Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 20: Quả hồng gây rối

Đông Ly Cúc Ẩn

11/03/2015

“Tề công tử?” Nhạc lão gia nhíu mày, nhìn về phía Nhạc Kiến Thần, Nhạc Kiến Thần cũng nghi hoặc bối rối không kém,ông nhìn về phía quản gia: “Ông đã hỏi tục danh của vị Tề công tử này chưa?”

“Bẩm lão gia, là Tề Mặc Trì công tử.” Quản gia trả lời.

Nhạc gia phụ tử nhìn nhau một chút, sau đó Nhạc lão gia lên tiếng: “Mời vào.” Quản gia liền cung kính lui ra.

Nhạc phu nhân mang theo nữ quyến lui vào nhà trong.

Chỉ chốc lát sau, một vị công tử trẻ tuổi đi theo quản gia vào, trong tay tùy tùng theo sau lưng hắn cầm một chiếc hộp sơn son. Vị công tử nọ cười cười, nói: “Tề Mặc Trì tới đây dâng hạ lễ muộn.”

“Lão hủ tạ ơn, có điều Tề công tử, lão hủ dường như không nhận ra các hạ.” Nhạc lão gia đứng dậy đáp lời.

“Không sai, ta cùng với quý phủ quả thực không quen biết.” Tề Mặc Trì vừa cười vừa nói.

“Đã như vậy, vì sao Tề công tử lại tống hạ lễ?” Nhạc lão gia hỏi. Nhạc gia huynh đệ vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.

“Tại hạ có ý đồ khác.” Tề Mặc Trì rất hào phóng trả lời.

Mọi người đều cau mày, người có can đảm thừa nhận bản thân có ý đồ khác như thế quả thực là hiếm thấy.

“Chẳng hay công tử có ý gì?” Giọng nói của Nhạc lão gia nghiêm túc lãnh liệt lên rất nhiều.

“Tại hạ tới là để cầu hôn.” Tề Mặc Trì trả lời.

“Cầu hôn?” Đôi mày Nhạc lão gia nhăn lại rối rắm, đây là nhân vật nào? Xem ra cũng là một thanh niên khí thế cao quý, bỗng nhiên chạy đến nhà mình cầu thân?

“Đúng vậy.” Tề Mặc Trì gật đầu. “Tuy có mạo muội, nhưng tại hạ là thực tâm thực lòng.”

“Chẳng hay công tử nhìn trúng vị nữ tử nào trong phủ nhà ta?” Nhạc lão gia hỏi, trong lòng lại ngờ vực không biết hai cô con gái nhà mình có phải lại chạy ra ngoài gây sự hay không.

“Bảo Nhi.” Tề Mặc Trì đáp.

“Tề công tử cho rằng Nhạc gia là chỗ nào? Công tử cho rằng khách nhân của Nhạc gia có thể trêu đùa sao?” Giọng nói Nhạc lão gia nhuốm đầy tức giận.

Trương Bá Hành ngồi trên ghế chính chủ vẫn trầm tĩnh quan sát chưa hề lên tiếng. Nhạc gia huynh đệ, Cố Lương Chu vẻ mặt đều nghiêm túc.

“Nhạc lão gia sợ là có điều hiểu lầm. Nhạc gia tại Giang Ninh mấy đời thương nhân dựng nghiệp lớn, là vọng tộc tại Kim Lăng, tại hạ đương nhiên biết tiếng. Chỉ có điều, tại hạ đã nói qua, ta cũng không có ý trêu đùa chi cả, ta muốn cưới Bảo Nhi là thực tâm.” Tề Mặc Trì dừng một chút, “Tuy rằng không thể cho nàng thân phận đích phúc tấn, nhưng Bảo Nhi sẽ là đệ nhất trắc phúc tấn của Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể ta.”

~~~ bang ~~~~

Cửa phòng trong bị đá văng, một tiểu nha đầu vẻ mặt lửa giận bừng bừng xuất hiện tại cửa, bước nhanh tới phía trước mặt Tề Mặc Trì, “Đại thúc, không phải đã nói cho ngươi biết đầu có bệnh phải tìm đại phu xem bệnh sao? Xem ra bệnh của ngươi nguy kịch lắm rồi.”

Tề Mặc Trì mỉm cười nhìn khuôn mặt tức giận của Bảo Nhi, “Bảo Nhi ăn mặc như vầy cũng không được đẹp lắm đâu.”

“Liên quan ngươi cái rắm, ta cũng không phải mặc cho ngươi xem.” Bảo Nhi lập tức phản pháo.

“Sau này đương nhiên là cho ta xem.” Tề Mặc Trì tiếp lời.

“Đại thúc, cho dù khắp thiên hạ chỉ sót lại một tên nam nhân là ngươi ta cũng không gả, nghe rõ rồi chứ?” Bảo Nhi thở phì phì hét lên.

Mấy người nữ nhân cũng từ nhà trong đi ra, Trần phu nhân bước nhanh đi tới bên cạnh Bảo Nhi, nhìn Tề Mặc Trì nói: “Tề công tử, ta là cô của Bảo Nhi, ta không đồng ý chuyện cầu thân của ngươi.” Cự tuyệt rất trực tiếp.

“Vì sao? Trần phu nhân cho rằng dòng dõi Khoa Nhĩ Tẩm quận vương là trèo cao, không xứng với Trần gia Hàng Châu sao?” Tề Mặc Trì hỏi, mắt lại liếc nhìn Bảo Nhi.

“Quả hồng (*)? Ha ha ~~~” Bảo Nhi cười gượng hai tiếng: “Quả hồng thì hay lắm à? Cho dù ngươi có là dưa leo cũng vô dụng.”

(*Trưởng tử của quận vương chư hầu là “thế tử” [世子], đồng âm với “thị tử” [柿子] tức là quả hồng:)))))), đều đọc là “shì•zi”)

“Bảo Nhi nói chuyện luôn thú vị như thế.” Giọng nói Tề Mặc Trì mang theo sủng ái yêu chiều.

“Cho dù ngài là thế tử, nhưng mà Bảo Nhi đã hứa gả cho người khác, ngài cũng không thể ~~~~” Trần phu nhân cũng không nói gì thêm nữa.

“Hứa gả cho người khác? Trần phu nhân đây là nói qua loa cho có lệ ư?” Ánh mắt Tề Mặc Trì nheo lại.

“Đương nhiên là không phải!” Trần phu nhân nói, “Trần gia chúng ta trên dưới từ lâu đã coi Bảo Nhi như con dâu, chỉ là Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, chờ Bảo Nhi lớn lên một chút tự nhiên sẽ gả vào Trần gia.”

“Trần phu nhân đang dụ trẻ con đó sao?” Giọng nói Tề Mặc Trì trở nên lạnh lùng.

“Thế tử, lão phu nói ngài có thể tin hay không?” Trương Bá Hành vẫn chưa lên tiếng đã đi tới, “Lão phu Trương Bá Hành tham kiến thế tử.”

“Trương Bá Hành?” Tề Mặc Trì nhìn lão: “Nam Thư Phòng Hành Tẩu (1) – Trương nhân? Vì sao ngài lại ở đây?”

“Lão phu cùng Nhạc lão gia là quan hệ thông gia, cũng là bạn vong niên, nhân dịp đại hôn Kiến Thần, Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn lão phu đến dự lễ.” Trương Bá Hành không nhanh không chậm đáp lời.

“Vậy sao? Trương đại nhân vừa muốn nói gì?” Tề Mặc Trì hỏi.

“Thế tử, Bảo Nhi xác thực là đã hứa gả cho trưởng tử Trần gia, chính lão phu làm mai mối, lần này lão phu đến đây cũng là để thu thiệp mời của Trần gia tới uống rượu mừng.” Trương Bá Hành vừa cười vừa nói.

“Thì ra là thế. Có điều, Trương đại nhân, ta làm sao tin tưởng lời ngài nói đây?” Tề Mặc Trì không nhanh không chậm mà hỏi.

“Thế tử nếu có thời gian bằng lòng đại giá quang lâm, ta nghĩ Trần gia nhất định sẽ hoan nghênh ngài tới Hàng Châu uống rượu mừng.” Trương Bá Hành đáp.

“Được!” Tề Mặc Trì nhận lời, sau đó nhìn về phía Bảo Nhi: “Bảo Nhi, người em phải gả đích thực là trưởng tử Trần gia sao?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Bảo Nhi, chỉ thấy Bảo Nhi cười cười, nói: “Đại thúc, đây là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngài chứ?”

“Đương nhiên là có. Nếu đây chỉ là mượn cớ, ta sẽ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ đem Bảo Nhi gả cho ta.” Tề Mặc Trì nghiêm túc trả lời.

“Ngươi chờ đó.” Bảo Nhi đảo mắt một vòng, sau đó xoay người chạy nhanh vào nhà trong.

Mọi người đều ngơ ngẩn cả người.

Chỉ chốc lát sau, Bảo Nhi thở hồng hộc trở về, cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Cẩn thận mở ra, chìa tới trước mặt Tề Mặc Trì, “Biết cái này hông? Cái này là tượng đất Huệ Sơn, mấy bữa trước ta với đại ca đi dạo ở miếu Phu Tử đã mời người ta nặn đó. Thấy rõ chưa, đây là tân lang và tân nương!” Bảo Nhi đắc ý giải thích.



Tề Mặc Trì cầm lấy chiếc hộp, tỉ mỉ quan sát nửa ngày, sau đó lại nhìn Bảo Nhi.

“Xem ra là thật nhỉ?” Tề Mặc Trì nhìn Bảo Nhi nói, cũng không buông chiếc hộp ra.

Bảo Nhi gật đầu, “Đương nhiên là thật, ngươi cho là người nào cũng rảnh rỗi mà đi nặn mấy thứ này sao? Đại thúc, ta nói cho ngươi biết, ta sở dĩ tới Giang Ninh cũng không phải để ngắm phong cảnh cho vui thôi đâu, là ta sợ đại ca trêu hoa ghẹo nguyệt cho nên mới theo tới. Ngươi cũng thấy đấy, hai vị tiểu thư nhà Nhạc bá bá như hoa như ngọc, lại quen biết đại ca của ta từ nhỏ đến giờ, ta đương nhiên phải đề phòng.”

“Ngay cả như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy Bảo Nhi xuất giá, ta sẽ không hết hy vọng.” Tề Mặc Trì buông hộp đứng dậy, “Như vậy đi, lúc nào thì ta có thể nhận được thiệp mời của Trần gia?”

“Đại thúc, ta với ngươi không quen không biết, đương nhiên sẽ không phát thiệp mời cho ngươi rồi, không bằng đến lúc đó ngươi ở ngoài cửa nhìn vào cũng được.” Bảo Nhi giả lả cười nói, một bên cẩn thận đóng hộp lại ôm vào trong ngực.

“Được! Bảo Nhi thành thân, ta nhất định sẽ tống một phần đại lễ.” Tề Mặc Trì sắc mặt rất ư là âm trầm.

“Không cần tốn kém, nhà chúng ta cho dù nghèo mạt đến mức chỉ còn có mỗi tiền cũng sẽ không nhận đại lễ của ngài.” Bảo Nhi đáp.

Tề Mặc Trì nhìn chằm chằm Bảo Nhi nửa ngày, Bảo Nhi tỏ ra không chút yếu kém trừng mắt trở lại, hơi nhếch khóe miệng.

“Có khi ta đổi ý cũng không chừng.” Tề Mặc Trì nói, sau đó bước nhanh ra ngoài sảnh.

Chờ đền lúc bóng dáng hắn đã khuất, Bảo Nhi vẫn còn hung hăng trừng mắt hướng cửa vào.

“Hỗn đản, thế tử thì ngon lắm à!” Bảo Nhi hừ giọng. Sau đó nhìn mọi người trong phòng khách đang trưng ra những khuôn mặt với đầy đủ sắc thái, tự mình cảm thấy có chút xấu hổ. “Cái kia ~~~” gãi gãi đầu, “Cám ơn Trương gia gia.”

Trương Bá Hành hơi gật đầu.

Sắc mặt mọi người đều không tốt, Nhạc phu nhân, Cố phu nhân càng thêm ưu sầu.

“Trương gia gia, Nhạc bá bá, sao sắc mặt mọi người lại kém thế ạ? Hắn đã đi rồi mà?” Bảo Nhi nhỏ giọng hỏi, cầm lấy tay Trần phu nhân.

“Bảo Nhi à, con với Đường tỷ tỷ, Nhu tỷ tỷ trở về phòng đi.” Trần phu nhân bảo.

“Vì sao ạ?” Bảo Nhi hỏi, đôi mắt quét một vòng trên mặt cả nhà.

“Bởi vì trưởng bối có việc phải thương lượng, ngoan, Bảo Nhi.” Trần phu nhân đáp, thần sắc tràn đầy lo lắng.

“Cô cô, có liên quan tới con phải không?” Bảo Nhi hỏi. “Nếu có liên quan tới con, con muốn nghe.”

Trương Bá Hành gật đầu, “Vậy cháu ngồi xuống đi, Bảo Nhi.”

“Bảo Nhi à, Trương gia gia nói với cháu, tên Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể là trưởng tử của Khoa Nhĩ Tẩm quận vương La Bặc Tàng Lạt Thập, tương lai là người tập phong tước vị quận vương. Chúng vương gia bối lặc người Mông Cổ luôn luôn nằm trong tầm ngắm chỉ hôn cho công chúa hoàng gia, dòng dõi Khoa Nhĩ Tẩm bởi vì có vị trí địa lý và quân sự trọng yếu nên bọn quý tộc này thường có lực ảnh hưởng rất lớn, cũng rất có thế lực, cho nên, thế tử Tề Mặc Trì hôm nay đã nói như vậy, chuyện này không thể chỉ nói chơi mà thôi, cháu hiểu chưa?”

Bảo Nhi gật đầu, “Trương gia gia, ý của người là nếu như cháu không gả cho đại ca sẽ phải làm tiểu lão bà của hắn sao?”

“Là trắc phúc tấn, trắc phúc tấn của quận vương là có phẩm cấp đàng hoàng.” Trương Bá Hành giải thích.

“Trắc phúc tấn cũng là tiểu lão bà cơ mà!” Bảo Nhi nói, “Cháu mới không cần làm tiểu lão bà.”

“Như vậy, Bảo Nhi cũng chỉ có thể gả cho Mục Phong.” Trương Bá Hành ra quyết định.

Bảo Nhi vẫn lắc đầu.

“Bảo Nhi à, sao vậy?” Người hỏi chính là Trần phu nhân.

“Cô cô, người đại ca thích chính là gậy trúc, người đã quên rồi sao? Hơn nữa gậy trúc sẽ sớm gả cho đại ca mà!” Bảo Nhi trả lời.

“Bảo Nhi, cô cô không phải đã nói với con rồi sao, nàng ta vào cửa chỉ có thể làm thiếp, không thể cản trở con gả cho Mục Phong.” Trần phu nhân vội vàng dỗ dành.

“Không cần, cô cô, con không cần.” Bảo Nhi phản đối, khẩu khí rất kiên định.

“Bảo Nhi ~~~~” Ngữ điệu của Trần phu nhân có chút gấp gáp.

“Bảo Nhi, cháu không muốn làm chính thất của Mục Phong ư?” Trương Bá Hành hỏi.

“Cháu không muốn.” Bảo Nhi đáp, cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay.

“Bảo Nhi, không phải con đã nói phải gả cho người giống như Mục Phong hay sao? Con cũng không ghét Mục Phong mà, có đúng hay không?” Trần phu nhân hỏi.

“Con nhớ, cô cô, con cũng không ghét đại ca, nhưng mà ~~~~ cô cô, người con gả cho tuyệt đối không thể cưới tiểu lão bà.” Bảo Nhi giải thích.

“Vậy cô cô không cho Trúc Uẩn vào cửa.”

Bảo Nhi nở nụ cười, Trần phu nhân vừa muốn yên tâm, lại nghe Bảo Nhi nói: “Cô cô, chia rẽ uyên ương là sai lầm. Con không cần vì thế mà đại ca hận con.”

Thở dài, Bảo Nhi nhìn mọi người, “Dù sao cũng chỉ cần khiến quả hồng tin tưởng con lập gia đình là được có đúng hay không?”

Mọi người gật đầu.

“Vậy là tốt rồi!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Bảo Nhi, ý của cháu là gì?” Trương Bá Hành hỏi.

“Thay mận đổi đào ạ! Chúng ta sẽ diễn hí kịch cho hắn xem đã mắt!” Bảo Nhi cười nhìn mọi người.

Mọi người cúi đầu, cân nhắc cẩn thận.

“Nhưng mà Bảo Nhi à, nếu để Tề Mặc Trì phát hiện thì sẽ không hay ho đâu.” Trương Bá Hành băn khoăn.

“Trương gia gia, chung quy là hắn cũng sẽ không rảnh tới mức thường trú ở Hàng Châu đó chứ? Hắn thấy cháu lập gia đình thì tự nhiên sẽ không còn chuyện gì nữa.” Bảo Nhi phân tích.

“Bá phụ, ta thấy Bảo Nhi nói cũng có đạo lý. Thế tử quận vương tới Giang Nam cùng lắm là đi chơi một chuyến, xem xong sẽ trở về. Hơn nữa, thế tử quận vương tam thê tứ thiếp, đối với Bảo Nhi chính là hứng thú nhất thời mà thôi, thấy Bảo Nhi lập gia đình, hắn tự nhiên sẽ chết tâm.” Nhạc lão gia cũng đồng tình.

“Tạm thời cứ như thế trước đi!” Trương Bá Hành đáp, ánh mắt phức tạp nhìn Bảo Nhi một chút, “Ta sẽ tận lực tìm người cản trở khiến thế tử Tề Mặc Trì không có cơ hội trở lại Giang Nam.”

“Ai! Đang yên đang lành sao lại nhảy ra một tên như thế đây?” Nhạc phu nhân thở dài một hơi.



“Ba nha đầu kia, thành thật khai báo cho ta, ngày đó bọn con đi đâu? Sao lại trêu chọc đến thế tử quận vương hử?” Nhạc lão gia ánh mắt sắc bén đảo qua gương mặt ba cô gái.

“Vâng, Nhạc bá bá, tụi con chỉ đến hồ Mạc Sầu ăn bữa cơm, ngắm cảnh một chút thôi. Ai mà ngờ lại xui xẻo như vậy đụng tới hắn ~~~ sớm biết thế, tụi con coi lịch trước, không xuất môn ~~~” Bảo Nhi vội vàng phân trần.

“Nhan nha đầu, con nghĩ Nhạc bá bá có thể tin hay không?” Nhạc lão gia hỏi.

Bảo Nhi gật đầu, “Vì sao không tin ạ? Nhạc bá bá, con đã lừa gạt người bao giờ sao?”

“Bảo Nhi, bọn con ngắm cảnh gì?” Nhạc lão gia hỏi.

“Vâng, ngắm trời, ngắm đất, ngắm nước, ngắm cây, ngắm người ~~~~” Bảo Nhi trả lời bâng quơ.

“Vậy mà hai ngày trước Nhạc bá bá lại nghe được một chuyện rất lạ kỳ, nha đầu con có muốn nghe một chút không?” Nhạc lão gia hỏi.

“Nhạc bá bá, nếu như người thực sự muốn nói, bọn con sẵn sàng ạ.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Hừ! Bảy ngày trước, có ba tên tiểu tử thúi chưa dứt sữa đại náo thanh lâu, lại còn bắt cóc hoa khôi đầu bảng Quỳnh Thai.” Nhạc lão gia nhìn Bảo Nhi, lại nhìn hai đứa con gái mình đang cúi thấp đầu.

“Woa! Hành hiệp trượng nghĩa ư? Vậy là quá mới mẻ rồi.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Ba tên tiểu tử đó nghe đâu là Đường thiếu gia, Nhu thiếu gia, Trần thiếu gia, bọn con đã nghe qua chưa?” Nhạc lão gia hỏi.

“Chưa ạ! Có điều nếu có cơ hội tụi con rất muốn kết bạn một chút xem sao…” Bảo Nhi nhỏ giọng nói, đầu cũng hơi thấp.

“Ba nha đầu chết tiệt các ngươi, lá gan không nhỏ, còn dám đi dạo thanh lâu?” Nhạc lão gia bốc hỏa.

“Cha, bọn con biết sai rồi.” Nhạc Kiến Đường cùng Nhạc Kiến Nhu không đánh đã khai, cũng không có biện pháp, lão cha các nàng tra ra tới chuyện này nghĩa là ông đã biết hết trơn rồi.

“Nhan nha đầu?” Nhạc lão gia nhìn Bảo Nhi, lúc này Bảo Nhi chỉ dám đem cái ót của mình giơ ra cho mọi người xem.

“Nhạc bá bá, dù sao đi thì bọn con cũng đi rồi, rắc rối cũng đã gây xong rồi, người phạt cũng phạt qua rồi~~~” Bảo Nhi còn chưa nói xong, Trần phu nhân thở dài: “Bảo Nhi à, sao mà con ~~~ sao lại đi đến cái chỗ như thế chứ, con lại là tiểu thư khuê các, chuyện này mà truyền ra thì biết làm sao bây giờ?”

“Ai bảo đại ca không dắt con đi, người ta hiếu kỳ, cho nên ~~~~ ôi, cô cô, người đừng lo lắng, bọn con mặc nam trang đi, không ai nhận ra đâu!” Bảo Nhi an ủi Trần phu nhân.

“Không ai nhận ra, vậy thế tử quận vương là chuyện gì xảy ra?” Nhạc lão gia trừng mắt ba nha đầu.

Ba người cùng nhau cúi đầu.

“Nhạc Kiến Đường!” Nhạc lão gia nhìn về phía trưởng nữ.

Nhạc Kiến Đường len lén nhìn Nhạc Kiến Nhu với Bảo Nhi, cuối cùng kiên trì nói: “Vốn là bọn con rất ngoan ngoãn ngồi xem ca vũ biểu diễn, sau đó Quỳnh Thai kia vào nói lời cám ơn với Bảo Nhi, sau lại có một tên họ Tào chạy tới nói ~~~ nói ~~~ “

“Nói cái gì?” Nhạc lão gia lạnh lùng chất vấn.

“Nói ~ nói bọn con tranh giành nữ nhân với y! Lại còn bảo gia đinh giáo huấn bọn con, bọn con nhất thời tức giận, nên ~~ có động tay động chân một chút, mà bọn y nhiều người, còn có đám tay chân ở thanh lâu nữa, nên tên thế tử kia giúp bọn con một chút xíu xiu mà thôi, ai ngờ ~~~” Giọng nói của Nhạc Kiến Đường đã thấp đến mức không thể nghe thấy.

“Gíup đỡ một chút? Giúp cái gì?” Nhạc lão gia hỏi.

“Hắn điểm huyệt tên họ Tào kia, bọn con liền bắt y làm lá chắn ~~~” Nhạc Kiến Đường nhỏ giọng nói.

“Sau đó thì sao?” Nhạc lão gia có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Sau đó bọn con bỏ chạy! Tên thế tử kia giống như quỷ đột nhiên xuất hiện, tùy tùng của hắn điểm huyệt con với Nhu Nhu, không biết hắn nói gì đó ~~~” Nhạc Kiến Đường nói tiếp.

Ánh mắt Nhạc lão gia bắn về phía Bảo Nhi, “Nhan nha đầu, con kể tiếp đi.”

“Vâng, cái này ~~ nói ngắn gọn, đơn giản chính là ~~ quả hồng da mặt dày lại vô sỉ kia mang Quỳnh Thai đi.” Bảo Nhi trả lời.

“Vậy vì sao hắn lại chạy tới cầu hôn?” Nhạc lão gia hỏi.

“Não bị hỏng đấy ạ ~~~” Bảo Nhi thấp giọng nói.

“Nhan Bảo Nhi ~~~” Khẩu khí của Nhạc lão gia chứa đựng đầy uy hiếp.

“Nhạc bá bá, cái này con thực sự không biết! Ai biết hắn có phải bị đánh cho hư não hay không ~~~ con không quen biết hắn, làm sao lại biết hắn nghĩ như thế nào ~~~” Bảo Nhi biện giải.

“Không quen hắn? Vậy hắn thế nào lại biết con?” Nhạc lão gia hỏi.

“Không biết.” Bảo Nhi vừa nói vừa lắc đầu. Bản thân cũng cảm thấy rất mù mịt. “Con cũng thấy rất kỳ lạ ạ, cho tới bây giờ con chưa gặp hắn lần nào, làm sao hắn lại biết con đây?”

“Quên đi, bây giờ cũng không phải lúc truy cứu chuyện này.” Trương Bá Hành nói, “Chỉ có thể chờ tiểu tử Mục Phong trở về thương lượng kĩ càng lại một chút thôi.”

“Bá phụ nói không sai, hôm nay thực sự là cám ơn người, bằng không thật đúng là phiền phức.” Trần phu nhân thành khẩn cảm tạ.

“Nhan Hoà à, vừa rồi con nói thị thiếp mà Mục Phong muốn kết hôn, là con gái nhà ai?” Trương Bá Hành hỏi.

“Bá phụ, là tiểu thư Cung gia ở Tế Nam.” Trần phu nhân đáp.

“Cung gia? À, thì ra là nữ nhi của Cung Thành.” Giọng điệu Trương Bá Hành có một chút khinh thường.

“Hài tử Mục Phong này không biết bị cái gì đầu độc, ai.” Trần phu nhân thở dài, không biết vì sao lại liếc nhìn Bảo Nhi.

Trong chốc lát bữa trưa đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi ăn cơm, gương mặt vẫn còn vương nét ưu sầu.

Ăn cơm xong, Trần phu nhân mang theo Bảo Nhi trở về phòng, lại dặn nha hoàn thu dọn hành lý chuẩn bị quay về Hàng Châu.

Chú thích

(1) Nam Thư Phòng Hành Tẩu [南书房行走]:

“Nam thư phòng” thiết lập thời Khang Hi, là thư phòng ở phía Tây Nam Càn Thanh Cung, vừa là nơi để hoàng để đọc sách phê tấu chương, cũng dùng để ám chỉ bộ máy “thư kí riêng” – tay sai trong cung đình củng cố thế lực thống trị của hoàng đế.

“Nam Thư Phòng Hành Tẩu” không hẳn là một chức quan, mà là chỉ những người giống thư kí riêng của hoàng đế, có lực ảnh hưởng nhất định đến quyết sách của hoàng đế, được lựa chọn kĩ càng từ quan viên hàn lâm, đa tài đa nghệ, nổi trội bậc nhất, tuy vậy không tham gia chính sự, những người tham gia chủ yếu là vì quang vinh. Thời Thanh sơ có không ít văn nhân học sĩ trứ danh tham gia “Nam thư phòng”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook