Chương 44
Thù Vỉ
07/03/2024
Sau khi tham dự đám cưới của Phí Dụ Chi, Thang Yểu cũng có chút bồn chồn không yên.
Thi thoảng cô lại có vài hoang tưởng, mong rằng lần liên lạc kế tiếp thì cái người lúc nào cũng nói chuyện bí mật như "Phí muôi vớt" kia sẽ làm lộ ra vài thông tin có liên quan tới Văn Bách Linh.
Nhưng những lần liên lạc giữa bọn họ quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không có hay nói chuyện nhiều với nhau như thế.
Đến mức khi Thang Yểu tốt nghiệp thạc sĩ, đăng lên vòng bạn bè tấm hình mặc bộ đồ màu xanh lam thì Phí Dụ Chi cũng chỉ bấm like một cái vào lúc trời rạng sáng, có lẽ là sau khi đã kết thúc một ván bài nào đó.
Có thể là ôm thất vọng rồi.
Chỉ là bị nhịp độ cuộc sống làm cho bận rộn.
Thang Yểu thuận lời thi đỗ tiến sĩ, vô cùng may mắn khi gặp được một người hướng dẫn rất nhiệt tình chiếu cố cô. Học được hai năm thì cô được cử đến một trường đại học nào đó ở nước ngoài để làm một chuyến giao lưu ngắn hạn.
Trước giờ xuất phát, dì út cũng đúng lúc tới Bắc Kinh thăm cô.
Bọn họ cùng tới siêu thị mua đồ, dì út đẩy xe đựng đồ, nói với Thang Yểu về chuyện kinh doanh của mình ở miền Nam, nói cái người theo đuổi mà mình coi thường kia trong tương lai rồi cũng sẽ có triển vọng.
Thang Yểu rất vui, dì út lại biến thành dáng vẻ của một nữ doanh nhân độc lập tự cường rồi, hơn nữa còn thật sự là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Dì út lại cười đùa: "Mẹ con là áp lực lớn nhất đó, em gái thì không bàn chuyện kết hôn, con gái cũng chẳng thèm yêu đương, thật không dám nghĩ tới mấy người thân ở quê kia mỗi ngày sẽ "bao vây tấn công" mẹ con như nào nữa đây..."
Đi tới quầy hàng ở cuối, bỗng có một gia đình bốn người đi ngang qua trước mặt.
Hai vợ chồng cùng đẩy xe đựng đồ, cô con gái nhỏ tuổi thì ngồi trong xe, người con gái lớn hơn một chút thì đi bên cạnh, cả gia đình vừa cười vừa nói, không khí rất chan hòa.
Thang Yểu nhận ra bước chân của dì út chậm lại, quay đầu nhìn qua đúng lúc lại thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của dì, sau đó thì cúi đầu nở nụ cười cô đơn.
Vẻ mặt này, nhiều năm trước đây cô đã nhìn thấy qua rồi.
Đó là vào một đêm mưa nặng hạt, bọn họ ngồi trong quán cơm nhỏ, cô nghe dì út nói về mối tình đầu của mình, vẻ mặt cô đơn lúc đó của dì cũng giống hệt với bây giờ.
Thang Yểu đoán được người đàn ông mới vừa đi ngang là ai, nhưng dì út bên này đã cầm đồ uống lên, như thể vừa nãy chưa có gặp ai mà hỏi cô có uống hay không.
Có thể trong lòng của mỗi người, đều sẽ có một cái tên không muốn nhắc tới.
Giống như lúc cô ra nước ngoài để làm chuyến giao lưu ngắn hạn cũng vậy, lần đầu tiên ngồi chuyến bay quốc tế gần hai mươi tiếng, lúc xuống máy bay chân tê đến khó chịu, cả người đều không thấy thoải mái.
Cô mới biết hóa ra mỗi khi Văn Bách Linh bay tới bay lui để về ăn cơm cùng với mình cũng đã cực khổ như vậy.
Nhưng mà những lời này, không có thể nói được cùng ai cả.
Sau khi trở về từ nước ngoài không lâu, Trần Di Kỳ đến Bắc Kinh công tác, nhóm ba người lại náo nhiệt lên. Vào đêm mà Trần Di Kỳ đáp máy bay đó, Lữ Thiên đã cùng với Thang Yểu lái xe đi đón cô ấy.
Trời se lạnh, bọn họ kéo nhau đi ăn lẩu.
Thoắt cái đã tốt nghiệp năm năm rồi, rất nhiều chuyện trải qua đều đã biến thành kỉ niệm, vật đổi sao dời. Những sự cố xảy ra rất nan giải khi đó đều có thể trở thành chuyện cười thú vị để nói.
Trần Di Kỳ bày ra kế sách "lừa tình" xong xuôi, sau đó lại bị lừa một lần.
Có người để lại lời nhắn trong bài viết công bố những câu văn mẫu của mấy tên lừa tình đồng thời an ủi những cô gái đã bị lừa của cô, đóng vai người bị hại mà kết bạn với Trần Di Kỳ.
Tên giả làm người bị hại đó nói mình bị lừa thê thảm lắm, không sống nổi làm Trần Di Kỳ rất khẩn trương, sợ người ta coi thường mạng sống của mình nên trả lại tiền chơi lễ, hoa tươi rồi thức ăn đặt trước cho "cô ta".
Sau đó phát hiện, đối phương vừa nhận tiền xong thì đã biến mất hoàn toàn.
Trần Di Kỳ uống cạn ngụm nước cam cuối cùng: "Lúc đó chúng ta đều đã năm 4 đại học rồi, tớ cảm thấy bị lừa tới hai lần thật quá mất mặt nên không dám nói với các cậu..."
"Có gì mà mất mặt đâu chứ."
Lữ Thiên dùng muôi vớt con tôm lên, nói: "Mấy cậu quên chuyện năm đó tớ thích một cậu em ở trường bên cạnh, còn mua bữa sáng cho cậu ta hết hai tháng, kết quả là cậu trai đó tìm một em gái, hai tháng trời tớ ăn bánh mì kẹp, màn thầu hấp thì lại đút cho chó ăn!"
Thang Yểu cười phá lên: "Lúc đó cậu nói cậu chỉ mua mấy ngày thôi mà!"
"Thì sĩ diện mà!"
Chuyện gì cũng đều có thể tán gẫu, nhưng không có ai dám nhắc tới tên của Văn Bách Linh.
Đến cả Lữ Thiên cũng chỉ dám âm thầm trêu chọc hỏi Thang Yểu. “Tiến sĩ Thang, gần đây có số đào hoa không hả?”
"Hai năm trước không phải cậu đã hỏi Thang Yểu bộ không muốn cho Tôn Tự đã thích thầm cậu ấy nhiều năm như vậy một cơ hội đó sao, sao giờ lại không hỏi nữa, chẳng lẽ Tôn Tự có đối tượng rồi à?" Trần Di Kỳ hỏi.
Lữ Thiên nửa đùa mà nói: "Cậu ta không có người yêu, nhưng Thang Yểu đã là tiến sĩ rồi, trái dưa leo như cậu ta làm sao mà xứng được."
Thang Yểu rất xuất sắc, lại rất xinh đẹp, nhất định không thiếu người theo đuổi.
Đến cả người hướng dẫn cũng đều đã giới thiệu qua rồi.
Gần đây có một người theo đuổi là bạn cùng ngành với cô, tốt nghiệp học viện quản lý ở đại học Thanh Hoa, vô tình sau một lần ăn cơm cùng với Thang Yểu đã có ấn tượng rất sâu sắc với cô.
Trong lần ăn cơm đó, Thang Yểu tò mò hỏi hai câu, nghe nói mỗi người tốt nghiệp học viện quản lý đều sẽ có một chiếc nhẫn kỷ niệm.
Hôm sau người đàn ông đó bèn đến tìm cô, nói có mang theo chiếc nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp cho cô xem.
Trời mùa đông rét đậm, cũng không thể đứng ở ngoài nói chuyện giữa bão tuyết gào thét.
Bọn họ tới một quán cà phê ở gần trường học, người đàn ông đưa hộp nhẫn qua lại không cẩn thận đụng rơi sách vở và bút của Thang Yểu đặt trên bàn.
Bút máy rơi xuống đất làm Thang Yểu giật bắn mình, không màng gì cả bèn nhặt lên kiểm tra.
Có thể do vẻ mặt của cô khi ấy hoang mang quá độ khiến người theo đuổi kia cũng dò hỏi tới, có phải cây bút này rất quan trọng đối với em đúng không, thấy em rất nâng niu nó.
Thang Yểu nắm lấy cây bút màu trắng hồi lâu mới đáp: "Vâng, rất quan trọng."
Cô có rất nhiều cách thức từ chối đối phương, trước giờ chưa từng nhắc tới cái tên khiến tim mình đập loạn nhịp đó.
Mà lúc bạn bè xung quanh cũng bắt đầu hỏi cô có số đào hoa chưa, có bạn trai chưa thì Thang Yểu lại thấy rất không cam tâm.
Đồ mà Văn Bách Linh tặng cô rất nhiều, anh tặng quà cho cô cũng chẳng câu nệ chuyện ngày lễ gì cả.
Sau khi nhìn thấy điện thoại, chìa khóa rồi sạc điện thoại của cô bị gom chung một chỗ, anh đã lập tức tặng cô túi đựng tai nghe.
Năm đó bà ngoại bị bệnh, chìa khóa nhà dưới quê của cô đơn chiếc trụi lủi nên không dễ tìm thấy ở trong túi xách, anh bèn tặng cô móc chìa khóa hình con gấu đen caro.
Bút để trong ngăn sau của balo bị rỉ mực, anh bèn tặng túi đựng bút.
Còn có cả vài hộp quà nến thơm mùi hoa cỏ có tác dụng giúp ngủ ngon, rồi son bóng dưỡng môi các loại.
Ngoại trừ những món dùng nhiều sẽ hết thì những món khác cô đều vẫn còn đang sử dụng.
Thang Yểu nghĩ, anh vung tiền ra thì sẽ không mua hàng rẻ, cái túi đựng tai nghe thôi cũng là đồ đắt tiền, phải cả mấy ngàn tệ.
Lộ liễu ra như thế, nhưng sao lại không có ai hỏi cô chứ.
Cô nhìn ra quán lẩu bên ngoài đường, cành cây bị gió thổi ngang qua khẽ lắc người rung chuyển, hiu hắt không có chút sức sống lại bỗng tự cười chính mình.
Có thể bạn bè cũng cảm thấy đó là chuyện cũ vốn nên được phủi bụi quên đi, chỉ là Thang Yểu có chút mông lung, cứ quay đầu nhìn lại.
Cách một biển Thái Bình Dương, bên trong một thành phố khác, Văn Bách Linh bận xong chuyện ở công ty bèn chạy về nhà tham gia tiệc liên hoan gia đình, xe vừa đỗ lại ngay chỗ đậu xe bên ngoài cửa của bố mẹ thì đã có người bắn pháo hoa.
Anh nhìn lên màn đêm như được thắp sáng kia, chợt nhớ tới đêm giao thừa nào đó của mấy năm về trước đã nhận được điện thoại của Thang Yểu, nghe giọng cô thích thú truyền tới ở bên bờ đại dương kia.
"Văn Bách Linh, màn bắn pháo hoa ở sân thể dục có phải là do anh sắp xếp hay không, đẹp quá đi mất! Làm sao đây, anh lại không nhìn thấy được, em cho anh nghe tiếng nhé được không."
Anh nói không cần, cô xem vui vẻ thì được rồi.
Cô lại không nói lời nào mà đẩy cửa sổ phòng mình ra, từ trong điện thoại Văn Bách Linh nghe được tiếng cửa sổ kim loại ken két, cũng nghe tiếng gió đêm thổi vù vù.
Pháo hoa ở kia có hơi xa, âm thanh không được chân thực lắm, cô gái ngốc này lại giơ điện thoại lên cố chấp chia sẻ niềm vui với anh.
Có thể là do thời tiết lạnh quá, cuối cùng cô cũng không chịu được mà hỏi: "Rốt cuộc thì anh mua bao nhiêu pháo hoa thế hả?"
Văn Bách Linh phì cười, nói: "Thời gian bắn chắc cũng tầm nửa tiếng."
"Thế sao anh lại không nói sớm, lạnh chết em rồi..."
Ngừng một chút, giọng của cô lại dịu dàng nói tiếp: "Văn Bách Linh, chúc mừng năm mới nhé!"
Ngẫm kỹ lại thì đã rất nhiều năm rồi anh không nghe được tiếng Thang Yểu cười.
Văn Bách Linh thu tầm mắt lại, khóa cửa xe.
Thời gian bọn họ chia cắt lâu quá rồi, lâu đến mức bạn bè xung quanh cũng cảm thấy bọn họ đã không còn hy vọng gì nữa.
Lúc đầu còn có Phí Dụ Chi quấy rầy, thi thoảng sẽ tiếc nuối ca thán hai câu: "Đám người nuôi tình nhân ngoài kia cho dù là mối quan hệ lợi ích đi nữa cũng có thể duy trì được ba năm rưỡi, cậu nói xem sao chuyện của cậu với Thang Yểu lại gãy gánh chứ?"
Mối làm ăn kia đã hơn ba năm không có chuyển biến gì tốt, bắt buộc anh nhất định phải sống ở nước ngoài.
Thời gian trôi qua đã lâu rồi, ngay cả bạn bè cũng nhận ra gương vỡ khó lành, không tiếp tục nhắc tới những chuyện cũ kia nữa.
Ngay cả Thiến Thiến cũng quên mất cô rồi.
Trước đây lúc nào cũng lẩm bẩm đợi đến khi Thang Yểu ra nước ngoài chơi, hoặc là quay về nước thì sẽ tìm Thang Yểu để chơi, nhưng hai năm gần đây nhất cũng không nhắc tới nữa.
Thời tiết kéo theo bão tuyết, Văn Bách Linh phủi phủi bả vai dính tuyết rồi đi vào trong nhà.
Điều hòa trong nhà rất ấm, có một cỗ mùi vị của lửa hòa trong không khí.
Lúc thay giày ra, dì đứng ở cạnh cửa cầm lấy áo khoác của anh, thiết tha chào hỏi: "Bách Linh về rồi."
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi này, sức khỏe của mẹ Văn đã tốt hơn nhiều, cũng đã ngừng uống thuốc đông y rồi.
Tình trạng hồi phục của Văn Bách Kỳ cũng rất tốt, đã có thể tự mình sinh hoạt được rồi, chỉ là đi đứng vẫn còn chưa tốt lắm, cần phải chống nạng.
Nhưng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy phận làm mẹ cũng có chút trăn trở, trong nhà có thờ một tượng Phật, thắp hương định kỳ.
Lúc Văn Bách Linh vào cửa, anh trai, chị dâu và mẹ đều đang lạy Phật, bọn họ nhắm hai mắt, biểu cảm rất thành kính.
Mẹ Văn nói: "Bách Linh, con cũng tới thắp nén hương đi."
Hương thắp có mùi vị rất thơm lại dịu, khiến lòng người tĩnh lặng.
Văn Bách Linh cầm lấy rồi nhắm mắt, lòng lại nhớ tới cô.
Năm đó anh về nước, trên cái tủ đặt ở hành lang chỗ cửa ra vào có một cuốn sách chuyên ngành lẽ ra nên ở trong trường đại học, Thang Yểu có kẹp hai phiến lá cây bạch quả trong sách, nói là "tình yêu vĩnh hằng".
Phiến lá cây bạch quả đó được Văn Bách Linh giữ gìn rất cẩn thận, lồng ở trong khung, đặt ở trên bàn làm việc.
Anh nhớ tới những lời mà Thang Yểu đã nói với mình, ngày đó lúc cô nhặt được hai phiến lá cây bạch quả là lúc đi chùa cùng với bạn cùng phòng, khi ấy đã đi dạo rất lâu nhưng cũng không biết nên cầu nguyện điều gì, sau đó cũng cầu nguyện bình thường giống như bao nhiêu người khác cho người thân được bình an, khỏe mạnh.
Đến lượt bản thân mình thì Thang Yểu lại nói cô có nguyện ước như này:
Trời không phụ người cần cù.
Khi đó Văn Bách Linh đã chọc cô, không có cầu nguyện gì khác nữa sao?
Cô cũng rất nghiêm túc nói với anh, có thể là có người tốt số, không cần cố gắng lắm cũng luôn có được những thứ tốt đẹp. Em thì không có lòng tham như thế, chỉ hy vọng chuyện mình cố gắng có thể được đền đáp xứng đáng mà thôi.
Anh trai chống nạng rời đi, chiếc nạng bằng gỗ va chạm với mặt sàn nhà vang lên từng tiếng rõ rệt.
Lúc này Văn Bách Linh mới bỗng hoàn hồn, anh nhắm mắt hơi lâu, trong mùi thơm thoang thoảng chỉ có thể vội vàng cầu nguyện một câu, trời không phụ người cần cù.
Một năm nay, cuối cùng chuyện làm ăn trong nhà cũng dần đi vào ổn định, anh cũng coi như đã có thời gian về nhà ăn cơm mỗi ngày rồi.
Sau khi sức khỏe của anh trai khôi phục tốt hơn một chút nữa, khi sức khỏe đã bắt đầu cho phép thì thi thoảng sẽ kiểm tra những bảng báo cáo tài vụ, hoặc là tới văn phòng chỉ điểm cho Văn Bách Linh và đoàn đội chí cốt của mình.
Văn Bách Linh nghĩ, có thể cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được một chút cảm giác xui rủi qua đi may mắn lại tới rồi.
Nhưng lời cầu nguyện trời không phụ người cần cù của anh chưa từng giống kiểu cầu tiến của bố Văn và anh trai, là mong muốn phát triển chuyện làm ăn thêm một bậc hơn cả quá khứ.
Anh chỉ là rất muốn về nước.
Rất nhớ Thang Yểu - người mà tất cả mọi người đều không có nhắc tới kia.
Thi thoảng cô lại có vài hoang tưởng, mong rằng lần liên lạc kế tiếp thì cái người lúc nào cũng nói chuyện bí mật như "Phí muôi vớt" kia sẽ làm lộ ra vài thông tin có liên quan tới Văn Bách Linh.
Nhưng những lần liên lạc giữa bọn họ quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không có hay nói chuyện nhiều với nhau như thế.
Đến mức khi Thang Yểu tốt nghiệp thạc sĩ, đăng lên vòng bạn bè tấm hình mặc bộ đồ màu xanh lam thì Phí Dụ Chi cũng chỉ bấm like một cái vào lúc trời rạng sáng, có lẽ là sau khi đã kết thúc một ván bài nào đó.
Có thể là ôm thất vọng rồi.
Chỉ là bị nhịp độ cuộc sống làm cho bận rộn.
Thang Yểu thuận lời thi đỗ tiến sĩ, vô cùng may mắn khi gặp được một người hướng dẫn rất nhiệt tình chiếu cố cô. Học được hai năm thì cô được cử đến một trường đại học nào đó ở nước ngoài để làm một chuyến giao lưu ngắn hạn.
Trước giờ xuất phát, dì út cũng đúng lúc tới Bắc Kinh thăm cô.
Bọn họ cùng tới siêu thị mua đồ, dì út đẩy xe đựng đồ, nói với Thang Yểu về chuyện kinh doanh của mình ở miền Nam, nói cái người theo đuổi mà mình coi thường kia trong tương lai rồi cũng sẽ có triển vọng.
Thang Yểu rất vui, dì út lại biến thành dáng vẻ của một nữ doanh nhân độc lập tự cường rồi, hơn nữa còn thật sự là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Dì út lại cười đùa: "Mẹ con là áp lực lớn nhất đó, em gái thì không bàn chuyện kết hôn, con gái cũng chẳng thèm yêu đương, thật không dám nghĩ tới mấy người thân ở quê kia mỗi ngày sẽ "bao vây tấn công" mẹ con như nào nữa đây..."
Đi tới quầy hàng ở cuối, bỗng có một gia đình bốn người đi ngang qua trước mặt.
Hai vợ chồng cùng đẩy xe đựng đồ, cô con gái nhỏ tuổi thì ngồi trong xe, người con gái lớn hơn một chút thì đi bên cạnh, cả gia đình vừa cười vừa nói, không khí rất chan hòa.
Thang Yểu nhận ra bước chân của dì út chậm lại, quay đầu nhìn qua đúng lúc lại thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của dì, sau đó thì cúi đầu nở nụ cười cô đơn.
Vẻ mặt này, nhiều năm trước đây cô đã nhìn thấy qua rồi.
Đó là vào một đêm mưa nặng hạt, bọn họ ngồi trong quán cơm nhỏ, cô nghe dì út nói về mối tình đầu của mình, vẻ mặt cô đơn lúc đó của dì cũng giống hệt với bây giờ.
Thang Yểu đoán được người đàn ông mới vừa đi ngang là ai, nhưng dì út bên này đã cầm đồ uống lên, như thể vừa nãy chưa có gặp ai mà hỏi cô có uống hay không.
Có thể trong lòng của mỗi người, đều sẽ có một cái tên không muốn nhắc tới.
Giống như lúc cô ra nước ngoài để làm chuyến giao lưu ngắn hạn cũng vậy, lần đầu tiên ngồi chuyến bay quốc tế gần hai mươi tiếng, lúc xuống máy bay chân tê đến khó chịu, cả người đều không thấy thoải mái.
Cô mới biết hóa ra mỗi khi Văn Bách Linh bay tới bay lui để về ăn cơm cùng với mình cũng đã cực khổ như vậy.
Nhưng mà những lời này, không có thể nói được cùng ai cả.
Sau khi trở về từ nước ngoài không lâu, Trần Di Kỳ đến Bắc Kinh công tác, nhóm ba người lại náo nhiệt lên. Vào đêm mà Trần Di Kỳ đáp máy bay đó, Lữ Thiên đã cùng với Thang Yểu lái xe đi đón cô ấy.
Trời se lạnh, bọn họ kéo nhau đi ăn lẩu.
Thoắt cái đã tốt nghiệp năm năm rồi, rất nhiều chuyện trải qua đều đã biến thành kỉ niệm, vật đổi sao dời. Những sự cố xảy ra rất nan giải khi đó đều có thể trở thành chuyện cười thú vị để nói.
Trần Di Kỳ bày ra kế sách "lừa tình" xong xuôi, sau đó lại bị lừa một lần.
Có người để lại lời nhắn trong bài viết công bố những câu văn mẫu của mấy tên lừa tình đồng thời an ủi những cô gái đã bị lừa của cô, đóng vai người bị hại mà kết bạn với Trần Di Kỳ.
Tên giả làm người bị hại đó nói mình bị lừa thê thảm lắm, không sống nổi làm Trần Di Kỳ rất khẩn trương, sợ người ta coi thường mạng sống của mình nên trả lại tiền chơi lễ, hoa tươi rồi thức ăn đặt trước cho "cô ta".
Sau đó phát hiện, đối phương vừa nhận tiền xong thì đã biến mất hoàn toàn.
Trần Di Kỳ uống cạn ngụm nước cam cuối cùng: "Lúc đó chúng ta đều đã năm 4 đại học rồi, tớ cảm thấy bị lừa tới hai lần thật quá mất mặt nên không dám nói với các cậu..."
"Có gì mà mất mặt đâu chứ."
Lữ Thiên dùng muôi vớt con tôm lên, nói: "Mấy cậu quên chuyện năm đó tớ thích một cậu em ở trường bên cạnh, còn mua bữa sáng cho cậu ta hết hai tháng, kết quả là cậu trai đó tìm một em gái, hai tháng trời tớ ăn bánh mì kẹp, màn thầu hấp thì lại đút cho chó ăn!"
Thang Yểu cười phá lên: "Lúc đó cậu nói cậu chỉ mua mấy ngày thôi mà!"
"Thì sĩ diện mà!"
Chuyện gì cũng đều có thể tán gẫu, nhưng không có ai dám nhắc tới tên của Văn Bách Linh.
Đến cả Lữ Thiên cũng chỉ dám âm thầm trêu chọc hỏi Thang Yểu. “Tiến sĩ Thang, gần đây có số đào hoa không hả?”
"Hai năm trước không phải cậu đã hỏi Thang Yểu bộ không muốn cho Tôn Tự đã thích thầm cậu ấy nhiều năm như vậy một cơ hội đó sao, sao giờ lại không hỏi nữa, chẳng lẽ Tôn Tự có đối tượng rồi à?" Trần Di Kỳ hỏi.
Lữ Thiên nửa đùa mà nói: "Cậu ta không có người yêu, nhưng Thang Yểu đã là tiến sĩ rồi, trái dưa leo như cậu ta làm sao mà xứng được."
Thang Yểu rất xuất sắc, lại rất xinh đẹp, nhất định không thiếu người theo đuổi.
Đến cả người hướng dẫn cũng đều đã giới thiệu qua rồi.
Gần đây có một người theo đuổi là bạn cùng ngành với cô, tốt nghiệp học viện quản lý ở đại học Thanh Hoa, vô tình sau một lần ăn cơm cùng với Thang Yểu đã có ấn tượng rất sâu sắc với cô.
Trong lần ăn cơm đó, Thang Yểu tò mò hỏi hai câu, nghe nói mỗi người tốt nghiệp học viện quản lý đều sẽ có một chiếc nhẫn kỷ niệm.
Hôm sau người đàn ông đó bèn đến tìm cô, nói có mang theo chiếc nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp cho cô xem.
Trời mùa đông rét đậm, cũng không thể đứng ở ngoài nói chuyện giữa bão tuyết gào thét.
Bọn họ tới một quán cà phê ở gần trường học, người đàn ông đưa hộp nhẫn qua lại không cẩn thận đụng rơi sách vở và bút của Thang Yểu đặt trên bàn.
Bút máy rơi xuống đất làm Thang Yểu giật bắn mình, không màng gì cả bèn nhặt lên kiểm tra.
Có thể do vẻ mặt của cô khi ấy hoang mang quá độ khiến người theo đuổi kia cũng dò hỏi tới, có phải cây bút này rất quan trọng đối với em đúng không, thấy em rất nâng niu nó.
Thang Yểu nắm lấy cây bút màu trắng hồi lâu mới đáp: "Vâng, rất quan trọng."
Cô có rất nhiều cách thức từ chối đối phương, trước giờ chưa từng nhắc tới cái tên khiến tim mình đập loạn nhịp đó.
Mà lúc bạn bè xung quanh cũng bắt đầu hỏi cô có số đào hoa chưa, có bạn trai chưa thì Thang Yểu lại thấy rất không cam tâm.
Đồ mà Văn Bách Linh tặng cô rất nhiều, anh tặng quà cho cô cũng chẳng câu nệ chuyện ngày lễ gì cả.
Sau khi nhìn thấy điện thoại, chìa khóa rồi sạc điện thoại của cô bị gom chung một chỗ, anh đã lập tức tặng cô túi đựng tai nghe.
Năm đó bà ngoại bị bệnh, chìa khóa nhà dưới quê của cô đơn chiếc trụi lủi nên không dễ tìm thấy ở trong túi xách, anh bèn tặng cô móc chìa khóa hình con gấu đen caro.
Bút để trong ngăn sau của balo bị rỉ mực, anh bèn tặng túi đựng bút.
Còn có cả vài hộp quà nến thơm mùi hoa cỏ có tác dụng giúp ngủ ngon, rồi son bóng dưỡng môi các loại.
Ngoại trừ những món dùng nhiều sẽ hết thì những món khác cô đều vẫn còn đang sử dụng.
Thang Yểu nghĩ, anh vung tiền ra thì sẽ không mua hàng rẻ, cái túi đựng tai nghe thôi cũng là đồ đắt tiền, phải cả mấy ngàn tệ.
Lộ liễu ra như thế, nhưng sao lại không có ai hỏi cô chứ.
Cô nhìn ra quán lẩu bên ngoài đường, cành cây bị gió thổi ngang qua khẽ lắc người rung chuyển, hiu hắt không có chút sức sống lại bỗng tự cười chính mình.
Có thể bạn bè cũng cảm thấy đó là chuyện cũ vốn nên được phủi bụi quên đi, chỉ là Thang Yểu có chút mông lung, cứ quay đầu nhìn lại.
Cách một biển Thái Bình Dương, bên trong một thành phố khác, Văn Bách Linh bận xong chuyện ở công ty bèn chạy về nhà tham gia tiệc liên hoan gia đình, xe vừa đỗ lại ngay chỗ đậu xe bên ngoài cửa của bố mẹ thì đã có người bắn pháo hoa.
Anh nhìn lên màn đêm như được thắp sáng kia, chợt nhớ tới đêm giao thừa nào đó của mấy năm về trước đã nhận được điện thoại của Thang Yểu, nghe giọng cô thích thú truyền tới ở bên bờ đại dương kia.
"Văn Bách Linh, màn bắn pháo hoa ở sân thể dục có phải là do anh sắp xếp hay không, đẹp quá đi mất! Làm sao đây, anh lại không nhìn thấy được, em cho anh nghe tiếng nhé được không."
Anh nói không cần, cô xem vui vẻ thì được rồi.
Cô lại không nói lời nào mà đẩy cửa sổ phòng mình ra, từ trong điện thoại Văn Bách Linh nghe được tiếng cửa sổ kim loại ken két, cũng nghe tiếng gió đêm thổi vù vù.
Pháo hoa ở kia có hơi xa, âm thanh không được chân thực lắm, cô gái ngốc này lại giơ điện thoại lên cố chấp chia sẻ niềm vui với anh.
Có thể là do thời tiết lạnh quá, cuối cùng cô cũng không chịu được mà hỏi: "Rốt cuộc thì anh mua bao nhiêu pháo hoa thế hả?"
Văn Bách Linh phì cười, nói: "Thời gian bắn chắc cũng tầm nửa tiếng."
"Thế sao anh lại không nói sớm, lạnh chết em rồi..."
Ngừng một chút, giọng của cô lại dịu dàng nói tiếp: "Văn Bách Linh, chúc mừng năm mới nhé!"
Ngẫm kỹ lại thì đã rất nhiều năm rồi anh không nghe được tiếng Thang Yểu cười.
Văn Bách Linh thu tầm mắt lại, khóa cửa xe.
Thời gian bọn họ chia cắt lâu quá rồi, lâu đến mức bạn bè xung quanh cũng cảm thấy bọn họ đã không còn hy vọng gì nữa.
Lúc đầu còn có Phí Dụ Chi quấy rầy, thi thoảng sẽ tiếc nuối ca thán hai câu: "Đám người nuôi tình nhân ngoài kia cho dù là mối quan hệ lợi ích đi nữa cũng có thể duy trì được ba năm rưỡi, cậu nói xem sao chuyện của cậu với Thang Yểu lại gãy gánh chứ?"
Mối làm ăn kia đã hơn ba năm không có chuyển biến gì tốt, bắt buộc anh nhất định phải sống ở nước ngoài.
Thời gian trôi qua đã lâu rồi, ngay cả bạn bè cũng nhận ra gương vỡ khó lành, không tiếp tục nhắc tới những chuyện cũ kia nữa.
Ngay cả Thiến Thiến cũng quên mất cô rồi.
Trước đây lúc nào cũng lẩm bẩm đợi đến khi Thang Yểu ra nước ngoài chơi, hoặc là quay về nước thì sẽ tìm Thang Yểu để chơi, nhưng hai năm gần đây nhất cũng không nhắc tới nữa.
Thời tiết kéo theo bão tuyết, Văn Bách Linh phủi phủi bả vai dính tuyết rồi đi vào trong nhà.
Điều hòa trong nhà rất ấm, có một cỗ mùi vị của lửa hòa trong không khí.
Lúc thay giày ra, dì đứng ở cạnh cửa cầm lấy áo khoác của anh, thiết tha chào hỏi: "Bách Linh về rồi."
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi này, sức khỏe của mẹ Văn đã tốt hơn nhiều, cũng đã ngừng uống thuốc đông y rồi.
Tình trạng hồi phục của Văn Bách Kỳ cũng rất tốt, đã có thể tự mình sinh hoạt được rồi, chỉ là đi đứng vẫn còn chưa tốt lắm, cần phải chống nạng.
Nhưng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy phận làm mẹ cũng có chút trăn trở, trong nhà có thờ một tượng Phật, thắp hương định kỳ.
Lúc Văn Bách Linh vào cửa, anh trai, chị dâu và mẹ đều đang lạy Phật, bọn họ nhắm hai mắt, biểu cảm rất thành kính.
Mẹ Văn nói: "Bách Linh, con cũng tới thắp nén hương đi."
Hương thắp có mùi vị rất thơm lại dịu, khiến lòng người tĩnh lặng.
Văn Bách Linh cầm lấy rồi nhắm mắt, lòng lại nhớ tới cô.
Năm đó anh về nước, trên cái tủ đặt ở hành lang chỗ cửa ra vào có một cuốn sách chuyên ngành lẽ ra nên ở trong trường đại học, Thang Yểu có kẹp hai phiến lá cây bạch quả trong sách, nói là "tình yêu vĩnh hằng".
Phiến lá cây bạch quả đó được Văn Bách Linh giữ gìn rất cẩn thận, lồng ở trong khung, đặt ở trên bàn làm việc.
Anh nhớ tới những lời mà Thang Yểu đã nói với mình, ngày đó lúc cô nhặt được hai phiến lá cây bạch quả là lúc đi chùa cùng với bạn cùng phòng, khi ấy đã đi dạo rất lâu nhưng cũng không biết nên cầu nguyện điều gì, sau đó cũng cầu nguyện bình thường giống như bao nhiêu người khác cho người thân được bình an, khỏe mạnh.
Đến lượt bản thân mình thì Thang Yểu lại nói cô có nguyện ước như này:
Trời không phụ người cần cù.
Khi đó Văn Bách Linh đã chọc cô, không có cầu nguyện gì khác nữa sao?
Cô cũng rất nghiêm túc nói với anh, có thể là có người tốt số, không cần cố gắng lắm cũng luôn có được những thứ tốt đẹp. Em thì không có lòng tham như thế, chỉ hy vọng chuyện mình cố gắng có thể được đền đáp xứng đáng mà thôi.
Anh trai chống nạng rời đi, chiếc nạng bằng gỗ va chạm với mặt sàn nhà vang lên từng tiếng rõ rệt.
Lúc này Văn Bách Linh mới bỗng hoàn hồn, anh nhắm mắt hơi lâu, trong mùi thơm thoang thoảng chỉ có thể vội vàng cầu nguyện một câu, trời không phụ người cần cù.
Một năm nay, cuối cùng chuyện làm ăn trong nhà cũng dần đi vào ổn định, anh cũng coi như đã có thời gian về nhà ăn cơm mỗi ngày rồi.
Sau khi sức khỏe của anh trai khôi phục tốt hơn một chút nữa, khi sức khỏe đã bắt đầu cho phép thì thi thoảng sẽ kiểm tra những bảng báo cáo tài vụ, hoặc là tới văn phòng chỉ điểm cho Văn Bách Linh và đoàn đội chí cốt của mình.
Văn Bách Linh nghĩ, có thể cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được một chút cảm giác xui rủi qua đi may mắn lại tới rồi.
Nhưng lời cầu nguyện trời không phụ người cần cù của anh chưa từng giống kiểu cầu tiến của bố Văn và anh trai, là mong muốn phát triển chuyện làm ăn thêm một bậc hơn cả quá khứ.
Anh chỉ là rất muốn về nước.
Rất nhớ Thang Yểu - người mà tất cả mọi người đều không có nhắc tới kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.