Chương 9:
Ái Thi
04/01/2021
Thu Lan khóc nức nở:
"Chị Ngọc Tâm, chị hiểu lầm em rồi!:
Bốp
Ngọc Tâm tát vào mặt Thu Lan giận dữ hét lớn:
"Hiểu lầm? Cô xem tôi mù chắc! Nếu hôm qua tôi không qua phòng cô, thì tôi không biết cô đã làm gì chồng tôi rồi. Ả tiện nhân chết tiệt!"
Thu Lan ôm mặt khóc:
"Thật sự là hiểu lầm, hôm qua anh Châu Dương tự ý xông vào phòng em mà..... hức hức..."
Bốp bốp
Ngọc Tâm tức giận tát vào mặt cô hai cái liên tiếp, rồi trợn trắng mắt hét:
"Cô còn đổ thừa cho chồng tôi? Cô chán sống rồi phải không?"
Thu Lan khóc tức tưởi:
"Em nói thật mà chị không tin sao? Chị Ngọc Tâm.."
Ngọc Tâm bóp cổ cô, áp cô vào tường rồi nở nụ cười độc ác nói:
"Muốn tôi tin? Trừ khi lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của cô đi!"
Bà Châu Hà thấy sự việc hết sức nghiêm trọng nên cũng lên tiếng:
"Thôi đủ rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Ngọc Tâm con đang có thai mau vào nhà nghỉ ngơi đi, để Thu Lan đi làm việc nhà!"
Ngọc Tâm thả tay ra, liếc cô:
"May cho cô là mẹ hiền từ phúc hậu, nên không muốn tính toán với ả tiện nhân khốn kiếp như cô. Coi như hôm nay cô may mắn đi! Đừng để tôi bắt gặp cô với chồng tôi một lần nữa. Không thì cô biết hậu quả rồi đó!"
Nói xong Ngọc Tâm với bà Châu Hà đi vào trong nhà, để cô ngồi một mình trơ trụi ngoài sân. Cô cảm thấy uất ức, buồn tủi, tức giận nhưng không thể làm gì được bọn họ. Những người đó đều là người có quyền có tiền, nên người nhỏ bé như cô không dám phản kháng.
Chỉ biết im lặng chấp nhận sự nhục nhã, lăng mạ của bọn họ. Sau một hồi khóc lóc, cô cũng đã cảm thấy thoải mái hơn, rồi cô đi làm việc tiếp. Ngọc Tâm kêu cô lấy nước cho ả ta rửa chân, cô vừa đem nước tới thì ả ta hất mặt lên nói:
"Đứng đó làm gì, mau lại rửa chân cho chị dâu đi!"
"Chị có tay mà tự rửa đi!"
Ngọc Tâm liếc xéo cô rồi nở nụ cười nham hiểm:
"Có rửa hay không? Hay đợi tôi kêu người hầu đến đánh cô một trận?"
"Thôi được rồi! Tôi rửa, được chưa?"
Nói xong cô ngồi xuống rửa chân cho Ngọc Tâm, ả ta cười mãn nguyện đắc ý vì đã ăn hiếp được cô. Rửa chân xong cô định đứng lên dọn dẹp rồi đi, thì ả ta lấy nguyên chậu nước mới rửa chân xong tạt vào mặt cô, rồi ả còn đắc ý nói:
"Ây dô, tôi xin lỗi cô nha Thu Lan, tôi vụng về quá lỡ tay đổ hết nước bẩn nên mặt cô rồi!"
"Không sao, tôi đi đây!"
Cô bước ra ngoài cô rất là ấm ức nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng, vì cô ta là tiểu thư nhà giàu ai mà dám đắc tội cô ta. Với lại cô ta cũng đang có thai của cái dòng họ này, không cẩn thận có chuyện gì xảy ra thì e là cái mạng nhỏ của cô sẽ không giữ lại được mất.
Bà Châu Hà gọi cô đến nấu chút chè đậu xanh để ăn, cô cũng tất bật đi nấu xong xuôi bưng qua phòng cho bà ta. Cô đặt chén chè xuống bàn rồi nói:
"Mời mẹ ăn chè ạ!"
" Ừm"
"Có vừa khẩu vị của mẹ không?"
" Ừm"
" Con sợ không vừa khẩu vị của mẹ..."
Bốp
Bà Châu Hà chọi nguyên cái chén vào đầu của Thu Lan, rồi quát lên:
" Cô có câm mồm đi không? Ăn cũng bị cô làm phiền nữa, mệt chết tôi rồi!"
" Con xin lỗi mẹ..hức..hức...con không cố ý.."
Thu Lan bị bà Châu Hà chọi chén vào đầu, bể cả chén còn đầu thì chảy máu vừa đau vừa khóc. Cô cũng không hiểu tại sao bà lại tức giận như vậy, cô chỉ sợ không vừa khẩu vị của bà nên hỏi. Để lần sau rút kinh nghiệm, mà bị bà chọi chén cho vỡ cả đầu.
Bà Châu Hà trợn trắng mắt lên nhìn cô:
"Mau dọn dẹp cái đống lộn xộn này đi.Rồi cút xuống phòng bếp làm việc cho tôi!"
"Dạ con biết rồi!"
Nói xong cô cũng dọn dẹp chén vỡ rồi đi ra ngoài, cô cảm thấy nhức đầu choáng váng chắc do bị ném cái chén vô đầu. Nên dọn dẹp xong cô đi nhờ chị Như Ly khử trùng vết thương, rồi băng bó giúp cô. Như Ly nhìn thấy đầu cô toàn máu, không khỏi sợ hãi run lên:
"Thu Lan sao đầu em chảy nhiều máu thế!"
" Không sao đâu ạ, vết thương nhỏ thôi!"
"Còn nói là không sao à, mau lại đây để chị khử trùng vết thương giúp em!"
"Em cảm ơn chị, chị thật tốt với em!"
"Bị thành ra bộ dạng này rồi mà còn tươi cười được, chị nể em luôn đó. Để chị băng bó vết thương cho em!"
"Dạ!"
Cô mỉm cười thật tươi với chị Như Ly, bây giờ ở ngôi nhà này chỉ có mình chị Như Ly là đối tốt với cô, nên cô rất quý chị ấy. Mỗi lần buồn tủi hay ấm ức chuyện gì, cô cũng đều tìm đến chị và khóc lóc kể ra hết nỗi buồn tâm sự của mình.
Chị là bờ vai vững chắc cho cô, cô xem chị như người chị ruột của mình. Cô rất vui vì ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cô còn tìm được một tia sáng, một hơi ấm nhỏ nhoi từ chị. Ngọc Tâm gọi cô vô chuẩn bị nước nóng cho ả tắm, cô cũng chạy vào và làm theo. Vừa bước vào phòng tắm thì cô nhìn thấy ả ta đang đứng ở đó chờ sẵn.
"Chị Ngọc Tâm, chị hiểu lầm em rồi!:
Bốp
Ngọc Tâm tát vào mặt Thu Lan giận dữ hét lớn:
"Hiểu lầm? Cô xem tôi mù chắc! Nếu hôm qua tôi không qua phòng cô, thì tôi không biết cô đã làm gì chồng tôi rồi. Ả tiện nhân chết tiệt!"
Thu Lan ôm mặt khóc:
"Thật sự là hiểu lầm, hôm qua anh Châu Dương tự ý xông vào phòng em mà..... hức hức..."
Bốp bốp
Ngọc Tâm tức giận tát vào mặt cô hai cái liên tiếp, rồi trợn trắng mắt hét:
"Cô còn đổ thừa cho chồng tôi? Cô chán sống rồi phải không?"
Thu Lan khóc tức tưởi:
"Em nói thật mà chị không tin sao? Chị Ngọc Tâm.."
Ngọc Tâm bóp cổ cô, áp cô vào tường rồi nở nụ cười độc ác nói:
"Muốn tôi tin? Trừ khi lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của cô đi!"
Bà Châu Hà thấy sự việc hết sức nghiêm trọng nên cũng lên tiếng:
"Thôi đủ rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Ngọc Tâm con đang có thai mau vào nhà nghỉ ngơi đi, để Thu Lan đi làm việc nhà!"
Ngọc Tâm thả tay ra, liếc cô:
"May cho cô là mẹ hiền từ phúc hậu, nên không muốn tính toán với ả tiện nhân khốn kiếp như cô. Coi như hôm nay cô may mắn đi! Đừng để tôi bắt gặp cô với chồng tôi một lần nữa. Không thì cô biết hậu quả rồi đó!"
Nói xong Ngọc Tâm với bà Châu Hà đi vào trong nhà, để cô ngồi một mình trơ trụi ngoài sân. Cô cảm thấy uất ức, buồn tủi, tức giận nhưng không thể làm gì được bọn họ. Những người đó đều là người có quyền có tiền, nên người nhỏ bé như cô không dám phản kháng.
Chỉ biết im lặng chấp nhận sự nhục nhã, lăng mạ của bọn họ. Sau một hồi khóc lóc, cô cũng đã cảm thấy thoải mái hơn, rồi cô đi làm việc tiếp. Ngọc Tâm kêu cô lấy nước cho ả ta rửa chân, cô vừa đem nước tới thì ả ta hất mặt lên nói:
"Đứng đó làm gì, mau lại rửa chân cho chị dâu đi!"
"Chị có tay mà tự rửa đi!"
Ngọc Tâm liếc xéo cô rồi nở nụ cười nham hiểm:
"Có rửa hay không? Hay đợi tôi kêu người hầu đến đánh cô một trận?"
"Thôi được rồi! Tôi rửa, được chưa?"
Nói xong cô ngồi xuống rửa chân cho Ngọc Tâm, ả ta cười mãn nguyện đắc ý vì đã ăn hiếp được cô. Rửa chân xong cô định đứng lên dọn dẹp rồi đi, thì ả ta lấy nguyên chậu nước mới rửa chân xong tạt vào mặt cô, rồi ả còn đắc ý nói:
"Ây dô, tôi xin lỗi cô nha Thu Lan, tôi vụng về quá lỡ tay đổ hết nước bẩn nên mặt cô rồi!"
"Không sao, tôi đi đây!"
Cô bước ra ngoài cô rất là ấm ức nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng, vì cô ta là tiểu thư nhà giàu ai mà dám đắc tội cô ta. Với lại cô ta cũng đang có thai của cái dòng họ này, không cẩn thận có chuyện gì xảy ra thì e là cái mạng nhỏ của cô sẽ không giữ lại được mất.
Bà Châu Hà gọi cô đến nấu chút chè đậu xanh để ăn, cô cũng tất bật đi nấu xong xuôi bưng qua phòng cho bà ta. Cô đặt chén chè xuống bàn rồi nói:
"Mời mẹ ăn chè ạ!"
" Ừm"
"Có vừa khẩu vị của mẹ không?"
" Ừm"
" Con sợ không vừa khẩu vị của mẹ..."
Bốp
Bà Châu Hà chọi nguyên cái chén vào đầu của Thu Lan, rồi quát lên:
" Cô có câm mồm đi không? Ăn cũng bị cô làm phiền nữa, mệt chết tôi rồi!"
" Con xin lỗi mẹ..hức..hức...con không cố ý.."
Thu Lan bị bà Châu Hà chọi chén vào đầu, bể cả chén còn đầu thì chảy máu vừa đau vừa khóc. Cô cũng không hiểu tại sao bà lại tức giận như vậy, cô chỉ sợ không vừa khẩu vị của bà nên hỏi. Để lần sau rút kinh nghiệm, mà bị bà chọi chén cho vỡ cả đầu.
Bà Châu Hà trợn trắng mắt lên nhìn cô:
"Mau dọn dẹp cái đống lộn xộn này đi.Rồi cút xuống phòng bếp làm việc cho tôi!"
"Dạ con biết rồi!"
Nói xong cô cũng dọn dẹp chén vỡ rồi đi ra ngoài, cô cảm thấy nhức đầu choáng váng chắc do bị ném cái chén vô đầu. Nên dọn dẹp xong cô đi nhờ chị Như Ly khử trùng vết thương, rồi băng bó giúp cô. Như Ly nhìn thấy đầu cô toàn máu, không khỏi sợ hãi run lên:
"Thu Lan sao đầu em chảy nhiều máu thế!"
" Không sao đâu ạ, vết thương nhỏ thôi!"
"Còn nói là không sao à, mau lại đây để chị khử trùng vết thương giúp em!"
"Em cảm ơn chị, chị thật tốt với em!"
"Bị thành ra bộ dạng này rồi mà còn tươi cười được, chị nể em luôn đó. Để chị băng bó vết thương cho em!"
"Dạ!"
Cô mỉm cười thật tươi với chị Như Ly, bây giờ ở ngôi nhà này chỉ có mình chị Như Ly là đối tốt với cô, nên cô rất quý chị ấy. Mỗi lần buồn tủi hay ấm ức chuyện gì, cô cũng đều tìm đến chị và khóc lóc kể ra hết nỗi buồn tâm sự của mình.
Chị là bờ vai vững chắc cho cô, cô xem chị như người chị ruột của mình. Cô rất vui vì ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cô còn tìm được một tia sáng, một hơi ấm nhỏ nhoi từ chị. Ngọc Tâm gọi cô vô chuẩn bị nước nóng cho ả tắm, cô cũng chạy vào và làm theo. Vừa bước vào phòng tắm thì cô nhìn thấy ả ta đang đứng ở đó chờ sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.