Chương 23:
Ái Thi
04/01/2021
Thu Lan nhìn Châu Duy bằng cặp mắt lạnh lẽo đến thấu xương, cô không ngờ rằng Châu Duy lại xuất hiện để bảo vệ ông bà Châu. Cô tưởng rằng Châu Duy đã chết lâu như thế thì nên đi âm ty đầu thai rồi mới đúng.
Sao lại còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Châu Duy chưa đi đầu thai sao? Châu Duy âm thầm phù hộ gia đình họ Châu này, đúng là đứa con có hiếu mà. Cô nhìn Châu Duy lúc này tuy là hồn ma nhưng vẫn giữ được dáng vẻ như lúc còn sống.
Khuôn mặt hiền lành tuấn tú, tỏa ra ánh sáng màu trắng như không giống như cô tỏa ra lệ khí màu đỏ. Bởi vì cô chết oan ức nên hận thù mãnh liệt mà tích tụ oán khí trở thành lệ quỷ, còn Châu Duy vì bệnh mà chết là do số mệnh an bài Châu Duy chỉ sống đến nhiêu đó mới chết.
Một người thì tới số phải chết là điều hiển nhiên, còn một người chưa tới số mà bị chết oan nên số phận của hai người hoàn toàn khác nhau. Mà sức mạnh cũng khác nhau luôn, Thu Lan nhìn Châu Duy chằm chằm.
"Tránh ra!"
Châu Duy nhìn ngược lại cô.
"Tôi không cho phép cô đụng đến ba mẹ tôi!"
Thu Lan cười lạnh.
"Anh không hỏi lý do vì sao tôi chết à?"
Châu Duy bây giờ mới chợt nhớ ra, tại sao Thu Lan lại chết rồi lại muốn báo thù gia đình mình. Đúng là nãy giờ Châu Duy quên mất chuyện này, Châu Duy nhìn cô rồi hỏi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Thu Lan bắt đầu buồn bã kể lại tất cả những gì đã xảy ra với cô từ khi Châu Duy chết cho đến bây giờ. Những đau thương cô trải qua trong gia đình này, buồn tủi, bất hạnh, cay đắng, hận thù, tất cả mọi cảm xúc đều có đầy đủ cả.
Sau khi kể xong cô cười bất lực.
"Đó chính là lý do mà tôi đến báo thù!"
Châu Duy nghe xong lời cô kể thì cũng hoang mang và không tin rằng gia đình mình lại độc ác như thế. Hành hạ một cô gái yếu đuối nhỏ bé đến sống không bằng chết khiến cô khổ sở. Một cô gái xinh đẹp hiền lành mà giờ đây trở thành một con quỷ xấu xí độc ác chỉ muốn giết người đền mạng.
Châu Duy sợ hãi nhìn cô vì những đau khổ cô trải qua thật sự quá kinh khủng quá sức tưởng tượng.
"Sao lại có thể...."
Thu Lan cười bất lực mang theo phần buồn bã.
"Hahaha... tất cả những gì họ đã gây ra cho tôi, họ đều phải trả giá bằng mạng sống của mình!"
Châu Duy nhìn cô lắc đầu.
"Tôi thật không dám tưởng tượng cảnh cô bị hành hạ lúc còn sống. Một cô gái yếu ớt như cô sao có thể bị đối xử dã man tàn bạo như thế! Thật không ngờ gia đình tôi lại đối xử tệ bạc với cô như vậy!"
Thu Lan trợn trắng mắt.
"Đúng, tôi là con người lương thiện, hiền lành, là một cô gái bình thường. Tôi chỉ muốn sống như những người khác, muốn sống một cuộc sống bình yên. Nhưng bọn họ lại chèn ép tôi, bắt tôi sống những chuỗi ngày địa ngục, hành hạ thân xác lẫn tinh thần của tôi. Khiến tôi sống không bằng chết, anh không biết tôi phải đau đớn như thế nào đâu!"
Châu Duy nhìn cô buồn bã xót thương cho số phận của Thu Lan.
"Đó là lỗi của tôi! Xin lỗi!"
Thu Lan nhìn Châu Duy.
"Anh thì có lỗi gì chứ? Anh bệnh mà chết thì đó là do số mệnh của anh. Còn tôi thì sao? Số mệnh tôi chưa tận, tôi vẫn còn sống sờ sờ như thế mà bọn họ đã áp bức tôi đến chết. Tôi chết một cách oan uổng, tôi không thể chấp nhận được. Anh không hiểu được đâu!"
Châu Duy nhìn cô thở dài.
"Tôi nghe cô kể thì cũng hiểu được lý do mà cô muốn báo thù rồi. Hôm nay là ngày cô đi đầu thai, nếu cô cứ vướng bận như vậy cô sẽ không thể đầu thai được nữa! Hà tất phải làm như vậy."
Thu Lan thoáng buồn bã sau đó thì nở nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương.
"Haha, anh nói tôi phải làm sao? Tôi chết oan, rõ ràng tôi không muốn chết, tôi đã cầu xin bọn họ tha cho tôi nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng ai quan tâm, họ coi mạng sống của tôi là rác rưởi sao?
Muốn giết là giết, tôi cũng là con người mà cũng có đau đớn khổ sở. Tại sao không ai cảm nhận được đau khổ của tôi? Tôi cũng ham sống sợ chết mà. Họ không muốn tôi sống, họ xem thường mạng sống của tôi. Thì đối với tôi mạng sống của họ, cũng chỉ là rác rưởi thôi. Mà rác rưởi thì nhất thiết phải sống chi cho chật đất, nên chết hết thì hơn. Hahaha....."
Cô nở nụ cười điên dại cười đến rách toạc cả miệng máu tươi chảy đầm đìa xuống, hốc mắt chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt trắng bệnh hằn lên những vết rạch máu tươi rỉ xuống tí tách tí tách.
Châu Duy nhìn thấy bộ dạng này của cô thì hoảng hốt run sợ.
"Sao cô...lại trở nên đáng sợ như vậy?"
Thu Lan nở một nụ cười lạnh buốt.
"Đây chính là dáng vẻ trước khi chết của tôi, chị dâu của anh đã ra tay tàn bạo với tôi. Tra tấn tôi dã man sau đó chôn sống, khiến tôi đau đớn đến chết."
Châu Duy nhìn cô kinh hãi.
"Thật không thể tin được, chị dâu lại ác độc như vậy!"
Sao lại còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Châu Duy chưa đi đầu thai sao? Châu Duy âm thầm phù hộ gia đình họ Châu này, đúng là đứa con có hiếu mà. Cô nhìn Châu Duy lúc này tuy là hồn ma nhưng vẫn giữ được dáng vẻ như lúc còn sống.
Khuôn mặt hiền lành tuấn tú, tỏa ra ánh sáng màu trắng như không giống như cô tỏa ra lệ khí màu đỏ. Bởi vì cô chết oan ức nên hận thù mãnh liệt mà tích tụ oán khí trở thành lệ quỷ, còn Châu Duy vì bệnh mà chết là do số mệnh an bài Châu Duy chỉ sống đến nhiêu đó mới chết.
Một người thì tới số phải chết là điều hiển nhiên, còn một người chưa tới số mà bị chết oan nên số phận của hai người hoàn toàn khác nhau. Mà sức mạnh cũng khác nhau luôn, Thu Lan nhìn Châu Duy chằm chằm.
"Tránh ra!"
Châu Duy nhìn ngược lại cô.
"Tôi không cho phép cô đụng đến ba mẹ tôi!"
Thu Lan cười lạnh.
"Anh không hỏi lý do vì sao tôi chết à?"
Châu Duy bây giờ mới chợt nhớ ra, tại sao Thu Lan lại chết rồi lại muốn báo thù gia đình mình. Đúng là nãy giờ Châu Duy quên mất chuyện này, Châu Duy nhìn cô rồi hỏi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Thu Lan bắt đầu buồn bã kể lại tất cả những gì đã xảy ra với cô từ khi Châu Duy chết cho đến bây giờ. Những đau thương cô trải qua trong gia đình này, buồn tủi, bất hạnh, cay đắng, hận thù, tất cả mọi cảm xúc đều có đầy đủ cả.
Sau khi kể xong cô cười bất lực.
"Đó chính là lý do mà tôi đến báo thù!"
Châu Duy nghe xong lời cô kể thì cũng hoang mang và không tin rằng gia đình mình lại độc ác như thế. Hành hạ một cô gái yếu đuối nhỏ bé đến sống không bằng chết khiến cô khổ sở. Một cô gái xinh đẹp hiền lành mà giờ đây trở thành một con quỷ xấu xí độc ác chỉ muốn giết người đền mạng.
Châu Duy sợ hãi nhìn cô vì những đau khổ cô trải qua thật sự quá kinh khủng quá sức tưởng tượng.
"Sao lại có thể...."
Thu Lan cười bất lực mang theo phần buồn bã.
"Hahaha... tất cả những gì họ đã gây ra cho tôi, họ đều phải trả giá bằng mạng sống của mình!"
Châu Duy nhìn cô lắc đầu.
"Tôi thật không dám tưởng tượng cảnh cô bị hành hạ lúc còn sống. Một cô gái yếu ớt như cô sao có thể bị đối xử dã man tàn bạo như thế! Thật không ngờ gia đình tôi lại đối xử tệ bạc với cô như vậy!"
Thu Lan trợn trắng mắt.
"Đúng, tôi là con người lương thiện, hiền lành, là một cô gái bình thường. Tôi chỉ muốn sống như những người khác, muốn sống một cuộc sống bình yên. Nhưng bọn họ lại chèn ép tôi, bắt tôi sống những chuỗi ngày địa ngục, hành hạ thân xác lẫn tinh thần của tôi. Khiến tôi sống không bằng chết, anh không biết tôi phải đau đớn như thế nào đâu!"
Châu Duy nhìn cô buồn bã xót thương cho số phận của Thu Lan.
"Đó là lỗi của tôi! Xin lỗi!"
Thu Lan nhìn Châu Duy.
"Anh thì có lỗi gì chứ? Anh bệnh mà chết thì đó là do số mệnh của anh. Còn tôi thì sao? Số mệnh tôi chưa tận, tôi vẫn còn sống sờ sờ như thế mà bọn họ đã áp bức tôi đến chết. Tôi chết một cách oan uổng, tôi không thể chấp nhận được. Anh không hiểu được đâu!"
Châu Duy nhìn cô thở dài.
"Tôi nghe cô kể thì cũng hiểu được lý do mà cô muốn báo thù rồi. Hôm nay là ngày cô đi đầu thai, nếu cô cứ vướng bận như vậy cô sẽ không thể đầu thai được nữa! Hà tất phải làm như vậy."
Thu Lan thoáng buồn bã sau đó thì nở nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương.
"Haha, anh nói tôi phải làm sao? Tôi chết oan, rõ ràng tôi không muốn chết, tôi đã cầu xin bọn họ tha cho tôi nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng ai quan tâm, họ coi mạng sống của tôi là rác rưởi sao?
Muốn giết là giết, tôi cũng là con người mà cũng có đau đớn khổ sở. Tại sao không ai cảm nhận được đau khổ của tôi? Tôi cũng ham sống sợ chết mà. Họ không muốn tôi sống, họ xem thường mạng sống của tôi. Thì đối với tôi mạng sống của họ, cũng chỉ là rác rưởi thôi. Mà rác rưởi thì nhất thiết phải sống chi cho chật đất, nên chết hết thì hơn. Hahaha....."
Cô nở nụ cười điên dại cười đến rách toạc cả miệng máu tươi chảy đầm đìa xuống, hốc mắt chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt trắng bệnh hằn lên những vết rạch máu tươi rỉ xuống tí tách tí tách.
Châu Duy nhìn thấy bộ dạng này của cô thì hoảng hốt run sợ.
"Sao cô...lại trở nên đáng sợ như vậy?"
Thu Lan nở một nụ cười lạnh buốt.
"Đây chính là dáng vẻ trước khi chết của tôi, chị dâu của anh đã ra tay tàn bạo với tôi. Tra tấn tôi dã man sau đó chôn sống, khiến tôi đau đớn đến chết."
Châu Duy nhìn cô kinh hãi.
"Thật không thể tin được, chị dâu lại ác độc như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.