Chương 17
Thù Vỉ
12/02/2024
Không gian trong xe không rộng rãi lắm, gió điều hòa khô nóng, đầu ngón
tay của Văn Bách Linh nóng bừng, ánh mắt sâu thẳm như dòng nước, làm tim người ta loạn nhịp.
Thang Yểu vẫn cầm hướng dẫn sử dụng, ngốc nghếch giơ lên trước mắt, cô do dự, không bỏ xuống, cũng không kịp rút lại ngón tay bị anh nắm.
Cô lắc đầu, cố trấn tĩnh bản thân, phủ nhận suy nghĩ của Văn Bách Linh, nói rằng Phí Dục Chi không làm gì cả, cô không giận ai hết.
Nhưng Thang Yểu tránh nói đến lý do tại sao cô không muốn tiếp tục liên lạc với anh.
Nói thế nào bây giờ?
Dù sao thì, Văn Bách Linh thỉnh thoảng mới xuất hiện trong cuộc sống của cô, mới ăn cùng nhau hai lần, cũng chưa từng nói muốn ở bên cô thế nào.
Văn Bách Linh thu tay về, ánh mắt luôn hướng về phía cô như đang dò tìm gì đó.
Không gian kín đã nhỏ, anh còn nhìn Thang Yểu như vậy, chật vật một hồi, cô không chịu được nữa, mặt đỏ bừng, đẩy tờ hướng dẫn sử dụng và túi thuốc loạn xạ vào tay anh: "Anh có chịu uống thuốc không hả..."
Đáp lại cô không phải là Văn Bách Linh, mà là chiếc điện thoại rung không ngừng.
Ánh sáng từ màn hình điện phát ra từ sau lớp áo len.
Là mẹ Thang Yểu gọi đến.
Vào giờ này buổi tối, Thang Yểu thường gọi về nhà, sợ mình nói chuyện làm phiền người bệnh đang mệt mỏi bên cạnh, vậy nên cô cầm điện thoại định ra khỏi xe.
Văn Bách Linh ngăn cô lại, nói: "Ngồi trên xe đi, bên ngoài lạnh lắm, anh ra ngoài đi dạo một chút.
"Nhưng anh còn sốt..."
Anh cầm áo khoác, nói "Ra ngoài hít thở không khí một chút", sau đó mở cửa xe bước ra.
"Dạ, mẹ..."
Áp điện thoại lên tai, Thang Yểu nghe mẹ nói những chuyện linh tinh hàng ngày. Mẹ nói hai ngày nay bà ngoại ăn ngon miệng, còn ăn nhiều hơn mọi ngày nửa chén cháo; nói thời tiết ở quê rất đẹp, buổi sáng có nắng ấm; hôm nay mẹ phơi chăn, giặt màn...
"Yểu Yểu, ở Bắc Kinh thời tiết có đẹp không?"
"Dạ, đẹp lắm, giống như ở quê vậy, ban ngày ấm, ban đêm lạnh."
Thang Yểu định kể với mẹ cây mộc lan dưới sân ký túc sắp nở hoa, nhưng nhìn sang bên kia, thấy bóng dáng Văn Bách Linh ngoài xe, đột nhiên không nói nên lời.
Mẹ Thang Yểu không nhận ra điều gì khác thường, vẫn dặn dò cô cẩn thận, nói người xưa có câu: "Xuân che thu lạnh giá", nói Thang Yểu đừng vội cất áo khoác vào tủ, thời tiết lạnh không tốt cho cơ thể, chuyển mùa rất dễ bị cảm.
"Dì con vừa gọi mẹ nói chuyện một lúc, tự nhiên mẹ thấy nhớ con, muốn gọi hỏi con gái ngoan dạo này học hành có mệt không."
Thang Yểu và mẹ nói với nhau tất cả mọi việc, thoải mái kể về buổi liên hoan hôm nay, mọi người than thở lớp đông quá, lại còn phải đi học sớm, chơi trò chơi bằng tiếng Anh, ai thua sẽ phải uống coca...
Nhưng cô không nói với mẹ về chuyện có ảnh hưởng lớn nhất đến cảm xúc của cô cả tối nay.
Sau khi cúp máy, Thang Yểu ra khỏi xe, đến chỗ Văn Bách Linh: "Xin lỗi, để anh chờ ngoài đây lâu quá..."
Mới nói được nửa câu, nhìn về ký túc xá tối tăm sau lưng Văn Bách Linh, cô chợt nhận ra gì đó, giật mình, giọng điệu thay đổi: "Mấy giờ rồi anh?"
Văn Bách Linh nhìn điện thoại: "Mười giờ ba mươi bảy."
Vào học kỳ thứ tư của đại học, lần đầu tiên cô bị trễ giờ đóng cửa.
Không thể về ký túc xá, lúc này Thang Yểu gặp rắc rối to.
Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, không cần đoán cũng biết lý do.
Gió đêm thổi mạnh quá, Văn Bách Linh ho nhiều hơn trước, ho một hơi xong, anh nói: "Thuê phòng khách sạn gần đây nhé?"
Thang Yểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh nhướng mày: "Chỉ là đề xuất tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm, em đâu thể đợi dưới lầu mãi được, đúng không?"
Thật ra, Thang Yểu không nghĩ xấu cho ai, cô chỉ âm thầm trách móc bản thân.
Trách bản thân đêm này đã quá bối rối, xao nhãng mọi việc, không chú ý thời gian.
Thuê phòng khách sạn cũng không phải không được. Trước đây, mấy sinh viên năm cuối ôn thi, thấy ký túc xá ồn ào quá nên cũng thuê khách sạn gần đó học bài cả đêm.
Nhưng đó đều là những gia đình khá giả.
Khách sạn gần trường không rẻ, Thang Yểu xót tiền, hơi chần chừ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hối hận cũng không được gì, mọi người đều phải trả giá cho sai lầm của mình.
Ở một góc tối có mấy con mèo hoang đang đánh nhau, nửa đêm đối đầu gay gắt, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Gió lạnh hơn, thổi qua cành cây tạo ra âm thanh khe khẽ.
Thang Yểu quấn chặt áo khoác, lấy điện thoại ra, tìm thông tin khách sạn trên ứng dụng di động.
Khách sạn bốn sao trở lên có giá hơn 350 tệ, còn ghi "Hết phòng loại này", kéo xuống dưới chỉ còn phòng giá hơn năm, sáu trăm tệ.
Thang Yểu không có tinh thần sống xa hoa, còn đang do dự thì đột nhiên bị Văn Bách Linh kéo vào trong xe.
Giọng anh khàn khàn, khô rát, vậy mà vẫn nghĩ cho cô: "Lên xe rồi nghĩ tiếp, chỗ này đang là đầu ngọn gió, đừng để em cũng bị cảm, nói thật thì bị sốt khó chịu lắm."
Chiếc xe này không phải xe sang, ghế sau cũng chỉ có bấy nhiêu chỗ trống thôi, Văn Bách Linh nhìn qua màn hình điện thoại cô, đã biết cô do dự điều gì.
"Có một chuỗi khách sạn gần đây, chủ là họ hàng xa của anh. Mấy năm trước họ mở khách sạn, đưa anh một chiếc thẻ, trong đó có tiền nhưng anh không rút ra được, giữ lại thì phí lắm, để anh đặt phòng cho em."
Thang Yểu lắc đầu, từ chối nhận.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh, kiên nhẫn hỏi cô, vậy phải làm sao bây giờ, hay em ngủ trong xe một lát, anh trông chừng em?
Sau đó, Thang Yểu theo Văn Bách Linh đến khách sạn, cô chưa thi bằng lái xe nên không thể giúp đỡ người bệnh, anh bị sốt cao mà vẫn phải lái xe đến đó.
Trên đường đi, Thang Yểu và bạn cùng phòng đang nhắn tin báo tình hình, lại nghe Văn Bách Linh mở loa điện thoại nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc, hình như là Phí Dục Chi.
Phí Dục Chi hỏi: "Tôi lên máy bay rồi, cậu đang ở đâu?"
Văn Bách Linh nói anh thấy không khỏe, không đến sân bay, định nghỉ ngơi một đêm và đổi vé sang sáng mai.
"Cậu đi trước đi, tôi báo anh trai, đến nơi sẽ có người đón cậu đến nhà tôi."
Giọng nói của tiếp viên hàng không truyền qua điện thoại, Phí Dục Chi vẫn than thở: "Vậy sao không báo tôi biết trước? Nếu cậu báo thì tôi đã chờ mai đi với cậu rồi..."
Có lẽ vì đối phương nói nhiều quá, Văn Bách Linh hắng giọng, nói: "Đừng nhiều lời, Giờ tôi đang đau họng, không muốn nói chuyện."
Anh nói không muốn nói chuyện, nhưng cúp máy rồi cũng không để trong xe yên tĩnh quá, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Thang Yểu.
Văn Bách Linh nói Phí Dục Chi chưa "bỏ nhà ra đi" xong, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, nghe anh nói sắp sang nước ngoài, anh ta đòi mua vé đi cùng, không cách nào cắt đuôi được.
Đến khách sạn, Văn Bách Linh làm thủ tục, thuê hai phòng.
Giờ này không còn nhiều phòng trống, họ không ở cùng tầng.
Trong thang máy, Văn Bách Linh đưa Thang Yểu thẻ phòng ở tầng thấp hơn, đến nơi, anh nói "ngủ ngon" như một lời tạm biệt.
Văn Bách Linh đã làm đến vậy, trái tim Thang Yểu cũng đâu phải là sắt đá, không thể không có chút xúc động nào, đầu óc anh càng rối rắm.
Phòng khách sạn rất rộng rãi, còn có cả một bàn làm việc.
Trên bàn là tờ quảng cáo khách sạn, phiếu khảo sát và danh sách dịch vụ phòng.
Thang Yểu ngồi xuống, lật danh sách, phát hiện ra có thể đặt cháo thịt bò giá 78 tệ một phần.
Nhưng với Văn Bách Linh, chắc chắn giá này không hề đắt.
Thật ra, cô cũng không rõ nên làm sao, do dự một lúc, cô vẫn cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Đối phương bắt máy ngay, hỏi cô: "Sao thế?"
"Văn Bách Linh, em vừa thấy trên thực đơn có cháo thịt bò, anh có muốn ăn một chút cháo trước khi uống thuốc không?"
"Lo cho anh à?"
Những câu hỏi như vậy lẽ ra phải mang một ý nghĩa đặc biệt.
Nhưng Thang Yểu rầu rĩ cầm điện thoại giải thích với đối phương tầm quan trọng của việc chăm sóc sức khỏe: "Trước đây khi ba em bị bệnh, mọi người đều nghĩ là chuyện nhỏ, không nghiêm túc đi khám hay uống thuốc, khi phát hiện ra bệnh thì không còn cứu chữa được. Anh cũng nên để tâm một chút."
Người bên kia im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: "Anh biết rồi, sẽ gọi đặt cháo ngay."
Thang Yểu nghĩ ngợi lung tung, ngủ không ngon.
Chưa đến năm giờ sáng, cô đã dậy, tắm rửa, thu dọn đồ đạc, sau đó ngồi vào bàn soạn tin nhắn gửi Văn Bách Linh.
Những dòng chữ của cô vô cùng khách sáo ——
Cô nói mình đã trả phòng và về trường lúc sáu giờ sáng. Rất cảm ơn anh tối qua đã giúp đỡ, nói anh gửi số thẻ ngân hàng để cô chuyển tiền trả lại.
Gửi tin nhắn xong, Thang Yểu thay giày, cầm thẻ phòng đi ra, khi mở cửa, cô đã thấy Văn Bách Linh đứng đợi ngoài hành lang.
Thang Yểu giật mình: "...Sao anh dậy sớm thế?"
Hỏi xong mới nhớ, tối qua trong xe, anh nói đã đổi vé máy bay sang sáng nay.
Tính toán thời gian, đúng là nên chuẩn bị đi rồi.
Nhưng anh trả lời: "Đến chặn người."
Văn Bách Linh thật sự đã uống thuốc rồi, cũng hạ sốt, trông không mệt mỏi như tối qua nữa.
Không biết anh lấy quần áo ở đâu để thay, dáng vẻ thoải mái nhưng lại không cười, rất giống thời gian đầu thường xuyên gặp nhau trong thang máy mà chưa quen biết nhau, lạnh nhạt, khó gần.
Thật ra đêm qua, khi Thang Yểu nói cô không giận, Văn Bách Linh đã hiểu ý cô.
Anh nhìn cô: "Thang Yểu, em muốn vạch rõ giới hạn giữa anh và em đúng không?"
Thang Yểu im lặng một lúc lâu.
Có đúng là cô muốn như vậy không?
Cô thật sự muốn Văn Bách Linh biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi sao?
"Nếu em không nói gì, anh sẽ xem như em chưa quyết định được". Lúc này, Văn Bách Linh cười khẽ: "Vậy anh mong em do dự thêm chút nữa, đợi anh đến nơi, sẽ gọi lại cho em xác nhận."
Thang Yểu vẫn cầm hướng dẫn sử dụng, ngốc nghếch giơ lên trước mắt, cô do dự, không bỏ xuống, cũng không kịp rút lại ngón tay bị anh nắm.
Cô lắc đầu, cố trấn tĩnh bản thân, phủ nhận suy nghĩ của Văn Bách Linh, nói rằng Phí Dục Chi không làm gì cả, cô không giận ai hết.
Nhưng Thang Yểu tránh nói đến lý do tại sao cô không muốn tiếp tục liên lạc với anh.
Nói thế nào bây giờ?
Dù sao thì, Văn Bách Linh thỉnh thoảng mới xuất hiện trong cuộc sống của cô, mới ăn cùng nhau hai lần, cũng chưa từng nói muốn ở bên cô thế nào.
Văn Bách Linh thu tay về, ánh mắt luôn hướng về phía cô như đang dò tìm gì đó.
Không gian kín đã nhỏ, anh còn nhìn Thang Yểu như vậy, chật vật một hồi, cô không chịu được nữa, mặt đỏ bừng, đẩy tờ hướng dẫn sử dụng và túi thuốc loạn xạ vào tay anh: "Anh có chịu uống thuốc không hả..."
Đáp lại cô không phải là Văn Bách Linh, mà là chiếc điện thoại rung không ngừng.
Ánh sáng từ màn hình điện phát ra từ sau lớp áo len.
Là mẹ Thang Yểu gọi đến.
Vào giờ này buổi tối, Thang Yểu thường gọi về nhà, sợ mình nói chuyện làm phiền người bệnh đang mệt mỏi bên cạnh, vậy nên cô cầm điện thoại định ra khỏi xe.
Văn Bách Linh ngăn cô lại, nói: "Ngồi trên xe đi, bên ngoài lạnh lắm, anh ra ngoài đi dạo một chút.
"Nhưng anh còn sốt..."
Anh cầm áo khoác, nói "Ra ngoài hít thở không khí một chút", sau đó mở cửa xe bước ra.
"Dạ, mẹ..."
Áp điện thoại lên tai, Thang Yểu nghe mẹ nói những chuyện linh tinh hàng ngày. Mẹ nói hai ngày nay bà ngoại ăn ngon miệng, còn ăn nhiều hơn mọi ngày nửa chén cháo; nói thời tiết ở quê rất đẹp, buổi sáng có nắng ấm; hôm nay mẹ phơi chăn, giặt màn...
"Yểu Yểu, ở Bắc Kinh thời tiết có đẹp không?"
"Dạ, đẹp lắm, giống như ở quê vậy, ban ngày ấm, ban đêm lạnh."
Thang Yểu định kể với mẹ cây mộc lan dưới sân ký túc sắp nở hoa, nhưng nhìn sang bên kia, thấy bóng dáng Văn Bách Linh ngoài xe, đột nhiên không nói nên lời.
Mẹ Thang Yểu không nhận ra điều gì khác thường, vẫn dặn dò cô cẩn thận, nói người xưa có câu: "Xuân che thu lạnh giá", nói Thang Yểu đừng vội cất áo khoác vào tủ, thời tiết lạnh không tốt cho cơ thể, chuyển mùa rất dễ bị cảm.
"Dì con vừa gọi mẹ nói chuyện một lúc, tự nhiên mẹ thấy nhớ con, muốn gọi hỏi con gái ngoan dạo này học hành có mệt không."
Thang Yểu và mẹ nói với nhau tất cả mọi việc, thoải mái kể về buổi liên hoan hôm nay, mọi người than thở lớp đông quá, lại còn phải đi học sớm, chơi trò chơi bằng tiếng Anh, ai thua sẽ phải uống coca...
Nhưng cô không nói với mẹ về chuyện có ảnh hưởng lớn nhất đến cảm xúc của cô cả tối nay.
Sau khi cúp máy, Thang Yểu ra khỏi xe, đến chỗ Văn Bách Linh: "Xin lỗi, để anh chờ ngoài đây lâu quá..."
Mới nói được nửa câu, nhìn về ký túc xá tối tăm sau lưng Văn Bách Linh, cô chợt nhận ra gì đó, giật mình, giọng điệu thay đổi: "Mấy giờ rồi anh?"
Văn Bách Linh nhìn điện thoại: "Mười giờ ba mươi bảy."
Vào học kỳ thứ tư của đại học, lần đầu tiên cô bị trễ giờ đóng cửa.
Không thể về ký túc xá, lúc này Thang Yểu gặp rắc rối to.
Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, không cần đoán cũng biết lý do.
Gió đêm thổi mạnh quá, Văn Bách Linh ho nhiều hơn trước, ho một hơi xong, anh nói: "Thuê phòng khách sạn gần đây nhé?"
Thang Yểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh nhướng mày: "Chỉ là đề xuất tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm, em đâu thể đợi dưới lầu mãi được, đúng không?"
Thật ra, Thang Yểu không nghĩ xấu cho ai, cô chỉ âm thầm trách móc bản thân.
Trách bản thân đêm này đã quá bối rối, xao nhãng mọi việc, không chú ý thời gian.
Thuê phòng khách sạn cũng không phải không được. Trước đây, mấy sinh viên năm cuối ôn thi, thấy ký túc xá ồn ào quá nên cũng thuê khách sạn gần đó học bài cả đêm.
Nhưng đó đều là những gia đình khá giả.
Khách sạn gần trường không rẻ, Thang Yểu xót tiền, hơi chần chừ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hối hận cũng không được gì, mọi người đều phải trả giá cho sai lầm của mình.
Ở một góc tối có mấy con mèo hoang đang đánh nhau, nửa đêm đối đầu gay gắt, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Gió lạnh hơn, thổi qua cành cây tạo ra âm thanh khe khẽ.
Thang Yểu quấn chặt áo khoác, lấy điện thoại ra, tìm thông tin khách sạn trên ứng dụng di động.
Khách sạn bốn sao trở lên có giá hơn 350 tệ, còn ghi "Hết phòng loại này", kéo xuống dưới chỉ còn phòng giá hơn năm, sáu trăm tệ.
Thang Yểu không có tinh thần sống xa hoa, còn đang do dự thì đột nhiên bị Văn Bách Linh kéo vào trong xe.
Giọng anh khàn khàn, khô rát, vậy mà vẫn nghĩ cho cô: "Lên xe rồi nghĩ tiếp, chỗ này đang là đầu ngọn gió, đừng để em cũng bị cảm, nói thật thì bị sốt khó chịu lắm."
Chiếc xe này không phải xe sang, ghế sau cũng chỉ có bấy nhiêu chỗ trống thôi, Văn Bách Linh nhìn qua màn hình điện thoại cô, đã biết cô do dự điều gì.
"Có một chuỗi khách sạn gần đây, chủ là họ hàng xa của anh. Mấy năm trước họ mở khách sạn, đưa anh một chiếc thẻ, trong đó có tiền nhưng anh không rút ra được, giữ lại thì phí lắm, để anh đặt phòng cho em."
Thang Yểu lắc đầu, từ chối nhận.
Văn Bách Linh ngồi bên cạnh, kiên nhẫn hỏi cô, vậy phải làm sao bây giờ, hay em ngủ trong xe một lát, anh trông chừng em?
Sau đó, Thang Yểu theo Văn Bách Linh đến khách sạn, cô chưa thi bằng lái xe nên không thể giúp đỡ người bệnh, anh bị sốt cao mà vẫn phải lái xe đến đó.
Trên đường đi, Thang Yểu và bạn cùng phòng đang nhắn tin báo tình hình, lại nghe Văn Bách Linh mở loa điện thoại nói chuyện, giọng nói rất quen thuộc, hình như là Phí Dục Chi.
Phí Dục Chi hỏi: "Tôi lên máy bay rồi, cậu đang ở đâu?"
Văn Bách Linh nói anh thấy không khỏe, không đến sân bay, định nghỉ ngơi một đêm và đổi vé sang sáng mai.
"Cậu đi trước đi, tôi báo anh trai, đến nơi sẽ có người đón cậu đến nhà tôi."
Giọng nói của tiếp viên hàng không truyền qua điện thoại, Phí Dục Chi vẫn than thở: "Vậy sao không báo tôi biết trước? Nếu cậu báo thì tôi đã chờ mai đi với cậu rồi..."
Có lẽ vì đối phương nói nhiều quá, Văn Bách Linh hắng giọng, nói: "Đừng nhiều lời, Giờ tôi đang đau họng, không muốn nói chuyện."
Anh nói không muốn nói chuyện, nhưng cúp máy rồi cũng không để trong xe yên tĩnh quá, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Thang Yểu.
Văn Bách Linh nói Phí Dục Chi chưa "bỏ nhà ra đi" xong, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, nghe anh nói sắp sang nước ngoài, anh ta đòi mua vé đi cùng, không cách nào cắt đuôi được.
Đến khách sạn, Văn Bách Linh làm thủ tục, thuê hai phòng.
Giờ này không còn nhiều phòng trống, họ không ở cùng tầng.
Trong thang máy, Văn Bách Linh đưa Thang Yểu thẻ phòng ở tầng thấp hơn, đến nơi, anh nói "ngủ ngon" như một lời tạm biệt.
Văn Bách Linh đã làm đến vậy, trái tim Thang Yểu cũng đâu phải là sắt đá, không thể không có chút xúc động nào, đầu óc anh càng rối rắm.
Phòng khách sạn rất rộng rãi, còn có cả một bàn làm việc.
Trên bàn là tờ quảng cáo khách sạn, phiếu khảo sát và danh sách dịch vụ phòng.
Thang Yểu ngồi xuống, lật danh sách, phát hiện ra có thể đặt cháo thịt bò giá 78 tệ một phần.
Nhưng với Văn Bách Linh, chắc chắn giá này không hề đắt.
Thật ra, cô cũng không rõ nên làm sao, do dự một lúc, cô vẫn cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Đối phương bắt máy ngay, hỏi cô: "Sao thế?"
"Văn Bách Linh, em vừa thấy trên thực đơn có cháo thịt bò, anh có muốn ăn một chút cháo trước khi uống thuốc không?"
"Lo cho anh à?"
Những câu hỏi như vậy lẽ ra phải mang một ý nghĩa đặc biệt.
Nhưng Thang Yểu rầu rĩ cầm điện thoại giải thích với đối phương tầm quan trọng của việc chăm sóc sức khỏe: "Trước đây khi ba em bị bệnh, mọi người đều nghĩ là chuyện nhỏ, không nghiêm túc đi khám hay uống thuốc, khi phát hiện ra bệnh thì không còn cứu chữa được. Anh cũng nên để tâm một chút."
Người bên kia im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: "Anh biết rồi, sẽ gọi đặt cháo ngay."
Thang Yểu nghĩ ngợi lung tung, ngủ không ngon.
Chưa đến năm giờ sáng, cô đã dậy, tắm rửa, thu dọn đồ đạc, sau đó ngồi vào bàn soạn tin nhắn gửi Văn Bách Linh.
Những dòng chữ của cô vô cùng khách sáo ——
Cô nói mình đã trả phòng và về trường lúc sáu giờ sáng. Rất cảm ơn anh tối qua đã giúp đỡ, nói anh gửi số thẻ ngân hàng để cô chuyển tiền trả lại.
Gửi tin nhắn xong, Thang Yểu thay giày, cầm thẻ phòng đi ra, khi mở cửa, cô đã thấy Văn Bách Linh đứng đợi ngoài hành lang.
Thang Yểu giật mình: "...Sao anh dậy sớm thế?"
Hỏi xong mới nhớ, tối qua trong xe, anh nói đã đổi vé máy bay sang sáng nay.
Tính toán thời gian, đúng là nên chuẩn bị đi rồi.
Nhưng anh trả lời: "Đến chặn người."
Văn Bách Linh thật sự đã uống thuốc rồi, cũng hạ sốt, trông không mệt mỏi như tối qua nữa.
Không biết anh lấy quần áo ở đâu để thay, dáng vẻ thoải mái nhưng lại không cười, rất giống thời gian đầu thường xuyên gặp nhau trong thang máy mà chưa quen biết nhau, lạnh nhạt, khó gần.
Thật ra đêm qua, khi Thang Yểu nói cô không giận, Văn Bách Linh đã hiểu ý cô.
Anh nhìn cô: "Thang Yểu, em muốn vạch rõ giới hạn giữa anh và em đúng không?"
Thang Yểu im lặng một lúc lâu.
Có đúng là cô muốn như vậy không?
Cô thật sự muốn Văn Bách Linh biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi sao?
"Nếu em không nói gì, anh sẽ xem như em chưa quyết định được". Lúc này, Văn Bách Linh cười khẽ: "Vậy anh mong em do dự thêm chút nữa, đợi anh đến nơi, sẽ gọi lại cho em xác nhận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.