Chương 91:
Ái Thi
04/01/2021
Kể từ khi bị phong ấn 20 năm Thu Lan chưa từng về thăm mẹ của mình, cô rất nhớ bà Thu Liên. Thời gian thấm thoát trôi qua đã ngần ấy năm, chắc mẹ của cô đã rất nhớ thương cô. Vì trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó, cô đã biến mất khỏi cuộc đời của mẹ cô một cách im lặng.
Một sự biến mất yên tĩnh đến tuyệt đối mà không có ai hay biết, chắc giờ này bà Thu Liên đang nhớ cô lắm. Cô không kìm được cảm xúc nhớ thương mẹ mãnh liệt, mà quay về chốn nhà ngày xưa từng ở thăm mẹ mình.
Cô đã trở về nhà rồi nhưng sao hôm nay ngôi nhà ấm cúng của hai mẹ con lại khác lạ đến thế, ngôi nhà thật cũ kỹ mọc đầy rêu xanh. Giống như là bị bỏ hoang không có ai ở cả, cô rất ngạc nhiên và bước vào nhà. Thật là kỳ lạ cô chẳng thấy mẹ cô đâu, chỉ thấy ngôi nhà dường như bị bỏ hoang rất lâu và lạnh lẽo.
Cô nhìn khắp nơi trong căn nhà mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi nhưng sự thay đổi lớn nhất. Đó chính là mẹ cô đã không ở nhà này nữa, vậy mẹ cô thực sự đang ở nơi đâu? Không lẽ mẹ cô vì quá nhớ thương cô mà suy nghĩ tiêu cực chăng?
Vì cô biến mất quá đột ngột nên tinh thần mẹ cô chắc chắn rất hoảng loạn, vì đứa con gái yêu quý của mình đã vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa. Thu Lan thực sự đau đớn trái tim cô thắt lại, cô không dám tưởng tượng cái cảnh khi mẹ cô biết tin rằng cô đã chết. Bị chính gia đình nhà chồng giết hại thê thảm, nghĩ đến đấy đôi mắt cô đỏ rực lên. Lòng thù hận nổi lên như giông tố bão táp.
Vì chính gia đình độc ác đó đã cướp đi mạng sống của cô, cướp đi hạnh phúc của mẹ con cô. Thu Lan không bao giờ tha thứ cho cái gia đình độc ác kia, chính họ đã đưa đẩy bi kịch cho cô phải hứng chịu. Tại sao ông trời lại bất công như thế, cô đã chết trong đau đớn tủi nhục. Nhưng gia đình độc ác kia vẫn sống hạnh phúc nhởn nhơ như vậy, cô không cam tâm.
Cô muốn quay về thăm mẹ mình nhưng khi về nhà lại chẳng thấy mẹ đâu, ngôi nhà thân yêu của cô đã trở thành ngôi nhà hoang lạnh. Trái tim cô thật đau đớn biết bao khi thấy ngôi nhà bình yên, chỗ dựa vững chắc cuối cùng của mình bị sụp đổ ngay trước mặt mình. Lửa hận trong lòng cô càng bùng cháy mãnh liệt hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn giết chết cái gia đình độc ác kia thôi.
Nhưng điều quan trọng bây giờ cần làm là cô phải biết được tung tích của mẹ mình đang ở nơi đâu, cô thực sự rất nhớ mẹ mong muốn được gặp lại bà Thu Liên. Để có thể được ôm trong vòng tay ấm áp của mẹ, suốt thời gian dài kia cô đã bị cô độc lạnh lẽo sợ hãi. Bây giờ cô chỉ muốn được xà vào lòng của mẹ mình thôi, cảm giác sẽ rất bình yên.
Cô bước vào căn phòng của mình nhìn trên bàn thấy một cuốn sổ nhật ký của mẹ, cô vội lật ra xem thì cô rất xúc động. Cô lấy tay che miệng nghẹn ngào rơi nước mắt, khi nhìn thấy từng dòng chữ mẹ cô ghi vào nhật ký.
"Trái tim tôi thật sự rất đau đớn khi biết tin rằng con gái mình đã chết, chết ngay trong nhà chồng nó! Tôi đã đến biệt thự họ Châu tìm con gái tôi. Nhưng mẹ chồng nó không cho tôi vào nhà và kêu người đuổi tôi đi. Tôi cố gắng nài nỉ van xin họ cho tôi được gặp con gái tôi lần cuối, thế là họ cho tôi vào nhà...
...Tôi vui vẻ vào nhà, sau đó thì tôi đi tìm kiếm con tôi vẫn không thấy nó đâu, có một chút cảm giác hụt hẫng buồn bả. Mẹ chồng nó nói với tôi một câu khiến tôi như chết lặng. "Thu Lan đã chết rồi đừng tìm nó nữa!". Trái tim tôi như bị hàng nghìn nhát dao nhọn đâm vào tim, lúc ấy tôi dường như sụp đổ muốn ngất đi. Tôi không dám tin rằng chuyện đó là sự thật...
...Tôi đã hỏi anh rể của nó là Châu Dương để xác nhận lại mẹ chồng nó nói đúng không. Tôi cầu mong Châu Dương nói rằng đó không phải là sự thật, nhưng Châu Dương nói một câu khiến tôi khóc đến thương tâm "Con gái dì đã chết thật rồi, đây là sự thật dì nên chấp nhận đi!"...
...Hahahaha, thật trớ trêu làm sao? Ông trời sao có thể bạc bẽo với mẹ con tôi đến như thế? Mẹ con tôi nào có tội tình gì, sao bọn họ lại độc ác nhẫn tâm như vậy. Bọn họ đối xử tàn nhẫn với Thu Lan khiến nó uất hận tự tử, người làm mẹ như tôi thật đau đớn biết chừng nào. Khi biết con mình đã ra đi mãi mãi...
...Tôi đã quyết tâm sống chết với gia đình đó nhưng bà Châu Hà quá tàn độc, ra tay đánh tôi đến nổi nhập viện....
...Ngày 20 tháng 3...con dâu độc ác của bà ta tên là Ngọc Tâm đã hãm hại tôi, ả ta đến phòng bệnh của tôi với mong muốn sẽ giết chết tôi..cả gia đình đó đều nghĩ rằng tôi bị điên, cười cười nói nói như một người tâm thần. Nhưng thật ra tôi nào có bị điên gì? ...
...Ngày 22 tháng 3...tôi không thể nào viết nhật ký tiếp tục nữa vì bọn họ sắp đến đây để bắt tôi đi trại tâm thần...
..."
Sau khi đọc xong quyển nhật ký của mẹ thì cô xúc động đến rơi lệ, nước mắt cô chảy dài xuống khuôn mặt xinh đẹp của mình. Cô không dám tin rằng tất cả chuyện này là sự thật, mẹ cô bị bọn họ đối xử quá độc ác tàn nhẫn. Lòng hận thù tức giận nổi lên, khuôn mặt xinh đẹp kia đã biến thành khuôn mặt quỷ dữ tợn hung ác.
Sự căm thù bọn họ ngày càng mãnh liệt hơn trong lòng cô, cái gia đình độc ác đó ra tay giết hại cô còn chưa đủ sao? Lại còn muốn hại luôn cả mẹ cô, Thu Lan sẽ không bao giờ tha thứ cho cái gia đình độc ác đó. Lần này cô sẽ giết sạch bọn họ không chừa một ai, những con người đó không đáng được tha thứ phải cho bọn họ chết đau đớn. Chết trong sự sợ hãi đau đớn gấp ngàn lần cô và mẹ cô đã hứng chịu.
Một sự biến mất yên tĩnh đến tuyệt đối mà không có ai hay biết, chắc giờ này bà Thu Liên đang nhớ cô lắm. Cô không kìm được cảm xúc nhớ thương mẹ mãnh liệt, mà quay về chốn nhà ngày xưa từng ở thăm mẹ mình.
Cô đã trở về nhà rồi nhưng sao hôm nay ngôi nhà ấm cúng của hai mẹ con lại khác lạ đến thế, ngôi nhà thật cũ kỹ mọc đầy rêu xanh. Giống như là bị bỏ hoang không có ai ở cả, cô rất ngạc nhiên và bước vào nhà. Thật là kỳ lạ cô chẳng thấy mẹ cô đâu, chỉ thấy ngôi nhà dường như bị bỏ hoang rất lâu và lạnh lẽo.
Cô nhìn khắp nơi trong căn nhà mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi nhưng sự thay đổi lớn nhất. Đó chính là mẹ cô đã không ở nhà này nữa, vậy mẹ cô thực sự đang ở nơi đâu? Không lẽ mẹ cô vì quá nhớ thương cô mà suy nghĩ tiêu cực chăng?
Vì cô biến mất quá đột ngột nên tinh thần mẹ cô chắc chắn rất hoảng loạn, vì đứa con gái yêu quý của mình đã vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa. Thu Lan thực sự đau đớn trái tim cô thắt lại, cô không dám tưởng tượng cái cảnh khi mẹ cô biết tin rằng cô đã chết. Bị chính gia đình nhà chồng giết hại thê thảm, nghĩ đến đấy đôi mắt cô đỏ rực lên. Lòng thù hận nổi lên như giông tố bão táp.
Vì chính gia đình độc ác đó đã cướp đi mạng sống của cô, cướp đi hạnh phúc của mẹ con cô. Thu Lan không bao giờ tha thứ cho cái gia đình độc ác kia, chính họ đã đưa đẩy bi kịch cho cô phải hứng chịu. Tại sao ông trời lại bất công như thế, cô đã chết trong đau đớn tủi nhục. Nhưng gia đình độc ác kia vẫn sống hạnh phúc nhởn nhơ như vậy, cô không cam tâm.
Cô muốn quay về thăm mẹ mình nhưng khi về nhà lại chẳng thấy mẹ đâu, ngôi nhà thân yêu của cô đã trở thành ngôi nhà hoang lạnh. Trái tim cô thật đau đớn biết bao khi thấy ngôi nhà bình yên, chỗ dựa vững chắc cuối cùng của mình bị sụp đổ ngay trước mặt mình. Lửa hận trong lòng cô càng bùng cháy mãnh liệt hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn giết chết cái gia đình độc ác kia thôi.
Nhưng điều quan trọng bây giờ cần làm là cô phải biết được tung tích của mẹ mình đang ở nơi đâu, cô thực sự rất nhớ mẹ mong muốn được gặp lại bà Thu Liên. Để có thể được ôm trong vòng tay ấm áp của mẹ, suốt thời gian dài kia cô đã bị cô độc lạnh lẽo sợ hãi. Bây giờ cô chỉ muốn được xà vào lòng của mẹ mình thôi, cảm giác sẽ rất bình yên.
Cô bước vào căn phòng của mình nhìn trên bàn thấy một cuốn sổ nhật ký của mẹ, cô vội lật ra xem thì cô rất xúc động. Cô lấy tay che miệng nghẹn ngào rơi nước mắt, khi nhìn thấy từng dòng chữ mẹ cô ghi vào nhật ký.
"Trái tim tôi thật sự rất đau đớn khi biết tin rằng con gái mình đã chết, chết ngay trong nhà chồng nó! Tôi đã đến biệt thự họ Châu tìm con gái tôi. Nhưng mẹ chồng nó không cho tôi vào nhà và kêu người đuổi tôi đi. Tôi cố gắng nài nỉ van xin họ cho tôi được gặp con gái tôi lần cuối, thế là họ cho tôi vào nhà...
...Tôi vui vẻ vào nhà, sau đó thì tôi đi tìm kiếm con tôi vẫn không thấy nó đâu, có một chút cảm giác hụt hẫng buồn bả. Mẹ chồng nó nói với tôi một câu khiến tôi như chết lặng. "Thu Lan đã chết rồi đừng tìm nó nữa!". Trái tim tôi như bị hàng nghìn nhát dao nhọn đâm vào tim, lúc ấy tôi dường như sụp đổ muốn ngất đi. Tôi không dám tin rằng chuyện đó là sự thật...
...Tôi đã hỏi anh rể của nó là Châu Dương để xác nhận lại mẹ chồng nó nói đúng không. Tôi cầu mong Châu Dương nói rằng đó không phải là sự thật, nhưng Châu Dương nói một câu khiến tôi khóc đến thương tâm "Con gái dì đã chết thật rồi, đây là sự thật dì nên chấp nhận đi!"...
...Hahahaha, thật trớ trêu làm sao? Ông trời sao có thể bạc bẽo với mẹ con tôi đến như thế? Mẹ con tôi nào có tội tình gì, sao bọn họ lại độc ác nhẫn tâm như vậy. Bọn họ đối xử tàn nhẫn với Thu Lan khiến nó uất hận tự tử, người làm mẹ như tôi thật đau đớn biết chừng nào. Khi biết con mình đã ra đi mãi mãi...
...Tôi đã quyết tâm sống chết với gia đình đó nhưng bà Châu Hà quá tàn độc, ra tay đánh tôi đến nổi nhập viện....
...Ngày 20 tháng 3...con dâu độc ác của bà ta tên là Ngọc Tâm đã hãm hại tôi, ả ta đến phòng bệnh của tôi với mong muốn sẽ giết chết tôi..cả gia đình đó đều nghĩ rằng tôi bị điên, cười cười nói nói như một người tâm thần. Nhưng thật ra tôi nào có bị điên gì? ...
...Ngày 22 tháng 3...tôi không thể nào viết nhật ký tiếp tục nữa vì bọn họ sắp đến đây để bắt tôi đi trại tâm thần...
..."
Sau khi đọc xong quyển nhật ký của mẹ thì cô xúc động đến rơi lệ, nước mắt cô chảy dài xuống khuôn mặt xinh đẹp của mình. Cô không dám tin rằng tất cả chuyện này là sự thật, mẹ cô bị bọn họ đối xử quá độc ác tàn nhẫn. Lòng hận thù tức giận nổi lên, khuôn mặt xinh đẹp kia đã biến thành khuôn mặt quỷ dữ tợn hung ác.
Sự căm thù bọn họ ngày càng mãnh liệt hơn trong lòng cô, cái gia đình độc ác đó ra tay giết hại cô còn chưa đủ sao? Lại còn muốn hại luôn cả mẹ cô, Thu Lan sẽ không bao giờ tha thứ cho cái gia đình độc ác đó. Lần này cô sẽ giết sạch bọn họ không chừa một ai, những con người đó không đáng được tha thứ phải cho bọn họ chết đau đớn. Chết trong sự sợ hãi đau đớn gấp ngàn lần cô và mẹ cô đã hứng chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.