Chương 31: Chính thất ra oai
Đông Ly Cúc Ẩn
11/03/2015
Bảo nhi cười, “Đơn giản như vậy đã không hiểu ư? Ngài không phải
người Bát Kỳ sao? Ta nghe Cung giai tiểu thư gọi ngài ‘a mã’, còn tưởng
rằng Cung giai đại nhân ngày thường đều nói tiếng Mãn chứ? Thì ra không
phải. Ta đây lặp lại lần nữa, lúc ngài là nhập Tương Bạch kì là khi
nào?”
“Khang Hy năm bốn mươi bảy.” Cung Thành mặc dù không biết nàng có ý gì nhưng cũng nói, khẩu khí đầy đắc ý.
Bảo nhi gật đầu.”Vậy xin hỏi Cung giai tiểu thư năm nay bao nhiêu niên kỷ?”
“Trúc Uẩn hai mươi hai.”
Bảo nhi gật đầu, sau đó lại làm bộ suy nghĩ sâu xa lắm.
“Hai mươi hai? Như vậy năm bốn mươi bảy Cung giai tiểu thư vừa mới mười lăm?” Bảo nhi đi tới trước mặt Cung Trúc Uẩn, nhìn kỹ, nói: “Cung giai tiểu thư xinh đẹp như thế, sao lại không dự tuyển tú? Chẳng lẽ Cung giai tiểu thư có bệnh chi khó nói?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trúc Uẩn nào có cái bệnh gì. Không được ngậm máu phun người.” Cung phu nhân lớn tiếng nói.
Bảo nhi cười gật đầu, lại lắc đầu: “Ta đây không hiểu, nếu không có bệnh sao lại không được tuyển a?”
“Việc này không cần người ngoài như ngươi quản.” Cung phu nhân nói.
“Cung giai phu nhân tuổi cũng không nhỏ, nói chuyện vẫn không suy nghĩ như thế sao? Muốn nói người ngoài chỉ sợ trong phòng khách này người Bát kỳ họ Cung các người mới là người ngoài nha? Ta đây chính là con dâu trưởng Trần gia được cưới hỏi đàng hoàng.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Dâu trưởng? Nha đầu lai lịchrõ bản thân còn cho là thực?” Cung phu nhân cười lạnh.
Bảo nhi lắc đầu, còn nói một đoạn cái gì. “Lại nghe không hiểu có phải hay không? Nghe không hiểu thì khiêm tốn thỉnh giáo nha! Ha hả, Cung giai phu nhân, không phải cứ gọi cha là ‘a mã’, gọi mẹ là ‘ngạch nương’, gọi gia gia là ‘mã pháp’, gọi nãi nãi là ‘thái thái’ thì nhất định là người Bát Kỳ đâu. Người Hán vào kỳ tịch cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang, cho dù là vào đến tam kỳ, cũng bất quá là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, huống chi Tương Bạch kì chỉ là hàng ngũ kỳ. Ta nhớ không lầm thì tri phủ Cung giai lão gia, cũng chẳng qua là chức quan tứ phẩm mà thôi, trong Bát Kỳ còn cao hơn ai?”
Bảo nhi dừng một chút: “Tuy nói Nhan Bảo nhi ta lai lịch không rõ, nhưng từ đầu ta đường đường chính chính, không nịnh nọt, không bị cha mẹ bán nữ cầu vinh. Trần gia giàu có một phương, người qua lại đều là thương nhân cự hộ, nhà giàu có quý tộc, nói thật, một cái danh hiệu nhạc phụ Tri phủ tứ phẩm thật sự cũng không hơn gì ai, huống chi lại ngoài tầm tay với. Ha hả, ngài nói sao?”
“Ngươi ~~~!” Cung Thành chỉ vào Bảo nhi lại nói không ra lời.
“Ta cái gì ta? Ta cho ngài biết, ta thay đổi chủ ý rồi. Ta —— không dự định để cho nữ nhi của ngài vào cửa. Nếu là có người trong sạch ngài hãy nhanh chóng gả nàng đi, chớp mắt liền hai mươi ba tuổi, hoa tàn ít bướm.” Bảo nhi cười híp mắt nói.
“Ngươi chờ đó.” Cung Thành nổi trận lôi đình.
“Bọn ta chờ cái gì? Chờ ngài khơi thông quan hệ để hưu ta?” Bảo nhi xem xét, “Cung giai lão gia, ta khuyên ngài cũng bỏ ý nghĩ này đi! Trừ phi ngài có thể tìm được nhân vật nào lợi hại hơn Hàng Châu Trần gia, Giang Ninh Nhạc gia, Dương Châu Cố gia cùng với Trương Bá Hành đại nhân. Ngài nhận ra Trương Bá Hành đại nhân chứ? Năm đó vụ án làm rối loạn khoa cử Giang Nam, biên cương Đại tướng Cát Lễ bởi vì nhận hối lộ mà bị Hoàng thượng miễn chức, Trương Bá Hành đại nhân mặc dù hôm nay chỉ là nam thư phòng hành tẩu, nhưng ngài phải biết rằng, nam thư phòng chính là nhận lệnh của hoàng thượng, lời của hắn đối với hoàng thượng ảnh hưởng còn hơn đại thần trong triều thần. Hơn nữa Trương Bá Hành đại nhân bởi vì cương trực không a dua nên được Hoàng thượng ưu ái, nếu như hắn biết có người đưa đút lót ngài nói xem sẽ có hậu quả gì?”
Cung Thành hung tợn trơ mắt nhìn Bảo nhi.
“Ba năm làm Tri phủ, mười vạn bạc trắng. Các ngoại quan như ngài so sánh với quan trong kinh thành có tiền hơn, có điều, quan kinh thành, nhất là người bên cạnh hoàng thượng mới có thể có tiếng nói. Cho dù là một thị vệ trong triều hay đầy tớ nhà quan ở trước mặt rồng đôi khi so với ngoại quan còn tốt hơn, nếu như Cung giai đại nhân ngài muốn đối phó ta, không bằng động não theo phương diện này đi. Đương nhiên, nếu là sai lầm thì bị người ta tính kế, cũng đừng trách ta, ta vốn biết rõ những người này.” Bảo nhi cười híp mắt nói xong, đi tới bên người Trần Mục Phong ngồi.
Suy nghĩ một chút nói: “Đương nhiên, việc này cũng không phải không có cách cứu vãn, ta đây là chính thất mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện biết cũng không ít. Cung giai tiểu thư đối với tướng công ta hữu tình, tướng công ta cũng đối với nàng có ý, nhân tình này ta còn có thể xem xét. Chỉ có điều, hôm nay Cung giai lão gia ngài nói làm cho ta không cao hứng, nữ nhi của ngài muốn vào cửa hãy chờ ta ngày nào đó cao hứng đi! Nếu như ngài không phản đối, ngày mai có thể lên đường về Tế Nam, Cung giai tiểu thư có thể ở lại đây, Trần gia chúng ta nuôi thêm mấy người rảnh rỗi cũng không có vấn đề, coi như nuôi nô tài.” Sau đó cười nhìn Cung Thành.
“Lại muốn chất vấn tướng công ta có phải hay không?” Bảo nhi trợn mắt liếc nhìn hắn: “‘Bình thường biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến’ ta xem câu này là vì ngài mà có. Tướng công ta vốn niệm tình lệnh ái là thanh mai trúc mã, lại thấy nàng hôm nay nghèo túng đến tận đây mới động lòng trắc ẩn, nói muốn lấy nàng cho nàng vào cửa, lòng tốt này ngài đừng có hiểu lầm. Sau này vào cửa, lớn nhỏ có tự, tôn ti có lễ ta nghĩ Cung giai tiểu thư cũng biết.” Bảo nhi nói xong quay đầu nhìn Trần Mục Phong: “Tướng công, ta nhất thời lanh mồm lanh miệng đem bí mật của huynh nói ra, huynh sẽ không trách ta chứ?” Ánh mắt dùng sức chớp chớp, Trần Mục Phong lắc đầu.
“Ta cũng biết tướng công hiểu rõ ta nhất, cho nên ta cũng không có phản đối chàng cưới nàng ấy vào cửa đâu. Ta là hiền thê phải không?” Bảo nhi cố ý làm nũng.
Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ cúi đầu lẳng lặng cười.
“Vậy là tốt rồi, ta đây an tâm.” Bảo nhi nói, lại nhìn người nhà Cung gia: “Con người của ta đôi khi mồm miệng còn nhanh hơn đầu óc, nói chuyện không có úy kỵ gì, Cung giai lão gia, phu nhân, tiểu thư cũng thật lòng đi nha! Sau này vào cửa là người một nhà, so đo mà sống cũng không có ý nghĩa, hôm nay lời nói của ta, xin các ngươi tha thứ.”
“Cáo từ.” Cung Thành đứng lên muốn đi.
“Đợi đã, Cung giai lão gia, việc này ngài rốt cục tính thế nào a? Còn muốn chờ lúc không có ai bức tướng công ta ư?” Bảo nhi gọi lại hắn, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn: “Chuyện này, ta đã nói ta không gật đầu, nãi nãi và nương ta sẽ không gật đầu, nãi nãi và nương ta không gật đầu, tướng công ta đương nhiên không dám gật đầu, trừ phi hắn muốn nương ta chết cho hắn xem. Ngài xem xem, ta nói dễ hiểu như vậy, ngài cũng thống khoái nói đi! Con người của ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, ngày mai dậy sớm nếu ta sửa lại chủ ý ngài cũng đừng hối hận.”
“Hừ! Xem như ngươi lợi hại, được, đến lúc nào mới đưa Trúc Uẩn vào cửa?” Cung Thành hung tợn nhìn Bảo nhi.
“Không phải đã nói rồi sao? Chờ ta cao hứng hãy nói. Ngài yên tâm, ta sẽ không đợi nàng qua ba mươi đâu, chờ ta dạy dỗ nàng hầu hạ chủ tử như thế nào rồi sẽ mời nàng vào cửa.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Không được, nha đầu ngươi quỷ kế đa đoan, ta làm sao tin ngươi?” Cung Thành hỏi.
“Không tin ngài thì đưa nàng đi cũng tốt. Trần gia chúng ta nạp thiếp, nữ tử Hàng Châu xếp hàng ra đến ngoài cửa thành, từ từ chọn, dù thế nào cũng phải chọn mười tám nữ tử phong nhã hào hoa nha!” Bảo nhi cười như cũ, “Ha hả, ta xem ngươi cũng nên tin ta thì hơn, ngươi nhìn xem, nữ tử hai mươi hai tuổi còn có cơ hội lựa chọn sao? Cho dù có, so với gia thế Trần gia, so với nhân phẩm tướng công thế nào?”
“Trễ nhất không được vượt quá một năm.” Cung Thành lui bước.
“Lời này cho nói cho vợ con ngài đi, nàng học xong đạo chủ tớ ta tự nhiên không làm khó nàng.” Bảo nhi nói.
Cung Thành lại hung tợn trợn mắt liếc nhìn nàng.
“Người đâu, tiễn khách.” Bảo nhi phân phó, khí thế nghiêng thành.
“Thật là một lão đầu đáng ghét!” Bảo nhi vừa nói vừa xoay người đi vào, thấy vẻ mặt mọi người trong Trần gia, Bảo nhi cười cười: “Làm sao vậy? Trên mặt con có cái gì sao?”
“Không có gì, Bảo nhi, muội biết tiếng Mãn ư?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi gật đầu, “Chắc vậy, nghe bọn hắn nói a mã ta cảm thấy ta cũng biết! Cho nên liền thử xem, ai biết bọn họ còn không bằng ta nữa.”
Bụng réo ầm ĩ, uống xong một chén nước, Bảo nhi than thở nói: “Nói nhiều lời như thế mệt mỏi quá nha! Cô cô, đến lúc nào ăn cơm a? Con đói bụng.”
“Lập tức ăn liền.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói, khóe mắt hình như âm thầm đau buồn, có cảm giác Bảo nhi hôm nay không giống mình nghĩ.
“A, thật tốt quá! Tiểu ca, đậu phộng của ta đâu?” Bảo nhi quay đầu lại tìm đậu, Trần Mục Vũ đưa cho nàng, “Lại còn ăn nữa?”
“Tâm tình tốt mà!” Bảo nhi cười híp mắt nói.
Ăn một bữa cơm mà cả nhà đều có tâm sự, chỉ có Bảo nhi thật vui vẻ ăn. Cơm nước xong, nàng cười hi hi chạy đến bên người Trần phu nhân: “Cô cô, hôm nay con có thể trở về ngủ không?”
“Không được.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Tại sao không được a? Con đã giúp ngài diệt ngạo khí của bọn hắn rồi? Ngài cũng không thể đổi ý!” Bảo nhi bĩu môi, thập phần bất mãn.
“Nhưng mà bọn họ còn chưa đi mà!” Trần phu nhân nói, “Con nhìn xem, lão đầu kia thật sự giảo hoạt, bị hắn nhìn ra thì làm sao bây giờ?”
“Cô cô, con không phải mới vừa nói cho ngài biện pháp sao?” Bảo nhi cười ôm cánh tay Trần phu nhân: “Sau này, đại ca nhị ca tiểu ca không nghe lời, ngài sẽ giả bộ chết cho bọn hắn xem, trừ phi bọn họ muốn người khác mắng là bất hiếu, nếunhất định sẽ thuận ý ngài.”
“Đúng, Bảo nhi thật thông minh.” Trần phu nhân cao hứng nhìn ba đứa con trai một lượt, sau đó cúi đầu nhìn Bảo nhi: “Bảo nhi nè, nếu con không nghe lời cô cô, cô cô cũng chết cho con xem.”
Miệng Bảo nhi miệng tròn càng tròn hơn, hồi lâu mới nói: “Cô cô, nếu ngài bức con, con liền rời nhà trốn đi cho ngài xem.”
“Được, tốt! Dù sao ba người bọn họ cũng có thể tìm được con.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Cô cô, ngài thật không trượng nghĩa.” Bảo nhi trợn mắt.
“Cái này… sau này hãy nói, về ngủ trước đi, con dâu ngoan.” Trần phu nhân nói.
“Cô cô, con giận nha, con rất tức giận nha! Hừ!” Bảo nhi dậm chân đi ra, thuận tiện gạt ngã chậu hoa trên cửa.
Trần phu nhân cười, “Con dâu khả ái của ta, chuyện nhỏ mà!” Sau đó nhìn lại ba người nhi tử, ba người bọn họ không hẹn mà cùng run run một cái, ai bảo ánh mắt nương của bọn họ thoạt nhìn còn giống hồ ly hơn là hồ ly.
“Khang Hy năm bốn mươi bảy.” Cung Thành mặc dù không biết nàng có ý gì nhưng cũng nói, khẩu khí đầy đắc ý.
Bảo nhi gật đầu.”Vậy xin hỏi Cung giai tiểu thư năm nay bao nhiêu niên kỷ?”
“Trúc Uẩn hai mươi hai.”
Bảo nhi gật đầu, sau đó lại làm bộ suy nghĩ sâu xa lắm.
“Hai mươi hai? Như vậy năm bốn mươi bảy Cung giai tiểu thư vừa mới mười lăm?” Bảo nhi đi tới trước mặt Cung Trúc Uẩn, nhìn kỹ, nói: “Cung giai tiểu thư xinh đẹp như thế, sao lại không dự tuyển tú? Chẳng lẽ Cung giai tiểu thư có bệnh chi khó nói?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trúc Uẩn nào có cái bệnh gì. Không được ngậm máu phun người.” Cung phu nhân lớn tiếng nói.
Bảo nhi cười gật đầu, lại lắc đầu: “Ta đây không hiểu, nếu không có bệnh sao lại không được tuyển a?”
“Việc này không cần người ngoài như ngươi quản.” Cung phu nhân nói.
“Cung giai phu nhân tuổi cũng không nhỏ, nói chuyện vẫn không suy nghĩ như thế sao? Muốn nói người ngoài chỉ sợ trong phòng khách này người Bát kỳ họ Cung các người mới là người ngoài nha? Ta đây chính là con dâu trưởng Trần gia được cưới hỏi đàng hoàng.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Dâu trưởng? Nha đầu lai lịchrõ bản thân còn cho là thực?” Cung phu nhân cười lạnh.
Bảo nhi lắc đầu, còn nói một đoạn cái gì. “Lại nghe không hiểu có phải hay không? Nghe không hiểu thì khiêm tốn thỉnh giáo nha! Ha hả, Cung giai phu nhân, không phải cứ gọi cha là ‘a mã’, gọi mẹ là ‘ngạch nương’, gọi gia gia là ‘mã pháp’, gọi nãi nãi là ‘thái thái’ thì nhất định là người Bát Kỳ đâu. Người Hán vào kỳ tịch cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang, cho dù là vào đến tam kỳ, cũng bất quá là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, huống chi Tương Bạch kì chỉ là hàng ngũ kỳ. Ta nhớ không lầm thì tri phủ Cung giai lão gia, cũng chẳng qua là chức quan tứ phẩm mà thôi, trong Bát Kỳ còn cao hơn ai?”
Bảo nhi dừng một chút: “Tuy nói Nhan Bảo nhi ta lai lịch không rõ, nhưng từ đầu ta đường đường chính chính, không nịnh nọt, không bị cha mẹ bán nữ cầu vinh. Trần gia giàu có một phương, người qua lại đều là thương nhân cự hộ, nhà giàu có quý tộc, nói thật, một cái danh hiệu nhạc phụ Tri phủ tứ phẩm thật sự cũng không hơn gì ai, huống chi lại ngoài tầm tay với. Ha hả, ngài nói sao?”
“Ngươi ~~~!” Cung Thành chỉ vào Bảo nhi lại nói không ra lời.
“Ta cái gì ta? Ta cho ngài biết, ta thay đổi chủ ý rồi. Ta —— không dự định để cho nữ nhi của ngài vào cửa. Nếu là có người trong sạch ngài hãy nhanh chóng gả nàng đi, chớp mắt liền hai mươi ba tuổi, hoa tàn ít bướm.” Bảo nhi cười híp mắt nói.
“Ngươi chờ đó.” Cung Thành nổi trận lôi đình.
“Bọn ta chờ cái gì? Chờ ngài khơi thông quan hệ để hưu ta?” Bảo nhi xem xét, “Cung giai lão gia, ta khuyên ngài cũng bỏ ý nghĩ này đi! Trừ phi ngài có thể tìm được nhân vật nào lợi hại hơn Hàng Châu Trần gia, Giang Ninh Nhạc gia, Dương Châu Cố gia cùng với Trương Bá Hành đại nhân. Ngài nhận ra Trương Bá Hành đại nhân chứ? Năm đó vụ án làm rối loạn khoa cử Giang Nam, biên cương Đại tướng Cát Lễ bởi vì nhận hối lộ mà bị Hoàng thượng miễn chức, Trương Bá Hành đại nhân mặc dù hôm nay chỉ là nam thư phòng hành tẩu, nhưng ngài phải biết rằng, nam thư phòng chính là nhận lệnh của hoàng thượng, lời của hắn đối với hoàng thượng ảnh hưởng còn hơn đại thần trong triều thần. Hơn nữa Trương Bá Hành đại nhân bởi vì cương trực không a dua nên được Hoàng thượng ưu ái, nếu như hắn biết có người đưa đút lót ngài nói xem sẽ có hậu quả gì?”
Cung Thành hung tợn trơ mắt nhìn Bảo nhi.
“Ba năm làm Tri phủ, mười vạn bạc trắng. Các ngoại quan như ngài so sánh với quan trong kinh thành có tiền hơn, có điều, quan kinh thành, nhất là người bên cạnh hoàng thượng mới có thể có tiếng nói. Cho dù là một thị vệ trong triều hay đầy tớ nhà quan ở trước mặt rồng đôi khi so với ngoại quan còn tốt hơn, nếu như Cung giai đại nhân ngài muốn đối phó ta, không bằng động não theo phương diện này đi. Đương nhiên, nếu là sai lầm thì bị người ta tính kế, cũng đừng trách ta, ta vốn biết rõ những người này.” Bảo nhi cười híp mắt nói xong, đi tới bên người Trần Mục Phong ngồi.
Suy nghĩ một chút nói: “Đương nhiên, việc này cũng không phải không có cách cứu vãn, ta đây là chính thất mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện biết cũng không ít. Cung giai tiểu thư đối với tướng công ta hữu tình, tướng công ta cũng đối với nàng có ý, nhân tình này ta còn có thể xem xét. Chỉ có điều, hôm nay Cung giai lão gia ngài nói làm cho ta không cao hứng, nữ nhi của ngài muốn vào cửa hãy chờ ta ngày nào đó cao hứng đi! Nếu như ngài không phản đối, ngày mai có thể lên đường về Tế Nam, Cung giai tiểu thư có thể ở lại đây, Trần gia chúng ta nuôi thêm mấy người rảnh rỗi cũng không có vấn đề, coi như nuôi nô tài.” Sau đó cười nhìn Cung Thành.
“Lại muốn chất vấn tướng công ta có phải hay không?” Bảo nhi trợn mắt liếc nhìn hắn: “‘Bình thường biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến’ ta xem câu này là vì ngài mà có. Tướng công ta vốn niệm tình lệnh ái là thanh mai trúc mã, lại thấy nàng hôm nay nghèo túng đến tận đây mới động lòng trắc ẩn, nói muốn lấy nàng cho nàng vào cửa, lòng tốt này ngài đừng có hiểu lầm. Sau này vào cửa, lớn nhỏ có tự, tôn ti có lễ ta nghĩ Cung giai tiểu thư cũng biết.” Bảo nhi nói xong quay đầu nhìn Trần Mục Phong: “Tướng công, ta nhất thời lanh mồm lanh miệng đem bí mật của huynh nói ra, huynh sẽ không trách ta chứ?” Ánh mắt dùng sức chớp chớp, Trần Mục Phong lắc đầu.
“Ta cũng biết tướng công hiểu rõ ta nhất, cho nên ta cũng không có phản đối chàng cưới nàng ấy vào cửa đâu. Ta là hiền thê phải không?” Bảo nhi cố ý làm nũng.
Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ cúi đầu lẳng lặng cười.
“Vậy là tốt rồi, ta đây an tâm.” Bảo nhi nói, lại nhìn người nhà Cung gia: “Con người của ta đôi khi mồm miệng còn nhanh hơn đầu óc, nói chuyện không có úy kỵ gì, Cung giai lão gia, phu nhân, tiểu thư cũng thật lòng đi nha! Sau này vào cửa là người một nhà, so đo mà sống cũng không có ý nghĩa, hôm nay lời nói của ta, xin các ngươi tha thứ.”
“Cáo từ.” Cung Thành đứng lên muốn đi.
“Đợi đã, Cung giai lão gia, việc này ngài rốt cục tính thế nào a? Còn muốn chờ lúc không có ai bức tướng công ta ư?” Bảo nhi gọi lại hắn, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn: “Chuyện này, ta đã nói ta không gật đầu, nãi nãi và nương ta sẽ không gật đầu, nãi nãi và nương ta không gật đầu, tướng công ta đương nhiên không dám gật đầu, trừ phi hắn muốn nương ta chết cho hắn xem. Ngài xem xem, ta nói dễ hiểu như vậy, ngài cũng thống khoái nói đi! Con người của ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, ngày mai dậy sớm nếu ta sửa lại chủ ý ngài cũng đừng hối hận.”
“Hừ! Xem như ngươi lợi hại, được, đến lúc nào mới đưa Trúc Uẩn vào cửa?” Cung Thành hung tợn nhìn Bảo nhi.
“Không phải đã nói rồi sao? Chờ ta cao hứng hãy nói. Ngài yên tâm, ta sẽ không đợi nàng qua ba mươi đâu, chờ ta dạy dỗ nàng hầu hạ chủ tử như thế nào rồi sẽ mời nàng vào cửa.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Không được, nha đầu ngươi quỷ kế đa đoan, ta làm sao tin ngươi?” Cung Thành hỏi.
“Không tin ngài thì đưa nàng đi cũng tốt. Trần gia chúng ta nạp thiếp, nữ tử Hàng Châu xếp hàng ra đến ngoài cửa thành, từ từ chọn, dù thế nào cũng phải chọn mười tám nữ tử phong nhã hào hoa nha!” Bảo nhi cười như cũ, “Ha hả, ta xem ngươi cũng nên tin ta thì hơn, ngươi nhìn xem, nữ tử hai mươi hai tuổi còn có cơ hội lựa chọn sao? Cho dù có, so với gia thế Trần gia, so với nhân phẩm tướng công thế nào?”
“Trễ nhất không được vượt quá một năm.” Cung Thành lui bước.
“Lời này cho nói cho vợ con ngài đi, nàng học xong đạo chủ tớ ta tự nhiên không làm khó nàng.” Bảo nhi nói.
Cung Thành lại hung tợn trợn mắt liếc nhìn nàng.
“Người đâu, tiễn khách.” Bảo nhi phân phó, khí thế nghiêng thành.
“Thật là một lão đầu đáng ghét!” Bảo nhi vừa nói vừa xoay người đi vào, thấy vẻ mặt mọi người trong Trần gia, Bảo nhi cười cười: “Làm sao vậy? Trên mặt con có cái gì sao?”
“Không có gì, Bảo nhi, muội biết tiếng Mãn ư?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi gật đầu, “Chắc vậy, nghe bọn hắn nói a mã ta cảm thấy ta cũng biết! Cho nên liền thử xem, ai biết bọn họ còn không bằng ta nữa.”
Bụng réo ầm ĩ, uống xong một chén nước, Bảo nhi than thở nói: “Nói nhiều lời như thế mệt mỏi quá nha! Cô cô, đến lúc nào ăn cơm a? Con đói bụng.”
“Lập tức ăn liền.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói, khóe mắt hình như âm thầm đau buồn, có cảm giác Bảo nhi hôm nay không giống mình nghĩ.
“A, thật tốt quá! Tiểu ca, đậu phộng của ta đâu?” Bảo nhi quay đầu lại tìm đậu, Trần Mục Vũ đưa cho nàng, “Lại còn ăn nữa?”
“Tâm tình tốt mà!” Bảo nhi cười híp mắt nói.
Ăn một bữa cơm mà cả nhà đều có tâm sự, chỉ có Bảo nhi thật vui vẻ ăn. Cơm nước xong, nàng cười hi hi chạy đến bên người Trần phu nhân: “Cô cô, hôm nay con có thể trở về ngủ không?”
“Không được.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Tại sao không được a? Con đã giúp ngài diệt ngạo khí của bọn hắn rồi? Ngài cũng không thể đổi ý!” Bảo nhi bĩu môi, thập phần bất mãn.
“Nhưng mà bọn họ còn chưa đi mà!” Trần phu nhân nói, “Con nhìn xem, lão đầu kia thật sự giảo hoạt, bị hắn nhìn ra thì làm sao bây giờ?”
“Cô cô, con không phải mới vừa nói cho ngài biện pháp sao?” Bảo nhi cười ôm cánh tay Trần phu nhân: “Sau này, đại ca nhị ca tiểu ca không nghe lời, ngài sẽ giả bộ chết cho bọn hắn xem, trừ phi bọn họ muốn người khác mắng là bất hiếu, nếunhất định sẽ thuận ý ngài.”
“Đúng, Bảo nhi thật thông minh.” Trần phu nhân cao hứng nhìn ba đứa con trai một lượt, sau đó cúi đầu nhìn Bảo nhi: “Bảo nhi nè, nếu con không nghe lời cô cô, cô cô cũng chết cho con xem.”
Miệng Bảo nhi miệng tròn càng tròn hơn, hồi lâu mới nói: “Cô cô, nếu ngài bức con, con liền rời nhà trốn đi cho ngài xem.”
“Được, tốt! Dù sao ba người bọn họ cũng có thể tìm được con.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Cô cô, ngài thật không trượng nghĩa.” Bảo nhi trợn mắt.
“Cái này… sau này hãy nói, về ngủ trước đi, con dâu ngoan.” Trần phu nhân nói.
“Cô cô, con giận nha, con rất tức giận nha! Hừ!” Bảo nhi dậm chân đi ra, thuận tiện gạt ngã chậu hoa trên cửa.
Trần phu nhân cười, “Con dâu khả ái của ta, chuyện nhỏ mà!” Sau đó nhìn lại ba người nhi tử, ba người bọn họ không hẹn mà cùng run run một cái, ai bảo ánh mắt nương của bọn họ thoạt nhìn còn giống hồ ly hơn là hồ ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.