Chương 103: Hiến máu
Erica
21/09/2023
Cả người Hắc Mộc Thần xụi lơ ra, đôi mắt anh vô lực mà khẽ cụp lại, cả thân người gần như mất sức, dây thần kinh bắt đầu điên cuồng dãn nở đau đớn, thái dương cũng đang đau nhức vô cùng, anh cảm thấy như có bầu trời u ám đang bao vây quanh anh, có cả hàng nghìn tia chóp đang quất mạnh xuống người, nỗi đau đó ít ra sẽ không bằng cõi lòng anh như tan nát hết cả khi vừa biết sự thật, chỉ trọn vẹn một ngày, anh biết hết tất cả không sót một việc gì.
Mọi chuyện Ngải Tịch đã làm vì anh, hi sinh vì anh, hết thảy đều cùng đổ bể ra ngay ngày hôm nay.
Hắc Mộc Thần mày có còn là con người nữa không? Suốt thời gian qua anh đang làm gì vậy chứ? Hành hạ người phụ nữ dùng cả tính mạng để yêu anh, thà rằng kề dao vào cổ cũng muốn giữ gìn thể xác cho anh, vì chấp nhận giao dịch để cứu anh ra ngoài mà không màng bị Hắc Mộc Thần hiểu lầm, bị anh căm hận thấu xương, anh còn tàn nhẫn dùng roi đánh đập cô, dùng tình dục để sỉ nhục còn khiến cô sốt một ngày một đêm, chưa kể đến anh đã giam lỏng Ngải Tịch như một con chim hoàng yến nhốt trong lồng mà không để cô có được tự do.
Rốt cuộc Hắc Mộc Thần đã giày vò Ngải Tịch bằng những hành động biến thái điên rồ gì vậy chứ?! Anh..anh đã mất hết nhân tính rồi!
Sự khó chịu và hối hận đan xen khiến ngọn lửa trong lòng bộc phát, Hắc Mộc Thần dời hết sức mạnh lên bàn tay đang siết chặt thành quyền, gân xanh nam tính hiện rõ ràng lên, anh không suy nghĩ gì mà đấm một cú thật mạnh vào vách tường, các đốt tay bắt đầu túa ra máu tươi, ngay nền tường vừa bị Hắc Mộc Thần đấm lên liền rơm rớm máu đọng lại.
Tần Khuyết thấy anh như vậy bèn hất anh ngã xuống đất, gương mặt anh cũng chẳng hề tốt đẹp gì mà đằng đằng sát khí, anh cao giọng quát: " Hối hận thì cũng đã muộn rồi Hắc Mộc Thần à! Hiện tại việc làm của anh bây giờ là phải cầu nguyện cho cô ấy đừng gặp chuyện gì, nếu không chính tay Tần Khuyết tôi sẽ một phát súng giết chết anh! ".
Cả người Hắc Mộc Thần không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa, anh ngồi bệt xuống đất mà không đáp trả lại lời nói của Tần Khuyết.
Bỗng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, các y tá hết thảy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Tần Khuyết và cả Hắc Mộc Thần đều kinh động mà lập tức kéo tay một y tá lại, hai người đàn ông cùng đồng thanh hét lớn: " Ngải Tịch sao rồi? ".
Cô y tá cả người toát mồ hôi vì sắc mặt lạnh lùng của hai người họ, nhưng tình hình trước mắt không thể để cô ta nói lắp được, bèn lấy hết dũng khí rồi nói một hơi dài: " Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, nhưng hiện tại trong bệnh viện không còn máu dự trữ nữa, trong hai người các anh ai là gia đình của bệnh nhận? Nếu không tìm ra người hiến máu thì tính mạng của bệnh nhân trong phòng cấp cứu e rằng sẽ không giữ được..".
Sắc mặt Tần Khuyết lập tức lạnh xuống, anh thuộc nhóm máu AB. Càng không thể hiến cho Ngải Tịch được.
Hắc Mộc Thần định thần lại rồi nghiêm túc nói không do dự: " Lấy của tôi đi! ".
Cô y tá nhìn bộ dạng sang trọng mặc đồ vest của anh mà trên người lại dính đầy máu, liền nuốt nước bọt một cái rồi lấy lại tinh thần nhanh chóng đáp: " Được! Đi theo tôi xét nghiệm! ".
Hắc Mộc Thần gật đầu một tiếng rồi nhanh chóng sải bước theo cô y tá, bóng lưng hai người dần khuất. Lúc này Tần Khuyết thở phào một hơi, anh dựa người vào tường rồi nhắm lại đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi và lo lắng.
Thật sự, Tần Khuyết đã thua rồi Ngay từ lúc bắt đầu anh đã không thể có được Ngải Tịch dù chỉ một lần, từ việc anh không cùng nhóm máu với cô mà Hắc Mộc Thần lại cùng thì định mệnh đã trói chặt hai người lại với nhau rồi.
Tần Khuyết dù có dùng cách thế nào cũng chẳng chia rẽ được nữa, ngay cả ông trời có lẽ cũng không muốn cắt đứt tình duyên của Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch nên mới cho họ cùng nhóm máu, một lần nữa lại dính chặt với nhau không xa rời.
Tần Khuyết bật cười chua chát, nếu như anh gặp cô sớm hơn, yêu cô sớm hơn thì bây giờ Ngải Tịch đã là người phụ nữ của anh cùng sống một cuộc sống tràn ngập niềm vui, Tần Khuyết sẽ cho cô là người phụ nữ hạnh phút nhất trên đời này. Và sẽ không bao giờ có sự xuất hiện của Hắc Mộc Thần trong thế giới của họ.
Nhưng, tiếc rằng, tất cả đều đã được số phận sắp đặt sẵn, Tần Khuyết không cách nào có thể cưỡng lại được.
Trong phòng bệnh.
Giường của Hắc Mộc Thần cách giường của Ngải Tịch chỉ có khoảng ba bước chân, anh nghiêng đầu quan sát cô không chợp mắt. Đôi môi anh hơi trắng lại một chút, lượng máu anh truyền cho cô không ít chút nào, lúc đó bác sĩ nói anh không được tiếp tục nữa nhưng Hắc Mộc Thần vẫn kiên quyết truyền thêm một lượng máu nữa cho cô, thái độ anh nghiêm túc mà kiên định nói rằng: " Nếu có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến bệnh viện! ".
Bác sĩ nghe câu nói chắc nịt của anh liền yên tâm hẳn mà rút thêm một ít máu nữa.
Gương mặt Ngải Tịch bây giờ đã không còn trắng bệch nữa mà dần bình thường trở lại, chỉ là do mất máu quá nhiều nên sức lực cũng yếu ớt đi, cô nằm đó như một con búp bê không động đậy, trên người là bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ đã được thay ra, đôi mắt cô trong suốt cụp chặt lại, hàng mi cong dài khẽ run rẩy, sống mũi cao thanh tú, hai gò má dần biến sắc mà hơi hồng lại, làn môi căng mọng anh đào mê gợi.
Ngắm nhìn cô yếu ớt như vậy trong lòng Hắc Mộc Thần lại đau đớn khôn cùng, thời gian qua anh đã giày vò Ngải Tịch bằng tất cả hành động của một cầm thú không hơn không kém. Tâm can anh quặn thắt lại, cứ nhớ đến những đòn roi trên chân Ngải Tịch mà do chính tay anh gây ra trong lòng anh lại khó chịu và hối hận.
Nếu như lúc đó anh bình tĩnh suy sét kĩ lại một chút, nhận ra sự bất thường mà của Ngải Tịch khi anh vừa ra ngoài từ đồn cảnh sát. Đêm đó cô đã nhiệt tình chủ động mà “yêu” anh..
Chỉ tại hôm đó Ngải Tịch quá gợi cảm, quá mê người làm cho thần trí của Hắc Mộc Thần điên đảo mà không hề để ý rằng trên thân thể cô không có một dấu hôn nào, nếu như trong khoảng thời gian anh ở đồn cảnh sát mà Ngải Tịch đã phát sinh quan hệ với Tần Khuyết thì tại sao trên người cô lại không có bất cứ dấu vết gì? Nếu như lúc đó Hắc Mộc Thần đủ lí trí, đủ tin tưởng cô sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, cho đến lúc xem tin nhắn lại thì lửa giận trong lòng bộc phát lên mà phát tiết lên hết người Ngải Tịch.
Cứ nghĩ đến chuyện đó trái tim Hắc Mộc Thần như bị ai bóp nghẹn lại, đau đến khó thở. Anh lồm cồm giật dậy đặt chân xuống giường, sải bước chậm rãi tiến đến cạnh Ngải Tịch rồi ngồi xuống, đan chặt lấy bàn tai mảnh mai của cô đặt lên gò má anh mơn trớn, đưa ngón tay thon dài ra vuốt ve gương mặt Ngải Tịch. Kìm lòng không đậu liền đặt lên cánh môi cô một nụ hôn sâu, đầu lưỡi uyển chuyển phát họa theo giữa làn môi cô, làn môi Ngải Tịch đã hơi lạnh buốt đi nhưng khi chạm với đôi môi Hắc Mộc Thần liền thích ứng mà ấm áp trở lại, cảm nhận được sự mềm mại và hương vị thơm ngát của cô mà anh không muốn buông ra chút nào, nhưng nhận ra người Ngải Tịch hơi cọ cọ, lát sau anh mới lưu luyến rời ra, ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của cô lúc này mà lòng Hắc Mộc Thần ấm áp hẳn.
Cánh cửa phòng bệnh bị Tần Khuyết đẩy ra, anh sải bước chân vào liền nhìn thấy Hắc Mộc Thần đang vuốt ve gương mặt của Ngải Tịch, trong lòng không kém phần khó chịu. Đặt cháo với trái cây lên tủ cạnh giường rồi nhìn sang Hắc Mộc Thần, trầm trầm cất giọng: " Ăn chút gì đi, anh vừa mới khỏe lại đấy đừng đi lung tung ".
Ngoài cách chấp nhận sự thật là Ngải Tịch mãi mãi không thuộc về anh thì Tần Khuyết còn làm gì được nữa.
Hắc Mộc Thần vẫn chăm chú nhìn Ngải Tịch rồi lắc đầu ngán ngẩm, khẽ cất giọng mệt mỏi: " Tôi không muốn ăn! ". Suy nghĩ giây lát liền quay qu đối diện với Tần Khuyết, khóe môi cong lên ý cười rồi nói: " Cảm ơn anh, Tần Khuyết! ".
Quả thật Hắc Mộc Thần phải cảm ơn anh một tiếng, nếu như Tần Khuyết không nói ra sự thật thì có lẽ Hắc Mộc Thần sẽ phải mù quáng hận thấu xướng Ngải Tịch đến suốt đời.
Nét mặt Tần Khuyết hơi sượng lại giây lát vì đây là lần đầu tiên nhận được lời cảm ơn từ Hắc Mộc Thần. Anh bật cười khẽ rồi thay đổi thái độ trêu chọc, cất tiếng thâm trầm: " Nếu như muốn cảm ơn tôi thì để Ngải Tịch ở bên cạnh tôi, lúc ấy đó mới là lời cảm ơn chân thành! ".
Hắc Mộc Thần không giận mà còn bật cười, anh đan chặt bàn tay Ngải Tịch lại rồi đặt lên môi hôn nhẹ trước mặt Tần Khuyết đánh dấu chủ quyền, đáp lời: " Khi nào anh đầu thai làm con trai của tôi với Tịch thì lúc ấy tôi sẽ giao cô ấy cho anh! ".
Câu nói này vừa thốt ra liền mang đầy ý châm chọc, Tần Khuyết thật sự muốn đánh Hắc Mộc Thần một cái, anh khoanh hai tay lại rồi bĩu môi khinh khỉnh: " Còn lâu! ".
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi cùng bật cười. Lại cùng đưa ánh mắt tràn ngập tình yêu qua nhìn người phụ nữ nằm trên giường.
Ở phòng bệnh khác.
Trần Hoa Minh Nhất khi đưa Lâm Đồng vào bệnh viện liền ngồi trông bà cho tới giờ, lát sau bà mới sựt tỉnh lại rồi gấp gáp đi xuống giường: " Minh Nhất! Mau đưa bác đi tìm Tiểu Tịch! ".
Trần Hoa Minh Nhất sợ bà sẽ lại ngất đi nên nhẹ nhàng khuyên nhủ: " Bác gái, bác vừa mới tỉnh tại, nằm đây một chút đi! ".
Bà nhất quyết không chịu muốn đi thăm Ngải Tịch. Cô hết cách đành dẫn bà đi.
Vừa lúc ấy Tâm Đông cũng đến rồi gật đầu ra hiệu gì đó với Trần Hoa Minh Nhất, cô gật đầu lại coi như đã hiểu rồi ba người phụ nữ cùng nhau đến phòng bệnh của Ngải Tịch.
Khi đi đến cửa phòng bệnh đúng lúc gặp Khang Dụ và Cố Thường Ngạn đi tới, Lâm Cát Tường không hề để ý giữa hai người phụ nữ trẻ trung dùng ánh mắt hờn giận nhìn hai người đàn ông này, Trần Hoa Minh Nhất cùng Tâm Đông liếc xéo hai người họ nhưng Cố Thường Ngạn và Khang Dụ lập tức lưu luyến gọi theo.
" Nhất Nhất! ".
" Đông Đông! ".
Hai cô đều không thèm dừng bước lại mà làm ngơ dẫn Lâm Cát Tường đi lướt qua rồi mở cửa ra.
Không gian trong phòng bệnh thật yên bình cho đến khi năm người xuất hiện. Trần Hoa Minh Nhất nhìn thấy Hắc Mộc Thần đang nắm tay Ngải Tịch thì nhíu mày rồi bước tới dùng sức đẩy mạnh anh ra, Hắc Mộc Thần không đủ sức lực liền ngã khụy ra đất. Cô gầm giọng: " Đừng động vào Tiểu Tịch! Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của anh ra! ".
Tâm Đông sợ hãi tiến đến ngăn cản cô lại rồi lắc lắc đầu biểu thị đừng gây sự. Ba người đàn ông, Tần Khuyết, Cố Thường Ngạn và Khang Dụ đồng thời tiến đến đỡ lấy Hắc Mộc Thần.
Tần Khuyết đưa ánh mắt về phía Trần Hoa Minh Nhất rồi lạnh lùng cất giọng: " Cô bị điên à? Hắc Mộc Thần vừa mới hiến máu cho Ngải Tịch đấy! ".
Tất cả mọi người ngoại trừ câu nói vừa chính miệng anh thốt ra và Hắc Mộc Thần đều kinh ngạc, Lâm Cát Tường hơi sững lại giây lát nhưng không thèm để ý mà liền đến nắm lấy bàn tay Ngải Tịch xoa xoa trong sự đau xót.
Trần Hoa Minh Nhất có vẻ cũng không bận tâm về việc anh hiến máu cho Ngải Tịch mà hung hăng nói: " Chỉ có như vậy là đủ để chữa lành vết thương cho Tiểu Tịch à? Hắc Mộc Thần! Anh nên nhớ rằng mấy vết roi ở chân cậu ấy cho dù đã lành rồi nhưng vẫn sẽ là vết sẹo trong lòng cậu ấy! Đừng có mà nghĩ rằng hiến chút máu là đã bù đắp được tội lỗi của mình gây ra! ".
Lúc này Lâm Cát Tường hơi ngạc nhiên liền hỏi ngay lập tức: " Minh Nhất? Con nói gì? Hắc Mộc Thần đã đánh Tiểu Tịch? ".
Trần Hoa Minh Nhất hơi chập chừng, cô quên mất là có sự hiện diện của bà ở đây mà không nghĩ ngợi gì liền thốt ra, mọi chuyện xảy ra giữa Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch cô đã kể ra hết với Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông. Lúc đó cô đã có ý định đi tìm Hắc Mộc Thần tính sổ nhưng bị Ngải Tịch ngăn cản lại, cô còn uy hiếp sẽ tuyệt thực nếu Trần Hoa Minh Nhất đi tìm Hắc Mộc Thần, lúc đó cô chỉ còn cách tạm thời để yên cho anh.
Thấy cô không nói năng gì mà chỉ cúi gằm mặt làm cho Lâm Cát Tường hiểu ra tất cả, bà buông tay Ngải Tịch ra rồi từ từ bước đến đứng đối diện Hắc Mộc Thần.
Cả bầu không khí đều im lặng mà nhìn theo từng bước chân của Lâm Cát Tường đang tiến tới, cho đến khi..
" Chát! ". Tiếng da thịt chói tai vang lên inh ỏi, một cái tát tát thẳng vào mặt Hắc Mộc Thần, gò má anh lập tức lệt qua một bên rồi rỉ máu nơi khóe môi.
Ba người đàn ông đứng cạnh anh hơi sững sờ nhưng không dám ngăn cản.
Lâm Cát Tường nghẹn ngào gầm giọng: " Hắc Mộc Thần! Cậu hành hạ con gái tôi chưa đủ à mà bây giờ còn ở đây giả vờ mèo khóc chuột? ".
Hắc Mộc Thần cúi gằm mặt rồi nhẹ nhàng cất giọng kính trọng: " Bác gái. Cháu xin lỗi, là cháu đã có lỗi với Ngải Tịch. Chỉ hi vọng bác có thể để cháu ở đây chăm sóc cho cô ấy để chuộc lại lỗi lầm ".
" Không cần đâu! Nếu như con gái tôi còn dính dáng đến cậu một ngày nào nữa thì nó không có nhiều mạng để sống đâu! ". Lâm Cát Tường lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp tục: " Bây giờ cậu cút đi khỏi mắt tôi ngay lập tức, đừng xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa! ".
" Bác gái..cháu..".
" Mau cút đi! Nếu không tôi sẽ giết cậu! Biến đi cho tôi! ". Lâm Cát Tường tức giận gào lên dữ dội xua đuổi Hắc Mộc Thần.
Anh lưu luyến nhìn gương mặt Ngải Tịch rồi siết chặt bàn tay bước ra khỏi phòng bệnh.
Mọi chuyện Ngải Tịch đã làm vì anh, hi sinh vì anh, hết thảy đều cùng đổ bể ra ngay ngày hôm nay.
Hắc Mộc Thần mày có còn là con người nữa không? Suốt thời gian qua anh đang làm gì vậy chứ? Hành hạ người phụ nữ dùng cả tính mạng để yêu anh, thà rằng kề dao vào cổ cũng muốn giữ gìn thể xác cho anh, vì chấp nhận giao dịch để cứu anh ra ngoài mà không màng bị Hắc Mộc Thần hiểu lầm, bị anh căm hận thấu xương, anh còn tàn nhẫn dùng roi đánh đập cô, dùng tình dục để sỉ nhục còn khiến cô sốt một ngày một đêm, chưa kể đến anh đã giam lỏng Ngải Tịch như một con chim hoàng yến nhốt trong lồng mà không để cô có được tự do.
Rốt cuộc Hắc Mộc Thần đã giày vò Ngải Tịch bằng những hành động biến thái điên rồ gì vậy chứ?! Anh..anh đã mất hết nhân tính rồi!
Sự khó chịu và hối hận đan xen khiến ngọn lửa trong lòng bộc phát, Hắc Mộc Thần dời hết sức mạnh lên bàn tay đang siết chặt thành quyền, gân xanh nam tính hiện rõ ràng lên, anh không suy nghĩ gì mà đấm một cú thật mạnh vào vách tường, các đốt tay bắt đầu túa ra máu tươi, ngay nền tường vừa bị Hắc Mộc Thần đấm lên liền rơm rớm máu đọng lại.
Tần Khuyết thấy anh như vậy bèn hất anh ngã xuống đất, gương mặt anh cũng chẳng hề tốt đẹp gì mà đằng đằng sát khí, anh cao giọng quát: " Hối hận thì cũng đã muộn rồi Hắc Mộc Thần à! Hiện tại việc làm của anh bây giờ là phải cầu nguyện cho cô ấy đừng gặp chuyện gì, nếu không chính tay Tần Khuyết tôi sẽ một phát súng giết chết anh! ".
Cả người Hắc Mộc Thần không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa, anh ngồi bệt xuống đất mà không đáp trả lại lời nói của Tần Khuyết.
Bỗng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, các y tá hết thảy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Tần Khuyết và cả Hắc Mộc Thần đều kinh động mà lập tức kéo tay một y tá lại, hai người đàn ông cùng đồng thanh hét lớn: " Ngải Tịch sao rồi? ".
Cô y tá cả người toát mồ hôi vì sắc mặt lạnh lùng của hai người họ, nhưng tình hình trước mắt không thể để cô ta nói lắp được, bèn lấy hết dũng khí rồi nói một hơi dài: " Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, nhưng hiện tại trong bệnh viện không còn máu dự trữ nữa, trong hai người các anh ai là gia đình của bệnh nhận? Nếu không tìm ra người hiến máu thì tính mạng của bệnh nhân trong phòng cấp cứu e rằng sẽ không giữ được..".
Sắc mặt Tần Khuyết lập tức lạnh xuống, anh thuộc nhóm máu AB. Càng không thể hiến cho Ngải Tịch được.
Hắc Mộc Thần định thần lại rồi nghiêm túc nói không do dự: " Lấy của tôi đi! ".
Cô y tá nhìn bộ dạng sang trọng mặc đồ vest của anh mà trên người lại dính đầy máu, liền nuốt nước bọt một cái rồi lấy lại tinh thần nhanh chóng đáp: " Được! Đi theo tôi xét nghiệm! ".
Hắc Mộc Thần gật đầu một tiếng rồi nhanh chóng sải bước theo cô y tá, bóng lưng hai người dần khuất. Lúc này Tần Khuyết thở phào một hơi, anh dựa người vào tường rồi nhắm lại đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi và lo lắng.
Thật sự, Tần Khuyết đã thua rồi Ngay từ lúc bắt đầu anh đã không thể có được Ngải Tịch dù chỉ một lần, từ việc anh không cùng nhóm máu với cô mà Hắc Mộc Thần lại cùng thì định mệnh đã trói chặt hai người lại với nhau rồi.
Tần Khuyết dù có dùng cách thế nào cũng chẳng chia rẽ được nữa, ngay cả ông trời có lẽ cũng không muốn cắt đứt tình duyên của Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch nên mới cho họ cùng nhóm máu, một lần nữa lại dính chặt với nhau không xa rời.
Tần Khuyết bật cười chua chát, nếu như anh gặp cô sớm hơn, yêu cô sớm hơn thì bây giờ Ngải Tịch đã là người phụ nữ của anh cùng sống một cuộc sống tràn ngập niềm vui, Tần Khuyết sẽ cho cô là người phụ nữ hạnh phút nhất trên đời này. Và sẽ không bao giờ có sự xuất hiện của Hắc Mộc Thần trong thế giới của họ.
Nhưng, tiếc rằng, tất cả đều đã được số phận sắp đặt sẵn, Tần Khuyết không cách nào có thể cưỡng lại được.
Trong phòng bệnh.
Giường của Hắc Mộc Thần cách giường của Ngải Tịch chỉ có khoảng ba bước chân, anh nghiêng đầu quan sát cô không chợp mắt. Đôi môi anh hơi trắng lại một chút, lượng máu anh truyền cho cô không ít chút nào, lúc đó bác sĩ nói anh không được tiếp tục nữa nhưng Hắc Mộc Thần vẫn kiên quyết truyền thêm một lượng máu nữa cho cô, thái độ anh nghiêm túc mà kiên định nói rằng: " Nếu có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến bệnh viện! ".
Bác sĩ nghe câu nói chắc nịt của anh liền yên tâm hẳn mà rút thêm một ít máu nữa.
Gương mặt Ngải Tịch bây giờ đã không còn trắng bệch nữa mà dần bình thường trở lại, chỉ là do mất máu quá nhiều nên sức lực cũng yếu ớt đi, cô nằm đó như một con búp bê không động đậy, trên người là bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ đã được thay ra, đôi mắt cô trong suốt cụp chặt lại, hàng mi cong dài khẽ run rẩy, sống mũi cao thanh tú, hai gò má dần biến sắc mà hơi hồng lại, làn môi căng mọng anh đào mê gợi.
Ngắm nhìn cô yếu ớt như vậy trong lòng Hắc Mộc Thần lại đau đớn khôn cùng, thời gian qua anh đã giày vò Ngải Tịch bằng tất cả hành động của một cầm thú không hơn không kém. Tâm can anh quặn thắt lại, cứ nhớ đến những đòn roi trên chân Ngải Tịch mà do chính tay anh gây ra trong lòng anh lại khó chịu và hối hận.
Nếu như lúc đó anh bình tĩnh suy sét kĩ lại một chút, nhận ra sự bất thường mà của Ngải Tịch khi anh vừa ra ngoài từ đồn cảnh sát. Đêm đó cô đã nhiệt tình chủ động mà “yêu” anh..
Chỉ tại hôm đó Ngải Tịch quá gợi cảm, quá mê người làm cho thần trí của Hắc Mộc Thần điên đảo mà không hề để ý rằng trên thân thể cô không có một dấu hôn nào, nếu như trong khoảng thời gian anh ở đồn cảnh sát mà Ngải Tịch đã phát sinh quan hệ với Tần Khuyết thì tại sao trên người cô lại không có bất cứ dấu vết gì? Nếu như lúc đó Hắc Mộc Thần đủ lí trí, đủ tin tưởng cô sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, cho đến lúc xem tin nhắn lại thì lửa giận trong lòng bộc phát lên mà phát tiết lên hết người Ngải Tịch.
Cứ nghĩ đến chuyện đó trái tim Hắc Mộc Thần như bị ai bóp nghẹn lại, đau đến khó thở. Anh lồm cồm giật dậy đặt chân xuống giường, sải bước chậm rãi tiến đến cạnh Ngải Tịch rồi ngồi xuống, đan chặt lấy bàn tai mảnh mai của cô đặt lên gò má anh mơn trớn, đưa ngón tay thon dài ra vuốt ve gương mặt Ngải Tịch. Kìm lòng không đậu liền đặt lên cánh môi cô một nụ hôn sâu, đầu lưỡi uyển chuyển phát họa theo giữa làn môi cô, làn môi Ngải Tịch đã hơi lạnh buốt đi nhưng khi chạm với đôi môi Hắc Mộc Thần liền thích ứng mà ấm áp trở lại, cảm nhận được sự mềm mại và hương vị thơm ngát của cô mà anh không muốn buông ra chút nào, nhưng nhận ra người Ngải Tịch hơi cọ cọ, lát sau anh mới lưu luyến rời ra, ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của cô lúc này mà lòng Hắc Mộc Thần ấm áp hẳn.
Cánh cửa phòng bệnh bị Tần Khuyết đẩy ra, anh sải bước chân vào liền nhìn thấy Hắc Mộc Thần đang vuốt ve gương mặt của Ngải Tịch, trong lòng không kém phần khó chịu. Đặt cháo với trái cây lên tủ cạnh giường rồi nhìn sang Hắc Mộc Thần, trầm trầm cất giọng: " Ăn chút gì đi, anh vừa mới khỏe lại đấy đừng đi lung tung ".
Ngoài cách chấp nhận sự thật là Ngải Tịch mãi mãi không thuộc về anh thì Tần Khuyết còn làm gì được nữa.
Hắc Mộc Thần vẫn chăm chú nhìn Ngải Tịch rồi lắc đầu ngán ngẩm, khẽ cất giọng mệt mỏi: " Tôi không muốn ăn! ". Suy nghĩ giây lát liền quay qu đối diện với Tần Khuyết, khóe môi cong lên ý cười rồi nói: " Cảm ơn anh, Tần Khuyết! ".
Quả thật Hắc Mộc Thần phải cảm ơn anh một tiếng, nếu như Tần Khuyết không nói ra sự thật thì có lẽ Hắc Mộc Thần sẽ phải mù quáng hận thấu xướng Ngải Tịch đến suốt đời.
Nét mặt Tần Khuyết hơi sượng lại giây lát vì đây là lần đầu tiên nhận được lời cảm ơn từ Hắc Mộc Thần. Anh bật cười khẽ rồi thay đổi thái độ trêu chọc, cất tiếng thâm trầm: " Nếu như muốn cảm ơn tôi thì để Ngải Tịch ở bên cạnh tôi, lúc ấy đó mới là lời cảm ơn chân thành! ".
Hắc Mộc Thần không giận mà còn bật cười, anh đan chặt bàn tay Ngải Tịch lại rồi đặt lên môi hôn nhẹ trước mặt Tần Khuyết đánh dấu chủ quyền, đáp lời: " Khi nào anh đầu thai làm con trai của tôi với Tịch thì lúc ấy tôi sẽ giao cô ấy cho anh! ".
Câu nói này vừa thốt ra liền mang đầy ý châm chọc, Tần Khuyết thật sự muốn đánh Hắc Mộc Thần một cái, anh khoanh hai tay lại rồi bĩu môi khinh khỉnh: " Còn lâu! ".
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi cùng bật cười. Lại cùng đưa ánh mắt tràn ngập tình yêu qua nhìn người phụ nữ nằm trên giường.
Ở phòng bệnh khác.
Trần Hoa Minh Nhất khi đưa Lâm Đồng vào bệnh viện liền ngồi trông bà cho tới giờ, lát sau bà mới sựt tỉnh lại rồi gấp gáp đi xuống giường: " Minh Nhất! Mau đưa bác đi tìm Tiểu Tịch! ".
Trần Hoa Minh Nhất sợ bà sẽ lại ngất đi nên nhẹ nhàng khuyên nhủ: " Bác gái, bác vừa mới tỉnh tại, nằm đây một chút đi! ".
Bà nhất quyết không chịu muốn đi thăm Ngải Tịch. Cô hết cách đành dẫn bà đi.
Vừa lúc ấy Tâm Đông cũng đến rồi gật đầu ra hiệu gì đó với Trần Hoa Minh Nhất, cô gật đầu lại coi như đã hiểu rồi ba người phụ nữ cùng nhau đến phòng bệnh của Ngải Tịch.
Khi đi đến cửa phòng bệnh đúng lúc gặp Khang Dụ và Cố Thường Ngạn đi tới, Lâm Cát Tường không hề để ý giữa hai người phụ nữ trẻ trung dùng ánh mắt hờn giận nhìn hai người đàn ông này, Trần Hoa Minh Nhất cùng Tâm Đông liếc xéo hai người họ nhưng Cố Thường Ngạn và Khang Dụ lập tức lưu luyến gọi theo.
" Nhất Nhất! ".
" Đông Đông! ".
Hai cô đều không thèm dừng bước lại mà làm ngơ dẫn Lâm Cát Tường đi lướt qua rồi mở cửa ra.
Không gian trong phòng bệnh thật yên bình cho đến khi năm người xuất hiện. Trần Hoa Minh Nhất nhìn thấy Hắc Mộc Thần đang nắm tay Ngải Tịch thì nhíu mày rồi bước tới dùng sức đẩy mạnh anh ra, Hắc Mộc Thần không đủ sức lực liền ngã khụy ra đất. Cô gầm giọng: " Đừng động vào Tiểu Tịch! Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của anh ra! ".
Tâm Đông sợ hãi tiến đến ngăn cản cô lại rồi lắc lắc đầu biểu thị đừng gây sự. Ba người đàn ông, Tần Khuyết, Cố Thường Ngạn và Khang Dụ đồng thời tiến đến đỡ lấy Hắc Mộc Thần.
Tần Khuyết đưa ánh mắt về phía Trần Hoa Minh Nhất rồi lạnh lùng cất giọng: " Cô bị điên à? Hắc Mộc Thần vừa mới hiến máu cho Ngải Tịch đấy! ".
Tất cả mọi người ngoại trừ câu nói vừa chính miệng anh thốt ra và Hắc Mộc Thần đều kinh ngạc, Lâm Cát Tường hơi sững lại giây lát nhưng không thèm để ý mà liền đến nắm lấy bàn tay Ngải Tịch xoa xoa trong sự đau xót.
Trần Hoa Minh Nhất có vẻ cũng không bận tâm về việc anh hiến máu cho Ngải Tịch mà hung hăng nói: " Chỉ có như vậy là đủ để chữa lành vết thương cho Tiểu Tịch à? Hắc Mộc Thần! Anh nên nhớ rằng mấy vết roi ở chân cậu ấy cho dù đã lành rồi nhưng vẫn sẽ là vết sẹo trong lòng cậu ấy! Đừng có mà nghĩ rằng hiến chút máu là đã bù đắp được tội lỗi của mình gây ra! ".
Lúc này Lâm Cát Tường hơi ngạc nhiên liền hỏi ngay lập tức: " Minh Nhất? Con nói gì? Hắc Mộc Thần đã đánh Tiểu Tịch? ".
Trần Hoa Minh Nhất hơi chập chừng, cô quên mất là có sự hiện diện của bà ở đây mà không nghĩ ngợi gì liền thốt ra, mọi chuyện xảy ra giữa Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch cô đã kể ra hết với Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông. Lúc đó cô đã có ý định đi tìm Hắc Mộc Thần tính sổ nhưng bị Ngải Tịch ngăn cản lại, cô còn uy hiếp sẽ tuyệt thực nếu Trần Hoa Minh Nhất đi tìm Hắc Mộc Thần, lúc đó cô chỉ còn cách tạm thời để yên cho anh.
Thấy cô không nói năng gì mà chỉ cúi gằm mặt làm cho Lâm Cát Tường hiểu ra tất cả, bà buông tay Ngải Tịch ra rồi từ từ bước đến đứng đối diện Hắc Mộc Thần.
Cả bầu không khí đều im lặng mà nhìn theo từng bước chân của Lâm Cát Tường đang tiến tới, cho đến khi..
" Chát! ". Tiếng da thịt chói tai vang lên inh ỏi, một cái tát tát thẳng vào mặt Hắc Mộc Thần, gò má anh lập tức lệt qua một bên rồi rỉ máu nơi khóe môi.
Ba người đàn ông đứng cạnh anh hơi sững sờ nhưng không dám ngăn cản.
Lâm Cát Tường nghẹn ngào gầm giọng: " Hắc Mộc Thần! Cậu hành hạ con gái tôi chưa đủ à mà bây giờ còn ở đây giả vờ mèo khóc chuột? ".
Hắc Mộc Thần cúi gằm mặt rồi nhẹ nhàng cất giọng kính trọng: " Bác gái. Cháu xin lỗi, là cháu đã có lỗi với Ngải Tịch. Chỉ hi vọng bác có thể để cháu ở đây chăm sóc cho cô ấy để chuộc lại lỗi lầm ".
" Không cần đâu! Nếu như con gái tôi còn dính dáng đến cậu một ngày nào nữa thì nó không có nhiều mạng để sống đâu! ". Lâm Cát Tường lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp tục: " Bây giờ cậu cút đi khỏi mắt tôi ngay lập tức, đừng xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa! ".
" Bác gái..cháu..".
" Mau cút đi! Nếu không tôi sẽ giết cậu! Biến đi cho tôi! ". Lâm Cát Tường tức giận gào lên dữ dội xua đuổi Hắc Mộc Thần.
Anh lưu luyến nhìn gương mặt Ngải Tịch rồi siết chặt bàn tay bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.