Chương 52: Kết thúc
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
"Căn buồng trống sắp sập tới nơi rồi, anh chị đừng chần chừ nữa, chạy đi, em thiệt sự không xong rồi, chẳng thể bảo vệ hai người được nữa đâu, mau lên, mau chạy nhanh"
Võ Thành Kiệt phản ứng nhanh nhất, cậu ta hướng về phía của tôi và Chu Nguyên mà cố gắng lên tiếng, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần.
Câu nói khiến cho tôi đầu óc tôi trở nên rối tung cả lên, tôi thật sự không muốn bỏ lại Võ Thành Kiệt mà, nói là đứa em họ tôi tin tưởng và thương nhất, tôi... tôi...
"Đi thôi Lan, chúng ta phải ra khỏi đây thôi".
Chu Nguyên ở bên cạnh nắm lấy tay của tôi, trầm giọng lên tiếng.
"Nhưng mà, em thiệt sự không thể bỏ lại Thành Kiệt được, là lỗi của em, là do em đã kéo cậu ta vô chuyện này, cho nên em không thể để cậu ta phải chết ở đây vì em được, Chu Nguyên, anh có hiểu cảm giác này của em không?"
Tôi nói trong chất giọng nghẹn đắng, nước mắt vô thức tuôn rơi không ngưng được.
"Được rồi, vậy thì chúng ta cùng thoát ra".
Chu Nguyên nghiêm túc nói, sau đó anh ta tiến tới chỗ của Võ Thành Kiệt, nhanh chóng cõng cậu ta.
Hành động này của anh ta vừa làm cho tôi ngạc nhiên, vừa bất giác cảm thấy trái tim mình ấm áp.
Chu Nguyên có thể là một người có sức khỏe kém, nhưng mà ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, anh ta đã tạo cảm giác là một người đáng tin cậy, luôn quan tâm tới người khác.
Võ Thành Kiệt định nói gì đó, thì Chu Nguyên đã lên tiếng trước "Đi thôi".
Tôi gật đầu, cùng với hai người bọn họ chạy về phía cửa của căn buồng trống.
Cơn lốc cuồn cuộn lớn dần, nó mang theo không khí lạnh lẽo vô cùng, sự lạnh lẽo thấu tận xương tận tủy.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, làm cho những bước chạy của tụi tôi trở nên loạng choạng, không vững.
Ở phía bên, những cây cột gỗ và mái ngói như muốn đổ sập xuống.
Khi tụi tôi chạy tới cánh cửa, thì phát hiện ra nó đang đóng lại.
Tôi lập tức dùng hết sức mình, mở cánh cửa, nhưng mà nó vẫn không có nhúc nhích gì.
Võ Thành Kiệt bất chợt khe khẽ lên tiếng "Cánh cửa này đã khóa chặt rồi, phải dùng sức lực lớn tông, ra mới có thể mở ra được, vì vậy anh rể thả em xuống đi, như vậy anh chị sẽ dễ dàng hành động hơn, tránh làm mất thời gian".
Nghe cậu ta nói vậy, Chu Nguyên liền thả cậu ta xuống đất, rồi ra hiệu cho tôi.
Tụi tôi cùng nhau dùng hết sức bình sinh tông vào cánh cửa, chỉ là vẫn không có tác dụng gì.
Lúc này ở phía sau, Võ Thành Kiệt đột nhiên hất một ít máu vào cánh cửa, đồng thời cậu ta đẩy mạnh vào người của tôi và Chu Nguyên, làm cho hai người tụi tôi té ra phía trước.
Cánh cửa mở toang, tôi và Chu Nguyên văng ra xa bên ngoài.
Khi quay lại nhìn, thì cánh cửa của căn buồng trống đã đóng chặt.
Tôi hốt hoảng, vội vội vàng vàng đứng đậy, định chạy về phía cánh cửa để mở nó ra, cứu Võ Thành Kiệt, thì đúng lúc này cả căn buồng trống trong một thoáng đổ sập xuống.
Âm thanh vang lên rất lớn, để lại khói bụi mù mịt, không rõ phương hướng.
Tôi mặc kệ tất cả, xông về phía đó, liên tục dùng tay đào bới từng mảnh ngói, từng khúc gỗ lên, cố gắng tìm ra bằng được Võ Thành Kiệt.
Chu Nguyên lúc này cũng chạy tới, anh ta ngay lập tức phụ tôi tìm kiếm.
Bàn tay tôi bị trầy xước, bắt đầu chảy máu, còn Chu Nguyên vết thương mới, vết thương cũ cũng thay phiên nhau máu chảy.
Sau khi đào hết mọi thứ ra, cuối cùng tụi tôi cùng tìm thấy Võ Thành Kiệt.
Cậu ta đã chết.
Cảnh tượng này quá sức, như chết lặng, nhìn chằm chằm vào cái xác, mà không biết nên nói gì, nước mắt vô thức lăn dài trên má, đôi tay của tôi nắm chặt lấy cánh tay của Võ Thành Kiệt.
Chu Nguyên mau chóng kéo cậu ta ra khỏi đống đổ nát.
Trên trời mưa rơi xuống, từng giọt mưa chầm chậm thấm ướt hết mọi thứ.
Bên trong đống đỗ nát của căn buồng trống, ngoài xác chết của Võ Thành Kiệt ra, thì hoàn toàn không tìm thấy thêm một xác chết nào hết, có vẻ tất cả đều đã tan thành tro bụi, bị cuốn đi theo cơn lốc kia rồi.
Sau sự việc, mọi người trong Chu phủ hoàn toàn quên mất bà Tám, Tống Doãn, Phạm Thị Mai và Con Sen.
Tôi và Chu Nguyên có hỏi bọn họ về những người này, nhưng bọn họ đều lắc đầu, ra vẻ không biết.
Theo như tôi nghĩ, chắc có lẽ vì huyệt bị tiêu diệt rồi, nên những thứ ma quỷ giả dạng thành người cũng không còn tác dụng, vì vậy đoạn ký ức kia đã biến mất, ngoài trừ tôi và Chu Nguyên.
Về phần căn buồng trống, nó được người làm dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên Chu Nguyên vẫn để nó như vậy mà không xây cất lại, anh ta nói với tôi rằng, để nó như vầy nhằm hấp thụ ánh sáng mặt trời, mà chầm chậm tiêu trừ đi âm khí, khiến cho huyệt sẽ không thể hình thành một lần nào nữa.
Còn Võ Thành Kiệt, do tôi muốn đem cậu ta về quê nhà chôn cất, nên đã quyết định đốt xác của cậu ta, rồi bỏ vào trong một cái hũ, cùng với Chu Nguyên lặn lội nhiều ngày để về thôn Trinh Phụ (nay là Trà Vinh) mà an táng.
Chu phủ không còn huyệt nữa, làm cho sức khỏe của cha má chồng sa sút, công việc gia tộc gặp nhiều khó khăn, đây chính là cái giá phải trả.
Một năm sau, anh chồng của tôi lấy vợ khác, sau đó lại muốn lên thành Gia Định (nay là Sài Gòn) tìm kiếm cơ hội mần ăn mới, cho nên Chu Nguyên phải đứng ra xử lý công việc ở đây.
Tuy rằng việc làm ăn không được thuận lợi như trước, nhưng mà tụi tôi cũng có thể vượt qua, đặc biệt sức khỏe của Chu Nguyên càng lúc càng biến chuyển tốt hơn.
Vào những ngày rằm, ngày lễ tết, tụi tôi đều làm việc tốt, cúng dường, phóng sanh, chỉ cầu mong những người chết vì huyệt có thể siêu thoát.
Vài năm sau, tụi tôi có với nhau hai đứa con, một trai và một gái.
Cuộc sống bắt đầu khởi sắc hơn nhiều, gia đình êm ấm viên mãn.
----- HẾT -----
Thôn Trinh Phụ.
Trong một đêm mưa gió bão bùng, có một người ăn mặc rất kỳ lạ, bước tới nơi chôn cất của Võ Thành Kiệt, hắn ra sức đào bới rồi lấy hũ tro cốt lên.
Khóe miệng của hắn khẽ cười, rồi mau chóng đổ tro cốt xuống đất, chầm chậm chầm chậm hòa trọn nó với sình đất.
Từng chút một, tỉ mỉ nặn thành hình người.
Sau khi đã hoàn thành, hắn liền cười nói "Võ Thành Kiệt, sứ mệnh của ngươi còn chưa hết, không thể vĩnh viễn bị giam cầm ở đây, vì vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống lại, chỉ là ngươi sẽ trở thành một kẻ không phải người sống, cũng không phải người chết, vẫn giữ mãi bộ dạng thiếu niên này không già đi, suốt đời không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời, dễ dàng bị hấp dẫn bởi nơi có nhiều âm khí và oán khí, với nhiệm vụ là tiêu diệt chúng".
Nói xong những lời này, hắn liền niệm chú, rồi thổi vào người đất vừa nặn kia.
Người đất kia từ từ hóa thành hình dạng của Võ Thành Kiệt.
Cậu ta chậm rãi mở mắt, cử động thân người mà sống lại.
Võ Thành Kiệt phản ứng nhanh nhất, cậu ta hướng về phía của tôi và Chu Nguyên mà cố gắng lên tiếng, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần.
Câu nói khiến cho tôi đầu óc tôi trở nên rối tung cả lên, tôi thật sự không muốn bỏ lại Võ Thành Kiệt mà, nói là đứa em họ tôi tin tưởng và thương nhất, tôi... tôi...
"Đi thôi Lan, chúng ta phải ra khỏi đây thôi".
Chu Nguyên ở bên cạnh nắm lấy tay của tôi, trầm giọng lên tiếng.
"Nhưng mà, em thiệt sự không thể bỏ lại Thành Kiệt được, là lỗi của em, là do em đã kéo cậu ta vô chuyện này, cho nên em không thể để cậu ta phải chết ở đây vì em được, Chu Nguyên, anh có hiểu cảm giác này của em không?"
Tôi nói trong chất giọng nghẹn đắng, nước mắt vô thức tuôn rơi không ngưng được.
"Được rồi, vậy thì chúng ta cùng thoát ra".
Chu Nguyên nghiêm túc nói, sau đó anh ta tiến tới chỗ của Võ Thành Kiệt, nhanh chóng cõng cậu ta.
Hành động này của anh ta vừa làm cho tôi ngạc nhiên, vừa bất giác cảm thấy trái tim mình ấm áp.
Chu Nguyên có thể là một người có sức khỏe kém, nhưng mà ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, anh ta đã tạo cảm giác là một người đáng tin cậy, luôn quan tâm tới người khác.
Võ Thành Kiệt định nói gì đó, thì Chu Nguyên đã lên tiếng trước "Đi thôi".
Tôi gật đầu, cùng với hai người bọn họ chạy về phía cửa của căn buồng trống.
Cơn lốc cuồn cuộn lớn dần, nó mang theo không khí lạnh lẽo vô cùng, sự lạnh lẽo thấu tận xương tận tủy.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, làm cho những bước chạy của tụi tôi trở nên loạng choạng, không vững.
Ở phía bên, những cây cột gỗ và mái ngói như muốn đổ sập xuống.
Khi tụi tôi chạy tới cánh cửa, thì phát hiện ra nó đang đóng lại.
Tôi lập tức dùng hết sức mình, mở cánh cửa, nhưng mà nó vẫn không có nhúc nhích gì.
Võ Thành Kiệt bất chợt khe khẽ lên tiếng "Cánh cửa này đã khóa chặt rồi, phải dùng sức lực lớn tông, ra mới có thể mở ra được, vì vậy anh rể thả em xuống đi, như vậy anh chị sẽ dễ dàng hành động hơn, tránh làm mất thời gian".
Nghe cậu ta nói vậy, Chu Nguyên liền thả cậu ta xuống đất, rồi ra hiệu cho tôi.
Tụi tôi cùng nhau dùng hết sức bình sinh tông vào cánh cửa, chỉ là vẫn không có tác dụng gì.
Lúc này ở phía sau, Võ Thành Kiệt đột nhiên hất một ít máu vào cánh cửa, đồng thời cậu ta đẩy mạnh vào người của tôi và Chu Nguyên, làm cho hai người tụi tôi té ra phía trước.
Cánh cửa mở toang, tôi và Chu Nguyên văng ra xa bên ngoài.
Khi quay lại nhìn, thì cánh cửa của căn buồng trống đã đóng chặt.
Tôi hốt hoảng, vội vội vàng vàng đứng đậy, định chạy về phía cánh cửa để mở nó ra, cứu Võ Thành Kiệt, thì đúng lúc này cả căn buồng trống trong một thoáng đổ sập xuống.
Âm thanh vang lên rất lớn, để lại khói bụi mù mịt, không rõ phương hướng.
Tôi mặc kệ tất cả, xông về phía đó, liên tục dùng tay đào bới từng mảnh ngói, từng khúc gỗ lên, cố gắng tìm ra bằng được Võ Thành Kiệt.
Chu Nguyên lúc này cũng chạy tới, anh ta ngay lập tức phụ tôi tìm kiếm.
Bàn tay tôi bị trầy xước, bắt đầu chảy máu, còn Chu Nguyên vết thương mới, vết thương cũ cũng thay phiên nhau máu chảy.
Sau khi đào hết mọi thứ ra, cuối cùng tụi tôi cùng tìm thấy Võ Thành Kiệt.
Cậu ta đã chết.
Cảnh tượng này quá sức, như chết lặng, nhìn chằm chằm vào cái xác, mà không biết nên nói gì, nước mắt vô thức lăn dài trên má, đôi tay của tôi nắm chặt lấy cánh tay của Võ Thành Kiệt.
Chu Nguyên mau chóng kéo cậu ta ra khỏi đống đổ nát.
Trên trời mưa rơi xuống, từng giọt mưa chầm chậm thấm ướt hết mọi thứ.
Bên trong đống đỗ nát của căn buồng trống, ngoài xác chết của Võ Thành Kiệt ra, thì hoàn toàn không tìm thấy thêm một xác chết nào hết, có vẻ tất cả đều đã tan thành tro bụi, bị cuốn đi theo cơn lốc kia rồi.
Sau sự việc, mọi người trong Chu phủ hoàn toàn quên mất bà Tám, Tống Doãn, Phạm Thị Mai và Con Sen.
Tôi và Chu Nguyên có hỏi bọn họ về những người này, nhưng bọn họ đều lắc đầu, ra vẻ không biết.
Theo như tôi nghĩ, chắc có lẽ vì huyệt bị tiêu diệt rồi, nên những thứ ma quỷ giả dạng thành người cũng không còn tác dụng, vì vậy đoạn ký ức kia đã biến mất, ngoài trừ tôi và Chu Nguyên.
Về phần căn buồng trống, nó được người làm dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên Chu Nguyên vẫn để nó như vậy mà không xây cất lại, anh ta nói với tôi rằng, để nó như vầy nhằm hấp thụ ánh sáng mặt trời, mà chầm chậm tiêu trừ đi âm khí, khiến cho huyệt sẽ không thể hình thành một lần nào nữa.
Còn Võ Thành Kiệt, do tôi muốn đem cậu ta về quê nhà chôn cất, nên đã quyết định đốt xác của cậu ta, rồi bỏ vào trong một cái hũ, cùng với Chu Nguyên lặn lội nhiều ngày để về thôn Trinh Phụ (nay là Trà Vinh) mà an táng.
Chu phủ không còn huyệt nữa, làm cho sức khỏe của cha má chồng sa sút, công việc gia tộc gặp nhiều khó khăn, đây chính là cái giá phải trả.
Một năm sau, anh chồng của tôi lấy vợ khác, sau đó lại muốn lên thành Gia Định (nay là Sài Gòn) tìm kiếm cơ hội mần ăn mới, cho nên Chu Nguyên phải đứng ra xử lý công việc ở đây.
Tuy rằng việc làm ăn không được thuận lợi như trước, nhưng mà tụi tôi cũng có thể vượt qua, đặc biệt sức khỏe của Chu Nguyên càng lúc càng biến chuyển tốt hơn.
Vào những ngày rằm, ngày lễ tết, tụi tôi đều làm việc tốt, cúng dường, phóng sanh, chỉ cầu mong những người chết vì huyệt có thể siêu thoát.
Vài năm sau, tụi tôi có với nhau hai đứa con, một trai và một gái.
Cuộc sống bắt đầu khởi sắc hơn nhiều, gia đình êm ấm viên mãn.
----- HẾT -----
Thôn Trinh Phụ.
Trong một đêm mưa gió bão bùng, có một người ăn mặc rất kỳ lạ, bước tới nơi chôn cất của Võ Thành Kiệt, hắn ra sức đào bới rồi lấy hũ tro cốt lên.
Khóe miệng của hắn khẽ cười, rồi mau chóng đổ tro cốt xuống đất, chầm chậm chầm chậm hòa trọn nó với sình đất.
Từng chút một, tỉ mỉ nặn thành hình người.
Sau khi đã hoàn thành, hắn liền cười nói "Võ Thành Kiệt, sứ mệnh của ngươi còn chưa hết, không thể vĩnh viễn bị giam cầm ở đây, vì vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống lại, chỉ là ngươi sẽ trở thành một kẻ không phải người sống, cũng không phải người chết, vẫn giữ mãi bộ dạng thiếu niên này không già đi, suốt đời không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời, dễ dàng bị hấp dẫn bởi nơi có nhiều âm khí và oán khí, với nhiệm vụ là tiêu diệt chúng".
Nói xong những lời này, hắn liền niệm chú, rồi thổi vào người đất vừa nặn kia.
Người đất kia từ từ hóa thành hình dạng của Võ Thành Kiệt.
Cậu ta chậm rãi mở mắt, cử động thân người mà sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.