Chương 26
Đào Bảo Quyển
08/07/2020
“Diễm hồ” “Xuân thủy bỉ dực”, danh hào đoạn trường điểu.
Đôi song sinh tính tình trái ngược, nhìn người không nhìn vẻ ngoài, nếu da thịt cận kề giữa ban ngày thì trong mắt sẽ nổi lên quang mang ngũ sắc, cốt cách thần tiên. Có được danh khí này vừa lợi tinh thần lẫn thể xác.
—— trích từ 《Cổ kim danh khí tập》
Đây là Hàn Nhạn Khởi từng đọc được vài câu ít ỏi trong sách miêu tả về “Xuân thủy bỉ dực”. Xuân thủy bỉ dực chính là tên của một loại diễm hồ. Chỗ xảo diệu của loại diễm hồ này chính là chỉ xuất hiện giữa hai người đồng bào (ruột thịt), nếu không đứng cạnh nhau thì cho dù là Hàn Nhạn Khởi cũng không nhận ra được thân phận của bọn họ, nhưng nếu bọn họ da thịt cận kề, dưới ánh dương quang, hai mắt sẽ ẩn ẩn phiếm ngọc lưu ly, rực rỡ lóa mắt.
Hơn nữa xuân thủy bỉ dực cũng phân chia cao thấp, trên sách có ghi lại nếu là song sinh, kỳ thật không phải song sinh cũng có thể nhưng so ra sẽ kém tuyệt vời hơn là đôi song sinh. Trong lịch sử, người có được xuân thủy bỉ dực cũng rất nhiều, ví dụ như tỷ muội Triệu Phi Yến, Triệu Hợp Đức; sủng thần Võ hậu, huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Địch Chi; Đại Chu hậu và Tiểu Chu hậu…
Bởi vì là thượng phẩm, tự nhiên sẽ khó cầu, không phải song sinh có xuân thủy bỉ dực đã ít huống chi là song sinh. Trong sách ghi rất rõ ràng, xuân thủy bỉ dực lợi tâm lợi thân. Nếu đồng thời có được xuân thủy bỉ dực thì đối với thân thể cực kỳ tốt, bất luận là người tập võ hay người đọc sách, đều có lợi ích to lớn.
Nhưng đã là “Bỉ dực (liền cánh)”, tất nhiên phải đi cùng nhau mới hiệu quả, một cánh không bay được.
Hiện tại trước mặt Hàn Nhạn Khởi chính là một đôi anh em song sinh, mà bản thân bọn họ đang mang xuân thủy bỉ dực.
Hàn Nhạn Khởi dù gặp phải hung thần diễm qua Tề Tiểu Bạch cũng chưa từng bối rối như thế, hắn kinh ngạc không phải bởi vì nhìn thấy đôi song sinh xuân thủy bỉ dực hiếm có, mà là hai người trước mắt lại là một nam một nữ.
Không sai, cái gọi là xuân thủy bỉ dực, cho tới bây giờ chỉ xuất hiện “tỷ muội” “huynh đệ”, chưa từng có đôi long phượng như này, Hàn Nhạn Khởi vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Hắn kinh nghiệm còn ít, ra cửa không bao lâu, chưa từng gặp qua loại tình huống bất đồng với trong sách, Hàn Nhạn Khởi suy nghĩ tới lui, đây có còn là xuân thủy bỉ dực không? Hoặc là nói, xuân thủy bỉ dực như vậy có làm hại đến lợi ích trên người không?
Khi Hàn Nhạn Khởi đang lo lắng, Minh Thịnh Lan nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Kỳ thực trong mắt người thường, quang mang ngũ sắc lóe lên kia chẳng qua là ảo ảnh của nắng chiều mà thôi, nhưng Minh Thịnh Lan thấy vẻ mặt Hàn Nhạn Khởi lập tức hoài nghi trên người đôi huynh muội này có danh khí gì đó? Nhưng vì sao mãi tới lúc này Hàn Nhạn Khởi mới lộ ra biểu tình kinh ngạc?
Hàn Nhạn Khởi điều chỉnh sắc mặt nói: “Không có gì.”
Hắn không muốn nói dối nhưng cũng không thể ở trước mặt mọi người nói ra, đành phải qua loa có lệ, may mà Minh Thịnh Lan hiểu rõ gật đầu không nói gì.
Bên kia huynh muội Lâm Bạch Hồ, Lâm Hương Loan vẫn nắm chặt tay, bắt đầu nói chuyện với nhau.
Lâm Bạch Hồ khẽ trách mắng: “Loan Loan, ngươi quá làm càn tự mình chạy đến đây, nếu không phải ta phát hiện sớm, hôm nay xem ai cứu ngươi.”
Lâm Hương Loan bĩu môi: “Ca, ngươi chỉ biết trách ta, ta làm gì sai đâu, ta chỉ muốn tìm bảo đao trở về. Ngươi coi cả đám bọn họ hùa nhau bắt nạt ta.”
Lâm Bạch Hồ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Còn cãi, có phải ngươi động thủ trước không? Mau xin lỗi người ta đi.”
Lâm Hương Loan là người kiêu ngạo, bị ca ca mắng tuy rằng vẫn cau mày, thế nhưng chậm rãi hướng về phía Minh Thịnh Lan bọn họ, dáng vẻ muốn xin lỗi.
Minh Thịnh Lan không thích cô nương này càng không muốn nhận lời xin lỗi tâm bất cam tình bất nguyện của nàng, liền ngăn cản nói: “Lâm tiểu thư vẫn là miễn đi.”
Lâm Bạch Hồ áy náy nói: “Các hạ, xá muội vô lễ, tại hạ thay nàng tạ lỗi, mong các hạ đừng để trong lòng.”
Minh Thịnh Lan tránh đi cái vái lạy của hắn, nói: “Không cần, ta không bị thương.”
“Ê.” Lâm Hương Loan bất mãn nói: “Ngươi đừng có một tấc lại muốn một thước, ca ca ta đã lịch sự như vậy ngươi còn ra vẻ không nguyện ý, làm vậy cho ai coi?”
“Loan Loan!” Lâm Bạch Hồ quát.
Lâm Hương Loan quay ngoắt đi, nhưng khoé mắt vẫn liếc xéo hắn.
Minh Thịnh Lan thản nhiên nói: “Minh mỗ quả thực cảm thấy không có gì, không cần xin lỗi, dù sao mọi người trên giang hồ đều biết Lâm tiểu thư “tính cách đặc biệt”. Trong lời nói mang theo chút trào phúng.
Cũng không biết Lâm Bạch Hồ có phát hiện hay không, ngược lại kinh ngạc nói: “Các hạ họ Minh? Họ Minh, tuổi còn trẻ mà có công phu ám khí tuyệt diệu như thế, chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất thần bộ Minh Thịnh Lan, Minh tổng bộ đầu?”
Minh Thịnh Lan chắp tay nói: “Không dám nhận, đúng là tại hạ.”
Lâm Bạch Hồ cười sâu kín nói: “Ra là Minh bộ đầu, thật tốt, vừa lúc lần này Lâm mỗ cùng xá muội đến tìm Tề Phong công tử là vì một chuyện, tin tưởng Minh bộ đầu có thế trợ giúp một phần.”
Lâm Hương Loan nói: “Ca, ngươi xem bọn họ đều đi chung, khẳng định là cá mè một lứa, để cho hắn giúp chẳng phải là…” Lời chưa hết, ý tứ trong đó mọi người đều hiểu.
Lâm Bạch Hồ nghiêm mặt nói: “Lâm mỗ tin tưởng Minh bộ đầu không phải người như vậy.”
Minh Thịnh Lan hoài nghi Lâm Hương Loan căn bản không giống bề ngoài, còn có Lâm Bạch Hồ, hai ba câu này dường như đã diễn tập trước, chặn kín đường lui của hắn.
Nhưng Minh Thịnh Lan không phải người giỏi tính kế, nghiêm trang nói: “Lâm công tử yên tâm, Minh mỗ cùng Tề Phong công tử đi cùng nhau cũng là vì chuyện xảy ra gần đây trên giang hồ. Hơn nữa Minh mỗ phát hiện việc này không đơn giản, còn cần điều tra thêm.” Hắn hiện tại biết rõ chân tướng sự việc nhưng nhất thời không biết phải giải thích thế nào, nếu nói Tề Phong là bị người hãm hại cũng quá vô lý, đành phải kéo dài thời gian, chờ mọi người lén thương lượng làm sao giải quyết chuyện này.
Lâm Bạch Hồ nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có người hãm hại Tề Phong công tử?”
Minh Thịnh Lan nói: “Cũng có khả năng.”
Tề Tiểu Bạch hợp thời nói: “Ta không trộm đồ của ngươi.”
Lâm Hương Loan lầm bầm nói: “Ngươi vừa rồi còn nói mình trộm…”
Tề Tiểu Bạch tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy ngươi cũng tin?”
Lâm Hương Loan nói: “Ngươi! Tên khốn này!”
Tề Tiểu Bạch nói: “Ta đương nhiên không khốn nạn, nhưng ta biết ngươi là đứa ngu ngốc.”
Lâm Hương Loan ấm ức kéo Lâm Bạch Hồ nói: “Ca, ngươi xem, hắn mắng ta ngu ngốc.”
Lâm Bạch Hồ dở khóc dở cười, người ta đâu có chỉ vào mũi ngươi nói ngươi ngu ngốc, hắn đành phải vỗ vai Lâm Hương Loan, nói: “Loan Loan, lui một bước trời cao biển rộng, sao ngươi không nghe lời ca ca?”
Hàn Nhạn Khởi cười thầm, nghe lời mới lạ á, nghe lời thì các ngươi không phải xuân thủy bỉ dực.
Lâm Hương Loan vô cùng tủi thân cúi đầu, lúc cúi đầu rõ ràng còn hung tợn trừng mắt với Tề Tiểu Bạch.
Lâm Bạch Hồ bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát chuyển qua Dương Ý: “Nếu ta đoán không sai, vị này… là Dương huynh?” Hắn không biết gọi thế nào, dù sao chức nghiệp Dương Ý có chút đặc biệt, chỉ có thể gọi “Dương huynh.”
Dương Ý lạnh lùng gật đầu.
Lâm Bạch Hồ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Dương Ý có thói quen không thích nói chuyện, cũng không đáp lời, Lâm Bạch Hồ đành tiếp tục nói: “Vị này là…”
Hắn nhìn Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi không đợi Minh Thịnh Lan giới thiệu, chính mình tự nói: “Ta họ Hàn, Hàn Nhạn Khởi, nhạn bay về phía Nam, phong vân khởi.”
Lâm Bạch Hồ “ồ” một tiếng, cũng nói ngưỡng mộ đã lâu. Trên thực tế trong đầu đang cân nhắc trên giang hồ có nhân vật nào tên Hàn Nhạn Khởi không? Hình như không có, chẳng lẽ là tiểu bối của thế gia nào đó? Hàn gia… Hàn gia?
Minh Thịnh Lan nói: “Lâm công tử không cần suy nghĩ, Nhạn Khởi không phải người trong giang hồ.
“A, là ta hồ đồ rồi.” Lâm Bạch Hồ xấu hổ hồi thần, chẳng qua ba người trước mặt đều là võ lâm cao thủ, hắn lúc đầu quan sát, còn cho rằng Hàn Nhạn Khởi hiển nhiên cũng là người có địa vị tương đồng nên không nhìn hơi thở bước chân Hàn Nhạn Khởi không phải là dáng vẻ của người luyện võ, quả thật hồ đồ.
Hàn Nhạn Khởi đối với đôi huynh muội này vô cùng có hứng thú, trong lòng hạ quyết tâm nhất định không thể buông tha cơ hội tốt, phải nghiên cứu xem đôi song sinh xuân thủy bỉ dực này có chỗ nào đặc thù hay không. Vì thế thái độ biến chuyển, nhiệt tình nói: “Lâm công tử, Thịnh Lan cũng nói vụ án còn phải điều tra thêm, các ngươi có tính toán gì không?”
Lâm Bạch Hồ nhíu mày nói: “Cát Lang bảo đao là vật gia truyền của sơn trang chúng ta, tự nhiên không thể để nó lưu lạc bên ngoài, chính là manh mối duy nhất hiện tại chỉ có Tề Phong công tử, ta không thể mặc kệ buông tha, ta cả gan cầu Minh bộ đầu để chúng ta đi theo các ngươi tra án, mong sớm tìm được bảo đao trở về.”
Minh Thịnh Lan cùng Tề Tiểu Bạch liếc nhau, giống như không có việc gì mà gật đầu: “Nên như thế, Lâm công tử cùng chúng ta đi một chuyến thôi.”
Lâm Bạch Hồ vui vẻ nói: “Đa tạ Minh bộ đầu, không biết các ngươi tính đi đâu, đã có manh mối gì chưa?”
Minh Thịnh Lan vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Lâm công tử cứ đi theo chúng ta là được, ta có thể nói cho người điểm dừng chân kế tiếp là Đế đô, còn tình huống cụ thể vẫn là càng ít người biết thì càng tốt, miễn cho xảy ra sai sót.”
Lâm Bạch Hồ gật đầu tỏ vẻ hiểu được nói: “Ta tin tưởng Minh bộ đầu, chuyện bảo đao trông cậy Minh bộ đầu. Ta cùng xá muội đi xuống trước tìm phòng trọ ở trong khách điếm này, Minh bộ đầu có việc cứ đến tìm chúng ta.”
“Không dám, đi thong thả.”
Sau đó Hàn Nhạn Khởi rõ ràng nghe được Lâm Hương Loan ở sau cánh cửa vội vàng nói: “Ca! Ngươi quên rồi sao, phải ép cung tên Tề Tiểu Bạch kia mà! Hắn nhất định biết rõ sự tình, nếu hắn là đầu sỏ chúng ta liền bắt hắn trao đổi với người kia, không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đi theo Minh bộ đầu gì đó tra án?”
Lâm Bạch Hồ nói: “Loan Loan không biết thì đừng nói lung tung, Minh bộ đầu chính là thần bộ vang danh thiên hạ, phẩm chất cương trực công chính, thân thủ không tầm thường, chúng ta nếu đi theo hắn, tin tưởng sẽ rất nhanh tìm được bảo đao mang về. Cũng coi như không phụ kỳ vọng của cha.”
Lâm Hương Loan dường như còn nói gì đó, hai người dần dần đi xa.
Bọn họ tuy rằng đè thấp thanh âm nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy được, Minh Thịnh Lan khóe miệng gợi lên ý cười.
Hàn Nhạn Khởi cũng nhìn ra, đôi huynh muội này quả thực tính tình hoàn toàn bất đồng, một người hành sự lỗ mãng tính tình táo bạo, một người đối nhân xử thể cận thận tính tình trầm ổn.
Đôi song sinh tính tình trái ngược, nhìn người không nhìn vẻ ngoài, nếu da thịt cận kề giữa ban ngày thì trong mắt sẽ nổi lên quang mang ngũ sắc, cốt cách thần tiên. Có được danh khí này vừa lợi tinh thần lẫn thể xác.
—— trích từ 《Cổ kim danh khí tập》
Đây là Hàn Nhạn Khởi từng đọc được vài câu ít ỏi trong sách miêu tả về “Xuân thủy bỉ dực”. Xuân thủy bỉ dực chính là tên của một loại diễm hồ. Chỗ xảo diệu của loại diễm hồ này chính là chỉ xuất hiện giữa hai người đồng bào (ruột thịt), nếu không đứng cạnh nhau thì cho dù là Hàn Nhạn Khởi cũng không nhận ra được thân phận của bọn họ, nhưng nếu bọn họ da thịt cận kề, dưới ánh dương quang, hai mắt sẽ ẩn ẩn phiếm ngọc lưu ly, rực rỡ lóa mắt.
Hơn nữa xuân thủy bỉ dực cũng phân chia cao thấp, trên sách có ghi lại nếu là song sinh, kỳ thật không phải song sinh cũng có thể nhưng so ra sẽ kém tuyệt vời hơn là đôi song sinh. Trong lịch sử, người có được xuân thủy bỉ dực cũng rất nhiều, ví dụ như tỷ muội Triệu Phi Yến, Triệu Hợp Đức; sủng thần Võ hậu, huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Địch Chi; Đại Chu hậu và Tiểu Chu hậu…
Bởi vì là thượng phẩm, tự nhiên sẽ khó cầu, không phải song sinh có xuân thủy bỉ dực đã ít huống chi là song sinh. Trong sách ghi rất rõ ràng, xuân thủy bỉ dực lợi tâm lợi thân. Nếu đồng thời có được xuân thủy bỉ dực thì đối với thân thể cực kỳ tốt, bất luận là người tập võ hay người đọc sách, đều có lợi ích to lớn.
Nhưng đã là “Bỉ dực (liền cánh)”, tất nhiên phải đi cùng nhau mới hiệu quả, một cánh không bay được.
Hiện tại trước mặt Hàn Nhạn Khởi chính là một đôi anh em song sinh, mà bản thân bọn họ đang mang xuân thủy bỉ dực.
Hàn Nhạn Khởi dù gặp phải hung thần diễm qua Tề Tiểu Bạch cũng chưa từng bối rối như thế, hắn kinh ngạc không phải bởi vì nhìn thấy đôi song sinh xuân thủy bỉ dực hiếm có, mà là hai người trước mắt lại là một nam một nữ.
Không sai, cái gọi là xuân thủy bỉ dực, cho tới bây giờ chỉ xuất hiện “tỷ muội” “huynh đệ”, chưa từng có đôi long phượng như này, Hàn Nhạn Khởi vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Hắn kinh nghiệm còn ít, ra cửa không bao lâu, chưa từng gặp qua loại tình huống bất đồng với trong sách, Hàn Nhạn Khởi suy nghĩ tới lui, đây có còn là xuân thủy bỉ dực không? Hoặc là nói, xuân thủy bỉ dực như vậy có làm hại đến lợi ích trên người không?
Khi Hàn Nhạn Khởi đang lo lắng, Minh Thịnh Lan nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Kỳ thực trong mắt người thường, quang mang ngũ sắc lóe lên kia chẳng qua là ảo ảnh của nắng chiều mà thôi, nhưng Minh Thịnh Lan thấy vẻ mặt Hàn Nhạn Khởi lập tức hoài nghi trên người đôi huynh muội này có danh khí gì đó? Nhưng vì sao mãi tới lúc này Hàn Nhạn Khởi mới lộ ra biểu tình kinh ngạc?
Hàn Nhạn Khởi điều chỉnh sắc mặt nói: “Không có gì.”
Hắn không muốn nói dối nhưng cũng không thể ở trước mặt mọi người nói ra, đành phải qua loa có lệ, may mà Minh Thịnh Lan hiểu rõ gật đầu không nói gì.
Bên kia huynh muội Lâm Bạch Hồ, Lâm Hương Loan vẫn nắm chặt tay, bắt đầu nói chuyện với nhau.
Lâm Bạch Hồ khẽ trách mắng: “Loan Loan, ngươi quá làm càn tự mình chạy đến đây, nếu không phải ta phát hiện sớm, hôm nay xem ai cứu ngươi.”
Lâm Hương Loan bĩu môi: “Ca, ngươi chỉ biết trách ta, ta làm gì sai đâu, ta chỉ muốn tìm bảo đao trở về. Ngươi coi cả đám bọn họ hùa nhau bắt nạt ta.”
Lâm Bạch Hồ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Còn cãi, có phải ngươi động thủ trước không? Mau xin lỗi người ta đi.”
Lâm Hương Loan là người kiêu ngạo, bị ca ca mắng tuy rằng vẫn cau mày, thế nhưng chậm rãi hướng về phía Minh Thịnh Lan bọn họ, dáng vẻ muốn xin lỗi.
Minh Thịnh Lan không thích cô nương này càng không muốn nhận lời xin lỗi tâm bất cam tình bất nguyện của nàng, liền ngăn cản nói: “Lâm tiểu thư vẫn là miễn đi.”
Lâm Bạch Hồ áy náy nói: “Các hạ, xá muội vô lễ, tại hạ thay nàng tạ lỗi, mong các hạ đừng để trong lòng.”
Minh Thịnh Lan tránh đi cái vái lạy của hắn, nói: “Không cần, ta không bị thương.”
“Ê.” Lâm Hương Loan bất mãn nói: “Ngươi đừng có một tấc lại muốn một thước, ca ca ta đã lịch sự như vậy ngươi còn ra vẻ không nguyện ý, làm vậy cho ai coi?”
“Loan Loan!” Lâm Bạch Hồ quát.
Lâm Hương Loan quay ngoắt đi, nhưng khoé mắt vẫn liếc xéo hắn.
Minh Thịnh Lan thản nhiên nói: “Minh mỗ quả thực cảm thấy không có gì, không cần xin lỗi, dù sao mọi người trên giang hồ đều biết Lâm tiểu thư “tính cách đặc biệt”. Trong lời nói mang theo chút trào phúng.
Cũng không biết Lâm Bạch Hồ có phát hiện hay không, ngược lại kinh ngạc nói: “Các hạ họ Minh? Họ Minh, tuổi còn trẻ mà có công phu ám khí tuyệt diệu như thế, chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất thần bộ Minh Thịnh Lan, Minh tổng bộ đầu?”
Minh Thịnh Lan chắp tay nói: “Không dám nhận, đúng là tại hạ.”
Lâm Bạch Hồ cười sâu kín nói: “Ra là Minh bộ đầu, thật tốt, vừa lúc lần này Lâm mỗ cùng xá muội đến tìm Tề Phong công tử là vì một chuyện, tin tưởng Minh bộ đầu có thế trợ giúp một phần.”
Lâm Hương Loan nói: “Ca, ngươi xem bọn họ đều đi chung, khẳng định là cá mè một lứa, để cho hắn giúp chẳng phải là…” Lời chưa hết, ý tứ trong đó mọi người đều hiểu.
Lâm Bạch Hồ nghiêm mặt nói: “Lâm mỗ tin tưởng Minh bộ đầu không phải người như vậy.”
Minh Thịnh Lan hoài nghi Lâm Hương Loan căn bản không giống bề ngoài, còn có Lâm Bạch Hồ, hai ba câu này dường như đã diễn tập trước, chặn kín đường lui của hắn.
Nhưng Minh Thịnh Lan không phải người giỏi tính kế, nghiêm trang nói: “Lâm công tử yên tâm, Minh mỗ cùng Tề Phong công tử đi cùng nhau cũng là vì chuyện xảy ra gần đây trên giang hồ. Hơn nữa Minh mỗ phát hiện việc này không đơn giản, còn cần điều tra thêm.” Hắn hiện tại biết rõ chân tướng sự việc nhưng nhất thời không biết phải giải thích thế nào, nếu nói Tề Phong là bị người hãm hại cũng quá vô lý, đành phải kéo dài thời gian, chờ mọi người lén thương lượng làm sao giải quyết chuyện này.
Lâm Bạch Hồ nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có người hãm hại Tề Phong công tử?”
Minh Thịnh Lan nói: “Cũng có khả năng.”
Tề Tiểu Bạch hợp thời nói: “Ta không trộm đồ của ngươi.”
Lâm Hương Loan lầm bầm nói: “Ngươi vừa rồi còn nói mình trộm…”
Tề Tiểu Bạch tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy ngươi cũng tin?”
Lâm Hương Loan nói: “Ngươi! Tên khốn này!”
Tề Tiểu Bạch nói: “Ta đương nhiên không khốn nạn, nhưng ta biết ngươi là đứa ngu ngốc.”
Lâm Hương Loan ấm ức kéo Lâm Bạch Hồ nói: “Ca, ngươi xem, hắn mắng ta ngu ngốc.”
Lâm Bạch Hồ dở khóc dở cười, người ta đâu có chỉ vào mũi ngươi nói ngươi ngu ngốc, hắn đành phải vỗ vai Lâm Hương Loan, nói: “Loan Loan, lui một bước trời cao biển rộng, sao ngươi không nghe lời ca ca?”
Hàn Nhạn Khởi cười thầm, nghe lời mới lạ á, nghe lời thì các ngươi không phải xuân thủy bỉ dực.
Lâm Hương Loan vô cùng tủi thân cúi đầu, lúc cúi đầu rõ ràng còn hung tợn trừng mắt với Tề Tiểu Bạch.
Lâm Bạch Hồ bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát chuyển qua Dương Ý: “Nếu ta đoán không sai, vị này… là Dương huynh?” Hắn không biết gọi thế nào, dù sao chức nghiệp Dương Ý có chút đặc biệt, chỉ có thể gọi “Dương huynh.”
Dương Ý lạnh lùng gật đầu.
Lâm Bạch Hồ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Dương Ý có thói quen không thích nói chuyện, cũng không đáp lời, Lâm Bạch Hồ đành tiếp tục nói: “Vị này là…”
Hắn nhìn Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi không đợi Minh Thịnh Lan giới thiệu, chính mình tự nói: “Ta họ Hàn, Hàn Nhạn Khởi, nhạn bay về phía Nam, phong vân khởi.”
Lâm Bạch Hồ “ồ” một tiếng, cũng nói ngưỡng mộ đã lâu. Trên thực tế trong đầu đang cân nhắc trên giang hồ có nhân vật nào tên Hàn Nhạn Khởi không? Hình như không có, chẳng lẽ là tiểu bối của thế gia nào đó? Hàn gia… Hàn gia?
Minh Thịnh Lan nói: “Lâm công tử không cần suy nghĩ, Nhạn Khởi không phải người trong giang hồ.
“A, là ta hồ đồ rồi.” Lâm Bạch Hồ xấu hổ hồi thần, chẳng qua ba người trước mặt đều là võ lâm cao thủ, hắn lúc đầu quan sát, còn cho rằng Hàn Nhạn Khởi hiển nhiên cũng là người có địa vị tương đồng nên không nhìn hơi thở bước chân Hàn Nhạn Khởi không phải là dáng vẻ của người luyện võ, quả thật hồ đồ.
Hàn Nhạn Khởi đối với đôi huynh muội này vô cùng có hứng thú, trong lòng hạ quyết tâm nhất định không thể buông tha cơ hội tốt, phải nghiên cứu xem đôi song sinh xuân thủy bỉ dực này có chỗ nào đặc thù hay không. Vì thế thái độ biến chuyển, nhiệt tình nói: “Lâm công tử, Thịnh Lan cũng nói vụ án còn phải điều tra thêm, các ngươi có tính toán gì không?”
Lâm Bạch Hồ nhíu mày nói: “Cát Lang bảo đao là vật gia truyền của sơn trang chúng ta, tự nhiên không thể để nó lưu lạc bên ngoài, chính là manh mối duy nhất hiện tại chỉ có Tề Phong công tử, ta không thể mặc kệ buông tha, ta cả gan cầu Minh bộ đầu để chúng ta đi theo các ngươi tra án, mong sớm tìm được bảo đao trở về.”
Minh Thịnh Lan cùng Tề Tiểu Bạch liếc nhau, giống như không có việc gì mà gật đầu: “Nên như thế, Lâm công tử cùng chúng ta đi một chuyến thôi.”
Lâm Bạch Hồ vui vẻ nói: “Đa tạ Minh bộ đầu, không biết các ngươi tính đi đâu, đã có manh mối gì chưa?”
Minh Thịnh Lan vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Lâm công tử cứ đi theo chúng ta là được, ta có thể nói cho người điểm dừng chân kế tiếp là Đế đô, còn tình huống cụ thể vẫn là càng ít người biết thì càng tốt, miễn cho xảy ra sai sót.”
Lâm Bạch Hồ gật đầu tỏ vẻ hiểu được nói: “Ta tin tưởng Minh bộ đầu, chuyện bảo đao trông cậy Minh bộ đầu. Ta cùng xá muội đi xuống trước tìm phòng trọ ở trong khách điếm này, Minh bộ đầu có việc cứ đến tìm chúng ta.”
“Không dám, đi thong thả.”
Sau đó Hàn Nhạn Khởi rõ ràng nghe được Lâm Hương Loan ở sau cánh cửa vội vàng nói: “Ca! Ngươi quên rồi sao, phải ép cung tên Tề Tiểu Bạch kia mà! Hắn nhất định biết rõ sự tình, nếu hắn là đầu sỏ chúng ta liền bắt hắn trao đổi với người kia, không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đi theo Minh bộ đầu gì đó tra án?”
Lâm Bạch Hồ nói: “Loan Loan không biết thì đừng nói lung tung, Minh bộ đầu chính là thần bộ vang danh thiên hạ, phẩm chất cương trực công chính, thân thủ không tầm thường, chúng ta nếu đi theo hắn, tin tưởng sẽ rất nhanh tìm được bảo đao mang về. Cũng coi như không phụ kỳ vọng của cha.”
Lâm Hương Loan dường như còn nói gì đó, hai người dần dần đi xa.
Bọn họ tuy rằng đè thấp thanh âm nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy được, Minh Thịnh Lan khóe miệng gợi lên ý cười.
Hàn Nhạn Khởi cũng nhìn ra, đôi huynh muội này quả thực tính tình hoàn toàn bất đồng, một người hành sự lỗ mãng tính tình táo bạo, một người đối nhân xử thể cận thận tính tình trầm ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.