Chương 50:
Ái Thi
04/01/2021
Bà Thu Liên đã tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy Châu Dương đang nhìn chằm chằm vào mặt bà. Khuôn mặt Châu Dương có vẻ thoáng buồn bã, bà ngước nhìn rồi lấy tay huơ huơ qua mặt anh.
"Này này!"
Châu Dương giật mình nhìn thấy bà đã tỉnh vừa mừng vừa lo cho cuộc sống sau này của bà, bà Thu Liên nhìn chằm chằm vào mặt Châu Dương.
" Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì? Cậu là ai?"
Châu Dương hốt hoảng:
" Dì Thu Liên dì không nhớ gì sao?"
Bà Thu Liên nhìn mặt Châu Dương trong lòng dấy lên cảm xúc căm phẫn tức giận đến khó chịu bà xua tay.
"Tôi không biết, mau cút đi, cút đi!"
Châu Dương ngơ ngác:
" Dì thực sự bị điên rồi sao?"
Bà Thu Liên chán ghét đẩy anh ra ngoài cửa rồi nói:
" Đừng đến đây, mau đi đi, cút đi, biến khỏi đây, biến đi!"
Châu Dương buồn bã bất lực nước mắt rơi xuống mặt, bà Thu Liên nhìn thấy anh khóc thì ngây ngốc ra đứng lặng lẽ nhìn anh, trong lòng hiện lên cảm xúc phức tạp vừa oán trách vừa buồn bã vừa lo lắng. Rốt cuộc đây là loại cảm xúc gì vậy? Là của bà sao? Là của trước kia sao?
Bà không nhớ gì cả, bà đứng ngây ngốc tại chỗ ánh mắt đờ đẫn nhìn anh. Châu Dương cũng không quên lời dặn của mẹ anh nên anh lại gần bà rồi nắm tay bà mà nói.
"Thưa dì, nếu dì đã tỉnh lại con sẽ đưa dì đến một nơi! Nơi đây dì sẽ sống mãi mãi!"
Bà Thu Liên cảm giác như có gì đó nguy hiểm nhưng lại không biết là gì vẫn ngây ngốc đi theo Châu Dương, ngồi lên xe anh lái xe một mạch đến trại tâm thần rồi dắt bà vào trong đó. Anh nói với bác sĩ ở đây rằng:
"Hãy chăm sóc dì tôi thật tốt! Tôi sẽ trả tiền cho dì ấy ở đây, phiền mọi người rồi!"
Bác sĩ gật đầu:
" Được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng chiếu cố bà ấy cậu không cần phải lo lắng!"
Châu Dương an tâm:
" Vậy phiền bác sĩ rồi, nhớ chăm sóc bà ấy chu đáo cẩn thận nhé, tôi đi đây!"
Bà Thu Liên sợ sệt nhìn xung quanh rồi nắm tay áo của Châu Dương:
" Này! Cậu đừng bỏ tôi!"
Châu Dương vội gỡ tay bà ra rồi nói:
" Dì đừng làm loạn nữa, dì ở đây sẽ được an toàn!"
Bà Thu Liên có cảm giác không lành:
"Nhưng tôi...nhưng tôi...sợ...."
Châu Dương trấn an bà:
"Không sao đâu! Bác sĩ ở đây đều rất lương thiện sẽ không làm hại dì, dì hãy yên tâm nhé! Con sẽ còn quay lại thăm dì mà!"
Lúc này bà mới an tâm mà buông tay ra rồi ngước nhìn Châu Dương.
"Được, tôi tin cậu!"
Châu Dương bỏ đi không quên vẫy tay chào tạm biệt bà rồi rời khỏi trại tâm thần, bà Thu Liên ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Châu Dương dần dần biến mất. Trong lòng bà cảm thấy người này là người tốt bà cũng yên tâm hơn một chút, mặc dù bà không nhớ anh là ai?
Bà vẫn đứng ngây ngốc ra đó thì bác sĩ dắt bà vào phòng riêng rồi nói.
"Đây sẽ là phòng của bà!"
Bà gật đầu rồi bác sĩ nói:
" Cứ một tuần tôi sẽ đến khám lại cho bà một lần theo dõi sức khỏe của bà có được không?"
Bà đồng ý:
" Được!"
Rồi bác sĩ rời đi, để bà một mình trong căn phòng trống trải ngoài chiếc giường đơn với cái mền và cái gối, bộ bàn ghế nhỏ, có cả nước lọc, bà nằm xuống giường ngủ một giấc dài nhưng bà không biết rằng sắp có nguy hiểm đang rình rập bà.
Châu Dương lái xe đến mộ của Thu Lan, đặt một bó hoa cúc trắng lên mộ cô rồi thắp một nén nhang.
" Thu Lan anh xin lỗi vì không bảo vệ được cho mẹ em!"
Rồi anh đứng đó một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn cảm xúc, những chuyện trải qua khiến anh không dám tin thật sự quá khủng khiếp. Anh ước rằng đây chỉ là giấc mơ thôi, một giấc mơ đau lòng tang thương để khi anh tỉnh dậy mọi thứ đều như cũ đều tốt đẹp trở lại.
Nhưng đây không phải là mơ mà là thực tại một thực tại đau thương, anh đứng ngây ngốc nhìn bia mộ của cô mà hai dòng nước mắt cứ rơi con tim như bị bóp nghẹn, anh không bảo vệ được cho cô cũng không bảo vệ được cho mẹ của cô.
Anh thực sự là một người vô dụng, anh căm hận chính bản thân mình đã liên lụy đến cô và mẹ cô thực sự anh rất chán ghét bản thân mình.
Ngọc Tâm về đến nhà tắm rửa sạch sẽ nấu bữa tối cho gia đình chờ mãi mà không thấy Châu Dương về nên ả ta sốt ruột liền gọi điện.
Ring...ring...ring...
Chuông điện thoại reo lên khiến Châu Dương bừng tỉnh, anh bắt máy.
" Alo, anh nghe..."
Ngọc Tâm hỏi han:
"Thế nào rồi anh?"
Châu Dương thở dài:
"Xong xuôi cả rồi, anh đã đưa dì ấy đến trại tâm thần!"
Ngọc Tâm vui vẻ:
"Vậy được rồi, anh mau về nhà ăn cơm tối đi!"
Châu Dương đồng ý:
"Được, anh về ngay đây!"
Nói xong anh cúp máy rồi nhìn bia mộ Thu Lan lần cuối sau đó lái xe quay trở về nhà, về đến nhà nhìn thấy Ngọc Tâm đứng ở cửa đón sẵn.
"A ~chồng đã về! Mau vào nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm tối thôi nào!"
Châu Dương gật đầu:
"Được rồi, anh có phải con nít đâu! Em hấp tấp như vậy làm gì?"
Ngọc Tâm bĩu môi:
"Không chịu đâu, em cứ thích thế đấy!"
Châu Dương cười nhẹ:
"Haha, em thật là...được rồi anh sẽ nghe lời bà xã được chưa?"
Ngọc Tâm cười vui vẻ:
"Chồng yêu là nhất, chồng yêu thật ngoan, hihihi..."
Châu Dương không đùa giỡn nữa liền đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi ngồi vào bàn ăn tối....
"Này này!"
Châu Dương giật mình nhìn thấy bà đã tỉnh vừa mừng vừa lo cho cuộc sống sau này của bà, bà Thu Liên nhìn chằm chằm vào mặt Châu Dương.
" Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì? Cậu là ai?"
Châu Dương hốt hoảng:
" Dì Thu Liên dì không nhớ gì sao?"
Bà Thu Liên nhìn mặt Châu Dương trong lòng dấy lên cảm xúc căm phẫn tức giận đến khó chịu bà xua tay.
"Tôi không biết, mau cút đi, cút đi!"
Châu Dương ngơ ngác:
" Dì thực sự bị điên rồi sao?"
Bà Thu Liên chán ghét đẩy anh ra ngoài cửa rồi nói:
" Đừng đến đây, mau đi đi, cút đi, biến khỏi đây, biến đi!"
Châu Dương buồn bã bất lực nước mắt rơi xuống mặt, bà Thu Liên nhìn thấy anh khóc thì ngây ngốc ra đứng lặng lẽ nhìn anh, trong lòng hiện lên cảm xúc phức tạp vừa oán trách vừa buồn bã vừa lo lắng. Rốt cuộc đây là loại cảm xúc gì vậy? Là của bà sao? Là của trước kia sao?
Bà không nhớ gì cả, bà đứng ngây ngốc tại chỗ ánh mắt đờ đẫn nhìn anh. Châu Dương cũng không quên lời dặn của mẹ anh nên anh lại gần bà rồi nắm tay bà mà nói.
"Thưa dì, nếu dì đã tỉnh lại con sẽ đưa dì đến một nơi! Nơi đây dì sẽ sống mãi mãi!"
Bà Thu Liên cảm giác như có gì đó nguy hiểm nhưng lại không biết là gì vẫn ngây ngốc đi theo Châu Dương, ngồi lên xe anh lái xe một mạch đến trại tâm thần rồi dắt bà vào trong đó. Anh nói với bác sĩ ở đây rằng:
"Hãy chăm sóc dì tôi thật tốt! Tôi sẽ trả tiền cho dì ấy ở đây, phiền mọi người rồi!"
Bác sĩ gật đầu:
" Được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng chiếu cố bà ấy cậu không cần phải lo lắng!"
Châu Dương an tâm:
" Vậy phiền bác sĩ rồi, nhớ chăm sóc bà ấy chu đáo cẩn thận nhé, tôi đi đây!"
Bà Thu Liên sợ sệt nhìn xung quanh rồi nắm tay áo của Châu Dương:
" Này! Cậu đừng bỏ tôi!"
Châu Dương vội gỡ tay bà ra rồi nói:
" Dì đừng làm loạn nữa, dì ở đây sẽ được an toàn!"
Bà Thu Liên có cảm giác không lành:
"Nhưng tôi...nhưng tôi...sợ...."
Châu Dương trấn an bà:
"Không sao đâu! Bác sĩ ở đây đều rất lương thiện sẽ không làm hại dì, dì hãy yên tâm nhé! Con sẽ còn quay lại thăm dì mà!"
Lúc này bà mới an tâm mà buông tay ra rồi ngước nhìn Châu Dương.
"Được, tôi tin cậu!"
Châu Dương bỏ đi không quên vẫy tay chào tạm biệt bà rồi rời khỏi trại tâm thần, bà Thu Liên ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Châu Dương dần dần biến mất. Trong lòng bà cảm thấy người này là người tốt bà cũng yên tâm hơn một chút, mặc dù bà không nhớ anh là ai?
Bà vẫn đứng ngây ngốc ra đó thì bác sĩ dắt bà vào phòng riêng rồi nói.
"Đây sẽ là phòng của bà!"
Bà gật đầu rồi bác sĩ nói:
" Cứ một tuần tôi sẽ đến khám lại cho bà một lần theo dõi sức khỏe của bà có được không?"
Bà đồng ý:
" Được!"
Rồi bác sĩ rời đi, để bà một mình trong căn phòng trống trải ngoài chiếc giường đơn với cái mền và cái gối, bộ bàn ghế nhỏ, có cả nước lọc, bà nằm xuống giường ngủ một giấc dài nhưng bà không biết rằng sắp có nguy hiểm đang rình rập bà.
Châu Dương lái xe đến mộ của Thu Lan, đặt một bó hoa cúc trắng lên mộ cô rồi thắp một nén nhang.
" Thu Lan anh xin lỗi vì không bảo vệ được cho mẹ em!"
Rồi anh đứng đó một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn cảm xúc, những chuyện trải qua khiến anh không dám tin thật sự quá khủng khiếp. Anh ước rằng đây chỉ là giấc mơ thôi, một giấc mơ đau lòng tang thương để khi anh tỉnh dậy mọi thứ đều như cũ đều tốt đẹp trở lại.
Nhưng đây không phải là mơ mà là thực tại một thực tại đau thương, anh đứng ngây ngốc nhìn bia mộ của cô mà hai dòng nước mắt cứ rơi con tim như bị bóp nghẹn, anh không bảo vệ được cho cô cũng không bảo vệ được cho mẹ của cô.
Anh thực sự là một người vô dụng, anh căm hận chính bản thân mình đã liên lụy đến cô và mẹ cô thực sự anh rất chán ghét bản thân mình.
Ngọc Tâm về đến nhà tắm rửa sạch sẽ nấu bữa tối cho gia đình chờ mãi mà không thấy Châu Dương về nên ả ta sốt ruột liền gọi điện.
Ring...ring...ring...
Chuông điện thoại reo lên khiến Châu Dương bừng tỉnh, anh bắt máy.
" Alo, anh nghe..."
Ngọc Tâm hỏi han:
"Thế nào rồi anh?"
Châu Dương thở dài:
"Xong xuôi cả rồi, anh đã đưa dì ấy đến trại tâm thần!"
Ngọc Tâm vui vẻ:
"Vậy được rồi, anh mau về nhà ăn cơm tối đi!"
Châu Dương đồng ý:
"Được, anh về ngay đây!"
Nói xong anh cúp máy rồi nhìn bia mộ Thu Lan lần cuối sau đó lái xe quay trở về nhà, về đến nhà nhìn thấy Ngọc Tâm đứng ở cửa đón sẵn.
"A ~chồng đã về! Mau vào nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm tối thôi nào!"
Châu Dương gật đầu:
"Được rồi, anh có phải con nít đâu! Em hấp tấp như vậy làm gì?"
Ngọc Tâm bĩu môi:
"Không chịu đâu, em cứ thích thế đấy!"
Châu Dương cười nhẹ:
"Haha, em thật là...được rồi anh sẽ nghe lời bà xã được chưa?"
Ngọc Tâm cười vui vẻ:
"Chồng yêu là nhất, chồng yêu thật ngoan, hihihi..."
Châu Dương không đùa giỡn nữa liền đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi ngồi vào bàn ăn tối....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.