Chương 4:
Ái Thi
04/01/2021
Châu Duy nhìn cô nở nụ cười hòa ái:
"Đúng vậy, em không thích sao?"
Cô lùi lại mấy bước rồi nói:
"Anh tránh xa tôi ra một chút! Tôi không có thích anh đâu. Do mẹ anh bắt tôi phải cưới anh để trừ nợ thôi. Anh nghĩ tôi yêu anh à?"
Châu Duy ánh mắt đượm buồn thở dài:
"Ừm, em không thích cũng được. Tôi biết em sẽ không thích người bệnh yếu đuối sắp chết như tôi!"
Thu Lan nhìn anh ta trông có vẻ như hiền lành và đáng thương, cô cũng cảm thấy có lỗi khi mình nói nặng lời như thế.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói nặng lời với anh đâu. Anh đừng để tâm làm gì?"
Châu Duy nhìn cô :
"Tôi mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi!"
Thu Lan nhìn anh ta rồi nói:
"Tôi không muốn động phòng với anh đâu, tôi sẽ không sinh con cho anh. Tối nay anh ngủ dưới đất tôi ngủ trên giường!"
Châu Duy nhìn cô có vẻ tức giận:
"Cô...cô...sao cô lại đối xử với tôi như thế, cô là vợ tôi mà!"
Thu Lan khó xử nói:
"Đúng, tôi là vợ của anh mà bắt anh như thế thì hơi quá đáng. Nhưng tôi không thích anh chạm vào người tôi!"
Châu Duy thật sự tức giận:
"Cô mau cút lên giường cho tôi! Đêm nay chúng ta động phòng!"
Thu Lan không muốn ngủ cùng với Châu Duy, nên đã xô anh ta té ngã xuống đất. Châu Duy tức giận rồi lên cơn đau tim.
"A ~ mau ....hộc...hộc....mau lấy thuốc.....cho tôi...."
Châu Duy lên cơn đau tim quằn quại anh ta ôm ngực mình, chảy mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt điển trai. Thu Lan giật mình bối rối nói:
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Anh có bị làm sao không?"
Châu Duy ôm chầm lấy ngực thở hổn hển:
".......hộc.....hộc.....khó thở quá.....thuốc...mau......lấy thuốc.....hộc....hộc...."
Thu Lan run bần bật nhìn anh:
"Này anh đừng có dọa tôi chứ! Thuốc anh để đâu?"
Châu Duy chỉ tay về phía cái bàn:
"....aaaaaa.....hộc.......trên....bàn.....chai.....chai....thuốc
....màu.....trắng...."
Thu Lan tìm kiếm trong hỗn loạn:
"Này, tôi không tìm thấy. Anh để chỗ nào mau nhớ lại đi!"
Thu Lan luống cuống tay chân cả lên.
" Anh cố gắng chống đỡ một lát!"
"Cô........khụ khụ......mau.......khụ....."
Châu Duy đang đau tim ôm ngực nói không nổi nữa, anh đã bị kiệt sức sắp không trụ nổi rồi. Rõ ràng chai thuốc anh để trên bàn, sao bây giờ lại không tìm thấy. Anh bị cô chọc cho tức giận mà nhồi máu cơ tim, phun ra một ngụm máu xuống đất.
Thu Lan hốt hoảng:
"Anh đừng dọa tôi chứ Châu Duy, anh mau tỉnh dậy!"
" ......"
"..Có ai không? Cứu với!"
Cô mở cửa ra chạy la hét um sùm, ông bà Châu đang ngủ bật dậy chạy ra ngoài xem. Thấy cô đang la hét inh ỏi liền quát:
"Thu Lan nửa đêm nửa hôm cô la hét cái gì?"
Cô run bần bật nắm lấy tay của ông bà Châu nói :
"Châu Duy....cậu ấy...cậu ấy..."
"Con trai tôi bị làm sao? Cô nói rõ ràng xem nào? Ấp a ấp úng làm gì?"
Cô thở hổn hển nói:
"Châu Duy anh ấy lên cơn đau tim... mà không tìm thấy thuốc...mau đưa anh ấy đi bệnh viện!"
Ông bà Châu hoảng hốt gọi xe cứu thương đến, vừa bước vào phòng thấy Châu Duy ói ra ngụm máu rồi nằm bất động dưới sàn nhà. Bà Châu Hà đưa con trai mình đi cấp cứu.
Ở trong bệnh viện tiếng thở dài của bác sĩ, và tiếng hồi hộp của gia đình đang bao trùm lấy bệnh viện. Bà Châu Hà nói với Thu Lan:
"Cô đã làm gì con trai tôi hả?"
" Con...con..."
"Nếu nó xảy ra mệnh hệ gì, bà già này sẽ không tha cho cô đâu!"
"...."
Bác sĩ bước ra, mọi người ai cũng chạy lại hỏi thăm.
"Con trai tôi sao rồi bác sĩ!" Ông Châu Lục hỏi.
Bác sĩ chảy mồ hôi trên trán rồi nói:
"Con trai ông e là không sống nổi nữa bị nhồi máu cơ tim mà chết. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin gia đình hãy nén bi thương!"
Bà Châu Hà run người bần bật:
"Sao có thể.... bác sĩ nói con tôi sống đến một tháng cơ mà...sao giờ mới hai ngày con tôi lại ra đi thế này!"
Bác sĩ vỗ vai bà nói :
"Xin bà chớ kích động, đúng là bệnh con bà một tháng mới ra đi nhưng do bị kích động mạnh. Hoặc tức giận chuyện gì đó, nên mới nhồi máu cơ tim mà chết sớm!"
Bà Châu Hà cảm ơn bác sĩ rồi lui ra, sau đó bà quay lại nhìn Thu Lan vẻ mặt tức giận quát:
"Cô đã làm gì con tôi hả? Cô nói đi!"
"Con...con...." Thu Lan sợ sệt ấp úng.
"Trời ơi, con trai tôi chưa đủ đáng thương hay sao? Từ nhỏ đã mắc căn bệnh quái ác, sống không quá hai mươi tuổi mà còn gặp cô nữa. Tưởng cưới cô về nó sẽ được hạnh phúc một tháng ngắn ngủi cuộc đời nó, nhưng cô lại làm nó chết ngay đêm đầu tiên cưới cô về. Sao cô lại độc ác như thế! Mau cút về nhà cho tôi, để xem tôi giáo huấn cô như thế nào!"
Nói xong bà Châu Hà rất tức giận rồi về nhà, Thu Lan biết cô đã quá đáng tại cô mà Châu Duy mới chết sớm. Bà Châu Hà gọi cô ra nói chuyện, cô kể hết những gì đã nói đêm qua với Châu Duy làm anh ta tức chết cho bà Châu nghe . Nghe xong bà ta nổi giận đùng đùng nhìn cô bằng ánh mắt oán hận.
"Đúng vậy, em không thích sao?"
Cô lùi lại mấy bước rồi nói:
"Anh tránh xa tôi ra một chút! Tôi không có thích anh đâu. Do mẹ anh bắt tôi phải cưới anh để trừ nợ thôi. Anh nghĩ tôi yêu anh à?"
Châu Duy ánh mắt đượm buồn thở dài:
"Ừm, em không thích cũng được. Tôi biết em sẽ không thích người bệnh yếu đuối sắp chết như tôi!"
Thu Lan nhìn anh ta trông có vẻ như hiền lành và đáng thương, cô cũng cảm thấy có lỗi khi mình nói nặng lời như thế.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói nặng lời với anh đâu. Anh đừng để tâm làm gì?"
Châu Duy nhìn cô :
"Tôi mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi!"
Thu Lan nhìn anh ta rồi nói:
"Tôi không muốn động phòng với anh đâu, tôi sẽ không sinh con cho anh. Tối nay anh ngủ dưới đất tôi ngủ trên giường!"
Châu Duy nhìn cô có vẻ tức giận:
"Cô...cô...sao cô lại đối xử với tôi như thế, cô là vợ tôi mà!"
Thu Lan khó xử nói:
"Đúng, tôi là vợ của anh mà bắt anh như thế thì hơi quá đáng. Nhưng tôi không thích anh chạm vào người tôi!"
Châu Duy thật sự tức giận:
"Cô mau cút lên giường cho tôi! Đêm nay chúng ta động phòng!"
Thu Lan không muốn ngủ cùng với Châu Duy, nên đã xô anh ta té ngã xuống đất. Châu Duy tức giận rồi lên cơn đau tim.
"A ~ mau ....hộc...hộc....mau lấy thuốc.....cho tôi...."
Châu Duy lên cơn đau tim quằn quại anh ta ôm ngực mình, chảy mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt điển trai. Thu Lan giật mình bối rối nói:
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Anh có bị làm sao không?"
Châu Duy ôm chầm lấy ngực thở hổn hển:
".......hộc.....hộc.....khó thở quá.....thuốc...mau......lấy thuốc.....hộc....hộc...."
Thu Lan run bần bật nhìn anh:
"Này anh đừng có dọa tôi chứ! Thuốc anh để đâu?"
Châu Duy chỉ tay về phía cái bàn:
"....aaaaaa.....hộc.......trên....bàn.....chai.....chai....thuốc
....màu.....trắng...."
Thu Lan tìm kiếm trong hỗn loạn:
"Này, tôi không tìm thấy. Anh để chỗ nào mau nhớ lại đi!"
Thu Lan luống cuống tay chân cả lên.
" Anh cố gắng chống đỡ một lát!"
"Cô........khụ khụ......mau.......khụ....."
Châu Duy đang đau tim ôm ngực nói không nổi nữa, anh đã bị kiệt sức sắp không trụ nổi rồi. Rõ ràng chai thuốc anh để trên bàn, sao bây giờ lại không tìm thấy. Anh bị cô chọc cho tức giận mà nhồi máu cơ tim, phun ra một ngụm máu xuống đất.
Thu Lan hốt hoảng:
"Anh đừng dọa tôi chứ Châu Duy, anh mau tỉnh dậy!"
" ......"
"..Có ai không? Cứu với!"
Cô mở cửa ra chạy la hét um sùm, ông bà Châu đang ngủ bật dậy chạy ra ngoài xem. Thấy cô đang la hét inh ỏi liền quát:
"Thu Lan nửa đêm nửa hôm cô la hét cái gì?"
Cô run bần bật nắm lấy tay của ông bà Châu nói :
"Châu Duy....cậu ấy...cậu ấy..."
"Con trai tôi bị làm sao? Cô nói rõ ràng xem nào? Ấp a ấp úng làm gì?"
Cô thở hổn hển nói:
"Châu Duy anh ấy lên cơn đau tim... mà không tìm thấy thuốc...mau đưa anh ấy đi bệnh viện!"
Ông bà Châu hoảng hốt gọi xe cứu thương đến, vừa bước vào phòng thấy Châu Duy ói ra ngụm máu rồi nằm bất động dưới sàn nhà. Bà Châu Hà đưa con trai mình đi cấp cứu.
Ở trong bệnh viện tiếng thở dài của bác sĩ, và tiếng hồi hộp của gia đình đang bao trùm lấy bệnh viện. Bà Châu Hà nói với Thu Lan:
"Cô đã làm gì con trai tôi hả?"
" Con...con..."
"Nếu nó xảy ra mệnh hệ gì, bà già này sẽ không tha cho cô đâu!"
"...."
Bác sĩ bước ra, mọi người ai cũng chạy lại hỏi thăm.
"Con trai tôi sao rồi bác sĩ!" Ông Châu Lục hỏi.
Bác sĩ chảy mồ hôi trên trán rồi nói:
"Con trai ông e là không sống nổi nữa bị nhồi máu cơ tim mà chết. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin gia đình hãy nén bi thương!"
Bà Châu Hà run người bần bật:
"Sao có thể.... bác sĩ nói con tôi sống đến một tháng cơ mà...sao giờ mới hai ngày con tôi lại ra đi thế này!"
Bác sĩ vỗ vai bà nói :
"Xin bà chớ kích động, đúng là bệnh con bà một tháng mới ra đi nhưng do bị kích động mạnh. Hoặc tức giận chuyện gì đó, nên mới nhồi máu cơ tim mà chết sớm!"
Bà Châu Hà cảm ơn bác sĩ rồi lui ra, sau đó bà quay lại nhìn Thu Lan vẻ mặt tức giận quát:
"Cô đã làm gì con tôi hả? Cô nói đi!"
"Con...con...." Thu Lan sợ sệt ấp úng.
"Trời ơi, con trai tôi chưa đủ đáng thương hay sao? Từ nhỏ đã mắc căn bệnh quái ác, sống không quá hai mươi tuổi mà còn gặp cô nữa. Tưởng cưới cô về nó sẽ được hạnh phúc một tháng ngắn ngủi cuộc đời nó, nhưng cô lại làm nó chết ngay đêm đầu tiên cưới cô về. Sao cô lại độc ác như thế! Mau cút về nhà cho tôi, để xem tôi giáo huấn cô như thế nào!"
Nói xong bà Châu Hà rất tức giận rồi về nhà, Thu Lan biết cô đã quá đáng tại cô mà Châu Duy mới chết sớm. Bà Châu Hà gọi cô ra nói chuyện, cô kể hết những gì đã nói đêm qua với Châu Duy làm anh ta tức chết cho bà Châu nghe . Nghe xong bà ta nổi giận đùng đùng nhìn cô bằng ánh mắt oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.