Chương 7
Thù Vỉ
03/02/2024
Nhận được điện thoại của Văn Bách Linh vào chiều cuối tuần.
Khi đó, dì nhỏ không ở Bắc Kinh mà đi công tác ở nơi khác, học một khóa làm Madeleine. Thang Yểu không ghé nhà dì nừa, vậy nên có thêm thời gian làm việc của mình.
Hết giờ làm thêm hôm đó, Thang Yểu đến thư viên trường tự học. Mới lật vài trang sách, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị cuộc gọi từ số lạ.
Cô tưởng là người giao hàng nên cầm điện thoại ra khỏi khu tự học. Mới đi được nửa đường, người bên kia đã cúp máy.
Thang Yểu ra hành lang gọi lại, hạ giọng, lịch sự nói: "Xin chào, có phải chuyển phát nhanh không?"
"Thang Yểu, là tôi đây."
Giọng Văn Bách Linh trầm thấp, rất dễ nhận ra.
Anh hỏi Thang Yểu tối nay có rảnh không, muốn mời cô một bữa.
Thang Yểu không nghĩ nhiều, đồng ý ngay.
Văn Bách Linh bật cười, hỏi tên trường cô rồi nói: "Vậy thì chuẩn bị đi, lát nữa tôi đến đón cô, bây giờ đang kẹt xe, khoảng bốn mươi phút nữa tôi sẽ đến."
Lần trước Văn Bách Linh nói "Tôi thật sự không cần cô mời tôi", Thang Yểu chớp mắt cái đã quên.
Cô là kiểu con gái hơi ngốc, bướng bỉnh, cố chấp, chỉ nghĩ rằng đã hứa mời người ta một bữa thì nhất định phải thực hiện.
Ngay cả khi tính toán ngân sách tháng này, Thang Yểu cũng đã chừa ra một khoản để mời anh, còn miễn cưỡng chừa ra thêm chút nữa, sợ người giàu không quen ăn nhà hàng nhỏ.
Đối với cuộc hẹn ăn tối bất ngờ lần này, ban đầu Thang Yểu cũng không ảo tưởng lãng mạn gì, chỉ nghĩ đơn giản là trả nợ thôi.
Nhưng trên đường về ký túc xá, cô lại đi nhanh hơn, có cảm giác gấp gáp khó tả, như thể lồng ngực sắp vỡ tung.
Tơ liễu bay trong gió như bông tuyết.
Hoa mộc lan nở trên mấy tán cây ven đường, Thang Yểu ôm quyển sách tự học, bước đi trong làn gió nhẹ dưới nắng xuân ấm áp, khó có thể nói rằng cô không có cảm giác khác lạ.
Trong ký túc xá, chỉ thấy Lữ Thiên ngồi bên bàn chơi máy vi tính, ngạc nhiên hỏi Thang Yểu sao lại về sớm thế, chẳng phải đã nói là đến thư viên tự học sao.
Thang Yểu nói Văn Bách Linh mời cô đi ăn, Lữ Thiên buông bàn phím và chuột, quay nửa người lại, trêu chọc: "Ồ, thì ra là muốn đi ăn với một người đàn ông à?"
"Kỳ Kỳ đâu rồi?"
"Nằm cả ngày không chịu rời khỏi giường."
Trần Di Kỳ nhắn tin mỗi ngày với anh chàng cô ấy gặp trên mạng xã hội, Thang Yểu và Lữ Thiên trêu chọc cố ấy suốt một thời gian dài.
Vậy nên Lữ Thiên đùa thêm một câu: "Thang Yểu, cậu định vượt qua Kỳ Kỳ, trở thành người đầu tiên trong phòng mình thoát cảnh độc thân à?"
Nói đến Trần Di Kỳ, Thang Yểu đặt sách xuống, nhìn sang bên giường: "Kỳ Kỳ sao thế? Cậu không khỏe à?"
"Chắc cậu đến tháng, cứ để cậu ấy nằm đó, hôm nay cũng không làm gì, lát nữa chơi xong tớ rủ cậu ấy xuống lầu ăn tối."
Thang Yểu mở tủ, thấy hơi lo.
Cô tìm được việc làm thêm khi mới vào đại học, luôn để dành tiền, chi phí sinh hoạt cũng tương đối tiết kiệm.
Có dự định lên năm hai sẽ tự chi trả tiền học phí, cũng chưa từng mua quần áo hàng hiệu cho chính mình, lục lọi một hồi, chiếc váy dài tay duy nhất thích hợp cho cô mặc vào mùa xuân cũng là chiếc váy dì nhỏ mua cho cô năm ngoái.
Trên váy có mùi nước giặt nhè nhẹ, mặc váy vào, đột nhiên thấy tim mình đập nhanh, cảm giác như bước vào phòng thi đại học năm ngoái.
Lữ Thiên chơi game nên không để ý, trêu chọc Thang Yểu vài câu. Chơi game xong, cô nàng lại chui vào giường Trần Di Kỳ tỏ ra thân thiết.
Thang Yểu nghe Lữ Thiên gọi: "Sao còn chưa dậy nữa? Sắp đến giờ cơm rồi. Hay là nói mình biết cậu muốn ăn gì, tớ mua về cho cậu?"
Đó là một buổi chiều đầy nắng, Văn Bách Linh vẫn chưa đến. Thang Yểu ngồi bên cửa sổ sáng sủa, mở nhật ký cuộc gọi.
Nhìn lại những con số đó, Thang Yểu cười thầm, thấy mình ngốc thật.
Số điện thoại của anh thuận mắt đến mức không cần phải cố ghi nhớ, một chuỗi các con số lặp đi lặp lại, nhìn một lần là nhớ ngay.
Sao cô lại có thể nghĩ là chuyển phát nhanh nhỉ?
Thang Yểu định lưu số của Văn Bách Linh, khi sắp lưu thì nghe giọng Lữ Thiên bàng hoàng: "Cậu sao thế!"
Cô ngẩng đầu lên, thấy Trần Di Kỳ ngồi dậy.
Trần Di Kỳ mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc, tóc rối bù, mặt còn không chút máu, chỉ có đôi mắt khóc đến sưng đỏ, dựa vào tường yếu ớt, như thể bị ai đó lấy mất hồn rồi.
Cảnh tượng này làm Thang Yểu giật mình, cô đặt điện thoại xuống, vội vàng đến bên giường Trần Di Kỳ, quỳ gối bên mép giường, giữ chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của bạn cùng phòng: "Kỳ Kỳ, cậu sao thế? Cậu sau thế? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"
Trần Di Kỳ chỉ ôm Lữ Thiên khóc, vừa khóc vừa lắc đầu.
Lữ Thiên hết sức hoảng loạn: "Không được, có chuyện gì thế? Cho tớ biết được không? Cậu muốn giết bọn tớ à?"
Tra hỏi một lúc, họ mới biết chuyện đã xảy ra:
Anh chàng Trần Di Kỳ làm quen trên mạng đã nhắn tin nhiệt tình với cô ấy, tình cảm đang tiến triển.
Gần đây, họ quyết định gặp nhau.
Ban đầu, chàng trai hẹn cuối tuần này đến Bắc Kinh thăm cô ấy, đã mua vé máy bay rồi, nhưng mẹ cậu ấy đột nhiên ngã bệnh, bệnh trở nặng.
Trần Di Kỳ nức nở: "Anh ấy gửi tớ bức ảnh mẹ anh ấy. Bà ấy đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng."
Trên bức ảnh là góc nghiêng mờ mờ của một người, cánh tay hốc hác đang được truyền dịch.
Trên da của bà đầy đốm đồi mồi và nếp nhăn, màu da xám xịt tiều tụy, thật sự làm người ta giật mình và xót xa.
Trần Di Kỳ nói: "Anh ấy nói mẹ cần tiền trị bệnh, mà gia đình anh ấy lại không trả nổi, anh ấy vay mượn khắp nơi, sau đó không liên lạc được với anh ấy nữa, cả ngày hôm nay không nghe tin gì. Làm sao bây giờ? Mình lo cho anh ấy quá..."
Giường ngủ trong ký túc xá rất nhỏ, chỉ rộng 90cm, ba người họ chen chúc trên giường Trần Di Kỳ, ôm nhau sưởi ấm.
Thang Yểu nghĩ đến năm ba cô qua đời, trái tim cô đau xót. Cô xoa lưng bạn mình, dịu dàng an ủi: "Bệnh viện có rất nhiều việc, phải kiểm tra các hạng mục, đồng hành với người bệnh, không có thời gian trò chuyện. Đừng khóc, khi nào có thời gian, có lẽ anh ấy sẽ gọi lại cho cậu."
"Đúng đấy, có lẽ tình trạng không nghiêm trọng như cậu nghĩ, có khi mẹ anh ấy tiến triển tốt hơn rồi." Lữ Thiên nói.
"Tớ chuyển tiền cho anh ấy, nhưng anh ấy nhận rồi thì không trả lời tớ, không biết có đủ tiền phẫu thuật chưa, không ai nghe máy cả."
Họ đều là những cô gái đơn thuần và tử tế, thích ai thì sẽ đặt mình vào vị trí của người đó, lo lắng cho người ta, ngồi trong ký túc xá lại thấy bất an.
Họ không biết rằng niềm tin và lòng trắc ẩn của họ bị lợi dụng, trở thành phương tiện kiếm tiền của người khác.
Thang Yểu chỉ chú tâm an ủi bạn cùng phòng, quên mất cuộc hẹn.
Điện thoại để chế độ im lặng, khi bước xuống giường lấy ly nước ấm cho cô bạn, cô nhìn điện thoại trên bàn, chợt nhớ ra mình có hẹn.
Trên điện thoại hiện ra hai cuộc gọi nhỡ.
Còn có một tin nhắn ——
[Tôi đến rồi, chờ cô ở bãi đỗ xe bên cổng phía Nam.]
Tin nhắn đến từ hơn hai mươi phút trước, Thang Yểu cảm thấy cực kỳ có lỗi.
Nhưng ký túc xá còn hỗn loạn, Trần Di Kỳ còn đang khóc, tối nay không thể yên tâm đi ăn được.
Giữa bạn cùng phòng và Văn Bách Linh, cô kiên quyết chọn bạn cùng phòng.
Thang Yểu cầm điện thoại, nói với Lữ Thiên: "Cậu ở đây với Kỳ Kỳ đi, tớ ra ngoài rồi về ngay, sẽ mang đồ ăn tối về, cần gì nữa thì nhắn tin cho tớ."
Cô biết thất hứa với người ta là sai, nhưng cũng không để tâm, quyết định đích thân đi giải thích với Văn Bách Linh.
Thật ra, cuộc hẹn ăn tối ngày hôm đó không nằm trong kế hoạch của Văn Bách Linh.
Anh phải thay anh trai đi dự hội nghị về một lĩnh vực kinh doanh nào đó.
Nói là trao đổi kỹ thuật, nhưng thật ra là thu hút đầu tư.
Lễ nghi phép tắc giả tạo làm anh cảm thấy phiền phức đến mức trong bữa trưa cũng không ăn chút nào, từ chối tham dự sự kiện buổi chiều, rời khỏi nơi phức tạp đó trước.
Ra khỏi hội trường, Văn Bách Linh ngồi vào xe, gọi cho anh trai đang giải quyết công việc ở nước ngoài. Anh hỏi một cách thương cảm: "Anh à, ngày ngày anh sống cuộc sống gì thế này? Xung quanh anh là một đám người nịnh hót, nhìn họ mà không thấy mệt à?"
Văn Bách Kỳ cười qua điện thoại: "Từ giờ em cũng phải sống với điều đó. Năm nay tốt nghiệp thạc sĩ thì đến giúp anh. Tối nay còn một bữa tiệc, có đi được không?"
"Không đi."
Văn Bách Linh từ chối, vừa cúp máy, anh chợt nhớ đến đôi mắt trong veo, xinh đẹp, không mưu mô.
Anh tạm đổi ý, không đến nhà bạn mà gọi cho Thang Yểu, mời cô đi ăn.
Cô sẵn lòng đồng ý, làm Văn Bách Linh cảm thấy dễ chịu hơn.
Trước khi đến trường, anh sợ chiếc Cullinan nổi bật quá, sẽ làm Thang Yểu bị nói ra nói vào, vậy nên không cho tài xế lái xe đến. Anh mượn một chiếc xe bình thường mà gia đình người tài xế còn chưa thanh toán xong, tự lái xe đến trường của Thang Yểu.
Lúc anh đến nơi, Thang Yểu có vẻ không mấy nhiệt tình. Văn Bách Linh đợi ở bãi đỗ xe, không ai nhận cuộc gọi của anh, cũng không ai trả lời tin nhắn của anh.
Anh không lo lắng lắm, nhưng lại hơi tò mò.
Lý do một cô gái lịch sự, phải phép như Thang Yểu lại trễ hẹn là gì?
Đợi không biết bao lâu, bóng dáng Thang Yểu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Văn Bách Linh.
Lúc này, gần ký túc xá và nhà ăn có rất nhiều sinh viên. Cô mặc váy sơ mi màu xanh và một chiếc áo khoác len màu trắng bên ngoài. Trông cô có vẻ gấp gáp, cầm gấu váy chạy đến.
Văn Bách Linh mở cửa xuống xe, đợi cô giữa đám tơ liễu bay trong gió, muốn nhắc cô qua đường cẩn thận.
Nhưng Thang Yểu đã bay đến như chim.
Có lẽ cô chạy hết hơi rồi mà vẫn không dừng bước, gần như ngã vào vòng tay anh, anh đỡ lấy cô.
Cuối cùng, người anh đợi cũng đã đến, nhưng cô lại kéo tay áo anh, không kịp thở mà đã buông anh ra.
Cô nói: "Văn Bách Linh, tôi xin lỗi, tối nay không thể đi ăn với anh rồi."
Khi đó, dì nhỏ không ở Bắc Kinh mà đi công tác ở nơi khác, học một khóa làm Madeleine. Thang Yểu không ghé nhà dì nừa, vậy nên có thêm thời gian làm việc của mình.
Hết giờ làm thêm hôm đó, Thang Yểu đến thư viên trường tự học. Mới lật vài trang sách, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị cuộc gọi từ số lạ.
Cô tưởng là người giao hàng nên cầm điện thoại ra khỏi khu tự học. Mới đi được nửa đường, người bên kia đã cúp máy.
Thang Yểu ra hành lang gọi lại, hạ giọng, lịch sự nói: "Xin chào, có phải chuyển phát nhanh không?"
"Thang Yểu, là tôi đây."
Giọng Văn Bách Linh trầm thấp, rất dễ nhận ra.
Anh hỏi Thang Yểu tối nay có rảnh không, muốn mời cô một bữa.
Thang Yểu không nghĩ nhiều, đồng ý ngay.
Văn Bách Linh bật cười, hỏi tên trường cô rồi nói: "Vậy thì chuẩn bị đi, lát nữa tôi đến đón cô, bây giờ đang kẹt xe, khoảng bốn mươi phút nữa tôi sẽ đến."
Lần trước Văn Bách Linh nói "Tôi thật sự không cần cô mời tôi", Thang Yểu chớp mắt cái đã quên.
Cô là kiểu con gái hơi ngốc, bướng bỉnh, cố chấp, chỉ nghĩ rằng đã hứa mời người ta một bữa thì nhất định phải thực hiện.
Ngay cả khi tính toán ngân sách tháng này, Thang Yểu cũng đã chừa ra một khoản để mời anh, còn miễn cưỡng chừa ra thêm chút nữa, sợ người giàu không quen ăn nhà hàng nhỏ.
Đối với cuộc hẹn ăn tối bất ngờ lần này, ban đầu Thang Yểu cũng không ảo tưởng lãng mạn gì, chỉ nghĩ đơn giản là trả nợ thôi.
Nhưng trên đường về ký túc xá, cô lại đi nhanh hơn, có cảm giác gấp gáp khó tả, như thể lồng ngực sắp vỡ tung.
Tơ liễu bay trong gió như bông tuyết.
Hoa mộc lan nở trên mấy tán cây ven đường, Thang Yểu ôm quyển sách tự học, bước đi trong làn gió nhẹ dưới nắng xuân ấm áp, khó có thể nói rằng cô không có cảm giác khác lạ.
Trong ký túc xá, chỉ thấy Lữ Thiên ngồi bên bàn chơi máy vi tính, ngạc nhiên hỏi Thang Yểu sao lại về sớm thế, chẳng phải đã nói là đến thư viên tự học sao.
Thang Yểu nói Văn Bách Linh mời cô đi ăn, Lữ Thiên buông bàn phím và chuột, quay nửa người lại, trêu chọc: "Ồ, thì ra là muốn đi ăn với một người đàn ông à?"
"Kỳ Kỳ đâu rồi?"
"Nằm cả ngày không chịu rời khỏi giường."
Trần Di Kỳ nhắn tin mỗi ngày với anh chàng cô ấy gặp trên mạng xã hội, Thang Yểu và Lữ Thiên trêu chọc cố ấy suốt một thời gian dài.
Vậy nên Lữ Thiên đùa thêm một câu: "Thang Yểu, cậu định vượt qua Kỳ Kỳ, trở thành người đầu tiên trong phòng mình thoát cảnh độc thân à?"
Nói đến Trần Di Kỳ, Thang Yểu đặt sách xuống, nhìn sang bên giường: "Kỳ Kỳ sao thế? Cậu không khỏe à?"
"Chắc cậu đến tháng, cứ để cậu ấy nằm đó, hôm nay cũng không làm gì, lát nữa chơi xong tớ rủ cậu ấy xuống lầu ăn tối."
Thang Yểu mở tủ, thấy hơi lo.
Cô tìm được việc làm thêm khi mới vào đại học, luôn để dành tiền, chi phí sinh hoạt cũng tương đối tiết kiệm.
Có dự định lên năm hai sẽ tự chi trả tiền học phí, cũng chưa từng mua quần áo hàng hiệu cho chính mình, lục lọi một hồi, chiếc váy dài tay duy nhất thích hợp cho cô mặc vào mùa xuân cũng là chiếc váy dì nhỏ mua cho cô năm ngoái.
Trên váy có mùi nước giặt nhè nhẹ, mặc váy vào, đột nhiên thấy tim mình đập nhanh, cảm giác như bước vào phòng thi đại học năm ngoái.
Lữ Thiên chơi game nên không để ý, trêu chọc Thang Yểu vài câu. Chơi game xong, cô nàng lại chui vào giường Trần Di Kỳ tỏ ra thân thiết.
Thang Yểu nghe Lữ Thiên gọi: "Sao còn chưa dậy nữa? Sắp đến giờ cơm rồi. Hay là nói mình biết cậu muốn ăn gì, tớ mua về cho cậu?"
Đó là một buổi chiều đầy nắng, Văn Bách Linh vẫn chưa đến. Thang Yểu ngồi bên cửa sổ sáng sủa, mở nhật ký cuộc gọi.
Nhìn lại những con số đó, Thang Yểu cười thầm, thấy mình ngốc thật.
Số điện thoại của anh thuận mắt đến mức không cần phải cố ghi nhớ, một chuỗi các con số lặp đi lặp lại, nhìn một lần là nhớ ngay.
Sao cô lại có thể nghĩ là chuyển phát nhanh nhỉ?
Thang Yểu định lưu số của Văn Bách Linh, khi sắp lưu thì nghe giọng Lữ Thiên bàng hoàng: "Cậu sao thế!"
Cô ngẩng đầu lên, thấy Trần Di Kỳ ngồi dậy.
Trần Di Kỳ mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc, tóc rối bù, mặt còn không chút máu, chỉ có đôi mắt khóc đến sưng đỏ, dựa vào tường yếu ớt, như thể bị ai đó lấy mất hồn rồi.
Cảnh tượng này làm Thang Yểu giật mình, cô đặt điện thoại xuống, vội vàng đến bên giường Trần Di Kỳ, quỳ gối bên mép giường, giữ chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của bạn cùng phòng: "Kỳ Kỳ, cậu sao thế? Cậu sau thế? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"
Trần Di Kỳ chỉ ôm Lữ Thiên khóc, vừa khóc vừa lắc đầu.
Lữ Thiên hết sức hoảng loạn: "Không được, có chuyện gì thế? Cho tớ biết được không? Cậu muốn giết bọn tớ à?"
Tra hỏi một lúc, họ mới biết chuyện đã xảy ra:
Anh chàng Trần Di Kỳ làm quen trên mạng đã nhắn tin nhiệt tình với cô ấy, tình cảm đang tiến triển.
Gần đây, họ quyết định gặp nhau.
Ban đầu, chàng trai hẹn cuối tuần này đến Bắc Kinh thăm cô ấy, đã mua vé máy bay rồi, nhưng mẹ cậu ấy đột nhiên ngã bệnh, bệnh trở nặng.
Trần Di Kỳ nức nở: "Anh ấy gửi tớ bức ảnh mẹ anh ấy. Bà ấy đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng."
Trên bức ảnh là góc nghiêng mờ mờ của một người, cánh tay hốc hác đang được truyền dịch.
Trên da của bà đầy đốm đồi mồi và nếp nhăn, màu da xám xịt tiều tụy, thật sự làm người ta giật mình và xót xa.
Trần Di Kỳ nói: "Anh ấy nói mẹ cần tiền trị bệnh, mà gia đình anh ấy lại không trả nổi, anh ấy vay mượn khắp nơi, sau đó không liên lạc được với anh ấy nữa, cả ngày hôm nay không nghe tin gì. Làm sao bây giờ? Mình lo cho anh ấy quá..."
Giường ngủ trong ký túc xá rất nhỏ, chỉ rộng 90cm, ba người họ chen chúc trên giường Trần Di Kỳ, ôm nhau sưởi ấm.
Thang Yểu nghĩ đến năm ba cô qua đời, trái tim cô đau xót. Cô xoa lưng bạn mình, dịu dàng an ủi: "Bệnh viện có rất nhiều việc, phải kiểm tra các hạng mục, đồng hành với người bệnh, không có thời gian trò chuyện. Đừng khóc, khi nào có thời gian, có lẽ anh ấy sẽ gọi lại cho cậu."
"Đúng đấy, có lẽ tình trạng không nghiêm trọng như cậu nghĩ, có khi mẹ anh ấy tiến triển tốt hơn rồi." Lữ Thiên nói.
"Tớ chuyển tiền cho anh ấy, nhưng anh ấy nhận rồi thì không trả lời tớ, không biết có đủ tiền phẫu thuật chưa, không ai nghe máy cả."
Họ đều là những cô gái đơn thuần và tử tế, thích ai thì sẽ đặt mình vào vị trí của người đó, lo lắng cho người ta, ngồi trong ký túc xá lại thấy bất an.
Họ không biết rằng niềm tin và lòng trắc ẩn của họ bị lợi dụng, trở thành phương tiện kiếm tiền của người khác.
Thang Yểu chỉ chú tâm an ủi bạn cùng phòng, quên mất cuộc hẹn.
Điện thoại để chế độ im lặng, khi bước xuống giường lấy ly nước ấm cho cô bạn, cô nhìn điện thoại trên bàn, chợt nhớ ra mình có hẹn.
Trên điện thoại hiện ra hai cuộc gọi nhỡ.
Còn có một tin nhắn ——
[Tôi đến rồi, chờ cô ở bãi đỗ xe bên cổng phía Nam.]
Tin nhắn đến từ hơn hai mươi phút trước, Thang Yểu cảm thấy cực kỳ có lỗi.
Nhưng ký túc xá còn hỗn loạn, Trần Di Kỳ còn đang khóc, tối nay không thể yên tâm đi ăn được.
Giữa bạn cùng phòng và Văn Bách Linh, cô kiên quyết chọn bạn cùng phòng.
Thang Yểu cầm điện thoại, nói với Lữ Thiên: "Cậu ở đây với Kỳ Kỳ đi, tớ ra ngoài rồi về ngay, sẽ mang đồ ăn tối về, cần gì nữa thì nhắn tin cho tớ."
Cô biết thất hứa với người ta là sai, nhưng cũng không để tâm, quyết định đích thân đi giải thích với Văn Bách Linh.
Thật ra, cuộc hẹn ăn tối ngày hôm đó không nằm trong kế hoạch của Văn Bách Linh.
Anh phải thay anh trai đi dự hội nghị về một lĩnh vực kinh doanh nào đó.
Nói là trao đổi kỹ thuật, nhưng thật ra là thu hút đầu tư.
Lễ nghi phép tắc giả tạo làm anh cảm thấy phiền phức đến mức trong bữa trưa cũng không ăn chút nào, từ chối tham dự sự kiện buổi chiều, rời khỏi nơi phức tạp đó trước.
Ra khỏi hội trường, Văn Bách Linh ngồi vào xe, gọi cho anh trai đang giải quyết công việc ở nước ngoài. Anh hỏi một cách thương cảm: "Anh à, ngày ngày anh sống cuộc sống gì thế này? Xung quanh anh là một đám người nịnh hót, nhìn họ mà không thấy mệt à?"
Văn Bách Kỳ cười qua điện thoại: "Từ giờ em cũng phải sống với điều đó. Năm nay tốt nghiệp thạc sĩ thì đến giúp anh. Tối nay còn một bữa tiệc, có đi được không?"
"Không đi."
Văn Bách Linh từ chối, vừa cúp máy, anh chợt nhớ đến đôi mắt trong veo, xinh đẹp, không mưu mô.
Anh tạm đổi ý, không đến nhà bạn mà gọi cho Thang Yểu, mời cô đi ăn.
Cô sẵn lòng đồng ý, làm Văn Bách Linh cảm thấy dễ chịu hơn.
Trước khi đến trường, anh sợ chiếc Cullinan nổi bật quá, sẽ làm Thang Yểu bị nói ra nói vào, vậy nên không cho tài xế lái xe đến. Anh mượn một chiếc xe bình thường mà gia đình người tài xế còn chưa thanh toán xong, tự lái xe đến trường của Thang Yểu.
Lúc anh đến nơi, Thang Yểu có vẻ không mấy nhiệt tình. Văn Bách Linh đợi ở bãi đỗ xe, không ai nhận cuộc gọi của anh, cũng không ai trả lời tin nhắn của anh.
Anh không lo lắng lắm, nhưng lại hơi tò mò.
Lý do một cô gái lịch sự, phải phép như Thang Yểu lại trễ hẹn là gì?
Đợi không biết bao lâu, bóng dáng Thang Yểu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Văn Bách Linh.
Lúc này, gần ký túc xá và nhà ăn có rất nhiều sinh viên. Cô mặc váy sơ mi màu xanh và một chiếc áo khoác len màu trắng bên ngoài. Trông cô có vẻ gấp gáp, cầm gấu váy chạy đến.
Văn Bách Linh mở cửa xuống xe, đợi cô giữa đám tơ liễu bay trong gió, muốn nhắc cô qua đường cẩn thận.
Nhưng Thang Yểu đã bay đến như chim.
Có lẽ cô chạy hết hơi rồi mà vẫn không dừng bước, gần như ngã vào vòng tay anh, anh đỡ lấy cô.
Cuối cùng, người anh đợi cũng đã đến, nhưng cô lại kéo tay áo anh, không kịp thở mà đã buông anh ra.
Cô nói: "Văn Bách Linh, tôi xin lỗi, tối nay không thể đi ăn với anh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.