Chương 9: Anh thấy là anh điên rồi!
Erica
21/09/2023
Ngải Tịch bước đến gần anh, cảm nhận được cô đang ở phía sau. Hắc Mộc Thần buông khung ảnh trên tay xuống.
Vừa định quay lại thì cô bất ngờ ôm lấy anh từ sau.
Vòng tay mềm mại của người con gái phía sau khiến anh chợt khựng lại.
" Thần, để em ôm anh một lát thôi. Xin anh..". Cô nhỏ giọng thì thào.
Hắc Mộc Thần mặc cho Ngải Tịch ôm, anh đứng đó như một miếng chắn lớn, che đi tất cả giông bão trong cuộc đời Ngải Tịch cô.
Dòng lệ nóng chảy trên gương mặt cô nhưng nhanh bị cô lau đi đến nổi anh không phát giác ra.
Cô buông tay mình ra, Hắc Mộc Thần quay người lại.
Anh đi lướt qua cô, cô tưởng anh sẽ bỏ mặc cô lại. Nào ngờ khi quay lại từ nhà tắm trên tay anh cầm chiếc khăn.
Ấn cô ngồi xuống giường. Anh dùng khăn lau khô đi tóc ướt của cô. Động tác của anh rất dịu dàng, như thể đang nâng bảo bối trên tay, nâng niu từng chút một sợ sẽ vỡ bất cứ lúc nào.
Cô im lặng để anh lau tóc cho mình.
Bầu không khí hiện tại im lặng quá đỗi, đến nổi chỉ còn nghe tiếng tim đồng hồ tí tách, tí tách.
Ngải Tịch phá tan sự im lặng này. Cô mở to đôi mắt tròn xinh ra nhìn anh.
" Xin lỗi vì đã để anh tìm kiếm em. Em hứa sẽ không như vậy..ưm..ưm...".
Nụ hôn không báo trước của anh ập đến lên đôi môi căng mọng của cô, đôi môi hồng hào này của cô khiến trái tim Hắc Mộc Thần tan chảy.
Nụ hôn này mang bao nhiêu tình cảm chất chứa của cả hai, sự rung động đầy thấm thiết được lắp đầy giữa hai tâm hồn của cô và anh.
Lưỡi của anh khẽ gay hàm răng cô ra. Hòa vào mùi hương trong khoang miệng của cô.
Cô tiếp nhận anh một cách chân thành, chủ động đáp lại nụ hôn này của anh.
Từ nhẹ nhàng đến cuồng bạo, anh cắn mút đôi môi của cô càng mạnh hơn. Môi cô đã bị sưng đỏ lên, nhận ra hơi thở cô dồn dập. Anh rời khỏi đôi môi cô. Áp trán mình vào trán cô.
" Anh thấy là anh điên rồi! Khi không tìm được em anh rất sợ hãi. Cái cảm giác đó khiến anh rất khó chịu. Anh sợ từng giây từng phút, anh sợ sẽ mất đi em. Anh nhận ra rằng vị trí của em trong lòng anh đã sâu đậm lắm rồi. Khi nhìn thấy em ở dưới mưa anh rất tức giận, nếu lỡ em bệnh thì sao? Em bị ngốc à? ".
Thấy cô bị vẻ tức giận của anh làm cho sợ hãi.
" Đừng khiến anh lo lắng. Được không? ". Giọng khàn khàn còn có chút mềm yếu như dỗ dành một đứa trẻ của anh vang lên bên tai cô.
Quả thật anh rất sợ, sợ sẽ không tìm thấy cô. Mưa lớn như vậy cô lại đi một mình, nếu như gặp chuyện không may với cô anh biết phải làm sao?
Cô ôm chầm lấy anh. Nước mắt cứ thế trào ra mãnh liệt. Cô và anh đều im lặng, lúc này duy chỉ có hai người họ mới biết được cái ôm này đáng giá bao nhiêu. Họ sợ sẽ mất đi đối phương vô cùng, cũng sợ không thể ôm nhau như thế này nữa.
Cô nên suy nghĩ cho anh. Đúng, cô quá ích kỉ. Cô không thể để anh vì tương lai của chính mình mà bị hủy hoại trong tay cô. Dù có hạnh phúc đến mấy cô cũng sẽ cắn rứt trong lòng.
Còn Hắc Mộc Thần, anh nhận thức được rằng anh không thể bảo vệ chu toàn cho cô được. Để cô phải ngâm mình trong cơn mưa lớn như thế.
Người làm bạn trai như anh quả thật không tốt chút nào. Anh thầm mắng bản thân mình vô cùng tệ hại.
Nếu đột nhiên hôm nay anh không bị nhốt trong phòng sẽ không tìm ra cô muộn đến thế. Tuy vậy anh vẫn thấy có lỗi với cô.
Anh hận mẹ anh đã nhốt anh lại. Bà bảo anh hãy suy nghĩ cẩn thận về việc đi du học. Anh không nghe lời thế là bà nhốt anh lại.
Nhưng Hắc Mộc Thần không hề biết đó là toàn bộ kế hoạch của Simle. Cố tình giữ chân anh lại.
" Tịch, anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Ở bên anh em không cần lo lắng gì cả, cứ để anh thay em nhận lấy. Biết chưa? ". Hắc Mộc Thần nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nhẹ.
Hắc Mộc Thần mỉm cười.
Anh đặt đôi môi vào trán cô, nụ hôn này kéo dài thật lâu, thật lâu...
Vừa định quay lại thì cô bất ngờ ôm lấy anh từ sau.
Vòng tay mềm mại của người con gái phía sau khiến anh chợt khựng lại.
" Thần, để em ôm anh một lát thôi. Xin anh..". Cô nhỏ giọng thì thào.
Hắc Mộc Thần mặc cho Ngải Tịch ôm, anh đứng đó như một miếng chắn lớn, che đi tất cả giông bão trong cuộc đời Ngải Tịch cô.
Dòng lệ nóng chảy trên gương mặt cô nhưng nhanh bị cô lau đi đến nổi anh không phát giác ra.
Cô buông tay mình ra, Hắc Mộc Thần quay người lại.
Anh đi lướt qua cô, cô tưởng anh sẽ bỏ mặc cô lại. Nào ngờ khi quay lại từ nhà tắm trên tay anh cầm chiếc khăn.
Ấn cô ngồi xuống giường. Anh dùng khăn lau khô đi tóc ướt của cô. Động tác của anh rất dịu dàng, như thể đang nâng bảo bối trên tay, nâng niu từng chút một sợ sẽ vỡ bất cứ lúc nào.
Cô im lặng để anh lau tóc cho mình.
Bầu không khí hiện tại im lặng quá đỗi, đến nổi chỉ còn nghe tiếng tim đồng hồ tí tách, tí tách.
Ngải Tịch phá tan sự im lặng này. Cô mở to đôi mắt tròn xinh ra nhìn anh.
" Xin lỗi vì đã để anh tìm kiếm em. Em hứa sẽ không như vậy..ưm..ưm...".
Nụ hôn không báo trước của anh ập đến lên đôi môi căng mọng của cô, đôi môi hồng hào này của cô khiến trái tim Hắc Mộc Thần tan chảy.
Nụ hôn này mang bao nhiêu tình cảm chất chứa của cả hai, sự rung động đầy thấm thiết được lắp đầy giữa hai tâm hồn của cô và anh.
Lưỡi của anh khẽ gay hàm răng cô ra. Hòa vào mùi hương trong khoang miệng của cô.
Cô tiếp nhận anh một cách chân thành, chủ động đáp lại nụ hôn này của anh.
Từ nhẹ nhàng đến cuồng bạo, anh cắn mút đôi môi của cô càng mạnh hơn. Môi cô đã bị sưng đỏ lên, nhận ra hơi thở cô dồn dập. Anh rời khỏi đôi môi cô. Áp trán mình vào trán cô.
" Anh thấy là anh điên rồi! Khi không tìm được em anh rất sợ hãi. Cái cảm giác đó khiến anh rất khó chịu. Anh sợ từng giây từng phút, anh sợ sẽ mất đi em. Anh nhận ra rằng vị trí của em trong lòng anh đã sâu đậm lắm rồi. Khi nhìn thấy em ở dưới mưa anh rất tức giận, nếu lỡ em bệnh thì sao? Em bị ngốc à? ".
Thấy cô bị vẻ tức giận của anh làm cho sợ hãi.
" Đừng khiến anh lo lắng. Được không? ". Giọng khàn khàn còn có chút mềm yếu như dỗ dành một đứa trẻ của anh vang lên bên tai cô.
Quả thật anh rất sợ, sợ sẽ không tìm thấy cô. Mưa lớn như vậy cô lại đi một mình, nếu như gặp chuyện không may với cô anh biết phải làm sao?
Cô ôm chầm lấy anh. Nước mắt cứ thế trào ra mãnh liệt. Cô và anh đều im lặng, lúc này duy chỉ có hai người họ mới biết được cái ôm này đáng giá bao nhiêu. Họ sợ sẽ mất đi đối phương vô cùng, cũng sợ không thể ôm nhau như thế này nữa.
Cô nên suy nghĩ cho anh. Đúng, cô quá ích kỉ. Cô không thể để anh vì tương lai của chính mình mà bị hủy hoại trong tay cô. Dù có hạnh phúc đến mấy cô cũng sẽ cắn rứt trong lòng.
Còn Hắc Mộc Thần, anh nhận thức được rằng anh không thể bảo vệ chu toàn cho cô được. Để cô phải ngâm mình trong cơn mưa lớn như thế.
Người làm bạn trai như anh quả thật không tốt chút nào. Anh thầm mắng bản thân mình vô cùng tệ hại.
Nếu đột nhiên hôm nay anh không bị nhốt trong phòng sẽ không tìm ra cô muộn đến thế. Tuy vậy anh vẫn thấy có lỗi với cô.
Anh hận mẹ anh đã nhốt anh lại. Bà bảo anh hãy suy nghĩ cẩn thận về việc đi du học. Anh không nghe lời thế là bà nhốt anh lại.
Nhưng Hắc Mộc Thần không hề biết đó là toàn bộ kế hoạch của Simle. Cố tình giữ chân anh lại.
" Tịch, anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Ở bên anh em không cần lo lắng gì cả, cứ để anh thay em nhận lấy. Biết chưa? ". Hắc Mộc Thần nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nhẹ.
Hắc Mộc Thần mỉm cười.
Anh đặt đôi môi vào trán cô, nụ hôn này kéo dài thật lâu, thật lâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.