Chương 4: Chu Nguyên
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
"Mợ ba... Mợ ba... Có chuyện chi trong đó vậy?"
Tiếng của bà Tám vọng từ bên ngoài vào trong buồng, khiến cho tôi giựt mình, ngồi bật dậy.
Đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Thì ra vừa rồi tôi chỉ nằm mơ một cơn ác mộng, hiện giờ trời đã sáng.
Chỉ là cơn ác mộng kia quá thực, đối với tôi nó vẫn còn dư chấn, làm bản thân tôi không thể nào bình tĩnh lại được.
"Mợ ba... Mợ ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện chi vậy? Đã tới giờ dâng trà cho ông bà chủ rồi".
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của bà Tám, tôi liền nhớ trực ra đã tới giờ dâng trà, nếu dâng trễ nhất định sẽ bị la rầy một trận, sau đó thì lại còn bị phạt nữa. Đó chính là gia quy trong Chu phủ.
Tôi hít một hơi sâu rồi nói vọng ra bên ngoài "À! không có chuyện chi đâu, tôi sẽ ra ngay".
Vừa nói tôi vừa vội vã bận bộ đồ ở bên cạnh giường vào người, cầm lược chải vội mái tóc đen dài của mình, rồi bới lên theo đúng quy định trong phủ.
Cùng lúc này bà Tám đã bước vào, trên tay có cầm một cái chậu nước rửa mặt, khăn lau và nước thơm súc miệng.
Sau khi đã làm xong mọi thứ, bà Tám liền lấy dầu dừa thoa lên tóc và môi của tôi.
Cuối cùng đưa cho tôi một khay trà như thường lệ.
Trên đường đi, bà Tám có hỏi tôi, rốt cuộc là đã nằm mơ thấy gì, mà la lên dữ vậy, làm như vậy nếu để ông bà chủ biết sẽ bị phạt.
Lúc đầu tôi định kể cho bà ta nghe về cơn ác mộng, nhưng rồi nhớ trực ra chuyện hồi tối, bà ta không hề tin tưởng vào lời của tôi, luôn luôn bàn ra, nên tôi cũng chỉ đáp lại "Tôi quên rồi".
Nghe tôi nói như vậy, bà ta cũng không hỏi gì, chỉ là nét mặt có chút trầm tư, hình như cũng đã đoán được tôi đã mơ thấy gì rồi.
Chúng tôi di chuyển qua một căn buồng lớn bị đóng chặt, tôi chưa từng nhìn thấy nó mở ra bao giờ hết. Những người trong Chu phủ cũng không hề nhắc gì tới nó.
"Thím ba, mau lên, cha má đang đợi ở trong nhà lớn".
Giọng của Phạm Thị Mai vang lên, khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.
Tôi nhìn sang, thì trông thấy chị ta vẫn như mọi hôm không có gì khác lạ, đặc biệt hoàn toàn khác hẳn so với người đã xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi.
Hít một hơi sâu, tôi không quan tâm tới cơn ác mộng nữa, hiện tại mà vô dâng trà trễ sẽ có chuyện xảy ra.
Tiếng guốc mộc vang lên khi di chuyển trên sàn gạch bông của nhà lớn, tôi cũng không biết tại sao khi tiến vào nhà lớn, tiếng guốc mộc lại vang lớn hơn hẳn những nơi khác trong phủ.
Bình thường thì ở trong nhà lớn, ngồi trên ghế chỉ có cha mẹ chồng và anh chồng của tôi thôi, nhưng mà hôm nay lại xuất hiện một chàng trai lạ mặt.
Dáng vẻ của người này có phần cao ốm, lại ăn bận quần áo màu nhợt nhạt, càng khiến cho anh ta trở nên yếu ớt. Chỉ là người này đúng thiệt là một người khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thư sinh.
"Cha má dùng trà".
Tôi vẫn như thường ngày tiến tới, dâng trà lên cho cha mẹ chồng.
Hai người bọn họ nâng tách trà lên, rồi uống một ngụm sau đó đặt xuống bàn.
Mẹ chồng của tôi đột nhiên hướng về chàng trai lạ mặt lên tiếng gọi "Chu Nguyên, đây chính là vợ của con".
Câu nói của bà ta làm cho tôi giựt mình, vô thức quay sang nhìn.
Chỉ là người tên Chu Nguyên kia, chỉ cười nhạt với tôi một cái, rồi hướng sang mẹ chồng tôi mà nói "Dạ, con biết rồi".
Tôi có chút ngạc nhiên vì hành động này của anh ta, nhưng mà khi nghĩ lại, dù sao tôi với anh ta cũng chỉ cưới nhau trên danh nghĩa, nhà anh ta xung hỉ, nhà tôi có thêm danh tiếng, cũng chẳng có thứ tình cảm nào gọi là yêu thương, nên chuyện cũng rất bình thường.
"Thưa cha, thưa má, con còn chút việc nên xin phép được lui ra".
Tôi cảm thấy bản thân mình ở đây, cũng chẳng được gì, vì vậy đành kiếm cớ mà rời đi.
"Ừ, con còn tính sổ sách chi tiêu trong phủ nữa mà, cứ đi mà mần việc đi".
Cha chồng của tôi vừa cười vừa lên tiếng, mẹ chồng ở bên cạnh cũng ra vẻ rất hài lòng với tôi.
Khi tôi đi ra ngoài, còn nghe tiếng bà ta tấm tắc khen ngợi tôi với Chu Nguyên.
"Mợ ba".
Vừa bước ra khỏi nhà lớn, thì đã nghe con Sen gọi.
Con Sen là một đứa nhỏ mười lăm tuổi, bị bán vào làm ở đợ, tánh tình hoạt bát, từ khi tôi vào trong phủ, nó là người nói chuyện với tôi nhiều nhất.
"Có chuyện chi mà gấp gáp dữ vậy? Mợ còn chưa đem khay trà đi dẹp mà".
"Nhà kho có chút vấn đề rồi, lúc nãy có người định đi vào kho để lấy đồ, nhưng mà mở cửa hoài vẫn không được, ai nấy cũng đều rất sốt ruột".
"Cái gì?"
Tôi chấn động lên tiếng "Rõ ràng ngày hôm qua mợ đã kêu người tới sửa chữa cánh cửa, sao mà giờ lại không mở ra được chứ?"
Con Sen nghe tôi nói vậy liền gật đầu, rồi bày ra vẻ mặt hoang mang nói tiếp "Đúng vậy, hôm qua con cũng có thấy người do mợ tìm tới để sửa cánh cửa, chỉ là bây giờ tự nhiên nó không mở ra được, có thể là bị trục trặc ở đâu đó?"
"Thôi, để mợ tới đó coi sao đã, có chi còn biết đường khiếu nại người sửa cánh cửa nữa".
Tôi nói xong lời này, liền ngay lập tức bước tới chỗ nhà kho.
Tiếng của bà Tám vọng từ bên ngoài vào trong buồng, khiến cho tôi giựt mình, ngồi bật dậy.
Đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Thì ra vừa rồi tôi chỉ nằm mơ một cơn ác mộng, hiện giờ trời đã sáng.
Chỉ là cơn ác mộng kia quá thực, đối với tôi nó vẫn còn dư chấn, làm bản thân tôi không thể nào bình tĩnh lại được.
"Mợ ba... Mợ ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện chi vậy? Đã tới giờ dâng trà cho ông bà chủ rồi".
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của bà Tám, tôi liền nhớ trực ra đã tới giờ dâng trà, nếu dâng trễ nhất định sẽ bị la rầy một trận, sau đó thì lại còn bị phạt nữa. Đó chính là gia quy trong Chu phủ.
Tôi hít một hơi sâu rồi nói vọng ra bên ngoài "À! không có chuyện chi đâu, tôi sẽ ra ngay".
Vừa nói tôi vừa vội vã bận bộ đồ ở bên cạnh giường vào người, cầm lược chải vội mái tóc đen dài của mình, rồi bới lên theo đúng quy định trong phủ.
Cùng lúc này bà Tám đã bước vào, trên tay có cầm một cái chậu nước rửa mặt, khăn lau và nước thơm súc miệng.
Sau khi đã làm xong mọi thứ, bà Tám liền lấy dầu dừa thoa lên tóc và môi của tôi.
Cuối cùng đưa cho tôi một khay trà như thường lệ.
Trên đường đi, bà Tám có hỏi tôi, rốt cuộc là đã nằm mơ thấy gì, mà la lên dữ vậy, làm như vậy nếu để ông bà chủ biết sẽ bị phạt.
Lúc đầu tôi định kể cho bà ta nghe về cơn ác mộng, nhưng rồi nhớ trực ra chuyện hồi tối, bà ta không hề tin tưởng vào lời của tôi, luôn luôn bàn ra, nên tôi cũng chỉ đáp lại "Tôi quên rồi".
Nghe tôi nói như vậy, bà ta cũng không hỏi gì, chỉ là nét mặt có chút trầm tư, hình như cũng đã đoán được tôi đã mơ thấy gì rồi.
Chúng tôi di chuyển qua một căn buồng lớn bị đóng chặt, tôi chưa từng nhìn thấy nó mở ra bao giờ hết. Những người trong Chu phủ cũng không hề nhắc gì tới nó.
"Thím ba, mau lên, cha má đang đợi ở trong nhà lớn".
Giọng của Phạm Thị Mai vang lên, khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.
Tôi nhìn sang, thì trông thấy chị ta vẫn như mọi hôm không có gì khác lạ, đặc biệt hoàn toàn khác hẳn so với người đã xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi.
Hít một hơi sâu, tôi không quan tâm tới cơn ác mộng nữa, hiện tại mà vô dâng trà trễ sẽ có chuyện xảy ra.
Tiếng guốc mộc vang lên khi di chuyển trên sàn gạch bông của nhà lớn, tôi cũng không biết tại sao khi tiến vào nhà lớn, tiếng guốc mộc lại vang lớn hơn hẳn những nơi khác trong phủ.
Bình thường thì ở trong nhà lớn, ngồi trên ghế chỉ có cha mẹ chồng và anh chồng của tôi thôi, nhưng mà hôm nay lại xuất hiện một chàng trai lạ mặt.
Dáng vẻ của người này có phần cao ốm, lại ăn bận quần áo màu nhợt nhạt, càng khiến cho anh ta trở nên yếu ớt. Chỉ là người này đúng thiệt là một người khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thư sinh.
"Cha má dùng trà".
Tôi vẫn như thường ngày tiến tới, dâng trà lên cho cha mẹ chồng.
Hai người bọn họ nâng tách trà lên, rồi uống một ngụm sau đó đặt xuống bàn.
Mẹ chồng của tôi đột nhiên hướng về chàng trai lạ mặt lên tiếng gọi "Chu Nguyên, đây chính là vợ của con".
Câu nói của bà ta làm cho tôi giựt mình, vô thức quay sang nhìn.
Chỉ là người tên Chu Nguyên kia, chỉ cười nhạt với tôi một cái, rồi hướng sang mẹ chồng tôi mà nói "Dạ, con biết rồi".
Tôi có chút ngạc nhiên vì hành động này của anh ta, nhưng mà khi nghĩ lại, dù sao tôi với anh ta cũng chỉ cưới nhau trên danh nghĩa, nhà anh ta xung hỉ, nhà tôi có thêm danh tiếng, cũng chẳng có thứ tình cảm nào gọi là yêu thương, nên chuyện cũng rất bình thường.
"Thưa cha, thưa má, con còn chút việc nên xin phép được lui ra".
Tôi cảm thấy bản thân mình ở đây, cũng chẳng được gì, vì vậy đành kiếm cớ mà rời đi.
"Ừ, con còn tính sổ sách chi tiêu trong phủ nữa mà, cứ đi mà mần việc đi".
Cha chồng của tôi vừa cười vừa lên tiếng, mẹ chồng ở bên cạnh cũng ra vẻ rất hài lòng với tôi.
Khi tôi đi ra ngoài, còn nghe tiếng bà ta tấm tắc khen ngợi tôi với Chu Nguyên.
"Mợ ba".
Vừa bước ra khỏi nhà lớn, thì đã nghe con Sen gọi.
Con Sen là một đứa nhỏ mười lăm tuổi, bị bán vào làm ở đợ, tánh tình hoạt bát, từ khi tôi vào trong phủ, nó là người nói chuyện với tôi nhiều nhất.
"Có chuyện chi mà gấp gáp dữ vậy? Mợ còn chưa đem khay trà đi dẹp mà".
"Nhà kho có chút vấn đề rồi, lúc nãy có người định đi vào kho để lấy đồ, nhưng mà mở cửa hoài vẫn không được, ai nấy cũng đều rất sốt ruột".
"Cái gì?"
Tôi chấn động lên tiếng "Rõ ràng ngày hôm qua mợ đã kêu người tới sửa chữa cánh cửa, sao mà giờ lại không mở ra được chứ?"
Con Sen nghe tôi nói vậy liền gật đầu, rồi bày ra vẻ mặt hoang mang nói tiếp "Đúng vậy, hôm qua con cũng có thấy người do mợ tìm tới để sửa cánh cửa, chỉ là bây giờ tự nhiên nó không mở ra được, có thể là bị trục trặc ở đâu đó?"
"Thôi, để mợ tới đó coi sao đã, có chi còn biết đường khiếu nại người sửa cánh cửa nữa".
Tôi nói xong lời này, liền ngay lập tức bước tới chỗ nhà kho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.