rồi! Thật đáng thương vì em mắc căn bệnh tim. Nếu không thì em có thể cùng anh gánh vác tập đoàn công ty Châu Gia rồi!"
Châu Duy cười nhẹ mà ánh mắt đượm buồn :
"Cảm ơn anh hai, em biết mình sức khỏe không được tốt. Làm gánh nặng cho anh rồi!"
"Haha, đứa trẻ này vẫn ngoan như vậy. Thôi em vào phòng nghỉ ngơi đi!" Châu Dương vỗ vai em trai
"Vậy em xin phép vào phòng!"
Nói xong rồi Châu Duy xoay người bước vào phòng của mình. Ánh mắt đượm buồn của cậu hiện lên một chút đau thương, nếu như anh không bị bệnh tim hiểm ác này thì anh sẽ không làm gánh nặng cho gia đình.
Từ nhỏ đến lớn sức khỏe yếu ớt, toàn anh Châu Dương bảo vệ cho anh. Anh rất yêu quý anh trai của mình, đang ngồi ngẫm nghĩ nhìn ngắm qua bên ô cửa sổ thì đột nhiên anh lại lên cơn đau tim.
"A~~~ thuốc của mình đâu. Khụ, hộc hộc. Khó thở quá!"
Châu Duy đi tìm thuốc để trên bàn, anh với tay lấy chai thuốc. Ôi không, thuốc đã hết hôm nay là ngày cậu đi tái khám mà anh quên mất. Bây giờ lên cơn đau tim như thế này không có thuốc thì coi như toi đời rồi.
Anh cố gắng chạy ra ngoài kêu ba mẹ chở đi bệnh viện. Vừa mở cửa phòng ra anh chạy qua phòng anh hai yếu ớt kêu lên:
"Anh Châu Dương ơi.....hộc hộc......anh ơi.....hộc hộc......mau cứu em.....hộc hộc...."
Mồ hôi trên trán anh lấm tấm rơi, anh ôm lấy ngực mình như đang bị thắt lại rồi cậu ngất xĩu.
"Châu Duy, em mau tỉnh lại đi! Người đâu mau gọi xe cứu thương!"
ò é ò é ò é.....tiếng xe cứu thương vang lên, bác sĩ vội đặt Châu Duy lên trên xe rồi dùng máy thở chụp vào mũi anh. Chiếc xe cứu thương lao nhanh trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.