Chương 9: Căn nhà kỳ lạ
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
Lúc tôi đi ra bên ngoài thì nhìn thấy Chu Nguyên, vẻ mặt của anh ta khiến tôi cảm thấy chắc chắn có chuyện gì rồi, liền lên tiếng hỏi "Bộ có chuyện chi hay sao? Mà nhìn mặt anh không được ổn cho lắm?".
Anh ta khi nghe tôi hỏi như vậy liền lập tức lắc đầu, rồi nhìn tôi một cái, mà kéo tôi đi.
Cái hành động này càng làm lòng tôi bất an, không biết anh ta sẽ lôi tôi đi tới chỗ nào.
Chúng tôi di chuyển qua dãy hành lang dài, rồi vòng qua vài con đường chặt hẹp trong phủ, những con đường này, tôi hoàn toàn không biết tới, người trong Chu phủ cũng chưa từng nói tới.
"Tới nơi rồi, đã tới nơi rồi".
Đi được một đoạn, Chu Nguyên đột nhiên lên tiếng, nét mặt của anh ta có vẻ vui mừng.
Tôi nhíu mày nhìn về phía trước, thì ra là một căn nhà nhỏ, có phần cũ kĩ.
Khi chúng tôi bước lên trên sàn nhà, Chu Nguyên liền quay sang tôi, tươi cười nói "Lan, đã lâu lắm rồi anh mới tới chỗ này, từ lúc anh bị bệnh, anh đã phải ở suốt trong buồng".
Tôi ừ một tiếng rồi nói "Suốt ngày ở trong buồng chắc chắn là anh buồn lắm, giờ khỏe mạnh lại rồi, có thể tha hồ mà làm những thứ mình thích".
Nghe những lời này của tôi nói, Chu Nguyên liền mỉm cười, sau đó quay mặt về phía trong của căn nhà.
Hành động anh ta lúc này rất kỳ lạ.
Tôi cũng theo hướng của anh ta mà nhìn vào trong nhà, định lên tiếng hỏi, thì lúc này ở phía khuất trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện bóng người đen thui đang bước đi lảo đảo, và hình như là quan sát chúng tôi từ xa.
Trong lúc tôi mải mê suy nghĩ, thì Chu Nguyên đã bước vào trong, hướng về phía cái bóng đen đó mà bước tới.
Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu như tôi theo anh ta bước vào trong, chắc chắn sẽ phải đối diện với thứ kinh dị kia, nhưng mà cứ đứng miết ở đây thì cũng không phải là cách.
"Lan, em sao vậy? Sao không đi vô".
Chu Nguyên lên tiếng hỏi.
Tôi khẽ gật đầu đáp "Em không có sao hết, anh cứ vô đi, em sẽ đi theo sau mà".
Hết cách, tôi chỉ biết hít một hơi thiệt sâu, rồi đi sát theo anh ta, sát tới nỗi như thể muốn ôm chầm lấy anh ta.
"Anh từng đọc trong một cuốn sách cũ, cũng đã rất lâu rất lâu về trước rồi, nó có nói rằng, những nơi đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian dài, sẽ xuất hiện những thứ không sạch sẽ, em có tin là thiệt không?"
"Anh đang nói chi vậy?"
Anh ta càng nói càng khó hiểu, rốt cuộc là anh ta đang muốn ám chỉ tới điều gì? với một không gian u ám như vậy, tôi không thực sự muốn nghe kể truyện ma đâu.
"Thôi, giờ thì bọn ta về thôi".
Chu Nguyên lên tiếng, nét mặt vẫn rất bình thản, bình thản tới mức tôi không hiểu anh ta muốn gì nữa.
"Được".
Tôi lên tiếng, rồi sau đó cùng với anh ta đi ra khỏi căn nhà này, chỉ là theo cảm giác của riêng tôi, chỗ này có cái gì đó không ổn.
Chắc chắn có thứ gì ở bên trong và Chu Nguyên biết về thứ này, có khi nào nó có liên quan tới việc tôi gả vào đây để xung hỉ hay không?
Chúng tôi vòng theo lối cũ để ra bên ngoài.
Đương nhiên phải đi qua những con đường mà tôi hoàn toàn chưa quen thuộc.
"Lan, em từ khi vô Chu phủ, có cảm thấy chuyện chi khác thường hay không?"
Chu Nguyên khe khẽ lên tiếng.
"Chuyện khác thường hả?"
Tôi có chút ngạc nhiên, không hiểu hàm ý bên trong câu hỏi này, nên mới vô thức hỏi lại cho kỹ càng hơn.
Chu Nguyên bất chợt nắm lấy bàn tay của tôi, nó làm cho tôi có chút hoảng loạn, không biết anh ta định làm gì, và những lời nói kia là sao? Chỉ là nó tạo cho tôi cảm giác chuyện này không hề đơn giản, hình như có điều gì đó ẩn đằng sau mọi chuyện, mà tôi đã nhận thấy từ những ngày qua.
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ nhìn tôi một cái thật lâu, sau đó chúng tôi đi ra bên ngoài.
"Những chuyện vừa rồi, và nơi anh vừa đưa em tới, em nhất định không được nói với bất kỳ ai trong gia đình này, nếu không sẽ xảy ra chuyện khó lường đó".
"Sao vậy? bộ có chuyện chi không ổn hả?"
Tôi nghi hoặc bất giác lên tiếng hỏi.
Chu Nguyên lúc này im lặng không trả lời.
Sức mạnh của anh ta có chút thay đổi, tựa hồ như những chuyện vừa rồi rất bí mật, không thể tiết lộ được.
Chỉ có điều sau đó anh ta liền chậm rãi lên tiếng "Chuyện vừa rồi và nơi vừa rồi anh đưa em tới là một bí mật rất lớn, nếu em để lộ ra thì anh sẽ bị trách phạt đó".
"Trách phạt sao? Nghiêm trọng quá! "
Tôi ngạc nhiên, nhưng rồi nhìn về phía anh ta, mà gật đầu đồng ý.
Thấy tôi đã đồng ý giữ kín bí mật này, anh ta liền mỉm cười rồi rời đi, dáng vẽ vẫn như bình thường, tôi nhìn thấy không có gì khác lạ.
Lúc tôi định theo lối hành lang cũ để trở về buồng, vì vẫn còn một số sổ sách chưa xử lý xong.
Thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh bất thường, nó mang vẻ hết sức kỳ quái.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi liền ngay lập tức quay lại, thì phát hiện người phía sau tôi chính là bà Tám.
Anh ta khi nghe tôi hỏi như vậy liền lập tức lắc đầu, rồi nhìn tôi một cái, mà kéo tôi đi.
Cái hành động này càng làm lòng tôi bất an, không biết anh ta sẽ lôi tôi đi tới chỗ nào.
Chúng tôi di chuyển qua dãy hành lang dài, rồi vòng qua vài con đường chặt hẹp trong phủ, những con đường này, tôi hoàn toàn không biết tới, người trong Chu phủ cũng chưa từng nói tới.
"Tới nơi rồi, đã tới nơi rồi".
Đi được một đoạn, Chu Nguyên đột nhiên lên tiếng, nét mặt của anh ta có vẻ vui mừng.
Tôi nhíu mày nhìn về phía trước, thì ra là một căn nhà nhỏ, có phần cũ kĩ.
Khi chúng tôi bước lên trên sàn nhà, Chu Nguyên liền quay sang tôi, tươi cười nói "Lan, đã lâu lắm rồi anh mới tới chỗ này, từ lúc anh bị bệnh, anh đã phải ở suốt trong buồng".
Tôi ừ một tiếng rồi nói "Suốt ngày ở trong buồng chắc chắn là anh buồn lắm, giờ khỏe mạnh lại rồi, có thể tha hồ mà làm những thứ mình thích".
Nghe những lời này của tôi nói, Chu Nguyên liền mỉm cười, sau đó quay mặt về phía trong của căn nhà.
Hành động anh ta lúc này rất kỳ lạ.
Tôi cũng theo hướng của anh ta mà nhìn vào trong nhà, định lên tiếng hỏi, thì lúc này ở phía khuất trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện bóng người đen thui đang bước đi lảo đảo, và hình như là quan sát chúng tôi từ xa.
Trong lúc tôi mải mê suy nghĩ, thì Chu Nguyên đã bước vào trong, hướng về phía cái bóng đen đó mà bước tới.
Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu như tôi theo anh ta bước vào trong, chắc chắn sẽ phải đối diện với thứ kinh dị kia, nhưng mà cứ đứng miết ở đây thì cũng không phải là cách.
"Lan, em sao vậy? Sao không đi vô".
Chu Nguyên lên tiếng hỏi.
Tôi khẽ gật đầu đáp "Em không có sao hết, anh cứ vô đi, em sẽ đi theo sau mà".
Hết cách, tôi chỉ biết hít một hơi thiệt sâu, rồi đi sát theo anh ta, sát tới nỗi như thể muốn ôm chầm lấy anh ta.
"Anh từng đọc trong một cuốn sách cũ, cũng đã rất lâu rất lâu về trước rồi, nó có nói rằng, những nơi đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian dài, sẽ xuất hiện những thứ không sạch sẽ, em có tin là thiệt không?"
"Anh đang nói chi vậy?"
Anh ta càng nói càng khó hiểu, rốt cuộc là anh ta đang muốn ám chỉ tới điều gì? với một không gian u ám như vậy, tôi không thực sự muốn nghe kể truyện ma đâu.
"Thôi, giờ thì bọn ta về thôi".
Chu Nguyên lên tiếng, nét mặt vẫn rất bình thản, bình thản tới mức tôi không hiểu anh ta muốn gì nữa.
"Được".
Tôi lên tiếng, rồi sau đó cùng với anh ta đi ra khỏi căn nhà này, chỉ là theo cảm giác của riêng tôi, chỗ này có cái gì đó không ổn.
Chắc chắn có thứ gì ở bên trong và Chu Nguyên biết về thứ này, có khi nào nó có liên quan tới việc tôi gả vào đây để xung hỉ hay không?
Chúng tôi vòng theo lối cũ để ra bên ngoài.
Đương nhiên phải đi qua những con đường mà tôi hoàn toàn chưa quen thuộc.
"Lan, em từ khi vô Chu phủ, có cảm thấy chuyện chi khác thường hay không?"
Chu Nguyên khe khẽ lên tiếng.
"Chuyện khác thường hả?"
Tôi có chút ngạc nhiên, không hiểu hàm ý bên trong câu hỏi này, nên mới vô thức hỏi lại cho kỹ càng hơn.
Chu Nguyên bất chợt nắm lấy bàn tay của tôi, nó làm cho tôi có chút hoảng loạn, không biết anh ta định làm gì, và những lời nói kia là sao? Chỉ là nó tạo cho tôi cảm giác chuyện này không hề đơn giản, hình như có điều gì đó ẩn đằng sau mọi chuyện, mà tôi đã nhận thấy từ những ngày qua.
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ nhìn tôi một cái thật lâu, sau đó chúng tôi đi ra bên ngoài.
"Những chuyện vừa rồi, và nơi anh vừa đưa em tới, em nhất định không được nói với bất kỳ ai trong gia đình này, nếu không sẽ xảy ra chuyện khó lường đó".
"Sao vậy? bộ có chuyện chi không ổn hả?"
Tôi nghi hoặc bất giác lên tiếng hỏi.
Chu Nguyên lúc này im lặng không trả lời.
Sức mạnh của anh ta có chút thay đổi, tựa hồ như những chuyện vừa rồi rất bí mật, không thể tiết lộ được.
Chỉ có điều sau đó anh ta liền chậm rãi lên tiếng "Chuyện vừa rồi và nơi vừa rồi anh đưa em tới là một bí mật rất lớn, nếu em để lộ ra thì anh sẽ bị trách phạt đó".
"Trách phạt sao? Nghiêm trọng quá! "
Tôi ngạc nhiên, nhưng rồi nhìn về phía anh ta, mà gật đầu đồng ý.
Thấy tôi đã đồng ý giữ kín bí mật này, anh ta liền mỉm cười rồi rời đi, dáng vẽ vẫn như bình thường, tôi nhìn thấy không có gì khác lạ.
Lúc tôi định theo lối hành lang cũ để trở về buồng, vì vẫn còn một số sổ sách chưa xử lý xong.
Thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh bất thường, nó mang vẻ hết sức kỳ quái.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi liền ngay lập tức quay lại, thì phát hiện người phía sau tôi chính là bà Tám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.