Đàm Đình Hội

Chương 11: Tập IV: Vô Tình - Hoa của Bạch Hoa Hoa

Ôn Thụy An

21/05/2013

1.

Tịch dương ảm đạm đang bị màn đêm dần thay thế, Chu Bạch Tự và Hoắc Ngân Tiên nằm trên mặt đất, hướng mặt về phía dãy núi xa xa mà chết. Cổ Kim Lan sụp đổ, kết thúc mấy nhân mạng, nhưng cũng biến nỗi thương tâm của Phục Ngưu trấn Trấn chủ và Thanh Thiên trại Trại chủ thành hào khí. Cùng lúc đó, một đoàn bảy người gồm Bạch Hân Như, Lương Hồng Thạch, Giang Ái Thiên, Hưu Xuân Thủy, Hề Thái Tang, Cư Duyệt Huệ, Bạch Hoa Hoa trên đường về Giang phủ cũng gặp phải một buổi hoàng hôn ảm đạm.

Bạch Hân Như đã dần dần tỉnh lại, nhưng trong thâm tâm nàng chỉ muốn mình hôn mê mãi mãi, mãi mãi chẳng bao giờ thức tỉnh.

Lúc này tâm nàng rồi như tơ vò, cắt không đứt, gỡ không ra, nàng chỉ biết một điều: cả nàng và Chu Bạch Tự đều không thể đối mặt với nhân thế nữa rồi.

Nàng cũng nghĩ tới Hoắc Ngân Tiên, tới Lam Nguyên Sơn, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ, trong lòng lại càng thêm rối loạn, tựa như có mấy đứa trẻ tinh nghịch chạy tới bới tung đám tơ vốn đã rối sẵn vậy.

Đúng lúc này, xe ngựa từ từ dừng lại, thì ra đã tới Giang phủ.

Giang gia là hào môn đại hộ ở U Châu, chỉ nhìn hai con sư tử đá mạ vàng lớn trước cửa, xe ngựa khảm ngà voi bạch ngọc là biết được chủ nhân hào hoa phú quý, tiêu tiền như rác thế nào rồi.

Cả chiếc roi ngựa cũng được dát vàng lấp lánh.

Giang Ái Thiên bảo Lương Hồng Thạch đỡ Bạch Hân Như vào trong tẩm thất của mình, liếc thấy Bạch Hoa Hoa đứng như một bông hoa yếu đuối trước gió, cả bông hoa cài trên mái tóc cũng đung đưa, bèn nói: “Hoàng phu nhân cũng vào trong nằm một chút đi”.

Bạch Hoa Hoa lắc đầu: “Muội không sao...”.

Hưu Xuân Thủ cười cười: “Ôi dào, làm sao thân thể lại yếu đuối thế kia chứ, thế này thì làm sao chịu nổi phong sương trên giang hồ cho được?”.

Bạch Hoa Hoa thấp giọng: “Muội không sao cả mà...”.

Hề Thái Tang nói: “Chuyện này không gắng gượng được đâu, nhìn muội đứng còn không vững kia kìa, tốt nhất là vào phòng ngủ muội nghỉ ngơi một lúc đi”.

Không đợi Bạch Hoa Hoa phản ứng, Cư Duyệt Huệ đã đỡ nàng vào trong tẩm thất.

Giang Ái Thiên quay lại nói với mấy ả nữ tỳ vừa chạy tới: “Đi hết đi, chúng ta phải thương lượng đại sự, ngoại trừ đại thiếu gia, kỳ dư không ai được vào đây quấy nhiễu hết”.

Bọn tỳ nữ liền cúi mình lui hết, chỉ còn lại hai ả tỳ nữ thân cận của Giang Ái Thiên. Một ả đi châm trà cho mọi người, còn một ả thì đứng bóp tay bóp chân cho Giang Ái Thiên.

Hề Thái Tang tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: “Ngũ muội muội thật có phúc khí!”.

Năm người Hề Thái Tang, Lương Hồng Thạch, Hưu Xuân Thủy, Cư Duyệt Huệ, Giang Ái Thiên từ lâu đã kết làm tỷ muội, Giang Ái Thiên niên kỷ nhỏ nhất, vì vậy xếp hàng thứ năm, nhưng vì Giang Ái Thiên là người giàu có nhất cho nên việc chi tiêu của năm người bọn họ, có thể nói là do mình Giang Ái Thiên đảm trách.

Giang Ái Thiên nhướng mày thở dài: “Phú quý chỉ là tục vật, sống ở đời phải vui vẻ mới được. Mỗi lần muội thấy những thứ này là trong lòng lại thấy ghét”.

Hề Thái Tang cười cười: “Muội tử chê nhiều, chúng ta thì ngưỡng mộ, chi bằng bố thí chút ít cho chúng ta tiêu dùng, vậy không phải tất cả cùng vui hay sao?”.

Giang Ái Thiên trầm mặt xuống: “Không ngờ đại tỷ cũng là tục nhân hồ đồ, để tiền tài làm mờ cả mắt”.

Hưu Xuân Thủy bật cười khanh khách nói: “Nói thì nói vậy, ngũ muội tử đã chán nhìn mấy thứ ngọc ngà châu báu, còn mấy tỷ muội nghèo khó chúng ta thì phải cầm cố để sống qua ngày, chi bằng chia bớt cho chúng ta đi!”.

Giang Ái Thiên cười lạnh: “Thật chẳng có quy củ gì, quen mấy người đúng là đen đủi mà. Tuy muội không coi mấy thứ cổ ngoạn kỳ trân này ra gì, nhưng gia phụ gia huynh thì quý chúng như mạng sống vậy, các người sao cứ không biết xấu hổ mà vòi vĩnh muội vậy?”.

Hề Thái Tang cười cười: “Cho là muội tử nói chúng ta để tiền làm mờ mắt, không biết xấu hổ đi nữa, thì hôm nay chúng ta cũng sắp toại nguyện rồi”.

Giang Ái Thiên tức giận: “Tỷ...”.

Những lời phía sau đã không kịp nói ra nữa, bởi vì Hề Thái Tang và Hưu Xuân Thủy đã phát động.

Giang Ái Thiên ngây người, không ngờ hai người này lại xuất thủ. Đúng trong một thoáng ngây người đó, chỉ kịp xuất thủ nghênh tiếp một chiêu chính diện của Hề Thái Tang thì huyệt Chương Môn ở ngực trái đã bị Hưu Xuân Thủy điểm trúng, cùng lúc đó còn bị chế trụ luôn cả huyệt Hồn Môn ở sau bối tâm. Cư Duyệt Nhiên cũng lách người ra phía sau, khống chế huyệt Thiên Trụ ở gáy và huyệt Thần Đường ở sau lưng.

Giang Ái Thiên chỉ biết trợn tròn mắt, há hốc miệng, không thốt nên lời, dù có tập luyện võ nghệ, song suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư của nhà danh giá, được nuông chiều đã quen nên rất thiếu năng lực ứng biến. Hai ả nữ tỳ vốn đang bóp chân cho Giang Ái Thiên, thấy chủ nhân bị khống chế thì vội vàng nhảy lui lại, một ả rút ngọn chủy thủ giấu trong người ra, một ả lao vút ra bên ngoài.

Đáng tiếc là ả vừa nhảy ra tới cửa thì một đạo thanh quang đã lao vút tới, xuyên vào khoang bụng.

Ả nữ tỳ chỉ kịp kêu lên nửa tiếng, nửa tiếng còn lại đã bị Lương Hồng Thạch đứng ở cửa dùng tay bịt lại.

Phi Ngư thích trong tay Lương Hồng Thạch xẻ mạnh xuống dưới, làm nữ tỳ đau đớn trợn trừng mắt. Khi tỳ nữ kiệt lực gục xuống, thì Lương Hồng Thạch mới buông tay đỡ lấy, tay còn lại mau chóng lột sạch y phục trên người ả.

Thi thể trần truồng của ả nữ tỳ làm ả còn lại sợ hãi cực độ, chủy thủ trong tay không ngừng run rẩy kịch liệt.

Hề Thái Tang đặt một tay lên môi, nhỏ nhẹ nói: “Đừng kêu lên...”.

Tỳ nữ cơ hồ như bật khóc: “Các người...”.

Hề Thái Tang bước lại gần giống như một vị tỷ tỷ an ủi muội muội, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu...”.

Tỳ nữ vung đao lên, khóc nức nở nói: “Không, không...”.

Hề Thái Tang dịu dàng như đang nói với tiểu hài tử nằm trong nôi: “Đừng kêu lên, chúng ta sẽ cho ngươi đi, chúng ta và tiểu thư của ngươi là tỷ muội kim lan, làm sao lại hại ngươi được đúng không?”.

Vừa nói Hề Thái Tang vừa đưa tay ra: “Nào, đưa chủy thủ cho ta!”.

Ả tỳ nữ tuy đã luyện qua võ công, nhưng xưa nay chưa từng trải qua trường hợp nào thế này, không biết phản ứng thế nào, chỉ không ngừng run rẩy. Hề Thái Tang bước lên một bước, thì ả lui lại một bước.

“Cách!”

Chỉ thấy ả đã chạm phải bức tự họa trên tường.

Hề Thái Tang thở hắt ra, nhẹ nhàng đưa tay lên: “Cho ta...”.

Nữ tỳ đưa mắt nhìn sang phía Giang Ái Thiên đang bị chế trụ, kêu lên kinh hãi: “Đừng giết tôi, đừng hại tôi...”

“Không hại ngươi, không giết ngươi...”. Hề Thái Tang vừa nói, tay đã chạm tới lưỡi trủy thủ, giật mạnh một cái, trủy thủ đã đoạt về tay, kế đó chỉ thấy một tia máu bắn lên, nữ tỳ đã gục xuống, trên bức tự họa sau lưng hiện ra một bông hoa đỏ tươi.



Ả nữ tỳ ngã xuống như một con gà bị cắt tiết, Hề Thái Tang mau chóng lột sạch y phục, rồi bỏ mặc thân thể lõa lồ của ả nằm trong vũng máu.

“... kỳ thực các ngươi cũng chỉ là nô bộc a hoàn mà thôi, nhưng ai bảo các ngươi ở trong hào môn? Chuyện này không trách được chúng ta... chúng ta vốn cũng không muốn giết ngươi... có điều...”. Hề Thái Tang lẩm bẩm, sau đó cầm ngọn chủy thủ nhuốm đầy máu, bước về phía Giang Ái Thiên.

Giang Ái Thiên lúc này đã hồn phi phách tán, cho dù Hưu Xuân Thủy và Cư Duyệt Huệ không chế trụ, nàng ta vị tất cũng đã kêu lên thành tiếng được.

Hề Thái Tang mỉm cười, khẽ vung tay.

Cư Duyệt Huệ và Hưu Xuân Thủy cùng lúc buông tay, trước lúc đó, một người đã điểm vào huyệt Chí Thất nơi eo hông bên phải, một người phong tỏa huyệt Phong Trì ở trên cổ.

Gương mặt Giang Ái Thiên nhẹ nhàng gục xuống mặt bàn.

Thanh chủy thủ nhuốm đầy máu của Hề Thái Tang hơ đi hơ lại trước mắt Giang Ái Thiên.

Chỉ nghe Giang Ái Thiên sợ hãi kêu lên: “Đừng... đừng... tỷ muốn gì muội cũng cho hết, muội cho tỷ hết”.

Hề Thái Tang nói: “Ta? Ta thì cái gì cũng muốn hết đó”.

Giang Ái Thiên run rẩy: “Các ngươi, các ngươi...”.

Giọng cười của Hề Thái Tang nghe cực kỳ dâm đãng: “Chúng ta? Chúng ta chính là người gây nên chín vụ án dâm sát đó đấy”.

Giang Ái Thiên nghe câu nói này mà như bị sét đánh, sợ đến nỗi hồn siêu phách lạc.

Hề Thái Tang bật cười, thanh âm đột nhiên biến đổi một cách kỳ lạ, giống như một con gà mái hốt nhiên lắc mình biến thành gà trống vậy.

“Ta là người âm dương, vui vẻ với ngươi rồi, ta sẽ giết ngươi, cũng giống như chín vụ án kia vậy... có điều Tạ Hồng Điện coi như ngoại lệ, bởi vì ả ta quá lợi hại, suýt chút nữa thì chúng ta cũng để ả thoát thân, nên đành phải hạ thủ sát nhân... hừ làm chuyện đó với người chết thật chẳng hứng thú chút nào”.

“Các ngươi là người giàu có, thật đắc ý biết bao”.

Lương Hồng Thạch gằn giọng nói: “Còn chúng ta thì sao? Trượng phu của ta là Phân đà chủ Cái bang, có khổ nhục gì mà chưa phải nếm chứ? Giờ ta bắt các ngươi cũng phải nếm mùi bị ức hiếp, bị nhục nhã”.

“Có điều, trượng phu của chúng ta đều không biết chúng ta làm những chuyện này”.

Hưu Xuân Thủy bật cười quái dị: “Y là đại hiệp, máu đổ xuống chắc cũng đủ để tưới cả vườn hoa nhà các ngươi rồi đó, phải biết bao khó khăn mới có được địa vị của ngày hôm nay trong võ lâm. Y là đại hiệp, không làm những chuyện này, nhưng ta thì mặc kệ!”.

“Có một ngày trượng phu của chúng ta sẽ cảm kích, khen ngợi chúng ta làm tốt, làm hay!”

Cư Duyệt Huệ nói: “Trượng phu của ta là bổ đầu, mỗi lần phá án là phải đổ máu, đổ mồ hôi, phải mạo hiểm, đại án phá tới cả trăm cả ngàn vụ, ấy vậy mà thu nhập không bằng một tên tiểu tặc”.

“Ngươi nghe này, Giang ngũ muội!”.

Hề Thái Tang cười cổ quái nói với Giang Ái Thiên lúc này đã bị dọa cho hồn bất phụ thể: “Ta là tỷ tỷ của tên tú tài mạt rệp, cũng là ca ca của hắn, ta không thể trơ mắt ra nhìn hắn mãi không có tiền đồ, sống mãi trong cảnh nghèo đói thế này được”.

“Đừng giết muội...”. Nước mắt chảy dài trên má Giang Ái Thiên: “Cầu xin các tỷ đừng giết muội... các tỷ cần gì, muội đều cho hết, muội cho hết...”.

“Muội tử ngươi muốn không cho cũng không được”. Hề Thái Tang vung trủy thủ lên, lưỡi đao dính đầy máu áp vào má Giang Ái Thiên lạnh buốt: “Ta giết ngươi trước, sau đó sẽ giết sạch cả nhà ngươi, cướp hết tài vật kim ngân, nếu ca ca của ngươi trở về, ta cũng tiễn hắn lên đường luôn. Mặc cho Tứ Đại Danh Bộ điều tra thế nào cũng cho rằng là lũ dâm tặc làm, có đoán ngàn lần vạn lần cũng không thể đoán được hung thủ lại là một đám nữ nhân chúng ta”.

Nói tới đây, Hề Thái Tang thấp giọng cười khùng khục, do quá đắc ý và hoan hỉ, nên khi thanh chủy thủ trong tay y kêu lạo xạo, y cũng không lấy làm chú ý.

“Kỳ thực những người cùng khổ đã cực kỳ căm ghét lối tiêu xài xa hoa, ăn chơi phung phí của lũ thế gia tử đệ các ngươi...”. Hề Thái Tang nhấn giọng nói từng chữ một: “Thập Toàn Tài Nữ Vu Tố Đông, ái thiếp Ân Lệ Tình của Phú Khả Địch Quốc Tiền đại lão bản, nữ Chưởng môn Yến Vân kiếm phái Vưu Cúc Kiếm, Thanh Mai nữ hiệp Đoàn Tú Thanh, Nữ Hào Hiệp Lãnh Mê Cúc, Thái Vân Tiên Tử Ngũ Thái Vân, ái nữ của Sầm ngự sử Sầm Yến Nhược, nữ thần bổ Tạ Hồng Điện, phu nhân của Hoài Bắc Đệ Nhất Anh Hùng Cố Thu Noãn... tất cả đều chết như vậy cả”.

Mỗi lần Hề Thái Tang nói ra một cái tên, lồng ngực Giang Ái Thiên lại thắt lại một lượt, đến cuối cùng thì Hề Thái Tang lừ mắt nhìn thẳng vào nàng: “Giờ thì đến lượt ngươi rồi!”.

“Ngươi đã kê cao gối đắc ý ngủ ngon lâu quá rồi, nay để ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị tiền dâm hậu sát thế nào”.

“Ta không muốn...”.

Giang Ái Thiên yếu ớt kêu gào: “Ta không muốn...”.

“Tiểu thư à...”. Hề Thái Tang di di thanh đao trên Giang Ái Thiên, làm máu dây ra khắp mặt: “Làm sao tới lượt ngươi nói không chứ?”.

Lương Hồng Thạch, Cư Duyệt Huệ, Hưu Xuân Thủ đều bật cười khanh khách, thanh âm đó lọt vào tai Giang Ái Thiên liền biến thành tiếng gào rú gọi hồn của lũ ngưu đầu má diện dưới Âm tào Địa phủ.

“Nơi này... giao cho ta đi”.

Hề Thái Tang cười dâm đãng: “Trong phòng còn có hai con dê non, phiền các ngươi vậy!” Thanh âm của y lúc nam lúc nữ, lúc thư lúc hùng, nghe như tiếng đồ sắt cọ xát vào nhau vậy.

Lương Hồng Thạch cười cười: “Hai người bên trong, một kẻ thì thương tâm muốn chết, một kẻ thì yếu ớt gió thổi cũng ngã, làm sao chịu nổi tỷ chứ!”.

Hưu Xuân Thủy cũng bật cười: “Tóm lại là thu thập bọn chúng trước, rồi giết hết Giang gia, tài bảo thuộc về chúng ta rồi, sau này có thể hưởng tận vinh hoa phú quý cả đời rồi”.

Cư Duyệt Huệ nói: “Dù sao, mấy người chúng ta có thể làm nhân chứng cho nhau, làm thêm một hai vụ nữa rồi cao bay xa chạy, thì Tứ Đại Danh Bộ có tìm đến chết cũng không thấy”.

Ba người vừa cười vừa nói, vừa bước vào trong nội thất.

Trang viện Giang gia quá lớn, từ khuê phòng của Giang Ái Thiên đến ngọa thất cũng phải tốn một quãng đường, ba người vừa đi vừa lưu ý kim ngân tài bảo, vừa cười cười nói nói ồn ào.

Bạch Hoa Hoa đang ngủ say, đầu dựa lưng vào chiếc gối lớn.

Bạch Hân Như gục người xuống bàn, thần sắc bi thương.

Hưu Xuân Thủy bước tới khuyên giải: “Muội tử à, muội đừng có quá câu nệ như vậy, nam nhân chẳng ai là người tốt cả, thế gian này có con mèo nào mà không thích cá đâu chứ? Nếu muốn thì cứ vui vẻ mà đợi hắn về, nhân lúc hắn ngủ... một đao kết liễu hắn cho rồi... còn nếu không thì cứ mắt nhắm mắt mở, coi như là hắn không tồn tại trên đời, mặc hắn làm gì thì làm, đến cuối cùng thì muội vẫn là lão bản nương cơ mà!”.

Đôi mày thanh tú của Bạch Hân Như khẽ nhướng lên, thần sắc trơ như gỗ đá.



Lương Hồng Thạch vòng qua bên cạnh Bạch Hân Như: “Muội tử, hà tất phải khổ sở làm thương tổn mình như vậy?”.

Bạch Hân Như mặt trắng như đá, cúi đầu không nói gì.

Cư Duyệt Huệ bước lại sát giường: “Hoàng phu nhân?”.

Bạch Hoa Hoa đáp: “Vâng”.

Cư Duyệt Huệ cười cười hỏi: “Muội ngủ chưa?”.

Bạch Hoa Hoa lắc đầu: “Còn chưa ngủ?”.

Cư Duyệt Huệ lại mỉm cười: “Thật đáng tiếc”.

Bạch Hoa Hoa ngạc nhiên: “Tại sao?”.

Cư Duyệt Huệ thở dài: “Nếu muội ngủ thì tốt quá”.

Bạch Hoa Hoa liền hỏi: “Sao lại nói vậy?”.

Cư Duyệt Nhiên lạnh lùng đáp: “Thân thể muội hư nhược như vậy, nếu như thần trí tỉnh táo, làm sao chịu đựng được chứ?”.

Vừa nói dứt lời, không đợi Bạch Hoa Hoa hỏi thêm, Bát Cực kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, cắt thẳng vào cổ họng nào.

2.

Bạch Hân Như thoạt nghe sau lưng có tiếng động lạ, liền quay đầu lại nhìn, nhưng mấy huyệt đạo Phong Phủ, Đại Chùy, Linh Đài, Huyền Khu dã bị Hưu Xuân Thủy phong bế, đang định bạt kiếm thì hai huyệt Thận Nho, Hội Tung đã bị Lương Hồng Thạch điểm vào, toàn thân tê cứng, không thể động đậy.

Trong số những nữ tử ở đây, võ công của Bạch Hân Như là cao nhất, nhưng lúc này nàng đang nản lòng thất vọng, hơn nữa lại hoàn toàn không phòng bị, nên mới bị Lương Hồng Thạch, Hưu Xuân Thủy thừa cơ chế ngự.

Bạch Hân Như kinh ngạc thốt lên: “Các người làm gì vậy...?”.

Lương Hồng Thạch cười cười: “Cũng không làm gì cả, chỉ là thêm một vụ dâm sát nữa mà thôi”.

Bạch Hân Như sợ hãi nói: “Ngươi...”.

Hưu Xuân Thủy cười nhạt tiếp lời: “Còn có ta, Ngao phu nhân và Hề đại tỷ nữa”.

Bạch Hoa Hoa run giọng nói: “Các người chính là hung đồ gây ra chín vụ án kia...?”.

Cư Duyệt Huệ vung kiếm lên, hung hăng nói: “Cái gì mà hung đồ?... các ngươi xuất thân tốt, vừa ra đời đã có đủ ăn đủ mặc, lại có cả thanh danh, còn chúng ta thì quanh năm đói kém, làm nhiều chuyện hơn các ngươi, nhưng danh đầu lại nhỏ hơn các ngươi. À, mà ngươi nói chín vụ đại án... bên ngoài là vụ thứ mười rồi”.

Hưu Xuân Thủy chỉ tay vào Bạch Hoa Hoa, cười hì hì: “Ngươi là vụ thứ mười một”.

Lương Hồng Thạch nhìn Bạch Hân Như: “Còn ngươi là vụ thứ mười hai... chúng ta làm ba vụ cùng một lượt cho tiện”.

Bạch Hân Như biết mạng mình đã hết, mà nàng cũng chỉ cầu được giải thoát, bèn thở dài nói: “Các người giết ta đi”.

“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”.

Lương Hồng Thạch cười quái dị: “Hề đại tỷ là âm dương nhân, các ngươi muốn chết, cũng phải chết trong tay nam nhân, như vậy Tứ Đại Danh Bộ mới không nghi ngờ bọn ta chứ!”

Chợt nghe một giọng nói cất lên sau lưng: “Đáng tiếc Tứ Đại Danh Bộ sớm đã nghi ngờ các ngươi rồi”.

Lương Hồng Thạch cảm thấy tóc gáy dựng ngược, vội quay vụt người lại, Nhật Nguyệt câu vung lên, trong sát na đó, y thị chỉ kịp nhìn thấy Cư Duyệt Huệ gục xuống giường, máu chảy xuống ướt đẫm cả chăn chiếu.

Trong khoảnh khắc mà Lương Hồng Thạch quay đầu lại đó, một miếng phi hoàng thạch đã cắt đứt mũi thị, khảm sâu vào mặt.

Trước mắt y thị thoáng hiện lên một đạo huyết quang, đến nỗi tưởng rằng Bạch Hoa Hoa đang từ từ cởi bỏ sa che mặt trước mắt đang mặc y phục màu đỏ, đỏ như máu.

Bạch Hoa Hoa đương nhiên là mặc bạch y.

Bạch y như tuyết.

Khi tấm sa che mặt được gỡ ra, sắc mặt vẫn trắng nhợt nhạt, nhưng hai hàng lông mày đen rì như kiếm, mắt sáng như sao, rõ ràng là một nam tử đang nâng sát khí của mình lên mức cao nhất.

Bạch Hân Như nhận ra người này.

Xuýt chút nữa thì nàng buột miệng kêu lên.

Nam tử này, tuổi tác không quá hai mươi, lúc chàng nằm trên giường đã giết chết Cư Duyệt Huệ đang dùng kiếm trỏ vào cổ họng mình, sau đó vô thanh vô tức lướt ra phía sau lưng Lương Hồng Thạch, hạ sát thị trước khi thị kịp xuất thủ, dáng vẻ vẫn yếu nhược như cũ, mỗi lần lướt đi như vậy không phải dùng chân mà là dùng tay ấn mạnh xuống đất để tiến tới.

Hưu Xuân Thủy đứng lặng người vì quá đỗi kinh ngạc.

Thị lập tức nảy sinh ý định khống chế Bạch Hân Như để bảo mệnh.

Nhưng ánh mắt sắc bén của nam tử kia dường như đã nhìn thấu ý đồ của thị, chỉ nghe chàng lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi không nên động đậy”.

Hưu Xuân Thủy cảm thấy một cảm giác băng lạnh truyền đi khắp người.

Nam tử kia nói từng chữ một: “Ngươi mà động đậy, thì sẽ giống như bọn họ, giống như bọn họ”.

“Hoàn toàn giống như bọn họ”.

Cư Duyệt Huệ, Lương Hồng Thạch vừa rồi còn nói cười huênh hoang, giờ đều đã biến thành người chết.

Thì ra bông hoa trắng trên mái tóc Bạch Hoa Hoa, đã “gài” lên cổ họng Cư Duyệt Huệ, máu nhuộm đỏ cả cánh hoa, máu chảy ướt đẫm cả giường, khiến cho những phần chưa bị máu nhuộm càng thêm trắng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đàm Đình Hội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook