[Đam Mỹ - H] Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba.
Chương 40: Mặt Dày.
Người Làm Vườn
22/05/2022
Hà Duật ôm bụng đau lái xe một mạch về đến tận chung cư, y khó khăn lắm mới nén cơn đau thốn giữa hai chân. Lên đến phòng của mình, y nằm vật ra giường một hồi mới lấy lại chút sức lực.
Nằm một chút lại thấy phía dưới lại ra chất lỏng nhớp nháp... y cắn răng, lảo đảo đi vào nhà tắm.
Hơn ba mươi phút sau, y mới trở ra, vẻ mặt tái nhợt, da thịt ướt hoạt, lạnh lẽo chứng tỏ vừa mới tắm rửa xong. Hà Duật mặc tốt áo ngủ, lại bò lên giường, bất chấp còn đang ban ngày, mệt mỏi đánh một giấc đến tối.
....
Mặc dù Inga không nỡ xa mấy đứa cháu nhưng cô cũng biết nên trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng của em trai, nhất là Ngô Gia Ý, đang cần không gian thoáng mát, ít người để dưỡng sức sau phẫu thuật.
Đến chiều thì hai vợ chồng đều đã thu dọn xong, quản gia đã được thông báo trước đó liền cho người đến đón Đại đương gia và đại thiếu phu nhân, Tôn Nhiên và bảo mẫu mang theo hai bé Alpha lên xe trước, riêng Inga còn nán lại một chút để nói tạm biệt với em trai.
Inga ôm Nam Nam không muốn buông tay, vẻ mặt ưu sầu nhìn Stanislav.
"Rảnh rỗi nhớ cùng tiểu Ý... mang mấy đứa nhỏ đến thăm chị."
Stanislav gật gật đầu, đưa mắt thúc giục.
Nhanh đi đi, hắn còn phải vào trong xem bảo bối nhà hắn có thức chưa.
Inga:"..."
Cái ánh mắt gấp mà chờ không nổi đó...trông thật muốn đá cho một phát.
Một mình Stanislav có thể chăm sóc hết từng ấy người sao? Nó còn vụng về hơn cả mình.
Inga nghĩ mà không dám giao Nam Nam bảo bối lại cho em trai, cô biết bây giờ trong đầu nó chỉ toàn là tiểu Ý, sợ em trai thiếu tinh tế sẽ quên mất nó vẫn còn con cái cần chăm sóc, giao cho người hầu hết lại càng không yên tâm...
Hai chị em đều giống nhau ở cái tính không thích có nhiều người xa lạ...dung nhập cuộc sống gia đình của họ.
Inga nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được đỏ mắt nhìn Nam Nam nhỏ ngây thơ ngậm nắm tay, hít hít mũi.
"Bác cả đi rồi, Nam Nam phải nhớ ngoan ngoãn ở với baba và daddy nhé, không được ăn hiếp anh trai, daddy của con rất hung dữ...nó sẽ đánh mông nhỏ của con, không như bác cả, chỉ biết thương con thôi."
Stanislav:"..."
Mùi trà xanh nồng nặc quá.
Chị đừng có dạy hư con trai của em.
Inga nhịn không được lại lải nhải với Stanislav một hồi.
"Tiểu Ý còn đang trong giai đoạn hồi phục, mày kiềm chế lại một chút."
Stanislav nhìn chị gái với vẻ mặt không thể tin được." Trong mắt chị em là loại người cầm thú đến vậy?"
Inga nhún vai." Ai biết được."
Nhìn mày lúc nào nhìn tiểu Ý trông giống như sắp ăn tươi nuốt sống thằng bé đến nơi ấy, không lo mới là lạ.
Cô vẫn rất tâm lý chỉ dạy cho em trai. "Có thời gian thì đến bệnh viện làm phẫu thuật triệt sản cho an toàn, tiểu Ý còn nhỏ quá, không được để thằng bé mang thai tiếp."
Ba đứa nhỏ đã quá bào mòn sức người rồi.
Cái này thì Stanislav đồng ý với chị gái." Đợi tiểu Ý khoẻ hơn một chút, em sẽ sắp xếp đến bệnh viện."
Bây giờ bảo bối nhà hắn còn chưa có khoẻ hẳn, hắn mặc dù có chút xôn xao cũng phải nhịn, tuyệt đối không dám động vào cậu.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhỡ có sơ suất gì thì... Nghĩ thôi đã rùng mình.
Tinh trùng của Alpha trội không thể khinh thường. Rõ ràng đã là ngày an toàn nhưng Tôn Nhiên vẫn dính cặp Alpha ngay lần đầu tiên trong tuần trăng mặt.
Vừa quấn quýt bên nhau được mấy tuần lại phải nhịn tiếp gần đến một năm...
Kí ức đau thương vẫn còn đó, họ đều không thể quên.
Khoé mắt Inga đỏ hoe, vẫy vẫy tay tạm biệt em trai." Nhớ đấy, chị đi đây. Cứ để tiểu Ý ngủ, đừng gọi thằng bé dậy."
Stanislav đột nhiên gọi lại.
"Chị."
Inga hơi dừng lại, quay đầu nhìn hắn. "Hm?"
Stanislav vẻ mặt bình tĩnh không hề gợn sóng.
"Trả Nam Nam lại cho em."
Inga cúi đầu nhìn Nam Nam vẫn ngây thơ mở to mắt nhìn mình, có chút chột dạ. "À."
...
Hà Duật tỉnh giấc đã là sáu giờ tối, y chớp mắt một hồi mới lấy lại được tiêu cự. Với tay lấy điện thoại trên bàn xem có thông báo gì không thì phát hiện Bạch Lâm Sâm đã gọi đến mấy chục cuộc.
Hắn không có biết y đang ở đâu vì Hà Duật đã thuê sẵn một căn hộ ở một chung cư khác, tiện bề tránh mặt Bạch Lâm Sâm nếu sau này có phát sinh thêm việc gì không khống chế được.
Bây giờ y cảm thấy cách làm này rất đúng đắn.
Hành động của Bạch Lâm Sâm ngày hôm nay càng khiến lòng y trở nên lạnh lẽo.
Hà Duật đã từng bị hắn trêu chọc cho bật cười, cũng đã từng vì hắn hụt hẫng không ít lần. Có lần, y làm về thật khuya, đã mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc lại sức thôi. Bạch Lâm Sâm lại như con chó bự, không ngừng đè lên người y, liếm láp cầu hoan.
Y đã xin tha, thậm chí xuống nước nói mình có thể khẩu giao rồi ngủ được không?
Bạch Lâm Sâm không đồng ý, nói làm liền làm, đến khi hắn dừng lại thì đã quá hai giờ sáng, Hà Duật bất tỉnh lúc nào không hay, còn bị sốt một trận. Bất đắc dĩ phải xin nghỉ thêm hai ngày.
Hà Duật cũng không biết mình kiên trì đến bây giờ là vì cái gì, tình nhân của y...trước giờ có ai dám làm trái ý y?
Duy chỉ có Bạch Lâm Sâm.
Dung túng rồi lại nhân nhượng. Nhưng cuối cùng chỉ nhận lại thất vọng và sự không tôn trọng.
Hà Duật thở ra một hơi, đưa tay xoa xoa vùng bụng hơi sưng lên. Bên trong đau nhức lại nóng như có lửa đốt, nhất định là khoang sinh sản đã bị đỉnh khai, mấy ngày nữa không chừng lại bị hành sốt.
Trầm mặc một hồi, y đem số điện thoại của Bạch Lâm Sâm cho vào danh sách đen.
Điều cơ bản nhất là tin tưởng cũng không có thì trông mong gì chuyện xa vời hơn?
...
Ngô Gia Ý về đến nhà là quấn lấy bảo bảo không rời, ngay cả ngủ cũng muốn đem bọn nhỏ vào giường ngủ chung, hoàn toàn giống thú mẹ mới tìm được con, không dám rời mắt dù chỉ là một chút.
Stanislav ngồi ở đầu giường phê duyệt văn kiện, chốc chốc lại nhìn bốn bảo bối của hắn theo thói quen, xác nhận người ngủ ngon mới tiếp tục an tâm làm việc.
Viễn Viễn nằm gần hắn nhất, nó đã biết lật, tư thế ngủ không được đẹp, Stanislav nhìn thấy không khỏi cảm thấy ngứa mắt, đưa tay xoay cái mông tròn vo của nó lại.
Nhưng hắn chỉ vừa mới đưa tay vào thôi thì mông đít bụ bẫm kia đã phát ra những tiếng nổ thật vang như pháo hoa ngày Tết.
Stanislav:"..."
Khóc hay đánh rắm đều kinh hoàng như nhau nhỉ.
Ngô Gia Ý bị Viễn Viễn thả mấy quả bom làm cho đột ngột tỉnh giấc, mở choàng hai mắt nhìn Stanislav một hồi, có chút lười biếng ngáp một hơi.
"Tin xưng... ở đây nãy giờ ạ?"
Trong nháy mắt, chân mày hắn thả lỏng đi rất nhiều." Tiểu Ý vẫn còn buồn ngủ sao?"
Ngô Gia Ý không đáp gật gật đầu, lại đưa tay cuốn lấy tay phải của hắn, học theo Elizabeth, dụi dụi đầu nhỏ.
"Tiên sinh...thật nà...chăm chỉ...chắc sau hết bệnh rồi...em cũng phải đi nàm thôi.".
Stanislav hơi bật cười, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm mại. "Tiểu Ý muốn làm cái gì?"
Ngô Gia Ý nhíu mày, nghĩ một hồi vẫn không biết mình có thể làm gì. Cậu không có bằng cấp, thật khó để làm việc, nhưng cũng không muốn mất mặt trước Stanislav đành xoắn xít ậm ừ.
"Thì...nàm này nàm nọ thôi."
Stanislav nhướng mày, đưa tay ép hai bên má của Ngô Gia Ý tạo thành một cái mỏ nhọn. "Em lại muốn đi bán ngô nướng?"
Ngô Gia Ý có chút sửng sốt, suy nghĩ vài giây vẫn là lắc đầu, âm thanh hơi bị biến điệu.
"Không có...chẳng phải tin xưng đã nói nà em chỉ có thể nướng ngô cho anh ăn xao?"
Tiên sinh không thích cậu đi ra ngoài một mình, hận không thể cột cậu sau lưng mỗi ngày mang theo bên mình cho an toàn.
Stanislav bây giờ...chính là đề phòng cả thế giới, hắn cảm thấy ai cũng có khả năng có ý xấu với Ngô Gia Ý, thà làm việc ở nhà để trông coi cậu chứ chưa dám đến công ti.
Hắn rất sợ lại một lần nữa để cậu lạc mất...
Stanislav đặt laptop qua một bên, buông ra cái mỏ nhọn, bất ngờ chuyển sang tập kích cái bụng nhỏ.
Ngô Gia Ý bị cái mũi cao của hắn chọt quanh rốn nhỏ khiến cậu bị nhột hơi cong người cười hắc hắc, Stanislav còn chưa chịu dừng lại, đưa miệng thổi rốn nhỏ khiến nơi đó phát ra tiếng đánh rắm giống Viễn Viễn.
Ngô Gia Ý:"..."
Tiên sinh, anh ấu trĩ quá.
Thế nhưng vẫn không nhịn được mà cười khà khà, điệu cười rất đặc trưng khiến ba đứa nhỏ đều giật mình tỉnh giấc, đồng loạt oà khóc.
Stanislav:"..."
Tuy bảo bối nhà hắn không phải con ruột của dì Bùi, nhưng điệu cười thì lại rất giống.
Hắn chép miệng ngồi dậy, không đùa nữa, đem con trai dỗ một hồi.
Mấy đứa nhỏ cũng không phải thích khóc lắm, có cả hơi ấm của daddy và baba nên cảm giác an toàn được bảo đảm, chẳng mấy chốc lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Stanislav đem chúng trả về nôi, nhìn đồng hồ điện tử trên tay liền nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tiểu Ý, đến giờ uống thuốc rồi."
Ngô Gia Ý cười đến ngây ngốc, chưa phanh lại kịp, mơ hồ gật gật đầu.
Stanislav rót nước ấm lại đưa thuốc cho cậu, xác nhận Ngô Gia Ý tuy nhăn hết cả mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống mới hài lòng.
Sau gáy của thiếu niên vẫn còn bị dán băng lại, chưa thể tháo ra, cậu cũng rất kháng cự nếu ai chạm vào chỗ đó, ngay cả Stanislav lúc ở bệnh viện cũng rất vất vả mỗi khi thay băng gạc, rõ ràng vết mổ đã hồi phục hơn bảy phần nhưng cậu vẫn không ngừng kêu đau mỗi khi chạm đến.
Bác sĩ hỏi đau như thế nào, Ngô Gia Ý liền hít hít mũi, nói giống như có ai đó dùng dao cứa vào vậy.
Đây không phải tại vết thương mà là vấn đề về tâm lý, chỉ có thể tập cho Ngô Gia Ý quen dần. Stanislav khi đùa giỡn cũng tránh cái nơi nhạy cảm đó, chỉ đợi lúc cậu ngủ say mới lén xoa xoa chỗ đó một hồi.
Chính là muốn tạo cảm giác an toàn cho nơi đó, tuyến thể của Ngô Gia Ý mới được nối lại, không chịu được căng thẳng, chỉ có thể để Alpha bạn đời xoa dịu.
Mà chuyện này hắn cũng không có nói cho Ngô Gia Ý biết, chỉ cần cậu lạc quan dưỡng bệnh đã là đủ.
Ngô Gia Ý ăn xong một viên kẹo đỡ đắng miệng, lại mở to mắt nhìn hắn.
"Tin xưng, em muốn đi hái dâu tây ngoài vườn...".
Stanislav gật đầu." Có thể đi xem nhưng không thể hái, bên ngoài còn rất nóng nực, tiểu Ý sẽ lại bị giật."
Ngô Gia Ý bĩu môi, buồn chán đập đập gối, nhỏ giọng lầm bầm." Em đã uống thuốc rồi, trong người cũng khoẻ lắm rồi..."
Hắn thực kiên quyết." Xem thì được, muốn hái thì để tuần sau hái."
Stanislav không dám làm trái lời bác sĩ thêm lần nữa, một lần là quá ám ảnh đối với hắn.
Ngô Gia Ý chỉ ăn cứng không ăn mềm, thấy hắn nghiêm khắc như vậy cũng không dám nài nỉ thêm, chậm rãi bò lại đây, ôm lấy eo hắn.
"Chính nà em chán quá rồi...tin xưng sẽ nại đi nàm...ở nhà chỉ còn có một mình tiểu Ý thôi."
Stanislav ngẩn ra một chút, hơi nhếch môi, cụng trán với cậu.
"Ai nói anh sẽ bỏ em ở nhà một mình?"
"Anh sẽ không bỏ tiểu Ý ở một mình...sẽ bên cạnh em đến lúc em lành bệnh. Tiên sinh sẽ ở đây với em, không có đi đâu hết." Nói đoạn, lại hôn hôn lên mu bàn tay của cậu, rõ ràng nơi đó đã bắt đầu dậy lên mùi đào non quen thuộc.
Hắn ôm Ngô Gia Ý, nói cho cậu nghe suy tính của mình." Đợi tiểu Ý lành bệnh rồi, chúng ta sẽ chuyển nhà. Nơi đó cách công ti rất gần, anh cũng sẽ tranh thủ về nhà thật sớm, khi không có việc quan trọng đều sẽ cùng em ở nhà chơi cả ngày có được không?'
Ngô Gia Ý vui đến ngẩng lên đầu nhỏ. "Thật ạ?"
Stanislav cười cười gật gật đầu.
"Không có gạt bảo bối."
Tiểu Ý so công việc còn quan trọng hơn gấp nghìn lần.
Hắn kiếm tiền đều vì muốn nuôi cậu và bảo bảo. Cậu không vui, tiền kiếm về cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Tranh thủ bảo bối của hắn đang vui, Stanislav thử hỏi.
"Tiểu Ý hết bệnh rồi...chúng ta liền kết hôn có được không?"
Nói đến đây, hắn hồi hộp chịu không nổi mà ngưng lại, cúi đầu nhìn cậu.
Ngô Gia Ý lại như rùa rút đầu, chỉ có thể thấy hai gò má trắng nõn dần nhiễm hồng, vành tai trở nên đỏ rực.
Giọng cậu nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"Tin xưng...không có cho em chửn bị tâm ný chì hết."
Hắn biết mình mình đã thành công rồi, đột nhiên cảm thấy màu sắc xung quanh đều trở nên thành một màu hồng, trái tim không khống chế nổi liền đập thình thịch.
Mỉm cười, lấy ra nhẫn lúc nào cũng thủ sẵn bên mình..đeo vào ngón tay cho cậu.
Ngô Gia Ý ngượng chín cả mặt, hí mắt giơ tay lên xem. Đột nhiên lại kinh hô.
"Cái này...nà cái mà em đã ném đi nè."
Stanislav:"..."
Trí nhớ cũng rất tốt đó.
Ngô Gia Ý cảm thấy áy náy, nhiều hơn là đau lòng cho tiên sinh nhà cậu. Nhịn không được bắt đầu sụt sịt, đưa tay ôm lấy cổ Stanislav, hơi nức nở bên tai hắn.
"Em hư quá...chắc núc đó...tin xưng đã phải buồn nắm."
Stanislav không cảm thấy sao cả, chỉ vỗ vỗ mông cậu dỗ dành.
"Không có, chẳng phải bây giờ tiểu Ý đã đồng ý rồi sao? Anh rất vui..."
"Cảm ơn em, bảo bối."
Cảm ơn em đã chọn ở bên cạnh anh.
Hắn cảm thấy ông trời đối với hắn quả thực rất tốt rồi. Cho hắn gặp tiểu Ý, còn tặng cho hắn thêm ba bảo bảo đáng yêu.
Thứ đẹp đẽ, quý giá nhất trên đời...có lẽ chính là họ.
Khi có thời gian, hắn phải đến thăm mộ của Ngô baba...cảm ơn ông một tiếng...cảm ơn ông đã sinh ra Ngô Gia Ý, để hắn có thể gặp được cậu.
À không, bây giờ thì người đó cũng chính baba của hắn nhỉ?
Đúng vậy, bây giờ bọn họ đã là người một nhà rồi.
Nam nhân nghĩ nghĩ, không đè nén được khoé miệng đang giương lên, trong đồng tử xanh dương chỉ có ảnh ngược của cậu, ngón tay thon dài dừng lại trên vành môi căng hồng, nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Ngô Gia Ý rất ngoan ngoãn hơi há miệng nhỏ, để đầu lưỡi của hắn chậm rãi xâm nhập, bàn tay to lớn nhẹ đỡ lấy gáy sau của cậu.
Đột nhiên, Ngô Gia Ý cảm thấy...
Nơi đó...hình như đã hết đau thật rồi.
....
Hà Duật đi taxi đến trụ sở của Havex để thay mặt Stanislav, ký kết hợp đồng với Inga về chi phí đầu tư nguyên liệu dược phẩm sắp tung ra thị trường.
Mặc dù là người một nhà, nhưng hai chị em làm ăn vẫn rất minh bạch, giấy tờ rõ ràng. Dưới họ còn có mấy chục nghìn nhân viên phải nuôi gia đình, nên không được phép sơ suất, nhất là về dược phẩm, có liên quan đến sức khoẻ con người.
Inga xem hợp đồng một lượt, thấy không có sai sót gì mới bắt đầu đóng dấu.
Khi đưa hợp đồng lại cho hắn, không khỏi quan tâm hỏi vài câu." Thư ký Hà, cậu bị bệnh sao? Nhìn sắc mặt có vẻ không được khoẻ."
Hà Duật chỉ gượng cười, hơi lắc đầu tỏ vẻ mình rất ổn.
"Tôi không sao, chỉ là hơi đau dạ dày một chút...cảm ơn chủ tịch."
Inga thấy hắn từ lúc vào đây đều đưa tay ôm bụng, lén xoa xoa, nhịn không được nhắc nhở.
"Chú ý đến sức khoẻ một chút. Đừng ỷ lại bản thân còn trẻ mà không biết quý trọng thân mình."
Hà Duật gật gật đầu, cảm kích thụ giáo.
Khi hắn trở ra ngoài liền bắt gặp phải thư ký Kim, theo phép xã giao cười cười với cậu.
Thư ký Kim đột nhiên bị mỹ nhan tập kích có chút đỡ không nổi, ngơ ngác giơ giơ tay chào lại.
Đến khi hoàn hồn lại, thì người đã đi xa rồi.
Cậu ta vào phòng đưa cà phê còn nóng cho Inga, vẻ mặt đỏ bừng bừng mà xoắn tới xoắn lui.
"Chủ tịch...cái người đó là ai vậy?"
Inga chậm rãi hớp một ngụm cà phê, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu ta.
"Là thư ký Hà, người tôi nói lúc trưa với cậu là hôm nay sẽ đến ký hợp đồng đó."
Kim Hoài Vĩ ôm hai gò má nóng như đang phát sốt, lồng ngực không ngừng đập bình bịch.
Đẹp trai như vậy sao có thể là thư ký được???
Khí chất đó, cặp chân dài đó...thì phải là CEO hay tổng tài gì đó thì mới đúng.
Rõ ràng là cười xã giao thôi ...lại trông đẹp trai đến vậy... hí hí.
Inga khó hiểu đặt tách cà phê xuống.
"Thư ký Hà...có vấn đề gì sao?"
Thư ký Kim không giấu nổi được vẻ mặt si mê, hít hít mũi, hơi thở gấp nói.
"Có chứ sao không..."
"Ảnh ngon quá !!!." Cậu ta hoàn toàn bị Hà Duật hớp hồn, nhịn không được dậm chân bình bịch.
Inga: ...
Con trai của Kim gia đúng là đứa nào cũng có bệnh, biết thế đã không nhận lời Kim lão gia, cho nó vào đây thực tập.
...
Hà Duật thuê taxi đến chỗ bảo trì xe, xác nhận xe của mình đã được sửa xong mới lấy về. Y trả tiền, vừa mở cửa xe đã bị một trận đau nhói ở bụng dưới ập đến khiến y suýt quỳ xuống tại chỗ.
Nhân viên bảo trì thấy thế liền lại đây hỗ trợ một chút, hỏi thăm y có sao không.
Hà Duật hít thở sâu một hồi, cảm giác đau đớn đó mới biến mất. Có chút xấu hổ nói cảm ơn với người kia rồi lên xe rời khỏi.
Có thời gian liền đến bệnh viện khám thử.
Không biết có bị gì không...đêm qua còn ra cả máu.
Nghĩ đến đây, y càng căm hận Bạch Lâm Sâm hơn.
Đèn đỏ phải dừng lại,y bỗng liếc mắt nhìn thấy gối kê cổ của Bạch Lâm Sâm còn nằm ở ghế xe, nhịn không được đem nó vứt vào thùng rác ven đường.
Lúc này, liền có người gọi đến.
Hà Duật hơi ngưng lại một chút, tay hơi run mà cầm lên điện thoại.
Cầu trời đừng có phải là số của Bạch Lâm Sâm.
Màn hình sáng lên...đúng không phải là hắn, mà là em gái của y.
Hà Duật thở ra một hơi, đeo lên tai nghe. "Cáp Cáp, anh hai nghe đây."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu nữ.
"Lạp Lạp, người phụ nữ kia tìm đến nhà chúng ta đòi gặp mẹ kìa, còn dắt theo đứa nhỏ kia nữa. Thật không biết xấu hổ, anh giải quyết cô ta đi.. đừng có cho mẹ biết, mẹ sẽ sốc mất."
Hà Duật siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, nghiến răng mà nói.
"Anh hai biết rồi, em đừng cho cô ta vào nhà."
Cáp Cáp tức đến phát khóc. " Mẹ mở cửa cho cô ta rồi, còn rất vui mừng ôm cái con bé đó, em tức chết mất."
"Kẻ lừa đảo đó còn chưa có buông tha gia đình chúng ta nữa."
Hà Duật vội trấn an em gái." Em đừng có lo, anh hai sẽ giải quyết chuyện này, trước hết em cứ bình tĩnh, đừng nói gì với mẹ cả."
Cáp Cáp mắng chửi một hồi mới tắt máy.
Hà Duật trầm mặc một hồi.
Nhịn không được phát giận, đập lên vô lăng một phát.
Liêu Giai!
Biết mẹ của y có bệnh tim còn dám đến để trêu chọc bà ấy.
Nếu cô ta đã không biết thân biết phận như vậy...
Đừng hòng y bỏ qua lần này.
Đây là tự cô tìm tới cửa.
______
Nằm một chút lại thấy phía dưới lại ra chất lỏng nhớp nháp... y cắn răng, lảo đảo đi vào nhà tắm.
Hơn ba mươi phút sau, y mới trở ra, vẻ mặt tái nhợt, da thịt ướt hoạt, lạnh lẽo chứng tỏ vừa mới tắm rửa xong. Hà Duật mặc tốt áo ngủ, lại bò lên giường, bất chấp còn đang ban ngày, mệt mỏi đánh một giấc đến tối.
....
Mặc dù Inga không nỡ xa mấy đứa cháu nhưng cô cũng biết nên trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng của em trai, nhất là Ngô Gia Ý, đang cần không gian thoáng mát, ít người để dưỡng sức sau phẫu thuật.
Đến chiều thì hai vợ chồng đều đã thu dọn xong, quản gia đã được thông báo trước đó liền cho người đến đón Đại đương gia và đại thiếu phu nhân, Tôn Nhiên và bảo mẫu mang theo hai bé Alpha lên xe trước, riêng Inga còn nán lại một chút để nói tạm biệt với em trai.
Inga ôm Nam Nam không muốn buông tay, vẻ mặt ưu sầu nhìn Stanislav.
"Rảnh rỗi nhớ cùng tiểu Ý... mang mấy đứa nhỏ đến thăm chị."
Stanislav gật gật đầu, đưa mắt thúc giục.
Nhanh đi đi, hắn còn phải vào trong xem bảo bối nhà hắn có thức chưa.
Inga:"..."
Cái ánh mắt gấp mà chờ không nổi đó...trông thật muốn đá cho một phát.
Một mình Stanislav có thể chăm sóc hết từng ấy người sao? Nó còn vụng về hơn cả mình.
Inga nghĩ mà không dám giao Nam Nam bảo bối lại cho em trai, cô biết bây giờ trong đầu nó chỉ toàn là tiểu Ý, sợ em trai thiếu tinh tế sẽ quên mất nó vẫn còn con cái cần chăm sóc, giao cho người hầu hết lại càng không yên tâm...
Hai chị em đều giống nhau ở cái tính không thích có nhiều người xa lạ...dung nhập cuộc sống gia đình của họ.
Inga nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được đỏ mắt nhìn Nam Nam nhỏ ngây thơ ngậm nắm tay, hít hít mũi.
"Bác cả đi rồi, Nam Nam phải nhớ ngoan ngoãn ở với baba và daddy nhé, không được ăn hiếp anh trai, daddy của con rất hung dữ...nó sẽ đánh mông nhỏ của con, không như bác cả, chỉ biết thương con thôi."
Stanislav:"..."
Mùi trà xanh nồng nặc quá.
Chị đừng có dạy hư con trai của em.
Inga nhịn không được lại lải nhải với Stanislav một hồi.
"Tiểu Ý còn đang trong giai đoạn hồi phục, mày kiềm chế lại một chút."
Stanislav nhìn chị gái với vẻ mặt không thể tin được." Trong mắt chị em là loại người cầm thú đến vậy?"
Inga nhún vai." Ai biết được."
Nhìn mày lúc nào nhìn tiểu Ý trông giống như sắp ăn tươi nuốt sống thằng bé đến nơi ấy, không lo mới là lạ.
Cô vẫn rất tâm lý chỉ dạy cho em trai. "Có thời gian thì đến bệnh viện làm phẫu thuật triệt sản cho an toàn, tiểu Ý còn nhỏ quá, không được để thằng bé mang thai tiếp."
Ba đứa nhỏ đã quá bào mòn sức người rồi.
Cái này thì Stanislav đồng ý với chị gái." Đợi tiểu Ý khoẻ hơn một chút, em sẽ sắp xếp đến bệnh viện."
Bây giờ bảo bối nhà hắn còn chưa có khoẻ hẳn, hắn mặc dù có chút xôn xao cũng phải nhịn, tuyệt đối không dám động vào cậu.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhỡ có sơ suất gì thì... Nghĩ thôi đã rùng mình.
Tinh trùng của Alpha trội không thể khinh thường. Rõ ràng đã là ngày an toàn nhưng Tôn Nhiên vẫn dính cặp Alpha ngay lần đầu tiên trong tuần trăng mặt.
Vừa quấn quýt bên nhau được mấy tuần lại phải nhịn tiếp gần đến một năm...
Kí ức đau thương vẫn còn đó, họ đều không thể quên.
Khoé mắt Inga đỏ hoe, vẫy vẫy tay tạm biệt em trai." Nhớ đấy, chị đi đây. Cứ để tiểu Ý ngủ, đừng gọi thằng bé dậy."
Stanislav đột nhiên gọi lại.
"Chị."
Inga hơi dừng lại, quay đầu nhìn hắn. "Hm?"
Stanislav vẻ mặt bình tĩnh không hề gợn sóng.
"Trả Nam Nam lại cho em."
Inga cúi đầu nhìn Nam Nam vẫn ngây thơ mở to mắt nhìn mình, có chút chột dạ. "À."
...
Hà Duật tỉnh giấc đã là sáu giờ tối, y chớp mắt một hồi mới lấy lại được tiêu cự. Với tay lấy điện thoại trên bàn xem có thông báo gì không thì phát hiện Bạch Lâm Sâm đã gọi đến mấy chục cuộc.
Hắn không có biết y đang ở đâu vì Hà Duật đã thuê sẵn một căn hộ ở một chung cư khác, tiện bề tránh mặt Bạch Lâm Sâm nếu sau này có phát sinh thêm việc gì không khống chế được.
Bây giờ y cảm thấy cách làm này rất đúng đắn.
Hành động của Bạch Lâm Sâm ngày hôm nay càng khiến lòng y trở nên lạnh lẽo.
Hà Duật đã từng bị hắn trêu chọc cho bật cười, cũng đã từng vì hắn hụt hẫng không ít lần. Có lần, y làm về thật khuya, đã mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc lại sức thôi. Bạch Lâm Sâm lại như con chó bự, không ngừng đè lên người y, liếm láp cầu hoan.
Y đã xin tha, thậm chí xuống nước nói mình có thể khẩu giao rồi ngủ được không?
Bạch Lâm Sâm không đồng ý, nói làm liền làm, đến khi hắn dừng lại thì đã quá hai giờ sáng, Hà Duật bất tỉnh lúc nào không hay, còn bị sốt một trận. Bất đắc dĩ phải xin nghỉ thêm hai ngày.
Hà Duật cũng không biết mình kiên trì đến bây giờ là vì cái gì, tình nhân của y...trước giờ có ai dám làm trái ý y?
Duy chỉ có Bạch Lâm Sâm.
Dung túng rồi lại nhân nhượng. Nhưng cuối cùng chỉ nhận lại thất vọng và sự không tôn trọng.
Hà Duật thở ra một hơi, đưa tay xoa xoa vùng bụng hơi sưng lên. Bên trong đau nhức lại nóng như có lửa đốt, nhất định là khoang sinh sản đã bị đỉnh khai, mấy ngày nữa không chừng lại bị hành sốt.
Trầm mặc một hồi, y đem số điện thoại của Bạch Lâm Sâm cho vào danh sách đen.
Điều cơ bản nhất là tin tưởng cũng không có thì trông mong gì chuyện xa vời hơn?
...
Ngô Gia Ý về đến nhà là quấn lấy bảo bảo không rời, ngay cả ngủ cũng muốn đem bọn nhỏ vào giường ngủ chung, hoàn toàn giống thú mẹ mới tìm được con, không dám rời mắt dù chỉ là một chút.
Stanislav ngồi ở đầu giường phê duyệt văn kiện, chốc chốc lại nhìn bốn bảo bối của hắn theo thói quen, xác nhận người ngủ ngon mới tiếp tục an tâm làm việc.
Viễn Viễn nằm gần hắn nhất, nó đã biết lật, tư thế ngủ không được đẹp, Stanislav nhìn thấy không khỏi cảm thấy ngứa mắt, đưa tay xoay cái mông tròn vo của nó lại.
Nhưng hắn chỉ vừa mới đưa tay vào thôi thì mông đít bụ bẫm kia đã phát ra những tiếng nổ thật vang như pháo hoa ngày Tết.
Stanislav:"..."
Khóc hay đánh rắm đều kinh hoàng như nhau nhỉ.
Ngô Gia Ý bị Viễn Viễn thả mấy quả bom làm cho đột ngột tỉnh giấc, mở choàng hai mắt nhìn Stanislav một hồi, có chút lười biếng ngáp một hơi.
"Tin xưng... ở đây nãy giờ ạ?"
Trong nháy mắt, chân mày hắn thả lỏng đi rất nhiều." Tiểu Ý vẫn còn buồn ngủ sao?"
Ngô Gia Ý không đáp gật gật đầu, lại đưa tay cuốn lấy tay phải của hắn, học theo Elizabeth, dụi dụi đầu nhỏ.
"Tiên sinh...thật nà...chăm chỉ...chắc sau hết bệnh rồi...em cũng phải đi nàm thôi.".
Stanislav hơi bật cười, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm mại. "Tiểu Ý muốn làm cái gì?"
Ngô Gia Ý nhíu mày, nghĩ một hồi vẫn không biết mình có thể làm gì. Cậu không có bằng cấp, thật khó để làm việc, nhưng cũng không muốn mất mặt trước Stanislav đành xoắn xít ậm ừ.
"Thì...nàm này nàm nọ thôi."
Stanislav nhướng mày, đưa tay ép hai bên má của Ngô Gia Ý tạo thành một cái mỏ nhọn. "Em lại muốn đi bán ngô nướng?"
Ngô Gia Ý có chút sửng sốt, suy nghĩ vài giây vẫn là lắc đầu, âm thanh hơi bị biến điệu.
"Không có...chẳng phải tin xưng đã nói nà em chỉ có thể nướng ngô cho anh ăn xao?"
Tiên sinh không thích cậu đi ra ngoài một mình, hận không thể cột cậu sau lưng mỗi ngày mang theo bên mình cho an toàn.
Stanislav bây giờ...chính là đề phòng cả thế giới, hắn cảm thấy ai cũng có khả năng có ý xấu với Ngô Gia Ý, thà làm việc ở nhà để trông coi cậu chứ chưa dám đến công ti.
Hắn rất sợ lại một lần nữa để cậu lạc mất...
Stanislav đặt laptop qua một bên, buông ra cái mỏ nhọn, bất ngờ chuyển sang tập kích cái bụng nhỏ.
Ngô Gia Ý bị cái mũi cao của hắn chọt quanh rốn nhỏ khiến cậu bị nhột hơi cong người cười hắc hắc, Stanislav còn chưa chịu dừng lại, đưa miệng thổi rốn nhỏ khiến nơi đó phát ra tiếng đánh rắm giống Viễn Viễn.
Ngô Gia Ý:"..."
Tiên sinh, anh ấu trĩ quá.
Thế nhưng vẫn không nhịn được mà cười khà khà, điệu cười rất đặc trưng khiến ba đứa nhỏ đều giật mình tỉnh giấc, đồng loạt oà khóc.
Stanislav:"..."
Tuy bảo bối nhà hắn không phải con ruột của dì Bùi, nhưng điệu cười thì lại rất giống.
Hắn chép miệng ngồi dậy, không đùa nữa, đem con trai dỗ một hồi.
Mấy đứa nhỏ cũng không phải thích khóc lắm, có cả hơi ấm của daddy và baba nên cảm giác an toàn được bảo đảm, chẳng mấy chốc lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Stanislav đem chúng trả về nôi, nhìn đồng hồ điện tử trên tay liền nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tiểu Ý, đến giờ uống thuốc rồi."
Ngô Gia Ý cười đến ngây ngốc, chưa phanh lại kịp, mơ hồ gật gật đầu.
Stanislav rót nước ấm lại đưa thuốc cho cậu, xác nhận Ngô Gia Ý tuy nhăn hết cả mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống mới hài lòng.
Sau gáy của thiếu niên vẫn còn bị dán băng lại, chưa thể tháo ra, cậu cũng rất kháng cự nếu ai chạm vào chỗ đó, ngay cả Stanislav lúc ở bệnh viện cũng rất vất vả mỗi khi thay băng gạc, rõ ràng vết mổ đã hồi phục hơn bảy phần nhưng cậu vẫn không ngừng kêu đau mỗi khi chạm đến.
Bác sĩ hỏi đau như thế nào, Ngô Gia Ý liền hít hít mũi, nói giống như có ai đó dùng dao cứa vào vậy.
Đây không phải tại vết thương mà là vấn đề về tâm lý, chỉ có thể tập cho Ngô Gia Ý quen dần. Stanislav khi đùa giỡn cũng tránh cái nơi nhạy cảm đó, chỉ đợi lúc cậu ngủ say mới lén xoa xoa chỗ đó một hồi.
Chính là muốn tạo cảm giác an toàn cho nơi đó, tuyến thể của Ngô Gia Ý mới được nối lại, không chịu được căng thẳng, chỉ có thể để Alpha bạn đời xoa dịu.
Mà chuyện này hắn cũng không có nói cho Ngô Gia Ý biết, chỉ cần cậu lạc quan dưỡng bệnh đã là đủ.
Ngô Gia Ý ăn xong một viên kẹo đỡ đắng miệng, lại mở to mắt nhìn hắn.
"Tin xưng, em muốn đi hái dâu tây ngoài vườn...".
Stanislav gật đầu." Có thể đi xem nhưng không thể hái, bên ngoài còn rất nóng nực, tiểu Ý sẽ lại bị giật."
Ngô Gia Ý bĩu môi, buồn chán đập đập gối, nhỏ giọng lầm bầm." Em đã uống thuốc rồi, trong người cũng khoẻ lắm rồi..."
Hắn thực kiên quyết." Xem thì được, muốn hái thì để tuần sau hái."
Stanislav không dám làm trái lời bác sĩ thêm lần nữa, một lần là quá ám ảnh đối với hắn.
Ngô Gia Ý chỉ ăn cứng không ăn mềm, thấy hắn nghiêm khắc như vậy cũng không dám nài nỉ thêm, chậm rãi bò lại đây, ôm lấy eo hắn.
"Chính nà em chán quá rồi...tin xưng sẽ nại đi nàm...ở nhà chỉ còn có một mình tiểu Ý thôi."
Stanislav ngẩn ra một chút, hơi nhếch môi, cụng trán với cậu.
"Ai nói anh sẽ bỏ em ở nhà một mình?"
"Anh sẽ không bỏ tiểu Ý ở một mình...sẽ bên cạnh em đến lúc em lành bệnh. Tiên sinh sẽ ở đây với em, không có đi đâu hết." Nói đoạn, lại hôn hôn lên mu bàn tay của cậu, rõ ràng nơi đó đã bắt đầu dậy lên mùi đào non quen thuộc.
Hắn ôm Ngô Gia Ý, nói cho cậu nghe suy tính của mình." Đợi tiểu Ý lành bệnh rồi, chúng ta sẽ chuyển nhà. Nơi đó cách công ti rất gần, anh cũng sẽ tranh thủ về nhà thật sớm, khi không có việc quan trọng đều sẽ cùng em ở nhà chơi cả ngày có được không?'
Ngô Gia Ý vui đến ngẩng lên đầu nhỏ. "Thật ạ?"
Stanislav cười cười gật gật đầu.
"Không có gạt bảo bối."
Tiểu Ý so công việc còn quan trọng hơn gấp nghìn lần.
Hắn kiếm tiền đều vì muốn nuôi cậu và bảo bảo. Cậu không vui, tiền kiếm về cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Tranh thủ bảo bối của hắn đang vui, Stanislav thử hỏi.
"Tiểu Ý hết bệnh rồi...chúng ta liền kết hôn có được không?"
Nói đến đây, hắn hồi hộp chịu không nổi mà ngưng lại, cúi đầu nhìn cậu.
Ngô Gia Ý lại như rùa rút đầu, chỉ có thể thấy hai gò má trắng nõn dần nhiễm hồng, vành tai trở nên đỏ rực.
Giọng cậu nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"Tin xưng...không có cho em chửn bị tâm ný chì hết."
Hắn biết mình mình đã thành công rồi, đột nhiên cảm thấy màu sắc xung quanh đều trở nên thành một màu hồng, trái tim không khống chế nổi liền đập thình thịch.
Mỉm cười, lấy ra nhẫn lúc nào cũng thủ sẵn bên mình..đeo vào ngón tay cho cậu.
Ngô Gia Ý ngượng chín cả mặt, hí mắt giơ tay lên xem. Đột nhiên lại kinh hô.
"Cái này...nà cái mà em đã ném đi nè."
Stanislav:"..."
Trí nhớ cũng rất tốt đó.
Ngô Gia Ý cảm thấy áy náy, nhiều hơn là đau lòng cho tiên sinh nhà cậu. Nhịn không được bắt đầu sụt sịt, đưa tay ôm lấy cổ Stanislav, hơi nức nở bên tai hắn.
"Em hư quá...chắc núc đó...tin xưng đã phải buồn nắm."
Stanislav không cảm thấy sao cả, chỉ vỗ vỗ mông cậu dỗ dành.
"Không có, chẳng phải bây giờ tiểu Ý đã đồng ý rồi sao? Anh rất vui..."
"Cảm ơn em, bảo bối."
Cảm ơn em đã chọn ở bên cạnh anh.
Hắn cảm thấy ông trời đối với hắn quả thực rất tốt rồi. Cho hắn gặp tiểu Ý, còn tặng cho hắn thêm ba bảo bảo đáng yêu.
Thứ đẹp đẽ, quý giá nhất trên đời...có lẽ chính là họ.
Khi có thời gian, hắn phải đến thăm mộ của Ngô baba...cảm ơn ông một tiếng...cảm ơn ông đã sinh ra Ngô Gia Ý, để hắn có thể gặp được cậu.
À không, bây giờ thì người đó cũng chính baba của hắn nhỉ?
Đúng vậy, bây giờ bọn họ đã là người một nhà rồi.
Nam nhân nghĩ nghĩ, không đè nén được khoé miệng đang giương lên, trong đồng tử xanh dương chỉ có ảnh ngược của cậu, ngón tay thon dài dừng lại trên vành môi căng hồng, nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Ngô Gia Ý rất ngoan ngoãn hơi há miệng nhỏ, để đầu lưỡi của hắn chậm rãi xâm nhập, bàn tay to lớn nhẹ đỡ lấy gáy sau của cậu.
Đột nhiên, Ngô Gia Ý cảm thấy...
Nơi đó...hình như đã hết đau thật rồi.
....
Hà Duật đi taxi đến trụ sở của Havex để thay mặt Stanislav, ký kết hợp đồng với Inga về chi phí đầu tư nguyên liệu dược phẩm sắp tung ra thị trường.
Mặc dù là người một nhà, nhưng hai chị em làm ăn vẫn rất minh bạch, giấy tờ rõ ràng. Dưới họ còn có mấy chục nghìn nhân viên phải nuôi gia đình, nên không được phép sơ suất, nhất là về dược phẩm, có liên quan đến sức khoẻ con người.
Inga xem hợp đồng một lượt, thấy không có sai sót gì mới bắt đầu đóng dấu.
Khi đưa hợp đồng lại cho hắn, không khỏi quan tâm hỏi vài câu." Thư ký Hà, cậu bị bệnh sao? Nhìn sắc mặt có vẻ không được khoẻ."
Hà Duật chỉ gượng cười, hơi lắc đầu tỏ vẻ mình rất ổn.
"Tôi không sao, chỉ là hơi đau dạ dày một chút...cảm ơn chủ tịch."
Inga thấy hắn từ lúc vào đây đều đưa tay ôm bụng, lén xoa xoa, nhịn không được nhắc nhở.
"Chú ý đến sức khoẻ một chút. Đừng ỷ lại bản thân còn trẻ mà không biết quý trọng thân mình."
Hà Duật gật gật đầu, cảm kích thụ giáo.
Khi hắn trở ra ngoài liền bắt gặp phải thư ký Kim, theo phép xã giao cười cười với cậu.
Thư ký Kim đột nhiên bị mỹ nhan tập kích có chút đỡ không nổi, ngơ ngác giơ giơ tay chào lại.
Đến khi hoàn hồn lại, thì người đã đi xa rồi.
Cậu ta vào phòng đưa cà phê còn nóng cho Inga, vẻ mặt đỏ bừng bừng mà xoắn tới xoắn lui.
"Chủ tịch...cái người đó là ai vậy?"
Inga chậm rãi hớp một ngụm cà phê, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu ta.
"Là thư ký Hà, người tôi nói lúc trưa với cậu là hôm nay sẽ đến ký hợp đồng đó."
Kim Hoài Vĩ ôm hai gò má nóng như đang phát sốt, lồng ngực không ngừng đập bình bịch.
Đẹp trai như vậy sao có thể là thư ký được???
Khí chất đó, cặp chân dài đó...thì phải là CEO hay tổng tài gì đó thì mới đúng.
Rõ ràng là cười xã giao thôi ...lại trông đẹp trai đến vậy... hí hí.
Inga khó hiểu đặt tách cà phê xuống.
"Thư ký Hà...có vấn đề gì sao?"
Thư ký Kim không giấu nổi được vẻ mặt si mê, hít hít mũi, hơi thở gấp nói.
"Có chứ sao không..."
"Ảnh ngon quá !!!." Cậu ta hoàn toàn bị Hà Duật hớp hồn, nhịn không được dậm chân bình bịch.
Inga: ...
Con trai của Kim gia đúng là đứa nào cũng có bệnh, biết thế đã không nhận lời Kim lão gia, cho nó vào đây thực tập.
...
Hà Duật thuê taxi đến chỗ bảo trì xe, xác nhận xe của mình đã được sửa xong mới lấy về. Y trả tiền, vừa mở cửa xe đã bị một trận đau nhói ở bụng dưới ập đến khiến y suýt quỳ xuống tại chỗ.
Nhân viên bảo trì thấy thế liền lại đây hỗ trợ một chút, hỏi thăm y có sao không.
Hà Duật hít thở sâu một hồi, cảm giác đau đớn đó mới biến mất. Có chút xấu hổ nói cảm ơn với người kia rồi lên xe rời khỏi.
Có thời gian liền đến bệnh viện khám thử.
Không biết có bị gì không...đêm qua còn ra cả máu.
Nghĩ đến đây, y càng căm hận Bạch Lâm Sâm hơn.
Đèn đỏ phải dừng lại,y bỗng liếc mắt nhìn thấy gối kê cổ của Bạch Lâm Sâm còn nằm ở ghế xe, nhịn không được đem nó vứt vào thùng rác ven đường.
Lúc này, liền có người gọi đến.
Hà Duật hơi ngưng lại một chút, tay hơi run mà cầm lên điện thoại.
Cầu trời đừng có phải là số của Bạch Lâm Sâm.
Màn hình sáng lên...đúng không phải là hắn, mà là em gái của y.
Hà Duật thở ra một hơi, đeo lên tai nghe. "Cáp Cáp, anh hai nghe đây."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu nữ.
"Lạp Lạp, người phụ nữ kia tìm đến nhà chúng ta đòi gặp mẹ kìa, còn dắt theo đứa nhỏ kia nữa. Thật không biết xấu hổ, anh giải quyết cô ta đi.. đừng có cho mẹ biết, mẹ sẽ sốc mất."
Hà Duật siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, nghiến răng mà nói.
"Anh hai biết rồi, em đừng cho cô ta vào nhà."
Cáp Cáp tức đến phát khóc. " Mẹ mở cửa cho cô ta rồi, còn rất vui mừng ôm cái con bé đó, em tức chết mất."
"Kẻ lừa đảo đó còn chưa có buông tha gia đình chúng ta nữa."
Hà Duật vội trấn an em gái." Em đừng có lo, anh hai sẽ giải quyết chuyện này, trước hết em cứ bình tĩnh, đừng nói gì với mẹ cả."
Cáp Cáp mắng chửi một hồi mới tắt máy.
Hà Duật trầm mặc một hồi.
Nhịn không được phát giận, đập lên vô lăng một phát.
Liêu Giai!
Biết mẹ của y có bệnh tim còn dám đến để trêu chọc bà ấy.
Nếu cô ta đã không biết thân biết phận như vậy...
Đừng hòng y bỏ qua lần này.
Đây là tự cô tìm tới cửa.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.