Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ
Chương 19: Quyển 1 - Chương 19
Đường Hoàn Hoàn
12/08/2021
Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 19
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Đường Kỷ Chi đánh giá rắn lớn từ trên xuống dưới, cái đầu to bự của nó ngoại trừ dữ tợn xấu xí ra thì không thấy chút "khiêu khích" nào mà Lam Đồng nói tới.
Cậu không thể không xét lại giá trị vũ lực của Lam Đồng.
Lam Đồng không nhận được đáp án, sát ý lạnh như băng trong con mắt màu xanh lam lạnh lẽo dần biến mất, chỉ còn lại mờ mịt. Anh nói: "Không thể xé sao?"
"Trước không vội." Đường Kỷ Chi hoàn hồn, "Anh xem cái thân nó lớn như thế, chúng ta có ăn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, ở đây lại không có tủ lạnh, số thịt còn dư bỏ đi thì lãng phí và tiếc lắm."
"Vả lại, nó da dày thịt béo, chúng ta có thể giữ nó lại đến lúc cần có thể xem nó như chân chạy vặt, ổn áp lắm."
Trên thực tế, thứ cậu coi trọng là giá trị vũ lực của rắn lớn.
Một con rắn to như thế, lúc bất cẩn gặp phải nguy hiểm thì cứ trực tiếp thả ra làm đàn em, bọn họ ở bên cạnh ăn trái cây mà xem diễn, chẳng phải bớt việc lắm sao.
Rắn lớn trí lực đạt yêu cầu, tất nhiên nghe hiểu nghĩa bóng trong lời của Đường Kỷ Chi, giọng kêu gào phẫn nộ của nó vang ầm ầm trong đầu Đường Kỷ Chi: "Nhân loại hèn hạ xấu xa vô sỉ, cậu nằm mơ đi! Cho dù chết tui cũng sẽ không thần phục cậu!"
Đôi môi Lam Đồng bỗng khép mở, dao động kỳ dị chợt xẹt qua, trước mắt Đường Kỷ Chi hơi choáng, chờ khi ý thức của cậu khôi phục, rắn lớn đã nhắm mắt không có động tĩnh gì.
"Nó ầm ĩ quá." Lam Đồng nói.
Đường Kỷ Chi nhìn anh: "Anh có thể nghe nó nói chuyện?"
"Ừm." Lam Đồng gật gật đầu, "Tôi không có giết nó."
Anh lui sang bên cạnh, giao lại quyền xử lý rắn lớn cho Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi hơi khựng lại. Từ khi mới gặp Lam Đồng, giao lưu giữa bọn họ cũng không nhiều, Lam Đồng cứu cậu. Cậu có thể cảm giác được, Lam Đồng có loại để tâm quá mức bình thường đối với cậu.
Tại sao vậy chứ.
Bằng năng lực của Lam Đồng, chỉ sợ bất kỳ nơi nào trên cái đảo này anh cũng có thể đi, mà từ trước tới nay cậu chưa từng gặp Lam Đồng. Nếu như Lam Đồng chỉ là vì cuộc sống nhàm chán, tiện tay cứu cậu, vậy cũng không nên chuyện gì cũng nghe theo cậu.
Có lẽ là do cậu nhìn chằm chằm quá lâu nên lông mày Lam Đồng nhẹ giương lên, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Đường Kỷ Chi tập trung tinh thần, lấy ra bản vẽ thần kỳ: "Tôi thử một chút xem có thể biến nó thành của mình hay không."
Mở ra một trang mới, Đường Kỷ Chi đưa bản vẽ lại gần đầu rắn. Bọt nước bắn tung tóe, từ đầu rắn trên bờ đến thân rắn dưới nước, vẻn vẹn thời gian một hơi thở đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên trong trang giấy trắng như tuyết.
Hai giây sau, mặt giấy hiện lên dòng chữ màu đỏ: 【 Đằng Xà không có ý thức phản kháng, luyện hóa thành công. 】
Phút chốc chữ viết biến mất, góc trên bên phải xuất hiện một loạt chữ nhỏ:
【 Tên: Đằng xà 】
【 Tình trạng ăn uống: 0 lần. 】
【 Trạng thái: Hôn mê. 】
【 Đẳng cấp: B. 】
【 Nhiệm vụ: Trong vòng ba ngày tìm thấy bạn thân của Đằng Xà, vượt quá kỳ hạn mà chưa hoàn thành, bản vẽ sẽ nuốt chửng làm chất dinh dưỡng. 】
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu đang nghĩ, bằng không thì trực tiếp cho bản vẽ nuốt chửng luôn cho rồi.
Nhưng mà, nếu có thể trở thành bạn thân của Đằng Xà thì thực lực chắc cũng không thấp, hơn nữa cũng không phải là ma vật, nói không chừng còn có thể thông qua Đằng Xà tìm thấy động vật bình thường khác.
Nếu như vậy, cậu không cần lãng phí cơ hội vẽ, chỉ vì vẽ ra động vật bình thường để ăn.
Nghĩ đến cơ hội vẽ trước đó đều bị mình vẽ ra đồ ăn, Đường Kỷ Chi nhất thời đau lòng —— Bản vẽ ăn cả một con kiến đỏ biến dị mới có được một lần vẽ đấy.
Sau này phải tích góp lại, rồi dùng tiết kiệm thôi.
Trong con ngươi Lam Đồng phản chiếu gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Kỷ Chi, cậu cầm bản vẽ, hãy còn cúi đầu, độ cong của khuôn miệng tỏ rõ tâm tình tốt của chủ nhân.
Đường Kỷ Chi rất vui.
Đây là đáp án Lam Đồng đọc ra từ trên người Đường Kỷ Chi.
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Đường Kỷ Chi một lát, sau đó dời về phía bản vẽ, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo chợt lóe lên, tựa hồ đang nhớ lại điều gì.
Đường Kỷ Chi khép lại bản vẽ, quay đầu nhìn về Lam Đồng nói: "Tiếp theo nên làm gì đây... Anh có đói bụng không?"
Lam Đồng lắc đầu.
"Tôi có hơi đói." Đường Kỷ Chi nói, "Trong balo của tôi có gạo đó, chắc anh chưa từng ăn gạo nhỉ, rất thơm luôn. Chúng ta rời khỏi nơi này, tìm chỗ khô ráo nhóm lửa lên, tôi nấu cơm cho anh ăn."
Lam Đồng gật đầu: "Được."
Anh không biết gạo là cái gì, nhưng anh sẽ không để lộ ra những thứ mình không biết. Có rất nhiều thứ lúc mới bắt đầu anh không biết, nhưng không bao lâu nữa, thì anh sẽ biết.
Chẳng hiểu tại sao, Đường Kỷ Chi lại nhìn ra được sự ngoan ngoãn từ trên mặt của anh. Cậu cười híp mắt nói: "Anh không hỏi tôi, tại sao tôi có thể thu một con rắn lớn như vậy vào bản vẽ sao?"
Lam Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Tại sao?"
"Bởi vì nó thần kỳ đó." Đường Kỷ Chi đáp lời.
Nếu như là người bình thường, đối mặt với một chuyện cười nhạt như thế nhất định sẽ có vài phản ứng thế này:
Một, không nói gì.
Hai, trợn trắng mắt.
Ba, phối hợp ha ha ha.
Nhưng mà Lam Đồng lại rất nghiêm túc mà nói: "Cậu cũng rất thần kỳ."
"..."
Đường Kỷ Chi không biết nên làm sao nói tiếp, trước đây cậu và bạn bè tán gẫu thì người chém đứt câu chuyện đều là cậu, không ai có thể so sánh.
Bây giờ, có người trên cơ cậu rồi.
Không khí yên tĩnh kéo dài nửa phút, Đường Kỷ Chi ho khan đánh vỡ yên lặng: "Chúng ta làm cách nào rời khỏi đây? Là đi từ đáy nước sao?"
Rời đi bằng con đường trên đỉnh đầu không sát với tình hình bây giờ lắm, trừ phi có cọng dây thừng thả từ trên kia xuống để kéo bọn họ lên.
Nếu Lam Đồng đã ở trong hồ nước này, cho thấy dưới đáy nước nhất định có lối ra.
"Ừm." Quả nhiên, Lam Đồng gật đầu, nhưng anh lại nhăn mày, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ liếc Đường Kỷ Chi đang vui vẻ, không lên tiếng.
Lúc này, trong lòng Đường Kỷ Chi hơi động —— Dây Leo Quỷ tỉnh rồi.
Cậu mở ra bản vẽ, thả Dây Leo Quỷ ra.
"Ba ơi!"
"Mẹ ơi!"
"Con tỉnh rồi."
"Đồ ngu! Đã nói là ba, không phải mẹ, sao mi không chịu nghe hả."
"Ba ơi, con rất nhớ ba."
Dây Leo Quỷ duỗi dài dây mây, trong nháy mắt quấn quanh người Đường Kỷ Chi. Sau khi ăn uống một trận, chúng nó thoạt nhìn càng có sức sống hơn.
"Ồ? Đây là đâu?"
"Ba ơi, chúng ta đã rời khỏi chỗ trước kia rồi sao?"
"A a a tại sao có nước, con ghét nước."
"Kẻ nhân loại này là ai? Anh ta đến cướp ba với tụi mình à!"
Dây mây đang thân mật quấn quanh trên người Đường Kỷ Chi trong nháy mắt tiến vào hình thức chiến đấu ——
"Hơi thở của anh ta thật đáng sợ."
"Anh ta chắc chắn ăn không ngon!"
"Hiu hiu, tui hơi sợ."
"Bảo vệ mẹ!"
Năm dây leo biến lớn và dài ra, trên thân nó mơ hồ có thể thấy vết tích đỏ sậm. Chúng nó chia làm năm phương hướng, dường như muốn nuốt chửng anh như nuốt ma vật ở bộ lạc trước đó, mục tiêu nhất trí, hợp tác đến không chút kẽ hở.
"Cạch!"
Một giây sau, trong tay Lam Đồng xuất hiện một miếng vảy màu xanh lam. Anh bắn nhẹ miếng vảy ra, dây mây mở ra hình thức chiến đấu dường như ấn xuống nút tạm dừng, cứng ngắc dừng giữa không trung.
Lam Đồng còn muốn bắn thêm một lần, dư quang nhìn thấy Đường Kỷ Chi đang "=_=", tay anh hơi động, thu vảy lại, lạnh lùng nói: "Còn dám động đậy, chặt tụi mày làm củi đốt!"
Đám dây leo lần này đến khóc cũng không dám khóc, từng dây từng dây thu lại, mạnh mẽ chui vào lồng ngực Đường Kỷ Chi.
Cậu nghe thấy giọng nói nức nở của tụi nó.
"Anh..." Đường Kỷ Chi ngơ ngác nhìn về phía Lam Đồng.
Dây Leo Quỷ là động vật thần kỳ mà bản vẽ thu, nhận cậu là chủ, vì sao lại sợ Lam Đồng như vậy... Trong đầu của cậu chợt lóe lên hình ảnh miếng vảy màu xanh lam vừa nãy trong tay Lam Đồng.
Giống y như đúc miếng mà Lam Đồng cho cậu mấy hôm trước, nhưng cậu còn chưa kịp lấy, đã bị Dây Leo Quỷ trộm mất.
Lam Đồng đối diện với tầm mắt cậu, anh mím mím đôi môi tái nhợt: "Tôi..."
Anh vừa mở miệng, dây mây quấn ở trên người Đường Kỷ Chi liền bắt đầu run rẩy.
Đường Kỷ Chi: "..."
"Tụi nó rất mạnh." Lam Đồng dừng một chút, quan sát dây mây trên người cậu, đoạn nói tiếp, "Rất nguy hiểm."
Nhìn dáng dấp kia, nếu không phải kiêng kỵ Đường Kỷ Chi, anh đã trực tiếp tiến lên kéo đám dây nhợ quấn trên người Đường Kỷ Chi xuống.
Đường Kỷ Chi vỗ dây mây nghe đồn là hung hăng nhất kia. Đã dọa tụi nó thành bé đáng thương như thế rồi, đến cùng là ai nguy hiểm đây hả.
Cậu không thể không suy nghĩ đến thân phận của Lam Đồng.
Tâm tư trước đó bị cậu đè xuống không còn lớp ngăn, dồn dập ào ạt chảy ra.
Tóc dài, thực lực mạnh, một mực sống trong nước, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo, vảy màu xanh lam, tiếng ca mơ hồ, rắn lớn tựa như bị thôi miên...
Đường Kỷ Chi vừa nghĩ, ngón tay vô thức lấy ba dây mây thắt thành bím tóc. Chờ đến kia thắt xong một nửa, cậu đối diện với con mắt màu xanh lam đẹp đẽ của Lam Đồng, chậm rãi nói: "Lam Đồng, anh bước ra từ trong tranh, phải không?"
*腾蛇 còn gọi là rắn bay, là một loại rắn có thể bay qua mây và sương mù, và là một loại thần thú.
--- Hết chương 19
Chương 19
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Đường Kỷ Chi đánh giá rắn lớn từ trên xuống dưới, cái đầu to bự của nó ngoại trừ dữ tợn xấu xí ra thì không thấy chút "khiêu khích" nào mà Lam Đồng nói tới.
Cậu không thể không xét lại giá trị vũ lực của Lam Đồng.
Lam Đồng không nhận được đáp án, sát ý lạnh như băng trong con mắt màu xanh lam lạnh lẽo dần biến mất, chỉ còn lại mờ mịt. Anh nói: "Không thể xé sao?"
"Trước không vội." Đường Kỷ Chi hoàn hồn, "Anh xem cái thân nó lớn như thế, chúng ta có ăn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, ở đây lại không có tủ lạnh, số thịt còn dư bỏ đi thì lãng phí và tiếc lắm."
"Vả lại, nó da dày thịt béo, chúng ta có thể giữ nó lại đến lúc cần có thể xem nó như chân chạy vặt, ổn áp lắm."
Trên thực tế, thứ cậu coi trọng là giá trị vũ lực của rắn lớn.
Một con rắn to như thế, lúc bất cẩn gặp phải nguy hiểm thì cứ trực tiếp thả ra làm đàn em, bọn họ ở bên cạnh ăn trái cây mà xem diễn, chẳng phải bớt việc lắm sao.
Rắn lớn trí lực đạt yêu cầu, tất nhiên nghe hiểu nghĩa bóng trong lời của Đường Kỷ Chi, giọng kêu gào phẫn nộ của nó vang ầm ầm trong đầu Đường Kỷ Chi: "Nhân loại hèn hạ xấu xa vô sỉ, cậu nằm mơ đi! Cho dù chết tui cũng sẽ không thần phục cậu!"
Đôi môi Lam Đồng bỗng khép mở, dao động kỳ dị chợt xẹt qua, trước mắt Đường Kỷ Chi hơi choáng, chờ khi ý thức của cậu khôi phục, rắn lớn đã nhắm mắt không có động tĩnh gì.
"Nó ầm ĩ quá." Lam Đồng nói.
Đường Kỷ Chi nhìn anh: "Anh có thể nghe nó nói chuyện?"
"Ừm." Lam Đồng gật gật đầu, "Tôi không có giết nó."
Anh lui sang bên cạnh, giao lại quyền xử lý rắn lớn cho Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi hơi khựng lại. Từ khi mới gặp Lam Đồng, giao lưu giữa bọn họ cũng không nhiều, Lam Đồng cứu cậu. Cậu có thể cảm giác được, Lam Đồng có loại để tâm quá mức bình thường đối với cậu.
Tại sao vậy chứ.
Bằng năng lực của Lam Đồng, chỉ sợ bất kỳ nơi nào trên cái đảo này anh cũng có thể đi, mà từ trước tới nay cậu chưa từng gặp Lam Đồng. Nếu như Lam Đồng chỉ là vì cuộc sống nhàm chán, tiện tay cứu cậu, vậy cũng không nên chuyện gì cũng nghe theo cậu.
Có lẽ là do cậu nhìn chằm chằm quá lâu nên lông mày Lam Đồng nhẹ giương lên, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Đường Kỷ Chi tập trung tinh thần, lấy ra bản vẽ thần kỳ: "Tôi thử một chút xem có thể biến nó thành của mình hay không."
Mở ra một trang mới, Đường Kỷ Chi đưa bản vẽ lại gần đầu rắn. Bọt nước bắn tung tóe, từ đầu rắn trên bờ đến thân rắn dưới nước, vẻn vẹn thời gian một hơi thở đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên trong trang giấy trắng như tuyết.
Hai giây sau, mặt giấy hiện lên dòng chữ màu đỏ: 【 Đằng Xà không có ý thức phản kháng, luyện hóa thành công. 】
Phút chốc chữ viết biến mất, góc trên bên phải xuất hiện một loạt chữ nhỏ:
【 Tên: Đằng xà 】
【 Tình trạng ăn uống: 0 lần. 】
【 Trạng thái: Hôn mê. 】
【 Đẳng cấp: B. 】
【 Nhiệm vụ: Trong vòng ba ngày tìm thấy bạn thân của Đằng Xà, vượt quá kỳ hạn mà chưa hoàn thành, bản vẽ sẽ nuốt chửng làm chất dinh dưỡng. 】
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu đang nghĩ, bằng không thì trực tiếp cho bản vẽ nuốt chửng luôn cho rồi.
Nhưng mà, nếu có thể trở thành bạn thân của Đằng Xà thì thực lực chắc cũng không thấp, hơn nữa cũng không phải là ma vật, nói không chừng còn có thể thông qua Đằng Xà tìm thấy động vật bình thường khác.
Nếu như vậy, cậu không cần lãng phí cơ hội vẽ, chỉ vì vẽ ra động vật bình thường để ăn.
Nghĩ đến cơ hội vẽ trước đó đều bị mình vẽ ra đồ ăn, Đường Kỷ Chi nhất thời đau lòng —— Bản vẽ ăn cả một con kiến đỏ biến dị mới có được một lần vẽ đấy.
Sau này phải tích góp lại, rồi dùng tiết kiệm thôi.
Trong con ngươi Lam Đồng phản chiếu gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Kỷ Chi, cậu cầm bản vẽ, hãy còn cúi đầu, độ cong của khuôn miệng tỏ rõ tâm tình tốt của chủ nhân.
Đường Kỷ Chi rất vui.
Đây là đáp án Lam Đồng đọc ra từ trên người Đường Kỷ Chi.
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Đường Kỷ Chi một lát, sau đó dời về phía bản vẽ, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo chợt lóe lên, tựa hồ đang nhớ lại điều gì.
Đường Kỷ Chi khép lại bản vẽ, quay đầu nhìn về Lam Đồng nói: "Tiếp theo nên làm gì đây... Anh có đói bụng không?"
Lam Đồng lắc đầu.
"Tôi có hơi đói." Đường Kỷ Chi nói, "Trong balo của tôi có gạo đó, chắc anh chưa từng ăn gạo nhỉ, rất thơm luôn. Chúng ta rời khỏi nơi này, tìm chỗ khô ráo nhóm lửa lên, tôi nấu cơm cho anh ăn."
Lam Đồng gật đầu: "Được."
Anh không biết gạo là cái gì, nhưng anh sẽ không để lộ ra những thứ mình không biết. Có rất nhiều thứ lúc mới bắt đầu anh không biết, nhưng không bao lâu nữa, thì anh sẽ biết.
Chẳng hiểu tại sao, Đường Kỷ Chi lại nhìn ra được sự ngoan ngoãn từ trên mặt của anh. Cậu cười híp mắt nói: "Anh không hỏi tôi, tại sao tôi có thể thu một con rắn lớn như vậy vào bản vẽ sao?"
Lam Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Tại sao?"
"Bởi vì nó thần kỳ đó." Đường Kỷ Chi đáp lời.
Nếu như là người bình thường, đối mặt với một chuyện cười nhạt như thế nhất định sẽ có vài phản ứng thế này:
Một, không nói gì.
Hai, trợn trắng mắt.
Ba, phối hợp ha ha ha.
Nhưng mà Lam Đồng lại rất nghiêm túc mà nói: "Cậu cũng rất thần kỳ."
"..."
Đường Kỷ Chi không biết nên làm sao nói tiếp, trước đây cậu và bạn bè tán gẫu thì người chém đứt câu chuyện đều là cậu, không ai có thể so sánh.
Bây giờ, có người trên cơ cậu rồi.
Không khí yên tĩnh kéo dài nửa phút, Đường Kỷ Chi ho khan đánh vỡ yên lặng: "Chúng ta làm cách nào rời khỏi đây? Là đi từ đáy nước sao?"
Rời đi bằng con đường trên đỉnh đầu không sát với tình hình bây giờ lắm, trừ phi có cọng dây thừng thả từ trên kia xuống để kéo bọn họ lên.
Nếu Lam Đồng đã ở trong hồ nước này, cho thấy dưới đáy nước nhất định có lối ra.
"Ừm." Quả nhiên, Lam Đồng gật đầu, nhưng anh lại nhăn mày, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ liếc Đường Kỷ Chi đang vui vẻ, không lên tiếng.
Lúc này, trong lòng Đường Kỷ Chi hơi động —— Dây Leo Quỷ tỉnh rồi.
Cậu mở ra bản vẽ, thả Dây Leo Quỷ ra.
"Ba ơi!"
"Mẹ ơi!"
"Con tỉnh rồi."
"Đồ ngu! Đã nói là ba, không phải mẹ, sao mi không chịu nghe hả."
"Ba ơi, con rất nhớ ba."
Dây Leo Quỷ duỗi dài dây mây, trong nháy mắt quấn quanh người Đường Kỷ Chi. Sau khi ăn uống một trận, chúng nó thoạt nhìn càng có sức sống hơn.
"Ồ? Đây là đâu?"
"Ba ơi, chúng ta đã rời khỏi chỗ trước kia rồi sao?"
"A a a tại sao có nước, con ghét nước."
"Kẻ nhân loại này là ai? Anh ta đến cướp ba với tụi mình à!"
Dây mây đang thân mật quấn quanh trên người Đường Kỷ Chi trong nháy mắt tiến vào hình thức chiến đấu ——
"Hơi thở của anh ta thật đáng sợ."
"Anh ta chắc chắn ăn không ngon!"
"Hiu hiu, tui hơi sợ."
"Bảo vệ mẹ!"
Năm dây leo biến lớn và dài ra, trên thân nó mơ hồ có thể thấy vết tích đỏ sậm. Chúng nó chia làm năm phương hướng, dường như muốn nuốt chửng anh như nuốt ma vật ở bộ lạc trước đó, mục tiêu nhất trí, hợp tác đến không chút kẽ hở.
"Cạch!"
Một giây sau, trong tay Lam Đồng xuất hiện một miếng vảy màu xanh lam. Anh bắn nhẹ miếng vảy ra, dây mây mở ra hình thức chiến đấu dường như ấn xuống nút tạm dừng, cứng ngắc dừng giữa không trung.
Lam Đồng còn muốn bắn thêm một lần, dư quang nhìn thấy Đường Kỷ Chi đang "=_=", tay anh hơi động, thu vảy lại, lạnh lùng nói: "Còn dám động đậy, chặt tụi mày làm củi đốt!"
Đám dây leo lần này đến khóc cũng không dám khóc, từng dây từng dây thu lại, mạnh mẽ chui vào lồng ngực Đường Kỷ Chi.
Cậu nghe thấy giọng nói nức nở của tụi nó.
"Anh..." Đường Kỷ Chi ngơ ngác nhìn về phía Lam Đồng.
Dây Leo Quỷ là động vật thần kỳ mà bản vẽ thu, nhận cậu là chủ, vì sao lại sợ Lam Đồng như vậy... Trong đầu của cậu chợt lóe lên hình ảnh miếng vảy màu xanh lam vừa nãy trong tay Lam Đồng.
Giống y như đúc miếng mà Lam Đồng cho cậu mấy hôm trước, nhưng cậu còn chưa kịp lấy, đã bị Dây Leo Quỷ trộm mất.
Lam Đồng đối diện với tầm mắt cậu, anh mím mím đôi môi tái nhợt: "Tôi..."
Anh vừa mở miệng, dây mây quấn ở trên người Đường Kỷ Chi liền bắt đầu run rẩy.
Đường Kỷ Chi: "..."
"Tụi nó rất mạnh." Lam Đồng dừng một chút, quan sát dây mây trên người cậu, đoạn nói tiếp, "Rất nguy hiểm."
Nhìn dáng dấp kia, nếu không phải kiêng kỵ Đường Kỷ Chi, anh đã trực tiếp tiến lên kéo đám dây nhợ quấn trên người Đường Kỷ Chi xuống.
Đường Kỷ Chi vỗ dây mây nghe đồn là hung hăng nhất kia. Đã dọa tụi nó thành bé đáng thương như thế rồi, đến cùng là ai nguy hiểm đây hả.
Cậu không thể không suy nghĩ đến thân phận của Lam Đồng.
Tâm tư trước đó bị cậu đè xuống không còn lớp ngăn, dồn dập ào ạt chảy ra.
Tóc dài, thực lực mạnh, một mực sống trong nước, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo, vảy màu xanh lam, tiếng ca mơ hồ, rắn lớn tựa như bị thôi miên...
Đường Kỷ Chi vừa nghĩ, ngón tay vô thức lấy ba dây mây thắt thành bím tóc. Chờ đến kia thắt xong một nửa, cậu đối diện với con mắt màu xanh lam đẹp đẽ của Lam Đồng, chậm rãi nói: "Lam Đồng, anh bước ra từ trong tranh, phải không?"
*腾蛇 còn gọi là rắn bay, là một loại rắn có thể bay qua mây và sương mù, và là một loại thần thú.
--- Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.