Chương 46: Còn gì đau đớn hơn?
Erica
21/09/2023
Biệt thự Tần gia.
Trên chiếc ghế sofa, Tần Khuyết nét mặt trầm ngâm mà hút thuốc. Làn sương khói mờ ảo bay xung quanh gương mặt không chút tình cảm nào. Vừa nãy Lãnh Cung đã báo lại tình hình của Ngải Tịch cả chuyện cô bị sảy thai. Tần Khuyết vẫn không biểu hiện gì ra nhưng trong lòng chất chứa sự tức giận.
Có điều anh cũng không ngờ lần này Hắc Mộc Thần lại náo loạn cả giới hắc đạo lên. Đây vốn không phải phong cách của anh, vậy mà lần này lại vì Ngải Tịch rồi điên cuồng điều động người trong đạo tìm kiếm cô.
Tần Khuyết sau hôm về từ bệnh viện đã uống rượu say không ngừng nghỉ, ngày nào anh cũng say mèm từ sáng đến tối, bỏ bê hết công việc trong bạch đạo, vậy là hết thảy mọi việc đều dồn lên đầu Lãnh Cung.
Nhưng sau khi Tần Khuyết biết được chuyện của Ngải Tịch anh đã không uống rượu nữa mà tỉnh táo lại hơn, có thể nói rằng lần này vì yêu anh đồng ý bất chấp tất cả, kể cả việc cướp lấy Ngải Tịch. Tần Khuyết trước nay không hề thích việc đi cướp đồ của người khác, nhưng trớ trêu sao anh lại yêu Ngải Tịch. Hơn nữa anh nghĩ Hắc Mộc Thần đã không bảo vệ tốt cho cô thì anh nhất định sẽ tự tay mình cướp lấy người mình yêu để bảo vệ cho cô, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào..
...
Bệnh viện.
Tâm Đông sau khi biết được tin Ngải Tịch ở bệnh viện cũng nhanh chóng đến thăm, nhưng đến nơi lại chạm phải mặt Khang Dụ thì ngượng ngùng bước vào..
Trên giường bệnh Ngải Tịch vẫn chưa tỉnh lại, trong căn phòng này chỉ còn Trần Hoa Minh Nhất đang chăm sóc cho cô, không thấy bóng dáng của Hắc Mộc Thần và Cố Thường Ngạn đâu.
Thấy Tâm Đông đến Trần Hoa Minh Nhất cũng chào hỏi rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa vẻ mặt buồn rầu. Tâm Đông lên tiếng trước: " Minh Nhất, chị ấy sao rồi? ".
Trần Hoa Minh Nhất ỉu xìu nói: " Cậu ấy tối hôm qua do khóc mệt quá nên đã ngất đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cú sốc này quá lớn với Tiểu Tịch.. ".
Cô cũng đang làm mẹ nên có thể hiểu cảm giác đó, ít nhất cô còn may mắn hơn Ngải Tịch vì đứa bé vẫn an toàn trong bụng cô. Còn Ngải Tịch chưa kịp nhìn thấy được đứa con của mình thì lại phải rời xa nó.
Tâm linh tương thông giữa mẹ và con luôn rất kì diệu. Hôm qua khi Ngải Tịch nói ra giấc mơ con cô máu me đầy người mà kêu cứu thì cả ba người Trần Hoa Minh Nhất, Cố Thường Ngạn và Hắc Mộc Thần đều sững sờ ra. Họ không ngờ đứa bé đó lại đi vào giấc mơ của mẹ nó, kêu gào thảm thương như vậy. Khiến ai cũng không khỏi mà thương xót cho..
Tâm Đông quan sát một hồi thì nói: " Vậy Hắc Tổng đâu? Anh ta không chăm sóc chị Ngải Tịch à? ".
Chuyện giữa Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch ai ai cũng biết, chỉ là họ không biết cô đã có thai rồi còn sảy thai.
" Hắc Mộc Thần đi tìm Mạn Kì Sa tính sổ rồi! Từ lúc Tiểu Tịch bị bắt cóc anh ấy không ngồi yên giây phút nào, không những thế cậu ấy còn quá đau lòng mà điên cuồng đánh anh ấy nhưng Hắc Mộc Thần vẫn không quan tâm mà ôm chặt lấy cậu ấy! Đủ để thấy vị trí của Tiểu Tịch trong lòng Hắc Mộc Thần quan trọng thế nào! ". Trần Hoa Minh Nhất bèn kể ra với Tâm Đông.
Tình yêu của Hắc Mộc Thần đối với Ngải Tịch không phải ai cũng nhìn thấy được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nhau. Cả hai cô gái đang nói chuyện thì thấy Ngải Tịch nhè nhẹ mở đôi mắt ra, vội nhanh chóng đi đến đỡ cô dậy.
" Tiểu Tịch, cậu thấy thế nào rồi? ". Giọng nói lo lắng của Trần Hoa Minh Nhất vang lên trước.
Ngải Tịch ngồi tựa vào gối ở đầu giường bệnh. Cô không nói lời nào mà cứ trầm mặt nhìn về phía bụng mình.
Cô như vậy khiến hai người còn lại lo lắng hơn. Tâm Đông vội hoảng hốt mà hỏi cô: " Chị Ngải Tịch, chị nói gì đi chứ! Đừng làm bọn em sợ! ".
Sau một hồi im lặng Ngải Tịch mới cất giọng yếu ớt: " Hai người ra ngoài trước đi, mình muốn yên tĩnh một lát! ".
Trần Hoa Minh Nhất lo cho cô mà không muốn đi. Tâm Đông bèn kéo cô ra ngoài. Đến khi cửa phòng bệnh đóng lại Trần Hoa Minh Nhất mới nói: " Em làm gì vậy? Lỡ cậu ấy nghĩ quẫn thì sao? ".
Tâm Đông bèn nhìn về phía Khang Dụ rồi quay lại Trần Hoa Minh Nhất: " Chị bình tĩnh đi, ở đây có Khang Dụ trông trừng rồi sẽ không sao đâu! Hơn nữa bây giờ chị ấy cần phải được yên tĩnh một lát! Đừng làm phiền chị ấy! ".
Trần Hoa Minh Nhất vừa định nói lại thì Khang Dụ xen vào: " Hai cô về trước đi, tôi ở đây trông cô ấy là được rồi! Minh Nhất! Cô cả đêm ở đây cũng không tốt cho sức khỏe, Cố Thường Ngạn sau khi xử lí công việc sẽ đến đón cô! ".
Rồi anh ta nhìn về phía Tâm Đông một cái khiến cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh ta. Khang Dụ bật cười khẽ rồi dời đi sự chú ý trên người Tâm Đông.
Trần Hoa Minh Nhất làm gì có tâm trạng mà để ý đến hai bọn họ, cô vẫn lo cho Ngải Tịch hơn, những mà hiện tại có Khang Dụ ở đây canh chừng cô cũng yên tâm phần nào, nghĩ nghĩ tới đứa bé trong bụng cô cũng phải về nghỉ ngơi mới được. Ít ra nếu con cô bình an như vậy Ngải Tịch sẽ không buồn nữa.
Vì vậy cô quyết định đồng ý với Khang Dụ.
Chẳng mấy chốc Cố Thường Ngạn cũng đến đón cô trở về.
Giờ này ngoài hành lang chỉ còn Khang Dụ và Tâm Đông. Không khí như có chút ngượng ngùng. Cô vội chuẩn bị rời đi thì Khang Dụ kéo tay cô lại: " Em trốn tôi làm gì? ".
Tâm Đông cả buổi trời cũng chẳng nói được câu nào mà cứ im lặng rồi đỏ mặt. Khang Dụ mất kiên nhẫn kéo thẳng cô đi lại phía cầu thang ít ai lui tới, áp sát cô vào tường. Cô vừa ngẩng mặt lên thì bị nụ hôn của Khang Dụ ấp tới, chiếm lấy đôi môi.
...
Trong phòng bệnh.
Ngải Tịch nãy giờ đứng trước cửa sổ nhìn về tận phía chân trời. Từ lúc tỉnh lại ngoại trừ bảo Tâm Đông và Trần Hoa Minh Nhất ra ngoài cô không nói câu gì khác nữa, cứ im lặng mãi, nước mắt cũng đã cạn kiệt mà không rơi xuống được nữa.
Từng lời nói của Mạn Kì Sa đến bây giờ vẫn luẩn quẩn trong đầu cô không cách nào xóa ra được, cả hình ảnh của đứa con chưa có đủ hình hài của cô đang kêu gào thảm thiết xin cô cứu nó. Một sinh linh vô tội nhỏ bé như vậy, tại sao chỉ vì thù hận của người lớn mà mất đi cơ hội được ngắm mặt trời ngày mai chứ?
Bỗng đang trầm ngâm suy nghĩ cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp từ đằng sau ôm lấy cô, mùi xạ hương thoang thoảng lượn lờ trong không khí nhè nhẹ.
Hắc Mộc Thần để đầu mình lên vai cô, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô. Cái ôm này chứa đựng bao nhiêu khát vọng được yên bình chứ? Cả tình yêu sâu nặng cũng được ấp ủ trong cái ôm ấm áp này.
Ngải Tịch mặc anh ôm mình, cô vẫn im lặng mà không nói lời nào.
Tình trạng như vậy của cô càng khiến cho Hắc Mộc Thần đau lòng, anh khẽ ôm chặt cô hơn, thủ thỉ nhỏ nhẹ vào tai Ngải Tịch: " Tịch! Em đừng im lặng như vậy được không? Em cứ như vậy làm anh rất sợ..".
Lời nói của anh như một cây kim chọc lủng tuyến lệ của cô. Ngải Tịch không nói lời nào quay người lại ôm chặt lấy Hắc Mộc Thần, áp đầu mình vào vòm ngực quen thuộc của anh rồi nước mắt cứ thể chảy ra không ngừng mà kìm không đặng.
Hắc Mộc Thần giang tay ôm chặt lấy cô vào lòng. Cô cứ khóc trong lòng anh mà không nói lời nào, những giọt nước mắt nóng bỏng ấy chảy ra như từng con dao đâm vào tim anh. Anh đau lòng không ít hơn cô bao nhiêu! Đây là đứa con đầu tiên của họ cơ mà, là minh chứng cho tình yêu của họ, vậy mà..bây giờ đã không còn nữa.
Sau khi đã phát tiết ra hết bao nhiêu sự đau đớn trong lòng qua nước mắt, giờ đây áo của Hắc Mộc Thần đã ướt đẫm những dòng lệ của cô. Ngải Tịch gạt đi nước mắt trên mặt rồi ngẩng gương mặt trắng bệch lên nhìn anh: " Em khóc xong rồi! ".
Nhìn thấy gương mặt này của cô Hắc Mộc Thần liền bế cô rồi đặt lên giường bệnh. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ dùng tay xoa xoa gương mặt cô, nhẹ giọng nói: " Ngủ đi! Ngoan! ".
Ngải Tịch nhắm lại đôi mắt trong veo rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Tay cô vẫn nắm chặt tay anh không buông, mười ngón đan nhau trong sự nghẹn ngào khó tả.
Hắc Mộc Thần khẽ hôn nhẹ lên trán cô một cái, anh vẫn lặng im mà ngắm nhìn gương mặt yếu ớt này của cô.
Thật ra khi cô tỉnh lại anh không ở bên cô là để đi tính từng món nợ đã gây ra nỗi đau này cho cả cô và anh..
Trên chiếc ghế sofa, Tần Khuyết nét mặt trầm ngâm mà hút thuốc. Làn sương khói mờ ảo bay xung quanh gương mặt không chút tình cảm nào. Vừa nãy Lãnh Cung đã báo lại tình hình của Ngải Tịch cả chuyện cô bị sảy thai. Tần Khuyết vẫn không biểu hiện gì ra nhưng trong lòng chất chứa sự tức giận.
Có điều anh cũng không ngờ lần này Hắc Mộc Thần lại náo loạn cả giới hắc đạo lên. Đây vốn không phải phong cách của anh, vậy mà lần này lại vì Ngải Tịch rồi điên cuồng điều động người trong đạo tìm kiếm cô.
Tần Khuyết sau hôm về từ bệnh viện đã uống rượu say không ngừng nghỉ, ngày nào anh cũng say mèm từ sáng đến tối, bỏ bê hết công việc trong bạch đạo, vậy là hết thảy mọi việc đều dồn lên đầu Lãnh Cung.
Nhưng sau khi Tần Khuyết biết được chuyện của Ngải Tịch anh đã không uống rượu nữa mà tỉnh táo lại hơn, có thể nói rằng lần này vì yêu anh đồng ý bất chấp tất cả, kể cả việc cướp lấy Ngải Tịch. Tần Khuyết trước nay không hề thích việc đi cướp đồ của người khác, nhưng trớ trêu sao anh lại yêu Ngải Tịch. Hơn nữa anh nghĩ Hắc Mộc Thần đã không bảo vệ tốt cho cô thì anh nhất định sẽ tự tay mình cướp lấy người mình yêu để bảo vệ cho cô, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào..
...
Bệnh viện.
Tâm Đông sau khi biết được tin Ngải Tịch ở bệnh viện cũng nhanh chóng đến thăm, nhưng đến nơi lại chạm phải mặt Khang Dụ thì ngượng ngùng bước vào..
Trên giường bệnh Ngải Tịch vẫn chưa tỉnh lại, trong căn phòng này chỉ còn Trần Hoa Minh Nhất đang chăm sóc cho cô, không thấy bóng dáng của Hắc Mộc Thần và Cố Thường Ngạn đâu.
Thấy Tâm Đông đến Trần Hoa Minh Nhất cũng chào hỏi rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa vẻ mặt buồn rầu. Tâm Đông lên tiếng trước: " Minh Nhất, chị ấy sao rồi? ".
Trần Hoa Minh Nhất ỉu xìu nói: " Cậu ấy tối hôm qua do khóc mệt quá nên đã ngất đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cú sốc này quá lớn với Tiểu Tịch.. ".
Cô cũng đang làm mẹ nên có thể hiểu cảm giác đó, ít nhất cô còn may mắn hơn Ngải Tịch vì đứa bé vẫn an toàn trong bụng cô. Còn Ngải Tịch chưa kịp nhìn thấy được đứa con của mình thì lại phải rời xa nó.
Tâm linh tương thông giữa mẹ và con luôn rất kì diệu. Hôm qua khi Ngải Tịch nói ra giấc mơ con cô máu me đầy người mà kêu cứu thì cả ba người Trần Hoa Minh Nhất, Cố Thường Ngạn và Hắc Mộc Thần đều sững sờ ra. Họ không ngờ đứa bé đó lại đi vào giấc mơ của mẹ nó, kêu gào thảm thương như vậy. Khiến ai cũng không khỏi mà thương xót cho..
Tâm Đông quan sát một hồi thì nói: " Vậy Hắc Tổng đâu? Anh ta không chăm sóc chị Ngải Tịch à? ".
Chuyện giữa Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch ai ai cũng biết, chỉ là họ không biết cô đã có thai rồi còn sảy thai.
" Hắc Mộc Thần đi tìm Mạn Kì Sa tính sổ rồi! Từ lúc Tiểu Tịch bị bắt cóc anh ấy không ngồi yên giây phút nào, không những thế cậu ấy còn quá đau lòng mà điên cuồng đánh anh ấy nhưng Hắc Mộc Thần vẫn không quan tâm mà ôm chặt lấy cậu ấy! Đủ để thấy vị trí của Tiểu Tịch trong lòng Hắc Mộc Thần quan trọng thế nào! ". Trần Hoa Minh Nhất bèn kể ra với Tâm Đông.
Tình yêu của Hắc Mộc Thần đối với Ngải Tịch không phải ai cũng nhìn thấy được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nhau. Cả hai cô gái đang nói chuyện thì thấy Ngải Tịch nhè nhẹ mở đôi mắt ra, vội nhanh chóng đi đến đỡ cô dậy.
" Tiểu Tịch, cậu thấy thế nào rồi? ". Giọng nói lo lắng của Trần Hoa Minh Nhất vang lên trước.
Ngải Tịch ngồi tựa vào gối ở đầu giường bệnh. Cô không nói lời nào mà cứ trầm mặt nhìn về phía bụng mình.
Cô như vậy khiến hai người còn lại lo lắng hơn. Tâm Đông vội hoảng hốt mà hỏi cô: " Chị Ngải Tịch, chị nói gì đi chứ! Đừng làm bọn em sợ! ".
Sau một hồi im lặng Ngải Tịch mới cất giọng yếu ớt: " Hai người ra ngoài trước đi, mình muốn yên tĩnh một lát! ".
Trần Hoa Minh Nhất lo cho cô mà không muốn đi. Tâm Đông bèn kéo cô ra ngoài. Đến khi cửa phòng bệnh đóng lại Trần Hoa Minh Nhất mới nói: " Em làm gì vậy? Lỡ cậu ấy nghĩ quẫn thì sao? ".
Tâm Đông bèn nhìn về phía Khang Dụ rồi quay lại Trần Hoa Minh Nhất: " Chị bình tĩnh đi, ở đây có Khang Dụ trông trừng rồi sẽ không sao đâu! Hơn nữa bây giờ chị ấy cần phải được yên tĩnh một lát! Đừng làm phiền chị ấy! ".
Trần Hoa Minh Nhất vừa định nói lại thì Khang Dụ xen vào: " Hai cô về trước đi, tôi ở đây trông cô ấy là được rồi! Minh Nhất! Cô cả đêm ở đây cũng không tốt cho sức khỏe, Cố Thường Ngạn sau khi xử lí công việc sẽ đến đón cô! ".
Rồi anh ta nhìn về phía Tâm Đông một cái khiến cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh ta. Khang Dụ bật cười khẽ rồi dời đi sự chú ý trên người Tâm Đông.
Trần Hoa Minh Nhất làm gì có tâm trạng mà để ý đến hai bọn họ, cô vẫn lo cho Ngải Tịch hơn, những mà hiện tại có Khang Dụ ở đây canh chừng cô cũng yên tâm phần nào, nghĩ nghĩ tới đứa bé trong bụng cô cũng phải về nghỉ ngơi mới được. Ít ra nếu con cô bình an như vậy Ngải Tịch sẽ không buồn nữa.
Vì vậy cô quyết định đồng ý với Khang Dụ.
Chẳng mấy chốc Cố Thường Ngạn cũng đến đón cô trở về.
Giờ này ngoài hành lang chỉ còn Khang Dụ và Tâm Đông. Không khí như có chút ngượng ngùng. Cô vội chuẩn bị rời đi thì Khang Dụ kéo tay cô lại: " Em trốn tôi làm gì? ".
Tâm Đông cả buổi trời cũng chẳng nói được câu nào mà cứ im lặng rồi đỏ mặt. Khang Dụ mất kiên nhẫn kéo thẳng cô đi lại phía cầu thang ít ai lui tới, áp sát cô vào tường. Cô vừa ngẩng mặt lên thì bị nụ hôn của Khang Dụ ấp tới, chiếm lấy đôi môi.
...
Trong phòng bệnh.
Ngải Tịch nãy giờ đứng trước cửa sổ nhìn về tận phía chân trời. Từ lúc tỉnh lại ngoại trừ bảo Tâm Đông và Trần Hoa Minh Nhất ra ngoài cô không nói câu gì khác nữa, cứ im lặng mãi, nước mắt cũng đã cạn kiệt mà không rơi xuống được nữa.
Từng lời nói của Mạn Kì Sa đến bây giờ vẫn luẩn quẩn trong đầu cô không cách nào xóa ra được, cả hình ảnh của đứa con chưa có đủ hình hài của cô đang kêu gào thảm thiết xin cô cứu nó. Một sinh linh vô tội nhỏ bé như vậy, tại sao chỉ vì thù hận của người lớn mà mất đi cơ hội được ngắm mặt trời ngày mai chứ?
Bỗng đang trầm ngâm suy nghĩ cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp từ đằng sau ôm lấy cô, mùi xạ hương thoang thoảng lượn lờ trong không khí nhè nhẹ.
Hắc Mộc Thần để đầu mình lên vai cô, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô. Cái ôm này chứa đựng bao nhiêu khát vọng được yên bình chứ? Cả tình yêu sâu nặng cũng được ấp ủ trong cái ôm ấm áp này.
Ngải Tịch mặc anh ôm mình, cô vẫn im lặng mà không nói lời nào.
Tình trạng như vậy của cô càng khiến cho Hắc Mộc Thần đau lòng, anh khẽ ôm chặt cô hơn, thủ thỉ nhỏ nhẹ vào tai Ngải Tịch: " Tịch! Em đừng im lặng như vậy được không? Em cứ như vậy làm anh rất sợ..".
Lời nói của anh như một cây kim chọc lủng tuyến lệ của cô. Ngải Tịch không nói lời nào quay người lại ôm chặt lấy Hắc Mộc Thần, áp đầu mình vào vòm ngực quen thuộc của anh rồi nước mắt cứ thể chảy ra không ngừng mà kìm không đặng.
Hắc Mộc Thần giang tay ôm chặt lấy cô vào lòng. Cô cứ khóc trong lòng anh mà không nói lời nào, những giọt nước mắt nóng bỏng ấy chảy ra như từng con dao đâm vào tim anh. Anh đau lòng không ít hơn cô bao nhiêu! Đây là đứa con đầu tiên của họ cơ mà, là minh chứng cho tình yêu của họ, vậy mà..bây giờ đã không còn nữa.
Sau khi đã phát tiết ra hết bao nhiêu sự đau đớn trong lòng qua nước mắt, giờ đây áo của Hắc Mộc Thần đã ướt đẫm những dòng lệ của cô. Ngải Tịch gạt đi nước mắt trên mặt rồi ngẩng gương mặt trắng bệch lên nhìn anh: " Em khóc xong rồi! ".
Nhìn thấy gương mặt này của cô Hắc Mộc Thần liền bế cô rồi đặt lên giường bệnh. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ dùng tay xoa xoa gương mặt cô, nhẹ giọng nói: " Ngủ đi! Ngoan! ".
Ngải Tịch nhắm lại đôi mắt trong veo rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Tay cô vẫn nắm chặt tay anh không buông, mười ngón đan nhau trong sự nghẹn ngào khó tả.
Hắc Mộc Thần khẽ hôn nhẹ lên trán cô một cái, anh vẫn lặng im mà ngắm nhìn gương mặt yếu ớt này của cô.
Thật ra khi cô tỉnh lại anh không ở bên cô là để đi tính từng món nợ đã gây ra nỗi đau này cho cả cô và anh..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.