Chương 33:
Ái Thi
04/01/2021
Không gian bỗng nhiên im ắng chỉ nghe được tiếng gió xào xạt thổi mạnh ở ngoài sân, tiếng quạ kêu "quác quác" trong đêm nghe mà sởn cả da gà. Bà Châu Hà sợ đến run bần bật, bà nắm chặt tay Ngọc Tâm thì thầm.
"Nó đến chưa?"
Ngọc Tâm đảo mắt nhìn quanh rồi lắc đầu:
"Vẫn chưa mẹ ạ!"
Bà Châu Hà nhìn quanh rồi nói:
" Cái con Thu Lan này chắc đêm nay nó không đến đâu!"
Ngọc Tâm nhìn bà:
"Sao mẹ biết?"
Bà Châu Hà chậm rãi:
"Chúng ta chờ nó cũng đã lâu rồi mà chưa thấy bóng dáng nó xuất hiện, chắc nó sợ nên không dám đến rồi!"
Bà Châu Hà vừa dứt lời thì một làn gió lạnh lẽo ập đến, từ xa xa bà nhìn thấy một dáng người của một con quỷ tân nương. Nó đang bay đến gần chỗ bà, khuôn mặt nó rách nát biến dị trông rất kinh khủng, đôi mắt nó đỏ ngầu.
Khuôn mặt nó rách nát máu tuôn chảy hết tất cả các khiếu giác, miệng nó rách toạc ra đến tận mang tai. Trên thân hình nó đầy rẫy những vết roi máu tươi chảy xuống tí tách tí tách, móng tay nó dài nhọn hoắc, tóc nó dài mà rối bù xù, làn da nó trắng bệch nhìn rất là kinh khủng.
Con quỷ đang tiến đến gần chỗ bà ánh mắt oán hận nhìn bà rồi cười điên cuồng.
"Hahaha... hôm nay là ngày chết của các người, có mặt đông đủ quá ha mẹ Châu Hà và chị dâu Ngọc Tâm. Tôi sẽ giết hết các người, nộp mạng đi!"
Nói xong nữ quỷ bay đến giơ bàn tay sắc nhọn bay về phía bà Châu Hà, thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh Ngọc Tâm lấy tô máu chó mực tạt vào người Thu Lan. Bỗng chốc người Thu Lan bốc khói trắng nghi ngút lên, cô đau đớn lùi về sau mấy bước ánh mắt lạnh lẽo oán độc nhìn về phía Ngọc Tâm.
"Con ả Ngọc Tâm chết tiệt, cô đã làm gì tôi?"
Ngọc Tâm cười đắc ý:
"Tao cho mày nếm thử mùi máu chó mực thôi mà! Hahaha...thế nào hả em dâu, máu chó mực có ngon không? Hahaha.."
Thu Lan tức giận lên giông tố bắt đầu kéo tới, sấm chớp nổi lên. Gió càng lúc càng thổi mạnh lay lay những tán lá cây, bầu trời bắt đầu đen kịt lại. Chỉ nghe tiếng chó hú vang vọng trong đêm. Ánh mắt Thu Lan đỏ ngầu oán hận đến cực điểm, nhìn Ngọc Tâm như muốn ăn tươi nuốt sống. Thu Lan bay đến tính bóp cổ Ngọc Tâm, thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho bà Châu Hà tạt máu gà trống vào người Thu Lan.
Cô run rẫy một cái rồi khụy xuống, liếc nhìn bà Châu Hà.
"Hahahaha....các người được lắm, được lắm, dám đối phó với tôi sao?"
Bà Châu Hà nhìn Thu Lan có vẻ sợ sệt:
"Thu Lan, cô chết rồi thì nên yên nghỉ đi, đừng có quay về ám hại gia đình của tôi nữa, mau cút đi!"
Thu Lan cười lạnh:
" Hahaha...bà nói tôi nên yên nghỉ? Tôi có thể yên nghĩ được sao? Trong khi chính các người đã giết chết tôi? Tôi đau đớn khổ sở như thế nào các người có biết không?"
Ngọc Tâm cười mỉa mai:
"Tốt nhất mày nên câm miệng mày đi con tiện nhân Thu Lan, mày chết cũng xứng đáng lắm ai biểu mày dám ve vãn chồng tao làm gì? Mày xứng đáng sống không?"
Thu Lan nhìn Ngọc Tâm bằng ánh mắt căm phẫn, chính ả ta năm lần bảy lượt muốn giết chết cô, khiến cô sống không bằng chết. Cô hận ả ta điên cuồng, chỉ muốn lao đến xé xác ả ta ra càng nhìn ả ta thì những kí ức lúc trước lại ùa về.
Kí ức không mấy vui vẻ kí ức tràn ngập đau khổ, bi thương, chỉ vì lý do là cô ve vãn chồng ả mà ả ta cứ một mực ức hiếp cô rồi giết cô cho đến chết. Ả ta thật khốn nạn ả ta là một con quỷ không có nhân tính, cô xiết chặt bàn tay thành nắm đấm rồi trợn mắt nhìn Ngọc Tâm.
"Đêm nay, tôi sẽ giết chết cô Ngọc Tâm, tôi không xứng đáng sống thì cô cũng như tôi thôi! Hahaha...chết đi!"
Nói xong Thu Lan bay về phía ả định giết chết ả, thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho bà Châu Hà tạt nước tiểu đồng tử vào người của Thu Lan. Sau khi bị nước tiểu đồng tử tạt vào người, Thu Lan bỗng chốc bốc khói trắng cô đau đớn hét lên.
"Áaaaaa..."
Sau đó cô quay sang nhìn bà Châu Hà, rồi nghiến răng nghiến lợi:
"Bà Châu Hà bà được lắm, lúc tôi còn sống bà cũng ăn hiếp tôi, lăng mạ, chà đạp tôi. Đến khi tôi chết bà vẫn đối xử với tôi như vậy? Tôi sẽ lấy hết cái mạng chó của các người, các người xứng đáng bị chết!"
Bà Châu Hà nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Thu Lan, liền sợ hãi lùi về sau mấy bước.
"Thu Lan con hãy buông bỏ hận thù đi, mau đi đầu thai với chồng con đi!"
Thu Lan nhìn bà cười lạnh:
"Hahaha...buông bỏ hận thù? Bà năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi? Muốn giết tôi? Bây giờ bà nói tôi buông bỏ hận thù sao? Đừng có mơ, Châu Duy con trai bà vì ông Châu Lục chồng bà mà hi sinh rồi. Hồn bay phách tán vĩnh viễn không được đầu thai nữa, bà đã hài lòng chưa?"
Bà Châu Hà nghe xong muốn té ngã, Ngọc Tâm đỡ bà ta dậy rồi liếc nhìn Thu Lan.
"Cô nói nhảm gì thế? Châu Duy trước giờ chưa có quay về thăm gia đình, làm gì có chuyện hồn bay phách tán được chứ?"
"Nó đến chưa?"
Ngọc Tâm đảo mắt nhìn quanh rồi lắc đầu:
"Vẫn chưa mẹ ạ!"
Bà Châu Hà nhìn quanh rồi nói:
" Cái con Thu Lan này chắc đêm nay nó không đến đâu!"
Ngọc Tâm nhìn bà:
"Sao mẹ biết?"
Bà Châu Hà chậm rãi:
"Chúng ta chờ nó cũng đã lâu rồi mà chưa thấy bóng dáng nó xuất hiện, chắc nó sợ nên không dám đến rồi!"
Bà Châu Hà vừa dứt lời thì một làn gió lạnh lẽo ập đến, từ xa xa bà nhìn thấy một dáng người của một con quỷ tân nương. Nó đang bay đến gần chỗ bà, khuôn mặt nó rách nát biến dị trông rất kinh khủng, đôi mắt nó đỏ ngầu.
Khuôn mặt nó rách nát máu tuôn chảy hết tất cả các khiếu giác, miệng nó rách toạc ra đến tận mang tai. Trên thân hình nó đầy rẫy những vết roi máu tươi chảy xuống tí tách tí tách, móng tay nó dài nhọn hoắc, tóc nó dài mà rối bù xù, làn da nó trắng bệch nhìn rất là kinh khủng.
Con quỷ đang tiến đến gần chỗ bà ánh mắt oán hận nhìn bà rồi cười điên cuồng.
"Hahaha... hôm nay là ngày chết của các người, có mặt đông đủ quá ha mẹ Châu Hà và chị dâu Ngọc Tâm. Tôi sẽ giết hết các người, nộp mạng đi!"
Nói xong nữ quỷ bay đến giơ bàn tay sắc nhọn bay về phía bà Châu Hà, thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh Ngọc Tâm lấy tô máu chó mực tạt vào người Thu Lan. Bỗng chốc người Thu Lan bốc khói trắng nghi ngút lên, cô đau đớn lùi về sau mấy bước ánh mắt lạnh lẽo oán độc nhìn về phía Ngọc Tâm.
"Con ả Ngọc Tâm chết tiệt, cô đã làm gì tôi?"
Ngọc Tâm cười đắc ý:
"Tao cho mày nếm thử mùi máu chó mực thôi mà! Hahaha...thế nào hả em dâu, máu chó mực có ngon không? Hahaha.."
Thu Lan tức giận lên giông tố bắt đầu kéo tới, sấm chớp nổi lên. Gió càng lúc càng thổi mạnh lay lay những tán lá cây, bầu trời bắt đầu đen kịt lại. Chỉ nghe tiếng chó hú vang vọng trong đêm. Ánh mắt Thu Lan đỏ ngầu oán hận đến cực điểm, nhìn Ngọc Tâm như muốn ăn tươi nuốt sống. Thu Lan bay đến tính bóp cổ Ngọc Tâm, thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho bà Châu Hà tạt máu gà trống vào người Thu Lan.
Cô run rẫy một cái rồi khụy xuống, liếc nhìn bà Châu Hà.
"Hahahaha....các người được lắm, được lắm, dám đối phó với tôi sao?"
Bà Châu Hà nhìn Thu Lan có vẻ sợ sệt:
"Thu Lan, cô chết rồi thì nên yên nghỉ đi, đừng có quay về ám hại gia đình của tôi nữa, mau cút đi!"
Thu Lan cười lạnh:
" Hahaha...bà nói tôi nên yên nghỉ? Tôi có thể yên nghĩ được sao? Trong khi chính các người đã giết chết tôi? Tôi đau đớn khổ sở như thế nào các người có biết không?"
Ngọc Tâm cười mỉa mai:
"Tốt nhất mày nên câm miệng mày đi con tiện nhân Thu Lan, mày chết cũng xứng đáng lắm ai biểu mày dám ve vãn chồng tao làm gì? Mày xứng đáng sống không?"
Thu Lan nhìn Ngọc Tâm bằng ánh mắt căm phẫn, chính ả ta năm lần bảy lượt muốn giết chết cô, khiến cô sống không bằng chết. Cô hận ả ta điên cuồng, chỉ muốn lao đến xé xác ả ta ra càng nhìn ả ta thì những kí ức lúc trước lại ùa về.
Kí ức không mấy vui vẻ kí ức tràn ngập đau khổ, bi thương, chỉ vì lý do là cô ve vãn chồng ả mà ả ta cứ một mực ức hiếp cô rồi giết cô cho đến chết. Ả ta thật khốn nạn ả ta là một con quỷ không có nhân tính, cô xiết chặt bàn tay thành nắm đấm rồi trợn mắt nhìn Ngọc Tâm.
"Đêm nay, tôi sẽ giết chết cô Ngọc Tâm, tôi không xứng đáng sống thì cô cũng như tôi thôi! Hahaha...chết đi!"
Nói xong Thu Lan bay về phía ả định giết chết ả, thì thầy Lâm Ẩn ra lệnh cho bà Châu Hà tạt nước tiểu đồng tử vào người của Thu Lan. Sau khi bị nước tiểu đồng tử tạt vào người, Thu Lan bỗng chốc bốc khói trắng cô đau đớn hét lên.
"Áaaaaa..."
Sau đó cô quay sang nhìn bà Châu Hà, rồi nghiến răng nghiến lợi:
"Bà Châu Hà bà được lắm, lúc tôi còn sống bà cũng ăn hiếp tôi, lăng mạ, chà đạp tôi. Đến khi tôi chết bà vẫn đối xử với tôi như vậy? Tôi sẽ lấy hết cái mạng chó của các người, các người xứng đáng bị chết!"
Bà Châu Hà nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Thu Lan, liền sợ hãi lùi về sau mấy bước.
"Thu Lan con hãy buông bỏ hận thù đi, mau đi đầu thai với chồng con đi!"
Thu Lan nhìn bà cười lạnh:
"Hahaha...buông bỏ hận thù? Bà năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi? Muốn giết tôi? Bây giờ bà nói tôi buông bỏ hận thù sao? Đừng có mơ, Châu Duy con trai bà vì ông Châu Lục chồng bà mà hi sinh rồi. Hồn bay phách tán vĩnh viễn không được đầu thai nữa, bà đã hài lòng chưa?"
Bà Châu Hà nghe xong muốn té ngã, Ngọc Tâm đỡ bà ta dậy rồi liếc nhìn Thu Lan.
"Cô nói nhảm gì thế? Châu Duy trước giờ chưa có quay về thăm gia đình, làm gì có chuyện hồn bay phách tán được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.