Chương 106: Không xứng có được tình yêu của em
Erica
21/09/2023
Nhận cuộc điện thoại của Tần Khuyết rồi vừa dứt thì Hắc Mộc Thần không nói lời nào lập tức đứng dậy gấp gáp ra khỏi phòng họp, bao nhiêu ánh mắt kì lạ của các cổ đông dời theo anh, miệng bọn họ vừa đủ nhét một quả trứng gà.
Đáng lẽ hôm nay là cuộc họp quan trọng của các cổ đông lại để cứu vớt tình trạng khó khăn của Hắc Thị hiện giờ. Vậy mà CEO của bọn họ trong lúc cuộc họp quan trọng này đang diễn ra suôn sẻ thì lại đứng dậy rời đi mất.
Cái quái gì thế?
Bọn họ thật sự không hiểu nổi anh chỉ vừa nghe điện thoại liền đi luôn, rốt cuộc thần thánh phương nào có thể khiến Hắc Mộc Thần bỏ hết tất cả việc quan trọng ở Hắc Thị chứ?
Sau khi bước ra khỏi phòng họp Hắc Mộc Thần lập tức lái xe đạp mạnh chân ga vụt đi mất, đã hai ngày không được gặp cô có trời biết anh nhớ Ngải Tịch muốn phát điên! Còn thiếu là tự đâm đầu vào cột đèn mà thôi.
Ngày từ bệnh viện trở về anh đã vô cùng mệt mỏi đến nổi cả bộ dạng đầy máu cũng chẳng thay ra, cứ ngồi lì ở ghế sofa nhớ đến hình bóng người phụ nữ trong tim..
Điện thoại từ Simle, Hắc Kiến Phong và Cố Thường Ngạn gọi anh reo lên inh ỏi mà Hắc Mộc Thần cũng lười biếng nhận máy, tắt điện thoại cái phụt rồi quăng đại đâu đó lười để ý.
Cứ nhớ đến Ngải Tịch lòng anh lại đau nhói, cả căn biệt thự trống vắng chỉ có mình anh, hôm đó Hắc Mộc Thần đã khó chịu mà uống hết tất cả rượu vang ở căn biệt thự, đến nổi anh ngủ li bì một ngày một đêm.
Khi tỉnh dậy lại nhận được tin tức cổ phiếu Hắc Thị đang xuống trầm trọng.
Hắc Mộc Thần liền phải lấy lại tinh thần lập tức giải quyết hết mọi chuyện, đến khuya lắc khuya lơ anh mới nhớ nhung người nào đó mà kìm lòng không được lại dừng xe trước bệnh viện rồi đậu ở đó mãi không bước vào.
Anh đã đợi tới sáng mà không chợp hề chợp mắt, lại nhìn thấy bọn phóng viên bu quanh liền định ra tay giải quyết nhưng vì sự xuất hiện của Tần Khuyết đã ngăn cản hành động của anh lại.
Tần Khuyết cũng gặp xe của Hắc Mộc Thần, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi bấm một tin nhắn gửi đi: " Hắc Mộc Thần! Anh về giải quyết chuyện ở Hắc Thị trước đi, tôi sẽ tìm cách để anh gặp Tiểu Tịch! ".
Hắc Mộc Thần lập tức đồng ý rồi rời đi. Lúc nhận được cuộc điện thoại mà trong lòng anh bắt đầu rộn ràng. Bỏ mặc Hắc Thị đang khủng hoảng mà lập tức đi tới bệnh viện gặp Ngải Tịch.
Khi bước vào phòng bệnh Tần Khuyết đã đợi sẵn, anh không khỏi khen ngợi Hắc Mộc Thần một câu: " Tốc độ nhanh đấy! ".
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên ý cười, anh sải bước đến vỗ nhẹ vai Tần Khuyết rồi cất giọng: " Ơn tình này tôi sẽ trả anh sau! ".
Biểu cảm Tần Khuyết khinh khỉnh nhìn Hắc Mộc Thần, phớt nhẹ tay anh ra đang đặt trên vai mình, bĩu môi cất giọng: " Đừng làm như chúng ta thân lắm vậy! Được rồi, nếu anh đã tới thì trông cô ấy đi, tôi không làm phiền nữa, đi đây! ". Nói rồi Tần Khuyết cười châm chọc một cái rảo bước đi ra ngoài, khi không để ai thấy anh nữa thì sắc mặt Tần Khuyết liền trầm xuống, vẻ châm chọc mà bình thản như lúc nãy thay vào bằng sự u sầu đau nhói trong tim hiện ra hết ngoài gương mặt..
Hắc Mộc Thần chăm chú nhìn Ngải Tịch không rời giây nào, anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, khẽ dùng ngón tay vuốt ve nhẹ gò má, đầu ngón lại vô thức đi đến giữa làn môi Ngải Tịch cọ qua cọ lại.
Anh nhẹ nhàng cất giọng âu yếm, có chút lưu luyến, nhớ nhung sau nhiều ngày chờ đợi bên tai cô: " Tịch..xin lỗi..Anh chỉ có thể dùng cách này mới gặp được em. Mẹ em đã có ác cảm với anh rồi, mà ngay cả những người xung quanh em cũng như vậy, họ đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh. Nhưng anh không hề trách bọn họ, vì nếu như là anh mà biết được người thân của mình khổ sở như vậy chắc chắn anh sẽ chính tay khiến người gây ra sống không bằng chết. Vì vậy, bọn họ hận anh cũng rất đúng..".
Nhìn Ngải Tịch như một thiên thần nhỏ bé, cô im lặng nhắm chặt đôi mắt lại ở trong giấc ngủ mà vô lực nằm đây, trong lòng anh lại quặn thắt từng hồi đau đớn, giọng nói trở nên run rẩy hẳn khi nhớ tới cảnh cả người cô nhuộm đầy máu tươi ở trong bồn tắm.
" Sao em lại ngốc như vậy hả? Nếu như hôm đó anh không tới kịp thì em thật sự thực hiện nguyên lời nói ngày em rời khỏi biệt thự Tuyệt Tình sao? ".
Hắc Mộc Thần vẫn nhớ như in câu nói nghẹn ngào mà đau đớn tối hôm đó của cô: " Em khẳng định với anh, bắt đầu từ giây phút này về sau, Ngải Tịch sẽ không xuất hiện trong thế giới của Hắc Mộc Thần. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em đứng trước mặt anh như vậy một lần nào nữa đâu ".
Hóa ra, cô lại thực hiện bằng cách ngốc nghếch mà chọn lựa tự sát để thật sự biến mất khỏi thế giới của anh. Nếu lỡ như hôm đó anh chậm trễ hơn một chút nữa thì sao đây..có lẽ Hắc Mộc Thần phải cắn rứt lương tâm đến suốt cuộc đời.
Ngón tay thon dài khẽ quấn lên mấy lọn tóc mỏng của cô, ngắm nhìn Ngải Tịch lúc này anh lại đau lòng khôn cùng mà chầm chậm nhướn người đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ thương yêu, khẽ vuốt ve gương mặt cô rồi dịu dàng cất giọng: " Tịch, nếu em nhìn thấy anh em có hận anh không? Có ghét bỏ anh không? Có rời xa anh không..".
Thật sự hàng nghìn câu hỏi Hắc Mộc Thần rất muốn hỏi cô, điều anh muốn hỏi nhất là..Tịch, em..có còn yêu anh không?
Nhưng câu hỏi sắp lên đến họng liền nghẹn lại không thể nào thốt lên được. Hắc Mộc Thần biết cô đang ngủ, chắc chắn sẽ không thể nghe được anh hỏi gì, nhưng mà anh lại hèn nhát, sợ sệt, anh sợ cô đột nhiên sẽ thức dậy rồi nói một chữ "Không". Hắc Mộc Thần thật sự sợ hãi..
" Tịch, bây giờ anh đã cảm nhận được nỗi đau năm năm trước khi em đến bệnh viện gặp anh rồi..".
Hắc Mộc Thần đan chặt lấy bàn tay Ngải Tịch rồi đưa lên ngực trái của mình, giọng nói anh có chút nghèn nghẹn lại mà cất lên: " Thật sự..rất đau..". Anh lặng lẽ đau xót hôn lên từng ngón tay trắng trẻo của Ngải Tịch, ôn tồn chậm rãi thâm tình nói: " Tịch..em hi sinh vì anh nhiều như vậy, có đáng không? Mọi vết thương anh gây ra trên người em lại càng khiến anh nghĩ rằng anh không hề xứng với em một chút nào. Anh còn tự nhận ra rằng, tình yêu quá đỗi to lớn của em anh hoàn toàn không xứng có được! Em quá cao thượng, có thể vì tình yêu mà bất chấp đánh đổi quá nhiều thứ, còn anh, là một ngày đàn ông hèn hạ, như một con ếch ngồi đáy giếng không hề biết sự thật là gì, thật sự là anh không còn nhân tính nữa. Bây giờ nghĩ lại mới thấy em mắng anh rất đúng, anh thật sự là con quỷ đội lốt người không hơn không kém..
Giá như, anh không vì ghen tuông mà mất hết lí trí, giá như anh có thể bình tĩnh lại mà nghe em giải thích. Tịch, em biết không? Anh nói anh hận em thấu xương thì anh càng hận chính bản thân mình hơn nữa. Bởi vì, anh nhận ra rằng tình yêu của anh đối với em quá nhỏ bé, chỉ là một phần tình yêu em dành cho anh mà thôi.
Sự thật luôn luôn phũ phàng, khi anh biết hết mọi chuyện anh chỉ muốn cầm cây dao ra trước mặt em, cầm tay em lên rồi đâm thẳng vào người anh, như vậy, anh sẽ bớt đi chút nỗi dày vò với em. Nhưng, nếu anh đưa em con dao em có đâm anh lần nữa không, Tịch..".
Hắc Mộc Thần cứ ngồi lặng lẽ cất giọng dịu dàng bên tai cô, bàn tay Ngải Tịch cũng đan chặt lại với anh không rời.
Bên ngoài, làn gió nhè nhẹ thổi bay tấm rèm cửa căn phòng bệnh, ánh sáng ấm áp khẽ chen chúc nhau vào từng tia. Bầu không khí thật im lặng lạ thường..
Hắc Mộc Thần vẫn vuốt ve gương mặt cô không rời giây phút nào. Cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra, một cô ý tá đi vào thay đi bình dịch trên đầu Ngải Tịch.
Ánh mắt cô ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn cảnh tượng Hắc Mộc Thần vẫn luôn kề cận mà chăm sóc người phụ nữ nằm trên giường, nhưng nhìn kĩ lại gương mặt người đàn ông này thì cô ấy nhớ ra gì đó, bèn hỏi: " Anh là người uống rượu đến nổi xuất huyết dạ dày lần trước đúng không? ".
Hắc Mộc Thần lười biếng cất giọng trả lời cô ấy, chỉ gật đầu coi như phép lịch sự mà đáp lại câu hỏi của cô y tá, ánh mắt anh tràn ngập sự yêu thương vô bờ bến vẫn cứ dán chặt lên gương mặt của Ngải Tịch.
Cô y tá thấy vậy bèn thở dài một hơi, tay đang thay đổi bình truyền dịch cũng không ngừng lại, khẽ cất giọng: " Lần trước cô ấy chăm sóc anh bây giờ anh chăm sóc ngược lại cô ấy, chắc hai người tình cảm rất chi là mặn nồng lắm mà thay phiên nhau như vậy luôn á? ".
Ngón tay dài của anh đang chạm vào sống mũi Ngải Tịch chợt dừng lại, lần này anh hơi sững người giây lát rồi liền quay qua cô y tá lập tức hỏi: " Cô nói gì? Ai chăm sóc ai? ".
Cô y tá hơi bất ngờ vì sự ngạc nhiên của anh, chỉ ngón tay vào Ngải Tịch liền nói ra những gì mà mình biết: " Lần anh nhập viện vì xuất huyết dạ dày đó bệnh nhân này đã ở bên cạnh chăm sóc anh suốt một đêm không rời mà? Anh không biết sao? ".
Hắc Mộc Thần nhớ rõ ràng người đầu tiên anh gặp là Fendy mà, cô ta còn nói cô ta đã chăm sóc anh cả một đêm! Rốt cuộc anh cảm thấy còn quá nhiều chuyện anh mù mờ chưa rõ ràng bèn nói: " Nhưng ở lại bên cạnh tôi ban sáng là một người phụ nữ khác không phải cô ấy, cô có nhầm lẫn việc gì không vậy?..".
Cô y tá dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh, ngẫm nghĩ giây lát rồi cất giọng: " Cái đó thì anh phải hỏi bệnh nhân này nhé. Khi tôi thay bình truyền dịch cho anh cô gái này vẫn luôn ở cạnh anh chăm sóc cho tới lúc sáng sớm. Rồi đột nhiên có việc gì đó mà cô ấy rời đi, lúc quay lại thì tôi thấy cô ấy cầm theo một hộp cháu đang chuẩn bị vào phòng bệnh của anh thì chợt dừng bước lại. Tôi thấy cô ấy đứng bên ngoài nhìn vào rất lâu, sau đó liền không hiểu vì sao lại rời đi, chuyện này anh không biết à? ".
Đáng lẽ hôm nay là cuộc họp quan trọng của các cổ đông lại để cứu vớt tình trạng khó khăn của Hắc Thị hiện giờ. Vậy mà CEO của bọn họ trong lúc cuộc họp quan trọng này đang diễn ra suôn sẻ thì lại đứng dậy rời đi mất.
Cái quái gì thế?
Bọn họ thật sự không hiểu nổi anh chỉ vừa nghe điện thoại liền đi luôn, rốt cuộc thần thánh phương nào có thể khiến Hắc Mộc Thần bỏ hết tất cả việc quan trọng ở Hắc Thị chứ?
Sau khi bước ra khỏi phòng họp Hắc Mộc Thần lập tức lái xe đạp mạnh chân ga vụt đi mất, đã hai ngày không được gặp cô có trời biết anh nhớ Ngải Tịch muốn phát điên! Còn thiếu là tự đâm đầu vào cột đèn mà thôi.
Ngày từ bệnh viện trở về anh đã vô cùng mệt mỏi đến nổi cả bộ dạng đầy máu cũng chẳng thay ra, cứ ngồi lì ở ghế sofa nhớ đến hình bóng người phụ nữ trong tim..
Điện thoại từ Simle, Hắc Kiến Phong và Cố Thường Ngạn gọi anh reo lên inh ỏi mà Hắc Mộc Thần cũng lười biếng nhận máy, tắt điện thoại cái phụt rồi quăng đại đâu đó lười để ý.
Cứ nhớ đến Ngải Tịch lòng anh lại đau nhói, cả căn biệt thự trống vắng chỉ có mình anh, hôm đó Hắc Mộc Thần đã khó chịu mà uống hết tất cả rượu vang ở căn biệt thự, đến nổi anh ngủ li bì một ngày một đêm.
Khi tỉnh dậy lại nhận được tin tức cổ phiếu Hắc Thị đang xuống trầm trọng.
Hắc Mộc Thần liền phải lấy lại tinh thần lập tức giải quyết hết mọi chuyện, đến khuya lắc khuya lơ anh mới nhớ nhung người nào đó mà kìm lòng không được lại dừng xe trước bệnh viện rồi đậu ở đó mãi không bước vào.
Anh đã đợi tới sáng mà không chợp hề chợp mắt, lại nhìn thấy bọn phóng viên bu quanh liền định ra tay giải quyết nhưng vì sự xuất hiện của Tần Khuyết đã ngăn cản hành động của anh lại.
Tần Khuyết cũng gặp xe của Hắc Mộc Thần, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi bấm một tin nhắn gửi đi: " Hắc Mộc Thần! Anh về giải quyết chuyện ở Hắc Thị trước đi, tôi sẽ tìm cách để anh gặp Tiểu Tịch! ".
Hắc Mộc Thần lập tức đồng ý rồi rời đi. Lúc nhận được cuộc điện thoại mà trong lòng anh bắt đầu rộn ràng. Bỏ mặc Hắc Thị đang khủng hoảng mà lập tức đi tới bệnh viện gặp Ngải Tịch.
Khi bước vào phòng bệnh Tần Khuyết đã đợi sẵn, anh không khỏi khen ngợi Hắc Mộc Thần một câu: " Tốc độ nhanh đấy! ".
Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên ý cười, anh sải bước đến vỗ nhẹ vai Tần Khuyết rồi cất giọng: " Ơn tình này tôi sẽ trả anh sau! ".
Biểu cảm Tần Khuyết khinh khỉnh nhìn Hắc Mộc Thần, phớt nhẹ tay anh ra đang đặt trên vai mình, bĩu môi cất giọng: " Đừng làm như chúng ta thân lắm vậy! Được rồi, nếu anh đã tới thì trông cô ấy đi, tôi không làm phiền nữa, đi đây! ". Nói rồi Tần Khuyết cười châm chọc một cái rảo bước đi ra ngoài, khi không để ai thấy anh nữa thì sắc mặt Tần Khuyết liền trầm xuống, vẻ châm chọc mà bình thản như lúc nãy thay vào bằng sự u sầu đau nhói trong tim hiện ra hết ngoài gương mặt..
Hắc Mộc Thần chăm chú nhìn Ngải Tịch không rời giây nào, anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, khẽ dùng ngón tay vuốt ve nhẹ gò má, đầu ngón lại vô thức đi đến giữa làn môi Ngải Tịch cọ qua cọ lại.
Anh nhẹ nhàng cất giọng âu yếm, có chút lưu luyến, nhớ nhung sau nhiều ngày chờ đợi bên tai cô: " Tịch..xin lỗi..Anh chỉ có thể dùng cách này mới gặp được em. Mẹ em đã có ác cảm với anh rồi, mà ngay cả những người xung quanh em cũng như vậy, họ đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh. Nhưng anh không hề trách bọn họ, vì nếu như là anh mà biết được người thân của mình khổ sở như vậy chắc chắn anh sẽ chính tay khiến người gây ra sống không bằng chết. Vì vậy, bọn họ hận anh cũng rất đúng..".
Nhìn Ngải Tịch như một thiên thần nhỏ bé, cô im lặng nhắm chặt đôi mắt lại ở trong giấc ngủ mà vô lực nằm đây, trong lòng anh lại quặn thắt từng hồi đau đớn, giọng nói trở nên run rẩy hẳn khi nhớ tới cảnh cả người cô nhuộm đầy máu tươi ở trong bồn tắm.
" Sao em lại ngốc như vậy hả? Nếu như hôm đó anh không tới kịp thì em thật sự thực hiện nguyên lời nói ngày em rời khỏi biệt thự Tuyệt Tình sao? ".
Hắc Mộc Thần vẫn nhớ như in câu nói nghẹn ngào mà đau đớn tối hôm đó của cô: " Em khẳng định với anh, bắt đầu từ giây phút này về sau, Ngải Tịch sẽ không xuất hiện trong thế giới của Hắc Mộc Thần. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em đứng trước mặt anh như vậy một lần nào nữa đâu ".
Hóa ra, cô lại thực hiện bằng cách ngốc nghếch mà chọn lựa tự sát để thật sự biến mất khỏi thế giới của anh. Nếu lỡ như hôm đó anh chậm trễ hơn một chút nữa thì sao đây..có lẽ Hắc Mộc Thần phải cắn rứt lương tâm đến suốt cuộc đời.
Ngón tay thon dài khẽ quấn lên mấy lọn tóc mỏng của cô, ngắm nhìn Ngải Tịch lúc này anh lại đau lòng khôn cùng mà chầm chậm nhướn người đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ thương yêu, khẽ vuốt ve gương mặt cô rồi dịu dàng cất giọng: " Tịch, nếu em nhìn thấy anh em có hận anh không? Có ghét bỏ anh không? Có rời xa anh không..".
Thật sự hàng nghìn câu hỏi Hắc Mộc Thần rất muốn hỏi cô, điều anh muốn hỏi nhất là..Tịch, em..có còn yêu anh không?
Nhưng câu hỏi sắp lên đến họng liền nghẹn lại không thể nào thốt lên được. Hắc Mộc Thần biết cô đang ngủ, chắc chắn sẽ không thể nghe được anh hỏi gì, nhưng mà anh lại hèn nhát, sợ sệt, anh sợ cô đột nhiên sẽ thức dậy rồi nói một chữ "Không". Hắc Mộc Thần thật sự sợ hãi..
" Tịch, bây giờ anh đã cảm nhận được nỗi đau năm năm trước khi em đến bệnh viện gặp anh rồi..".
Hắc Mộc Thần đan chặt lấy bàn tay Ngải Tịch rồi đưa lên ngực trái của mình, giọng nói anh có chút nghèn nghẹn lại mà cất lên: " Thật sự..rất đau..". Anh lặng lẽ đau xót hôn lên từng ngón tay trắng trẻo của Ngải Tịch, ôn tồn chậm rãi thâm tình nói: " Tịch..em hi sinh vì anh nhiều như vậy, có đáng không? Mọi vết thương anh gây ra trên người em lại càng khiến anh nghĩ rằng anh không hề xứng với em một chút nào. Anh còn tự nhận ra rằng, tình yêu quá đỗi to lớn của em anh hoàn toàn không xứng có được! Em quá cao thượng, có thể vì tình yêu mà bất chấp đánh đổi quá nhiều thứ, còn anh, là một ngày đàn ông hèn hạ, như một con ếch ngồi đáy giếng không hề biết sự thật là gì, thật sự là anh không còn nhân tính nữa. Bây giờ nghĩ lại mới thấy em mắng anh rất đúng, anh thật sự là con quỷ đội lốt người không hơn không kém..
Giá như, anh không vì ghen tuông mà mất hết lí trí, giá như anh có thể bình tĩnh lại mà nghe em giải thích. Tịch, em biết không? Anh nói anh hận em thấu xương thì anh càng hận chính bản thân mình hơn nữa. Bởi vì, anh nhận ra rằng tình yêu của anh đối với em quá nhỏ bé, chỉ là một phần tình yêu em dành cho anh mà thôi.
Sự thật luôn luôn phũ phàng, khi anh biết hết mọi chuyện anh chỉ muốn cầm cây dao ra trước mặt em, cầm tay em lên rồi đâm thẳng vào người anh, như vậy, anh sẽ bớt đi chút nỗi dày vò với em. Nhưng, nếu anh đưa em con dao em có đâm anh lần nữa không, Tịch..".
Hắc Mộc Thần cứ ngồi lặng lẽ cất giọng dịu dàng bên tai cô, bàn tay Ngải Tịch cũng đan chặt lại với anh không rời.
Bên ngoài, làn gió nhè nhẹ thổi bay tấm rèm cửa căn phòng bệnh, ánh sáng ấm áp khẽ chen chúc nhau vào từng tia. Bầu không khí thật im lặng lạ thường..
Hắc Mộc Thần vẫn vuốt ve gương mặt cô không rời giây phút nào. Cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra, một cô ý tá đi vào thay đi bình dịch trên đầu Ngải Tịch.
Ánh mắt cô ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn cảnh tượng Hắc Mộc Thần vẫn luôn kề cận mà chăm sóc người phụ nữ nằm trên giường, nhưng nhìn kĩ lại gương mặt người đàn ông này thì cô ấy nhớ ra gì đó, bèn hỏi: " Anh là người uống rượu đến nổi xuất huyết dạ dày lần trước đúng không? ".
Hắc Mộc Thần lười biếng cất giọng trả lời cô ấy, chỉ gật đầu coi như phép lịch sự mà đáp lại câu hỏi của cô y tá, ánh mắt anh tràn ngập sự yêu thương vô bờ bến vẫn cứ dán chặt lên gương mặt của Ngải Tịch.
Cô y tá thấy vậy bèn thở dài một hơi, tay đang thay đổi bình truyền dịch cũng không ngừng lại, khẽ cất giọng: " Lần trước cô ấy chăm sóc anh bây giờ anh chăm sóc ngược lại cô ấy, chắc hai người tình cảm rất chi là mặn nồng lắm mà thay phiên nhau như vậy luôn á? ".
Ngón tay dài của anh đang chạm vào sống mũi Ngải Tịch chợt dừng lại, lần này anh hơi sững người giây lát rồi liền quay qua cô y tá lập tức hỏi: " Cô nói gì? Ai chăm sóc ai? ".
Cô y tá hơi bất ngờ vì sự ngạc nhiên của anh, chỉ ngón tay vào Ngải Tịch liền nói ra những gì mà mình biết: " Lần anh nhập viện vì xuất huyết dạ dày đó bệnh nhân này đã ở bên cạnh chăm sóc anh suốt một đêm không rời mà? Anh không biết sao? ".
Hắc Mộc Thần nhớ rõ ràng người đầu tiên anh gặp là Fendy mà, cô ta còn nói cô ta đã chăm sóc anh cả một đêm! Rốt cuộc anh cảm thấy còn quá nhiều chuyện anh mù mờ chưa rõ ràng bèn nói: " Nhưng ở lại bên cạnh tôi ban sáng là một người phụ nữ khác không phải cô ấy, cô có nhầm lẫn việc gì không vậy?..".
Cô y tá dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh, ngẫm nghĩ giây lát rồi cất giọng: " Cái đó thì anh phải hỏi bệnh nhân này nhé. Khi tôi thay bình truyền dịch cho anh cô gái này vẫn luôn ở cạnh anh chăm sóc cho tới lúc sáng sớm. Rồi đột nhiên có việc gì đó mà cô ấy rời đi, lúc quay lại thì tôi thấy cô ấy cầm theo một hộp cháu đang chuẩn bị vào phòng bệnh của anh thì chợt dừng bước lại. Tôi thấy cô ấy đứng bên ngoài nhìn vào rất lâu, sau đó liền không hiểu vì sao lại rời đi, chuyện này anh không biết à? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.