Chương 35: Nhìn mấy cặp đôi này khó chịu ghê
Tô Tô Tô Ngữ
04/12/2022
Lại qua hai tuần, gói nhãn dán đám mây nhỏ thứ mười được đăng lên.
Dù nói không để vẽ tranh trở thành nghề chính, Vân Xuyên vẫn cố gắng hết mình để quảng bá cho nó. Ví như khi nhãn dán mới được ra mắt, cậu sẽ trang trí lại Hỏa Thiếu Vân, dán các hình dán lên để hấp dẫn mọi người tải về nhiều hơn.
Người hợp tác làm túi vải lần trước đã trở lại, Vân Xuyên đang trang trí lô túi mới.
Mấy ngày gần đây cậu luôn bận rộn, sáng thì kinh doanh tối lại vẽ tranh. Có hôm Lạc Hằng tan làm sớm nên đến Hỏa Thiếu Vân một lát, im lặng ngồi bên cạnh xem cậu vẽ.
Tối hôm nay, hai vị khách cuối cùng trước khi đóng cửa tiệm là một cặp đôi.
Cô gái kia hình như là khách quen của Hỏa Thiếu Vân, gọi cà phê xong rồi thân thiết nói: “Chủ tiệm, chủ tiệm ơi, nhãn dán mới dễ thương quá à! Tôi đã bảo bạn trai cũng tải về ủng hộ cậu rồi nè!”
Vân Xuyên bật tấm thẻ “Cảm ơn đã ủng hộ” lên, mỉm cười gật đầu.
“Tôi cực kỳ thích nhãn dán có trái tim lớn kia, tiếc là cậu không in nó thành hình dán.” Cô ấy thầm nói, “Đúng rồi, tôi thấy cậu đăng trên vòng bạn bè là túi vải sắp được bán lại rồi, nhãn dán này có được vẽ lên túi không vậy?”
Vân Xuyên đáp: [Chắc là không đâu. Hình dán và túi đều là hình mới.]
Cô tiếc nuối than vãn: “Tiếc thật đấy.”
Vân Xuyên thuận tay vẽ một đám mây nâng trái tim ở ngoài ly giấy, nhưng mà trái tim này cực kỳ nhỏ, được đám mây dùng ngón tay nâng lên.
Mà con gái rất dễ dỗ, một hình vẽ như vậy cũng có thể làm cô vui vẻ trở lại. Cô hoan hô một tiếng, vui vẻ nói: “Thôi được rồi! Tôi muốn giữ cái ly này lại!”
Tiếp đãi xong hai vị khách này, Vân Xuyên treo tấm bảng tạm nghỉ lên cửa, bước vào phòng nhỏ trò chuyện với Lạc Hằng.
Lạc Hằng bận, hai người cũng không thể tùy ý nắm tay hay ôm ấp giống mấy cặp đôi bình thường, căn phòng nhỏ ở Hỏa Thiếu Vân trở thành địa điểm hẹn hò bí mật tốt nhất của bọn họ.
Hơn nữa, gần đây Lạc Hằng bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu, căn phòng này lại yên tĩnh thích hợp với việc đó.
Khi Vân Xuyên bước vào, Lạc Hằng đang xem video dạy ngôn ngữ ký hiệu.
Dù là quá khứ hay hiện tại, Vân Xuyên vẫn cảm thấy Lạc Hằng không cần thiết phải học nó, [Chúng ta cứ giao tiếp như bây giờ cũng được mà?]
Lạc Hằng nói: “Lý Khả Khả có thể học, sao anh lại không thể học được chứ?”
[Lý Khả Khả đã đi nơi khác thực tập rồi] Vân Xuyên cười tủm tỉm chọt bả vai anh, [Anh ghen tuông bậy bạ gì thế.]
Lạc Hằng hừ một tiếng, lập tức nghĩ đến Vân Xuyên không nghe được, thế nên nói tiếp: “Ba em cũng biết.”
Vân Xuyên: [Sao lại giống nhau được? Lúc ấy ba em vì muốn trò chuyện lưu loát với mẹ nên mới đi học, mẹ em học khẩu ngữ hơi muộn, thời đó di động cũng chưa phổ biến, tất nhiên không thể cứ viết chữ mãi.]
Lạc Hằng cười, “Chú Tần học ngôn ngữ ký hiệu vì mẹ em, anh cũng học vì em, đây không phải là chuyện nên làm ư?”
Tay Vân Xuyên run lên, cầm di động không chắc, để nó rơi xuống đất. Cậu vội cúi người nhặt, khi đứng thẳng dậy thì tai đã đỏ chót.
Lạc Hằng thò lại gần hôn vành tai cậu, hai người dựa vào nhau cũng xem video dạy học. Thỉnh thoảng Vân Xuyên sẽ nói một ít mẹo nhỏ giúp dễ nhớ.
10 giờ tối, Lạc Hằng cuối cùng cũng chịu về. Hai người cùng nhau kéo cửa cuốn xuống, rảo bước về nhà Vân Xuyên.
“Vân Xuyên, anh nói với em một chuyện.” Trên đường, Lạc Hằng đột nhiên mở miệng, “Hôm nay là thứ tư, từ ngày mai đến hết tuần sau chắc là anh sẽ rất bận, có thể không cách nào đến đây mỗi ngày được.”
Vân Xuyên kinh ngạc há cả miệng, hỏi: [Bận tới vậy luôn hả?]
“Theo lý mà nói thì khoảng thời gian này không phải là lúc anh bận, nhưng anh muốn nghỉ phép vào cuối tuần sau nên phải xử lý công việc cho xong, chỉ cần vài ngày là được.” Lạc Hằng dừng bước, “Anh còn muốn hỏi em, em có muốn chúng ta cùng đi du lịch không?”
[Du lịch…?]
“Ừ, không phải trước kia em từng bảo tiếc vì chưa từng đi máy bay và tàu cao tốc à, thậm chí còn chưa rời khỏi thành phố nữa?” Lạc Hằng cười nói, “Vốn định lần tiếp theo đi máy bay của anh là đi cùng em, ai ngờ đâu lại bị công tác giành mất.”
Vẻ mặt Vân Xuyên dần trở nên vui mừng, nhưng mà cậu ngẫm nghĩ một hồi, biểu cảm lại biến thành rối rắm.
[Dẫn theo em chắc bất tiện lắm… hay là thôi đi?] Đôi lông mày thanh tú của Vân Xuyên nhăn lại trông cực kỳ đáng thương.
“Không có tiện hay không tiện gì hết, ngồi lên máy bay mà thôi, sợ cái gì? Em chỉ là không nghe được chứ không phải không cử động được, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”
Vân Xuyên vẫn định kì kèo thêm.
Lạc Hằng dứt khoát rút di động ra khỏi tay cậu, không cho cậu tiếp tục từ chối, “Bây giờ em chỉ cần nghĩ mình muốn đi nơi nào, những chuyện khác cứ để anh lo là được.”
Vân Xuyên loạng choạng lên lầu vào nhà.
Hình như ba mẹ cũng vừa trở về, hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. TV trong nhà vẫn phát tin tức buổi tối như thường lệ, thỉnh thoảng Tần Tranh ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Vân Xuyên bỗng cảm thấy hoảng hốt, khoảng thời gian sáu năm dài đằng đãng kia như không hề tồn tại. Dường như cậu đang ngồi trên một cỗ máy thời gian, nó bay rất nhanh qua đoạn thời gian vô cùng khó chịu ấy.
Phía trước chỉ có hạnh phúc, tương lai chỉ có hạnh phúc mà thôi.
Cậu được nỗi niềm vui vẻ to lớn bao bọc.
[Ba, mẹ, cuối tuần sau con muốn đi đâu đó một lần!] Vân Xuyên ngồi xuống cạnh họ, trông cậu cực kỳ hưng phấn, [Con định đi chơi với Lạc Hằng.]
“Đi đâu?” Tần Tranh hỏi.
Vân Xuyên gãi đầu, [Vẫn chưa quyết định ạ, đi đâu thì ổn nhỉ? Con nghe người ta bảo Tam Á rất thú vị!]
Tần Tranh bị sự không có chính kiến của con trai chọc cười, ông xoa xoa đầu con trai, nói: “Ba chưa đến Tam Á bao giờ thì làm sao biết được nơi đó thú vị hay không chứ. Cơ mà… chỉ hai người các con thôi liệu có ổn không?”
Tần Tranh hỏi lời này là lo lắng thật, tuy trông Lạc Hằng vừa trưởng thành vừa cẩn trọng nhưng ông không thể nào yên tâm giao đứa con câm điếc của mình cho anh chăm sóc. Chẳng qua người nói không có ý gì mà lại làm người nghe chột dạ, Vân Xuyên chà xát ngón tay, vội vàng giải thích: [Bọn con, bọn con, bọn con…]
“Các con làm sao?”
Lúc này, Vân Vân nãy giờ vẫn luôn yên lặng xem hai người trò chuyện bỗng bồn chồn.
[Tiểu Xuyên, con nói thật cho mẹ nghe, có phải con yêu đương rồi không?] Vân Vân bỗng tỉnh táo, [Con thật sự đi với Lạc Hằng hả? Hay con lấy người ta ra làm bia đỡ thế?]
Vân Xuyên nhìn nửa câu đầu, lời nói đầu tim cũng muốn vọt ra ngoài cổ họng, xem xong câu sau lại thấy dở khóc dở cười, [Con đi cùng Lạc Hằng thật mà, không có người khác, cũng không yêu đương với ai…]
[Vậy sao?] Vân Vân hoài nghi hỏi lại.
[Thật ạ!] Vân Xuyên gật đầu như giã tỏi.
Xem hai mẹ con trao đổi xong, Tần Tranh cũng vứt đi nghi hoặc trong lòng, không tiếp tục truy hỏi cậu nữa. Ông dặn cậu phải cẩn thận, rồi việc này cứ thế kết thúc.
Trước khi ngủ, Vân Xuyên kể lại chuyện này cho Lạc Hằng, chột dạ bảo: [Mẹ em đột nhiên hỏi có phải em đang yêu không, bà còn đoán là em đi chơi với cô nào đó, lấy anh ra để che giấu.]
Lạc Hằng nói: “Suy đoán này có vẻ quá đáng nhưng cũng đúng một phần.”
Vân Xuyên làm bộ thở dài: [Cũng may mẹ không hỏi nhiều, em có biết nói dối đâu! Nhỡ lộ hết thì làm sao bây giờ…]
Lạc Hằng không tính để Vân Xuyên phiền lòng vì những chuyện này, tuy anh chưa biết được làm sao để thẳng thắn chuyện này với gia đình đôi bên, nhưng anh vẫn an ủi cậu: “Đừng sợ, em đừng tự đối mặt một mình, để anh nghĩ cách rồi nói cho cô chú.”
[Anh muốn nói cho họ sao?] Vân Xuyên hỏi, [Có vội vàng quá không, em vẫn chưa sẵn sàng mà.]
“Vậy thì chờ em sẵn sàng,” Lạc Hằng cười nói, “Chắc chắn sẽ nói, anh cảm thấy quan hệ của chúng ta không kỳ lạ chút nào.”
Nói xong câu đó, anh cố ý nhăn mũi bày ra vẻ mặt đau khổ: “Vậy còn em? Em có cảm thấy quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ không?”
Vân Xuyên bên kia màn hình xua tay liên tục, [Sao có thể chứ, anh bận như thế mà vẫn còn nói năng bậy bạ được hả!]
Lạc Hằng cười mấy tiếng, “Được rồi, em yên tâm đi, để anh nghĩ cách cho.”
*
Mấy ngày sau đó, công việc của Lạc Hằng quả nhiên nhiều hơn hẳn, Vân Xuyên trở về khoảng thời gian về nhà một mình sau khi đóng cửa tiệm.
Tối hôm nay, đích đến của đơn chở khách cuối cùng Tần Tranh nhận vừa hay ở gần Hỏa Thiếu Vân, đỗ xe xong thì ở lại chờ Vân Xuyên xong việc, hai cha con cùng nhau về nhà.
Vân Xuyên còn đang bận nên ông tìm đại chỗ nào đó ngồi xuống, nhìn quanh xem xét tiệm cà phê này.
Có khi đi ngang con đường này, ông sẽ giả bộ tình cờ nói với khách là cà phê ở đây ngon lắm. Tuy rằng khá tiếc nuối khi không thể tận mắt chứng kiến con trai trưởng thành, nhưng thấy Vân Xuyên lớn thành một chàng trai xuất sắc như vậy, Tần Tranh vẫn cảm thấy tự hào.
Khi ông nghĩ đủ thứ chuyện, một người khách không cẩn thận va vào chậu cây ở cửa, suýt nữa bị té, đồ xách trên tay cũng rơi vãi đầy đất.
Tần Tranh lập tức đứng dậy đi giúp đỡ.
Giúp người nọ nhặt đồ lên xong, ông rảnh rỗi đánh giá chậu hoa nhỏ bên cạnh một chút.
“…” Ông cạn lời hỏi Vân Xuyên, “Con chưa tưới nước cho nó lần nào phải không hả?”
Vẻ mặt Vân Xuyên như đang mơ, [Chúng nó sống hả ba? Con cứ tưởng là hoa giả…]
Tần Tranh: “… Con cũng lạ quá nhỉ, không phân biệt được hoa giả với hoa thật luôn? Con nhìn phiến lá này xem, giả kiểu gì được.”
[…] Vân Xuyên vò đầu.
“Thôi thôi, để ba mang mấy chậu hoa này về nhà nuôi lại giúp con, nó sắp héo hết rồi.” Tần Tranh nhìn không nổi “thảm trạng” ấy, ông khom lưng ôm mấy cái chậu nhỏ vào ngực, “Nuôi mấy ngày rồi trả lại cho con, sẵn tiện dạy con cách chăm sóc cây.”
Vân Xuyên vội vàng gật đầu.
Sau khi về nhà, Vân Xuyên kể lại chuyện này cho Lạc Hằng.
[Em đột nhiên nhớ ra! Hình như trước kia ba em học làm vườn và kiến trúc cảnh quan!] Vân Xuyên thực hiện mấy cử chỉ, [Hồi đó ba em đã đi thiết kế sân vườn!]
“Thật sao?” Lạc Hằng kinh ngạc nhướng mày, “Vậy chú ấy có nghĩ sau này sẽ làm lại công việc đó không?”
[Để em hỏi, bây giờ vẫn chưa rõ lắm.]
Lạc Hằng âm thầm ghi nhớ trong lòng, định là bận xong đợt này sẽ giúp hỏi han đó đây. Người như Tần Tranh mà chỉ làm một tài xế trực tuyến quả là đáng tiếc…
Chẳng qua bây giờ Lạc Hằng không có quá nhiều thời gian để tự hỏi, bởi vì kỳ nghỉ cùng Vân Xuyên sẽ bắt đầu vào ngày mai.
9 giờ sáng hôm sau, Vân Xuyên kéo vali nhỏ ra khỏi cửa.
Vân Vân lải nhải: [Con ơi, con phải cẩn thận nha, nhìn kỹ nhân viên nói gì, gặp khó khăn phải tìm người giúp, còn nữa…]
Tần Tranh vội giữ chặt bà, “Được rồi được rồi, không phải còn có Tiểu Lạc ở đây hả, người ta đi xa nhiều lần rồi nên sẽ hướng dẫn Tiểu Xuyên.”
Lạc Hằng ngồi trên vali xem bọn họ nói chuyện, càng xem càng cảm thấy gia đình nhà họ, người này còn đáng yêu hơn người kia.
Nhưng mà không thể chờ thêm được nữa, Vân Xuyên đã nói tạm biệt với Vân Vân ba lần mà chưa ổn, cuối cùng đành nhờ Tần Tranh dẫn vợ mình về nhà, lúc này Vân Xuyên mới miễn cưỡng thoát thân khỏi tình thương bao la của người mẹ.
Rốt cuộc là lần đầu tiên đi xa, Vân Xuyên cực kỳ sợ, thế mà cậu vẫn cố trưng ra dáng vẻ không thèm để ý tẹo nào.
Cậu cùng tay cùng chân đi bên cạnh Lạc Hằng, hồi hộp đến mức không biết nên nhìn chỗ nào.
Lạc Hằng nắm chặt cổ tay cậu, dặn dò: “Tuy đã nói xong những thứ cần chú ý rồi nhưng anh sợ bỏ quên gì đó, nên lát nữa em cứ theo sao anh, có vấn đề thì kéo anh lại nhé.”
Vân Xuyên thấp thỏm gật đầu.
Cũng may Lạc Hằng đã báo trước những việc cần chú ý cho các khoang, dọc theo đường đi Vân Xuyên không gặp quá nhiều phiền phức, thuận lợi bước lên máy bay.
Vấn đề duy nhất là…
[Anh ăn cơm hay mì sợi?]
Biết được cơm trưa trên máy bay hôm nay có thể lựa chọn giữa cơm và mì sợi, Vân Xuyên do dự hỏi.
Lạc Hằng không nghĩ nhiều, đáp ngay: “Mì sợi.”
Vân Xuyên hơi hé miệng, vẻ mặt rất nghiêm túc: [Cơm đi, em cảm thấy cơm có vẻ ổn hơn ấy!]
Lạc Hằng không quan tâm mấy cái này cho lắm, “Cơm cũng được, em thì sao?”
Vân Xuyên: [Em muốn ăn mì sợi.]
“…” Lạc Hằng hiểu ra rồi, “Bây giờ em muốn ăn mì sợi, nhưng lại tò mò cơm có vị thế nào nên muốn ăn ké của anh phải không hả?”
Vân Xuyên cười híp cả mắt.
Cơm ăn rất ngon, mì sợi cũng ăn rất ngon. Bốn giờ sau, máy bay vững vàng hạ cánh.
Lạc Hằng thuê một chiếc xe ở đó, chở Vân Xuyên đến homestay đã đặt trước.
Homestay này có một phòng rất đặc biệt, bốn bức tường thì đã có ba bức làm bằng kính, cảnh sắc bên ngoài hiện ra không thiếu gì hết. Từ phòng khách nhìn ra vừa vặn thấy được núi tuyết xa xa, khung cảnh cực kỳ đẹp.
Ban đêm ở đây không có đèn đuốc sáng trưng như thành phố, ánh đèn rất mờ, dưới lầu không có bao nhiêu tiếng ồn, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chó sủa.
“Yên bình ghê, dường như chẳng nghe được chút ồn ào nào.” Lạc Hằng dựa vào cửa sổ, “Còn yên tĩnh hơn trong nhà nhiều.”
[Thật vậy ư? Để em nghe thử xem!] Vân Xuyên nhảy khỏi giường rồi lon ton đến bên cạnh Lạc Hằng, áp lỗ tai dán lên cửa sổ làm bộ làm tịch nghe ngóng, vài giây sau lại cực kỳ hưng phấn bảo, [Đúng thật nè!]
Cậu không thèm để ý việc mình bị điếc tẹo nào, thậm chí còn chủ động đem nó ra đùa giỡn với bạn trai.
Lạc Hằng nhìn Vân Xuyên như thế, trong lòng chỉ cảm thấy cậu siêu dễ thương. Anh duỗi tay ôm lấy cậu bạn trai đáng yêu, hai người lảo đảo ngã lên giường.
Đôi tay anh chống ở hai bên đầu Vân Xuyên, cúi đầu in một cái hôn lên chóp mũi cậu, nói: “Em nói xem em còn có thể nghe được gì nữa?”
Vân Xuyên nghiêm túc mà ngẫm nghĩ, quơ tay các kiểu: [Em còn nghe được tiếng tim anh đập đó!]
“Vậy hả? Anh không tin.” Lạc Hằng ôm cậu rồi xoay người, để cậu ghé vào lồng ngực mình, “Vậy em trả lời anh, tim anh đập thế nào? Em nghe được cái gì cơ?”
Vân Xuyên siêu nghiêm túc áp ngực, lỗ tai dính sát vào trái tim anh.
Lạc Hằng khẽ nhéo vành tai cậu, dùng ngón trỏ nâng cằm cậu chàng, hỏi: “Có thể nghe được à?”
[Em thử lại lần nữa! Sẽ nghe được nhanh thôi!] Vân Xuyên đáp.
Cậu lại đổi sang bên kia, tiếp tục "lắng nghe" bằng tai phải. Vài giây sau, cậu ngồi dậy, làm ra mấy cử chỉ: [Em nghe được rồi nè!]
Cậu chỉ vào ngực mình, [Trái tim em có thể nghe được.]
Lạc Hằng thật sự cảm thấy may mắn khi gần đây mình thường xuyên học ngôn ngữ ký hiệu, có như vậy thì anh mới có thể hiểu được lời thổ lộ của Vân Xuyên mà không vấp phải khó khăn nào.
Anh ngồi dậy theo cậu, hai người mặt đối mặt dựa vào nhau, trán cụng trán, hô hấp quanh quẩn lẫn nhau.
“Thế trái tim em nghe được gì vậy?” Lạc Hằng nhẹ giọng hỏi.
Vân Xuyên buồn rầu suy nghĩ chốc lát, rồi lại nhanh chóng lộ ra biểu cảm bừng tỉnh.
Cậu bảo: [Em nghe thấy trái tim anh nói anh rất yêu em.]
Đầu ngón tay trắng trẻo vẽ ra một câu ân ái lãng mạn trước mắt Lạc Hằng.
Anh bắt lấy đôi tay kia, ôm người vào lồng ngực, một lần nữa đè cậu lên giường.
- -------------------
•Tác giả có lời muốn nói:
Đêm nay sẽ thế nào nhỉ? (tự hỏi)
Dù nói không để vẽ tranh trở thành nghề chính, Vân Xuyên vẫn cố gắng hết mình để quảng bá cho nó. Ví như khi nhãn dán mới được ra mắt, cậu sẽ trang trí lại Hỏa Thiếu Vân, dán các hình dán lên để hấp dẫn mọi người tải về nhiều hơn.
Người hợp tác làm túi vải lần trước đã trở lại, Vân Xuyên đang trang trí lô túi mới.
Mấy ngày gần đây cậu luôn bận rộn, sáng thì kinh doanh tối lại vẽ tranh. Có hôm Lạc Hằng tan làm sớm nên đến Hỏa Thiếu Vân một lát, im lặng ngồi bên cạnh xem cậu vẽ.
Tối hôm nay, hai vị khách cuối cùng trước khi đóng cửa tiệm là một cặp đôi.
Cô gái kia hình như là khách quen của Hỏa Thiếu Vân, gọi cà phê xong rồi thân thiết nói: “Chủ tiệm, chủ tiệm ơi, nhãn dán mới dễ thương quá à! Tôi đã bảo bạn trai cũng tải về ủng hộ cậu rồi nè!”
Vân Xuyên bật tấm thẻ “Cảm ơn đã ủng hộ” lên, mỉm cười gật đầu.
“Tôi cực kỳ thích nhãn dán có trái tim lớn kia, tiếc là cậu không in nó thành hình dán.” Cô ấy thầm nói, “Đúng rồi, tôi thấy cậu đăng trên vòng bạn bè là túi vải sắp được bán lại rồi, nhãn dán này có được vẽ lên túi không vậy?”
Vân Xuyên đáp: [Chắc là không đâu. Hình dán và túi đều là hình mới.]
Cô tiếc nuối than vãn: “Tiếc thật đấy.”
Vân Xuyên thuận tay vẽ một đám mây nâng trái tim ở ngoài ly giấy, nhưng mà trái tim này cực kỳ nhỏ, được đám mây dùng ngón tay nâng lên.
Mà con gái rất dễ dỗ, một hình vẽ như vậy cũng có thể làm cô vui vẻ trở lại. Cô hoan hô một tiếng, vui vẻ nói: “Thôi được rồi! Tôi muốn giữ cái ly này lại!”
Tiếp đãi xong hai vị khách này, Vân Xuyên treo tấm bảng tạm nghỉ lên cửa, bước vào phòng nhỏ trò chuyện với Lạc Hằng.
Lạc Hằng bận, hai người cũng không thể tùy ý nắm tay hay ôm ấp giống mấy cặp đôi bình thường, căn phòng nhỏ ở Hỏa Thiếu Vân trở thành địa điểm hẹn hò bí mật tốt nhất của bọn họ.
Hơn nữa, gần đây Lạc Hằng bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu, căn phòng này lại yên tĩnh thích hợp với việc đó.
Khi Vân Xuyên bước vào, Lạc Hằng đang xem video dạy ngôn ngữ ký hiệu.
Dù là quá khứ hay hiện tại, Vân Xuyên vẫn cảm thấy Lạc Hằng không cần thiết phải học nó, [Chúng ta cứ giao tiếp như bây giờ cũng được mà?]
Lạc Hằng nói: “Lý Khả Khả có thể học, sao anh lại không thể học được chứ?”
[Lý Khả Khả đã đi nơi khác thực tập rồi] Vân Xuyên cười tủm tỉm chọt bả vai anh, [Anh ghen tuông bậy bạ gì thế.]
Lạc Hằng hừ một tiếng, lập tức nghĩ đến Vân Xuyên không nghe được, thế nên nói tiếp: “Ba em cũng biết.”
Vân Xuyên: [Sao lại giống nhau được? Lúc ấy ba em vì muốn trò chuyện lưu loát với mẹ nên mới đi học, mẹ em học khẩu ngữ hơi muộn, thời đó di động cũng chưa phổ biến, tất nhiên không thể cứ viết chữ mãi.]
Lạc Hằng cười, “Chú Tần học ngôn ngữ ký hiệu vì mẹ em, anh cũng học vì em, đây không phải là chuyện nên làm ư?”
Tay Vân Xuyên run lên, cầm di động không chắc, để nó rơi xuống đất. Cậu vội cúi người nhặt, khi đứng thẳng dậy thì tai đã đỏ chót.
Lạc Hằng thò lại gần hôn vành tai cậu, hai người dựa vào nhau cũng xem video dạy học. Thỉnh thoảng Vân Xuyên sẽ nói một ít mẹo nhỏ giúp dễ nhớ.
10 giờ tối, Lạc Hằng cuối cùng cũng chịu về. Hai người cùng nhau kéo cửa cuốn xuống, rảo bước về nhà Vân Xuyên.
“Vân Xuyên, anh nói với em một chuyện.” Trên đường, Lạc Hằng đột nhiên mở miệng, “Hôm nay là thứ tư, từ ngày mai đến hết tuần sau chắc là anh sẽ rất bận, có thể không cách nào đến đây mỗi ngày được.”
Vân Xuyên kinh ngạc há cả miệng, hỏi: [Bận tới vậy luôn hả?]
“Theo lý mà nói thì khoảng thời gian này không phải là lúc anh bận, nhưng anh muốn nghỉ phép vào cuối tuần sau nên phải xử lý công việc cho xong, chỉ cần vài ngày là được.” Lạc Hằng dừng bước, “Anh còn muốn hỏi em, em có muốn chúng ta cùng đi du lịch không?”
[Du lịch…?]
“Ừ, không phải trước kia em từng bảo tiếc vì chưa từng đi máy bay và tàu cao tốc à, thậm chí còn chưa rời khỏi thành phố nữa?” Lạc Hằng cười nói, “Vốn định lần tiếp theo đi máy bay của anh là đi cùng em, ai ngờ đâu lại bị công tác giành mất.”
Vẻ mặt Vân Xuyên dần trở nên vui mừng, nhưng mà cậu ngẫm nghĩ một hồi, biểu cảm lại biến thành rối rắm.
[Dẫn theo em chắc bất tiện lắm… hay là thôi đi?] Đôi lông mày thanh tú của Vân Xuyên nhăn lại trông cực kỳ đáng thương.
“Không có tiện hay không tiện gì hết, ngồi lên máy bay mà thôi, sợ cái gì? Em chỉ là không nghe được chứ không phải không cử động được, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”
Vân Xuyên vẫn định kì kèo thêm.
Lạc Hằng dứt khoát rút di động ra khỏi tay cậu, không cho cậu tiếp tục từ chối, “Bây giờ em chỉ cần nghĩ mình muốn đi nơi nào, những chuyện khác cứ để anh lo là được.”
Vân Xuyên loạng choạng lên lầu vào nhà.
Hình như ba mẹ cũng vừa trở về, hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. TV trong nhà vẫn phát tin tức buổi tối như thường lệ, thỉnh thoảng Tần Tranh ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Vân Xuyên bỗng cảm thấy hoảng hốt, khoảng thời gian sáu năm dài đằng đãng kia như không hề tồn tại. Dường như cậu đang ngồi trên một cỗ máy thời gian, nó bay rất nhanh qua đoạn thời gian vô cùng khó chịu ấy.
Phía trước chỉ có hạnh phúc, tương lai chỉ có hạnh phúc mà thôi.
Cậu được nỗi niềm vui vẻ to lớn bao bọc.
[Ba, mẹ, cuối tuần sau con muốn đi đâu đó một lần!] Vân Xuyên ngồi xuống cạnh họ, trông cậu cực kỳ hưng phấn, [Con định đi chơi với Lạc Hằng.]
“Đi đâu?” Tần Tranh hỏi.
Vân Xuyên gãi đầu, [Vẫn chưa quyết định ạ, đi đâu thì ổn nhỉ? Con nghe người ta bảo Tam Á rất thú vị!]
Tần Tranh bị sự không có chính kiến của con trai chọc cười, ông xoa xoa đầu con trai, nói: “Ba chưa đến Tam Á bao giờ thì làm sao biết được nơi đó thú vị hay không chứ. Cơ mà… chỉ hai người các con thôi liệu có ổn không?”
Tần Tranh hỏi lời này là lo lắng thật, tuy trông Lạc Hằng vừa trưởng thành vừa cẩn trọng nhưng ông không thể nào yên tâm giao đứa con câm điếc của mình cho anh chăm sóc. Chẳng qua người nói không có ý gì mà lại làm người nghe chột dạ, Vân Xuyên chà xát ngón tay, vội vàng giải thích: [Bọn con, bọn con, bọn con…]
“Các con làm sao?”
Lúc này, Vân Vân nãy giờ vẫn luôn yên lặng xem hai người trò chuyện bỗng bồn chồn.
[Tiểu Xuyên, con nói thật cho mẹ nghe, có phải con yêu đương rồi không?] Vân Vân bỗng tỉnh táo, [Con thật sự đi với Lạc Hằng hả? Hay con lấy người ta ra làm bia đỡ thế?]
Vân Xuyên nhìn nửa câu đầu, lời nói đầu tim cũng muốn vọt ra ngoài cổ họng, xem xong câu sau lại thấy dở khóc dở cười, [Con đi cùng Lạc Hằng thật mà, không có người khác, cũng không yêu đương với ai…]
[Vậy sao?] Vân Vân hoài nghi hỏi lại.
[Thật ạ!] Vân Xuyên gật đầu như giã tỏi.
Xem hai mẹ con trao đổi xong, Tần Tranh cũng vứt đi nghi hoặc trong lòng, không tiếp tục truy hỏi cậu nữa. Ông dặn cậu phải cẩn thận, rồi việc này cứ thế kết thúc.
Trước khi ngủ, Vân Xuyên kể lại chuyện này cho Lạc Hằng, chột dạ bảo: [Mẹ em đột nhiên hỏi có phải em đang yêu không, bà còn đoán là em đi chơi với cô nào đó, lấy anh ra để che giấu.]
Lạc Hằng nói: “Suy đoán này có vẻ quá đáng nhưng cũng đúng một phần.”
Vân Xuyên làm bộ thở dài: [Cũng may mẹ không hỏi nhiều, em có biết nói dối đâu! Nhỡ lộ hết thì làm sao bây giờ…]
Lạc Hằng không tính để Vân Xuyên phiền lòng vì những chuyện này, tuy anh chưa biết được làm sao để thẳng thắn chuyện này với gia đình đôi bên, nhưng anh vẫn an ủi cậu: “Đừng sợ, em đừng tự đối mặt một mình, để anh nghĩ cách rồi nói cho cô chú.”
[Anh muốn nói cho họ sao?] Vân Xuyên hỏi, [Có vội vàng quá không, em vẫn chưa sẵn sàng mà.]
“Vậy thì chờ em sẵn sàng,” Lạc Hằng cười nói, “Chắc chắn sẽ nói, anh cảm thấy quan hệ của chúng ta không kỳ lạ chút nào.”
Nói xong câu đó, anh cố ý nhăn mũi bày ra vẻ mặt đau khổ: “Vậy còn em? Em có cảm thấy quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ không?”
Vân Xuyên bên kia màn hình xua tay liên tục, [Sao có thể chứ, anh bận như thế mà vẫn còn nói năng bậy bạ được hả!]
Lạc Hằng cười mấy tiếng, “Được rồi, em yên tâm đi, để anh nghĩ cách cho.”
*
Mấy ngày sau đó, công việc của Lạc Hằng quả nhiên nhiều hơn hẳn, Vân Xuyên trở về khoảng thời gian về nhà một mình sau khi đóng cửa tiệm.
Tối hôm nay, đích đến của đơn chở khách cuối cùng Tần Tranh nhận vừa hay ở gần Hỏa Thiếu Vân, đỗ xe xong thì ở lại chờ Vân Xuyên xong việc, hai cha con cùng nhau về nhà.
Vân Xuyên còn đang bận nên ông tìm đại chỗ nào đó ngồi xuống, nhìn quanh xem xét tiệm cà phê này.
Có khi đi ngang con đường này, ông sẽ giả bộ tình cờ nói với khách là cà phê ở đây ngon lắm. Tuy rằng khá tiếc nuối khi không thể tận mắt chứng kiến con trai trưởng thành, nhưng thấy Vân Xuyên lớn thành một chàng trai xuất sắc như vậy, Tần Tranh vẫn cảm thấy tự hào.
Khi ông nghĩ đủ thứ chuyện, một người khách không cẩn thận va vào chậu cây ở cửa, suýt nữa bị té, đồ xách trên tay cũng rơi vãi đầy đất.
Tần Tranh lập tức đứng dậy đi giúp đỡ.
Giúp người nọ nhặt đồ lên xong, ông rảnh rỗi đánh giá chậu hoa nhỏ bên cạnh một chút.
“…” Ông cạn lời hỏi Vân Xuyên, “Con chưa tưới nước cho nó lần nào phải không hả?”
Vẻ mặt Vân Xuyên như đang mơ, [Chúng nó sống hả ba? Con cứ tưởng là hoa giả…]
Tần Tranh: “… Con cũng lạ quá nhỉ, không phân biệt được hoa giả với hoa thật luôn? Con nhìn phiến lá này xem, giả kiểu gì được.”
[…] Vân Xuyên vò đầu.
“Thôi thôi, để ba mang mấy chậu hoa này về nhà nuôi lại giúp con, nó sắp héo hết rồi.” Tần Tranh nhìn không nổi “thảm trạng” ấy, ông khom lưng ôm mấy cái chậu nhỏ vào ngực, “Nuôi mấy ngày rồi trả lại cho con, sẵn tiện dạy con cách chăm sóc cây.”
Vân Xuyên vội vàng gật đầu.
Sau khi về nhà, Vân Xuyên kể lại chuyện này cho Lạc Hằng.
[Em đột nhiên nhớ ra! Hình như trước kia ba em học làm vườn và kiến trúc cảnh quan!] Vân Xuyên thực hiện mấy cử chỉ, [Hồi đó ba em đã đi thiết kế sân vườn!]
“Thật sao?” Lạc Hằng kinh ngạc nhướng mày, “Vậy chú ấy có nghĩ sau này sẽ làm lại công việc đó không?”
[Để em hỏi, bây giờ vẫn chưa rõ lắm.]
Lạc Hằng âm thầm ghi nhớ trong lòng, định là bận xong đợt này sẽ giúp hỏi han đó đây. Người như Tần Tranh mà chỉ làm một tài xế trực tuyến quả là đáng tiếc…
Chẳng qua bây giờ Lạc Hằng không có quá nhiều thời gian để tự hỏi, bởi vì kỳ nghỉ cùng Vân Xuyên sẽ bắt đầu vào ngày mai.
9 giờ sáng hôm sau, Vân Xuyên kéo vali nhỏ ra khỏi cửa.
Vân Vân lải nhải: [Con ơi, con phải cẩn thận nha, nhìn kỹ nhân viên nói gì, gặp khó khăn phải tìm người giúp, còn nữa…]
Tần Tranh vội giữ chặt bà, “Được rồi được rồi, không phải còn có Tiểu Lạc ở đây hả, người ta đi xa nhiều lần rồi nên sẽ hướng dẫn Tiểu Xuyên.”
Lạc Hằng ngồi trên vali xem bọn họ nói chuyện, càng xem càng cảm thấy gia đình nhà họ, người này còn đáng yêu hơn người kia.
Nhưng mà không thể chờ thêm được nữa, Vân Xuyên đã nói tạm biệt với Vân Vân ba lần mà chưa ổn, cuối cùng đành nhờ Tần Tranh dẫn vợ mình về nhà, lúc này Vân Xuyên mới miễn cưỡng thoát thân khỏi tình thương bao la của người mẹ.
Rốt cuộc là lần đầu tiên đi xa, Vân Xuyên cực kỳ sợ, thế mà cậu vẫn cố trưng ra dáng vẻ không thèm để ý tẹo nào.
Cậu cùng tay cùng chân đi bên cạnh Lạc Hằng, hồi hộp đến mức không biết nên nhìn chỗ nào.
Lạc Hằng nắm chặt cổ tay cậu, dặn dò: “Tuy đã nói xong những thứ cần chú ý rồi nhưng anh sợ bỏ quên gì đó, nên lát nữa em cứ theo sao anh, có vấn đề thì kéo anh lại nhé.”
Vân Xuyên thấp thỏm gật đầu.
Cũng may Lạc Hằng đã báo trước những việc cần chú ý cho các khoang, dọc theo đường đi Vân Xuyên không gặp quá nhiều phiền phức, thuận lợi bước lên máy bay.
Vấn đề duy nhất là…
[Anh ăn cơm hay mì sợi?]
Biết được cơm trưa trên máy bay hôm nay có thể lựa chọn giữa cơm và mì sợi, Vân Xuyên do dự hỏi.
Lạc Hằng không nghĩ nhiều, đáp ngay: “Mì sợi.”
Vân Xuyên hơi hé miệng, vẻ mặt rất nghiêm túc: [Cơm đi, em cảm thấy cơm có vẻ ổn hơn ấy!]
Lạc Hằng không quan tâm mấy cái này cho lắm, “Cơm cũng được, em thì sao?”
Vân Xuyên: [Em muốn ăn mì sợi.]
“…” Lạc Hằng hiểu ra rồi, “Bây giờ em muốn ăn mì sợi, nhưng lại tò mò cơm có vị thế nào nên muốn ăn ké của anh phải không hả?”
Vân Xuyên cười híp cả mắt.
Cơm ăn rất ngon, mì sợi cũng ăn rất ngon. Bốn giờ sau, máy bay vững vàng hạ cánh.
Lạc Hằng thuê một chiếc xe ở đó, chở Vân Xuyên đến homestay đã đặt trước.
Homestay này có một phòng rất đặc biệt, bốn bức tường thì đã có ba bức làm bằng kính, cảnh sắc bên ngoài hiện ra không thiếu gì hết. Từ phòng khách nhìn ra vừa vặn thấy được núi tuyết xa xa, khung cảnh cực kỳ đẹp.
Ban đêm ở đây không có đèn đuốc sáng trưng như thành phố, ánh đèn rất mờ, dưới lầu không có bao nhiêu tiếng ồn, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chó sủa.
“Yên bình ghê, dường như chẳng nghe được chút ồn ào nào.” Lạc Hằng dựa vào cửa sổ, “Còn yên tĩnh hơn trong nhà nhiều.”
[Thật vậy ư? Để em nghe thử xem!] Vân Xuyên nhảy khỏi giường rồi lon ton đến bên cạnh Lạc Hằng, áp lỗ tai dán lên cửa sổ làm bộ làm tịch nghe ngóng, vài giây sau lại cực kỳ hưng phấn bảo, [Đúng thật nè!]
Cậu không thèm để ý việc mình bị điếc tẹo nào, thậm chí còn chủ động đem nó ra đùa giỡn với bạn trai.
Lạc Hằng nhìn Vân Xuyên như thế, trong lòng chỉ cảm thấy cậu siêu dễ thương. Anh duỗi tay ôm lấy cậu bạn trai đáng yêu, hai người lảo đảo ngã lên giường.
Đôi tay anh chống ở hai bên đầu Vân Xuyên, cúi đầu in một cái hôn lên chóp mũi cậu, nói: “Em nói xem em còn có thể nghe được gì nữa?”
Vân Xuyên nghiêm túc mà ngẫm nghĩ, quơ tay các kiểu: [Em còn nghe được tiếng tim anh đập đó!]
“Vậy hả? Anh không tin.” Lạc Hằng ôm cậu rồi xoay người, để cậu ghé vào lồng ngực mình, “Vậy em trả lời anh, tim anh đập thế nào? Em nghe được cái gì cơ?”
Vân Xuyên siêu nghiêm túc áp ngực, lỗ tai dính sát vào trái tim anh.
Lạc Hằng khẽ nhéo vành tai cậu, dùng ngón trỏ nâng cằm cậu chàng, hỏi: “Có thể nghe được à?”
[Em thử lại lần nữa! Sẽ nghe được nhanh thôi!] Vân Xuyên đáp.
Cậu lại đổi sang bên kia, tiếp tục "lắng nghe" bằng tai phải. Vài giây sau, cậu ngồi dậy, làm ra mấy cử chỉ: [Em nghe được rồi nè!]
Cậu chỉ vào ngực mình, [Trái tim em có thể nghe được.]
Lạc Hằng thật sự cảm thấy may mắn khi gần đây mình thường xuyên học ngôn ngữ ký hiệu, có như vậy thì anh mới có thể hiểu được lời thổ lộ của Vân Xuyên mà không vấp phải khó khăn nào.
Anh ngồi dậy theo cậu, hai người mặt đối mặt dựa vào nhau, trán cụng trán, hô hấp quanh quẩn lẫn nhau.
“Thế trái tim em nghe được gì vậy?” Lạc Hằng nhẹ giọng hỏi.
Vân Xuyên buồn rầu suy nghĩ chốc lát, rồi lại nhanh chóng lộ ra biểu cảm bừng tỉnh.
Cậu bảo: [Em nghe thấy trái tim anh nói anh rất yêu em.]
Đầu ngón tay trắng trẻo vẽ ra một câu ân ái lãng mạn trước mắt Lạc Hằng.
Anh bắt lấy đôi tay kia, ôm người vào lồng ngực, một lần nữa đè cậu lên giường.
- -------------------
•Tác giả có lời muốn nói:
Đêm nay sẽ thế nào nhỉ? (tự hỏi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.