Chương 17: Cặp phụ: trở về
Thỏ Milo
10/01/2025
Hôm nay thời tiết khá đẹp, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, không khí mùa hè không hề oi bức mà ngược lại rất mát mẻ khiến người ta có cảm giác như trời đang vào thu. Tiếng ve ve không ngừng kêu của những con ve sầu già, khiến cho nhịp sống như trở nên nhộn nhịp, vui tươi lạ lùng.
Tiểu Khiết mặc một chiếc áo phông màu trắng kèm theo là một chiếc quần đến đùi, màu xanh nước biển. Với mùi pheromone mùi tuyết dịu mát, hơi lạnh lại càng khiến cho người ta trở nên say đắm. Hôm nay siêu thị khá đông đúc, siêu thị này rất được lòng người dân bởi sự tươi ngon của thức ăn và sự đầy đủ đa dạng của các mặt hàng. Tiểu Khiết lấy một chiếc giỏ đựng, cậu đang suy nghĩ xem bản thân nên mua gì để ngày mai nấu cho Minh Trường ăn khi anh đi công tác trở về.
Ở khu bán cá chỉ còn duy nhất một suất cá ngừ, Tiểu Khiết vươn tay định lấy thì chạm vào tay của một ai đó. Tiểu Khiết giật mình rụt tay lại e dè nhìn đối phương, còn đối phương khi nhìn thấy cậu thì không giấu nổi cảm xúc kinh ngạc ôm chầm lấy cậu:
'Tớ là Bảo An , bạn thân hồi cấp ba của cậu đây cậu còn nhớ tớ không'
Tiểu Khiết ngờ ngợ nhớ ra sau đó không giấu nổi niềm vui vẻ mà cười tươi. Hai người vừa đi mua đồ vừa tâm sự với nhau ôn lại chuyện cũ. Sau khi thanh toán ở quầy thu ngân xong Tiểu Khiết cho Bảo An phương thức liên lạc rồi chào tạm biệt đối phương. Bảo An mỉm cười ngọt ngào nhìn theo bóng lưng Tiểu Khiết. Thấy Tiểu Khiết đã đi xa nét cười trên mặt Bảo An biến mất chỉ còn lại sự lạnh lùng chết chóc. Hút một điếu thuốc Bảo An trầm tư suy nghĩ gì đó.
Khi đang đứng đợi thanh toán thì bỗng Bảo An bị một người chen hàng đẩy về phía trước. Cứ tưởng rằng bản thân sẽ ngã sấp mặt nhưng không. Bảo An được ai đó giữ lại, Bảo An mở mắt ra nhìn thì đập vào mắt cậu là một khuôn mặt rất đẹp trai của Minh Hoàng.
'Cậu không sao chứ' . Minh Hoàng ân cần hỏi thăm Bảo An.
Bảo An thoát ra khỏi vòng tay của đối phương , lạnh nhạt nói cảm ơn sau đó quay lưng nhận túi đồ vừa thanh toán rồi đi ,để lại Minh Hoàng với khuôn mặt ngơ ngác chưa kịp định hình. Sau khi não đã load xong thì Minh Hoàng phì cười nhìn đôi bàn tay vừa ôm người nọ khiến hắn có cảm giác rất lạ rất thoải mái, thư giãn và ..thoả mãn. Tuy đã cảm nhận được đối phương là một alpha nhưng có thể là alpha lặn nhưng Minh Hoàng chẳng quan tâm đến điều đó vì luật lệ đâu cấm hai alpha đến với nhau. Minh Hoàng rời khỏi siêu thị trên mặt lại treo thêm nụ cười, nụ cười của những con người với tâm hồn biết yêu ,biết rung động và có chút hơi...chiếm hữu đến đáng sợ...
————-
Trên sân bay một alpha cao cấp đang sải bước đi theo sau là hai hàng vệ sĩ cao lớn trông rất hung hãn khiến cho nhiều hành khách xung quang hơi e dè, run sợ. Minh Trường khẽ vuốt tóc, làm nhiều omega và beta khác ngưỡng mộ nhưng Minh Trường chẳng quan tâm chỉ bước nhanh đến chiếc xe Bugati quen thuộc chỉ mong chóng trở về với Tiểu Khiết. Ngồi trong xe Minh Trường khẽ nhíu mày ,xoa nhẹ mi tâm. Anh vừa nhận được cuộc điện thoại , anh phải về ăn cơm nhưng điều bực bội hơn là có sự góp mặt của một vị khách không mời mà tới đó là Mạnh Tú.
Minh Trường biết rằng mẹ mình luôn mong ngóng anh cưới Mạnh Tú bởi hai người vừa môn đăng hộ đối vừa là trai tài gái sắc khiến nhiều người ngưỡng mộ. Và hơn hết bà rất thích Mạnh Tú và mong cô trở thành con dâu mình.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một cái biệt thự xa hoa. Đám hầu gái kính cẩn xếp thành hai hàng cúi chào đại thiếu gia trở về. Minh Trường đi vào thấy bố mẹ mình đã ngồi vào bàn ăn và bên cạnh là Mạnh Tú mỉm cười e thẹn nhìn Minh Trường.
Minh Trường lười cho cô ta một ánh mắt chỉ lặng lẽ bước đến ngồi cạnh cha mình- một vị trí rất xa với vị trí của Mạnh Tú. Bữa cơm thật sự ảm đạm chỉ có âm thanh của tiếng bát đũa khẽ chạm vào nhau, đôi lúc Minh Trường và bố anh bàn bạc về quản lý công ty và vài dự án hợp đồng. Mạnh Tú lấy hết cam đảm gắp cho anh một con tôm vừa bóc vỏ, con tôm này trông rất đầy thịt chỉ nhìn thôi cũng kích thích sự thèm ăn. Ả lại gắp thêm cho Minh Trường một miếng cá, khi đôi đũa gần đưa vào bát cơm của Minh Trường thì anh đứng phắt dậy, bát cơm chẳng có lấy một hạt cơm nhưng những món ả gắp cho anh thì chẳng thèm đụng đũa tới. Anh cung kính chào bố mẹ rồi đi thẳng ra xe trở về căn nhà của mình. Đôi tay trên không trung của Mạnh Tú trở nên gượng gạo rụt đôi đũa đưa miếng cá trở lại bát.
Minh Tú biết là Minh Trường trở về với Tiểu Khiết, trên mặt ả có vài sự bất mãn thầm suy tư gì đó trong lòng.
————
Minh Trường trở về biệt thự của mình, vừa bước vào cửa Minh Trường khẽ hít mũi, xộc vào mũi anh là một mùi thức ăn thơm phức. Nhìn bóng dáng mình hằng mong nhớ trong suốt một tuần qua chưa gặp trong lòng Minh Trường dâng lên vài đợt cảm xúc. Minh Trường nhẹ nhàng đi tới đằng sau Tiểu Khiết ôm chầm lấy cậu
Minh Trường khẽ nói vào tai Tiểu Khiết:
'Ưm Tiểu Khiết tôi nhớ em....'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.