Chương 1
Đoán Xem
02/12/2024
"Lộ Tường Nguyên, Lộ Tường Nguyên! Dậy đi, đến nơi rồi"
Lộ Tường Nguyên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, giống như đã trải qua một giấc mơ dài vậy…
"Đến trường rồi, còn buồn ngủ sao? Chị đã bảo hôm qua ngủ sớm một chút rồi mà"-Lộ Hải Vy không nhịn được mà cằn nhằn.
Nhưng Lộ Tường Nguyên không hề quan tâm đến lời phàn nàn của Lộ Hải Vy, đôi mắt của cậu vô cùng bất ngờ nhìn cô.
"Chị! Là chị sao?"-Lộ Tường Nguyên mất kiểm soát mà lao đến ôm chầm Lộ Hải Vy.
"Chết tiệt! Cái thằng nhãi ranh này, tự nhiên ôm bà đây vậy hả? Mi làm nhăn hết đồ bà đây rồi!"-Lộ Hải Vy không những không cảm động mà còn đẩy Lộ Tường Nguyên ra.
"Đúng là chị rồi…"-Lộ Tường Nguyên vẫn ôm lấy cô, đôi mắt đã phủ lên một tầng nước, thi nhau rơi xuống.
"Gì đây? Sao lại khóc?"-Lộ Hải Vy lo lắng lau nước cho Lộ Tường Nguyên.
"Nhưng mà sao chị lại ở đây? Chẳng phải chị đã…"
Những lời sau đó Lộ Tường Nguyên trực tiếp nuốt vào trong bụng.
"Tối qua mày học đến khùng đến điên không nhớ chị mày rồi sao? Có chuyện gì à?"-Lộ Hải Vy vẫn còn rất lo lắng.
Lộ Tường Nguyên hoang mang nhìn xung quanh, theo phản xạ sờ sờ cổ.
Mình đang mặc đồng phục sao? Xe này là xe của chị…
Sau đó cậu nhìn ra ngoài cửa kính xe, là trường cấp 3 của cậu, ngôi trường này không phải là đã bị phá bỏ rồi sao? Sao nó vẫn còn như mới thế này?
"Chị… đây là năm bao nhiêu?"-Lộ Tường Nguyên không dám tin mà hỏi.
"Hửm? Năm 20xx, em có ổn không đó? Chị chở em đến bệnh viện nhé?"-Lần này Lộ Hải Vy không còn đùa nữa mà đã nghiêm túc hơn.
Lộ Tường Nguyên không thèm quan tâm đến Lộ Hải Vy, cậu không dám tin mà ngắt đùi mình một cái. Cơn đau nhức truyền từ đùi cậu cho thấy rằng đây không phải là nằm mơ! Cậu thật sự sống lại!
Sau khi đã tiếp nhận được chuyện mình sống lại, Lộ Tường Nguyên vui vẻ ôm Lộ Hải Vy một cái rồi nói:
"Em đi học đây, à… em yêu chị lắm"
Lộ Tường Nguyên cười hì hì mở cửa xe ra rồi vào trường.
Lộ Hải Vy ngờ nghệch nhìn theo bóng lưng của em trai mình vào trường, có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy ánh mắt em trai nhìn mình rất buồn, cứ như cô biến mất là thằng nhóc sẽ sụp đổ đến nơi vậy. Thôi thì để sau khi học về cô sẽ hỏi nó.
Lộ Tường Nguyên đặt chân đứng ở trước trường hít vào một chút không khí trong lành. Cậu thật sự sống lại rồi, ông trời đã cho cậu một cơ hội để sửa chữa mọi lỗi lầm của mình, mọi thứ vẫn còn rất sớm để sửa chữa!
Cậu thừa nhận, mình là một kẻ khốn nạn, trong quãng thời gian học cấp 3 cậu chính là kẻ chuyên đi cầm đầu bắt nạt người khác. Ngoại hình của Lộ Tường Nguyên rất xuất chúng nên rất được các nữ sinh yêu thích, không những vậy thành tích học tập cũng không tồi, gia thế cũng được coi là một tiểu thiếu gia nên các giáo viên cũng phải nịnh bợ cậu, Lộ Tường Nguyên còn biết chút võ phòng thân nên không có gì lạ khi cậu là kẻ cầm đầu chuyên đi bắt nạt người khác.
"Lộ Tường Nguyên, buổi sáng vui vẻ"
Lộ Tường Nguyên nhìn sang bên cạnh xem ai là người vỗ vai cậu.
Hoá ra là Trầm Minh, là người bạn thân của cậu. Dù cho là hiện tại hay tương lai thì người này vẫn là bạn thân nhất của cậu.
"Ừ, buổi sáng vui vẻ"-Lộ Tường Nguyên gật đầu chào Trầm Minh.
"Cậu ăn sáng không? Tớ sai mấy thằng đi mua"
Lộ Tường Nguyên chau mày, có vẻ như không hài lòng.
"Không, cậu đừng làm như vậy, muốn ăn thì tự mua đi"
Trầm Minh há hốc mồm nhìn Lộ Tường Nguyên.
"Này, cậu bị ai nhập à? Đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?"
"Cậu không có tay chân tự mua à? đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước”-Lộ Tường Nguyên nói dứt câu rồi quay người đi luôn.
Trầm Minh vội vàng đuổi theo, dù cậu nhóc thấy anh bạn thân của mình có chút kì lạ nhưng cũng ngoan ngoãn mà nghe theo. Vì Lộ Tường Nguyên ngoài là bạn thân thì cũng là hình tượng mà Trầm Minh theo đuổi. Trầm Minh cảm thấy là như vậy trông rất ngầu.
"A! anh Lộ, em vừa bắt được tên họ Chu này, anh có muốn giáo huấn tên đó một trận không?"-Một đàn em thân thiết của Lộ Tường Nguyên xuất hiện trước mặt cậu với vẻ mặt tự hào.
Nhưng Lộ Tường Nguyên vừa nghe đến họ Chu thì mặt đã trắng bệch, vội chạy như bay đến sân sau của trường.
Khi Lộ Tường Nguyên xuất hiện thì một thân hình gầy yếu bị xô tới va vào người cậu.
Lộ Tường Nguyên nhanh nhẹn bắt được người đó.
Nam sinh được cậu đỡ tuy thân hình cao lớn nhưng lại rất gầy yếu, người như chỉ có da bọc xương vậy, khuôn mặt có ngũ quan vô cùng hấp dẫn nhưng lại bị đánh đến bầm tím.
Nhìn nam sinh trong lòng, Lộ Tường Nguyên chỉ thấy lưng mình lạnh buốt, vô cùng chột dạ mà né đi ánh mắt của nam sinh đó.
Hơn ai hết Lộ Tường Nguyên biết rõ người này, Chu Hải Thành, một đối tượng yêu thích để cậu trút giận hồi cấp 3, cũng chính là người đã giết cậu ở kiếp trước.
Lộ Tường Nguyên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, giống như đã trải qua một giấc mơ dài vậy…
"Đến trường rồi, còn buồn ngủ sao? Chị đã bảo hôm qua ngủ sớm một chút rồi mà"-Lộ Hải Vy không nhịn được mà cằn nhằn.
Nhưng Lộ Tường Nguyên không hề quan tâm đến lời phàn nàn của Lộ Hải Vy, đôi mắt của cậu vô cùng bất ngờ nhìn cô.
"Chị! Là chị sao?"-Lộ Tường Nguyên mất kiểm soát mà lao đến ôm chầm Lộ Hải Vy.
"Chết tiệt! Cái thằng nhãi ranh này, tự nhiên ôm bà đây vậy hả? Mi làm nhăn hết đồ bà đây rồi!"-Lộ Hải Vy không những không cảm động mà còn đẩy Lộ Tường Nguyên ra.
"Đúng là chị rồi…"-Lộ Tường Nguyên vẫn ôm lấy cô, đôi mắt đã phủ lên một tầng nước, thi nhau rơi xuống.
"Gì đây? Sao lại khóc?"-Lộ Hải Vy lo lắng lau nước cho Lộ Tường Nguyên.
"Nhưng mà sao chị lại ở đây? Chẳng phải chị đã…"
Những lời sau đó Lộ Tường Nguyên trực tiếp nuốt vào trong bụng.
"Tối qua mày học đến khùng đến điên không nhớ chị mày rồi sao? Có chuyện gì à?"-Lộ Hải Vy vẫn còn rất lo lắng.
Lộ Tường Nguyên hoang mang nhìn xung quanh, theo phản xạ sờ sờ cổ.
Mình đang mặc đồng phục sao? Xe này là xe của chị…
Sau đó cậu nhìn ra ngoài cửa kính xe, là trường cấp 3 của cậu, ngôi trường này không phải là đã bị phá bỏ rồi sao? Sao nó vẫn còn như mới thế này?
"Chị… đây là năm bao nhiêu?"-Lộ Tường Nguyên không dám tin mà hỏi.
"Hửm? Năm 20xx, em có ổn không đó? Chị chở em đến bệnh viện nhé?"-Lần này Lộ Hải Vy không còn đùa nữa mà đã nghiêm túc hơn.
Lộ Tường Nguyên không thèm quan tâm đến Lộ Hải Vy, cậu không dám tin mà ngắt đùi mình một cái. Cơn đau nhức truyền từ đùi cậu cho thấy rằng đây không phải là nằm mơ! Cậu thật sự sống lại!
Sau khi đã tiếp nhận được chuyện mình sống lại, Lộ Tường Nguyên vui vẻ ôm Lộ Hải Vy một cái rồi nói:
"Em đi học đây, à… em yêu chị lắm"
Lộ Tường Nguyên cười hì hì mở cửa xe ra rồi vào trường.
Lộ Hải Vy ngờ nghệch nhìn theo bóng lưng của em trai mình vào trường, có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy ánh mắt em trai nhìn mình rất buồn, cứ như cô biến mất là thằng nhóc sẽ sụp đổ đến nơi vậy. Thôi thì để sau khi học về cô sẽ hỏi nó.
Lộ Tường Nguyên đặt chân đứng ở trước trường hít vào một chút không khí trong lành. Cậu thật sự sống lại rồi, ông trời đã cho cậu một cơ hội để sửa chữa mọi lỗi lầm của mình, mọi thứ vẫn còn rất sớm để sửa chữa!
Cậu thừa nhận, mình là một kẻ khốn nạn, trong quãng thời gian học cấp 3 cậu chính là kẻ chuyên đi cầm đầu bắt nạt người khác. Ngoại hình của Lộ Tường Nguyên rất xuất chúng nên rất được các nữ sinh yêu thích, không những vậy thành tích học tập cũng không tồi, gia thế cũng được coi là một tiểu thiếu gia nên các giáo viên cũng phải nịnh bợ cậu, Lộ Tường Nguyên còn biết chút võ phòng thân nên không có gì lạ khi cậu là kẻ cầm đầu chuyên đi bắt nạt người khác.
"Lộ Tường Nguyên, buổi sáng vui vẻ"
Lộ Tường Nguyên nhìn sang bên cạnh xem ai là người vỗ vai cậu.
Hoá ra là Trầm Minh, là người bạn thân của cậu. Dù cho là hiện tại hay tương lai thì người này vẫn là bạn thân nhất của cậu.
"Ừ, buổi sáng vui vẻ"-Lộ Tường Nguyên gật đầu chào Trầm Minh.
"Cậu ăn sáng không? Tớ sai mấy thằng đi mua"
Lộ Tường Nguyên chau mày, có vẻ như không hài lòng.
"Không, cậu đừng làm như vậy, muốn ăn thì tự mua đi"
Trầm Minh há hốc mồm nhìn Lộ Tường Nguyên.
"Này, cậu bị ai nhập à? Đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?"
"Cậu không có tay chân tự mua à? đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước”-Lộ Tường Nguyên nói dứt câu rồi quay người đi luôn.
Trầm Minh vội vàng đuổi theo, dù cậu nhóc thấy anh bạn thân của mình có chút kì lạ nhưng cũng ngoan ngoãn mà nghe theo. Vì Lộ Tường Nguyên ngoài là bạn thân thì cũng là hình tượng mà Trầm Minh theo đuổi. Trầm Minh cảm thấy là như vậy trông rất ngầu.
"A! anh Lộ, em vừa bắt được tên họ Chu này, anh có muốn giáo huấn tên đó một trận không?"-Một đàn em thân thiết của Lộ Tường Nguyên xuất hiện trước mặt cậu với vẻ mặt tự hào.
Nhưng Lộ Tường Nguyên vừa nghe đến họ Chu thì mặt đã trắng bệch, vội chạy như bay đến sân sau của trường.
Khi Lộ Tường Nguyên xuất hiện thì một thân hình gầy yếu bị xô tới va vào người cậu.
Lộ Tường Nguyên nhanh nhẹn bắt được người đó.
Nam sinh được cậu đỡ tuy thân hình cao lớn nhưng lại rất gầy yếu, người như chỉ có da bọc xương vậy, khuôn mặt có ngũ quan vô cùng hấp dẫn nhưng lại bị đánh đến bầm tím.
Nhìn nam sinh trong lòng, Lộ Tường Nguyên chỉ thấy lưng mình lạnh buốt, vô cùng chột dạ mà né đi ánh mắt của nam sinh đó.
Hơn ai hết Lộ Tường Nguyên biết rõ người này, Chu Hải Thành, một đối tượng yêu thích để cậu trút giận hồi cấp 3, cũng chính là người đã giết cậu ở kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.