Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 11:

Hồng Thứ Bắc

30/10/2022

Không giống như nơi bạn trai ở, căn hộ của Trình Lưu nằm ở trung tâm thành phố S, mặc dù đêm khuya nhưng nơi này cũng đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng đứng thẳng.   

Trình Lưu vừa đi vào đại sảnh tiểu khu, lập tức có bảo vệ chào hỏi cô.   

Cô ở trên tầng hai sáu.   

Bởi vì tên của cô có phát âm giống sáu, cùng với sinh nhật là ngày 6 tháng 6, cho nên Trình Lưu thích tất cả những con số liên quan đến sáu.   

Ngay cả tên WeChat cũng trực tiếp gọi là số 6, về phần ảnh đại diện WeChat, thuần túy là khẩu súng kia bày ra giống như sáu, cô tiện tay cầm ra dùng.   

Đến tầng 26, thang máy vừa mở, tầng này đều là của Trình Lưu.   

Đi qua hành lang, cô ấn dấu vân tay, cửa vừa mở ra, đèn bên trong phòng khách sáng lên.

Trình Lưu không cảm thấy ngoài ý muốn, đổi dép đi về phía phòng khách.   

Trên sô pha có một người đàn ông quen thuộc dựa về phía sau, quay đầu cười nói: "Tôi còn tưởng tối nay cô không về."   

Anh ta mang theo một cái kính gọng bạc, trên người còn mặc âu phục màu xanh lục bảo cao cấp, thân hình cao ngất, dáng vẻ anh tuấn nho nhã.   

Không biết bộ dáng mang theo nụ cười này của anh ta đã hấp dẫn bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài chú ý.  

Trình Lưu nhìn thấy anh ta, ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, cô sớm đã quen với diện mạo của tổng trợ lý, huống chi mới tách ra khỏi bạn trai.   

Ai có đẹp hơn so với bạn trai của cô?   

Trình Lưu đi qua, ngồi trên một cái sô pha khác, đưa tay cầm lấy kế hoạch trên bàn trà: "Phía dưới đưa tới?"   

Thấy Trình Lưu trực tiếp nói chuyện chính sự, Hạ Bách liền nói: "Tôi đã nhìn một chút, so với lúc trước tốt hơn."   

"Ừm." Trình Lưu gật đầu đồng ý, dùng tốc độ cực nhanh tiến vào trạng thái làm việc, cúi đầu lật xem phần kế hoạch này.  



Hạ Bách kéo laptop trước mặt, hai tay nhanh chóng đánh máy.   

Nhất thời trong phòng khách chỉ có ngón tay gõ bàn phím màng mỏng và âm thanh lật trang sách.   

Nửa tiếng sau, Trình Lưu đọc xong kế hoạch, phân phó Hạ Bách mấy chuyện, sau đó hỏi: "Báo cáo tổng kết hàng quý đâu?"   

"Nơi này." Hạ Bách xoay máy tính theo hướng khác, để màn hình đối mặt với Trình Lưu, "Phía sau có mấy số liệu tương đối phức tạp, cho nên tôi sửa sang lại một lần."

Trình Lưu kéo máy tính qua, ngón tay dừng lại ở bảng điều khiển cảm ứng, di động vài cái.

"Tôi tưởng tối nay cô không về, còn muốn sửa sang lại rồi mới đóng dấu xong đặt ở thư phòng của cô." Tầm mắt Hạ Bách dừng trên mặt Trình Lưu, giải thích.   

Nguyên nhân công việc, trợ lý thường xuyên đến nhà cô, thậm chí không ít đồ đạc trong này đều do một tay anh ta lo liệu, ra ra vào vào cũng là chuyện bình thường.   

Trình Lưu chú ý trên màn hình, thuận miệng nói: "Chỉ là ăn cơm thôi."   

Ngón tay cô nhanh chóng điểm lên bảng điều khiển cảm ứng, sau đó đẩy máy tính trả lại cho Hạ Bách: "Báo cáo gửi đến hòm thư của tôi, cậu về nghỉ ngơi trước."   

Hạ Bách khép máy tính lên, thấy Trình Lưu đi ra từ trạng thái làm việc, nhịn không được mở miệng hỏi: "Mu bàn tay của cô bị sao vậy?"   

Trình Lưu cúi đầu nhìn mu bàn tay mình một chút, phía trên có một vết trầy xước thật dài, không sao cả nói: "Sáng nay ở phòng thí nghiệm thành phố G không cẩn thận bị trầy xước một chút."   

Hạ Bách nhíu mày muốn nói lại thôi, nhưng anh ta làm tổng trợ lý cho cô đã mấy năm, biết Trình Lưu không thích mình can thiệp quá nhiều vào công việc của cô, cuối cùng xoay người đi lấy hòm thuốc tới: "Tôi giúp cô bôi thuốc."   

"Dán băng dán cá nhân là được, cần gì phải phiền toái như vậy." Trình Lưu cảm thấy không có gì to tát, cũng không phải là gãy tay.   

Hạ Bách chậc chậc một tiếng: "Không phiền Cố tổng, tôi bôi thuốc xong cho cô rồi đi."   

Hạ Bách và Trình Lưu học cùng một trường đại học, trước kia lại cùng một hiệp hội, so với những người khác trong công ty càng quen thuộc hơn. Khi không làm việc, mối quan hệ của hai người cũng được coi như là bạn bè.   



Tuy rằng Trình Lưu cảm thấy tổng trợ lý giống như mẹ chồng, nhưng nếu hôm nay cô không cho anh ta bôi thuốc, phỏng chừng mấy ngày sau đều phải nghe anh ta lải nhải, dứt khoát tựa vào sô pha, vươn tay đưa tay cho Hạ Bách.   

Tay kia cầm lấy kế hoạch vừa rồi đọc lại lần nữa.   

Hạ Bách nửa quỳ cẩn thận mang thuốc bôi lên tay Trình Lưu, anh giương mắt đánh giá quần áo trên người cô: "Cô mặc bộ quần áo này đi hẹn hò?"   

Ánh mắt Trình Lưu còn dừng lại trên kế hoạch: "Ừm."   

Hạ Bách: "... Cô xác định cô thích Uông Hồng Dương?"

Người bình thường hẹn hò thế nào cũng phải ăn mặc một chút.   

"Ai?"   

Hạ Bách im lặng: "Bạn trai cô."

Trình Lưu nghe vậy, lập tức khép lại kế hoạch, ngồi thẳng người nhìn về phía Hạ Bách: "Không phải bạn trai tôi tên là Uông Hải Dương sao?"   

Cô nhớ rõ ràng lúc đó bạn trai tự giới thiệu mình tên là Uông Hải Dương.   

Hạ Bách không hổ là người làm tổng trợ lý của Trình Lưu trong mấy năm nay, anh ta vừa đoán đã biết được logic của cô: "Họ Uông, ba chữ, đều là nước, cho nên gọi là Uông Hải Dương?"   

Trình Lưu: "..."   

May mắn hôm nay cô không gọi tên bạn trai của mình, nếu không có thể bạn trai sẽ tức giận hơn.   

Hạ Bách bôi thuốc cho cô xong, lắc đầu đứng lên: "Nếu tôi là bạn trai cô, đại khái sẽ tức chết."   

Trình Lưu: "..."   

Là do cô nhận ra sai lầm là không đủ sâu sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook