Chương 20:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Cuối cùng, Quý Triều Chu không tiếp tục công việc nữa, anh cởi áo khoác dài màu trắng ra, thay thành quần áo của mình, từ từ bước xuống cầu thang.
Khi đi ra, từ xa anh đã có thể nhìn thấy vẻ mặt của các vệ sĩ bên trong xe, cô đang mở cửa kính xe, cúi đầu nhìn di động, ngón tay di chuyển trên màn hình, không biết có phải đang báo cáo với Quý Mộ Sơn không.
Nhưng ngay sau đó, Quý Triều Chu đã biết đối phương đang gửi tin nhắn cho mình, bởi di động của anh rung lên.
Số Sáu: “Vẫn bận việc sao?”
Quý Triều Chu không trả lời, thoát khỏi WeChat đi thẳng vị trí chiếc xe kia, anh còn chưa đến nơi, nhưng dường như người bên kia đã cảm giác được, quay đầu nhìn về phía bên này, hai mắt sáng ngời, nhìn anh nở nụ cười.
Sau đó từ trong xe đi ra, vừa mở cửa giúp anh, vừa hỏi: "Ăn tối không?”
Quý Triều Chu ngăn không cho đối phương nói tiếp nữa, nói thẳng: "Tôi không đói.”
Trình Lưu cũng không ép anh, ngồi trên xe chuẩn bị đưa bạn trai về nhà.
Một cánh cửa xe, cách ly khỏi thế giới bên ngoài, Quý Triều Chu có thể cảm nhận được sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của đối phương, nhưng quan trọng nhất chính là...
Anh nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn về phía vệ sĩ đang lái xe nói: "Nhiễm Sơn Mi Du sao?”
Trình Lưu lập tức nhận ra bạn trai đang nói về mùi nước hoa trên người cô: "Lúc ở trung tâm thương mại vừa khéo nhìn thấy nên em mua luôn, nhưng nó không thơm bằng của anh.”
Quý Triều Chu im lặng một lát, hỏi cô: "Cô thích mùi hương trên người tôi hơn à?”
Em còn thích anh nữa, trong lòng Trình Lưu trả lời như thế, nhưng khi nói thành lời cô vẫn vô cùng thành thật: "Ừm, mùi này không thơm như của anh.”
Trên mặt Quý Triều Lưu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh mất đi, Trình Lưu đang lái xe nên không phát hiện ra.
Mi Du của anh được đặt làm riêng, có thay đổi chút ở hương cuối cùng, không có gỗ đàn hương và mùi sữa, nó càng lạnh lùng và nhàn nhạt hơn.
Cho đến bây giờ, ít ai phát hiện ra được sự khác nhau này, ngoại trừ bậc thầy điều chế nước hoa chuyên nghiệp.
Cô... có thể đoán được?
"Cô có nghiên cứu về nước hoa à?" Quý Triều Chu khó có khi chủ động nói chuyện như thế.
"Nước hoa?" Trình Lưu nhanh chóng xoay mặt nhìn thoáng qua bạn trai ngồi bên cạnh: "Không biết.”
Ngón tay thon dài, sạch sẽ của Quý Triều Chu dừng trên đầu gối, hơi giật giật, không biết về nước hoa lại có thể nhận ra sự khác nhau, thế thì khứu giác rất mẫn cảm giống anh, có thể phân biệt mùi.
...
Tới dưới tòa năm của khu dân cư Văn Hưng, Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu nói: "Đi với tôi.”
Trình Lưu ngây người tại chỗ, tim đập liên hồi: Đêm dài yên tĩnh, bạn trai mời mình lên lầu sao?
Không tốt lắm đâu.
Trình Lưu ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt bạn trai ngày càng đẹp hơn dưới ánh trăng, cô bỗng cảm thấy như thế rất tốt.
Chỉ trong chớp mắt, tổng giám đốc Tiểu Trình đã nghĩ xong nên mời đối tác nào đến dự hôn lễ luôn rồi.
Sau khi Quý Triều Chu nói xong câu kia, cũng không đứng yên chờ mà đi thẳng đến cửa chính.
Trình Lưu vội vàng đi theo, một tay kia thì lặng lẽ mở di động ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ, tìm "Lần đầu đến nhà bạn trai nên làm gì".
Nhưng mà, nhà bạn trai ở ngay lầu hai, cô vừa mới gõ xong vào ô tìm kiếm, thậm chí còn chưa có thời gian nhấp vào kết quả thì đã đứng trước cửa nhà bạn trai rồi.
Quý Triều Chu mở cửa ra, đi vào.
Trình Lưu đành phải cất điện thoại, đi theo vào nhà.
—— Trống không.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Lưu về nhà của bạn trai.
Cả phòng khách, ngoài hoa Linh Lan được cắm trong bình hoa thủy tinh đặt trên bàn cơm ra thì những chỗ khác đều không tìm thấy dấu vết cuộc sống.
Nó lại còn trống trải hơn nhà của cô nữa.
Trình Lưu là một cô gái tinh tế điển hình, không cần nhiều đồ bên ngoài, hơn nữa công việc cũng bận rộn, nhà cô chính là căn hộ kiểu mẫu.
Nhưng mà chỉ cần là nơi Trình Lưu cần dùng, đều dính phong cách sáng sủa của cô, giống như phòng sách.
Mà nơi này...
Trình Lưu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một từ —— Lạnh lẽo.
"Đây là Mi Du tôi dùng, khác với cái cô mua ở trung tâm thương mại." Quý Triều Chu đã xoay người trở lại, anh đưa cho Trình Lưu một lọ nước hoa: "Tặng cô.”
Nếu cô đã đoán được nó khác nhau, là một người điều chế nước hoa, Quý Triều Chu sẵn lòng đưa cho cô một lọ.
Ánh mắt Trình Lưu dừng trên lọ nước hoa anh cầm một lúc lâu, ánh mắt từ từ di chuyển, nhìn thẳng vào mắt bạn trai, cuối cùng cũng phản ứng lại: Thì ra là kêu cô lên lầu để tặng nước hoa.
Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng Trình Lưu vẫn nhận nước hoa nói: "Cảm ơn.”
Lần đầu tiên bạn trai tặng quà, cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, nên đặt nó ở vị trí nào trong nhà mới dễ thấy nhất.
"Ngày mai không cần đến đón tôi." Quý Triều Chu thu tay lại nói.
Khi đi ra, từ xa anh đã có thể nhìn thấy vẻ mặt của các vệ sĩ bên trong xe, cô đang mở cửa kính xe, cúi đầu nhìn di động, ngón tay di chuyển trên màn hình, không biết có phải đang báo cáo với Quý Mộ Sơn không.
Nhưng ngay sau đó, Quý Triều Chu đã biết đối phương đang gửi tin nhắn cho mình, bởi di động của anh rung lên.
Số Sáu: “Vẫn bận việc sao?”
Quý Triều Chu không trả lời, thoát khỏi WeChat đi thẳng vị trí chiếc xe kia, anh còn chưa đến nơi, nhưng dường như người bên kia đã cảm giác được, quay đầu nhìn về phía bên này, hai mắt sáng ngời, nhìn anh nở nụ cười.
Sau đó từ trong xe đi ra, vừa mở cửa giúp anh, vừa hỏi: "Ăn tối không?”
Quý Triều Chu ngăn không cho đối phương nói tiếp nữa, nói thẳng: "Tôi không đói.”
Trình Lưu cũng không ép anh, ngồi trên xe chuẩn bị đưa bạn trai về nhà.
Một cánh cửa xe, cách ly khỏi thế giới bên ngoài, Quý Triều Chu có thể cảm nhận được sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của đối phương, nhưng quan trọng nhất chính là...
Anh nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn về phía vệ sĩ đang lái xe nói: "Nhiễm Sơn Mi Du sao?”
Trình Lưu lập tức nhận ra bạn trai đang nói về mùi nước hoa trên người cô: "Lúc ở trung tâm thương mại vừa khéo nhìn thấy nên em mua luôn, nhưng nó không thơm bằng của anh.”
Quý Triều Chu im lặng một lát, hỏi cô: "Cô thích mùi hương trên người tôi hơn à?”
Em còn thích anh nữa, trong lòng Trình Lưu trả lời như thế, nhưng khi nói thành lời cô vẫn vô cùng thành thật: "Ừm, mùi này không thơm như của anh.”
Trên mặt Quý Triều Lưu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh mất đi, Trình Lưu đang lái xe nên không phát hiện ra.
Mi Du của anh được đặt làm riêng, có thay đổi chút ở hương cuối cùng, không có gỗ đàn hương và mùi sữa, nó càng lạnh lùng và nhàn nhạt hơn.
Cho đến bây giờ, ít ai phát hiện ra được sự khác nhau này, ngoại trừ bậc thầy điều chế nước hoa chuyên nghiệp.
Cô... có thể đoán được?
"Cô có nghiên cứu về nước hoa à?" Quý Triều Chu khó có khi chủ động nói chuyện như thế.
"Nước hoa?" Trình Lưu nhanh chóng xoay mặt nhìn thoáng qua bạn trai ngồi bên cạnh: "Không biết.”
Ngón tay thon dài, sạch sẽ của Quý Triều Chu dừng trên đầu gối, hơi giật giật, không biết về nước hoa lại có thể nhận ra sự khác nhau, thế thì khứu giác rất mẫn cảm giống anh, có thể phân biệt mùi.
...
Tới dưới tòa năm của khu dân cư Văn Hưng, Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu nói: "Đi với tôi.”
Trình Lưu ngây người tại chỗ, tim đập liên hồi: Đêm dài yên tĩnh, bạn trai mời mình lên lầu sao?
Không tốt lắm đâu.
Trình Lưu ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt bạn trai ngày càng đẹp hơn dưới ánh trăng, cô bỗng cảm thấy như thế rất tốt.
Chỉ trong chớp mắt, tổng giám đốc Tiểu Trình đã nghĩ xong nên mời đối tác nào đến dự hôn lễ luôn rồi.
Sau khi Quý Triều Chu nói xong câu kia, cũng không đứng yên chờ mà đi thẳng đến cửa chính.
Trình Lưu vội vàng đi theo, một tay kia thì lặng lẽ mở di động ra, ngón tay nhanh chóng gõ chữ, tìm "Lần đầu đến nhà bạn trai nên làm gì".
Nhưng mà, nhà bạn trai ở ngay lầu hai, cô vừa mới gõ xong vào ô tìm kiếm, thậm chí còn chưa có thời gian nhấp vào kết quả thì đã đứng trước cửa nhà bạn trai rồi.
Quý Triều Chu mở cửa ra, đi vào.
Trình Lưu đành phải cất điện thoại, đi theo vào nhà.
—— Trống không.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Lưu về nhà của bạn trai.
Cả phòng khách, ngoài hoa Linh Lan được cắm trong bình hoa thủy tinh đặt trên bàn cơm ra thì những chỗ khác đều không tìm thấy dấu vết cuộc sống.
Nó lại còn trống trải hơn nhà của cô nữa.
Trình Lưu là một cô gái tinh tế điển hình, không cần nhiều đồ bên ngoài, hơn nữa công việc cũng bận rộn, nhà cô chính là căn hộ kiểu mẫu.
Nhưng mà chỉ cần là nơi Trình Lưu cần dùng, đều dính phong cách sáng sủa của cô, giống như phòng sách.
Mà nơi này...
Trình Lưu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một từ —— Lạnh lẽo.
"Đây là Mi Du tôi dùng, khác với cái cô mua ở trung tâm thương mại." Quý Triều Chu đã xoay người trở lại, anh đưa cho Trình Lưu một lọ nước hoa: "Tặng cô.”
Nếu cô đã đoán được nó khác nhau, là một người điều chế nước hoa, Quý Triều Chu sẵn lòng đưa cho cô một lọ.
Ánh mắt Trình Lưu dừng trên lọ nước hoa anh cầm một lúc lâu, ánh mắt từ từ di chuyển, nhìn thẳng vào mắt bạn trai, cuối cùng cũng phản ứng lại: Thì ra là kêu cô lên lầu để tặng nước hoa.
Mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng Trình Lưu vẫn nhận nước hoa nói: "Cảm ơn.”
Lần đầu tiên bạn trai tặng quà, cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, nên đặt nó ở vị trí nào trong nhà mới dễ thấy nhất.
"Ngày mai không cần đến đón tôi." Quý Triều Chu thu tay lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.