[Đam Mỹ - H] Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba.
Chương 25: Lại Như Thế Nữa Rồi! (H)
Người Làm Vườn
05/05/2022
Stanislav tuy có tiền nhưng cũng rất điệu thấp.
Đôi khi vì gia tộc lại không thể không lộ diện trước công chúng. Rốt cuộc dòng chính của gia tộc Ivanov chỉ còn hai chị em hắn, nhưng đến đời con của bọn hắn, chắc hẳn sẽ nhộn nhịp hơn một chút.
Rốt cuộc năm đứa nhỏ, cũng không ít.
Stanislav thay đổi ảnh đại diện từ chim ưng mỏ đỏ thành "ảnh gia đình": Bàn tay lớn nhất được đặt ở dưới cuối, phía trên là một bàn tay có kích cỡ nhỏ hơn mấy lần, trắng nõn, ngón tay thon dài, đầu ngón hồng hào, xinh đẹp, phía trên nữa là ba bàn tay nho nhỏ, hơi mũm mĩm của bảo bảo.
Instagram của Stanislav trong nháy mắt bị bão like.
"Nhị gia vậy mà chơi ẩn hôn? Quá kích thích rồi?"
"Không phải chứ, không phát thông báo hẹn hò, rồi đùng một phát có con luôn, còn có hẳn ba đứa."
"Mọi người đừng có nghĩ nhiều, Nhị gia chỉ là đột nhiên muốn lập gia đình nên mới có động tĩnh thế thôi. Xin một slot làm con dâu thứ của nhà Ivanov."
"+1"
"+2"
"..."
"Mấy lầu trên có phải là mơ hơi cao rồi không? Người như Nhị gia thì tiêu chuẩn chọn bạn đời phải cao như thế nào chứ? Trước hết cần phải cố gắng học thật giỏi đi đã."
"Đồng ý với lầu trên."
"..."
Stanislav cũng không trả lời bất kỳ bình luận nào, đó chỉ là thông báo bước đầu đến công chúng.
Ít hay nhiều thì mọi người cũng sẽ hiểu có một khả năng: Gia tộc Ivanov sắp có hoặc đã thêm một người con dâu rồi.
Đồng thời dập tắt mấy kẻ có ý định muốn leo lên trên bằng mưu hèn kế bẩn như Kiều gia phụ tử.
Sắp tới sẽ đến tiệc đầy tháng của bảo bảo, hắn sẽ đẩy nhanh việc dọn dẹp tàn dư của phe cánh chi thứ trong gia tộc, lót đường cho bọn nhỏ sau này.
Stanislav đã lâu không đến công ti, mọi người mặc dù rất tò mò vì hành động mới nhất của hắn nhưng cũng không dám tỏ ra hiếu kỳ trước mặt hắn.
Hôm nay, hắn lại đột ngột đến công ti sau gần ba tháng vắng mặt, mọi người hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ hợp thời chào hỏi, không nói gì thêm, đợi hắn cùng Hà Duật đi vào thang máy mới khẽ nói với nhau.
"Có ngửi thấy mùi gì khác không?"
"Không biết, không ngửi thấy mùi gì cả."
Cũng phải, Alpha SSS muốn giấu mùi hương, bọn họ có làm cách nào cũng không nhận ra được.
Stanislav trở lại bàn làm việc thân quen sau ba tháng có chút bồi hồi, trên bàn làm việc đã sớm thay ảnh chụp lúc hắn còn niên thiếu thành ảnh của Ngô Gia Ý mặc áo cam trắng tươi cười và ba đứa nhỏ cũng ăn mặc giống như baba.
Hắn hít sâu một hơi, bắt tay vào làm việc.
Phải làm việc để kiếm tiền nuôi các bảo bảo, lên tinh thần nào Stanislav!!!
Ba mươi phút sau...
Hắn ngó qua đồng hồ, trong lòng có chút bồn chồn.
Giờ này chắc bọn nhỏ đã đói rồi nhỉ.
Không biết dì Lưu có nhắc tiểu Ý cho bọn nhỏ uống sữa chưa?
Còn phải cho Nam Nam uống trước tiên, nó luôn mau đói hơn các anh trai, cho uống trễ nó sẽ khóc đến dỗ không được.
Việt Việt và Viễn Viễn giờ này chắc phải thay tã, để lâu sẽ rất khó chịu, còn ngứa da nữa.
Còn tiểu Ý nữa...
Đầu óc hắn quay cuồng, chỉ toàn xoay xung quanh Ngô Gia Ý và ba đứa nhỏ, nhịn không được liền bật camera ở nhà lên xem. Quả nhiên liền thấy người kia đang rón rén vào bếp, mở ra tủ lạnh.
Bên đây, Ngô Gia Ý vừa bê ra bát dâu tây dầm đã bị giọng nói thanh lãnh từ trên hư không truyền xuống khiến cậu suýt phải quỳ.
"Em đang làm gì đó?"
Ngô Gia Ý ngơ ngác nhìn xung quanh, lại nhận ra là giọng của Stanislav, lắp bắp hỏi.
"Tiên sinh, anh ở đâu?"
Stanislav đan hai bàn tay vào nhau, bộ dạng nghiêm túc. "Anh đang nhìn em qua camera, em ăn sáng chưa mà lại muốn ăn dâu tây?"
Ngô Gia Ý lúng túng, giấu bát dâu tây ra sau lưng." Em không có muốn ăn...em lấy cho Elizabeth."
Elizabeth:"..."
Ngốc bảo bảo, cậu không còn là Ngốc bảo bảo mà tôi biết nữa.
Thiếu niên nhìn sang mèo con với vẻ mặt áy náy.
Xin lỗi tiểu Bạch, tao rất sợ bị anh ấy đánh mông.
Stanislav cũng không ngốc đến nỗi tin lời Ngô Gia Ý, bất quá cũng chỉ bâng quơ răn dạy.
"Vậy thì tốt, tiểu Ý biết không ăn sáng mà ăn đồ chua sẽ bị đau bụng. Không những thế, bảo bảo uống sữa vào sẽ cũng bị đau bụng theo."
Nghe đến đây, Ngô Gia Ý đã hoảng sợ, liên tục gật gật đầu." Em không ăn, không có ăn."
Stanislav lại dịu giọng." Anh biết rồi, ăn sáng xong thì bảo bối muốn ăn gì thêm cũng được."
Ngô Gia Ý giục hắn.
"Tiên sinh mau làm việc đi, em muốn đi ăn sáng."
Cậu không thích cảm giác có ai đó nhìn mình qua camera, biết hết mọi nhất cử nhất động của mình, có chút quái dị.
Stanislav bất đắc dĩ, dặn dò một vài câu rồi im lặng. Tuy nhiên, hắn cũng không có tắt đi camera, ở bên cạnh người này đã quen, bây giờ rời đi mới một giờ đồng hồ đã thấy nhớ.
Nhưng cái người này có bảo bảo rồi liền không quấn lấy hắn như trước nữa.
Stanislav có chút tưởng niệm những ngày Ngô Gia Ý còn mang thai, cậu sẽ thực dính người, đi ra ăn cơm cũng muốn được ôm, thực thích hôn hắn, cũng không muốn hắn đi làm việc nhiều, so với Koala còn bám dính hơn.
Bất quá, con trẻ rồi cũng sẽ lớn khôn.
Stanislav:"..."
Bậy bạ.
Tiểu Ý là vợ mình, không phải con mình. Xùy, xùy...suy nghĩ vớ vẩn.
...
Stanislav tính không bằng ba đứa nhỏ tính.
Chẳng hiểu hôm nay vì sao chúng lại đồng loạt khát sữa một lượt, Nam Nam mở màn trận biểu tình đòi ăn, tiếp đến là Viễn Viễn, cuối cùng là Việt Việt.
Ngô Gia Ý bị ba đứa nhỏ khóc làm cho hoảng hốt, đi đến bên nôi, ôm lên Việt Việt đang khóc yếu ớt nhất vì nghĩ là nó đả đói lả, sắp kiệt sức.
*Thực ra khóc chỉ để cho đủ số lượng* Việt Việt:"(=_=)"
Viễn Viễn: (¯―¯٥) Baba xong rồi.
Nam Nam: v(ಥ ̯ ಥ)v Đáng giận !!!
Việt Việt thoải mái dùng bữa trước, hút sữa cũng rất từ tốn, khoan thai, không hấp tấp, rất ra dáng anh cả.
Nam Nam: ( ;・'д・'). Uống đi! Uống hết đi! Đừng có chừa lại cho ai cả!
Viễn Viễn cũng đang đói không kém, Ngô Gia Ý đang bế bế Việt Việt, chỉ còn có một tay, chỉ có thể ôm lên một đứa gần nhất là nó.
Viễn Viễn: Anh xin phép (^o^)
Nam Nam: (;'༎ຶД༎ຶ')
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!!!
Ngô Gia Ý hai tay ôm con đã quá tải, không thể bế thêm nữa. Gấp đến độ rơi nước mắt, hận không thể mọc thêm hai cái tay, ba cái vú.
"Baba xin lỗi, Nam Nam chờ một chút được không?"
Nam Nam căn bản là không chịu nghe, khóc càng dữ, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng như thể trái ớt sắp bạo nổ trong Plants and Zombies khiến người đau lòng.
Ngô Gia Ý cũng không thể buông ra hai đứa nhỏ lúc này đi dỗ nó. Cậu lúng túng không biết làm sao, lại sợ nó khóc đến hỏng cổ họng rồi, không khỏi ngó ra ngoài cửa xem dì Lưu đã về chưa.
Lúc này, dì Lưu ở ngoài chợ: "Cà chua một ký một trăm tệ, bán thì mua."
"Nam Nam, ba ba hết tay rồi, con đợi một chút được không?". Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy có lỗi.
"Chỉ một chút thôi, Nam Nam kiên nhẫn một lát giúp baba nhé."
Ngô Gia Ý hoảng hốt loay hoay một hồi vẫn không nói cho Nam Nam hiểu, gấp đến độ rơi nước mắt, vừa cho hai đứa nhỏ bú sữa vừa nức nở.
"Ô ô...tiên sinh...làm sao đây...em chỉ có hai tay mà thôi....ô ô...cũng không có đủ vú nữa."
"Nam Nam đói rồi...ô ô...em dỗ không được..."
Stanislav xem vợ con qua camera:"..."
Ánh mắt hắn mau chóng bị phân thành biểu đồ hình tròn: 3 phần buồn cười, 3 phần bất lực, 4 phần đau lòng.
Thật sự bảo bối của hắn quá đáng thương. Còn tuổi ăn tuổi lớn đã phải làm baba của ba đứa nhỏ, vụng về, lúng túng là không tránh khỏi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại dâng lên mặc cảm tội lỗi.
Tiểu Ý chỉ mới qua mười tám tuổi thôi.
Stanislav có chút ưu sầu xoa xoa hàng chân mày.
Elizabeth nghe tiếng gào khóc ăn vạ của Nam Nam liền chạy vào đây xem thử. Nó phóng vào nôi của em trai, khinh bỉ nhìn củ khoai lang không ngừng giơ tay múa chân, chậm rãi nằm kế bên, đưa ra cái bụng, lộ ra đầu ti phấn hồng.
Mặt mèo có chút e thẹn. "Ngậm đỡ thèm đi."
Nam Nam: (;'༎ຶД༎ຶ') Không thèm.
Thế nhưng khi thấy cái đuôi lông trắng xoã tung không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt mình, nó liền giơ tay muốn chụp lấy. Bất quá, lần này Elizabeth học khôn, không còn thấy nó nhỏ mà lơ là, mắt mèo híp lại, tập trung phất đuôi không cho nó bắt được.
Elizabeth: Cưng nằm mơ đi sẽ bắt được chụy thôi (*^_^*)
Cũng nhờ vì vậy mà Ngô Gia Ý mới cho Việt Việt và Viễn Viễn uống xong sữa.
....
Stanislav tan làm đã hơn tám giờ tối, lúc này bọn nhỏ đã ngủ say, Ngô Gia Ý còn đang ở trong phòng bó gối, như đang suy nghĩ gì đó, thấy hắn lại đây cũng giận dỗi không thèm nhìn.
Nam nhân cà vạt cũng chưa cởi đã đến bên giường, một phát ôm gọn thiếu niên vào lòng.
"Ai chọc bảo bối tức giận."
Ngô Gia Ý mím môi, lại lắc đầu.
Stanislav lại nâng mặt cậu lên, thấy hai mắt cậu đỏ hoe liền đau lòng không thôi, lại ôm má cậu, hôn một ngụm. "Thế tại sao tiểu Ý lại buồn, không nói cho tiên sinh nghe được sao?"
Ngô Gia Ý nằm trong lồng ngực hắn, nghĩ lại nghĩ, càng suy nghĩ càng đau đầu lại càng ủy khuất, không nhịn nổi oà khóc.
"Ô ô...ô vì cái gì em chỉ có hai cái vú."
Stanislav:"..." (¯―¯٥)
Có ba cái liền kỳ quái.
Em cũng không phải là Dương Gia Ý, giống Dương Tiễn có ba mắt.
Ngô Gia Ý không biết Stanislav đang nín cười còn luôn miệng kể lể hết uất ức ngày hôm nay.
Stanislav gật gật đầu, ôm người sâu hơn một chút, lại nhẹ giọng dỗ dành.
"Tiên sinh biết rồi, tiểu Ý có thể một mình chăm sóc ba đứa nhỏ mà không cần anh, như vậy đã là giỏi lắm rồi."
Thiếu niên ôm eo hắn, nhỏ giọng lầm bầm.
"Vì cái gì anh không thể có sữa."
Một mình em cho ba đứa bú rất mệt, đầu ti còn sưng lên.
Bất công quá.
Stanislav:"..."
Nếu anh có thể, anh còn muốn mang thai giúp em.
Stanislav không nói lý lẽ, lại hôn lại dỗ. "Lỗi tại anh, lỗi tại anh."
Hắn cưng chiều Ngô Gia Ý hơn mạng, cậu nói gì chỉ cần thuận theo là được, đúng sai để nói sau đi.
Stanislav thò tay vào áo ngủ của thiếu niên, mò mẫm từ bụng mềm lên đến hai đầu ti còn hơi ẩm ướt, ánh mắt hơi tối lại.
"Em mới cho tụi nhỏ bú sữa?"
Ngô Gia Ý bị hắn nắm lấy đầu ti, lại bị véo, sống lưng không khỏi căng thẳng, run rẩy trả lời.
"Đều no bụng hết cả rồi, nhưng Nam Nam không chịu nhả ra, nó muốn để vậy ngủ luôn, em lấy ra liền khóc."
Stanislav bật cười, giọng cười trầm thấp từ tính pha lẫn ý vị gì đó không thể nói rõ làm nhân tâm run rẩy. "Thật là cái đồ tham ăn nhỏ."
Ngô Gia Ý hơi thở gấp, mặt bắt đầu ửng đỏ. "Tiên sinh, anh đừng gãi nữa có được không?"
Stanislav nhướng mày:" Em không thích?"
Thiếu niên lắc đầu lại gật đầu." Không biết, chính là rất kỳ quái."
Hắn mỉm cười." Tiểu Ý, đó là sướng, không phải kỳ quái."
Nói đoạn, hắn chôn đầu vào áo ngủ của thiếu niên, thành thục ngậm lấy đầu ti phấn hồng ẩm ướt, chậm rãi mà mút.
Ngô Gia Ý khẽ rên lên một tiếng, dùng tay đẩy đẩy đầu hắn. "Tiên sinh...đừng...đừng...đó là sữa của bảo bảo."
Nam Nam có tham ăn nhưng lực hút cũng không thể so với hắn, khí lực của Stanislav lại mạnh, sức ăn đương nhiên sẽ hơn hẳn một nhãi con không biết bao nhiêu lần.
Một hút của hắn có thể ngốn hết gần nửa giờ uống sữa của bọn nhỏ.
Stanislav thò đầu ra từ cổ áo của cậu, gương mặt điển trai luôn có vẻ nghiêm túc bây giờ lại nhiễm vài phần tà tính, khoé miệng còn dính vệt sữa trắng ngà, nhìn cậu cười cười.
"Bọn nhỏ chỉ là ăn ké, nơi này ngay từ đầu vốn là của anh."
Không hiểu sao Ngô Gia Ý lại cảm thấy trong người thật nóng, có chút không dám nhìn thẳng vào Stanislav lúc này, mặt đỏ bừng bừng kháng nghị.
"Tiên sinh...anh anh cũng là cái đồ tham ăn."
Như thế nào lại đi giành sữa của bảo bảo? Còn đi nói Nam Nam là cái đồ tham ăn nhỏ.
Ngô Gia Ý nảy lòng bênh vực con trai, có chút thở gấp đáp trả.
"Anh nói Nam Nam là đồ tham ăn nhỏ, anh cũng là cái đồ tham ăn lớn."
Stanislav lại nhả ra đầu ti bị mút đến chảy sữa, nhướng mày nhìn cậu.
"Ha, không có đồ tham ăn lớn này, em có thể sinh ra đồ tham ăn nhỏ sao?"
Nói đoạn, hắn đưa tay giải cúc áo ngủ của Ngô Gia Ý, để lộ bờ ngực nõn nà, trắng đến phát sáng.
Hầu kết hắn liên tục trượt lên trượt xuống, lại cúi người, nhẹ đem miệng nhỏ của cậu liếm cắn, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong, chậm rãi cướp đi nước bọt thiếu niên.
Ngô Gia Ý đối với loại chuyện này rất mờ mịt, chỉ đợi hắn dẫn dắt, ngẫu nhiên sẽ làm ra hành động đáp trả vì khoái cảm tính ái mang lại, hoàn toàn là trò giỏi nhờ thầy dạy hay.
Miệng lưỡi tách ra còn dính với nhau bởi sợi chỉ bạc, Stanislav đưa tay lau khoé môi ướt sũng, lại hồng hào của thiếu niên, ánh mắt chứa đầy dục vọng.
"Gia Ý, chúng ta làm nhé."
Ngô Gia Ý bị hắn trêu chọc đến thơ thẩn, mặt nhỏ đỏ bừng, không biết đáp trả lại thế nào.
Stanislav kéo ra quần ngủ, phân thân đáng yêu lập tức nhảy lên như đang oán trách động tác của hắn quá chậm chạp.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy dương căn trắng nõn, bắt đầu lay động, ánh mắt càng ngày càng đỏ khi thấy Ngô Gia Ý bắt đầu run rẩy, miệng nhỏ há hốc, phát ra những tiếng rên rỉ câu nhân.
Stanislav nhịn không được, cúi đầu, đem phân thân nuốt đến tận gốc.
Ngô Gia Ý bất ngờ bị nơi ướt nóng, lại mềm cuốn lấy nơi nhạy, còn bị dùng sức mút lấy, cậu cảm thấy như linh hồn của mình sắp bay ra ngoài luôn rồi. Nhịn không được, thất thanh kêu thành tiếng.
"Ô...ô...tiên sinh...nơi đó...đừng có mút...dơ lắm...dơ lắm...sao anh lại ăn chim nhỏ..."
Stanislav nào nghe cậu nói gì, mặc người túm lấy đầu tóc, hắn ra sức liếm mút quy đầu hồng hào không ngừng rỉ ra dịch trắng, thi thoảng lại chơi ác, đem hai quả trứng nho nhỏ liếm một đợt khiến Ngô Gia Ý run rẩy hét thành tiếng.
"Ô...ô...đừng có liếm chỗ đó...tiên sinh...rất kỳ quái."
"Rất dơ...tiên sinh không cần ăn nó."
Stanislav nhả ra dương căn tinh tế, nở nụ cười ma quái liếm lên thân cán.
"Một chút cũng không có dơ...bảo bối rất thơm, nơi này cũng rất thơm."
"Thơm đến mức...tiên sinh muốn nuốt trọn nó vào bụng."
Ngô Gia Ý bị bộ dạng nhiễm tình dục của hắn doạ cho run rẩy." Tiên sinh đừng có ăn chim nhỏ được không...ô...ô".
"Em sợ lắm...đừng có như vậy...không có nó em sẽ không thể đi tiểu."
Stanislav bị bộ dạng ngây ngốc của cậu chọc cười, nhẹ giọng dẫn dắt cậu vào bẫy.
"Muốn chim nhỏ không bị ăn thì tiểu Ý phải ngoan ngoãn. Nào...đem mông nâng lên...Đúng, lại nâng lên một chút."
Ngô Gia Ý hơi run rẩy.
"Tiên sinh, anh...anh muốn làm gì?"
....
Elizabeth nghe được một trận xô đẩy dồn dập kỳ quái ở trên giường không khỏi thức giấc, nó nhìn qua Nam Nam đang say ngủ không khỏi tức giận nhìn Stanislav đang ở trên giường.
Làm càn nha.
Ngốc bảo bảo sắp chịu không nổi rồi kìa.
Ngô Gia Ý bên này bị thọc đến cả người run rẩy, cố gắng đè thấp giọng nói hết mức có thể, lại sướng lại sợ cầu xin hắn.
"Tiên sinh...ô...ô...anh dừng lại được không...bọn nhỏ...bọn nhỏ...sẽ thức mất."
Stanislav thở dốc, đem phân thân cực đại đóng sâu vào cửa huyệt đỏ rục, đỏ mắt nhìn cái nơi nhỏ bé kia bị căng thành một lỗ tròn, ra sức mút lấy cán gậy thô trướng của hắn, mang lại khoái cảm khiến người rùng mình.
"Bọn nhỏ sẽ không thức..."em nhỏ tiếng chút là dược.
Ngô Gia Ý lắc đầu lia lịa, nước mắt tán loạn, eo nhỏ không ngừng bị người khống chế, bắt tiếp nhận dương căn khủng bố, mềm giọng khóc xin.
"Em nhỏ...ô ô..tiếng...không được...Tiên sinh vào quá sâu rồi...ô...ô..bụng em trướng quá..."
"Tiên sinh...đừng...đừng...ô..em thở không được...nơi đó quá lớn rồi...quá lớn rồi...tiểu Ý ăn không vô."
Mồ hôi trượt nhẹ từ ngực xuống hạ phúc lông tóc rậm rạp, cuối cùng bị nơi giao hợp ướt nhẹp của hai người hoà tan.
Stanislav cũng không vì thiếu niên khóc lóc đáng thương mà dừng lại, đưa tay búng búng vật nhỏ đang không ngừng phun ra dịch nhầy.
"Nơi này lại không có nói như vậy."
Nói đoạn, hắn đong đưa eo càng ác liệt, như thể muốn khảm sâu dương vật vào trong khoang sinh sản của bảo bối.
Người phía dưới bị hắn đè nặng thao làm. Bờ mông bị hai khoả cầu nặng trĩu va đập bành bạch đến đỏ hồng, huyệt nhỏ không ngừng bị vắt ra tinh dịch pha lẫn tràng dịch.
Ngô Gia Ý bị hắn làm đến môi hé mở, đầu lưỡi nhỏ hơi nhô ra, gương mặt đỏ hồng liên tục xin tha.
"Ô...ô không muốn...không muốn...nếu lại mang thai thì làm sao bây giờ..."
Stanislav nâng lên eo của cậu, ra sức trừu dập, hơi thở dốc mà đáp. "Có thai thì lại sinh."
"Sinh cho tiên sinh mười đứa có được không?"
Ngô Gia Ý hoảng sợ lại bị tình dục tra tấn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể sờ sờ eo rắn chắc của hắn năn nỉ. "Thế thì...em chết mất...tiên sinh...ô...ô...tiên sinh...tha cho tiểu Ý...tiểu Ý sẽ ngoan...tiên sinh đừng làm tiểu Ý mang thai được không?"
Stanislav nheo mắt, nhìn ga giường phủ đầy tinh dịch và sữa, dưới thân càng đưa đẩy ác liệt hơn, hận không thể nhét hai cái trứng bự vào bên trong của cậu luôn.
Hắn không đáp, hơi thở gấp gáp, đem Ngô Gia Ý đâm đến sắp rớt xuống giường. Bạch bạch bạch va chạm lại chuẩn lại tàn nhẫn, đem khoang sinh sản của cậu thao thục.
Nơi đây đã từng bị hắn tiến vào, còn vì hắn dựng dục con cái.
Ý thức của Ngô Gia Ý đã mơ hồ, không nhận ra Stanislav có mang bao cao su, vừa sợ vừa sảng khoái muốn đem cậu bức điên. Sợ mang thai lại muốn hắn bắn vào, lấp đầy bên trong cậu.
Hắn làm có chút hung, chính là không ngờ ngay lúc tinh dịch đầy ắp được phun ra...bao lại rách.
Ngô Gia Ý giật nảy người, ngẩng đầu kêu khóc:" Bên trong...nóng quá rồi...ô...ô...tiên sinh...quá đáng...em sẽ mang thai mất...."
Stanislav cũng giật mình, vội vàng rút ra, lập tức nơi giao hợp phát ra tiếng vang của da thịt ma hợp khiến người đỏ mặt.
Huyệt nhỏ không ngừng rỉ ra tinh dịch, nhìn thôi cũng đã biết khoang sinh sản đã bắn vào không ít.
Stanislav đau dầu, đưa tay vỗ vỗ trán.
...
Hà Duật bị Bạch Lâm Sâm hành hạ từ sáu giờ tối đến chín giờ mới có thể chợp mắt được một chút, lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn lại reo.
Y nhấn nút, mơ màng trả lời. "Xin chào."
Đầu dây bên kia có chút ngập ngừng.
" Thư ký Hà, là tôi đây..."
Hà Duật đỡ eo, tìm lại mắt kính." Giám đốc, ngài có chuyện gì...?"
Y lại nghe ra Stanislav có chút xấu hổ: "Cậu có thể mua giúp tôi thuốc tránh thai loại đặc biệt không? Dùng cho Alpha siêu trội ấy..."
Hà Duật:"..."
_______
Đôi khi vì gia tộc lại không thể không lộ diện trước công chúng. Rốt cuộc dòng chính của gia tộc Ivanov chỉ còn hai chị em hắn, nhưng đến đời con của bọn hắn, chắc hẳn sẽ nhộn nhịp hơn một chút.
Rốt cuộc năm đứa nhỏ, cũng không ít.
Stanislav thay đổi ảnh đại diện từ chim ưng mỏ đỏ thành "ảnh gia đình": Bàn tay lớn nhất được đặt ở dưới cuối, phía trên là một bàn tay có kích cỡ nhỏ hơn mấy lần, trắng nõn, ngón tay thon dài, đầu ngón hồng hào, xinh đẹp, phía trên nữa là ba bàn tay nho nhỏ, hơi mũm mĩm của bảo bảo.
Instagram của Stanislav trong nháy mắt bị bão like.
"Nhị gia vậy mà chơi ẩn hôn? Quá kích thích rồi?"
"Không phải chứ, không phát thông báo hẹn hò, rồi đùng một phát có con luôn, còn có hẳn ba đứa."
"Mọi người đừng có nghĩ nhiều, Nhị gia chỉ là đột nhiên muốn lập gia đình nên mới có động tĩnh thế thôi. Xin một slot làm con dâu thứ của nhà Ivanov."
"+1"
"+2"
"..."
"Mấy lầu trên có phải là mơ hơi cao rồi không? Người như Nhị gia thì tiêu chuẩn chọn bạn đời phải cao như thế nào chứ? Trước hết cần phải cố gắng học thật giỏi đi đã."
"Đồng ý với lầu trên."
"..."
Stanislav cũng không trả lời bất kỳ bình luận nào, đó chỉ là thông báo bước đầu đến công chúng.
Ít hay nhiều thì mọi người cũng sẽ hiểu có một khả năng: Gia tộc Ivanov sắp có hoặc đã thêm một người con dâu rồi.
Đồng thời dập tắt mấy kẻ có ý định muốn leo lên trên bằng mưu hèn kế bẩn như Kiều gia phụ tử.
Sắp tới sẽ đến tiệc đầy tháng của bảo bảo, hắn sẽ đẩy nhanh việc dọn dẹp tàn dư của phe cánh chi thứ trong gia tộc, lót đường cho bọn nhỏ sau này.
Stanislav đã lâu không đến công ti, mọi người mặc dù rất tò mò vì hành động mới nhất của hắn nhưng cũng không dám tỏ ra hiếu kỳ trước mặt hắn.
Hôm nay, hắn lại đột ngột đến công ti sau gần ba tháng vắng mặt, mọi người hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ hợp thời chào hỏi, không nói gì thêm, đợi hắn cùng Hà Duật đi vào thang máy mới khẽ nói với nhau.
"Có ngửi thấy mùi gì khác không?"
"Không biết, không ngửi thấy mùi gì cả."
Cũng phải, Alpha SSS muốn giấu mùi hương, bọn họ có làm cách nào cũng không nhận ra được.
Stanislav trở lại bàn làm việc thân quen sau ba tháng có chút bồi hồi, trên bàn làm việc đã sớm thay ảnh chụp lúc hắn còn niên thiếu thành ảnh của Ngô Gia Ý mặc áo cam trắng tươi cười và ba đứa nhỏ cũng ăn mặc giống như baba.
Hắn hít sâu một hơi, bắt tay vào làm việc.
Phải làm việc để kiếm tiền nuôi các bảo bảo, lên tinh thần nào Stanislav!!!
Ba mươi phút sau...
Hắn ngó qua đồng hồ, trong lòng có chút bồn chồn.
Giờ này chắc bọn nhỏ đã đói rồi nhỉ.
Không biết dì Lưu có nhắc tiểu Ý cho bọn nhỏ uống sữa chưa?
Còn phải cho Nam Nam uống trước tiên, nó luôn mau đói hơn các anh trai, cho uống trễ nó sẽ khóc đến dỗ không được.
Việt Việt và Viễn Viễn giờ này chắc phải thay tã, để lâu sẽ rất khó chịu, còn ngứa da nữa.
Còn tiểu Ý nữa...
Đầu óc hắn quay cuồng, chỉ toàn xoay xung quanh Ngô Gia Ý và ba đứa nhỏ, nhịn không được liền bật camera ở nhà lên xem. Quả nhiên liền thấy người kia đang rón rén vào bếp, mở ra tủ lạnh.
Bên đây, Ngô Gia Ý vừa bê ra bát dâu tây dầm đã bị giọng nói thanh lãnh từ trên hư không truyền xuống khiến cậu suýt phải quỳ.
"Em đang làm gì đó?"
Ngô Gia Ý ngơ ngác nhìn xung quanh, lại nhận ra là giọng của Stanislav, lắp bắp hỏi.
"Tiên sinh, anh ở đâu?"
Stanislav đan hai bàn tay vào nhau, bộ dạng nghiêm túc. "Anh đang nhìn em qua camera, em ăn sáng chưa mà lại muốn ăn dâu tây?"
Ngô Gia Ý lúng túng, giấu bát dâu tây ra sau lưng." Em không có muốn ăn...em lấy cho Elizabeth."
Elizabeth:"..."
Ngốc bảo bảo, cậu không còn là Ngốc bảo bảo mà tôi biết nữa.
Thiếu niên nhìn sang mèo con với vẻ mặt áy náy.
Xin lỗi tiểu Bạch, tao rất sợ bị anh ấy đánh mông.
Stanislav cũng không ngốc đến nỗi tin lời Ngô Gia Ý, bất quá cũng chỉ bâng quơ răn dạy.
"Vậy thì tốt, tiểu Ý biết không ăn sáng mà ăn đồ chua sẽ bị đau bụng. Không những thế, bảo bảo uống sữa vào sẽ cũng bị đau bụng theo."
Nghe đến đây, Ngô Gia Ý đã hoảng sợ, liên tục gật gật đầu." Em không ăn, không có ăn."
Stanislav lại dịu giọng." Anh biết rồi, ăn sáng xong thì bảo bối muốn ăn gì thêm cũng được."
Ngô Gia Ý giục hắn.
"Tiên sinh mau làm việc đi, em muốn đi ăn sáng."
Cậu không thích cảm giác có ai đó nhìn mình qua camera, biết hết mọi nhất cử nhất động của mình, có chút quái dị.
Stanislav bất đắc dĩ, dặn dò một vài câu rồi im lặng. Tuy nhiên, hắn cũng không có tắt đi camera, ở bên cạnh người này đã quen, bây giờ rời đi mới một giờ đồng hồ đã thấy nhớ.
Nhưng cái người này có bảo bảo rồi liền không quấn lấy hắn như trước nữa.
Stanislav có chút tưởng niệm những ngày Ngô Gia Ý còn mang thai, cậu sẽ thực dính người, đi ra ăn cơm cũng muốn được ôm, thực thích hôn hắn, cũng không muốn hắn đi làm việc nhiều, so với Koala còn bám dính hơn.
Bất quá, con trẻ rồi cũng sẽ lớn khôn.
Stanislav:"..."
Bậy bạ.
Tiểu Ý là vợ mình, không phải con mình. Xùy, xùy...suy nghĩ vớ vẩn.
...
Stanislav tính không bằng ba đứa nhỏ tính.
Chẳng hiểu hôm nay vì sao chúng lại đồng loạt khát sữa một lượt, Nam Nam mở màn trận biểu tình đòi ăn, tiếp đến là Viễn Viễn, cuối cùng là Việt Việt.
Ngô Gia Ý bị ba đứa nhỏ khóc làm cho hoảng hốt, đi đến bên nôi, ôm lên Việt Việt đang khóc yếu ớt nhất vì nghĩ là nó đả đói lả, sắp kiệt sức.
*Thực ra khóc chỉ để cho đủ số lượng* Việt Việt:"(=_=)"
Viễn Viễn: (¯―¯٥) Baba xong rồi.
Nam Nam: v(ಥ ̯ ಥ)v Đáng giận !!!
Việt Việt thoải mái dùng bữa trước, hút sữa cũng rất từ tốn, khoan thai, không hấp tấp, rất ra dáng anh cả.
Nam Nam: ( ;・'д・'). Uống đi! Uống hết đi! Đừng có chừa lại cho ai cả!
Viễn Viễn cũng đang đói không kém, Ngô Gia Ý đang bế bế Việt Việt, chỉ còn có một tay, chỉ có thể ôm lên một đứa gần nhất là nó.
Viễn Viễn: Anh xin phép (^o^)
Nam Nam: (;'༎ຶД༎ຶ')
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!!!
Ngô Gia Ý hai tay ôm con đã quá tải, không thể bế thêm nữa. Gấp đến độ rơi nước mắt, hận không thể mọc thêm hai cái tay, ba cái vú.
"Baba xin lỗi, Nam Nam chờ một chút được không?"
Nam Nam căn bản là không chịu nghe, khóc càng dữ, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng như thể trái ớt sắp bạo nổ trong Plants and Zombies khiến người đau lòng.
Ngô Gia Ý cũng không thể buông ra hai đứa nhỏ lúc này đi dỗ nó. Cậu lúng túng không biết làm sao, lại sợ nó khóc đến hỏng cổ họng rồi, không khỏi ngó ra ngoài cửa xem dì Lưu đã về chưa.
Lúc này, dì Lưu ở ngoài chợ: "Cà chua một ký một trăm tệ, bán thì mua."
"Nam Nam, ba ba hết tay rồi, con đợi một chút được không?". Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy có lỗi.
"Chỉ một chút thôi, Nam Nam kiên nhẫn một lát giúp baba nhé."
Ngô Gia Ý hoảng hốt loay hoay một hồi vẫn không nói cho Nam Nam hiểu, gấp đến độ rơi nước mắt, vừa cho hai đứa nhỏ bú sữa vừa nức nở.
"Ô ô...tiên sinh...làm sao đây...em chỉ có hai tay mà thôi....ô ô...cũng không có đủ vú nữa."
"Nam Nam đói rồi...ô ô...em dỗ không được..."
Stanislav xem vợ con qua camera:"..."
Ánh mắt hắn mau chóng bị phân thành biểu đồ hình tròn: 3 phần buồn cười, 3 phần bất lực, 4 phần đau lòng.
Thật sự bảo bối của hắn quá đáng thương. Còn tuổi ăn tuổi lớn đã phải làm baba của ba đứa nhỏ, vụng về, lúng túng là không tránh khỏi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại dâng lên mặc cảm tội lỗi.
Tiểu Ý chỉ mới qua mười tám tuổi thôi.
Stanislav có chút ưu sầu xoa xoa hàng chân mày.
Elizabeth nghe tiếng gào khóc ăn vạ của Nam Nam liền chạy vào đây xem thử. Nó phóng vào nôi của em trai, khinh bỉ nhìn củ khoai lang không ngừng giơ tay múa chân, chậm rãi nằm kế bên, đưa ra cái bụng, lộ ra đầu ti phấn hồng.
Mặt mèo có chút e thẹn. "Ngậm đỡ thèm đi."
Nam Nam: (;'༎ຶД༎ຶ') Không thèm.
Thế nhưng khi thấy cái đuôi lông trắng xoã tung không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt mình, nó liền giơ tay muốn chụp lấy. Bất quá, lần này Elizabeth học khôn, không còn thấy nó nhỏ mà lơ là, mắt mèo híp lại, tập trung phất đuôi không cho nó bắt được.
Elizabeth: Cưng nằm mơ đi sẽ bắt được chụy thôi (*^_^*)
Cũng nhờ vì vậy mà Ngô Gia Ý mới cho Việt Việt và Viễn Viễn uống xong sữa.
....
Stanislav tan làm đã hơn tám giờ tối, lúc này bọn nhỏ đã ngủ say, Ngô Gia Ý còn đang ở trong phòng bó gối, như đang suy nghĩ gì đó, thấy hắn lại đây cũng giận dỗi không thèm nhìn.
Nam nhân cà vạt cũng chưa cởi đã đến bên giường, một phát ôm gọn thiếu niên vào lòng.
"Ai chọc bảo bối tức giận."
Ngô Gia Ý mím môi, lại lắc đầu.
Stanislav lại nâng mặt cậu lên, thấy hai mắt cậu đỏ hoe liền đau lòng không thôi, lại ôm má cậu, hôn một ngụm. "Thế tại sao tiểu Ý lại buồn, không nói cho tiên sinh nghe được sao?"
Ngô Gia Ý nằm trong lồng ngực hắn, nghĩ lại nghĩ, càng suy nghĩ càng đau đầu lại càng ủy khuất, không nhịn nổi oà khóc.
"Ô ô...ô vì cái gì em chỉ có hai cái vú."
Stanislav:"..." (¯―¯٥)
Có ba cái liền kỳ quái.
Em cũng không phải là Dương Gia Ý, giống Dương Tiễn có ba mắt.
Ngô Gia Ý không biết Stanislav đang nín cười còn luôn miệng kể lể hết uất ức ngày hôm nay.
Stanislav gật gật đầu, ôm người sâu hơn một chút, lại nhẹ giọng dỗ dành.
"Tiên sinh biết rồi, tiểu Ý có thể một mình chăm sóc ba đứa nhỏ mà không cần anh, như vậy đã là giỏi lắm rồi."
Thiếu niên ôm eo hắn, nhỏ giọng lầm bầm.
"Vì cái gì anh không thể có sữa."
Một mình em cho ba đứa bú rất mệt, đầu ti còn sưng lên.
Bất công quá.
Stanislav:"..."
Nếu anh có thể, anh còn muốn mang thai giúp em.
Stanislav không nói lý lẽ, lại hôn lại dỗ. "Lỗi tại anh, lỗi tại anh."
Hắn cưng chiều Ngô Gia Ý hơn mạng, cậu nói gì chỉ cần thuận theo là được, đúng sai để nói sau đi.
Stanislav thò tay vào áo ngủ của thiếu niên, mò mẫm từ bụng mềm lên đến hai đầu ti còn hơi ẩm ướt, ánh mắt hơi tối lại.
"Em mới cho tụi nhỏ bú sữa?"
Ngô Gia Ý bị hắn nắm lấy đầu ti, lại bị véo, sống lưng không khỏi căng thẳng, run rẩy trả lời.
"Đều no bụng hết cả rồi, nhưng Nam Nam không chịu nhả ra, nó muốn để vậy ngủ luôn, em lấy ra liền khóc."
Stanislav bật cười, giọng cười trầm thấp từ tính pha lẫn ý vị gì đó không thể nói rõ làm nhân tâm run rẩy. "Thật là cái đồ tham ăn nhỏ."
Ngô Gia Ý hơi thở gấp, mặt bắt đầu ửng đỏ. "Tiên sinh, anh đừng gãi nữa có được không?"
Stanislav nhướng mày:" Em không thích?"
Thiếu niên lắc đầu lại gật đầu." Không biết, chính là rất kỳ quái."
Hắn mỉm cười." Tiểu Ý, đó là sướng, không phải kỳ quái."
Nói đoạn, hắn chôn đầu vào áo ngủ của thiếu niên, thành thục ngậm lấy đầu ti phấn hồng ẩm ướt, chậm rãi mà mút.
Ngô Gia Ý khẽ rên lên một tiếng, dùng tay đẩy đẩy đầu hắn. "Tiên sinh...đừng...đừng...đó là sữa của bảo bảo."
Nam Nam có tham ăn nhưng lực hút cũng không thể so với hắn, khí lực của Stanislav lại mạnh, sức ăn đương nhiên sẽ hơn hẳn một nhãi con không biết bao nhiêu lần.
Một hút của hắn có thể ngốn hết gần nửa giờ uống sữa của bọn nhỏ.
Stanislav thò đầu ra từ cổ áo của cậu, gương mặt điển trai luôn có vẻ nghiêm túc bây giờ lại nhiễm vài phần tà tính, khoé miệng còn dính vệt sữa trắng ngà, nhìn cậu cười cười.
"Bọn nhỏ chỉ là ăn ké, nơi này ngay từ đầu vốn là của anh."
Không hiểu sao Ngô Gia Ý lại cảm thấy trong người thật nóng, có chút không dám nhìn thẳng vào Stanislav lúc này, mặt đỏ bừng bừng kháng nghị.
"Tiên sinh...anh anh cũng là cái đồ tham ăn."
Như thế nào lại đi giành sữa của bảo bảo? Còn đi nói Nam Nam là cái đồ tham ăn nhỏ.
Ngô Gia Ý nảy lòng bênh vực con trai, có chút thở gấp đáp trả.
"Anh nói Nam Nam là đồ tham ăn nhỏ, anh cũng là cái đồ tham ăn lớn."
Stanislav lại nhả ra đầu ti bị mút đến chảy sữa, nhướng mày nhìn cậu.
"Ha, không có đồ tham ăn lớn này, em có thể sinh ra đồ tham ăn nhỏ sao?"
Nói đoạn, hắn đưa tay giải cúc áo ngủ của Ngô Gia Ý, để lộ bờ ngực nõn nà, trắng đến phát sáng.
Hầu kết hắn liên tục trượt lên trượt xuống, lại cúi người, nhẹ đem miệng nhỏ của cậu liếm cắn, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong, chậm rãi cướp đi nước bọt thiếu niên.
Ngô Gia Ý đối với loại chuyện này rất mờ mịt, chỉ đợi hắn dẫn dắt, ngẫu nhiên sẽ làm ra hành động đáp trả vì khoái cảm tính ái mang lại, hoàn toàn là trò giỏi nhờ thầy dạy hay.
Miệng lưỡi tách ra còn dính với nhau bởi sợi chỉ bạc, Stanislav đưa tay lau khoé môi ướt sũng, lại hồng hào của thiếu niên, ánh mắt chứa đầy dục vọng.
"Gia Ý, chúng ta làm nhé."
Ngô Gia Ý bị hắn trêu chọc đến thơ thẩn, mặt nhỏ đỏ bừng, không biết đáp trả lại thế nào.
Stanislav kéo ra quần ngủ, phân thân đáng yêu lập tức nhảy lên như đang oán trách động tác của hắn quá chậm chạp.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy dương căn trắng nõn, bắt đầu lay động, ánh mắt càng ngày càng đỏ khi thấy Ngô Gia Ý bắt đầu run rẩy, miệng nhỏ há hốc, phát ra những tiếng rên rỉ câu nhân.
Stanislav nhịn không được, cúi đầu, đem phân thân nuốt đến tận gốc.
Ngô Gia Ý bất ngờ bị nơi ướt nóng, lại mềm cuốn lấy nơi nhạy, còn bị dùng sức mút lấy, cậu cảm thấy như linh hồn của mình sắp bay ra ngoài luôn rồi. Nhịn không được, thất thanh kêu thành tiếng.
"Ô...ô...tiên sinh...nơi đó...đừng có mút...dơ lắm...dơ lắm...sao anh lại ăn chim nhỏ..."
Stanislav nào nghe cậu nói gì, mặc người túm lấy đầu tóc, hắn ra sức liếm mút quy đầu hồng hào không ngừng rỉ ra dịch trắng, thi thoảng lại chơi ác, đem hai quả trứng nho nhỏ liếm một đợt khiến Ngô Gia Ý run rẩy hét thành tiếng.
"Ô...ô...đừng có liếm chỗ đó...tiên sinh...rất kỳ quái."
"Rất dơ...tiên sinh không cần ăn nó."
Stanislav nhả ra dương căn tinh tế, nở nụ cười ma quái liếm lên thân cán.
"Một chút cũng không có dơ...bảo bối rất thơm, nơi này cũng rất thơm."
"Thơm đến mức...tiên sinh muốn nuốt trọn nó vào bụng."
Ngô Gia Ý bị bộ dạng nhiễm tình dục của hắn doạ cho run rẩy." Tiên sinh đừng có ăn chim nhỏ được không...ô...ô".
"Em sợ lắm...đừng có như vậy...không có nó em sẽ không thể đi tiểu."
Stanislav bị bộ dạng ngây ngốc của cậu chọc cười, nhẹ giọng dẫn dắt cậu vào bẫy.
"Muốn chim nhỏ không bị ăn thì tiểu Ý phải ngoan ngoãn. Nào...đem mông nâng lên...Đúng, lại nâng lên một chút."
Ngô Gia Ý hơi run rẩy.
"Tiên sinh, anh...anh muốn làm gì?"
....
Elizabeth nghe được một trận xô đẩy dồn dập kỳ quái ở trên giường không khỏi thức giấc, nó nhìn qua Nam Nam đang say ngủ không khỏi tức giận nhìn Stanislav đang ở trên giường.
Làm càn nha.
Ngốc bảo bảo sắp chịu không nổi rồi kìa.
Ngô Gia Ý bên này bị thọc đến cả người run rẩy, cố gắng đè thấp giọng nói hết mức có thể, lại sướng lại sợ cầu xin hắn.
"Tiên sinh...ô...ô...anh dừng lại được không...bọn nhỏ...bọn nhỏ...sẽ thức mất."
Stanislav thở dốc, đem phân thân cực đại đóng sâu vào cửa huyệt đỏ rục, đỏ mắt nhìn cái nơi nhỏ bé kia bị căng thành một lỗ tròn, ra sức mút lấy cán gậy thô trướng của hắn, mang lại khoái cảm khiến người rùng mình.
"Bọn nhỏ sẽ không thức..."em nhỏ tiếng chút là dược.
Ngô Gia Ý lắc đầu lia lịa, nước mắt tán loạn, eo nhỏ không ngừng bị người khống chế, bắt tiếp nhận dương căn khủng bố, mềm giọng khóc xin.
"Em nhỏ...ô ô..tiếng...không được...Tiên sinh vào quá sâu rồi...ô...ô..bụng em trướng quá..."
"Tiên sinh...đừng...đừng...ô..em thở không được...nơi đó quá lớn rồi...quá lớn rồi...tiểu Ý ăn không vô."
Mồ hôi trượt nhẹ từ ngực xuống hạ phúc lông tóc rậm rạp, cuối cùng bị nơi giao hợp ướt nhẹp của hai người hoà tan.
Stanislav cũng không vì thiếu niên khóc lóc đáng thương mà dừng lại, đưa tay búng búng vật nhỏ đang không ngừng phun ra dịch nhầy.
"Nơi này lại không có nói như vậy."
Nói đoạn, hắn đong đưa eo càng ác liệt, như thể muốn khảm sâu dương vật vào trong khoang sinh sản của bảo bối.
Người phía dưới bị hắn đè nặng thao làm. Bờ mông bị hai khoả cầu nặng trĩu va đập bành bạch đến đỏ hồng, huyệt nhỏ không ngừng bị vắt ra tinh dịch pha lẫn tràng dịch.
Ngô Gia Ý bị hắn làm đến môi hé mở, đầu lưỡi nhỏ hơi nhô ra, gương mặt đỏ hồng liên tục xin tha.
"Ô...ô không muốn...không muốn...nếu lại mang thai thì làm sao bây giờ..."
Stanislav nâng lên eo của cậu, ra sức trừu dập, hơi thở dốc mà đáp. "Có thai thì lại sinh."
"Sinh cho tiên sinh mười đứa có được không?"
Ngô Gia Ý hoảng sợ lại bị tình dục tra tấn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể sờ sờ eo rắn chắc của hắn năn nỉ. "Thế thì...em chết mất...tiên sinh...ô...ô...tiên sinh...tha cho tiểu Ý...tiểu Ý sẽ ngoan...tiên sinh đừng làm tiểu Ý mang thai được không?"
Stanislav nheo mắt, nhìn ga giường phủ đầy tinh dịch và sữa, dưới thân càng đưa đẩy ác liệt hơn, hận không thể nhét hai cái trứng bự vào bên trong của cậu luôn.
Hắn không đáp, hơi thở gấp gáp, đem Ngô Gia Ý đâm đến sắp rớt xuống giường. Bạch bạch bạch va chạm lại chuẩn lại tàn nhẫn, đem khoang sinh sản của cậu thao thục.
Nơi đây đã từng bị hắn tiến vào, còn vì hắn dựng dục con cái.
Ý thức của Ngô Gia Ý đã mơ hồ, không nhận ra Stanislav có mang bao cao su, vừa sợ vừa sảng khoái muốn đem cậu bức điên. Sợ mang thai lại muốn hắn bắn vào, lấp đầy bên trong cậu.
Hắn làm có chút hung, chính là không ngờ ngay lúc tinh dịch đầy ắp được phun ra...bao lại rách.
Ngô Gia Ý giật nảy người, ngẩng đầu kêu khóc:" Bên trong...nóng quá rồi...ô...ô...tiên sinh...quá đáng...em sẽ mang thai mất...."
Stanislav cũng giật mình, vội vàng rút ra, lập tức nơi giao hợp phát ra tiếng vang của da thịt ma hợp khiến người đỏ mặt.
Huyệt nhỏ không ngừng rỉ ra tinh dịch, nhìn thôi cũng đã biết khoang sinh sản đã bắn vào không ít.
Stanislav đau dầu, đưa tay vỗ vỗ trán.
...
Hà Duật bị Bạch Lâm Sâm hành hạ từ sáu giờ tối đến chín giờ mới có thể chợp mắt được một chút, lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn lại reo.
Y nhấn nút, mơ màng trả lời. "Xin chào."
Đầu dây bên kia có chút ngập ngừng.
" Thư ký Hà, là tôi đây..."
Hà Duật đỡ eo, tìm lại mắt kính." Giám đốc, ngài có chuyện gì...?"
Y lại nghe ra Stanislav có chút xấu hổ: "Cậu có thể mua giúp tôi thuốc tránh thai loại đặc biệt không? Dùng cho Alpha siêu trội ấy..."
Hà Duật:"..."
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.