Chương 95: Anh đã tàn nhẫn bóp nát đi sự rung động đó!
Erica
21/09/2023
Tối.
Sau khi từ thư phòng Hắc Mộc Thần xuống phòng bếp, cả người Ngải Tịch cứ như cái xác không hồn mà thẩn thờ không chú tâm vào việc gì cả.
Đến lúc đang gọt trái cây mà đôi mắt Ngải Tịch cứ nhìn vào hư không, khi con dao cắt trúng tay cô có cảm giác đau đớn cô mới sựt tỉnh hồn lại, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón trỏ Ngải Tịch, cô đột nhiên không hề động đậy.
Vừa lúc đó Hắc Mộc Thần đã trở về, khi thay giày xong sải bước định đi lên cầu thang, nhưng ánh mắt lúc lướt qua phòng bếp thì dừng bước chân lại. Anh thấy Ngải Tịch cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay mình mà không hề nhúc nhích bèn tiến đến.
Ngải Tịch thấy anh đang sải bước lại gần cô liền giấu tay ra đằng sau lưng, khẽ cụp mi mắt lại. Hắc Mộc Thần nhíu mày vì hành động của cô, kéo tay cô lên thì thấy ngón tay Ngải Tịch đang chảy máu.
Mi tâm hơi cau lại một chút, không nói không rằng dứt khoát kéo cô lên phòng. Ngải Tịch cũng im lặng mà đi theo phía sau anh.
Lúc về đến phòng cô Hắc Mộc Thần liền trực tiếp ấn người cô ngồi xuống sofa, sau đó quay lưng đến bên kệ tủ lục lọi gì đó.
Ngải Tịch chăm chú quan sát anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy Hắc Mộc Thần lấy hộp cứu thương rồi tiến đến ngồi xuống cạnh cô, không nói lời nào mà cầm ngón tay Ngải Tịch lên sát trùng vết thương cho cô. Đột nhiên cất ra giọng nói khó chịu: " Sao không cẩn thận vậy hả? ".
Ánh mắt Ngải Tịch từ đầu đến cuối đều dính chặt lên người anh không rời giây phút nào, lúc thấy Hắc Mộc Thần đang thổi thổi vào ngón tay cô Ngải Tịch liền cảm nhận được trái tim mình đang xao động liên hồi. Đây là lần đầu tiên anh quan tâm đến cô sau những ngày đối xử tàn bạo, hành hạ Ngải Tịch, cô khẽ run rẩy rồi cất giọng nói ngập ngừng.
" Anh..đang quan tâm em sao? ".
Động tác đang băng lại vết thương cho cô của anh hơi sựng lại một chút, trong đôi mắt anh có sự biến hóa vẻ ấm áp mà Ngải Tịch không hề nhìn ra, khi đã dán băng keo cá nhân lên ngón tay Ngải Tịch anh mới cất giọng thâm trầm: " Đây là lần cuối cùng tôi quan tâm em, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu! ".
Ngải Tịch hơi khó hiểu nhìn anh rồi nói: " Anh có ý gì? ".
Từ lúc khử trùng cho cô Hắc Mộc Thần vẫn luôn cúi mặt xuống, khi nghe cô hỏi anh mới ngẩng mặt lên nhìn cô, hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt nói: " Tôi buông tha cho em rồi Ngải Tịch. Tôi sẽ không nhốt em ở căn biệt thự này lại nữa, từ ngày mai em sẽ được tự do! ".
Đây là câu nói sẽ khiến người ta vô cùng vui mừng vì đã thoát khỏi được sự giam lỏng của anh, nhưng, sao trong lòng Ngải Tịch lại không hề cảm nhận được sự vui vẻ hay mừng rỡ nào cả khi Hắc Mộc Thần nói sẽ thả cô đi, ngược lại còn có chút đau xót trong lòng, cô hơi thắc mắc bèn hỏi: " Vì sao? ".
Hắc Mộc Thần nhàn nhạt nói không chần chừ: " Tuần sau tôi sẽ kết hôn với Fendy. Cho nên, em không cần bị tôi giam nữa! ".
Nghe được câu nói đó của anh mà Ngải Tịch bỗng nhiên cụp mi mắt lại rồi rút ngón tay ra khỏi bàn tay Hắc Mộc Thần. Anh cũng không giữ cô lại.
Ngải Tịch ngẫm nghĩ một lát rồi cười chua chát nói: " Anh yêu cô ta à? ".
" Không yêu sao phải kết hôn? ". Hắc Mộc Thần không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Trong lòng Ngải Tịch hơi nhói lên một cái, cô chăm chú nhìn anh rồi nói: " À cũng đúng nhỉ! Vậy anh hạnh phúc khi kết hôn với cô ta không? ".
Lúc này Hắc Mộc Thần đột nhiên đứng dậy, anh hơi nhướn mắt ra hư không rồi nói: " Tôi sẽ hạnh phúc hơn khi kết hôn với Fendy, dù sao cô ấy cũng yêu tôi hơn em! Cho nên, nếu em không để ý cũng có thể đến làm phù dâu, miễn đừng gây chuyện là được! ".
Nói rồi anh không nhìn Ngải Tịch liền xoay người định đi ra ngoài.
" Hắc Mộc Thần! ". Ngải Tịch đột nhiên lên tiếng ngăn lại bước chân của anh, Hắc Mộc Thần không gấp gáp quay người lại nhìn cô tỏ ý muốn cô nói.
Ngải Tịch đứng dậy rồi bước từng bước đến gần anh, cô phải gắng gượng thế nào mới không chôn chân tại chỗ, khi đứng ngược lại ánh mắt với Hắc Mộc Thần, cô kề sát nơi ngực trái của mình vào ngực trái của anh. Nghẹn ngào nói không nên lời.
" Hắc Mộc Thần! Anh..có nghe tiếng gì không? Tiếng trái tim em tan vỡ từng mảnh, từng mảnh..tan nát hết rồi! ".
Cô gáng hít mũi một cái để ngăn chặn lại việc sắp nức nở òa khóc lên, cất giọng bình thản: " Anh biết không? Em nhận ra rằng trái tim em chỉ rung động với anh, ngoài ra không thể loạn nhịp với bất cứ người đàn ông nào khác nữa. Nhưng mà..Hắc Mộc Thần! Chính tay anh đã bóp nát một cách tàn nhẫn đi sự rung động đó..". Ngải Tịch đã nghẹn ngào mà không thể nói nên lời nữa, Hắc Mộc Thần nói sẽ kết hôn với Fendy khiến đột nhiên mấy lời cô nói ra đều đau rát cổ họng.
Hắc Mộc Thần cười lạnh một tiếng rồi cất giọng thâm trầm: " Yêu một mình tôi? Rốt cuộc cho đến bây giờ tôi thật sự không biết câu nào của em là thật câu nào là giả nữa Ngải Tịch à. Tôi hoàn toàn mất hết lòng tin vào em rồi! ".
Mấy lời níu giữ anh sắp nói ra của Ngải Tịch đột nhiên bị câu nói của Hắc Mộc Thần mà nghẹn lại không thể thốt ra được nữa. Khoảng cách của cô và anh lúc này tuy kề sát vào nhau, còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương nhưng Hắc Mộc Thần lại không nhìn thấy được nước mắt của Ngải Tịch đã đầm đìa trên gương mặt, cô dùng tay lau mạnh đi những giọt nước mắt đó. Trở lại dáng vẻ tươi rói với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cô lùi lại mấy bước đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Đưa lên trước mặt Hắc Mộc Thần, khẽ cất giọng run rẩy: " Vậy chiếc nhẫn này thì sao? Anh nói anh đã vứt đi từ lúc ở bệnh viện năm năm trước, tại sao nó lại xuất hiện ở trong ngăn kéo của thư phòng? Không lẽ chiếc nhẫn này có chân để chạy ư? Anh gạt em..anh vốn luôn giữ chiếc nhẫn này! ".
Hắc Mộc Thần nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay cô, sáng lấp lánh mà chói lóa hiện ra chữ ' Tịch '.
Đôi mắt anh hơi tối lại, anh đè nén cảm xúc trong lòng rồi lạnh lùng nói: " Bởi vì khi nhìn vào chiếc nhẫn đó tôi mới có sức để nhớ đến việc em đã lợi dùng tôi, để tôi hận em! ".
" Anh nói dối! Rõ ràng anh vẫn còn yêu em cho nên mới giữ chiếc nhẫn này! ". Ngải Tịch gào lên với anh trong sự run rẩy.
Hắc Mộc Thần cướp lời cô rồi cũng gầm lên: " Sai! Từ lâu tôi đã hết yêu em rồi. Bởi vì tôi nhận ra tình yêu của tôi chỉ được đáp trả lại sự phản bội và lừa dối của em mà thôi! ".
Ánh mắt Ngải Tịch trở nên mờ tịt, cả cơ thể cô chết lặng mà chăm chú nhìn anh không động đậy. Hắc Mộc Thần thấy cô như vậy liền tức giận rồi nói: " Được. Em không tin đúng không? Tôi sẽ chứng minh cho em thấy! ".
Nói rồi anh giựt lại chiếc nhẫn trên tay Ngải Tịch đi đến bên cửa sổ.
" Đừng mà..". Cô vội la lớn lên nhưng chỉ thấy hành động từ tay Hắc Mộc Thần không chần chừ mà vung thẳng chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ, Ngải Tịch chạy đến nhìn xuống nhưng chiếc nhẫn đã lập tức biến mất trong không trung. Cả thân thể cô như bất động hẳn, khó khăn lắm mới cất giọng: " Anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao Hắc Mộc Thần? Đến tính vật đình tình cho tình yêu của chúng ta anh cũng nỡ vứt bỏ..".
Đôi mắt Hắc Mộc Thần hiện lên chút sự đau xót, nhưng anh cất ra từng chữ cay nghiệt che lấp đi sự đau lòng đang giấu kín trong tim.
" Tôi mệt rồi, tôi không muốn bị em lừa dối thêm nữa. Tôi hận tình yêu của em, hận tất cả những việc em đã làm với tôi, tôi hận em, Ngải Tịch! ".
Từng câu từng chữ của anh cay đắng mà như con dao vô hình có đầu nhọn hoắt đâm thẳng vào con tim Ngải Tịch. Cô cười lạnh một tiếng rồi quay qua đối diện với anh, nở nụ cười gượng gạo cất ra từng chữ khó khăn.
" Được. Nếu anh đã muốn kết hôn cùng Fendy em sẽ không ngăn cản anh nữa, nhưng em sẽ không làm phù dâu cho cô ta, cũng sẽ không gây chuyện tới hôn lễ của anh. Anh yên tâm đi Hắc Mộc Thần. Em khẳng định với anh, bắt đầu từ giây phút này về sau, Ngải Tịch sẽ không xuất hiện trong thế giới của Hắc Mộc Thần. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em đứng trước mặt anh như vậy một lần nào nữa đâu. Em..thành tâm chúc phúc cho anh và Fendy..".
Ngải Tịch hơi dừng lại giọng nói nghẹn ngào. Lòng cô lẫn trái tim lúc này đang đau đớn vô cùng, cô sắp không thở nổi nữa rồi, trái tim Ngải Tịch bây giờ đang bị con dao vô hình mà Hắc Mộc Thần đâm vào đã không ngừng rỉ máu từng giọt, vô cùng đau đớn đến tan nát tâm can.
Cô khó khăn chậm rãi thốt lên từng chữ trong nghẹn ngào khó tả: " Suốt đời vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi! ".
Nói xong, Ngải Tịch nở nụ cười tươi nhất có thể với Hắc Mộc Thần rồi cúi đầu bước đi một cách thẳng thừng không quay đầu lại, nụ cười gượng gạo trên môi cô liền tắt ngẩm mà thay vào hai dòng lệ nóng bỏng đang không ngừng thi nhau chảy dài trên gương mặt.
Hắc Mộc Thần phía sau chết lặng người không nói lời nào, nếu để ý kĩ sẽ thấy bàn tay anh đang siết chặt lấy vật gì đó không chịu buông ra..
Sau khi từ thư phòng Hắc Mộc Thần xuống phòng bếp, cả người Ngải Tịch cứ như cái xác không hồn mà thẩn thờ không chú tâm vào việc gì cả.
Đến lúc đang gọt trái cây mà đôi mắt Ngải Tịch cứ nhìn vào hư không, khi con dao cắt trúng tay cô có cảm giác đau đớn cô mới sựt tỉnh hồn lại, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón trỏ Ngải Tịch, cô đột nhiên không hề động đậy.
Vừa lúc đó Hắc Mộc Thần đã trở về, khi thay giày xong sải bước định đi lên cầu thang, nhưng ánh mắt lúc lướt qua phòng bếp thì dừng bước chân lại. Anh thấy Ngải Tịch cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay mình mà không hề nhúc nhích bèn tiến đến.
Ngải Tịch thấy anh đang sải bước lại gần cô liền giấu tay ra đằng sau lưng, khẽ cụp mi mắt lại. Hắc Mộc Thần nhíu mày vì hành động của cô, kéo tay cô lên thì thấy ngón tay Ngải Tịch đang chảy máu.
Mi tâm hơi cau lại một chút, không nói không rằng dứt khoát kéo cô lên phòng. Ngải Tịch cũng im lặng mà đi theo phía sau anh.
Lúc về đến phòng cô Hắc Mộc Thần liền trực tiếp ấn người cô ngồi xuống sofa, sau đó quay lưng đến bên kệ tủ lục lọi gì đó.
Ngải Tịch chăm chú quan sát anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy Hắc Mộc Thần lấy hộp cứu thương rồi tiến đến ngồi xuống cạnh cô, không nói lời nào mà cầm ngón tay Ngải Tịch lên sát trùng vết thương cho cô. Đột nhiên cất ra giọng nói khó chịu: " Sao không cẩn thận vậy hả? ".
Ánh mắt Ngải Tịch từ đầu đến cuối đều dính chặt lên người anh không rời giây phút nào, lúc thấy Hắc Mộc Thần đang thổi thổi vào ngón tay cô Ngải Tịch liền cảm nhận được trái tim mình đang xao động liên hồi. Đây là lần đầu tiên anh quan tâm đến cô sau những ngày đối xử tàn bạo, hành hạ Ngải Tịch, cô khẽ run rẩy rồi cất giọng nói ngập ngừng.
" Anh..đang quan tâm em sao? ".
Động tác đang băng lại vết thương cho cô của anh hơi sựng lại một chút, trong đôi mắt anh có sự biến hóa vẻ ấm áp mà Ngải Tịch không hề nhìn ra, khi đã dán băng keo cá nhân lên ngón tay Ngải Tịch anh mới cất giọng thâm trầm: " Đây là lần cuối cùng tôi quan tâm em, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu! ".
Ngải Tịch hơi khó hiểu nhìn anh rồi nói: " Anh có ý gì? ".
Từ lúc khử trùng cho cô Hắc Mộc Thần vẫn luôn cúi mặt xuống, khi nghe cô hỏi anh mới ngẩng mặt lên nhìn cô, hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt nói: " Tôi buông tha cho em rồi Ngải Tịch. Tôi sẽ không nhốt em ở căn biệt thự này lại nữa, từ ngày mai em sẽ được tự do! ".
Đây là câu nói sẽ khiến người ta vô cùng vui mừng vì đã thoát khỏi được sự giam lỏng của anh, nhưng, sao trong lòng Ngải Tịch lại không hề cảm nhận được sự vui vẻ hay mừng rỡ nào cả khi Hắc Mộc Thần nói sẽ thả cô đi, ngược lại còn có chút đau xót trong lòng, cô hơi thắc mắc bèn hỏi: " Vì sao? ".
Hắc Mộc Thần nhàn nhạt nói không chần chừ: " Tuần sau tôi sẽ kết hôn với Fendy. Cho nên, em không cần bị tôi giam nữa! ".
Nghe được câu nói đó của anh mà Ngải Tịch bỗng nhiên cụp mi mắt lại rồi rút ngón tay ra khỏi bàn tay Hắc Mộc Thần. Anh cũng không giữ cô lại.
Ngải Tịch ngẫm nghĩ một lát rồi cười chua chát nói: " Anh yêu cô ta à? ".
" Không yêu sao phải kết hôn? ". Hắc Mộc Thần không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Trong lòng Ngải Tịch hơi nhói lên một cái, cô chăm chú nhìn anh rồi nói: " À cũng đúng nhỉ! Vậy anh hạnh phúc khi kết hôn với cô ta không? ".
Lúc này Hắc Mộc Thần đột nhiên đứng dậy, anh hơi nhướn mắt ra hư không rồi nói: " Tôi sẽ hạnh phúc hơn khi kết hôn với Fendy, dù sao cô ấy cũng yêu tôi hơn em! Cho nên, nếu em không để ý cũng có thể đến làm phù dâu, miễn đừng gây chuyện là được! ".
Nói rồi anh không nhìn Ngải Tịch liền xoay người định đi ra ngoài.
" Hắc Mộc Thần! ". Ngải Tịch đột nhiên lên tiếng ngăn lại bước chân của anh, Hắc Mộc Thần không gấp gáp quay người lại nhìn cô tỏ ý muốn cô nói.
Ngải Tịch đứng dậy rồi bước từng bước đến gần anh, cô phải gắng gượng thế nào mới không chôn chân tại chỗ, khi đứng ngược lại ánh mắt với Hắc Mộc Thần, cô kề sát nơi ngực trái của mình vào ngực trái của anh. Nghẹn ngào nói không nên lời.
" Hắc Mộc Thần! Anh..có nghe tiếng gì không? Tiếng trái tim em tan vỡ từng mảnh, từng mảnh..tan nát hết rồi! ".
Cô gáng hít mũi một cái để ngăn chặn lại việc sắp nức nở òa khóc lên, cất giọng bình thản: " Anh biết không? Em nhận ra rằng trái tim em chỉ rung động với anh, ngoài ra không thể loạn nhịp với bất cứ người đàn ông nào khác nữa. Nhưng mà..Hắc Mộc Thần! Chính tay anh đã bóp nát một cách tàn nhẫn đi sự rung động đó..". Ngải Tịch đã nghẹn ngào mà không thể nói nên lời nữa, Hắc Mộc Thần nói sẽ kết hôn với Fendy khiến đột nhiên mấy lời cô nói ra đều đau rát cổ họng.
Hắc Mộc Thần cười lạnh một tiếng rồi cất giọng thâm trầm: " Yêu một mình tôi? Rốt cuộc cho đến bây giờ tôi thật sự không biết câu nào của em là thật câu nào là giả nữa Ngải Tịch à. Tôi hoàn toàn mất hết lòng tin vào em rồi! ".
Mấy lời níu giữ anh sắp nói ra của Ngải Tịch đột nhiên bị câu nói của Hắc Mộc Thần mà nghẹn lại không thể thốt ra được nữa. Khoảng cách của cô và anh lúc này tuy kề sát vào nhau, còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương nhưng Hắc Mộc Thần lại không nhìn thấy được nước mắt của Ngải Tịch đã đầm đìa trên gương mặt, cô dùng tay lau mạnh đi những giọt nước mắt đó. Trở lại dáng vẻ tươi rói với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cô lùi lại mấy bước đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Đưa lên trước mặt Hắc Mộc Thần, khẽ cất giọng run rẩy: " Vậy chiếc nhẫn này thì sao? Anh nói anh đã vứt đi từ lúc ở bệnh viện năm năm trước, tại sao nó lại xuất hiện ở trong ngăn kéo của thư phòng? Không lẽ chiếc nhẫn này có chân để chạy ư? Anh gạt em..anh vốn luôn giữ chiếc nhẫn này! ".
Hắc Mộc Thần nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay cô, sáng lấp lánh mà chói lóa hiện ra chữ ' Tịch '.
Đôi mắt anh hơi tối lại, anh đè nén cảm xúc trong lòng rồi lạnh lùng nói: " Bởi vì khi nhìn vào chiếc nhẫn đó tôi mới có sức để nhớ đến việc em đã lợi dùng tôi, để tôi hận em! ".
" Anh nói dối! Rõ ràng anh vẫn còn yêu em cho nên mới giữ chiếc nhẫn này! ". Ngải Tịch gào lên với anh trong sự run rẩy.
Hắc Mộc Thần cướp lời cô rồi cũng gầm lên: " Sai! Từ lâu tôi đã hết yêu em rồi. Bởi vì tôi nhận ra tình yêu của tôi chỉ được đáp trả lại sự phản bội và lừa dối của em mà thôi! ".
Ánh mắt Ngải Tịch trở nên mờ tịt, cả cơ thể cô chết lặng mà chăm chú nhìn anh không động đậy. Hắc Mộc Thần thấy cô như vậy liền tức giận rồi nói: " Được. Em không tin đúng không? Tôi sẽ chứng minh cho em thấy! ".
Nói rồi anh giựt lại chiếc nhẫn trên tay Ngải Tịch đi đến bên cửa sổ.
" Đừng mà..". Cô vội la lớn lên nhưng chỉ thấy hành động từ tay Hắc Mộc Thần không chần chừ mà vung thẳng chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ, Ngải Tịch chạy đến nhìn xuống nhưng chiếc nhẫn đã lập tức biến mất trong không trung. Cả thân thể cô như bất động hẳn, khó khăn lắm mới cất giọng: " Anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao Hắc Mộc Thần? Đến tính vật đình tình cho tình yêu của chúng ta anh cũng nỡ vứt bỏ..".
Đôi mắt Hắc Mộc Thần hiện lên chút sự đau xót, nhưng anh cất ra từng chữ cay nghiệt che lấp đi sự đau lòng đang giấu kín trong tim.
" Tôi mệt rồi, tôi không muốn bị em lừa dối thêm nữa. Tôi hận tình yêu của em, hận tất cả những việc em đã làm với tôi, tôi hận em, Ngải Tịch! ".
Từng câu từng chữ của anh cay đắng mà như con dao vô hình có đầu nhọn hoắt đâm thẳng vào con tim Ngải Tịch. Cô cười lạnh một tiếng rồi quay qua đối diện với anh, nở nụ cười gượng gạo cất ra từng chữ khó khăn.
" Được. Nếu anh đã muốn kết hôn cùng Fendy em sẽ không ngăn cản anh nữa, nhưng em sẽ không làm phù dâu cho cô ta, cũng sẽ không gây chuyện tới hôn lễ của anh. Anh yên tâm đi Hắc Mộc Thần. Em khẳng định với anh, bắt đầu từ giây phút này về sau, Ngải Tịch sẽ không xuất hiện trong thế giới của Hắc Mộc Thần. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em đứng trước mặt anh như vậy một lần nào nữa đâu. Em..thành tâm chúc phúc cho anh và Fendy..".
Ngải Tịch hơi dừng lại giọng nói nghẹn ngào. Lòng cô lẫn trái tim lúc này đang đau đớn vô cùng, cô sắp không thở nổi nữa rồi, trái tim Ngải Tịch bây giờ đang bị con dao vô hình mà Hắc Mộc Thần đâm vào đã không ngừng rỉ máu từng giọt, vô cùng đau đớn đến tan nát tâm can.
Cô khó khăn chậm rãi thốt lên từng chữ trong nghẹn ngào khó tả: " Suốt đời vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi! ".
Nói xong, Ngải Tịch nở nụ cười tươi nhất có thể với Hắc Mộc Thần rồi cúi đầu bước đi một cách thẳng thừng không quay đầu lại, nụ cười gượng gạo trên môi cô liền tắt ngẩm mà thay vào hai dòng lệ nóng bỏng đang không ngừng thi nhau chảy dài trên gương mặt.
Hắc Mộc Thần phía sau chết lặng người không nói lời nào, nếu để ý kĩ sẽ thấy bàn tay anh đang siết chặt lấy vật gì đó không chịu buông ra..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.