Chương 29: Tiếng gõ cửa
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
Bây giờ đã là mùa mưa, tôi ngồi bên trong buồng của mình xử lý đám sổ sách chi tiêu ở trong phủ, ở bên ngoài lại bắt đầu mưa, những đợt mưa nối tiếp nhau vang lên âm thanh khe khẽ nghe mà buồn bã.
Võ Thành Kiệt từ khi rời khỏi buồng của Chu Nguyên tới giờ cũng chưa từng tới tìm tôi, chẳng biết là cậu ta đang làm gì nữa, nếu như hành động một mình thì rất là nguy hiểm, thật khiến cho tôi lo lắng.
Không gian ở trong phòng thật yên tĩnh, tôi ngồi ở trên ghế, bất chợt nghĩ tới những chuyện kinh dị kỳ quái đã xảy ra vài ngày nay với tôi, đúng thiệt là đáng sợ và không thể giải thích hết những bí ẩn đằng sau chúng.
Ở bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn hơn, âm thanh vang vọng lấp đầy cả bầu không gian bên trong buồng, theo phản xạ tự nhiên, tôi vội vàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài song cửa sổ, liền trông thấy dãy hành lang lúc này rất mờ tối, không thể nào nhìn thấy mọi thứ rõ ràng được.
Bất chợt tôi rùng mình, cảnh tượng trước mắt tôi chẳng phải vô cùng quen thuộc hay sao? Chính là mỗi khi không gian xung quanh tôi trở nên mờ tối, nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, thậm chí còn xuất hiện cả những thứ không sạch sẽ nữa.
Đang lúc đắm chìm trong dòng suy nghĩ đáng sợ, thì đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng mở cửa "ken két" rất lớn, nhưng mà kỳ lạ thay, khi tôi quay sang phía cửa buồng của mình, lại chẳng nhìn thấy nó mở ra.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa buồng, trong lòng thầm nghĩ, có khi nào vừa rồi tôi đã nghe lầm hay không? Chỉ có điều nó rất là chân thật, y hệt như có ai đó vừa mới mở cửa ra vậy.
"Cốc.. cốc...cốc... cốc".
Ở bên ngoài cánh cửa bỗng dưng vang lên tiếng gõ, nó khi khiến cho tôi bất giác giựt mình sợ hãi, rồi không biết từ đâu hơi lạnh lại thổi vào trong buồng, đó là một sự lạnh lẽo tới tận xương tận tủy.
Trong đầu tôi dâng trào lên cảm giác kỳ quái, bởi vì từ khi vô Chu phủ tới giờ, người làm muốn tìm tôi thưa bẩm, luôn đứng ở bên ngoài gọi vọng vào, chưa từng có một ai gõ cửa hết.
Nhưng mà, tôi chợt nghĩ tới một khả năng khác, có khi nào không phải người làm hay không?
Nghĩ vậy, tôi liền đứng dậy, ngay lập tức bước tới chỗ cánh cửa.
Phía bên ngoài, tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều.
"Cốc.. cốc...cốc... cốc".
"Cốc.. cốc...cốc... cốc".
Khi bước tới gần như vậy, tôi mới phát hiện ra, âm thanh ở bên ngoài vang lên rất lớn, lại gõ vào cửa liên tục, coi bộ là một người rất khỏe.
Đầu óc của tôi giờ phút này không thể hình dung ai khác, ngoài đám người làm hết. Vậy tột cùng là ai lại làm ra hành động khác lạ này chứ?
Trong lúc còn đang phân vân có nên mở cửa ra hay không, thì bỗng nhiên ở phía bên ngoài vàng lên một giọng nói "Mợ ba, mợ có thể ra ngoài đây được không? Có chuyện rất gấp".
Âm thanh khá trầm, chỉ là bởi vì tiếng mưa quá lớn nên tôi không thể nhận biết là giọng nói của ai.
"Ai đó? đã xảy chuyện chi vậy?"
Vừa hỏi, tôi vừa mở cửa he hé, đủ để nhìn thấy người bên ngoài.
Khi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tôi ngay lập tức trông thấy một khuôn mặt trắng bệch, khiến cho bản thân tôi thiếu chút nữa thì té ngửa ra đằng sau rồi.
"A....."
Tôi không nhịn nổi sự sợ hãi, liền vô thức hét lên một tiếng.
Người bên ngoài hình như hoảng hốt, vội vội vàng vàng đẩy cánh cửa buồng ra, gấp gáp hỏi "Mợ ba, mợ làm sao vậy? Sao lại hét lớn như vậy chứ?"
Cánh cửa chậm rãi mở ra, người xuất hiện phía sau cánh cửa chính là bà Tám, chỉ là vẻ mặt của bà ta lúc này rất xanh xao, giống như là đang bị bệnh nặng vậy.
Bà ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào phía của tôi, lo lắng lên tiếng hỏi "Mợ ba, sao lại sợ hãi như vậy?"
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để lấy lại tinh thần, sau đó mau chóng lắc đầu, trả lời "Không sao, tôi vẫn ổn, chỉ là lúc nãy bà xuất hiện quá đột ngột, nên tôi mới ngạc nhiên như vậy thôi".
Trong đôi mắt của bà Tám hiện lên vẻ không tin tưởng lời của tôi nói, nhưng mà bà ta cũng đành gật đầu, cất tiếng "Không sao thì tốt rồi, lúc nãy mợ hét lớn một tiếng, khiến cho tôi giựt mình hoảng sợ".
Tôi cười cười, liền đánh trống lảng sang chuyện khác "À, mà bà Tám lúc nãy nói có chuyện rất gấp, vậy rốt cuộc chuyện đó là chuyện chi vậy?"
Nghe tôi hỏi, bà ta ngẩn ra một cái, rồi mới trả lời "Ở dưới nhà bếp có chuyện rồi, hồi nãy mưa lớn, gió thổi khiến cho mái nhà đổ xuống, rồi nước chạy vô trong làm mọi thứ hỗn loạn hết cả lên, mợ xuống dưới coi sao để tìm cách giải quyết mọi chuyện đi ạ".
Tôi giựt mình trước câu nói này, chuyện hư hại nhà cửa là chuyện quan trọng, nếu mà không giải quyết êm đẹp thì chắc chắn sẽ bị cha mẹ chồng trách phạt ngay, vì vậy tôi không ngần ngại đã gật đầu, nói "Được rồi, đi thôi".
Nói xong tôi liền bước ra bên ngoài, đợi cho bà Tám đóng cửa buồng lại xong xuôi, thì tụi tôi mới cùng nhau di chuyển về phía nhà bếp.
Bất chợt, trong một thoáng tôi cảm thấy có một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đang chằm chằm vào tôi từ phía sau dãy hành lang, nhưng mà khi tôi quay lại thì hoàn toàn không nhìn thấy gì, cả dãy hành lang trống rỗng, bên ngoài vẫn còn đang đổ mưa không ngừng.
Tôi thở dài một tiếng, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghi thần nghi quỷ quá nhiều, nên mới có cảm giác như vậy thôi.
Võ Thành Kiệt từ khi rời khỏi buồng của Chu Nguyên tới giờ cũng chưa từng tới tìm tôi, chẳng biết là cậu ta đang làm gì nữa, nếu như hành động một mình thì rất là nguy hiểm, thật khiến cho tôi lo lắng.
Không gian ở trong phòng thật yên tĩnh, tôi ngồi ở trên ghế, bất chợt nghĩ tới những chuyện kinh dị kỳ quái đã xảy ra vài ngày nay với tôi, đúng thiệt là đáng sợ và không thể giải thích hết những bí ẩn đằng sau chúng.
Ở bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn hơn, âm thanh vang vọng lấp đầy cả bầu không gian bên trong buồng, theo phản xạ tự nhiên, tôi vội vàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài song cửa sổ, liền trông thấy dãy hành lang lúc này rất mờ tối, không thể nào nhìn thấy mọi thứ rõ ràng được.
Bất chợt tôi rùng mình, cảnh tượng trước mắt tôi chẳng phải vô cùng quen thuộc hay sao? Chính là mỗi khi không gian xung quanh tôi trở nên mờ tối, nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, thậm chí còn xuất hiện cả những thứ không sạch sẽ nữa.
Đang lúc đắm chìm trong dòng suy nghĩ đáng sợ, thì đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng mở cửa "ken két" rất lớn, nhưng mà kỳ lạ thay, khi tôi quay sang phía cửa buồng của mình, lại chẳng nhìn thấy nó mở ra.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa buồng, trong lòng thầm nghĩ, có khi nào vừa rồi tôi đã nghe lầm hay không? Chỉ có điều nó rất là chân thật, y hệt như có ai đó vừa mới mở cửa ra vậy.
"Cốc.. cốc...cốc... cốc".
Ở bên ngoài cánh cửa bỗng dưng vang lên tiếng gõ, nó khi khiến cho tôi bất giác giựt mình sợ hãi, rồi không biết từ đâu hơi lạnh lại thổi vào trong buồng, đó là một sự lạnh lẽo tới tận xương tận tủy.
Trong đầu tôi dâng trào lên cảm giác kỳ quái, bởi vì từ khi vô Chu phủ tới giờ, người làm muốn tìm tôi thưa bẩm, luôn đứng ở bên ngoài gọi vọng vào, chưa từng có một ai gõ cửa hết.
Nhưng mà, tôi chợt nghĩ tới một khả năng khác, có khi nào không phải người làm hay không?
Nghĩ vậy, tôi liền đứng dậy, ngay lập tức bước tới chỗ cánh cửa.
Phía bên ngoài, tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều.
"Cốc.. cốc...cốc... cốc".
"Cốc.. cốc...cốc... cốc".
Khi bước tới gần như vậy, tôi mới phát hiện ra, âm thanh ở bên ngoài vang lên rất lớn, lại gõ vào cửa liên tục, coi bộ là một người rất khỏe.
Đầu óc của tôi giờ phút này không thể hình dung ai khác, ngoài đám người làm hết. Vậy tột cùng là ai lại làm ra hành động khác lạ này chứ?
Trong lúc còn đang phân vân có nên mở cửa ra hay không, thì bỗng nhiên ở phía bên ngoài vàng lên một giọng nói "Mợ ba, mợ có thể ra ngoài đây được không? Có chuyện rất gấp".
Âm thanh khá trầm, chỉ là bởi vì tiếng mưa quá lớn nên tôi không thể nhận biết là giọng nói của ai.
"Ai đó? đã xảy chuyện chi vậy?"
Vừa hỏi, tôi vừa mở cửa he hé, đủ để nhìn thấy người bên ngoài.
Khi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tôi ngay lập tức trông thấy một khuôn mặt trắng bệch, khiến cho bản thân tôi thiếu chút nữa thì té ngửa ra đằng sau rồi.
"A....."
Tôi không nhịn nổi sự sợ hãi, liền vô thức hét lên một tiếng.
Người bên ngoài hình như hoảng hốt, vội vội vàng vàng đẩy cánh cửa buồng ra, gấp gáp hỏi "Mợ ba, mợ làm sao vậy? Sao lại hét lớn như vậy chứ?"
Cánh cửa chậm rãi mở ra, người xuất hiện phía sau cánh cửa chính là bà Tám, chỉ là vẻ mặt của bà ta lúc này rất xanh xao, giống như là đang bị bệnh nặng vậy.
Bà ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào phía của tôi, lo lắng lên tiếng hỏi "Mợ ba, sao lại sợ hãi như vậy?"
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để lấy lại tinh thần, sau đó mau chóng lắc đầu, trả lời "Không sao, tôi vẫn ổn, chỉ là lúc nãy bà xuất hiện quá đột ngột, nên tôi mới ngạc nhiên như vậy thôi".
Trong đôi mắt của bà Tám hiện lên vẻ không tin tưởng lời của tôi nói, nhưng mà bà ta cũng đành gật đầu, cất tiếng "Không sao thì tốt rồi, lúc nãy mợ hét lớn một tiếng, khiến cho tôi giựt mình hoảng sợ".
Tôi cười cười, liền đánh trống lảng sang chuyện khác "À, mà bà Tám lúc nãy nói có chuyện rất gấp, vậy rốt cuộc chuyện đó là chuyện chi vậy?"
Nghe tôi hỏi, bà ta ngẩn ra một cái, rồi mới trả lời "Ở dưới nhà bếp có chuyện rồi, hồi nãy mưa lớn, gió thổi khiến cho mái nhà đổ xuống, rồi nước chạy vô trong làm mọi thứ hỗn loạn hết cả lên, mợ xuống dưới coi sao để tìm cách giải quyết mọi chuyện đi ạ".
Tôi giựt mình trước câu nói này, chuyện hư hại nhà cửa là chuyện quan trọng, nếu mà không giải quyết êm đẹp thì chắc chắn sẽ bị cha mẹ chồng trách phạt ngay, vì vậy tôi không ngần ngại đã gật đầu, nói "Được rồi, đi thôi".
Nói xong tôi liền bước ra bên ngoài, đợi cho bà Tám đóng cửa buồng lại xong xuôi, thì tụi tôi mới cùng nhau di chuyển về phía nhà bếp.
Bất chợt, trong một thoáng tôi cảm thấy có một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đang chằm chằm vào tôi từ phía sau dãy hành lang, nhưng mà khi tôi quay lại thì hoàn toàn không nhìn thấy gì, cả dãy hành lang trống rỗng, bên ngoài vẫn còn đang đổ mưa không ngừng.
Tôi thở dài một tiếng, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghi thần nghi quỷ quá nhiều, nên mới có cảm giác như vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.