Chương 46: Độc dược
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
Đang lúc tôi tìm kiếm Chu Nguyên trong vô vọng, thì từ trong bóng tối sâu thẳm vang lên một bài hát rất quen thuộc.
"Máu trên kiệu hoa
Tiếng ai khẽ ca
Dáng như họa
Giá y đỏ au
Lắng nghe lòng đau
Ai ẩn náu
Bước chân vọng vang
Bóng ai chợt ngang
Nắm tay của nàng
Dẫn đi vội vàng
Máu vương dù tàn
Bỏ buông sanh mạng
[Nhất bái thiên địa]
[Nhị bái cao đường]
[Phu thê đối bái]"
Đây chính là bài hát mà mỗi khi tôi nghe thấy nó, là y rằng sẽ gặp phải thứ kinh dị.
Vừa nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy lo sợ, vội vàng đưa mắt quan sát một lượt ở xung quanh.
Ánh mắt của tôi dừng lại, khi nhìn thấy ở cách tôi không xa bỗng nhiên xuất hiện một ngọn đèn cầy đang cháy chập chờn.
Nó soi rọi lên hai con người, một người nam đang nằm bất động trên giường, còn người nữ thì đứng ở kế bên mà cất giọng hát thê lương.
Sau khi hát xong, cô ta từ tốn ngồi xuống bên cạnh người nam, bất chợt cười lớn.
"Ha ha ha.... Chu Nghiêm ơi là Chu Nghiêm... Rốt cuộc thì chàng cũng có ngày hôm nay rồi.... ha ha ha..."
Giọng cười cùng cách nói chuyện của cô ta giống hệt như một người bị điên loạn vậy "Chàng có biết hay không? Để có được chàng, ta đã bất chấp mọi thứ, dù chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi, và rồi ta gặp được một gã pháp sư, hắn đã chỉ cho ta cách làm sao để ở bên cạnh chàng mãi mãi".
Tôi nhíu mày, tự hỏi chuyện này rốt cuộc là sao? Trong căn buồng trống bình thường luôn cấm người khác bước vô, hiện tại lại có người, mà khoan đã, bọn họ có thiệt sự là người hay không? Nói không chừng lại là thứ kinh dị nữa.
Cô ta ngưng lại để hít một hơi sâu, rồi mới nói tiếp "Hắn nói rằng, để có được chàng, ta phải giết chết chàng trước".
Ha ha ha ha.....ha ha ha ha ha..."
Sau khi đã cười thỏa mãn, cô ta liền đứng bật dậy, chỉ tay vào người nam đang năm trên giường, vui vẻ lên tiếng "Dĩ nhiên ta đã đồng ý, là ta, chính là ta đã bỏ từng chút độc được vô trong chén thuốc mà chàng vẫn hay uống hàng ngày, khiến cho sức khỏe của chàng mau chóng suy kiệt mà chết đi... ha ha ha... Chính mắt ta đã từ từ nhìn thấy chàng chết đi... ha ha ha..."
Nghe thấy những lời này, tôi không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, liền khe khẽ run run. Cô gái trước mặt thật sự quá độc ác rồi, vì yêu mà ngay cả người mình yêu cũng có thể ra tay giết chết.
"Chàng có tức giận hay không?"
Cô ta cúi xuống sát mặt người nam, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, xung quanh liền chìm vào im lặng tới đáng sợ.
Sự im lặng này chỉ kéo dài một thoáng, bởi vì cô ta lại tiếp tục nói "Chàng tức giận thì làm được chi chứ? Hả? Ha ha ha .... Ta nói cho chàng biết, gã pháp sư đã dùng lời nói để nhà họ Chu của chàng đồng ý cho bọn ta thực hiện một Đám Cưới Ma rồi, đồng thời hắn đã chuẩn bị sẵn một cái huyệt ở trong Chu phủ, dành riêng cho bọn ta, nhằm mục đích cho bọn ta ở bên nhau mãi mãi".
Tôi giựt mình mạnh một cái, thì ra cô ta đã cấu kết với gã pháp sư kia, để tạo ra nơi đáng sợ này.
Đột nhiên cô ta thay đổi nét mặt từ bi thương sang tức giận tột độ, lớn tiếng nói "Chàng đừng nghĩ có cơ hội đầu thay chuyển thế, bởi vì sau khi bọn ta được đưa vô trong huyệt, gã pháp sư sẽ thi triển trận pháp, làm cho bất kì ai vô trong huyệt đều sẽ chết, vậy là cho dù có ai phát hiện ra nơi này đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào chia cắt được ta với chàng đâu.... Ha ha ha..."
Tôi chợt cảm thấy cô gái này bị điên rồi, vì một thứ tình cảm vô vọng, mãi mãi không được hồi đáp, mà làm ra những chuyện đáng sợ, còn nhẫn tâm giết chết những người vô tội, không liên quan nữa.
Cô ta chậm rãi hôn lên trên môi người nam một cái, rồi đứng thẳng người, mỉm cười mãn nguyện "Cuối cùng gã pháp sư dụ dỗ nhà họ Chu của chàng thờ phụng huyệt để đổi lấy sự thịnh vượng và bình an, nhưng mà thực chất của việc này chính là khiến cho huyệt càng lúc càng lớn mạnh hơn".
Sau câu nói, cô ta liền hừ một tiếng, trầm giọng "Với lại, mỗi thế hệ của nhà họ Chu, sẽ có một người thực hiện Đám Cưới Ma, nhằm tế tự cho huyệt, giúp cho bọn ta ở bên nhau vĩnh viễn....Ha ha ha".
Tôi tròn mắt khi nghe tới đây, vậy là không phải chỉ có duy nhất tôi mới phải thực hiện Đám Cưới Ma, mà việc này đã từng xảy nhiều lần rồi, kể từ khi cô ta tạo ra huyệt.
"Chu Nghiêm, chàng đừng trách ta độc ác, chỉ vì ta quá yêu chàng, vậy mà chàng lại đi yêu ả! Ả có chi tốt hơn ta hả? Chu Nghiêm, ả có chi tốt hơn ta chứ?"
Vừa nói, cô ta vừa nghiến răng nghiến lợi, sự ghen ghét được thể hiện trong từ câu từ chữ, giọng điệu lại mang theo vẻ nghẹn đắng.
Nước mắt trong vô thức chạy xuống, cô ta bắt đầu khóc thút thít, khe khẽ nói "Chàng bỏ lại ta, coi như thể ta không hề tồn tại, chàng có có biết, ta đau lòng tới mức nào không hả?"
Tiếng khóc than thê lương vang lên, rồi phút chốc lại chuyển sang tiếng cười giòn giã, nó vang lên xen kẽ lẫn nhau.
Tôi bỗng nhớ ra, đây chính là những thứ tôi đã vô tình nghe thấy khi bước ngang căn buồng trống. Thì ra nó chính là của cô gái độc ác điên loạn kia.
Trong khi tôi đang hồi tưởng, thì hình ảnh của hai người kia cùng với ngọn đèn cầy chìm dần vào trong bóng tối sâu thẳm.
"Máu trên kiệu hoa
Tiếng ai khẽ ca
Dáng như họa
Giá y đỏ au
Lắng nghe lòng đau
Ai ẩn náu
Bước chân vọng vang
Bóng ai chợt ngang
Nắm tay của nàng
Dẫn đi vội vàng
Máu vương dù tàn
Bỏ buông sanh mạng
[Nhất bái thiên địa]
[Nhị bái cao đường]
[Phu thê đối bái]"
Đây chính là bài hát mà mỗi khi tôi nghe thấy nó, là y rằng sẽ gặp phải thứ kinh dị.
Vừa nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy lo sợ, vội vàng đưa mắt quan sát một lượt ở xung quanh.
Ánh mắt của tôi dừng lại, khi nhìn thấy ở cách tôi không xa bỗng nhiên xuất hiện một ngọn đèn cầy đang cháy chập chờn.
Nó soi rọi lên hai con người, một người nam đang nằm bất động trên giường, còn người nữ thì đứng ở kế bên mà cất giọng hát thê lương.
Sau khi hát xong, cô ta từ tốn ngồi xuống bên cạnh người nam, bất chợt cười lớn.
"Ha ha ha.... Chu Nghiêm ơi là Chu Nghiêm... Rốt cuộc thì chàng cũng có ngày hôm nay rồi.... ha ha ha..."
Giọng cười cùng cách nói chuyện của cô ta giống hệt như một người bị điên loạn vậy "Chàng có biết hay không? Để có được chàng, ta đã bất chấp mọi thứ, dù chỉ là một cái xác không có linh hồn mà thôi, và rồi ta gặp được một gã pháp sư, hắn đã chỉ cho ta cách làm sao để ở bên cạnh chàng mãi mãi".
Tôi nhíu mày, tự hỏi chuyện này rốt cuộc là sao? Trong căn buồng trống bình thường luôn cấm người khác bước vô, hiện tại lại có người, mà khoan đã, bọn họ có thiệt sự là người hay không? Nói không chừng lại là thứ kinh dị nữa.
Cô ta ngưng lại để hít một hơi sâu, rồi mới nói tiếp "Hắn nói rằng, để có được chàng, ta phải giết chết chàng trước".
Ha ha ha ha.....ha ha ha ha ha..."
Sau khi đã cười thỏa mãn, cô ta liền đứng bật dậy, chỉ tay vào người nam đang năm trên giường, vui vẻ lên tiếng "Dĩ nhiên ta đã đồng ý, là ta, chính là ta đã bỏ từng chút độc được vô trong chén thuốc mà chàng vẫn hay uống hàng ngày, khiến cho sức khỏe của chàng mau chóng suy kiệt mà chết đi... ha ha ha... Chính mắt ta đã từ từ nhìn thấy chàng chết đi... ha ha ha..."
Nghe thấy những lời này, tôi không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng, liền khe khẽ run run. Cô gái trước mặt thật sự quá độc ác rồi, vì yêu mà ngay cả người mình yêu cũng có thể ra tay giết chết.
"Chàng có tức giận hay không?"
Cô ta cúi xuống sát mặt người nam, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, xung quanh liền chìm vào im lặng tới đáng sợ.
Sự im lặng này chỉ kéo dài một thoáng, bởi vì cô ta lại tiếp tục nói "Chàng tức giận thì làm được chi chứ? Hả? Ha ha ha .... Ta nói cho chàng biết, gã pháp sư đã dùng lời nói để nhà họ Chu của chàng đồng ý cho bọn ta thực hiện một Đám Cưới Ma rồi, đồng thời hắn đã chuẩn bị sẵn một cái huyệt ở trong Chu phủ, dành riêng cho bọn ta, nhằm mục đích cho bọn ta ở bên nhau mãi mãi".
Tôi giựt mình mạnh một cái, thì ra cô ta đã cấu kết với gã pháp sư kia, để tạo ra nơi đáng sợ này.
Đột nhiên cô ta thay đổi nét mặt từ bi thương sang tức giận tột độ, lớn tiếng nói "Chàng đừng nghĩ có cơ hội đầu thay chuyển thế, bởi vì sau khi bọn ta được đưa vô trong huyệt, gã pháp sư sẽ thi triển trận pháp, làm cho bất kì ai vô trong huyệt đều sẽ chết, vậy là cho dù có ai phát hiện ra nơi này đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào chia cắt được ta với chàng đâu.... Ha ha ha..."
Tôi chợt cảm thấy cô gái này bị điên rồi, vì một thứ tình cảm vô vọng, mãi mãi không được hồi đáp, mà làm ra những chuyện đáng sợ, còn nhẫn tâm giết chết những người vô tội, không liên quan nữa.
Cô ta chậm rãi hôn lên trên môi người nam một cái, rồi đứng thẳng người, mỉm cười mãn nguyện "Cuối cùng gã pháp sư dụ dỗ nhà họ Chu của chàng thờ phụng huyệt để đổi lấy sự thịnh vượng và bình an, nhưng mà thực chất của việc này chính là khiến cho huyệt càng lúc càng lớn mạnh hơn".
Sau câu nói, cô ta liền hừ một tiếng, trầm giọng "Với lại, mỗi thế hệ của nhà họ Chu, sẽ có một người thực hiện Đám Cưới Ma, nhằm tế tự cho huyệt, giúp cho bọn ta ở bên nhau vĩnh viễn....Ha ha ha".
Tôi tròn mắt khi nghe tới đây, vậy là không phải chỉ có duy nhất tôi mới phải thực hiện Đám Cưới Ma, mà việc này đã từng xảy nhiều lần rồi, kể từ khi cô ta tạo ra huyệt.
"Chu Nghiêm, chàng đừng trách ta độc ác, chỉ vì ta quá yêu chàng, vậy mà chàng lại đi yêu ả! Ả có chi tốt hơn ta hả? Chu Nghiêm, ả có chi tốt hơn ta chứ?"
Vừa nói, cô ta vừa nghiến răng nghiến lợi, sự ghen ghét được thể hiện trong từ câu từ chữ, giọng điệu lại mang theo vẻ nghẹn đắng.
Nước mắt trong vô thức chạy xuống, cô ta bắt đầu khóc thút thít, khe khẽ nói "Chàng bỏ lại ta, coi như thể ta không hề tồn tại, chàng có có biết, ta đau lòng tới mức nào không hả?"
Tiếng khóc than thê lương vang lên, rồi phút chốc lại chuyển sang tiếng cười giòn giã, nó vang lên xen kẽ lẫn nhau.
Tôi bỗng nhớ ra, đây chính là những thứ tôi đã vô tình nghe thấy khi bước ngang căn buồng trống. Thì ra nó chính là của cô gái độc ác điên loạn kia.
Trong khi tôi đang hồi tưởng, thì hình ảnh của hai người kia cùng với ngọn đèn cầy chìm dần vào trong bóng tối sâu thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.