Chương 7:
Ái Thi
04/01/2021
Châu Dương cảm thấy hơi lố, nên rụt tay lại rồi xin lỗi cô. Cô cũng chả quan tâm đến anh ta, nên cô cũng ráng dọn dẹp cho xong rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng mai như thường lệ cô phải dậy sớm nấu bữa ăn sáng cho gia đình họ Châu ăn, đang loay hoay nấu ăn dưới bếp.
Thì Châu Dương tới thấy cô làm việc đảm đang, mà cũng cười mĩm theo. Anh lại gần chỗ cô đang nấu, anh ngửi ngửi rồi khen:
" Ái chà, em dâu nấu món gì mà thơm quá vậy nè!"
Thu Lan cười cười nói:
"Tôi nấu đồ ăn sáng cho mọi người, món bún riêu cua ấy mà. Nào, nấu xong rồi mau lại bàn ăn đi. Để tôi đi gọi ba mẹ với chị Ngọc Tâm!"
Sau khi kêu hết tất cả mọi người xuống ăn sáng xong, thì ai cũng bận đi làm để cô ở lại dọn dẹp. Chị Như Ly dơ ngón tay cái lên khen:
"Quả là Thu Lan em nấu món này ăn rất ngon đó!"
Thu Lan mĩm cười:
"Chị này đừng chọc em nữa có được không, em nấu cũng tạm ổn mà!"
Sau đó hai người tiếp tục dọn dẹp, Như Ly nói:
"Nè, em có biết tin gì chưa?"
"Tin gì?"
"Ngọc Tâm có thai đó! Hôm qua mới làm tiệc rượu mừng xong!"
"Ủa? Liên quan đến em à?"
"Đây là chuyện vui mà!"
"Em cũng không quan tâm lắm, lo làm việc đi tí nữa mẹ về đó bà ấy sẽ mắng cho mà xem!"
Sau đó hai người làm tiếp tục đi làm công việc của mình. Đến tối cô nấu bữa tối xong, mời gia đình ăn cơm thì Ngọc Tâm hỏi:
"Ủa, nay chồng con làm về trễ hả ba!"
Ông Châu Lục chầm chập đáp:
"Chắc nay nó lại đi bàn chuyện làm ăn của công ty nên về trễ một xíu. Con lo ăn cơm đi tẩm bổ nhiều vô cho đứa bé!"
Ăn cơm xong xuôi ai về phòng người nấy. Tối đến Châu Dương về nhà, anh đã uống rất nhiều rượu vì công việc làm ăn thì phải giao lưu một chút, nhưng giao lưu quá nhiều làm anh say rượu.
Về đến nhà trong đầu của Châu Dương chỉ nghĩ đến hình dáng bé nhỏ cô gái có đôi mắt u buồn, cần được chở che của Thu Lan. Nên anh chạy thẳng vào phòng cô và gõ cửa.
Cốc Cốc
Mở cửa ra nhìn thấy anh, cô hết cả hồn nhíu mày lại nói:
"Anh đi nhầm phòng rồi. Về phòng với vợ anh đi!"
Nói xong cô định đóng cửa lại, thì anh chặn cửa anh đẩy cửa vào và bước vào phòng cô. Cô giật mình bàng hoàng đuổi anh ra. Thì anh nắm chặt tay cô và áp cô lên giường. Cô tát vào mặt anh một cái và hét lên:
"Châu Dương anh điên rồi! Anh làm gì vậy bỏ tôi ra!"
Anh xoa khuôn mặt bị cô tát và nói:
"Đúng, anh điên rồi đó Thu Lan, anh điên vì anh yêu em rồi. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên yêu vì cô gái nhỏ nhắn yếu đuối cần được bảo vệ như em. Cô gái có đôi mắt u buồn làm anh say đắm. Anh không thể phủ định rằng anh đã yêu em. Em có biết không?"
Cô giãy dụa khóc lóc:
" Anh thả tôi ra, tôi không biết gì hết tôi không yêu anh. Làm ơn đi tôi là em dâu của anh đó, anh nên biết thân phận một chút!"
Anh ghì chặt tay của cô trợn mắt lên nhìn cô:
" Em dâu? Dù sao thì em trai của anh đã chết từ lâu rồi, với lại em đâu có yêu Châu Duy có phải không? Em còn chưa động phòng với Châu Duy nên em vẫn còn là xử nữ!"
Cô sợ hãi nhìn anh:
\-"Rốt cuộc anh muốn làm gì buông tôi ra không tôi sẽ hét lên đó!"
Anh nhìn cô thèm thuồng:
"Anh chỉ là đang chứng minh tình yêu của anh dành cho em mà thôi!"
Cô lắc đầu khóc lóc giãy dụa:
"Cầu xin anh hãy thả tôi ra. Vợ anh đang ở phòng của anh kìa. Nếu cô ấy biết được sẽ rất đau lòng đó!"
Anh nhìn cô chằm chằm tay vẫn sờ soạng vào người cô :
"Em nghĩ anh yêu cô ta ư? Anh với cô ta kết hôn là vì công việc làm ăn thôi, nào có tình cảm gì. Em mới là người anh yêu đó Thu Lan!"
Cô vùng vẫy hét lên:
" Buông tôi ra, đồ sở khanh cút đi. Có ai không cứu tôi với!"
Anh nhìn cô dâm đãng nói:
" Tối nay em sẽ là của anh, haha!"
Sau đó anh mò mẫm sờ soạng cơ thể của cô, rồi xé áo của cô lộ ra bộ ngực trắng nõn nà, anh hôn môi cô rồi hôn khắp mặt cô sau đó lại hôn xuống cổ cô...
" Um....Đừng mà....có ai không?...Cứu tôi.."
Ngọc Tâm đang ở trong phòng thấy chuyện gì ồn ào bên phòng Thu Lan, cô liền bước qua mở cửa và cảnh tượng kinh hoàng làm cô sốc tới nỗi chân đứng không vững. Cô không tin vào mắt mình, chồng mình đang nằm trên người em dâu, và Thu Lan quần áo xộc xệch áo bị xé rách một nửa.
Ngọc Tâm tức giận cô chạy vào đẩy Châu Dương ra, và tát vào mặt Thu Lan mấy cái. Vừa tát vừa chửi:
"Con ả tiện nhân khốn kiếp. Sao cô lại dám làm chuyện đồi bại đó với chồng của tôi!"
Cô xoa mặt vùng bị đánh, rồi nhìn Ngọc Tâm thở phào nhẹ nhõm:
"Cảm ơn chị đến cứu tôi!"
Ngọc Tâm không hiểu cô đang nói gì, liền tát vô mặt cô rồi nói:
"Nói nhảm gì vậy ai cứu cô. Cô dám câu dẫn chồng tôi để xem tôi có xé xác cô ra không?"
Thì Châu Dương tới thấy cô làm việc đảm đang, mà cũng cười mĩm theo. Anh lại gần chỗ cô đang nấu, anh ngửi ngửi rồi khen:
" Ái chà, em dâu nấu món gì mà thơm quá vậy nè!"
Thu Lan cười cười nói:
"Tôi nấu đồ ăn sáng cho mọi người, món bún riêu cua ấy mà. Nào, nấu xong rồi mau lại bàn ăn đi. Để tôi đi gọi ba mẹ với chị Ngọc Tâm!"
Sau khi kêu hết tất cả mọi người xuống ăn sáng xong, thì ai cũng bận đi làm để cô ở lại dọn dẹp. Chị Như Ly dơ ngón tay cái lên khen:
"Quả là Thu Lan em nấu món này ăn rất ngon đó!"
Thu Lan mĩm cười:
"Chị này đừng chọc em nữa có được không, em nấu cũng tạm ổn mà!"
Sau đó hai người tiếp tục dọn dẹp, Như Ly nói:
"Nè, em có biết tin gì chưa?"
"Tin gì?"
"Ngọc Tâm có thai đó! Hôm qua mới làm tiệc rượu mừng xong!"
"Ủa? Liên quan đến em à?"
"Đây là chuyện vui mà!"
"Em cũng không quan tâm lắm, lo làm việc đi tí nữa mẹ về đó bà ấy sẽ mắng cho mà xem!"
Sau đó hai người làm tiếp tục đi làm công việc của mình. Đến tối cô nấu bữa tối xong, mời gia đình ăn cơm thì Ngọc Tâm hỏi:
"Ủa, nay chồng con làm về trễ hả ba!"
Ông Châu Lục chầm chập đáp:
"Chắc nay nó lại đi bàn chuyện làm ăn của công ty nên về trễ một xíu. Con lo ăn cơm đi tẩm bổ nhiều vô cho đứa bé!"
Ăn cơm xong xuôi ai về phòng người nấy. Tối đến Châu Dương về nhà, anh đã uống rất nhiều rượu vì công việc làm ăn thì phải giao lưu một chút, nhưng giao lưu quá nhiều làm anh say rượu.
Về đến nhà trong đầu của Châu Dương chỉ nghĩ đến hình dáng bé nhỏ cô gái có đôi mắt u buồn, cần được chở che của Thu Lan. Nên anh chạy thẳng vào phòng cô và gõ cửa.
Cốc Cốc
Mở cửa ra nhìn thấy anh, cô hết cả hồn nhíu mày lại nói:
"Anh đi nhầm phòng rồi. Về phòng với vợ anh đi!"
Nói xong cô định đóng cửa lại, thì anh chặn cửa anh đẩy cửa vào và bước vào phòng cô. Cô giật mình bàng hoàng đuổi anh ra. Thì anh nắm chặt tay cô và áp cô lên giường. Cô tát vào mặt anh một cái và hét lên:
"Châu Dương anh điên rồi! Anh làm gì vậy bỏ tôi ra!"
Anh xoa khuôn mặt bị cô tát và nói:
"Đúng, anh điên rồi đó Thu Lan, anh điên vì anh yêu em rồi. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên yêu vì cô gái nhỏ nhắn yếu đuối cần được bảo vệ như em. Cô gái có đôi mắt u buồn làm anh say đắm. Anh không thể phủ định rằng anh đã yêu em. Em có biết không?"
Cô giãy dụa khóc lóc:
" Anh thả tôi ra, tôi không biết gì hết tôi không yêu anh. Làm ơn đi tôi là em dâu của anh đó, anh nên biết thân phận một chút!"
Anh ghì chặt tay của cô trợn mắt lên nhìn cô:
" Em dâu? Dù sao thì em trai của anh đã chết từ lâu rồi, với lại em đâu có yêu Châu Duy có phải không? Em còn chưa động phòng với Châu Duy nên em vẫn còn là xử nữ!"
Cô sợ hãi nhìn anh:
\-"Rốt cuộc anh muốn làm gì buông tôi ra không tôi sẽ hét lên đó!"
Anh nhìn cô thèm thuồng:
"Anh chỉ là đang chứng minh tình yêu của anh dành cho em mà thôi!"
Cô lắc đầu khóc lóc giãy dụa:
"Cầu xin anh hãy thả tôi ra. Vợ anh đang ở phòng của anh kìa. Nếu cô ấy biết được sẽ rất đau lòng đó!"
Anh nhìn cô chằm chằm tay vẫn sờ soạng vào người cô :
"Em nghĩ anh yêu cô ta ư? Anh với cô ta kết hôn là vì công việc làm ăn thôi, nào có tình cảm gì. Em mới là người anh yêu đó Thu Lan!"
Cô vùng vẫy hét lên:
" Buông tôi ra, đồ sở khanh cút đi. Có ai không cứu tôi với!"
Anh nhìn cô dâm đãng nói:
" Tối nay em sẽ là của anh, haha!"
Sau đó anh mò mẫm sờ soạng cơ thể của cô, rồi xé áo của cô lộ ra bộ ngực trắng nõn nà, anh hôn môi cô rồi hôn khắp mặt cô sau đó lại hôn xuống cổ cô...
" Um....Đừng mà....có ai không?...Cứu tôi.."
Ngọc Tâm đang ở trong phòng thấy chuyện gì ồn ào bên phòng Thu Lan, cô liền bước qua mở cửa và cảnh tượng kinh hoàng làm cô sốc tới nỗi chân đứng không vững. Cô không tin vào mắt mình, chồng mình đang nằm trên người em dâu, và Thu Lan quần áo xộc xệch áo bị xé rách một nửa.
Ngọc Tâm tức giận cô chạy vào đẩy Châu Dương ra, và tát vào mặt Thu Lan mấy cái. Vừa tát vừa chửi:
"Con ả tiện nhân khốn kiếp. Sao cô lại dám làm chuyện đồi bại đó với chồng của tôi!"
Cô xoa mặt vùng bị đánh, rồi nhìn Ngọc Tâm thở phào nhẹ nhõm:
"Cảm ơn chị đến cứu tôi!"
Ngọc Tâm không hiểu cô đang nói gì, liền tát vô mặt cô rồi nói:
"Nói nhảm gì vậy ai cứu cô. Cô dám câu dẫn chồng tôi để xem tôi có xé xác cô ra không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.