Chương 53
Thù Vỉ
07/03/2024
Thật ra Thang Yểu cũng cảm thấy, người đàn ông trước đây Phí Lâm thích kia không được tốt lắm. Nghe nói rất nhiều chuyện khuất mắt, đều là Phí Lâm một mình ra trận, vì tình cảm của mình mà chiến đấu.
Mà người ở hiện tại này lại khá tốt, che chở Phí Lâm, nói với Phí Dụ Chi: “Anh à, đừng mắng nữa, Lâm Lâm sẽ buồn trong lòng đấy.”
Bọn họ đều nói Phí Lâm là hổ con điên điên khùng khùng, đấu đá lung tung, bất chấp hậu quả.
Chỉ có chồng của Phí Lâm, che chở Phí Lâm như một cô bé.
Lần này tới có rất nhiều bạn, Thang Yểu nghĩ tới những chuyện này, những người khác đã đổi đề tài trò chuyện:
“Hồi nãy Dụ Chi bắn tên thiệt là không có mắt nhìn, cách bia ngắm xa tám trăm mét mà đã bắn đi ra ngoài, tôi còn nghĩ rằng mình hoa mắt, nhìn thấy sao băng đó haha.”
“Cậu không phải sao băng sao? Không phải là dính cái vòng ngoài cùng sao? Chó chê mèo lắm lông!”
“Hai người bọn họ còn cãi nhau, gà thái mổ lẫn nhau ha ha ha!”
“Nhìn cái gì vậy?”
Văn Bách Linh lên tiếng làm cắt đứt những suy nghĩ lung tung của Thang Yểu, cô lắc đầu, trong tiếng cười đùa ầm ĩ xung quanh, cô ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Đang xúc động, lát nữa về phòng sẽ nói với anh.”
“Mắt cá chân còn đau không?”
Văn Bách Linh nhấc ống quần Thang Yểu lên, nhìn một chút: “Người quản lý thoa thuốc hình như ổn hơn rồi, không sưng.”
“Vốn cũng không nghiêm trọng!”
Lúc Thang Yểu vừa bị trẹo chân, thật sự có hơi dở khóc dở cười.
Cô lưu luyến một bụi hoa dại bên kia rừng cây, muốn dắt ngựa đi qua xem thử.
Bụi hoa kia cũng không biết tên là gì, nở đẹp như vậy, rất giống màu sắc của một mỹ nhân, có vàng, cam, trắng, cũng có màu hồng nhạt, đỏ, đậm nhạt không giống nhau.
Gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lay động, hấp dẫn lòng người.
Thang Yểu mãi nghĩ đến bụi hoa kia, sau khi xuống ngựa thì không để ý, vô ý giẫm phải cành cây gãy.
Mắt cá chân bị trật cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là hình tượng không tốt, quỳ rạp xuống bụi cỏ, còn vừa hay bị mấy người bạn của Văn Bách Linh nhìn thấy.
Người còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy: “Ôi má ơi, sao lại ngã thế này?”
Chắc cho rằng Thang Yểu là từ trên lưng ngựa rơi xuống, cả đám anh trai chị dâu vây tới, quan tâm đủ kiểu khiến Thang Yểu cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ hô hoán “Thang Yểu ngã ngựa rồi” long trời lỡ đất, tìm một con ngựa và cưỡi, đi gọi Văn Bách Linh đang bàn bạc với người quản lý về vấn đề cơm tối tới.
Thang Yểu vốn cảm thấy không có việc gì to tát, còn muốn thuật lại với Văn Bách Linh một chút, nói mình chỉ là bị ngã xíu thôi.
Có một người anh trai canh ngay thời điểm này, kể một câu chuyện khủng bố, nói cái gì mà anh ta có một người thân thích, vì vận động mà gãy xương.
Văn Bách Linh nghe xong chau mày, ôm Thang Yểu trở về, gọi bác sĩ tới.
Vốn là vì tụ họp nhiều người, già trẻ lớn bé đều có, bác sĩ tư nhân kia ở đây để bảo đảm mọi người an toàn trong những tình huống khẩn cấp, kết quả lớn nhỏ đều không sao cả, chỉ có Thang Yểu được ôm sang.
Cô cảm thấy thật mất mặt, vừa nhìn thấy ánh mắt cười ha hả của bác sĩ, càng mất mặt hơn.
Hết lần này tới lần khác Văn Bách Linh cầm bình xịt thuốc hỏi cặn kẽ, còn muốn ở lại với cô, nhưng đã bị Thang Yểu đẩy đi.
Nhớ tới dáng vẻ khi nãy làm mọi người lo sốt vó, bây giờ cô còn có hơi ngượng ngùng, mặt có hơi đỏ.
Văn Bách Linh đã biết hết mọi chuyện, dùng ngón trỏ chạm vào má của cô: “Còn chưa hỏi em, nhìn cái gì mê mẩn vậy, còn giẫm lên cành cây nữa?”
“Hoa, bên kia có một bụi hoa. Rất đẹp, là loại hoa em chưa từng thấy qua.”
Vốn tưởng rằng Văn Bách Linh sẽ cười cô, ngắm hoa cũng có thể làm mình ngã, nhưng anh chỉ gật đầu: “Anh biết rồi.”
“Anh cũng biết bên kia có hoa? Anh nhìn thấy sao? Có phải rất đẹp không?”
Nhưng Văn Bách Linh lắc đầu: “Là hiểu cảm giác bị mê hoặc của em.”
Về phần hiểu được khi nào, Văn Bách Linh nói anh có rất nhiều khoảnh khắc tương tự như lúc Thang Yểu ngắm hoa.
Năm ấy ở trang viên rượu vang lo chuyện bao đồng, tiện thể đưa cô về nội thành;
Chủ động chào hỏi trong hầm xe;
Nhắn tin cho cô và hỏi khi nào cô mời cơm;
Những chuyện này đều do anh làm trong vô thức, “chẳng hề hay biết”, đợi đến khi Văn Bách Linh tự mình giật mình nhìn lại, quan sát kĩ mới phát hiện, rất nhiều cách hành sự cũng không giống anh, anh phá lệ rất nhiều, mà Thang Yểu đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Thời tiết nóng nực, dưa hấu trong mâm trái cây chín, rất ngọt.
Giữa trưa lúc mặt trời bao phủ, đám người này cũng sắp nóng đến chín, lại vừa cưỡi ngựa bắn tên, đều mồ hôi nhễ nhại. Mọi người ồn ào lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi, Văn Bách Linh và Thang Yểu cũng trở về phòng.
Văn Bách Linh có công việc phải xử lý, sau khi trở về phòng, Thang Yểu đi tắm rửa trước, đến khi cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện bạn trai vẫn còn đang làm việc.
Văn Bách Linh ngồi ở bên cạnh bàn gỗ trong phòng, điện thoại di động ở bên cạnh, đang mở loa, bên kia điện thoại là giọng của Văn Bách Kỳ.
Anh lại gõ nội dung gì đó trên bàn phím máy tính: “Em sẽ bảo trợ lý và bộ phận nghiên cứu phát triển liên hệ.”
Buổi tối lúc đốt lửa trại, Thang Yểu giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu thịt nướng, có người hỏi cô: “Sao Bách Linh vẫn còn chưa xuống?”
Cô nói hình như cả buổi chiều Văn Bách Linh đều bận rộn công việc, vừa rồi vào phòng tắm tắm rửa, chắc là sẽ tới ngay.
Bà xã Phí Dụ Chi ở bên cạnh Thang Yểu, còn có Phí Lâm, ba cô gái cùng nhau tán gẫu, nói lúc đàn ông nghiêm túc làm việc, đúng là khá hấp dẫn.
Thang Yểu mở một gói cánh gà ra, gật đầu nói phải.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cánh gà nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh buổi chiều Văn Bách Linh làm việc.
Bộ trang phục cưỡi ngựa và giày mang lúc cưỡi ngựa còn chưa kịp thay, chân dài miên man, cầm cây bút máy màu trắng của cô ghi chép trên sổ, cúi đầu mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, đúng là vô cùng quyến rũ.
Bạn trai của mình đương nhiên là thấy thế nào cũng đẹp, Thang Yểu nhịn không được khen vài câu với hai người bọn họ, nói lúc anh nghe điện thoại công việc đã cảm thấy rất ngầu, rất nhiều câu cô đều nghe không hiểu.
“Lúc học đại học tôi có đọc mấy quyển sách về tài chính.”
Phí Lâm cũng nói: “Bách Linh rất lợi hại, bố mẹ em ở nhà luôn khen ngợi anh ấy. Trước đây nhà họ gặp phải chuyện lớn như vậy, nếu không có anh Bách Linh, có lẽ bây giờ công ty cũng sẽ không phát triển thuận lợi, em cảm thấy anh ấy lợi hại hơn anh Bách Kỳ, đỉnh hơn anh trai em nhiều. Nếu Bách Linh muốn, cũng có thể làm người nối nghiệp.”
Phí Dụ Chi ở bên cạnh ăn hoa quả, nghe nói như thế, phun phốc phốc ra hai hạt dưa hấu: “Làm người nối nghiệp gì chứ, Bách Linh không có dã tâm ấy đâu, cậu ấy có não yêu đương, tâm chỉ hướng về Thang Yểu.”
Ngay cả những người bạn khác nghe xong cũng bật cười, ồn ào: “Ồ ồ, trái tim chỉ hướng về Thang Yểu à?”
Thang Yểu rất ngượng ngùng.
Cô cúi đầu, định làm bộ nghiêm túc xiên cánh gà, không để ý tới bọn họ.
Lúc này Văn Bách Linh đã tắm rửa xong, từ xa đã nghe thấy đám người lớn giọng trêu chọc anh.
Anh thay đổi quần áo mùa hè, lúc này nhẹ nhàng khoan khoái ngồi bên cạnh Thang Yểu, thêm mắm dặm muối vào lời đồn chỉ có não yêu đương của mình: “Nói đúng thật đấy. Đúng là trái tim tôi chỉ hướng về Thang Yểu.”
Đám bạn bè ầm ĩ, nói hai người bọn họ sớm muộn gì cũng kết hôn, phải chuẩn bị một cái hồng bao lớn hơn tí nữa.
Chủ yếu là vì tình yêu này đi một đoạn đường dài không mấy dễ dàng.
Có một người bạn nói: “Tôi vừa kể cho vợ tôi nghe chuyện Bách Linh và Thang Yểu, vợ tôi nghe xong thì khóc luôn.”
Sau khi Văn Bách Linh xuống, thì không cần Thang Yểu phải làm gì nữa.
Anh đeo găng tay dùng một lần, nhận lấy cánh gà, đặt vào trong đĩa đã chuẩn bị, lại giúp nướng thịt, rắc nguyên liệu và lật mặt thịt nướng.
Khi cô thò đầu sang, hỏi tới lần thứ ba có cần giúp gì hay không, anh trả lời: “Không cần, để cô Thang đây làm cái này, thật sự là có hơi ‘dao trâu mổ gà’ quá.”
Cô sửng sốt, hỏi Văn Bách Linh nghe được từ này ở đâu.
Văn Bách Linh đưa cho cô một xiên cánh gà nướng: “Trong sổ ghi chép học tập của em.”
“Dao trâu mổ gà” là từ vựng khi Thang Yểu mượn danh giáo viên, đi đến các học viện khác dự thính đã ghi chép lại. Từ này xuất phát từ “Hậu Hán Thư”, trong câu chuyện còn nhắc tới “Tiêu Vĩ Cầm”.
*Đồng yên: ý chỉ dùng người tài không đúng chỗ, người tài năng mà chỉ phân những việc lặt vặt.
Lúc ấy nghe qua, cô cảm thấy rất thú vị, nên ghi nhớ.
Quyển sổ tay kia cô mang theo bên người, đặt ở trên bàn, đoán chừng là buổi chiều khi Văn Bách Linh dùng bút máy của cô, trong lúc vô tình đã nhìn thấy.
Anh nói, bạn gái đã tiến bộ như vậy, anh cũng phải xem nhiều học nhiều, tránh cho sau này bị ghét bỏ, không phải trên tiến sĩ, nhưng cũng không dám kém quá nhiều mà có đúng không?
Thang Yểu thổi thổi cánh gà, cắn một ngụm lớn.
Đột nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên cùng đám Văn Bách Linh đến trường đua ngựa này, anh cũng tự mình làm như vậy, nướng đồ ăn cho cô ăn.
Trong nhóm này, có một người bạn làm trong ngành điện ảnh.
Mấy năm gần đây không tiến triển lắm, đầu tư được vài kịch bản cứ nghĩ rằng cũng được, lúc công chiếu lại chằng bằng những bộ phim thương mại kia, thật tức mà.
Ra ngoài giải sầu, cũng khó tránh khỏi còn canh cánh trong lòng, ăn thịt nướng mà lòng vẫn còn đặt ở chỗ anh ta đầu tư, quay đầu hỏi người bên ngoài: “Các cậu nói xem, mắt tôi tuyển diễn viên không phải cũng được sao, các cậu xem đánh giá bộ phim trước của tôi, sao rất nhiều người nói nhân vật chính trông cụt hứng.”
Hỏi một vòng, đến chỗ Văn Bách Linh, Văn Bách Linh không có hiểu biết sâu gì về ngành nghề này nên không tiện cho ý kiến, lấy một chuỗi thịt dê chặn miệng người ta: “Tôi làm sao hiểu đầu tư điện ảnh và truyền hình?”
Người bạn kia lôi kéo Văn Bách Linh: “Vậy thẩm mỹ của cậu không thành vấn đề chứ, cậu xem thấy nữ minh tinh nào hợp mắt, tôi thử xem có thể sắp xếp trong phim của tôi không?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, Phí Dụ Chi đã thay đổi thành ánh mắt xem kịch vui.
Thang Yểu còn đang chuyên tâm bóc xương cánh gà, bỗng nhiên nghe thấy Văn Bách Linh nói tên của cô: “Thẩm mỹ của tôi không phải ở chỗ đấy, cứ như Thang Yểu đây, điểm nào cũng thích.”
Bạn bè: “...”
Một người bạn khác lấy lại tinh thần: “Vậy nếu nói thế, bức ảnh trong tay tôi, Bách Linh, cậu ra giá đi.”
Điện thoại di động mở ra đưa tới, giống như là máy tính bảng loại nhỏ, người trong ảnh là Thang Yểu.
Cô ung dung kéo dây cương ngựa trắng, tóc ngắn ngang vai, mềm mại theo gió phiêu đãng.
Ngựa đang chạy, sợi dây chuyền ngọc Thang Yểu đeo từ trong cổ áo chui ra, sáng lấp lánh.
Người bạn này yêu thích chụp ảnh, ảnh chụp không tệ, sau lưng Thang Yểu là rừng cây yên tĩnh, cô giống như công chúa đi tới.
Văn Bách Linh không rời mắt khỏi tấm ảnh, thuận miệng nói: “Giá cậu ra.”
Bạn anh vươn ba ngón tay, quơ quơ, Văn Bách Linh sảng khoái kêu ba ngàn, bị Thang Yểu khẩn trương giữ chặt.
Cô kéo anh như vậy, các bạn anh đều nở nụ cười: “Đừng nhốn nháo nữa, doạ Thang Yểu rồi kìa, đều là anh em cả, còn có thể thật sự muốn tiền bạn trai em sao?”
Thang Yểu trốn sau lưng Văn Bách Linh.
Nghe thấy Văn Bách Linh nói rất dịu dàng: “Đừng doạ cô ấy.”
Cảm giác được che chở, thật sự rất an tâm.
Mà người ở hiện tại này lại khá tốt, che chở Phí Lâm, nói với Phí Dụ Chi: “Anh à, đừng mắng nữa, Lâm Lâm sẽ buồn trong lòng đấy.”
Bọn họ đều nói Phí Lâm là hổ con điên điên khùng khùng, đấu đá lung tung, bất chấp hậu quả.
Chỉ có chồng của Phí Lâm, che chở Phí Lâm như một cô bé.
Lần này tới có rất nhiều bạn, Thang Yểu nghĩ tới những chuyện này, những người khác đã đổi đề tài trò chuyện:
“Hồi nãy Dụ Chi bắn tên thiệt là không có mắt nhìn, cách bia ngắm xa tám trăm mét mà đã bắn đi ra ngoài, tôi còn nghĩ rằng mình hoa mắt, nhìn thấy sao băng đó haha.”
“Cậu không phải sao băng sao? Không phải là dính cái vòng ngoài cùng sao? Chó chê mèo lắm lông!”
“Hai người bọn họ còn cãi nhau, gà thái mổ lẫn nhau ha ha ha!”
“Nhìn cái gì vậy?”
Văn Bách Linh lên tiếng làm cắt đứt những suy nghĩ lung tung của Thang Yểu, cô lắc đầu, trong tiếng cười đùa ầm ĩ xung quanh, cô ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Đang xúc động, lát nữa về phòng sẽ nói với anh.”
“Mắt cá chân còn đau không?”
Văn Bách Linh nhấc ống quần Thang Yểu lên, nhìn một chút: “Người quản lý thoa thuốc hình như ổn hơn rồi, không sưng.”
“Vốn cũng không nghiêm trọng!”
Lúc Thang Yểu vừa bị trẹo chân, thật sự có hơi dở khóc dở cười.
Cô lưu luyến một bụi hoa dại bên kia rừng cây, muốn dắt ngựa đi qua xem thử.
Bụi hoa kia cũng không biết tên là gì, nở đẹp như vậy, rất giống màu sắc của một mỹ nhân, có vàng, cam, trắng, cũng có màu hồng nhạt, đỏ, đậm nhạt không giống nhau.
Gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lay động, hấp dẫn lòng người.
Thang Yểu mãi nghĩ đến bụi hoa kia, sau khi xuống ngựa thì không để ý, vô ý giẫm phải cành cây gãy.
Mắt cá chân bị trật cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là hình tượng không tốt, quỳ rạp xuống bụi cỏ, còn vừa hay bị mấy người bạn của Văn Bách Linh nhìn thấy.
Người còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy: “Ôi má ơi, sao lại ngã thế này?”
Chắc cho rằng Thang Yểu là từ trên lưng ngựa rơi xuống, cả đám anh trai chị dâu vây tới, quan tâm đủ kiểu khiến Thang Yểu cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ hô hoán “Thang Yểu ngã ngựa rồi” long trời lỡ đất, tìm một con ngựa và cưỡi, đi gọi Văn Bách Linh đang bàn bạc với người quản lý về vấn đề cơm tối tới.
Thang Yểu vốn cảm thấy không có việc gì to tát, còn muốn thuật lại với Văn Bách Linh một chút, nói mình chỉ là bị ngã xíu thôi.
Có một người anh trai canh ngay thời điểm này, kể một câu chuyện khủng bố, nói cái gì mà anh ta có một người thân thích, vì vận động mà gãy xương.
Văn Bách Linh nghe xong chau mày, ôm Thang Yểu trở về, gọi bác sĩ tới.
Vốn là vì tụ họp nhiều người, già trẻ lớn bé đều có, bác sĩ tư nhân kia ở đây để bảo đảm mọi người an toàn trong những tình huống khẩn cấp, kết quả lớn nhỏ đều không sao cả, chỉ có Thang Yểu được ôm sang.
Cô cảm thấy thật mất mặt, vừa nhìn thấy ánh mắt cười ha hả của bác sĩ, càng mất mặt hơn.
Hết lần này tới lần khác Văn Bách Linh cầm bình xịt thuốc hỏi cặn kẽ, còn muốn ở lại với cô, nhưng đã bị Thang Yểu đẩy đi.
Nhớ tới dáng vẻ khi nãy làm mọi người lo sốt vó, bây giờ cô còn có hơi ngượng ngùng, mặt có hơi đỏ.
Văn Bách Linh đã biết hết mọi chuyện, dùng ngón trỏ chạm vào má của cô: “Còn chưa hỏi em, nhìn cái gì mê mẩn vậy, còn giẫm lên cành cây nữa?”
“Hoa, bên kia có một bụi hoa. Rất đẹp, là loại hoa em chưa từng thấy qua.”
Vốn tưởng rằng Văn Bách Linh sẽ cười cô, ngắm hoa cũng có thể làm mình ngã, nhưng anh chỉ gật đầu: “Anh biết rồi.”
“Anh cũng biết bên kia có hoa? Anh nhìn thấy sao? Có phải rất đẹp không?”
Nhưng Văn Bách Linh lắc đầu: “Là hiểu cảm giác bị mê hoặc của em.”
Về phần hiểu được khi nào, Văn Bách Linh nói anh có rất nhiều khoảnh khắc tương tự như lúc Thang Yểu ngắm hoa.
Năm ấy ở trang viên rượu vang lo chuyện bao đồng, tiện thể đưa cô về nội thành;
Chủ động chào hỏi trong hầm xe;
Nhắn tin cho cô và hỏi khi nào cô mời cơm;
Những chuyện này đều do anh làm trong vô thức, “chẳng hề hay biết”, đợi đến khi Văn Bách Linh tự mình giật mình nhìn lại, quan sát kĩ mới phát hiện, rất nhiều cách hành sự cũng không giống anh, anh phá lệ rất nhiều, mà Thang Yểu đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Thời tiết nóng nực, dưa hấu trong mâm trái cây chín, rất ngọt.
Giữa trưa lúc mặt trời bao phủ, đám người này cũng sắp nóng đến chín, lại vừa cưỡi ngựa bắn tên, đều mồ hôi nhễ nhại. Mọi người ồn ào lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi, Văn Bách Linh và Thang Yểu cũng trở về phòng.
Văn Bách Linh có công việc phải xử lý, sau khi trở về phòng, Thang Yểu đi tắm rửa trước, đến khi cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện bạn trai vẫn còn đang làm việc.
Văn Bách Linh ngồi ở bên cạnh bàn gỗ trong phòng, điện thoại di động ở bên cạnh, đang mở loa, bên kia điện thoại là giọng của Văn Bách Kỳ.
Anh lại gõ nội dung gì đó trên bàn phím máy tính: “Em sẽ bảo trợ lý và bộ phận nghiên cứu phát triển liên hệ.”
Buổi tối lúc đốt lửa trại, Thang Yểu giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu thịt nướng, có người hỏi cô: “Sao Bách Linh vẫn còn chưa xuống?”
Cô nói hình như cả buổi chiều Văn Bách Linh đều bận rộn công việc, vừa rồi vào phòng tắm tắm rửa, chắc là sẽ tới ngay.
Bà xã Phí Dụ Chi ở bên cạnh Thang Yểu, còn có Phí Lâm, ba cô gái cùng nhau tán gẫu, nói lúc đàn ông nghiêm túc làm việc, đúng là khá hấp dẫn.
Thang Yểu mở một gói cánh gà ra, gật đầu nói phải.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cánh gà nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh buổi chiều Văn Bách Linh làm việc.
Bộ trang phục cưỡi ngựa và giày mang lúc cưỡi ngựa còn chưa kịp thay, chân dài miên man, cầm cây bút máy màu trắng của cô ghi chép trên sổ, cúi đầu mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, đúng là vô cùng quyến rũ.
Bạn trai của mình đương nhiên là thấy thế nào cũng đẹp, Thang Yểu nhịn không được khen vài câu với hai người bọn họ, nói lúc anh nghe điện thoại công việc đã cảm thấy rất ngầu, rất nhiều câu cô đều nghe không hiểu.
“Lúc học đại học tôi có đọc mấy quyển sách về tài chính.”
Phí Lâm cũng nói: “Bách Linh rất lợi hại, bố mẹ em ở nhà luôn khen ngợi anh ấy. Trước đây nhà họ gặp phải chuyện lớn như vậy, nếu không có anh Bách Linh, có lẽ bây giờ công ty cũng sẽ không phát triển thuận lợi, em cảm thấy anh ấy lợi hại hơn anh Bách Kỳ, đỉnh hơn anh trai em nhiều. Nếu Bách Linh muốn, cũng có thể làm người nối nghiệp.”
Phí Dụ Chi ở bên cạnh ăn hoa quả, nghe nói như thế, phun phốc phốc ra hai hạt dưa hấu: “Làm người nối nghiệp gì chứ, Bách Linh không có dã tâm ấy đâu, cậu ấy có não yêu đương, tâm chỉ hướng về Thang Yểu.”
Ngay cả những người bạn khác nghe xong cũng bật cười, ồn ào: “Ồ ồ, trái tim chỉ hướng về Thang Yểu à?”
Thang Yểu rất ngượng ngùng.
Cô cúi đầu, định làm bộ nghiêm túc xiên cánh gà, không để ý tới bọn họ.
Lúc này Văn Bách Linh đã tắm rửa xong, từ xa đã nghe thấy đám người lớn giọng trêu chọc anh.
Anh thay đổi quần áo mùa hè, lúc này nhẹ nhàng khoan khoái ngồi bên cạnh Thang Yểu, thêm mắm dặm muối vào lời đồn chỉ có não yêu đương của mình: “Nói đúng thật đấy. Đúng là trái tim tôi chỉ hướng về Thang Yểu.”
Đám bạn bè ầm ĩ, nói hai người bọn họ sớm muộn gì cũng kết hôn, phải chuẩn bị một cái hồng bao lớn hơn tí nữa.
Chủ yếu là vì tình yêu này đi một đoạn đường dài không mấy dễ dàng.
Có một người bạn nói: “Tôi vừa kể cho vợ tôi nghe chuyện Bách Linh và Thang Yểu, vợ tôi nghe xong thì khóc luôn.”
Sau khi Văn Bách Linh xuống, thì không cần Thang Yểu phải làm gì nữa.
Anh đeo găng tay dùng một lần, nhận lấy cánh gà, đặt vào trong đĩa đã chuẩn bị, lại giúp nướng thịt, rắc nguyên liệu và lật mặt thịt nướng.
Khi cô thò đầu sang, hỏi tới lần thứ ba có cần giúp gì hay không, anh trả lời: “Không cần, để cô Thang đây làm cái này, thật sự là có hơi ‘dao trâu mổ gà’ quá.”
Cô sửng sốt, hỏi Văn Bách Linh nghe được từ này ở đâu.
Văn Bách Linh đưa cho cô một xiên cánh gà nướng: “Trong sổ ghi chép học tập của em.”
“Dao trâu mổ gà” là từ vựng khi Thang Yểu mượn danh giáo viên, đi đến các học viện khác dự thính đã ghi chép lại. Từ này xuất phát từ “Hậu Hán Thư”, trong câu chuyện còn nhắc tới “Tiêu Vĩ Cầm”.
*Đồng yên: ý chỉ dùng người tài không đúng chỗ, người tài năng mà chỉ phân những việc lặt vặt.
Lúc ấy nghe qua, cô cảm thấy rất thú vị, nên ghi nhớ.
Quyển sổ tay kia cô mang theo bên người, đặt ở trên bàn, đoán chừng là buổi chiều khi Văn Bách Linh dùng bút máy của cô, trong lúc vô tình đã nhìn thấy.
Anh nói, bạn gái đã tiến bộ như vậy, anh cũng phải xem nhiều học nhiều, tránh cho sau này bị ghét bỏ, không phải trên tiến sĩ, nhưng cũng không dám kém quá nhiều mà có đúng không?
Thang Yểu thổi thổi cánh gà, cắn một ngụm lớn.
Đột nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên cùng đám Văn Bách Linh đến trường đua ngựa này, anh cũng tự mình làm như vậy, nướng đồ ăn cho cô ăn.
Trong nhóm này, có một người bạn làm trong ngành điện ảnh.
Mấy năm gần đây không tiến triển lắm, đầu tư được vài kịch bản cứ nghĩ rằng cũng được, lúc công chiếu lại chằng bằng những bộ phim thương mại kia, thật tức mà.
Ra ngoài giải sầu, cũng khó tránh khỏi còn canh cánh trong lòng, ăn thịt nướng mà lòng vẫn còn đặt ở chỗ anh ta đầu tư, quay đầu hỏi người bên ngoài: “Các cậu nói xem, mắt tôi tuyển diễn viên không phải cũng được sao, các cậu xem đánh giá bộ phim trước của tôi, sao rất nhiều người nói nhân vật chính trông cụt hứng.”
Hỏi một vòng, đến chỗ Văn Bách Linh, Văn Bách Linh không có hiểu biết sâu gì về ngành nghề này nên không tiện cho ý kiến, lấy một chuỗi thịt dê chặn miệng người ta: “Tôi làm sao hiểu đầu tư điện ảnh và truyền hình?”
Người bạn kia lôi kéo Văn Bách Linh: “Vậy thẩm mỹ của cậu không thành vấn đề chứ, cậu xem thấy nữ minh tinh nào hợp mắt, tôi thử xem có thể sắp xếp trong phim của tôi không?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, Phí Dụ Chi đã thay đổi thành ánh mắt xem kịch vui.
Thang Yểu còn đang chuyên tâm bóc xương cánh gà, bỗng nhiên nghe thấy Văn Bách Linh nói tên của cô: “Thẩm mỹ của tôi không phải ở chỗ đấy, cứ như Thang Yểu đây, điểm nào cũng thích.”
Bạn bè: “...”
Một người bạn khác lấy lại tinh thần: “Vậy nếu nói thế, bức ảnh trong tay tôi, Bách Linh, cậu ra giá đi.”
Điện thoại di động mở ra đưa tới, giống như là máy tính bảng loại nhỏ, người trong ảnh là Thang Yểu.
Cô ung dung kéo dây cương ngựa trắng, tóc ngắn ngang vai, mềm mại theo gió phiêu đãng.
Ngựa đang chạy, sợi dây chuyền ngọc Thang Yểu đeo từ trong cổ áo chui ra, sáng lấp lánh.
Người bạn này yêu thích chụp ảnh, ảnh chụp không tệ, sau lưng Thang Yểu là rừng cây yên tĩnh, cô giống như công chúa đi tới.
Văn Bách Linh không rời mắt khỏi tấm ảnh, thuận miệng nói: “Giá cậu ra.”
Bạn anh vươn ba ngón tay, quơ quơ, Văn Bách Linh sảng khoái kêu ba ngàn, bị Thang Yểu khẩn trương giữ chặt.
Cô kéo anh như vậy, các bạn anh đều nở nụ cười: “Đừng nhốn nháo nữa, doạ Thang Yểu rồi kìa, đều là anh em cả, còn có thể thật sự muốn tiền bạn trai em sao?”
Thang Yểu trốn sau lưng Văn Bách Linh.
Nghe thấy Văn Bách Linh nói rất dịu dàng: “Đừng doạ cô ấy.”
Cảm giác được che chở, thật sự rất an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.