Chương 97: Chết vì tình
Erica
21/09/2023
Giữa đêm khuya, ở căn hộ của Ngải Tịch là hình ảnh trên sofa là ba người phụ nữ u buồn rũ rượi ngồi kế nhau, trên bàn còn có mấy lon bia rơi rải rác khắp nơi.
Cả đống lon bia như vậy lại chui hết vào bụng Ngải Tịch không chừa lon nào, từ lúc Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông tới đây tâm sự với cô cô không hề cất ra một lời nào, chỉ im lặng rồi uống bia. Đưa cho Trần Hoa Minh Nhất thì nhớ cô ấy đang có thai nên chuyển sang Tâm Đông, cô e dè chưa dám nhận, úp úp mở mở nói: " Em..em không thể uổng bia được! ".
Ngải Tịch thắc mắc hỏi: " Sao vậy? ".
Mi mắt Tâm Đông hơi cụp lại giây lát, hai người phụ nữ ngồi cạnh cô cũng như quen biết, mà Ngải Tịch cũng là tiền bối của cô nên chẳng có gì phải che giấu, dù gì phụ nữ với nhau cũng rất dễ nói chuyện, Tâm Đông hơi cúi gằm mặt rồi ngập ngừng nói: " Chị, em..em có thai rồi! ".
" Cái gì? ". Ngải Tịch và Trần Hoa Minh Nhất cùng đồng thanh ngạc nhiên quay qua Tâm Đông. Cô tiếp tục lời nói còn ngập ngừng: " Khang Dụ, trợ lí của Hắc Tổng! ".
Một câu nói của Tâm Đông vừa thốt ra đều khiến hai người phụ nữ sững người ra mà không hề động đậy.
Trần Hoa Minh Nhất dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tâm Đông, nhưng chỉ trong giây lát liền đổi lại sự vui mừng rồi nói: " Đây là tin vui mà..".
Đột nhiên nét mặt Tâm Đông hơi sượng lại, cô khó khăn nói ra từng chữ trong nghẹn ngào: " Là..Khang Dụ đã cưỡng hiếp em..Nhưng em với anh ấy vẫn chưa hề qua lại chính thức..".
Ngải Tịch thấy cô không muốn nói thêm cũng chẳng ép Tâm Đông nữa, cô cười khẽ một tiếng rồi cầm lon bia lên trực tiếp uống ực ực, hương vị cay đắng ấy vô cùng khó nuốt nhưng cô vẫn cho vào bụng, dây thần kinh Ngải Tịch bắt đầu bị chèn ép từng hồi, sau khi nghe Trần Hoa Minh Nhất kể rõ ràng với cô về chuyện Cố Thường Ngạn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rất chu đáo và tỉ mỉ, và cả chuyện Tâm Đông đã có thai với Khang Dụ nhưng là bị anh ta cưỡng hiếp trong mối quan hệ không rõ ràng, Ngải Tịch chỉ cười lạnh, nâng lon bia lên nhìn chằm chằm rồi cất giọng chua chát: " Đàn ông trên đời này đều là những người bạc tình..". Nói rồi cô lại uống cạn cả lon bia.
Tâm Đông và Trần Hoa Minh Nhất cũng thấy cô lạ, hôm nay cả hai người bọn họ đều có chuyện buồn u sầu muốn tìm người giải khuây. Lúc đến nhà Ngải Tịch liền trút ra hết phiền muộn trong lòng, cô vẫn lắng nghe từng lời hai người họ nói rồi lẳng lặng uống bia, thật ra, cái gọi là đau nhất chính là lúc mình đang chết tâm lại phải đi an ủi người khác, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Trần Hoa Minh Nhất thấy Ngải Tịch rất lạ bèn giựt lại lon bia của cô rồi hỏi: " Tiểu Tịch, suốt nửa tháng qua cậu ở đâu vậy? Mình tìm và gọi điện cho cậu mãi nhưng chẳng thấy tăm hơi. Lúc nãy chợt nhớ đến điện thoại này của cậu mới gọi đến, nào ngờ cậu lại nhận máy..".
Ngải Tịch bắt đầu kể lại mọi chuyện vào ngày cô gặp Tần Khuyết ở nhà hàng. Lúc này nét mặt Trần Hoa Minh Nhất liền thay đổi mà tỏ vẻ áy náy với cô: " Tiểu Tịch, mình..mình không biết Hắc Mộc Thần đã nghi ngờ cậu, không ngờ anh ta lại thăm dò cậu như vậy..".
Đôi mắt Ngải Tịch vô hồn mà nhìn vào hư không, cô lắc lắc đầu ngao ngán rồi cất giọng: " Không phải lỗi của cậu, điện thoại anh ấy có chức năng tự ghi âm lại. Nếu muốn trách chỉ có thể trách mình và Mộc Thần hữu danh vô phận..".
Cô lại cốc cốc thêm vài lon bia nữa, lúc này Tâm Đông thấy cô còn thê lương hơn mình, trong lòng có chút cảm thông, nghĩ nghĩ một lát liền quyết định bỏ qua mấy việc chú trọng mang thai trong ba tháng đầu, lại muốn uống chất cồn để quên đi sự phiền muộn bèn lấy lon bia lên định đưa vào miệng nhưng ngay lập tức bị Ngải Tịch cản lại, cô sờ vào bụng Tâm Đông rồi dùng đôi mắt thảm thương với giọng nói ngậm ngùi: " Đừng làm tổn hại đứa bé, có một đứa con thật sự không dễ dàng để giữ đâu..".
Ánh mắt Ngải Tịch lúc này chứa ngập sự đau xót, cô lại nhớ đến đứa con xấu số của cô rồi..
Tâm Đông thấy Ngải Tịch buồn như vậy cũng không dám uống nữa. Cả một đêm mà ba người phụ nữ cùng chuyện trò thê lương mãi đến sáng, bia ở nhà cũng thành công tót rọt chui hết vào trong bụng Ngải Tịch, Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông ngăn cản thế nào cũng không được.
Trong cơn say cô mơ màng lẩm bẩm: " Đàn ông, là sinh vật khắc tinh của chính ta, bọn họ khiến phụ nữ chúng ta phải đau khổ như vậy đây này..Ha ha, lấy đi hết tất cả mọi thứ của chúng ta, sự thuần khiết của người phụ nữ, tình yêu của người phụ nữ, tấm lòng thủy chung trọn vẹn của người phụ nữ.. Vậy mà đến cuối cùng bọn họ lại nhẫn tâm đạp đổ dưới chân! ".
Ngải Tịch càng nói càng cười lạnh hơn nữa, nước mắt cũng theo đó mà tuôn trào như mưa, cô ôm chầm lấy Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông rồi nức nở như một đứa trẻ ngây thơ non dại.
Cả ba người cùng ôm lấy nhau rồi khóc thút thít mãi.
Đến khi mệt mỏi rồi Ngải Tịch mới nghẹn ngào cất giọng: " Quả nhiên, đến cuối cùng người nào yêu nhiều nhất người đó sẽ thua. Tại sao, chỉ duy nhất vì một chữ ' tình ' mà lại khiến chúng ta đều chết không chỗ chôn thay vậy? Cõi lòng tan nát, niềm tin đổ vỡ, tâm can co thắt đau đớn. Nhất Nhất, Tâm Đông! Hai người biết không, hiện tại cả thân xác đầy đặn của tôi chỉ bao bọc lấy một trái tim thối rửa đang dần hao mòn mà thôi..".
Nói xong câu đó Ngải Tịch liền mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt che mờ đi đôi mắt vô hồn.
Sáng hôm sau.
Từ một đêm khóc thê thảm rồi uống cạn hết bia ở nhà và cả trận dầm mưa lớn từ đêm qua khiến Ngải Tịch không ngồi dậy nổi, cô mê mang mà lẩm bẩm gì đó, cả người Ngải Tịch nóng như lửa, cô đã sốt.
Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông chạy qua chạy lại chăm sóc cho cô, đến giữa trưa Ngải Tịch mới ăn được một ít cháo rồi lại ngủ thiếp đi.
Lúc đang bận bịu dọn dẹp đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang, Trần Hoa Minh Nhất nhướn mắt bảo Tâm Đông cứ dọn đi để cô ra mở cửa là được.
Tâm Đông gật đầu rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Trần Hoa Minh Nhất vừa mở cửa liền thấy bóng dáng của người phụ nữ cao ngạo đứng trước mặt cô, cô ta ra vẻ tự đại ngông cuồng khiến người ta ứa mắt. Trần Hoa Minh Nhất hừ lạnh một tiếng rồi nói: " Hôm nay là ngày xui xẻo gì mà lại đưa Fendy đến đây vậy nhỉ? ".
Fendy thật muốn tán cho cô một phát, nhưng nghĩ đến mình đang có khí thế hơn bèn vênh váo rồi nói: " Tôi không muốn gây sự với cô. Ngải Tịch đâu rồi? Tôi có chuyện muốn nói với cô ta ".
Ánh mắt Trần Hoa Minh Nhất chứa đầy sự khinh thường nhìn Fendy, cô cất giọng nhàn nhạt rồi nói: " Tìm cậu ấy làm gì? ".
Fendy bật cười dịu dàng khẽ rồi vuốt tóc nói: " Một tuần nữa tôi với Mộc Thần sẽ kết hôn, hi vọng Ngải Tịch có thể đến làm phù dâu cho tôi, dù gì cũng phải xem xét tình hình đã quen biết mà nên nể mặt một chút chứ? ".
Khóe môi Trần Hoa Minh Nhất cong lên lạnh lùng, cô nhìn cô ta bằng cặp mắt sắc lạnh rồi nói: " Thật ngại quá, bạn của tôi không thể đi làm phù dâu cho một con tiện nhân được! ".
Bàn tay Fendy siết chặt lại thành quyền, cô ta quát lớn: " Cô nói ai là tiện nhân hả? ".
Nụ cười mỉa mai của Trần Hoa Minh Nhất nở ra, cô giả vờ ngó nghiêng xung quanh rồi ra vẻ có chút thắc mắc hỏi ngược lại cô ta: " Hiện giờ chỉ có hai chúng ta, tôi không nói cô chẳng lẽ lại nói tôi? ".
Gương mặt Fendy xám xịt nhìn cô bằng sự căm thù, cô ta thật sự hận lây cả Trần Hoa Minh Nhất rồi. Đúng là bạn thân của Ngải Tịch liền có thần thái cao ngạo giống cô, vô cùng có khí thế để áp bách Fendy. Cô ta bỗng cười một tiếng bỡn cợt rồi cất giọng đắc ý: " Nể tình cô là bạn thân của Ngải Tịch tôi sẽ không đo co với cô. Nhưng mà, phiền cô chuyển lời đến cô ta giúp tôi, nếu đã cắt đứt hết mọi chuyện với Mộc Thần thì đừng đến hôn lễ của tôi quậy quá. Nhưng nếu các người có ý làm khách thì tôi đây sẽ vô cùng hoan nghênh mà đón tiếp đấy..".
Bỗng Trần Hoa Minh Nhất lại xoa xoa lỗ tai, rồi cất giọng châm biếm: " Sao tôi nghe hình như mấy con chó hoang đang sủa bậy thì phải..Hay là tôi nghe nhầm nhỉ? ".
Sắc mặt Fendy tái mét lại, cô ta tức giận giơ tay lên muốn đánh cho Trần Hoa Minh Nhất nhưng ngay lập tức bị cô cho ăn một cái tát lại vào gò má.
" Chát! ". Tiếng da thịt giòn giã vang lên, Fendy uất ức mà ôm mặt một bên, khóe môi cô ta cũng đang rỉ máu. Gò má cô ta ửng đỏ lên, hiện rõ ràng năm bạt tay trên đó.
Trần Hoa Minh Nhất phủi phủi tay rồi nói: " Đây là cái tát tôi đánh thay cho Tiểu Tịch đấy, mời cậu ấy đến làm phù dâu sao? Hoang đường! Dù Fendy cô có trãi kim cương ra làm sàn để Tiểu Tịch đi thì nhất định dù có chết cậu ấy cũng sẽ không đến hôn lễ của cô! ".
Fendy vừa quay lại định muốn đánh trả lại Trần Hoa Minh Nhất nhưng ngay lập tức cả người cô ta ướt đẫm nước, áp sát bộ quần áo của cô ta. Tâm Đông hùng hồn thấy cô ta đến gây sự liền cầm ra một chậu nước tát thẳng vào người Fendy. Cô lên tiếng đầy sự tức giận: " Tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì đi về mà mơ mộng được Ngải Tịch tới làm phù dâu đi nhé! Đồ hạ đẳng không biết liêm sỉ! ".
Trần Hoa Minh Nhất vô cùng hả hê rồi quay sang vỗ vỗ vai Tâm Đông: " Sao em không đánh cô ta trút giận? Tiện tay rèn luyện thân thủ cũng ổn đấy chứ? ".
Tâm Đông hừ lạnh rồi liếc xéo Fendy, cất ra giọng nói châm chọc: " Chị không biết sao Minh Nhất, em sợ đánh cô ta lại bị cảnh sát bắt đấy..".
Nét mặt Trần Hoa Minh Nhất hơi ngạc nhiên nhìn cô, Tâm Đông không đợi Fendy có cơ hội lên tiếng liền bổ sung thêm mà mỉa mai cô ta: " Em sợ lại bị ghi vào tội danh ngược đãi động vật thì không hay cho lắm! ".
Trần Hoa Minh Nhất vỡ lẽ ra rồi cười ha hả một tiếng. Cả hai người cùng đắc ý nhìn bộ dạng thê thảm của Fendy đang tức giận mà không làm được gì. Tâm Đông nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh tởm rồi nói: " Mau cút đi, nếu không tôi không chắc mình có thể nhẫn nhịn đến bao lâu đâu..".
Fendy tức tối trong lòng nhưng trước mắt cô ta chỉ có một mình, không thể đấu lại hai người bọn họ được, bèn tức giận quay người hậm hực rời đi không dám ngoảnh lại.
Cả đống lon bia như vậy lại chui hết vào bụng Ngải Tịch không chừa lon nào, từ lúc Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông tới đây tâm sự với cô cô không hề cất ra một lời nào, chỉ im lặng rồi uống bia. Đưa cho Trần Hoa Minh Nhất thì nhớ cô ấy đang có thai nên chuyển sang Tâm Đông, cô e dè chưa dám nhận, úp úp mở mở nói: " Em..em không thể uổng bia được! ".
Ngải Tịch thắc mắc hỏi: " Sao vậy? ".
Mi mắt Tâm Đông hơi cụp lại giây lát, hai người phụ nữ ngồi cạnh cô cũng như quen biết, mà Ngải Tịch cũng là tiền bối của cô nên chẳng có gì phải che giấu, dù gì phụ nữ với nhau cũng rất dễ nói chuyện, Tâm Đông hơi cúi gằm mặt rồi ngập ngừng nói: " Chị, em..em có thai rồi! ".
" Cái gì? ". Ngải Tịch và Trần Hoa Minh Nhất cùng đồng thanh ngạc nhiên quay qua Tâm Đông. Cô tiếp tục lời nói còn ngập ngừng: " Khang Dụ, trợ lí của Hắc Tổng! ".
Một câu nói của Tâm Đông vừa thốt ra đều khiến hai người phụ nữ sững người ra mà không hề động đậy.
Trần Hoa Minh Nhất dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tâm Đông, nhưng chỉ trong giây lát liền đổi lại sự vui mừng rồi nói: " Đây là tin vui mà..".
Đột nhiên nét mặt Tâm Đông hơi sượng lại, cô khó khăn nói ra từng chữ trong nghẹn ngào: " Là..Khang Dụ đã cưỡng hiếp em..Nhưng em với anh ấy vẫn chưa hề qua lại chính thức..".
Ngải Tịch thấy cô không muốn nói thêm cũng chẳng ép Tâm Đông nữa, cô cười khẽ một tiếng rồi cầm lon bia lên trực tiếp uống ực ực, hương vị cay đắng ấy vô cùng khó nuốt nhưng cô vẫn cho vào bụng, dây thần kinh Ngải Tịch bắt đầu bị chèn ép từng hồi, sau khi nghe Trần Hoa Minh Nhất kể rõ ràng với cô về chuyện Cố Thường Ngạn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rất chu đáo và tỉ mỉ, và cả chuyện Tâm Đông đã có thai với Khang Dụ nhưng là bị anh ta cưỡng hiếp trong mối quan hệ không rõ ràng, Ngải Tịch chỉ cười lạnh, nâng lon bia lên nhìn chằm chằm rồi cất giọng chua chát: " Đàn ông trên đời này đều là những người bạc tình..". Nói rồi cô lại uống cạn cả lon bia.
Tâm Đông và Trần Hoa Minh Nhất cũng thấy cô lạ, hôm nay cả hai người bọn họ đều có chuyện buồn u sầu muốn tìm người giải khuây. Lúc đến nhà Ngải Tịch liền trút ra hết phiền muộn trong lòng, cô vẫn lắng nghe từng lời hai người họ nói rồi lẳng lặng uống bia, thật ra, cái gọi là đau nhất chính là lúc mình đang chết tâm lại phải đi an ủi người khác, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Trần Hoa Minh Nhất thấy Ngải Tịch rất lạ bèn giựt lại lon bia của cô rồi hỏi: " Tiểu Tịch, suốt nửa tháng qua cậu ở đâu vậy? Mình tìm và gọi điện cho cậu mãi nhưng chẳng thấy tăm hơi. Lúc nãy chợt nhớ đến điện thoại này của cậu mới gọi đến, nào ngờ cậu lại nhận máy..".
Ngải Tịch bắt đầu kể lại mọi chuyện vào ngày cô gặp Tần Khuyết ở nhà hàng. Lúc này nét mặt Trần Hoa Minh Nhất liền thay đổi mà tỏ vẻ áy náy với cô: " Tiểu Tịch, mình..mình không biết Hắc Mộc Thần đã nghi ngờ cậu, không ngờ anh ta lại thăm dò cậu như vậy..".
Đôi mắt Ngải Tịch vô hồn mà nhìn vào hư không, cô lắc lắc đầu ngao ngán rồi cất giọng: " Không phải lỗi của cậu, điện thoại anh ấy có chức năng tự ghi âm lại. Nếu muốn trách chỉ có thể trách mình và Mộc Thần hữu danh vô phận..".
Cô lại cốc cốc thêm vài lon bia nữa, lúc này Tâm Đông thấy cô còn thê lương hơn mình, trong lòng có chút cảm thông, nghĩ nghĩ một lát liền quyết định bỏ qua mấy việc chú trọng mang thai trong ba tháng đầu, lại muốn uống chất cồn để quên đi sự phiền muộn bèn lấy lon bia lên định đưa vào miệng nhưng ngay lập tức bị Ngải Tịch cản lại, cô sờ vào bụng Tâm Đông rồi dùng đôi mắt thảm thương với giọng nói ngậm ngùi: " Đừng làm tổn hại đứa bé, có một đứa con thật sự không dễ dàng để giữ đâu..".
Ánh mắt Ngải Tịch lúc này chứa ngập sự đau xót, cô lại nhớ đến đứa con xấu số của cô rồi..
Tâm Đông thấy Ngải Tịch buồn như vậy cũng không dám uống nữa. Cả một đêm mà ba người phụ nữ cùng chuyện trò thê lương mãi đến sáng, bia ở nhà cũng thành công tót rọt chui hết vào trong bụng Ngải Tịch, Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông ngăn cản thế nào cũng không được.
Trong cơn say cô mơ màng lẩm bẩm: " Đàn ông, là sinh vật khắc tinh của chính ta, bọn họ khiến phụ nữ chúng ta phải đau khổ như vậy đây này..Ha ha, lấy đi hết tất cả mọi thứ của chúng ta, sự thuần khiết của người phụ nữ, tình yêu của người phụ nữ, tấm lòng thủy chung trọn vẹn của người phụ nữ.. Vậy mà đến cuối cùng bọn họ lại nhẫn tâm đạp đổ dưới chân! ".
Ngải Tịch càng nói càng cười lạnh hơn nữa, nước mắt cũng theo đó mà tuôn trào như mưa, cô ôm chầm lấy Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông rồi nức nở như một đứa trẻ ngây thơ non dại.
Cả ba người cùng ôm lấy nhau rồi khóc thút thít mãi.
Đến khi mệt mỏi rồi Ngải Tịch mới nghẹn ngào cất giọng: " Quả nhiên, đến cuối cùng người nào yêu nhiều nhất người đó sẽ thua. Tại sao, chỉ duy nhất vì một chữ ' tình ' mà lại khiến chúng ta đều chết không chỗ chôn thay vậy? Cõi lòng tan nát, niềm tin đổ vỡ, tâm can co thắt đau đớn. Nhất Nhất, Tâm Đông! Hai người biết không, hiện tại cả thân xác đầy đặn của tôi chỉ bao bọc lấy một trái tim thối rửa đang dần hao mòn mà thôi..".
Nói xong câu đó Ngải Tịch liền mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt che mờ đi đôi mắt vô hồn.
Sáng hôm sau.
Từ một đêm khóc thê thảm rồi uống cạn hết bia ở nhà và cả trận dầm mưa lớn từ đêm qua khiến Ngải Tịch không ngồi dậy nổi, cô mê mang mà lẩm bẩm gì đó, cả người Ngải Tịch nóng như lửa, cô đã sốt.
Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông chạy qua chạy lại chăm sóc cho cô, đến giữa trưa Ngải Tịch mới ăn được một ít cháo rồi lại ngủ thiếp đi.
Lúc đang bận bịu dọn dẹp đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang, Trần Hoa Minh Nhất nhướn mắt bảo Tâm Đông cứ dọn đi để cô ra mở cửa là được.
Tâm Đông gật đầu rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Trần Hoa Minh Nhất vừa mở cửa liền thấy bóng dáng của người phụ nữ cao ngạo đứng trước mặt cô, cô ta ra vẻ tự đại ngông cuồng khiến người ta ứa mắt. Trần Hoa Minh Nhất hừ lạnh một tiếng rồi nói: " Hôm nay là ngày xui xẻo gì mà lại đưa Fendy đến đây vậy nhỉ? ".
Fendy thật muốn tán cho cô một phát, nhưng nghĩ đến mình đang có khí thế hơn bèn vênh váo rồi nói: " Tôi không muốn gây sự với cô. Ngải Tịch đâu rồi? Tôi có chuyện muốn nói với cô ta ".
Ánh mắt Trần Hoa Minh Nhất chứa đầy sự khinh thường nhìn Fendy, cô cất giọng nhàn nhạt rồi nói: " Tìm cậu ấy làm gì? ".
Fendy bật cười dịu dàng khẽ rồi vuốt tóc nói: " Một tuần nữa tôi với Mộc Thần sẽ kết hôn, hi vọng Ngải Tịch có thể đến làm phù dâu cho tôi, dù gì cũng phải xem xét tình hình đã quen biết mà nên nể mặt một chút chứ? ".
Khóe môi Trần Hoa Minh Nhất cong lên lạnh lùng, cô nhìn cô ta bằng cặp mắt sắc lạnh rồi nói: " Thật ngại quá, bạn của tôi không thể đi làm phù dâu cho một con tiện nhân được! ".
Bàn tay Fendy siết chặt lại thành quyền, cô ta quát lớn: " Cô nói ai là tiện nhân hả? ".
Nụ cười mỉa mai của Trần Hoa Minh Nhất nở ra, cô giả vờ ngó nghiêng xung quanh rồi ra vẻ có chút thắc mắc hỏi ngược lại cô ta: " Hiện giờ chỉ có hai chúng ta, tôi không nói cô chẳng lẽ lại nói tôi? ".
Gương mặt Fendy xám xịt nhìn cô bằng sự căm thù, cô ta thật sự hận lây cả Trần Hoa Minh Nhất rồi. Đúng là bạn thân của Ngải Tịch liền có thần thái cao ngạo giống cô, vô cùng có khí thế để áp bách Fendy. Cô ta bỗng cười một tiếng bỡn cợt rồi cất giọng đắc ý: " Nể tình cô là bạn thân của Ngải Tịch tôi sẽ không đo co với cô. Nhưng mà, phiền cô chuyển lời đến cô ta giúp tôi, nếu đã cắt đứt hết mọi chuyện với Mộc Thần thì đừng đến hôn lễ của tôi quậy quá. Nhưng nếu các người có ý làm khách thì tôi đây sẽ vô cùng hoan nghênh mà đón tiếp đấy..".
Bỗng Trần Hoa Minh Nhất lại xoa xoa lỗ tai, rồi cất giọng châm biếm: " Sao tôi nghe hình như mấy con chó hoang đang sủa bậy thì phải..Hay là tôi nghe nhầm nhỉ? ".
Sắc mặt Fendy tái mét lại, cô ta tức giận giơ tay lên muốn đánh cho Trần Hoa Minh Nhất nhưng ngay lập tức bị cô cho ăn một cái tát lại vào gò má.
" Chát! ". Tiếng da thịt giòn giã vang lên, Fendy uất ức mà ôm mặt một bên, khóe môi cô ta cũng đang rỉ máu. Gò má cô ta ửng đỏ lên, hiện rõ ràng năm bạt tay trên đó.
Trần Hoa Minh Nhất phủi phủi tay rồi nói: " Đây là cái tát tôi đánh thay cho Tiểu Tịch đấy, mời cậu ấy đến làm phù dâu sao? Hoang đường! Dù Fendy cô có trãi kim cương ra làm sàn để Tiểu Tịch đi thì nhất định dù có chết cậu ấy cũng sẽ không đến hôn lễ của cô! ".
Fendy vừa quay lại định muốn đánh trả lại Trần Hoa Minh Nhất nhưng ngay lập tức cả người cô ta ướt đẫm nước, áp sát bộ quần áo của cô ta. Tâm Đông hùng hồn thấy cô ta đến gây sự liền cầm ra một chậu nước tát thẳng vào người Fendy. Cô lên tiếng đầy sự tức giận: " Tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì đi về mà mơ mộng được Ngải Tịch tới làm phù dâu đi nhé! Đồ hạ đẳng không biết liêm sỉ! ".
Trần Hoa Minh Nhất vô cùng hả hê rồi quay sang vỗ vỗ vai Tâm Đông: " Sao em không đánh cô ta trút giận? Tiện tay rèn luyện thân thủ cũng ổn đấy chứ? ".
Tâm Đông hừ lạnh rồi liếc xéo Fendy, cất ra giọng nói châm chọc: " Chị không biết sao Minh Nhất, em sợ đánh cô ta lại bị cảnh sát bắt đấy..".
Nét mặt Trần Hoa Minh Nhất hơi ngạc nhiên nhìn cô, Tâm Đông không đợi Fendy có cơ hội lên tiếng liền bổ sung thêm mà mỉa mai cô ta: " Em sợ lại bị ghi vào tội danh ngược đãi động vật thì không hay cho lắm! ".
Trần Hoa Minh Nhất vỡ lẽ ra rồi cười ha hả một tiếng. Cả hai người cùng đắc ý nhìn bộ dạng thê thảm của Fendy đang tức giận mà không làm được gì. Tâm Đông nhìn cô ta bằng ánh mắt kinh tởm rồi nói: " Mau cút đi, nếu không tôi không chắc mình có thể nhẫn nhịn đến bao lâu đâu..".
Fendy tức tối trong lòng nhưng trước mắt cô ta chỉ có một mình, không thể đấu lại hai người bọn họ được, bèn tức giận quay người hậm hực rời đi không dám ngoảnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.