Chương 46:
Ái Thi
04/01/2021
Ngọc Tâm nhìn thấy bà Thu Liên đang ngồi khóc nức nở bà ta không tin rằng Thu Lan đã chết, vẫn cứ một mực cho rằng cả nhà họ Châu đang lừa dối bà cái chết của Thu Lan. Ngọc Tâm đứng kế bên bà Thu Liên rồi an ủi.
"Thưa dì Thu Liên, xin dì hãy bình tĩnh lại đi! Là do gia đình con không tốt, Thu Lan đã chết nhưng gia đình con lại không nói cho dì biết cũng là sơ suất của gia đình. Mong dì thông cảm!"
Bà Thu Liên liếc nhìn Ngọc Tâm:
"Cô nói đi, tại sao con tôi lại chết? Rõ ràng lúc trước nó còn khỏe mạnh sống sờ sờ như thế, sao đột nhiên lại chết?"
Ngọc Tâm giật mình hốt hoảng, không lẽ bà ta biết mình chính là người giết chết con nhỏ Thu Lan đáng ghét đó sao. Chắc chắn là bà ta chưa biết nên bà ta mới hỏi như vậy, Ngọc Tâm cười cười bình tĩnh rồi nói.
"Thưa dì, là do Thu Lan bị tai nạn giao thông nên đã qua đời rồi thưa dì! Xin dì hãy nén bi thương lại, gia đình con xin chia buồn cùng dì! Đáng lẽ ra con phải thông báo sớm cho dì biết cái chết của Thu Lan, nhưng do gia đình con bận rộn quá nên chưa thể nào báo cho dì được. Nay dì ghé thăm thì con cũng xin nói thẳng để cho dì được biết, đó là Thu Lan đã chết rồi thưa dì!"
Bà Thu Liên nghe xong liền bị chấn động tâm lý:
"Không...không...không...tại sao..con tôi lại bị tai nạn giao thông chứ...không...không thể nào..."
Châu Dương trấn an bà:
"Xin dì hãy bình tĩnh lại, nếu dì muốn cần bằng chứng Thu Lan đã chết thì con sẽ dẫn dì đi thăm mộ cô ấy!"
Bà Châu Hà chép miệng:
" Hừ, bà ta một mực không tin con bả đã chết thì cứ dẫn bả đi thăm mộ con gái đi! Để cho bả sáng mắt ra, con gái bả thực sự đã chết. Nấm mộ còn xanh tươi, còn mới kìa!"
Ngọc Tâm nói:
"Đúng đó, dẫn bà ta đi xem đi!"
Sau đó, Châu Dương lái xe chở bà Thu Liên đi thăm mộ Thu Lan, đến nơi Châu Dương dẫn bà đi thăm mộ của cô thì bà Thu Liên ngạc nhiên rồi chuyển sang thẫn thờ.
" Trời ơi, con tôi đây sao?"
Bà nhìn thấy ngôi mộ còn mới, hương hoa đầy đủ, bia mộ có khắc tên Thu Lan và cả ảnh của cô. Bà nhìn xong một hồi thì khóc nức nở, bà không tin con bà đã chết nhưng ngôi mộ này đã chứng minh con gái bà đã chết.
Bà quá đau lòng bà khóc cả một ngày, nước mắt chảy như dòng sông, bà không thể tin được có một ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chồng bà đã chết con gái của bà cũng chết, bà khóc đến thương tâm, khóc đến đau lòng run rẫy.
Châu Dương thấy bà khóc lóc như thế anh cũng rất buồn, rất muốn được an ủi bà, anh vỗ vai bà.
" Thưa dì, xin dì hãy kìm nén xúc động, người chết không thể sống dậy được nữa! Cho dù dì cứ ngồi đây khóc mãi, thì cô ấy cũng không sống lại được!"
Bà Thu Liên lắc vai Châu Dương liên tục:
"Châu Dương, cậu nói xem có phải gia đình các người đối xử với con gái tôi không tốt đúng không?"
Châu Dương bị câu nói này của bà nhất thời kinh động, không lẽ bà ấy biết gia đình mình đối xử tệ bạc với Thu Lan sao? Châu Dương mím chặt môi, nếu như anh nói dối bà để bà được yên tâm thì anh cũng muốn, nhưng nếu như anh nói dối và sau khi bà biết được sự thật thì sẽ như thế nào đây.
Liệu bà có hận anh, hận cả gia đình nhà anh hay không? Châu Dương đang đấu tranh tâm lý đến cực điểm, có nên nói ra sự thật cho bà Thu Liên nghe không? Anh cũng muốn chuộc lỗi lầm với Thu Lan nên anh nhất định sẽ nói sự thật ra cho bà Thu Liên biết.
"Vâng, đúng là gia đình con không tốt đã đối xử tệ bạc với cô ấy!"
Bà Thu Liên nhất thời run người, bà không thể tin được, cái gia đình này quá độc ác, quá tàn nhẫn xem mạng người không ra gì.
"Các người...các người...tại sao chứ...tại sao các người lại đối xử với con gái của tôi như vậy? Nó làm điều gì khiến các người không hài lòng hay sao?"
Châu Dương biết bà kích động, liền an ủi bà:
" Xin dì hãy bình tĩnh, nếu dì muốn biết chân tướng sự việc thì con sẽ nói cho dì biết!"
Châu Dương vừa định nói thì Ngọc Tâm gọi điện thoại đến. Châu Dương bắt máy.
" Alo..."
Ngọc Tâm hốt hoảng:
"Châu Dương, em cho anh biết rằng anh không được nói chân tướng sự thật cho bà ta biết nếu anh muốn gia đình chúng ta được yên ổn!"
Châu Dương căng thẳng:
"Sao? Có chuyện gì nữa?"
Ngọc Tâm mím môi:
" Nếu anh nói gia đình chúng ta hành hạ đánh đập con nhỏ Thu Lan và em là người giết nó thì bà ta sẽ báo cảnh sát tống em vào tù đó. Anh muốn con trai rời xa mẹ nó hay sao hả? Anh muốn chứng kiến gia đình tan nát thì anh mới vừa lòng phải không?"
Châu Dương ngây người, đúng, nếu như anh nói sự thật thì bà Thu Liên nhất định sẽ đi báo cảnh sát vì Ngọc Tâm đã giết người, ả ta sẽ bị tử hình. Như vậy thì đứa con trai bé bỏng sẽ bị mồ côi mẹ, gia đình nhỏ của anh cũng sẽ tan nát kẻ còn người mất, anh không muốn như vậy.
Anh quyết định sẽ không nói chân tướng sự thật cho bà Thu Liên biết, anh sẽ coi như đó chỉ là một giấc mơ thôi, anh sẽ coi như đó là chuyện chưa hề xảy ra chỉ nói dối bà Thu Liên là Thu Lan đã bị tai nạn giao thông mà qua đời. Chỉ có như vậy mới bảo vệ được cái gia đình nhỏ này, anh không muốn chứng kiến có thêm một người nào chết nữa.
"Thưa dì Thu Liên, xin dì hãy bình tĩnh lại đi! Là do gia đình con không tốt, Thu Lan đã chết nhưng gia đình con lại không nói cho dì biết cũng là sơ suất của gia đình. Mong dì thông cảm!"
Bà Thu Liên liếc nhìn Ngọc Tâm:
"Cô nói đi, tại sao con tôi lại chết? Rõ ràng lúc trước nó còn khỏe mạnh sống sờ sờ như thế, sao đột nhiên lại chết?"
Ngọc Tâm giật mình hốt hoảng, không lẽ bà ta biết mình chính là người giết chết con nhỏ Thu Lan đáng ghét đó sao. Chắc chắn là bà ta chưa biết nên bà ta mới hỏi như vậy, Ngọc Tâm cười cười bình tĩnh rồi nói.
"Thưa dì, là do Thu Lan bị tai nạn giao thông nên đã qua đời rồi thưa dì! Xin dì hãy nén bi thương lại, gia đình con xin chia buồn cùng dì! Đáng lẽ ra con phải thông báo sớm cho dì biết cái chết của Thu Lan, nhưng do gia đình con bận rộn quá nên chưa thể nào báo cho dì được. Nay dì ghé thăm thì con cũng xin nói thẳng để cho dì được biết, đó là Thu Lan đã chết rồi thưa dì!"
Bà Thu Liên nghe xong liền bị chấn động tâm lý:
"Không...không...không...tại sao..con tôi lại bị tai nạn giao thông chứ...không...không thể nào..."
Châu Dương trấn an bà:
"Xin dì hãy bình tĩnh lại, nếu dì muốn cần bằng chứng Thu Lan đã chết thì con sẽ dẫn dì đi thăm mộ cô ấy!"
Bà Châu Hà chép miệng:
" Hừ, bà ta một mực không tin con bả đã chết thì cứ dẫn bả đi thăm mộ con gái đi! Để cho bả sáng mắt ra, con gái bả thực sự đã chết. Nấm mộ còn xanh tươi, còn mới kìa!"
Ngọc Tâm nói:
"Đúng đó, dẫn bà ta đi xem đi!"
Sau đó, Châu Dương lái xe chở bà Thu Liên đi thăm mộ Thu Lan, đến nơi Châu Dương dẫn bà đi thăm mộ của cô thì bà Thu Liên ngạc nhiên rồi chuyển sang thẫn thờ.
" Trời ơi, con tôi đây sao?"
Bà nhìn thấy ngôi mộ còn mới, hương hoa đầy đủ, bia mộ có khắc tên Thu Lan và cả ảnh của cô. Bà nhìn xong một hồi thì khóc nức nở, bà không tin con bà đã chết nhưng ngôi mộ này đã chứng minh con gái bà đã chết.
Bà quá đau lòng bà khóc cả một ngày, nước mắt chảy như dòng sông, bà không thể tin được có một ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chồng bà đã chết con gái của bà cũng chết, bà khóc đến thương tâm, khóc đến đau lòng run rẫy.
Châu Dương thấy bà khóc lóc như thế anh cũng rất buồn, rất muốn được an ủi bà, anh vỗ vai bà.
" Thưa dì, xin dì hãy kìm nén xúc động, người chết không thể sống dậy được nữa! Cho dù dì cứ ngồi đây khóc mãi, thì cô ấy cũng không sống lại được!"
Bà Thu Liên lắc vai Châu Dương liên tục:
"Châu Dương, cậu nói xem có phải gia đình các người đối xử với con gái tôi không tốt đúng không?"
Châu Dương bị câu nói này của bà nhất thời kinh động, không lẽ bà ấy biết gia đình mình đối xử tệ bạc với Thu Lan sao? Châu Dương mím chặt môi, nếu như anh nói dối bà để bà được yên tâm thì anh cũng muốn, nhưng nếu như anh nói dối và sau khi bà biết được sự thật thì sẽ như thế nào đây.
Liệu bà có hận anh, hận cả gia đình nhà anh hay không? Châu Dương đang đấu tranh tâm lý đến cực điểm, có nên nói ra sự thật cho bà Thu Liên nghe không? Anh cũng muốn chuộc lỗi lầm với Thu Lan nên anh nhất định sẽ nói sự thật ra cho bà Thu Liên biết.
"Vâng, đúng là gia đình con không tốt đã đối xử tệ bạc với cô ấy!"
Bà Thu Liên nhất thời run người, bà không thể tin được, cái gia đình này quá độc ác, quá tàn nhẫn xem mạng người không ra gì.
"Các người...các người...tại sao chứ...tại sao các người lại đối xử với con gái của tôi như vậy? Nó làm điều gì khiến các người không hài lòng hay sao?"
Châu Dương biết bà kích động, liền an ủi bà:
" Xin dì hãy bình tĩnh, nếu dì muốn biết chân tướng sự việc thì con sẽ nói cho dì biết!"
Châu Dương vừa định nói thì Ngọc Tâm gọi điện thoại đến. Châu Dương bắt máy.
" Alo..."
Ngọc Tâm hốt hoảng:
"Châu Dương, em cho anh biết rằng anh không được nói chân tướng sự thật cho bà ta biết nếu anh muốn gia đình chúng ta được yên ổn!"
Châu Dương căng thẳng:
"Sao? Có chuyện gì nữa?"
Ngọc Tâm mím môi:
" Nếu anh nói gia đình chúng ta hành hạ đánh đập con nhỏ Thu Lan và em là người giết nó thì bà ta sẽ báo cảnh sát tống em vào tù đó. Anh muốn con trai rời xa mẹ nó hay sao hả? Anh muốn chứng kiến gia đình tan nát thì anh mới vừa lòng phải không?"
Châu Dương ngây người, đúng, nếu như anh nói sự thật thì bà Thu Liên nhất định sẽ đi báo cảnh sát vì Ngọc Tâm đã giết người, ả ta sẽ bị tử hình. Như vậy thì đứa con trai bé bỏng sẽ bị mồ côi mẹ, gia đình nhỏ của anh cũng sẽ tan nát kẻ còn người mất, anh không muốn như vậy.
Anh quyết định sẽ không nói chân tướng sự thật cho bà Thu Liên biết, anh sẽ coi như đó chỉ là một giấc mơ thôi, anh sẽ coi như đó là chuyện chưa hề xảy ra chỉ nói dối bà Thu Liên là Thu Lan đã bị tai nạn giao thông mà qua đời. Chỉ có như vậy mới bảo vệ được cái gia đình nhỏ này, anh không muốn chứng kiến có thêm một người nào chết nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.