Chương 39:
Ái Thi
04/01/2021
Thầy Lâm Ẩn kêu Ngọc Tâm sai người đến đào quan tài của Thu Lan lên sau đó mở nắp quan tài ra thì thấy thân xác của cô đang nằm trong quan tài khuôn mặt biến dị kinh khủng khắp người đều bị hành hạ đến nỗi vết thương nhiều không đếm xuể.
Ôi đây là thân xác trước khi bị chôn sống đấy ư? Quá là tàn bạo rồi, thầy Lâm Ẩn xót thương cho số phận nghiệt ngã của Thu Lan. Nhưng vẫn quay lại chuyện chính đó là đặt sợi dây chuyền ngọc bội xanh lục vào cổ Thu Lan sau đó lấy đinh quan tài cắm vào đỉnh đầu của xác cô rồi cắm đinh vào hai tay hai chân của cô, rồi dán bùa ở trên trán cô.
Sau đó, kêu người đậy nắp quan tài lại rồi chôn xuống đất về vị trí cũ và dặn dò.
"Cô ta đã bị phong ấn, nhưng không được tùy tiện đào mộ lên rồi tháo lá bùa với mấy cái đinh trên người cô ta xuống, nếu không cô ta sẽ quay trở lại báo thù đó! Nên nhớ kĩ những lời tôi dặn, cô biết chưa?"
Ngọc Tâm gật đầu:
\-"Tôi biết rồi, tôi sẽ không ngu ngốc mà đi thả con Thu Lan đó ra đâu!"
Thầy Lâm Ẩn gật gù:
"Ừ biết vậy là tốt, nhưng mà sao cô lại ra tay tàn bạo ác độc với cô Thu Lan đó như vậy?"
Ngọc Tâm cười nhếch mép:
"Haha...nó đáng bị như thế! Ai kêu nó cướp chồng của tôi làm gì?"
Thầy Lâm Ẩn lắc đầu:
"Vậy có nhất thiết phải hành hạ rồi giết người ta như thế không?"
Ngọc Tâm bực bội gắt lên:
" Thôi được rồi, ông hỏi nhiều để làm gì? Đây là chuyện nhà tôi thì tôi tự giải quyết ông không cần phải bận tâm. Đây là tiền thù lao của ông, cầm lấy rồi đi đi giờ tôi phải trở về nhà rồi!"
Thầy Lâm Ẩn nhận tiền rồi bỏ đi, sau đó còn tặc lưỡi:
"Haiz, ác giả ác báo, rồi sớm muộn gì cũng có ngày cô chết dưới tay của Thu Lan!"
Ngọc Tâm tức điên lên:
" Này thầy Lâm Ẩn, ông nói vậy là có ý gì? Ông muốn con tiện nhân Thu Lan đó giết tôi có phải không?"
Thầy Lâm Ẩn bỏ đi không nói một lời nào, còn Ngọc Tâm đứng đó tức giận.
"Hừ cái ông già đáng ghét, hù cái gì chứ! Mình sợ con Thu Lan đó chắc, nó thử xuất hiện một lần nữa coi mình có xé xác nó ra không?"
Đang đứng bực bội thì chuông điện thoại reo lên Ngọc Tâm nhìn số điện thoại là bà Châu Hà gọi thì ả ta bắt máy.
"Alo..."
Bà Châu Hà nói:
"Ngọc Tâm xong chưa con!"
Ngọc Tâm chắc chắn:
" Xong xuôi êm đẹp hết rồi! Mẹ yên tâm không có sai sót gì!"
Bà Châu Hà vui vẻ nói:
"Ừ con mau về nhà đi Châu Dương sắp trở về rồi, tối nay hai mẹ con mình ra đón nó ở sân bay!"
Ngọc Tâm mừng rỡ:
"Thật hả mẹ! Anh Châu Dương trở về rồi?"
Bà Châu Hà cười cười:
"Đúng vậy, mau về chuẩn bị rồi đi đón nó thôi!"
Ngọc Tâm cười khoái chí:
"Dạ con biết rồi mẹ yêu dấu, hihi!"
Nói xong Ngọc Tâm lên xe lái xe quay trở về nhà tắm gội sạch sẽ thơm tho rồi mặc bộ váy lộng lẫy màu tím có hoa cúc trắng, Ngọc Tâm cùng với bà Châu Hà lái xe đi đến sân bay đón Châu Dương.
Tại sân bay...
Sau chuyến đi công tác dài ngày một phần vì công việc một phần vì muốn lãng quên Thu Lan nên Châu Dương chỉ còn có cách vùi đầu vào công việc cho trở nên bận rộn thôi.
Mấy ngày trước đang bận làm nhưng nghe bà Châu Hà gọi điện nói ông Châu Lục vừa mới chết nên Châu Dương đã gấp gáp sắp xếp công việc rồi quay trở về nhà để đưa tang ông Châu Lục.
Bước xuống máy bay rồi đi đến cổng sân bay thì thấy hai mẹ con bà Châu Hà đứng đó đợi sẵn, Ngọc Tâm nhìn thấy Châu Dương thì vẫy tay rồi hét lên.
" Anh Châu Dương em và mẹ ở đây!"
Cũng lâu rồi anh chưa có thời gian về thăm gia đình cho nên anh cũng nhớ mẹ của anh, Châu Dương chạy tới ôm bà Châu Hà.
"Con nhớ mẹ quá!"
Bà Châu Hà cũng nói:
"Mẹ và Ngọc Tâm cũng nhớ con!"
Ngọc Tâm cười cười:
"Chúng ta quay về nhà ăn uống rồi nói chuyện đi!"
Sau đó cả ba người lên xe rồi quay trở về nhà họ Châu, về đến nhà khung cảnh u ám đến lạ. Châu Dương cảm thấy hơi rùng mình một cái rồi nói.
"Dạo này nhà mình có xảy ra chuyện gì không mẹ? Sao con thấy nhà mình hơi u ám ảm đạm kiểu gì á!"
Bà Châu Hà vỗ vai con trai:
"Con suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó! Mau đi tắm gội sạch sẽ rồi ăn tối nè con!"
Châu Dương vâng lời mẹ đi tắm sạch sẽ xong sau đó cả nhà ngồi ăn tối, Châu Dương không thấy ông Châu Lục liền hỏi.
" Con nghe mẹ nói ba đã mất rồi đúng không mẹ?"
Bà Châu Hà buồn tủi rồi khóc:
"Huhuhu...ba của con..ông ấy thật đáng thương! Ông ấy chết thảm lắm con ơi!"
Ngọc Tâm cũng khóc theo:
"Đúng đó chồng ơi, ba chết thảm lắm, chết không nhắm mắt!"
Châu Dương đau lòng:
"Sao ba lại ra đi đột ngột như vậy, lúc trước còn thấy ba khỏe lắm mà!"
Bà Châu Hà khóc nức nở:
"Ngọc Tâm con mau kể đầu đuôi câu chuyện cho Châu Dương nghe đi con! Hức hức...ông ơi...ông chết thảm quá a~~"
Ngọc Tâm vâng lời:
"Vâng thưa mẹ! Con sẽ kể hết cho anh Châu Dương nghe một lần luôn!"
Ôi đây là thân xác trước khi bị chôn sống đấy ư? Quá là tàn bạo rồi, thầy Lâm Ẩn xót thương cho số phận nghiệt ngã của Thu Lan. Nhưng vẫn quay lại chuyện chính đó là đặt sợi dây chuyền ngọc bội xanh lục vào cổ Thu Lan sau đó lấy đinh quan tài cắm vào đỉnh đầu của xác cô rồi cắm đinh vào hai tay hai chân của cô, rồi dán bùa ở trên trán cô.
Sau đó, kêu người đậy nắp quan tài lại rồi chôn xuống đất về vị trí cũ và dặn dò.
"Cô ta đã bị phong ấn, nhưng không được tùy tiện đào mộ lên rồi tháo lá bùa với mấy cái đinh trên người cô ta xuống, nếu không cô ta sẽ quay trở lại báo thù đó! Nên nhớ kĩ những lời tôi dặn, cô biết chưa?"
Ngọc Tâm gật đầu:
\-"Tôi biết rồi, tôi sẽ không ngu ngốc mà đi thả con Thu Lan đó ra đâu!"
Thầy Lâm Ẩn gật gù:
"Ừ biết vậy là tốt, nhưng mà sao cô lại ra tay tàn bạo ác độc với cô Thu Lan đó như vậy?"
Ngọc Tâm cười nhếch mép:
"Haha...nó đáng bị như thế! Ai kêu nó cướp chồng của tôi làm gì?"
Thầy Lâm Ẩn lắc đầu:
"Vậy có nhất thiết phải hành hạ rồi giết người ta như thế không?"
Ngọc Tâm bực bội gắt lên:
" Thôi được rồi, ông hỏi nhiều để làm gì? Đây là chuyện nhà tôi thì tôi tự giải quyết ông không cần phải bận tâm. Đây là tiền thù lao của ông, cầm lấy rồi đi đi giờ tôi phải trở về nhà rồi!"
Thầy Lâm Ẩn nhận tiền rồi bỏ đi, sau đó còn tặc lưỡi:
"Haiz, ác giả ác báo, rồi sớm muộn gì cũng có ngày cô chết dưới tay của Thu Lan!"
Ngọc Tâm tức điên lên:
" Này thầy Lâm Ẩn, ông nói vậy là có ý gì? Ông muốn con tiện nhân Thu Lan đó giết tôi có phải không?"
Thầy Lâm Ẩn bỏ đi không nói một lời nào, còn Ngọc Tâm đứng đó tức giận.
"Hừ cái ông già đáng ghét, hù cái gì chứ! Mình sợ con Thu Lan đó chắc, nó thử xuất hiện một lần nữa coi mình có xé xác nó ra không?"
Đang đứng bực bội thì chuông điện thoại reo lên Ngọc Tâm nhìn số điện thoại là bà Châu Hà gọi thì ả ta bắt máy.
"Alo..."
Bà Châu Hà nói:
"Ngọc Tâm xong chưa con!"
Ngọc Tâm chắc chắn:
" Xong xuôi êm đẹp hết rồi! Mẹ yên tâm không có sai sót gì!"
Bà Châu Hà vui vẻ nói:
"Ừ con mau về nhà đi Châu Dương sắp trở về rồi, tối nay hai mẹ con mình ra đón nó ở sân bay!"
Ngọc Tâm mừng rỡ:
"Thật hả mẹ! Anh Châu Dương trở về rồi?"
Bà Châu Hà cười cười:
"Đúng vậy, mau về chuẩn bị rồi đi đón nó thôi!"
Ngọc Tâm cười khoái chí:
"Dạ con biết rồi mẹ yêu dấu, hihi!"
Nói xong Ngọc Tâm lên xe lái xe quay trở về nhà tắm gội sạch sẽ thơm tho rồi mặc bộ váy lộng lẫy màu tím có hoa cúc trắng, Ngọc Tâm cùng với bà Châu Hà lái xe đi đến sân bay đón Châu Dương.
Tại sân bay...
Sau chuyến đi công tác dài ngày một phần vì công việc một phần vì muốn lãng quên Thu Lan nên Châu Dương chỉ còn có cách vùi đầu vào công việc cho trở nên bận rộn thôi.
Mấy ngày trước đang bận làm nhưng nghe bà Châu Hà gọi điện nói ông Châu Lục vừa mới chết nên Châu Dương đã gấp gáp sắp xếp công việc rồi quay trở về nhà để đưa tang ông Châu Lục.
Bước xuống máy bay rồi đi đến cổng sân bay thì thấy hai mẹ con bà Châu Hà đứng đó đợi sẵn, Ngọc Tâm nhìn thấy Châu Dương thì vẫy tay rồi hét lên.
" Anh Châu Dương em và mẹ ở đây!"
Cũng lâu rồi anh chưa có thời gian về thăm gia đình cho nên anh cũng nhớ mẹ của anh, Châu Dương chạy tới ôm bà Châu Hà.
"Con nhớ mẹ quá!"
Bà Châu Hà cũng nói:
"Mẹ và Ngọc Tâm cũng nhớ con!"
Ngọc Tâm cười cười:
"Chúng ta quay về nhà ăn uống rồi nói chuyện đi!"
Sau đó cả ba người lên xe rồi quay trở về nhà họ Châu, về đến nhà khung cảnh u ám đến lạ. Châu Dương cảm thấy hơi rùng mình một cái rồi nói.
"Dạo này nhà mình có xảy ra chuyện gì không mẹ? Sao con thấy nhà mình hơi u ám ảm đạm kiểu gì á!"
Bà Châu Hà vỗ vai con trai:
"Con suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó! Mau đi tắm gội sạch sẽ rồi ăn tối nè con!"
Châu Dương vâng lời mẹ đi tắm sạch sẽ xong sau đó cả nhà ngồi ăn tối, Châu Dương không thấy ông Châu Lục liền hỏi.
" Con nghe mẹ nói ba đã mất rồi đúng không mẹ?"
Bà Châu Hà buồn tủi rồi khóc:
"Huhuhu...ba của con..ông ấy thật đáng thương! Ông ấy chết thảm lắm con ơi!"
Ngọc Tâm cũng khóc theo:
"Đúng đó chồng ơi, ba chết thảm lắm, chết không nhắm mắt!"
Châu Dương đau lòng:
"Sao ba lại ra đi đột ngột như vậy, lúc trước còn thấy ba khỏe lắm mà!"
Bà Châu Hà khóc nức nở:
"Ngọc Tâm con mau kể đầu đuôi câu chuyện cho Châu Dương nghe đi con! Hức hức...ông ơi...ông chết thảm quá a~~"
Ngọc Tâm vâng lời:
"Vâng thưa mẹ! Con sẽ kể hết cho anh Châu Dương nghe một lần luôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.