Chương 25:
Ái Thi
04/01/2021
Ông Châu Lục mừng rỡ khi nhìn thấy con trai của mình, cũng đã năm tháng trôi qua kể từ khi Châu Duy mất đến nay chưa hề quay về thăm ông bà Châu lần nào. Tự dưng hôm nay xuất hiện khiến ông Châu Lục mừng rỡ, muốn chạy đến ôm Châu Duy để đỡ thương nhớ.
Nhưng người và ma không thể nào ôm nhau được, âm dương cách biệt nên ông Châu Lục chỉ dám đứng nhìn Châu Duy từ xa. Chứ không thể đến gần, ôm anh được.
Ông Châu Lục hỏi han tình hình của Châu Duy.
"Dạo gần đây con thế nào rồi? Con đã chết lâu như vậy sao con còn chưa đi đầu thai!"
Châu Duy mỉm cười nhìn ông:
"Con sẽ không đi đầu thai! Con sẽ ở đây bảo vệ cho gia đình của mình!"
Ông Châu Lục buồn rầu nhìn anh:
"Tại sao? Con lại khổ như vậy, con đi đầu thai biết đâu sẽ gặp gia đình tốt!"
Châu Duy nhìn ông cười cười:
"Không sao đâu ba, được làm con trai của ba mẹ là con đã mãn nguyện rồi!"
Ông Châu Lục rơi lệ:
"Haiz, con thật có hiếu, ba rất vui!"
Ông Châu Lục chợt nhớ tới con quỷ mặc đồ cô dâu màu đỏ kia, vừa mới bóp cổ mình xong thì ông rùng mình một cái. Rồi quay sang hỏi Châu Duy.
"À mà không biết khi nãy ba có nằm mơ không, mà ba thấy có một con quỷ mặc đồ cô dâu màu đỏ. Đến giết ba, cũng may ba chưa chết! Nhưng ba cảm thấy rất chân thật."
Châu Duy nhìn ông buồn bã nói:
"Không phải là ba mơ đâu, mà là thật đó!"
Ông Châu Lục hoảng hốt:
"Cái gì? Có quỷ đến giết ba thật hả?"
Châu Duy gật đầu:
"Dạ đúng rồi đó ba, con quỷ đó chính là Thu Lan!"
Ông Châu Lục lại một lần nữa hoảng hốt:
"Cái gì? Là Thu Lan? Con bé ấy chết khi nào?"
Châu Duy khó hiểu nhìn ông nói:
"Ba thật sự không biết rằng Thu Lan đã chết sao?"
Ông Châu Lục lắc đầu lia lịa:
"Thật mà, ba và mẹ con thật sự không biết! Chắc cả nhà mình cũng không ai biết là Thu Lan đã chết đâu, bữa trước ba chỉ nghe Ngọc Tâm nói là Thu Lan bỏ trốn thôi chứ không hề biết Thu Lan đã chết!"
Châu Duy hơi chau mày lại:
"Kì lạ! Chuyện này đúng là kì lạ! Nếu không có người giết thì sao Thu Lan lại chết? A phải rồi, hình như Thu Lan có nói là cô ấy bị Ngọc Tâm hại chết!"
Ông Châu Lục hết hồn.
"Cái gì, sao có thể là Ngọc Tâm được chứ. Con bé hiền lành như vậy sao có thể giết người được!"
Bỗng nhiên có một tiếng nói trong trẻo, mà lạnh lẽo như băng phát ra.
"Sao lại không thể?"
Ông Châu Lục và Châu Duy giật mình quay lại, nhìn xung quanh coi ai đang nói. Thì nhìn thấy một con quỷ mặc đồ cô dâu màu đỏ, khuôn mặt đáng sợ nhìn hai người.
Ông Châu Lục sợ hãi kêu lên.
"Aaa...Châu Duy, chính là con quỷ đó, nó muốn giết chết ba!"
Châu Duy trấn an ông:
"Ba đừng sợ, đó là Thu Lan!"
Ông Châu Lục kinh hãi nhìn Thu Lan:
"Trời ạ! Sao có thể như vậy? Thu Lan chết từ khi nào chứ, sao không ai biết!"
Thu Lan cười lạnh.
"Là do con dâu yêu quý của ông hại chết đó!"
Ông Châu Lục không tin vào mắt mình, sao lại có thể như vậy được chứ. Ngọc Tâm là một cô gái hiền lành, lương thiện sao có thể giết Thu Lan được. Châu Duy kể quá trình Thu Lan bị Ngọc Tâm, ngược đãi hành hạ đến chết cho ông Châu Lục nghe. Nghe xong thì ông đơ hết cả người.
Ông không ngờ một đứa hiền lành như Ngọc Tâm lại là kẻ giết người, mà ra tay lại tàn ác như vậy. Thu Lan nhìn ông cười nhếch môi.
"Chuyện thật sự là như vậy! Ông tưởng con dâu của ông tốt đẹp lắm sao?"
Ông Châu Lục sợ hãi nấp sau lưng Châu Duy:
"Cô muốn làm gì.....chuyện này không liên quan gì đến tôi!"
Thu Lan liếc nhìn ông:
"Sao lại không liên quan đến ông? Nếu như lúc tôi còn sống ông đối xử tử tế với tôi, thì tôi đâu có đến tận cửa nhà để tìm ông chứ!"
Ông Châu Lục run run:
"Thu Lan à, ba thực sự có lỗi với con, tha cho ba đi mà!"
Thu Lan cười lạnh lùng:
"Tha cho ông hả? Còn lâu, tôi đến đây để đòi mạng cả gia đình nhà ông, không tha cho bất kì kẻ nào hết!"
Ông Châu Lục nhìn Châu Duy cầu cứu:
" Châu Duy à, cứu gia đình mình đi con, nếu không sẽ bị con quỷ này giết chết!"
Châu Duy trả lời:
"Con vẫn đang cố gắng bảo vệ gia đình mình!"
Thu Lan nở nụ cười man rợ:
"Hahaha.... các người sẽ chết hết thôi, không ai có thể bảo vệ hay cứu các người được đâu! Hahaha..."
Nói xong Thu Lan bay đến giơ tay định bóp cổ ông Châu Lục thì bị Châu Duy ngăn cản, cô dùng oán khí của mình chống trả lại sức mạnh của Châu Duy. Hai bên giằng co nhau một hồi, cô nổi điên lên trên người cô bộc phát ra lệ khí đỏ ngầu. Bao trùm lấy cơ thể của cô, sức mạnh cô tăng lên.
Cô chưởng một phát Châu Duy văng ra ngoài sân lộn nhào mấy cái, sau đó thì hộc máu quỷ ra vài ngụm. Tay chân luống cuống đứng không vững nữa nhìn Thu Lan, bằng ánh mắt kiên quyết muốn bảo vệ gia đình đến cùng.
Sau đó Châu Duy một lần nữa lại bổ nhào đến người Thu Lan, tính đánh cho cô bay ra ngoài nhưng lại bị cô dùng lệ khí. Đánh cho trọng thương, rồi nằm xuống dưới đất.
Nhưng người và ma không thể nào ôm nhau được, âm dương cách biệt nên ông Châu Lục chỉ dám đứng nhìn Châu Duy từ xa. Chứ không thể đến gần, ôm anh được.
Ông Châu Lục hỏi han tình hình của Châu Duy.
"Dạo gần đây con thế nào rồi? Con đã chết lâu như vậy sao con còn chưa đi đầu thai!"
Châu Duy mỉm cười nhìn ông:
"Con sẽ không đi đầu thai! Con sẽ ở đây bảo vệ cho gia đình của mình!"
Ông Châu Lục buồn rầu nhìn anh:
"Tại sao? Con lại khổ như vậy, con đi đầu thai biết đâu sẽ gặp gia đình tốt!"
Châu Duy nhìn ông cười cười:
"Không sao đâu ba, được làm con trai của ba mẹ là con đã mãn nguyện rồi!"
Ông Châu Lục rơi lệ:
"Haiz, con thật có hiếu, ba rất vui!"
Ông Châu Lục chợt nhớ tới con quỷ mặc đồ cô dâu màu đỏ kia, vừa mới bóp cổ mình xong thì ông rùng mình một cái. Rồi quay sang hỏi Châu Duy.
"À mà không biết khi nãy ba có nằm mơ không, mà ba thấy có một con quỷ mặc đồ cô dâu màu đỏ. Đến giết ba, cũng may ba chưa chết! Nhưng ba cảm thấy rất chân thật."
Châu Duy nhìn ông buồn bã nói:
"Không phải là ba mơ đâu, mà là thật đó!"
Ông Châu Lục hoảng hốt:
"Cái gì? Có quỷ đến giết ba thật hả?"
Châu Duy gật đầu:
"Dạ đúng rồi đó ba, con quỷ đó chính là Thu Lan!"
Ông Châu Lục lại một lần nữa hoảng hốt:
"Cái gì? Là Thu Lan? Con bé ấy chết khi nào?"
Châu Duy khó hiểu nhìn ông nói:
"Ba thật sự không biết rằng Thu Lan đã chết sao?"
Ông Châu Lục lắc đầu lia lịa:
"Thật mà, ba và mẹ con thật sự không biết! Chắc cả nhà mình cũng không ai biết là Thu Lan đã chết đâu, bữa trước ba chỉ nghe Ngọc Tâm nói là Thu Lan bỏ trốn thôi chứ không hề biết Thu Lan đã chết!"
Châu Duy hơi chau mày lại:
"Kì lạ! Chuyện này đúng là kì lạ! Nếu không có người giết thì sao Thu Lan lại chết? A phải rồi, hình như Thu Lan có nói là cô ấy bị Ngọc Tâm hại chết!"
Ông Châu Lục hết hồn.
"Cái gì, sao có thể là Ngọc Tâm được chứ. Con bé hiền lành như vậy sao có thể giết người được!"
Bỗng nhiên có một tiếng nói trong trẻo, mà lạnh lẽo như băng phát ra.
"Sao lại không thể?"
Ông Châu Lục và Châu Duy giật mình quay lại, nhìn xung quanh coi ai đang nói. Thì nhìn thấy một con quỷ mặc đồ cô dâu màu đỏ, khuôn mặt đáng sợ nhìn hai người.
Ông Châu Lục sợ hãi kêu lên.
"Aaa...Châu Duy, chính là con quỷ đó, nó muốn giết chết ba!"
Châu Duy trấn an ông:
"Ba đừng sợ, đó là Thu Lan!"
Ông Châu Lục kinh hãi nhìn Thu Lan:
"Trời ạ! Sao có thể như vậy? Thu Lan chết từ khi nào chứ, sao không ai biết!"
Thu Lan cười lạnh.
"Là do con dâu yêu quý của ông hại chết đó!"
Ông Châu Lục không tin vào mắt mình, sao lại có thể như vậy được chứ. Ngọc Tâm là một cô gái hiền lành, lương thiện sao có thể giết Thu Lan được. Châu Duy kể quá trình Thu Lan bị Ngọc Tâm, ngược đãi hành hạ đến chết cho ông Châu Lục nghe. Nghe xong thì ông đơ hết cả người.
Ông không ngờ một đứa hiền lành như Ngọc Tâm lại là kẻ giết người, mà ra tay lại tàn ác như vậy. Thu Lan nhìn ông cười nhếch môi.
"Chuyện thật sự là như vậy! Ông tưởng con dâu của ông tốt đẹp lắm sao?"
Ông Châu Lục sợ hãi nấp sau lưng Châu Duy:
"Cô muốn làm gì.....chuyện này không liên quan gì đến tôi!"
Thu Lan liếc nhìn ông:
"Sao lại không liên quan đến ông? Nếu như lúc tôi còn sống ông đối xử tử tế với tôi, thì tôi đâu có đến tận cửa nhà để tìm ông chứ!"
Ông Châu Lục run run:
"Thu Lan à, ba thực sự có lỗi với con, tha cho ba đi mà!"
Thu Lan cười lạnh lùng:
"Tha cho ông hả? Còn lâu, tôi đến đây để đòi mạng cả gia đình nhà ông, không tha cho bất kì kẻ nào hết!"
Ông Châu Lục nhìn Châu Duy cầu cứu:
" Châu Duy à, cứu gia đình mình đi con, nếu không sẽ bị con quỷ này giết chết!"
Châu Duy trả lời:
"Con vẫn đang cố gắng bảo vệ gia đình mình!"
Thu Lan nở nụ cười man rợ:
"Hahaha.... các người sẽ chết hết thôi, không ai có thể bảo vệ hay cứu các người được đâu! Hahaha..."
Nói xong Thu Lan bay đến giơ tay định bóp cổ ông Châu Lục thì bị Châu Duy ngăn cản, cô dùng oán khí của mình chống trả lại sức mạnh của Châu Duy. Hai bên giằng co nhau một hồi, cô nổi điên lên trên người cô bộc phát ra lệ khí đỏ ngầu. Bao trùm lấy cơ thể của cô, sức mạnh cô tăng lên.
Cô chưởng một phát Châu Duy văng ra ngoài sân lộn nhào mấy cái, sau đó thì hộc máu quỷ ra vài ngụm. Tay chân luống cuống đứng không vững nữa nhìn Thu Lan, bằng ánh mắt kiên quyết muốn bảo vệ gia đình đến cùng.
Sau đó Châu Duy một lần nữa lại bổ nhào đến người Thu Lan, tính đánh cho cô bay ra ngoài nhưng lại bị cô dùng lệ khí. Đánh cho trọng thương, rồi nằm xuống dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.