Chương 63
Thù Vỉ
07/03/2024
"Họ thực sự rất phù hợp với nhau đấy."
Ngôi nhà tuy diện tích rộng nhưng luôn ấm cúng khi có Thang Yểu ở bên.
Văn Bách Linh rất thích nghe Thang Yểu kể chuyện, bất kỳ chuyện gì, anh cảm thấy chia sẻ chính là biểu hiện của tình yêu.
Anh đã làm xong công việc, gập laptop lại, ôm Thang Yểu vào lòng, đổi chủ đề “Làm sao.”
Thang Yểu xoay người trong lòng anh, ngồi lên đùi anh, hỏi: “Vậy trước tiên hãy kể cho em nghe về Hàn Hạo đi.”
Điều này hơi khó khăn đối với Văn Bách Linh.
Bản chất anh không phải là người thích buôn chuyện, rất nhiều thứ anh đều nghe vào tai này và ra tai kia, không nhớ được, không giống như Phí Dụ Chi và những người khác, những đề tài kiểu này họ có thể tám suốt đêm.
Thang Yểu tức giận đứng dậy: "Cái kia, không, làm, nữa."
"..."
Văn Bách Linh nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra một số chuyện vặt vãnh mà mình đã nghe được vào cuối năm ngoái.
Nghe bạn bè kể rằng Hàn Hạo đang ở nước ngoài, gần như phải sống lang thang trên đường phố.
Trước đây từng giàu có đến mức nào, Hàn Hạo không thể chịu được cảnh ngộ hiện tại, tìm người vay tiền để đánh bạc, cố gắng vực dậy trở lại mà không hề biết rằng mình chỉ là thứ rau hẹ trong ngành.
Có lẽ ông trời cũng khó có thể nhìn một người đàn ông như Hàn Hạo lần nữa làm tiểu nhân đắc chí.
Có người nói Hàn Hạo thua liên tiếp nửa năm, không trả được nợ, bị chủ nợ bao vây đấm đá ở góc đường.
Thang Yểu thừa nhận mình là kẻ hẹp hòi, khi nghe tin Hàn Hạo xui xẻo, cô đã muốn chạy ra khỏi nhà và đốt hai quả pháo.
Cô chộp lấy điện thoại di động, định chạy đi, nói sẽ gọi điện cho dì út để báo tin.
Văn Bách Linh kéo cổ tay cô, nheo mắt lại: “Vừa rồi hình như chúng ta không nói như vậy.”
Cô quay người lại, dùng các kiểu làm nũng học từ nhóm Lữ Thiên và Trần Di Kỳ, hai cánh tay giơ lên quá đỉnh đầu, làm cho anh một trái tim to lớn, vặn eo lắc mông trái phải. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Phương pháp này cũ đến hiện nay ít thấy, nhưng Văn Bách Linh lại thực sự trúng chiêu này của Thang Yểu.
Nói cách khác, anh hài lòng với bất cứ điều gì Thang Yểu làm.
Dường như anh đang cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm chỉnh nhưng không thể nhịn được, cuối cùng nghiêng đầu mỉm cười.
Văn Bách Linh nghe thấy Thang Yểu ở trong phòng gọi điện thoại cho dì út, vui vẻ nói chuyện với dì cô về cuộc đời đáng thương thích đáng của một tên lâu la.
Văn Bách Linh tựa lưng vào ghế sofa bật cười, cũng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phí Dụ Chi, hỏi Phí Dụ Chi, gần đây có đồn đại chuyện phiếm cấp cao nào nữa không.
Phí Dụ Chi trả lời sau một giây
"..."
"Chuyện phiếm còn chia cấp cao cấp thấp à."
Sau đó chỉ đơn giản gọi điện thoại tới: "Em còn tưởng điện thoại di động của anh bị trộm mất đấy, không thì sao anh lại nghe chuyện phiếm tin đồn, anh bệnh đấy à."
Mấy ngày sau, Thang Yểu vừa mới thi bằng lái xe, lúc lái xe về nhà lỡ làm xước xe, trong lòng có chút khó chịu.
Văn Bách Linh dâng ra hết những câu chuyện bàn tán mà anh có thể tìm được từ bạn bè, nhưng vẫn ngại chưa đủ, ôm cô an ủi, sau đó nói không bằng anh kể cho em nguồn gốc tên của anh trai anh và của anh nhé.
Cuối cùng Thang Yểu cũng cười: "Văn Bách Linh, anh tưởng em mắc bệnh Alzheimer đấy à? Tên Linh tên Kỳ của hai anh em anh đều có nguồn gốc từ thảo dược Trung Quốc, Thiến Thiến đã nói với em 800 lần rồi."
Bạn của Văn Bách Linh cho biết đang kinh doanh, mới đầu còn tưởng là đùa.
Thế nhưng khi bạn bè gặp nhau vào tiệc liên hoan cuối mùa hạ mới nghe tin người bạn đó đã mua được một căn nhà ở ngoại ô và đang sửa sang, số tiền bỏ vào đó rất lớn.
Trong những cuộc trò chuyện trong bữa tối, họ vẫn nói chuyện vui cười, vẫn tranh cãi ngày càng lớn hơn những loại chuyện như xem ai là cha mày, trao đổi những câu chuyện phiếm trong vòng tròn bạn bè của họ.
Ngay cả lần say rượu cuối cùng của Phí Dụ Chi khiến cậu ta ra cửa té ngã, phải nhập viện vì bị bong gân chân cũng bị lấy ra trêu chọc.
"Cái chân này của Phí Dụ Chi ấy, không khéo nào về đi nhúng trong tiệm thuốc của chúng tôi đi, biết đâu lại khỏi đấy."
Người bạn kia vỗ ngực nói công thức tắm thảo dược của tôi là mời được một bác sĩ Trung y nổi tiếng điều chế ra.
Phí Ngọc Chi uống nửa ly rượu: “Sao không chữa khỏi bệnh gút của mình trước đi, tôi cũng không đến nỗi đau đớn lăn lộn trên giường khóc lóc đâu.”
Ở trong nhà, Văn Bách Linh cũng thường ba hoa một chút với Văn Bách Kỳ, cũng hay nói đùa Thang Yểu, nhưng trong nhóm này, anh lại có thể coi là một trong những người điềm tĩnh.
Anh không uống rượu không hút thuốc, chỉ uống một tách trà xem náo nhiệt.
Khi Thang Yểu đang thì thầm gì đó với Văn Bách Linh, bị một người bạn đã bắt gặp: "Chị dâu, hiệu sách của chị làm ăn tốt lắm. Hôm kia em lái xe đi ngang qua, cả con phố chỉ có hiệu sách đông đúc cơ man là người, không mấy chị giúp em quảng cáo đi?” Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Hiệu sách làm ăn không có lãi, rất nhiều người coi như thư viện, cũng có nhiều người vào chụp ảnh nên đúng là rất nổi.
Nhưng làm thế nào để quảng cáo?
Cô là một người nghiêm túc, sau khi nghe người bạn kia ngẫu nhiên nhắc đến điều này, cô đã ghi nhớ và về nhà thảo luận với Văn Bách Linh về cách làm sao để quảng cáo trong thực tế.
Thấy cô có hứng thú, Văn Bách Linh cũng nghiêm túc bàn bạc với cô.
Những ngày đó, cô tràn đầy nhiệt huyết đến mức đi làm về đều mang theo những ý tưởng mới để thảo luận với Văn Bách Linh, đồng thời ôm cứng laptop lên kế hoạch.
Kế hoạch được hoàn thành vào đầu mùa đông năm đó.
Trên núi có tuyết rơi nhẹ, cửa hàng mặt tiền của người bạn kia đã được sửa sang xong, tìm người thiết kế làm một loạt vé đặc biệt đẹp và mời mọi người vào xem thử.
Trước đó vui đùa đó ra thế mà lại nghiêm túc thực hiện một chút, suối nước nóng bốc hơi sương mù, khung cảnh tuyết nhân tạo và đôi người tuyết, chai rượu vang đỏ đắt tiền nhét trong tuyết, những tấm ván nổi với trái cây, đồ ăn nhẹ nhiều màu sắc đẹp đẽ.
Cả nhóm ngâm mình trong suối nước nóng, sau mặc áo choàng tắm ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi trò chuyện.
Hôm đó Tôn Tự và Lữ Thiên cũng đến.
Tôn Tự được mời quay một đoạn video ngắn, đăng lên diễn đàn, lập hot search trong cùng thành phố, đây cũng là một hình thức quảng cáo.
Lữ Thiên không có việc gì làm, cô ấy chỉ ở đây để thư giãn.
Khi nói về hiệu sách, Thang Yểu nói tâng trên của "Yểu" đã được thiết kế như một quán trà tự phục vụ.
Bên trong quán trà, khắp các bức tường đều có những tấm lưới acrylic, bày đủ loại trà. Trà đen, trà xanh, trà trắng, thậm chí cả trà trái cây và trái cây sấy khô cắt lát cũng có, muốn gì cũng được, nước nóng tùy ý đổ đầy.
Mức phí rất rẻ, được khá nhiều khách hàng ưa chuộng.
"Lợi nhuận ít, doanh thu cao." Thang Yểu nói.
Quảng cáo cho bạn bè cũng ở đại sảnh quán trà, uống trà bồi bổ sức khỏe tự phục vụ và thêm một ít tiền sẽ có thể nhận được vé vào suối nước nóng trong thời gian khai trương, bán được rất nhiều.
Người bạn kia vui mừng đến mức xách luôn chai rượu vang đỏ từ xa đến, hét lên muốn mời Thang Yểu và Văn Bách Linh ăn cơm.
Thang Yểu ngượng ngùng, cho rằng đây chỉ là tình bạn, không cần khách khí như vậy, liền dùng tay chọc Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh hiểu ý của cô, mỉm cười nói với bạn mình rằng không cần mời cơm, sau này đi đám cưới mừng nhiều hơn là được.
Lữ Thiên đang cầm điện thoại di động chụp ảnh chung với mọi người rồi gửi vào nhóm chung ba người lập khi còn đi học, nghe được lời nói của Văn Bách Linh, cô ấy lặng lẽ thở dài nói: “Đã lâu không gặp Trần Di Kỳ, chị em chúng ta nên tụ tập một lần đi. Chờ khi cậu kết hôn thì bảo Trần Di Kỳ xin một đợt nghỉ đông, đến Bắc Kinh nghỉ dưỡng vài ngày.” Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Dừng một chút, Lữ Thiên lại nói thêm: “Thật mong hai người kết hôn thật sớm.”
Thang Yểu còn chưa kịp trả lời, đã nghe Văn Bách Linh nói: “Cái đó ai mà không muốn chữ.”
Trong nhóm có động tĩnh.
Trần Di Kỳ nói cô ấy đang tăng ca, rất hâm mộ họ có thể ở gần nhau, nói lúc nào cô ấy cũng có thể đến gặp họ.
Lữ Thiên giống như một phóng viên tiền tuyến, quay những đoạn video nhỏ về khung cảnh xung quanh gửi vào nhóm, nói rằng sẽ đưa cô ấy đi tham quan.
Vài phút sau, Trần Di Kỳ gửi ảnh chụp màn hình video, có một người được khoanh tròn.
Trong tin nhắn thoại, Trần Di Kỳ rùng mình nói, nhìn vào khuôn mặt này, cô ấy thấy cả cơ thể lạnh lẽo.
Thang Yểu nhìn về phía ảnh chụp màn hình, nhận ra khuôn mặt kia.
Khi đó, Trần Di Kỳ bị lừa, kẻ lừa đảo đã dùng ảnh chụp của bạn Văn Bách Linh để lời ngon tiếng ngọt với bạn cùng phòng của cô.
Hình ảnh năm đó lại hiện về trong trí óc.
Khi Thang Yểu và Lữ Thiên đỡ Trần Di Kỳ mất hết tinh thần ra khỏi đồn cảnh sát, gặp được người bạn kia. Người bạn kia đeo khẩu trang bước ra khỏi xe, nói buổi lễ chưa xong mà đã phải ra ngoài, lời lẽ nhanh và sắc bén, đánh vỡ giấc mộng mà Trần Di Kỳ tưởng không có khả năng tỉnh lại.
Nhưng thời điểm đó, người bạn này vẫn được coi là một công tử trẻ phóng khoáng, ngày nào cũng tập thể dục và làm việc nên giữ được vóc dáng rất cân đối.
Dùng những bức ảnh của anh ấy, đúng là dễ đi lừa.
Bây giờ bạn ấy đã tăng hơn 30 cân, phúc hậu hơn rất nhiều, còn bị Phí Dụ Chi trêu là giống dì cả của cậu ta.
Thật khó để Trần Di Kỳ còn nhận ra anh ấy.
Đương nhiên, Thang Yểu không thể nói ra những câu cảm thán này, mà chỉ chọn lúc không có người bên cạnh, mới nói nhỏ vào tai Văn Bách Linh.
Ai ngờ lại có người bị ngã kẹt vào tấm thảm lông lộn xộn đối diện sofa.
Không trúng ai lại trúng phải cậu Phí to mồm.
Phí Dụ Chi vén chăn lên và ngồi dậy với đôi mắt sáng rực.
Cậu ta đã làm bố rồi, nhưng vẫn không hề trầm ổn thành thục, cậu ta cười lớn và gọi người bạn béo: “Này, ngày xưa nó thế, mà chỉ sợ bây giờ không còn tên đồ tể nào chịu trộm ảnh của cậu nữa đâu, béo quá chả lừa được ai nữa rồi.”
Lúc đầu, anh bạn đó còn cực kỳ lịch sự giải thích rằng gia đình có một thẩm mỹ viện, béo một chút cũng tốt vì có nhiều collagen nên sẽ không dễ bị nhăn.
Sau khi nghe Phí Dụ Chi nói từ "béo" quánhiều lần, tĩnh mạch trên thái dương của anh ấy nổi lên, dứt khoát lao vào cậu ta: "Nói vớ vẩn, con mẹ mày!"
Dù sao lời nói ban đầu cũng là từ miệng cô mà ra, Thang Yểu hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, cô nhỏ giọng hỏi Văn Bách Linh xem bạn anh có tức giận không.
Văn Bách Linh nói không.
Phí Dụ Chi và những người bạn của anh đều là bạn thời thơ ấu, họ đã chửi bới nhau từ khi còn nhỏ rồi.
Khi Phí Dụ Chi và bạn của anh còn đi học, họ từng chơi trò chơi hai người ba chân, hai người rất đồng lòng, có nạn cùng chịu, họ từng cùng nhau mất răng cửa, đều nói chuyện lọt gió mà vẫn phải cho nhau vài cái nhận xét khiếm nhã. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Khi trưởng thành, cùng nhau đến khu vui chơi vượt thác, hai người bạn này sẽ xé áo mưa dùng một lần của nhau trước khi dòng nước ập đến.
Chuyện xưa không nói nữa, mới ba ngày trước Phí Dụ Chi đã lao xe vào tảng đá trước một nhà hàng và nhận được 10 tràng cười liên tiếp kéo dài 60 giây từ bạn bè như "chúc mừng".
"Thù cũ ấy mà, đừng bận tâm đến họ."
Thang Yểu không khỏi bật cười.
Cuộc trò chuyện nhóm trên điện thoại di động của cô vẫn tiếp tục, sau ngần ấy năm, Trần Di Kỳ, người run rẩy trước đồn cảnh sát hồi đó, đã đổi hai người bạn trai, Lữ Thiên đang mang thai và Thang Yểu chuẩn bị kết hôn.
Và người đàn ông cô sắp cưới đang ở ngay bên cạnh cô.
Vào mùa đông, spa của một người bạn đã giới thiệu một chương trình mới là chương trình "trà quanh bếp" phổ biến mà họ học từ Internet.
Một chiếc ấm đất sét đỏ nhỏ được đặt trên bếp than quây, nước trà sôi lên ùng ục, bốc hơi nghi ngút.
Thật là một bức tranh ấm cúng nếu có người quây quần quanh bếp lửa uống trà. Tuy nhiên, giá trà ở nơi này không hề rẻ nên không có tính nhân văn cho lắm.
Văn Bách Linh giữ tay cầm ở bên sườn ấm và rót trà nóng vào cốc.
Người bạn đó nói: “Anh Văn, mô hình trà bồi bổ sức khỏe của chị dâu khá hay đó, em cũng muốn mua một cái, không ấy anh về nói chuyện với chị dâu giúp em đi.”
Văn Bách Linh liếc nhìn cậu ra một cái: “Cậu đi tự hỏi đi, đừng chơi bài ưu ái với tôi.”
Đang trò chuyện thì điện thoại trên bàn của anh reo lên.
Đó là mẹ Văn.
Mẹ Văn nói rằng chiếc váy cưới thiết kế riêng cho Thang Yểu đã được làm xong, nhà thiết kế muốn mời Thang Yểu dành thời gian đến xem vào hai ngày tới.
Ngày thường, Thang Yểu phải lên lớp nên Văn Bách Linh gửi tin nhắn cho cô.
Nửa giờ sau, điện thoại di động của anh vang lên.
Văn Bách Linh nhấc điện thoại di động lên, người bạn ngồi cạnh anh cũng ló đầu ra xem, chưa thấy nội dung gì, chỉ mơi thấy tên người gửi là “Tiểu Hạnh”, Văn Bách Linh đã đứng dậy, lấy chìa khóa xe trên bàn, nhìn có vẻ chuẩn bị đi.
“Tối nay anh không ăn cơm với bọn em sao?” Cậu ta hỏi.
Ngoài cửa sổ là những ngọn núi trùng điệp phủ đầy tuyết nhẹ, suối nước nóng phủ đầy sương mù.
Thời trang dường như là một vòng tuần hoàn, và bảng màu năm nay cũng tương tự như những năm trước.
Chiếc áo khoác lông vũ trên ghế sofa vải màu trắng là Văn Bách Linh mới mua, có màu xanh lá cây rất đặc biệt, giống như “tre non”, màu của tre mới mọc vào mùa xuân.
Văn Bách Linh mặc áo khoác vào, mỉm cười nhớ tới câu nói “Gió xuân mát mẻ vó ngựa nhanh”(*) của Mạnh Giao.
(*) Bài thơ "Đăng khoa hậu" (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao thời Đường.
Anh nói: “Không ăn với các cậu đâu, nghe nói váy cưới của Thang Yểu đã chuẩn bị xong nên tôi đến đón cô ấy đi làm về thử váy cưới cho.”
Mùa đông năm nay, thủ đô chỉ có vài lần tuyết rơi, ấm áp đến mức người ta luôn nghĩ rằng mùa xuân sẽ sớm đến. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Khi hoa xuân lại nở, Văn Bách Linh sẽ cưới Thang Yểu.
Trong một bữa tiệc sinh nhật của anh, một người bạn đã hỏi anh có điều ước gì không.
Trước mặt Văn Bách Linh là chiếc bánh fondant xếp mười mấy tầng, anh ngẫm nghĩ, mỉm cười đáp lại.
“Tôi cũng không có mong muốn gì đặc biệt, chỉ mong đến cuối đời Thang Yểu vẫn ở bên cạnh tôi.”
Hoàn toàn văn.
Ngôi nhà tuy diện tích rộng nhưng luôn ấm cúng khi có Thang Yểu ở bên.
Văn Bách Linh rất thích nghe Thang Yểu kể chuyện, bất kỳ chuyện gì, anh cảm thấy chia sẻ chính là biểu hiện của tình yêu.
Anh đã làm xong công việc, gập laptop lại, ôm Thang Yểu vào lòng, đổi chủ đề “Làm sao.”
Thang Yểu xoay người trong lòng anh, ngồi lên đùi anh, hỏi: “Vậy trước tiên hãy kể cho em nghe về Hàn Hạo đi.”
Điều này hơi khó khăn đối với Văn Bách Linh.
Bản chất anh không phải là người thích buôn chuyện, rất nhiều thứ anh đều nghe vào tai này và ra tai kia, không nhớ được, không giống như Phí Dụ Chi và những người khác, những đề tài kiểu này họ có thể tám suốt đêm.
Thang Yểu tức giận đứng dậy: "Cái kia, không, làm, nữa."
"..."
Văn Bách Linh nhắm mắt lại, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra một số chuyện vặt vãnh mà mình đã nghe được vào cuối năm ngoái.
Nghe bạn bè kể rằng Hàn Hạo đang ở nước ngoài, gần như phải sống lang thang trên đường phố.
Trước đây từng giàu có đến mức nào, Hàn Hạo không thể chịu được cảnh ngộ hiện tại, tìm người vay tiền để đánh bạc, cố gắng vực dậy trở lại mà không hề biết rằng mình chỉ là thứ rau hẹ trong ngành.
Có lẽ ông trời cũng khó có thể nhìn một người đàn ông như Hàn Hạo lần nữa làm tiểu nhân đắc chí.
Có người nói Hàn Hạo thua liên tiếp nửa năm, không trả được nợ, bị chủ nợ bao vây đấm đá ở góc đường.
Thang Yểu thừa nhận mình là kẻ hẹp hòi, khi nghe tin Hàn Hạo xui xẻo, cô đã muốn chạy ra khỏi nhà và đốt hai quả pháo.
Cô chộp lấy điện thoại di động, định chạy đi, nói sẽ gọi điện cho dì út để báo tin.
Văn Bách Linh kéo cổ tay cô, nheo mắt lại: “Vừa rồi hình như chúng ta không nói như vậy.”
Cô quay người lại, dùng các kiểu làm nũng học từ nhóm Lữ Thiên và Trần Di Kỳ, hai cánh tay giơ lên quá đỉnh đầu, làm cho anh một trái tim to lớn, vặn eo lắc mông trái phải. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Phương pháp này cũ đến hiện nay ít thấy, nhưng Văn Bách Linh lại thực sự trúng chiêu này của Thang Yểu.
Nói cách khác, anh hài lòng với bất cứ điều gì Thang Yểu làm.
Dường như anh đang cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm chỉnh nhưng không thể nhịn được, cuối cùng nghiêng đầu mỉm cười.
Văn Bách Linh nghe thấy Thang Yểu ở trong phòng gọi điện thoại cho dì út, vui vẻ nói chuyện với dì cô về cuộc đời đáng thương thích đáng của một tên lâu la.
Văn Bách Linh tựa lưng vào ghế sofa bật cười, cũng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phí Dụ Chi, hỏi Phí Dụ Chi, gần đây có đồn đại chuyện phiếm cấp cao nào nữa không.
Phí Dụ Chi trả lời sau một giây
"..."
"Chuyện phiếm còn chia cấp cao cấp thấp à."
Sau đó chỉ đơn giản gọi điện thoại tới: "Em còn tưởng điện thoại di động của anh bị trộm mất đấy, không thì sao anh lại nghe chuyện phiếm tin đồn, anh bệnh đấy à."
Mấy ngày sau, Thang Yểu vừa mới thi bằng lái xe, lúc lái xe về nhà lỡ làm xước xe, trong lòng có chút khó chịu.
Văn Bách Linh dâng ra hết những câu chuyện bàn tán mà anh có thể tìm được từ bạn bè, nhưng vẫn ngại chưa đủ, ôm cô an ủi, sau đó nói không bằng anh kể cho em nguồn gốc tên của anh trai anh và của anh nhé.
Cuối cùng Thang Yểu cũng cười: "Văn Bách Linh, anh tưởng em mắc bệnh Alzheimer đấy à? Tên Linh tên Kỳ của hai anh em anh đều có nguồn gốc từ thảo dược Trung Quốc, Thiến Thiến đã nói với em 800 lần rồi."
Bạn của Văn Bách Linh cho biết đang kinh doanh, mới đầu còn tưởng là đùa.
Thế nhưng khi bạn bè gặp nhau vào tiệc liên hoan cuối mùa hạ mới nghe tin người bạn đó đã mua được một căn nhà ở ngoại ô và đang sửa sang, số tiền bỏ vào đó rất lớn.
Trong những cuộc trò chuyện trong bữa tối, họ vẫn nói chuyện vui cười, vẫn tranh cãi ngày càng lớn hơn những loại chuyện như xem ai là cha mày, trao đổi những câu chuyện phiếm trong vòng tròn bạn bè của họ.
Ngay cả lần say rượu cuối cùng của Phí Dụ Chi khiến cậu ta ra cửa té ngã, phải nhập viện vì bị bong gân chân cũng bị lấy ra trêu chọc.
"Cái chân này của Phí Dụ Chi ấy, không khéo nào về đi nhúng trong tiệm thuốc của chúng tôi đi, biết đâu lại khỏi đấy."
Người bạn kia vỗ ngực nói công thức tắm thảo dược của tôi là mời được một bác sĩ Trung y nổi tiếng điều chế ra.
Phí Ngọc Chi uống nửa ly rượu: “Sao không chữa khỏi bệnh gút của mình trước đi, tôi cũng không đến nỗi đau đớn lăn lộn trên giường khóc lóc đâu.”
Ở trong nhà, Văn Bách Linh cũng thường ba hoa một chút với Văn Bách Kỳ, cũng hay nói đùa Thang Yểu, nhưng trong nhóm này, anh lại có thể coi là một trong những người điềm tĩnh.
Anh không uống rượu không hút thuốc, chỉ uống một tách trà xem náo nhiệt.
Khi Thang Yểu đang thì thầm gì đó với Văn Bách Linh, bị một người bạn đã bắt gặp: "Chị dâu, hiệu sách của chị làm ăn tốt lắm. Hôm kia em lái xe đi ngang qua, cả con phố chỉ có hiệu sách đông đúc cơ man là người, không mấy chị giúp em quảng cáo đi?” Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Hiệu sách làm ăn không có lãi, rất nhiều người coi như thư viện, cũng có nhiều người vào chụp ảnh nên đúng là rất nổi.
Nhưng làm thế nào để quảng cáo?
Cô là một người nghiêm túc, sau khi nghe người bạn kia ngẫu nhiên nhắc đến điều này, cô đã ghi nhớ và về nhà thảo luận với Văn Bách Linh về cách làm sao để quảng cáo trong thực tế.
Thấy cô có hứng thú, Văn Bách Linh cũng nghiêm túc bàn bạc với cô.
Những ngày đó, cô tràn đầy nhiệt huyết đến mức đi làm về đều mang theo những ý tưởng mới để thảo luận với Văn Bách Linh, đồng thời ôm cứng laptop lên kế hoạch.
Kế hoạch được hoàn thành vào đầu mùa đông năm đó.
Trên núi có tuyết rơi nhẹ, cửa hàng mặt tiền của người bạn kia đã được sửa sang xong, tìm người thiết kế làm một loạt vé đặc biệt đẹp và mời mọi người vào xem thử.
Trước đó vui đùa đó ra thế mà lại nghiêm túc thực hiện một chút, suối nước nóng bốc hơi sương mù, khung cảnh tuyết nhân tạo và đôi người tuyết, chai rượu vang đỏ đắt tiền nhét trong tuyết, những tấm ván nổi với trái cây, đồ ăn nhẹ nhiều màu sắc đẹp đẽ.
Cả nhóm ngâm mình trong suối nước nóng, sau mặc áo choàng tắm ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi trò chuyện.
Hôm đó Tôn Tự và Lữ Thiên cũng đến.
Tôn Tự được mời quay một đoạn video ngắn, đăng lên diễn đàn, lập hot search trong cùng thành phố, đây cũng là một hình thức quảng cáo.
Lữ Thiên không có việc gì làm, cô ấy chỉ ở đây để thư giãn.
Khi nói về hiệu sách, Thang Yểu nói tâng trên của "Yểu" đã được thiết kế như một quán trà tự phục vụ.
Bên trong quán trà, khắp các bức tường đều có những tấm lưới acrylic, bày đủ loại trà. Trà đen, trà xanh, trà trắng, thậm chí cả trà trái cây và trái cây sấy khô cắt lát cũng có, muốn gì cũng được, nước nóng tùy ý đổ đầy.
Mức phí rất rẻ, được khá nhiều khách hàng ưa chuộng.
"Lợi nhuận ít, doanh thu cao." Thang Yểu nói.
Quảng cáo cho bạn bè cũng ở đại sảnh quán trà, uống trà bồi bổ sức khỏe tự phục vụ và thêm một ít tiền sẽ có thể nhận được vé vào suối nước nóng trong thời gian khai trương, bán được rất nhiều.
Người bạn kia vui mừng đến mức xách luôn chai rượu vang đỏ từ xa đến, hét lên muốn mời Thang Yểu và Văn Bách Linh ăn cơm.
Thang Yểu ngượng ngùng, cho rằng đây chỉ là tình bạn, không cần khách khí như vậy, liền dùng tay chọc Văn Bách Linh.
Văn Bách Linh hiểu ý của cô, mỉm cười nói với bạn mình rằng không cần mời cơm, sau này đi đám cưới mừng nhiều hơn là được.
Lữ Thiên đang cầm điện thoại di động chụp ảnh chung với mọi người rồi gửi vào nhóm chung ba người lập khi còn đi học, nghe được lời nói của Văn Bách Linh, cô ấy lặng lẽ thở dài nói: “Đã lâu không gặp Trần Di Kỳ, chị em chúng ta nên tụ tập một lần đi. Chờ khi cậu kết hôn thì bảo Trần Di Kỳ xin một đợt nghỉ đông, đến Bắc Kinh nghỉ dưỡng vài ngày.” Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Dừng một chút, Lữ Thiên lại nói thêm: “Thật mong hai người kết hôn thật sớm.”
Thang Yểu còn chưa kịp trả lời, đã nghe Văn Bách Linh nói: “Cái đó ai mà không muốn chữ.”
Trong nhóm có động tĩnh.
Trần Di Kỳ nói cô ấy đang tăng ca, rất hâm mộ họ có thể ở gần nhau, nói lúc nào cô ấy cũng có thể đến gặp họ.
Lữ Thiên giống như một phóng viên tiền tuyến, quay những đoạn video nhỏ về khung cảnh xung quanh gửi vào nhóm, nói rằng sẽ đưa cô ấy đi tham quan.
Vài phút sau, Trần Di Kỳ gửi ảnh chụp màn hình video, có một người được khoanh tròn.
Trong tin nhắn thoại, Trần Di Kỳ rùng mình nói, nhìn vào khuôn mặt này, cô ấy thấy cả cơ thể lạnh lẽo.
Thang Yểu nhìn về phía ảnh chụp màn hình, nhận ra khuôn mặt kia.
Khi đó, Trần Di Kỳ bị lừa, kẻ lừa đảo đã dùng ảnh chụp của bạn Văn Bách Linh để lời ngon tiếng ngọt với bạn cùng phòng của cô.
Hình ảnh năm đó lại hiện về trong trí óc.
Khi Thang Yểu và Lữ Thiên đỡ Trần Di Kỳ mất hết tinh thần ra khỏi đồn cảnh sát, gặp được người bạn kia. Người bạn kia đeo khẩu trang bước ra khỏi xe, nói buổi lễ chưa xong mà đã phải ra ngoài, lời lẽ nhanh và sắc bén, đánh vỡ giấc mộng mà Trần Di Kỳ tưởng không có khả năng tỉnh lại.
Nhưng thời điểm đó, người bạn này vẫn được coi là một công tử trẻ phóng khoáng, ngày nào cũng tập thể dục và làm việc nên giữ được vóc dáng rất cân đối.
Dùng những bức ảnh của anh ấy, đúng là dễ đi lừa.
Bây giờ bạn ấy đã tăng hơn 30 cân, phúc hậu hơn rất nhiều, còn bị Phí Dụ Chi trêu là giống dì cả của cậu ta.
Thật khó để Trần Di Kỳ còn nhận ra anh ấy.
Đương nhiên, Thang Yểu không thể nói ra những câu cảm thán này, mà chỉ chọn lúc không có người bên cạnh, mới nói nhỏ vào tai Văn Bách Linh.
Ai ngờ lại có người bị ngã kẹt vào tấm thảm lông lộn xộn đối diện sofa.
Không trúng ai lại trúng phải cậu Phí to mồm.
Phí Dụ Chi vén chăn lên và ngồi dậy với đôi mắt sáng rực.
Cậu ta đã làm bố rồi, nhưng vẫn không hề trầm ổn thành thục, cậu ta cười lớn và gọi người bạn béo: “Này, ngày xưa nó thế, mà chỉ sợ bây giờ không còn tên đồ tể nào chịu trộm ảnh của cậu nữa đâu, béo quá chả lừa được ai nữa rồi.”
Lúc đầu, anh bạn đó còn cực kỳ lịch sự giải thích rằng gia đình có một thẩm mỹ viện, béo một chút cũng tốt vì có nhiều collagen nên sẽ không dễ bị nhăn.
Sau khi nghe Phí Dụ Chi nói từ "béo" quánhiều lần, tĩnh mạch trên thái dương của anh ấy nổi lên, dứt khoát lao vào cậu ta: "Nói vớ vẩn, con mẹ mày!"
Dù sao lời nói ban đầu cũng là từ miệng cô mà ra, Thang Yểu hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, cô nhỏ giọng hỏi Văn Bách Linh xem bạn anh có tức giận không.
Văn Bách Linh nói không.
Phí Dụ Chi và những người bạn của anh đều là bạn thời thơ ấu, họ đã chửi bới nhau từ khi còn nhỏ rồi.
Khi Phí Dụ Chi và bạn của anh còn đi học, họ từng chơi trò chơi hai người ba chân, hai người rất đồng lòng, có nạn cùng chịu, họ từng cùng nhau mất răng cửa, đều nói chuyện lọt gió mà vẫn phải cho nhau vài cái nhận xét khiếm nhã. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Khi trưởng thành, cùng nhau đến khu vui chơi vượt thác, hai người bạn này sẽ xé áo mưa dùng một lần của nhau trước khi dòng nước ập đến.
Chuyện xưa không nói nữa, mới ba ngày trước Phí Dụ Chi đã lao xe vào tảng đá trước một nhà hàng và nhận được 10 tràng cười liên tiếp kéo dài 60 giây từ bạn bè như "chúc mừng".
"Thù cũ ấy mà, đừng bận tâm đến họ."
Thang Yểu không khỏi bật cười.
Cuộc trò chuyện nhóm trên điện thoại di động của cô vẫn tiếp tục, sau ngần ấy năm, Trần Di Kỳ, người run rẩy trước đồn cảnh sát hồi đó, đã đổi hai người bạn trai, Lữ Thiên đang mang thai và Thang Yểu chuẩn bị kết hôn.
Và người đàn ông cô sắp cưới đang ở ngay bên cạnh cô.
Vào mùa đông, spa của một người bạn đã giới thiệu một chương trình mới là chương trình "trà quanh bếp" phổ biến mà họ học từ Internet.
Một chiếc ấm đất sét đỏ nhỏ được đặt trên bếp than quây, nước trà sôi lên ùng ục, bốc hơi nghi ngút.
Thật là một bức tranh ấm cúng nếu có người quây quần quanh bếp lửa uống trà. Tuy nhiên, giá trà ở nơi này không hề rẻ nên không có tính nhân văn cho lắm.
Văn Bách Linh giữ tay cầm ở bên sườn ấm và rót trà nóng vào cốc.
Người bạn đó nói: “Anh Văn, mô hình trà bồi bổ sức khỏe của chị dâu khá hay đó, em cũng muốn mua một cái, không ấy anh về nói chuyện với chị dâu giúp em đi.”
Văn Bách Linh liếc nhìn cậu ra một cái: “Cậu đi tự hỏi đi, đừng chơi bài ưu ái với tôi.”
Đang trò chuyện thì điện thoại trên bàn của anh reo lên.
Đó là mẹ Văn.
Mẹ Văn nói rằng chiếc váy cưới thiết kế riêng cho Thang Yểu đã được làm xong, nhà thiết kế muốn mời Thang Yểu dành thời gian đến xem vào hai ngày tới.
Ngày thường, Thang Yểu phải lên lớp nên Văn Bách Linh gửi tin nhắn cho cô.
Nửa giờ sau, điện thoại di động của anh vang lên.
Văn Bách Linh nhấc điện thoại di động lên, người bạn ngồi cạnh anh cũng ló đầu ra xem, chưa thấy nội dung gì, chỉ mơi thấy tên người gửi là “Tiểu Hạnh”, Văn Bách Linh đã đứng dậy, lấy chìa khóa xe trên bàn, nhìn có vẻ chuẩn bị đi.
“Tối nay anh không ăn cơm với bọn em sao?” Cậu ta hỏi.
Ngoài cửa sổ là những ngọn núi trùng điệp phủ đầy tuyết nhẹ, suối nước nóng phủ đầy sương mù.
Thời trang dường như là một vòng tuần hoàn, và bảng màu năm nay cũng tương tự như những năm trước.
Chiếc áo khoác lông vũ trên ghế sofa vải màu trắng là Văn Bách Linh mới mua, có màu xanh lá cây rất đặc biệt, giống như “tre non”, màu của tre mới mọc vào mùa xuân.
Văn Bách Linh mặc áo khoác vào, mỉm cười nhớ tới câu nói “Gió xuân mát mẻ vó ngựa nhanh”(*) của Mạnh Giao.
(*) Bài thơ "Đăng khoa hậu" (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao thời Đường.
Anh nói: “Không ăn với các cậu đâu, nghe nói váy cưới của Thang Yểu đã chuẩn bị xong nên tôi đến đón cô ấy đi làm về thử váy cưới cho.”
Mùa đông năm nay, thủ đô chỉ có vài lần tuyết rơi, ấm áp đến mức người ta luôn nghĩ rằng mùa xuân sẽ sớm đến. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Khi hoa xuân lại nở, Văn Bách Linh sẽ cưới Thang Yểu.
Trong một bữa tiệc sinh nhật của anh, một người bạn đã hỏi anh có điều ước gì không.
Trước mặt Văn Bách Linh là chiếc bánh fondant xếp mười mấy tầng, anh ngẫm nghĩ, mỉm cười đáp lại.
“Tôi cũng không có mong muốn gì đặc biệt, chỉ mong đến cuối đời Thang Yểu vẫn ở bên cạnh tôi.”
Hoàn toàn văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.