Chương 41: Vây khốn
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
Chu Nguyên nghe tôi nói như vậy, ngay lập tức đồng ý.
Căn buồng trống, chính là nơi mà tụi tôi cần tìm tới, chỉ là ở trong tình huống này, tôi nghĩ rằng, chắc chắn huyệt sẽ giấu nó đi ở một vị trí bí mật, khó tìm ra.
Tụi tôi áp sát tai vào cửa, im lặng lắng nghe tình hình bên ngoài ra sao?
Bên ngoài thì tĩnh lặng như tờ, chỉ là đúng lúc này, ở bên trong lại vang lên tiếng gọi "Cậu ba, mợ ba..."
Âm thanh vừa lạnh lẽo vừa ma mị, lại kéo dài từ cuối, khiến cho tôi không lạnh mà run.
Tôi và Chu Nguyên vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở phía đối diện với tụi tôi, trong ánh sáng mờ tối, chậm rãi xuất hiện một cái xác chết.
"Bà Tám".
Tôi vô thức kêu lên một tiếng.
Chỉ vừa nhìn qua thôi, tôi đã ngay lập tức nhận ra được.
"Chuyện này..."
Chu Nguyên ở bên cạnh hình như cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cái xác của bà Tám, kích động nói "Bà Tám xuất hiện ở đây với hình ảnh dạng như vậy, chắc chắn là bà ấy đã chết rồi, rốt cuộc thì chuyện chi xảy ra với bà ấy vậy? "
Tôi nhìn chằm chằm về phía của bà Tám, khe khẽ đáp lại "Lần cuối cùng em gặp bà Tám chính là lúc phát hiện ra cái xác kéo lê thân người qua song cửa sổ ở nhà bếp, coi bộ từ sau chuyện đó bà ấy đã bị mất mạng rồi".
"Cậu ba, mợ ba... Cứu tôi với... "
Bà Tám vừa bước tới gần, vừa thấp giọng van xin, âm thanh rất kinh dị.
Tôi và Chu Nguyên còn chưa kịp phản ứng gì, thì da thịt trên mặt của bà ta từ từ từ từ rớt xuống nền gạch, hai con mắt cũng lồi ra ngoài, huyết dịch mau chóng chảy ra đỏ cả khuôn mặt.
"Chu Nguyên".
Tôi không kiềm chế nổi sự sợ hãi dâng dâng cao, ngay lập tức gọi tên Chu Nguyên.
Anh ta kéo tôi về phía mình, rồi trầm giọng trấn an "Lan, bình tĩnh, bình tĩnh".
"Không, Chu Nguyên, cảnh tượng kinh dị trước mắt hiện giờ, rất giống với cơn ác mộng em đã từng mơ thấy, thiệt sự rất kinh khủng".
Tôi sợ hãi lên tiếng.
Chu Nguyên thoáng cái im lặng, sau đó vỗ nhẹ lên vai của tôi, nói "Không sao, nó còn cách chúng ta một khoảng, bây giờ chúng ta xông cửa chạy ra ngoài, sẽ không sao hết".
Nghe vậy, tôi vội vội vàng vàng hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần, nhìn sang Chu Nguyên ra hiệu cùng nhau đẩy.
Nhưng mà, cánh cửa lại lúc này lại bị khóa chặt, không tài nào mở ra được, nó giống như cái lần ở trong căn nhà của anh họ Chu Nguyên vậy.
"Rầm... rầm..."
Tôi với Chu Nguyên dùng hết sức, đập mạnh vào cánh cửa, có điều nó vẫn khong có tác dụng gì.
Trong khi đó cái xác của bà Tám bắt đầu vặn vẹo, biến thành hình rất đáng sợ, không thể dùng lời nói thông thường miêu tả được.
Bầu không khí phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng của liền nổi lên một trận bất an, chắc chắn sắp có chuyện gì không may xảy ra rồi.
"Xì..... xì.... xì.... xì..."
"Xì..... xì.... xì.... xì..."
Cũng giống như trong cơn ác mộng của tôi, bà Tám bắt đầu vang lên những âm thanh quái dị.
Chu Nguyên hình như có chút khó chịu với thứ âm thanh này, anh ta nhíu mày thì thào "Âm thanh này là chi vậy? Đầu óc anh có chút choáng váng".
Mồ hôi hột trên trán của tôi chảy ra, trong tầm mắt, khung cảnh xung quanh dần dần hiện rõ ràng hơn, vừa trông thấy nó, tôi liền hốt hoảng "Căn buồng này thực chất là nhà bếp".
Chu Nguyên nghe tôi nói vậy, liền ngay lập tức đưa mắt nhìn quanh một lượt, miệng lắp bắp "Nhà... bếp sao? Chúng ta phải mau chóng thoát ra khỏi đây mới được".
"Cánh cửa khóa chặt quá".
Tôi ra vẻ thất vọng, tâm trạng bắt đầu rối rung lên, vội vã lên tiếng "Hình như có cái chi đó khiến cho nó đóng chặt rồi".
Chu Nguyên thoáng cái nhìn tôi, trong ánh sáng mờ tối, nét mặt sợ hãi của anh ta hiện lên rất rõ ràng, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi hột.
Chẳng lẽ tụi tôi không còn cách nào chạy thoát sao? Lúc trước có sợi dây chuyền hình Phật giúp đỡ mới có thể xử lý được, bây giờ thì không có gì hết.
Phải chi có Võ Thành Kiệt ở đây thì hay biết mấy.
"Chị họ, anh rể, hai người có ở trong đó không?"
Tôi vừa mới nhắc tới Võ Thành Kiệt, thì ở phía bên ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng của cậu ta.
"Thành Kiệt, tụi chị đang gặp phải nguy hiểm ở trong này".
Tôi theo phản ứng tự nhiên, ngay lập tức nói vọng ra bên ngoài.
Võ Thành Kiệt vội đập cửa một vài cái, nhưng mà vẫn không mở ra được, cậu ta liền lo lắng nói "Cửa đã bị kẻ khác nhúng tay vô rồi, nên không thể dùng sức lực thông thường mở ra nó được".
"Vậy bây giờ phải làm sao đây, cái xác chết kinh dị của bà Tám đang tới gần, chị sợ là tánh mạng sẽ khó giữ được".
Tôi vừa nhìn về phía cái xác của bà Tám vừa lên tiếng hỏi, giọng nói run run, mang theo sự hoảng sợ tột cùng.
Võ Thành Kiệt ở bên ngoài im lặng một thoáng, rồi trầm giọng cố gắng trấn an "Đừng lo, để em thi triển chú thuật, sẽ rất mau chóng phá giải, cứu hai người ra thôi".
Tôi gật đầu, im lặng chờ đợi, đối với Võ Thành Kiệt mà nói, tôi tin tưởng tuyệt đối, cậu ta nếu đã nói có cách, chắc chắn sẽ có thể giải cứu được tụi tôi.
Chu Nguyên không lên tiếng, tuy nhiên tôi có cảm giác anh ta cũng đang vô cùng kỳ vọng vào Võ Thành Kiệt.
Căn buồng trống, chính là nơi mà tụi tôi cần tìm tới, chỉ là ở trong tình huống này, tôi nghĩ rằng, chắc chắn huyệt sẽ giấu nó đi ở một vị trí bí mật, khó tìm ra.
Tụi tôi áp sát tai vào cửa, im lặng lắng nghe tình hình bên ngoài ra sao?
Bên ngoài thì tĩnh lặng như tờ, chỉ là đúng lúc này, ở bên trong lại vang lên tiếng gọi "Cậu ba, mợ ba..."
Âm thanh vừa lạnh lẽo vừa ma mị, lại kéo dài từ cuối, khiến cho tôi không lạnh mà run.
Tôi và Chu Nguyên vội vội vàng vàng đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ở phía đối diện với tụi tôi, trong ánh sáng mờ tối, chậm rãi xuất hiện một cái xác chết.
"Bà Tám".
Tôi vô thức kêu lên một tiếng.
Chỉ vừa nhìn qua thôi, tôi đã ngay lập tức nhận ra được.
"Chuyện này..."
Chu Nguyên ở bên cạnh hình như cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cái xác của bà Tám, kích động nói "Bà Tám xuất hiện ở đây với hình ảnh dạng như vậy, chắc chắn là bà ấy đã chết rồi, rốt cuộc thì chuyện chi xảy ra với bà ấy vậy? "
Tôi nhìn chằm chằm về phía của bà Tám, khe khẽ đáp lại "Lần cuối cùng em gặp bà Tám chính là lúc phát hiện ra cái xác kéo lê thân người qua song cửa sổ ở nhà bếp, coi bộ từ sau chuyện đó bà ấy đã bị mất mạng rồi".
"Cậu ba, mợ ba... Cứu tôi với... "
Bà Tám vừa bước tới gần, vừa thấp giọng van xin, âm thanh rất kinh dị.
Tôi và Chu Nguyên còn chưa kịp phản ứng gì, thì da thịt trên mặt của bà ta từ từ từ từ rớt xuống nền gạch, hai con mắt cũng lồi ra ngoài, huyết dịch mau chóng chảy ra đỏ cả khuôn mặt.
"Chu Nguyên".
Tôi không kiềm chế nổi sự sợ hãi dâng dâng cao, ngay lập tức gọi tên Chu Nguyên.
Anh ta kéo tôi về phía mình, rồi trầm giọng trấn an "Lan, bình tĩnh, bình tĩnh".
"Không, Chu Nguyên, cảnh tượng kinh dị trước mắt hiện giờ, rất giống với cơn ác mộng em đã từng mơ thấy, thiệt sự rất kinh khủng".
Tôi sợ hãi lên tiếng.
Chu Nguyên thoáng cái im lặng, sau đó vỗ nhẹ lên vai của tôi, nói "Không sao, nó còn cách chúng ta một khoảng, bây giờ chúng ta xông cửa chạy ra ngoài, sẽ không sao hết".
Nghe vậy, tôi vội vội vàng vàng hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần, nhìn sang Chu Nguyên ra hiệu cùng nhau đẩy.
Nhưng mà, cánh cửa lại lúc này lại bị khóa chặt, không tài nào mở ra được, nó giống như cái lần ở trong căn nhà của anh họ Chu Nguyên vậy.
"Rầm... rầm..."
Tôi với Chu Nguyên dùng hết sức, đập mạnh vào cánh cửa, có điều nó vẫn khong có tác dụng gì.
Trong khi đó cái xác của bà Tám bắt đầu vặn vẹo, biến thành hình rất đáng sợ, không thể dùng lời nói thông thường miêu tả được.
Bầu không khí phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng của liền nổi lên một trận bất an, chắc chắn sắp có chuyện gì không may xảy ra rồi.
"Xì..... xì.... xì.... xì..."
"Xì..... xì.... xì.... xì..."
Cũng giống như trong cơn ác mộng của tôi, bà Tám bắt đầu vang lên những âm thanh quái dị.
Chu Nguyên hình như có chút khó chịu với thứ âm thanh này, anh ta nhíu mày thì thào "Âm thanh này là chi vậy? Đầu óc anh có chút choáng váng".
Mồ hôi hột trên trán của tôi chảy ra, trong tầm mắt, khung cảnh xung quanh dần dần hiện rõ ràng hơn, vừa trông thấy nó, tôi liền hốt hoảng "Căn buồng này thực chất là nhà bếp".
Chu Nguyên nghe tôi nói vậy, liền ngay lập tức đưa mắt nhìn quanh một lượt, miệng lắp bắp "Nhà... bếp sao? Chúng ta phải mau chóng thoát ra khỏi đây mới được".
"Cánh cửa khóa chặt quá".
Tôi ra vẻ thất vọng, tâm trạng bắt đầu rối rung lên, vội vã lên tiếng "Hình như có cái chi đó khiến cho nó đóng chặt rồi".
Chu Nguyên thoáng cái nhìn tôi, trong ánh sáng mờ tối, nét mặt sợ hãi của anh ta hiện lên rất rõ ràng, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi hột.
Chẳng lẽ tụi tôi không còn cách nào chạy thoát sao? Lúc trước có sợi dây chuyền hình Phật giúp đỡ mới có thể xử lý được, bây giờ thì không có gì hết.
Phải chi có Võ Thành Kiệt ở đây thì hay biết mấy.
"Chị họ, anh rể, hai người có ở trong đó không?"
Tôi vừa mới nhắc tới Võ Thành Kiệt, thì ở phía bên ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng của cậu ta.
"Thành Kiệt, tụi chị đang gặp phải nguy hiểm ở trong này".
Tôi theo phản ứng tự nhiên, ngay lập tức nói vọng ra bên ngoài.
Võ Thành Kiệt vội đập cửa một vài cái, nhưng mà vẫn không mở ra được, cậu ta liền lo lắng nói "Cửa đã bị kẻ khác nhúng tay vô rồi, nên không thể dùng sức lực thông thường mở ra nó được".
"Vậy bây giờ phải làm sao đây, cái xác chết kinh dị của bà Tám đang tới gần, chị sợ là tánh mạng sẽ khó giữ được".
Tôi vừa nhìn về phía cái xác của bà Tám vừa lên tiếng hỏi, giọng nói run run, mang theo sự hoảng sợ tột cùng.
Võ Thành Kiệt ở bên ngoài im lặng một thoáng, rồi trầm giọng cố gắng trấn an "Đừng lo, để em thi triển chú thuật, sẽ rất mau chóng phá giải, cứu hai người ra thôi".
Tôi gật đầu, im lặng chờ đợi, đối với Võ Thành Kiệt mà nói, tôi tin tưởng tuyệt đối, cậu ta nếu đã nói có cách, chắc chắn sẽ có thể giải cứu được tụi tôi.
Chu Nguyên không lên tiếng, tuy nhiên tôi có cảm giác anh ta cũng đang vô cùng kỳ vọng vào Võ Thành Kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.