Chương 8: Quà tặng yến hội
Thanh Thanh Diệp
27/11/2020
“Hoàng thượng, Mộ phi nương nương chính xác là động thai khí, bất quá không có chuyện gì, chỉ cần an dưỡng và uống một ít dược là được rồi.” Thái y vừa làm vừa lau mồ hôi lạnh nói. Hoàng thượng hôm nay thật dọa người a! hàn khí thật bức người!
Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, phất tay ý bảo Tác Tây cùng thái y đi lấy thuốc, nhiệt độ trên người lúc này mới ấm lên một chút.
Đặt nhẹ tay lên bụng Mộ Tử Thư, nhẹ giọng hỏi: “Đau bụng sao?”
Mộ Tử Thư lắc đầu cười, đưa tay đặt lên tay Vũ Văn Quân Quyết đang ở trên bụng mình, “Không đau, chỉ hơi chút khó chịu.”
Vũ Văn Quân Quyết trở tay, cầm tay Mộ Tử Thư, ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, mới đưa tay của hắn cho vào trong chăn, “Ngủ một lát.”
Mộ Tử Thư quả thật cũng mệt mỏi, gật đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết sau đó mới chậm rãi nhắm mắt.
Ngày hôm sau, con hổ quả quyết canh giữ ở Nguyệt điện, Mộ Tử Thư đặt tên cho nó là Sinh Phong, lấy uy vũ sinh phong ý.
Hôm đó có bao nhiêu cung phi bị định tội Mộ Tử Thư đều không biết, nghĩ đến Sinh Phong bây giờ là đại sủng vật, Vũ Văn Quân Quyết cuối cùng cũng không có đem những người đó uy hổ ăn. Về phần cuối cùng dùng thủ đoạn gì để sử trí những người đó? Không ai biết, chỉ biết là trong cung không còn bóng dáng của mấy người kia nữa.
Vũ Văn Quân Quyết sau hôm đó cũng không có nửa đêm ở lại Khuynh Nguyệt điện, chẳng qua là thi thoảng tới xem một chút. Nghe nói Hoàng thượng mỗi đêm đều ngủ lại Toàn Lộ điện, đến đây hậu cung lại thêm một cái gai trong mắt.
Đối với những thứ này, Mộ Tử Thư lựa chọn không nghe không hỏi không muốn, hắn mặc dù cư xử lạnh nhạt, nhưng cũng không thể thờ ơ. Hôm nay, hắn cũng chỉ có thể đem tất cả tâm tư tới lễ vật sinh nhật của Vũ Văn Quân Quyết.
“Công tử, ngài sẽ đem ngọc bội tặng sinh nhật Hoàng thượng?” Hỏi Lan khóe mắt co rút nhìn Mộ Tử Thư cả ngày nay cầm khối ngọc bội gọt giũa.
Hỏi Mai lườm Hỏi Lan, “Ngươi thì biết cái gì, ngọc bội kia được tự tay công tử điêu khắc mài giũa, lễ nhẹ tình ý nặng.”
Mộ Tử Thư hơi câu môi, cũng không trả lời, chỉ chuyên tâm điêu khắc khối ngọc bội trong tay. Lễ vật tự mình làm mới là ý nghĩa, đối với người nọ mà nói tự mình làm vật này xứng đáng có thể nói là duy nhất, những thứ khác nếu hắn muốn thế nào lại không có được?
“Hừ! Muốn tình ý cái gì! Từ lúc Mạn Toàn công chúa kia tới, Hoàng thượng cũng rất ít khi tới Khuynh Nguyệt điện của chúng ta, đều nói Hoàng thượng vô tình vô tâm, quả nhiên là như vậy!”
“Hỏi Lan! Ngươi nói năng gì đó!” Hỏi Mai tức giận mắng hỏi lan.
Vẻ mặt Mộ Tử Thư vui vẻ dần phai nhạt, dụng cụ trong tay suýt nữa làm bị thương tay mình.
Hỏi Lan thấy cực kỳ đau lòng, vội vàng nói: “Công tử, thật xin lỗi.”
“Công tử, người đừng nghe Hỏi Lan nói càn, chúng ta có tiểu hoàng tử đang ở đây, Hoàng thượng nhất định là đang bảo vệ công tử!”
“Không có chuyện gì.” Mộ Tử Thư miễn cưỡng cười một chút, tiếp tục công việc trên tay, “Hoàng thượng như thế nào là chuyện của Hoàng thượng, không tới phiên chúng ta bình luận, các ngươi ngày sau không nên nói bậy nữa, bị người nghe được sẽ mất đầu đó.”
Hỏi Lan Hỏi Mai vội vàng câm miệng, im lặng nhìn công tử từng chút từng chút một điêu khắc ngọc bội. Làm một khối ngọc bội không phải là chuyện dễ dàng, chỉ là khắc chữ sẽ phải dùng không ít khí lực.
“Công tử, chúng ta hay là đổi một lễ vật khác đi, đêm đã khuya, ngày mai lại là sinh nhật Hoàng thượng, không thể kịp được.”
“Không cần, làm suốt đêm có thể hoàn thành.”
Hai cung nữ nôn nóng, “Công tử, chuyện này không thể được, người đang mang thai sao có thể thức đêm! Thân thể người sẽ không chịu nổi!”
Mộ Tử Thư cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng là không muốn buông ra, “Không sao, chỉ một đêm nay thôi, còn một chút thôi là hoàn thành, nếu từ bỏ sẽ rất đáng tiếc.”
“Công tử, hay người đi nghỉ ngơi đi, phần còn lại để cho nô tỳ cùng Hỏi Mai làm nốt.”
“Đúng vậy công tử, chúng ta cũng nhìn mấy ngày rồi, cái này có thể làm được!”
Mộ Tử Thư cười cười, cũng không dừng việc đang làm dở trong tay, chỉ nói: “Cho các ngươi làm thì ý nghĩa của nó sẽ không còn. Các ngươi đi ngủ trước đi, ta không sao.”
Hỏi Lan Hỏi Mai thật sự hết cách, không thể làm gì hơn là cùng hắn thức đêm, dù gì thì cũng có thể bưng trà đưa nước gì đó. Mộ Tử Thư cũng không nói thêm cái gì, có người phụng bồi còn tốt hơn so với một người đơn độc.
Hôm sau, trong hoàng cung náo nhiệt. Mặc dù Vũ Văn Quân Quyết nói qua là không làm lớn chuyện, nhưng là làm một cái yến tiệc vẫn phải cần thiết, huống chi sứ thần nước Mặc không có rời đi, cũng không thể quá keo kiệt với bọn họ.
Vì tiếp đãi sứ thần, mấy vị đại thần trong triều đều ở đây cùng ngồi theo nhóm, trong đó có Tả tướng Ti Cẩn, hữu tướng Cố Táp Bạch, binh mã Đại nguyên soái là ba vị đại thần quan trọng.
Tránh cho thọ yến quá sức đơn điệu, Tác Tây cố ý an bài trước khi thọ yến so tài tỷ võ, áp dụng hình thức đánh lôi đài, người người có thể tham gia, chỉ vì góp vui không vì chiến thắng.
Lôi đài đặt ở trong ngự hoa viên. Vũ Văn Quân Quyết ngồi đối diện lôi đài, ngồi bên trái Vũ Văn Quân Quyết chính là Hoàng hậu Viên yên, ngồi bên phải hắn chính là Mạn Toàn công chúa, Toàn phi lúc này bất đắc dĩ chỉ là tôn trọng khách mà thôi. Sau này có yến hội gì đó Toàn Phi không phải cùng Hoàng hậu ngồi ngang hàng?
Còn lại cung phi theo thứ tự ngồi ở dưới Hoàng hậu, Văn quý phi cách Hoàng hậu gần đây, phải ngồi cuối cùng chính là Mộ Tử Thư vì thời gian hắn mới vào cung là ngắn nhất. Về phần phẩm cấp từ Phi trở xuống là không đủ tư cách tham gia yên hội.
Dưới Toàn phi là mấy vị sứ thần, tiếp theo là một vài đại thần trong triều, theo thứ tự là Tả thừa tướng Ti Cẩn, Hữu thừa tướng Cố Táp Bạch, đám người binh mã Đại nguyên soái, đây cũng là vì tôn trọng khách.
(Nói đơn giản chính là Hoàng thượng, Hoàng hậu, Toàn phi một hàng hướng nam về phía lôi đài ngồi; cung phi một hàng hướng tây ngồi; đại thần một hàng hướng đông, đối mặt với cung phi kia ngồi thành hàng, tạo thành một cái cửa.)
Nước Mặc đặc biệt yêu thích võ thuật, rất nhiều các cô gái cũng sẽ có một chút võ công, vì vậy đối với cuộc tỷ võ lần này cảm thấy hứng thú hết sức.
Mới bắt đầu lên đài so đấu chính là người hoàng triều Vũ Văn Quân Quyết, sứ thần nước Mặc như là muốn nhìn rõ chiêu thức, mấy lần đầu đều chưa lên đài khiêu chiến. Sau mới hăng hái nổi lên, một tiếp một lên đài khiêu chiến.
Trong yến hội, mỗi cung phi chỉ được phép mang một tùy tùng, vì vậy Mộ Tử Thư chỉ có thể mang theo Hỏi Mai. Mộ Tử Thư ngồi cách lôi đài gần đây, trên đài vang lên thanh âm đánh nhau liên tiếp, vốn là một đêm chưa ngủ, lúc này bị kích thích đến một trận phát đau.
“Công tử không thoải mái ở chỗ nào sao?” Hỏi Mai thấp giọng hỏi.
Mộ Tử Thư lắc đầu, “Không sao, chỉ hơi nhức đầu.”
“Nô tỳ giúp người xoa?”
“Không cần, ngay trước các sứ thần không nên làm mất lễ nghi.”
Vũ Văn Quân Quyết ngồi ở một chỗ liền có thể thấy Mộ Tử Thư, lông mày khẽ nhíu lại, quay đầu cho Cố Táp Bạch một cái ánh mắt.
Cố Táp Bạch tâm thần lĩnh hội, Hoàng thượng là muốn tốc chiến tốc thắng. Một sứ thần nữa đánh bại một triều thần bên Vũ Văn Quân Quyết, Cố Táp Bạch câu môi tà tà cười một tiếng, phi thân lên đài.
“Sứ thần địa nhân, lãnh giáo!”
“Cố đại nhân mời!”
Dứt lời, hai người trong nháy mắt đánh nhau, không giống vừa rồi khách khí ta nhường ngươi ngươi nhường ta, mà là nhiều chiêu bén nhọn, tốc độ nhanh làm người ta hoa cả mắt. Vị sứ thần kia hiển nhiên cũng phi thường hài lòng tình huống như thế, đây mới thật sự là tỉ võ!
Cố Táp Bạch võ công cực cao, lấy lực một người, chỉ chốc lát sau mấy vị cao thủ nước Mặc thua. Nước Mặc thượng võ, đối với võ công không bằng người cũng không lúng túng tức giận, ngược lại hớn hở tiếp nhận, còn tán thưởng Cố Táp Bạch là cao thủ.
“Thừa tướng quý quốc võ nghệ cao siêu, chúng ta cam bái hạ phong (bái phục)!”
Cố Táp Bạch dương dương đắc ý, cười nói: “Sứ thần đại nhân cũng không thể nói như vậy, hoàng triều chúng ta còn có Tả tướng đây chỉ văn không võ, có phải hay không, tiểu Cẩn?”
Ti Cẩn liếc hắn một cái, khóe miệng câu ra một mạt nụ cười giả tạo.
Cố Táp Bạch trên lưng tóc gáy cũng dựng thẳng, vội vàng nghiêm chỉnh lại.
“Cố đại nhân lợi hai như thế, kính xin để cho bổn cung lãnh giáo một phen.”
Tiếng cười như chuông bạc vang lên, chỉ thấy màu tím tung bay, Toàn phi lướt lên đài, không cho Cố Táp Bạch cơ hội phản ứng, trực tiếp xuất thủ công kích, chiêu thức cực kỳ nhanh gọn lưu loát.
Cố Táp Bạch thiếu chút nữa bị nàng đắc thủ, vội vàng xuất thủ đánh trả, vừa đánh, ánh mắt vừa hướng về Vũ Văn Quân Quyết dò hỏi.
Vũ Văn Quân Quyết tà mị câu môi, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, khinh công thượng thừa trong nháy mắt phi công lên đài thay thế vị trí Cố Táp Bạch cùng Toàn phi giao thủ.
Cố Táp Bạch thở ra một hơi xoay người xuống đài, nữ nhân này võ công khá tốt, nếu là cùng nàng đánh sợ rằng phải mất vài trăm hiệp. Bất quá Hoàng thượng tự mình ra tay sẽ khác, đối với võ công cực kỳ cao thâm của nam nhân, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.
Vũ Văn Quân Quyết tự mình lên đài khiến phía dưới đài náo động. Sứ thần cảm thấy công chúa mình được coi trọng, vạn phần cao hứng, lớn tiếng cổ vũ công chúa cố gắng lên; đại thần trong triều chưa thấy qua Hoàng thượng xuất thủ, hơn nữa lại lợi hại như vậy, cũng cảm thấy Hoàng thượng hình tượng càng ngày càng uy mãnh; mà các cung phi một là bị Hoàng thượng oai hùng mê đảo, hai là hậu cung đối với địch thủ lo lắng không thôi.
Mộ Tử Thư vừa rồi cũng không có chú ý tình huống trên đài, lúc này vừa nhìn, kia Toàn phi quả nhiên mĩ mạo động lòng người, cùng Vũ Văn Quân Quyết giao thủ lại càng thêm xứng đôi, nữ tử như vậy sợ là hắn đã phải lòng đi!
Vũ Văn Quân Quyết vốn là nổi lên ý định tốc chiến tốc thắng, lúc này cũng không nguyện cùng Toàn phi giao thủ thêm nữa, xuất thủ ác liệt, mấy hiệp liền kết thúc ở tư thế tay bấm tại cổ Toàn phi, cả người toàn phi đều dựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết..
“Ái phi hảo công phu.”
Khí thế bén nhọn của Toàn phi trong nháy mắt tiêu thất, cười duyên nói: “Hoàng thượng thật đúng là hư, nô tỳ tất nhiên không thể cùng Hoàng thượng so sánh được, Hoàng thượng cũng không nhường nô tỳ.”
Vũ Văn Quân Quyết cong môi cười một tiếng, buông Toàn phi ra cùng nhau xuống đài, “Trẫm chẳng qua là không thể chờ đợi muốn xem lễ vật của mọi người mà thôi.”
Sứ thần nước Mặc tâm tình cực tốt, cười to nói: “Hoàng thượng nói có lý, có sinh nhật nào lại đợi lễ vật, nước Mặc chúng ta đưa tới Toàn công chúa ngạo mạn, cũng nên xem lễ vật của nương nương một chút, ha ha ha.”
Vũ Văn Quân Quyết trở lại ghế ngồi, nhìn lướt qua những khuôn mặt phía dưới, “Các chư vị ái khanh cũng làm cho sứ thần ở đây khai mở nhãn giới đi?”
Cố Táp Bạch đầu tiên đứng ra, cầm trong tay hộp gấm, “Không dám nhận là khai mở nhãn giới, bất quá thần ngược lại lấy được bảo vật được gia phụ giấu trong bảo khố, cái này là chén tịnh độc dạ quang. Dùng cái ly này uống nước đảm bảo bất luận là độc gì đã rót vào cái ly này cũng sẽ bị tinh lọc, Hoàng thượng cảm thấy như thế nào?”
Vũ Văn Quân Quyết híp mắt cười một tiếng: “Đồ là đồ tốt, bất quá Cố ái khanh mượn hoa hiến Phật cũng không phải là chuyện tốt.”
Cố Táp Bạch vội vàng cười ha hả: “Gia phụ không phải là thần sao, xưng không hơn mượn hoa hiến Phật, hắc hắc.”
Ti Cẩn không nhịn được liếc hắn một cái, đứng dậy tiến lên từng bước, “Thần nghe nói Hoàng thượng ngày gần đây vô cùng yêu thích đánh cờ, dâng lên một bộ ngọc kỳ(bàn cờ làm bằng ngọc^^), bàn cờ này làm bằng ngọc bích, quân trắng làm bằng bạch ngọc, quân đen làm bằng mực ngọc, cực kỳ tinh sảo, xúc cảm cao hơn.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn một cái, quả nhiên cùng Mộ Tử Thư giống nhau, như thế vừa đúng một người một bộ, rất tốt!
Mộ Tử Thư cũng nghe lời nói của Ti Cẩn, trong lòng suy nghĩ nói không chừng mình cùng bàn cờ kia là giống nhau, không biết bụng làm sao lại mơ hồ đau, không có cách nào phân tâm đi xem bàn cơ kia.
“Thần dâng lên mười viên dạ minh châu.”
“Thần dâng lên một đôi nhân sâm ngàn năm.”
“Thần…”
Mộ Tử Thư chịu đựng đau đớn trong bụng, trên trán rịn ra mồ hôi, những đại thần cùng cung phi dâng tặng lễ vật thành âm cũng dường như trở lên không rõ, không có chút nào khiến hắn chú ý, cho đến khi chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Mộ Tử Thư mới phát hiện tất cả đang nhìn mình.
“Công tử đến người dâng tặng lễ vật, người làm sao vậy?”
Mộ Tử Thư lắc đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, bước ra từng bước khỏi hàng.
“Tử Thư dâng tặng một miếng ngọc bội.”
Mộ Tử Thư vừa nói ra, tất cả mọi người bất khả tư nghị nhìn hắn.
Hoàng hậu là mẫu nhi thiên hạ, ở trước mặt sứ thần có quyền nói, nhìn như lo lắng, kỳ thật là giễu cợt hỏi: “Mộ công tử, sinh nhật Hoàng thượng thế nào lại chỉ đưa một khối ngọc bội?”
Một số cung phi mặc dù không nói gì, nhưng ở phía dưới lại cười nhạo, các đại thần còn lại là âm thầm kinh ngạc.
Hỏi Mai muốn vì công tử giải thích, không biết làm sao công tử chỉ rũ mắt không lên tiếng, nàng làm một cung nữ cũng không có tư cách chen miệng.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư một cái, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, “Hỏi Mai! Dẫn công tử nhà ngươi trở về!”
Trong lòng Hỏi Mai vừa ủy khuất lại vừa phẫn hận, đây chính là công tử cả đêm tự mình làm thành, Hoàng thượng như thế nào lại như vậy!
Trong đầu nghĩ ở nơi này cung nữ cũng không được phép mở miệng, Hỏi Mai chỉ đành phải mang công tử trở về, đứng sát gần công tử mới phát hiện công tử sắc mặt tái nhợt, cái tay dường như đang âm thầm che chở cho bụng.
Hỏi Mai thất kinh, thì ra Hoàng thượng đã nhìn thấu công tử không thoái mái nên mới nói như vậy! Nhìn cảm tạ Vũ Văn Quân Quyết, Hỏi Mai đỡ Mộ Tử Thư đang im lặng nhịn đau rời khỏi ngự hoa viên.
Trong đầu mọi nghĩ Hoàng thượng đối với lễ vật Mộ Tử Thư dâng tặng không thích nên mới đuổi hắn đi, lại không thấy Vũ Văn Quân Quyết nhãn thần nhìn Tác Tây ý bảo lui xuống lặng lẽ đi theo sau.
Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, phất tay ý bảo Tác Tây cùng thái y đi lấy thuốc, nhiệt độ trên người lúc này mới ấm lên một chút.
Đặt nhẹ tay lên bụng Mộ Tử Thư, nhẹ giọng hỏi: “Đau bụng sao?”
Mộ Tử Thư lắc đầu cười, đưa tay đặt lên tay Vũ Văn Quân Quyết đang ở trên bụng mình, “Không đau, chỉ hơi chút khó chịu.”
Vũ Văn Quân Quyết trở tay, cầm tay Mộ Tử Thư, ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, mới đưa tay của hắn cho vào trong chăn, “Ngủ một lát.”
Mộ Tử Thư quả thật cũng mệt mỏi, gật đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết sau đó mới chậm rãi nhắm mắt.
Ngày hôm sau, con hổ quả quyết canh giữ ở Nguyệt điện, Mộ Tử Thư đặt tên cho nó là Sinh Phong, lấy uy vũ sinh phong ý.
Hôm đó có bao nhiêu cung phi bị định tội Mộ Tử Thư đều không biết, nghĩ đến Sinh Phong bây giờ là đại sủng vật, Vũ Văn Quân Quyết cuối cùng cũng không có đem những người đó uy hổ ăn. Về phần cuối cùng dùng thủ đoạn gì để sử trí những người đó? Không ai biết, chỉ biết là trong cung không còn bóng dáng của mấy người kia nữa.
Vũ Văn Quân Quyết sau hôm đó cũng không có nửa đêm ở lại Khuynh Nguyệt điện, chẳng qua là thi thoảng tới xem một chút. Nghe nói Hoàng thượng mỗi đêm đều ngủ lại Toàn Lộ điện, đến đây hậu cung lại thêm một cái gai trong mắt.
Đối với những thứ này, Mộ Tử Thư lựa chọn không nghe không hỏi không muốn, hắn mặc dù cư xử lạnh nhạt, nhưng cũng không thể thờ ơ. Hôm nay, hắn cũng chỉ có thể đem tất cả tâm tư tới lễ vật sinh nhật của Vũ Văn Quân Quyết.
“Công tử, ngài sẽ đem ngọc bội tặng sinh nhật Hoàng thượng?” Hỏi Lan khóe mắt co rút nhìn Mộ Tử Thư cả ngày nay cầm khối ngọc bội gọt giũa.
Hỏi Mai lườm Hỏi Lan, “Ngươi thì biết cái gì, ngọc bội kia được tự tay công tử điêu khắc mài giũa, lễ nhẹ tình ý nặng.”
Mộ Tử Thư hơi câu môi, cũng không trả lời, chỉ chuyên tâm điêu khắc khối ngọc bội trong tay. Lễ vật tự mình làm mới là ý nghĩa, đối với người nọ mà nói tự mình làm vật này xứng đáng có thể nói là duy nhất, những thứ khác nếu hắn muốn thế nào lại không có được?
“Hừ! Muốn tình ý cái gì! Từ lúc Mạn Toàn công chúa kia tới, Hoàng thượng cũng rất ít khi tới Khuynh Nguyệt điện của chúng ta, đều nói Hoàng thượng vô tình vô tâm, quả nhiên là như vậy!”
“Hỏi Lan! Ngươi nói năng gì đó!” Hỏi Mai tức giận mắng hỏi lan.
Vẻ mặt Mộ Tử Thư vui vẻ dần phai nhạt, dụng cụ trong tay suýt nữa làm bị thương tay mình.
Hỏi Lan thấy cực kỳ đau lòng, vội vàng nói: “Công tử, thật xin lỗi.”
“Công tử, người đừng nghe Hỏi Lan nói càn, chúng ta có tiểu hoàng tử đang ở đây, Hoàng thượng nhất định là đang bảo vệ công tử!”
“Không có chuyện gì.” Mộ Tử Thư miễn cưỡng cười một chút, tiếp tục công việc trên tay, “Hoàng thượng như thế nào là chuyện của Hoàng thượng, không tới phiên chúng ta bình luận, các ngươi ngày sau không nên nói bậy nữa, bị người nghe được sẽ mất đầu đó.”
Hỏi Lan Hỏi Mai vội vàng câm miệng, im lặng nhìn công tử từng chút từng chút một điêu khắc ngọc bội. Làm một khối ngọc bội không phải là chuyện dễ dàng, chỉ là khắc chữ sẽ phải dùng không ít khí lực.
“Công tử, chúng ta hay là đổi một lễ vật khác đi, đêm đã khuya, ngày mai lại là sinh nhật Hoàng thượng, không thể kịp được.”
“Không cần, làm suốt đêm có thể hoàn thành.”
Hai cung nữ nôn nóng, “Công tử, chuyện này không thể được, người đang mang thai sao có thể thức đêm! Thân thể người sẽ không chịu nổi!”
Mộ Tử Thư cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng là không muốn buông ra, “Không sao, chỉ một đêm nay thôi, còn một chút thôi là hoàn thành, nếu từ bỏ sẽ rất đáng tiếc.”
“Công tử, hay người đi nghỉ ngơi đi, phần còn lại để cho nô tỳ cùng Hỏi Mai làm nốt.”
“Đúng vậy công tử, chúng ta cũng nhìn mấy ngày rồi, cái này có thể làm được!”
Mộ Tử Thư cười cười, cũng không dừng việc đang làm dở trong tay, chỉ nói: “Cho các ngươi làm thì ý nghĩa của nó sẽ không còn. Các ngươi đi ngủ trước đi, ta không sao.”
Hỏi Lan Hỏi Mai thật sự hết cách, không thể làm gì hơn là cùng hắn thức đêm, dù gì thì cũng có thể bưng trà đưa nước gì đó. Mộ Tử Thư cũng không nói thêm cái gì, có người phụng bồi còn tốt hơn so với một người đơn độc.
Hôm sau, trong hoàng cung náo nhiệt. Mặc dù Vũ Văn Quân Quyết nói qua là không làm lớn chuyện, nhưng là làm một cái yến tiệc vẫn phải cần thiết, huống chi sứ thần nước Mặc không có rời đi, cũng không thể quá keo kiệt với bọn họ.
Vì tiếp đãi sứ thần, mấy vị đại thần trong triều đều ở đây cùng ngồi theo nhóm, trong đó có Tả tướng Ti Cẩn, hữu tướng Cố Táp Bạch, binh mã Đại nguyên soái là ba vị đại thần quan trọng.
Tránh cho thọ yến quá sức đơn điệu, Tác Tây cố ý an bài trước khi thọ yến so tài tỷ võ, áp dụng hình thức đánh lôi đài, người người có thể tham gia, chỉ vì góp vui không vì chiến thắng.
Lôi đài đặt ở trong ngự hoa viên. Vũ Văn Quân Quyết ngồi đối diện lôi đài, ngồi bên trái Vũ Văn Quân Quyết chính là Hoàng hậu Viên yên, ngồi bên phải hắn chính là Mạn Toàn công chúa, Toàn phi lúc này bất đắc dĩ chỉ là tôn trọng khách mà thôi. Sau này có yến hội gì đó Toàn Phi không phải cùng Hoàng hậu ngồi ngang hàng?
Còn lại cung phi theo thứ tự ngồi ở dưới Hoàng hậu, Văn quý phi cách Hoàng hậu gần đây, phải ngồi cuối cùng chính là Mộ Tử Thư vì thời gian hắn mới vào cung là ngắn nhất. Về phần phẩm cấp từ Phi trở xuống là không đủ tư cách tham gia yên hội.
Dưới Toàn phi là mấy vị sứ thần, tiếp theo là một vài đại thần trong triều, theo thứ tự là Tả thừa tướng Ti Cẩn, Hữu thừa tướng Cố Táp Bạch, đám người binh mã Đại nguyên soái, đây cũng là vì tôn trọng khách.
(Nói đơn giản chính là Hoàng thượng, Hoàng hậu, Toàn phi một hàng hướng nam về phía lôi đài ngồi; cung phi một hàng hướng tây ngồi; đại thần một hàng hướng đông, đối mặt với cung phi kia ngồi thành hàng, tạo thành một cái cửa.)
Nước Mặc đặc biệt yêu thích võ thuật, rất nhiều các cô gái cũng sẽ có một chút võ công, vì vậy đối với cuộc tỷ võ lần này cảm thấy hứng thú hết sức.
Mới bắt đầu lên đài so đấu chính là người hoàng triều Vũ Văn Quân Quyết, sứ thần nước Mặc như là muốn nhìn rõ chiêu thức, mấy lần đầu đều chưa lên đài khiêu chiến. Sau mới hăng hái nổi lên, một tiếp một lên đài khiêu chiến.
Trong yến hội, mỗi cung phi chỉ được phép mang một tùy tùng, vì vậy Mộ Tử Thư chỉ có thể mang theo Hỏi Mai. Mộ Tử Thư ngồi cách lôi đài gần đây, trên đài vang lên thanh âm đánh nhau liên tiếp, vốn là một đêm chưa ngủ, lúc này bị kích thích đến một trận phát đau.
“Công tử không thoải mái ở chỗ nào sao?” Hỏi Mai thấp giọng hỏi.
Mộ Tử Thư lắc đầu, “Không sao, chỉ hơi nhức đầu.”
“Nô tỳ giúp người xoa?”
“Không cần, ngay trước các sứ thần không nên làm mất lễ nghi.”
Vũ Văn Quân Quyết ngồi ở một chỗ liền có thể thấy Mộ Tử Thư, lông mày khẽ nhíu lại, quay đầu cho Cố Táp Bạch một cái ánh mắt.
Cố Táp Bạch tâm thần lĩnh hội, Hoàng thượng là muốn tốc chiến tốc thắng. Một sứ thần nữa đánh bại một triều thần bên Vũ Văn Quân Quyết, Cố Táp Bạch câu môi tà tà cười một tiếng, phi thân lên đài.
“Sứ thần địa nhân, lãnh giáo!”
“Cố đại nhân mời!”
Dứt lời, hai người trong nháy mắt đánh nhau, không giống vừa rồi khách khí ta nhường ngươi ngươi nhường ta, mà là nhiều chiêu bén nhọn, tốc độ nhanh làm người ta hoa cả mắt. Vị sứ thần kia hiển nhiên cũng phi thường hài lòng tình huống như thế, đây mới thật sự là tỉ võ!
Cố Táp Bạch võ công cực cao, lấy lực một người, chỉ chốc lát sau mấy vị cao thủ nước Mặc thua. Nước Mặc thượng võ, đối với võ công không bằng người cũng không lúng túng tức giận, ngược lại hớn hở tiếp nhận, còn tán thưởng Cố Táp Bạch là cao thủ.
“Thừa tướng quý quốc võ nghệ cao siêu, chúng ta cam bái hạ phong (bái phục)!”
Cố Táp Bạch dương dương đắc ý, cười nói: “Sứ thần đại nhân cũng không thể nói như vậy, hoàng triều chúng ta còn có Tả tướng đây chỉ văn không võ, có phải hay không, tiểu Cẩn?”
Ti Cẩn liếc hắn một cái, khóe miệng câu ra một mạt nụ cười giả tạo.
Cố Táp Bạch trên lưng tóc gáy cũng dựng thẳng, vội vàng nghiêm chỉnh lại.
“Cố đại nhân lợi hai như thế, kính xin để cho bổn cung lãnh giáo một phen.”
Tiếng cười như chuông bạc vang lên, chỉ thấy màu tím tung bay, Toàn phi lướt lên đài, không cho Cố Táp Bạch cơ hội phản ứng, trực tiếp xuất thủ công kích, chiêu thức cực kỳ nhanh gọn lưu loát.
Cố Táp Bạch thiếu chút nữa bị nàng đắc thủ, vội vàng xuất thủ đánh trả, vừa đánh, ánh mắt vừa hướng về Vũ Văn Quân Quyết dò hỏi.
Vũ Văn Quân Quyết tà mị câu môi, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, khinh công thượng thừa trong nháy mắt phi công lên đài thay thế vị trí Cố Táp Bạch cùng Toàn phi giao thủ.
Cố Táp Bạch thở ra một hơi xoay người xuống đài, nữ nhân này võ công khá tốt, nếu là cùng nàng đánh sợ rằng phải mất vài trăm hiệp. Bất quá Hoàng thượng tự mình ra tay sẽ khác, đối với võ công cực kỳ cao thâm của nam nhân, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ.
Vũ Văn Quân Quyết tự mình lên đài khiến phía dưới đài náo động. Sứ thần cảm thấy công chúa mình được coi trọng, vạn phần cao hứng, lớn tiếng cổ vũ công chúa cố gắng lên; đại thần trong triều chưa thấy qua Hoàng thượng xuất thủ, hơn nữa lại lợi hại như vậy, cũng cảm thấy Hoàng thượng hình tượng càng ngày càng uy mãnh; mà các cung phi một là bị Hoàng thượng oai hùng mê đảo, hai là hậu cung đối với địch thủ lo lắng không thôi.
Mộ Tử Thư vừa rồi cũng không có chú ý tình huống trên đài, lúc này vừa nhìn, kia Toàn phi quả nhiên mĩ mạo động lòng người, cùng Vũ Văn Quân Quyết giao thủ lại càng thêm xứng đôi, nữ tử như vậy sợ là hắn đã phải lòng đi!
Vũ Văn Quân Quyết vốn là nổi lên ý định tốc chiến tốc thắng, lúc này cũng không nguyện cùng Toàn phi giao thủ thêm nữa, xuất thủ ác liệt, mấy hiệp liền kết thúc ở tư thế tay bấm tại cổ Toàn phi, cả người toàn phi đều dựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết..
“Ái phi hảo công phu.”
Khí thế bén nhọn của Toàn phi trong nháy mắt tiêu thất, cười duyên nói: “Hoàng thượng thật đúng là hư, nô tỳ tất nhiên không thể cùng Hoàng thượng so sánh được, Hoàng thượng cũng không nhường nô tỳ.”
Vũ Văn Quân Quyết cong môi cười một tiếng, buông Toàn phi ra cùng nhau xuống đài, “Trẫm chẳng qua là không thể chờ đợi muốn xem lễ vật của mọi người mà thôi.”
Sứ thần nước Mặc tâm tình cực tốt, cười to nói: “Hoàng thượng nói có lý, có sinh nhật nào lại đợi lễ vật, nước Mặc chúng ta đưa tới Toàn công chúa ngạo mạn, cũng nên xem lễ vật của nương nương một chút, ha ha ha.”
Vũ Văn Quân Quyết trở lại ghế ngồi, nhìn lướt qua những khuôn mặt phía dưới, “Các chư vị ái khanh cũng làm cho sứ thần ở đây khai mở nhãn giới đi?”
Cố Táp Bạch đầu tiên đứng ra, cầm trong tay hộp gấm, “Không dám nhận là khai mở nhãn giới, bất quá thần ngược lại lấy được bảo vật được gia phụ giấu trong bảo khố, cái này là chén tịnh độc dạ quang. Dùng cái ly này uống nước đảm bảo bất luận là độc gì đã rót vào cái ly này cũng sẽ bị tinh lọc, Hoàng thượng cảm thấy như thế nào?”
Vũ Văn Quân Quyết híp mắt cười một tiếng: “Đồ là đồ tốt, bất quá Cố ái khanh mượn hoa hiến Phật cũng không phải là chuyện tốt.”
Cố Táp Bạch vội vàng cười ha hả: “Gia phụ không phải là thần sao, xưng không hơn mượn hoa hiến Phật, hắc hắc.”
Ti Cẩn không nhịn được liếc hắn một cái, đứng dậy tiến lên từng bước, “Thần nghe nói Hoàng thượng ngày gần đây vô cùng yêu thích đánh cờ, dâng lên một bộ ngọc kỳ(bàn cờ làm bằng ngọc^^), bàn cờ này làm bằng ngọc bích, quân trắng làm bằng bạch ngọc, quân đen làm bằng mực ngọc, cực kỳ tinh sảo, xúc cảm cao hơn.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn một cái, quả nhiên cùng Mộ Tử Thư giống nhau, như thế vừa đúng một người một bộ, rất tốt!
Mộ Tử Thư cũng nghe lời nói của Ti Cẩn, trong lòng suy nghĩ nói không chừng mình cùng bàn cờ kia là giống nhau, không biết bụng làm sao lại mơ hồ đau, không có cách nào phân tâm đi xem bàn cơ kia.
“Thần dâng lên mười viên dạ minh châu.”
“Thần dâng lên một đôi nhân sâm ngàn năm.”
“Thần…”
Mộ Tử Thư chịu đựng đau đớn trong bụng, trên trán rịn ra mồ hôi, những đại thần cùng cung phi dâng tặng lễ vật thành âm cũng dường như trở lên không rõ, không có chút nào khiến hắn chú ý, cho đến khi chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Mộ Tử Thư mới phát hiện tất cả đang nhìn mình.
“Công tử đến người dâng tặng lễ vật, người làm sao vậy?”
Mộ Tử Thư lắc đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, bước ra từng bước khỏi hàng.
“Tử Thư dâng tặng một miếng ngọc bội.”
Mộ Tử Thư vừa nói ra, tất cả mọi người bất khả tư nghị nhìn hắn.
Hoàng hậu là mẫu nhi thiên hạ, ở trước mặt sứ thần có quyền nói, nhìn như lo lắng, kỳ thật là giễu cợt hỏi: “Mộ công tử, sinh nhật Hoàng thượng thế nào lại chỉ đưa một khối ngọc bội?”
Một số cung phi mặc dù không nói gì, nhưng ở phía dưới lại cười nhạo, các đại thần còn lại là âm thầm kinh ngạc.
Hỏi Mai muốn vì công tử giải thích, không biết làm sao công tử chỉ rũ mắt không lên tiếng, nàng làm một cung nữ cũng không có tư cách chen miệng.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư một cái, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, “Hỏi Mai! Dẫn công tử nhà ngươi trở về!”
Trong lòng Hỏi Mai vừa ủy khuất lại vừa phẫn hận, đây chính là công tử cả đêm tự mình làm thành, Hoàng thượng như thế nào lại như vậy!
Trong đầu nghĩ ở nơi này cung nữ cũng không được phép mở miệng, Hỏi Mai chỉ đành phải mang công tử trở về, đứng sát gần công tử mới phát hiện công tử sắc mặt tái nhợt, cái tay dường như đang âm thầm che chở cho bụng.
Hỏi Mai thất kinh, thì ra Hoàng thượng đã nhìn thấu công tử không thoái mái nên mới nói như vậy! Nhìn cảm tạ Vũ Văn Quân Quyết, Hỏi Mai đỡ Mộ Tử Thư đang im lặng nhịn đau rời khỏi ngự hoa viên.
Trong đầu mọi nghĩ Hoàng thượng đối với lễ vật Mộ Tử Thư dâng tặng không thích nên mới đuổi hắn đi, lại không thấy Vũ Văn Quân Quyết nhãn thần nhìn Tác Tây ý bảo lui xuống lặng lẽ đi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.