[Đam Mỹ - H] Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba.
Chương 33: Tìm Thấy Rồi
Người Làm Vườn
11/05/2022
Stanislav bị giam ở Sở theo dõi hai ngày. Cũng không có bị thẩm vấn hay tra khảo gì cả, ngược lại bên trên còn cho người xuống điều trị tin tức tố bị hỗn loạn cho hắn.
Hiện tại Stanislav đang trong trạng thái bạo nộ, mất kiểm soát, bác sĩ điều trị đều phải mang mặt bạ bảo hộ mới có thể đến gần hắn.
Cách một lớp mặt nạ vẫn có thể cảm thấy áp suất thật thấp .
Stanislav đã gần ở ranh giới mất kiểm soát, chỉ thêm chút nữa là đã trở nên điên dại.
Em trai bị giữ lại ở Sở theo dõi của Liên Bang, Inga đã thử liên lạc hỏi thăm tình hình của hắn, mới biết là ba ngày nữa có thể đưa hắn về.
Đúng ba ngày, cô đã chờ sẵn ở cổng Trụ sở, vệ sĩ hai hên đi sát cạnh hắn, cố gắng để ánh nắng không chạm trực tiếp vào Stanislav, hiện tại thì tinh thần của hắn còn khá bất ổn, gặp ánh sáng sẽ phát cuồng.
Inga lấy áo khoác lớn che lại đầu tóc cho em trai, cùng hắn lên xe về nhà cũ.
Bên ngoài, phóng viên muốn chụp ảnh hay phỏng vấn đều bị đoàn người trang bị vũ trang cản lại, vẻ mặt hung hăng của mấy người đó khiến họ không dám tiến thêm nửa bước.
Trên xe, Stanislav cúi đầu, con ngươi vẩn đục, không ngừng lầm bầm.
"Rõ ràng đã cảm nhận được, chỉ còn một chút nữa..."
"Vậy mà...".
...
Vu Chấn mang theo Elizabeth về biệt thự bí mật của Lục Bá Thiên, vừa mở cửa xe ra nó đã nhảy xuống, xem nơi đây như nhà của mình, nhìn ngó khắp nơi.
Gã đang làm việc nên cũng không thể lúc nào cũng theo sát nó mãi được, chỉ dặn dò người làm đừng để nó nhảy nhót lung tung, rơi vỡ đồ đạc.
"Na Na, mày đừng có phá phách nghe chưa?"
Elizabeth:"..."
Không phải Nana. Mà là Elizabeth Ivanov.
Cũng không biết mèo con có nghe hiểu không, gã đã vội vàng đi lên lầu.
Elizabeth híp mắt mèo, từ từ duỗi người, lại men theo hành lang, phóng lên trên trần nhà, thân thể mềm dẻo, uyển chuyển, dễ dàng lách qua được khe hở dẫn đến căn phòng cuối cùng kia.
...
Ngô Gia Ý ngủ hơn mười hai tiếng, cơ thể vẫn không vực lên được tinh thần, mệt mỏi chớp mắt mấy cái mới lấy lại được tiêu cự.
Khi thấy Vu Chấn đeo bao tay lại đây, cậu liền cứng người lại rồi.
Vu Chấn chỉ vừa mới cầm lên kim tiêm, Ngô Gia Ý đã run rẩy kêu.
"Chú ơi...cháu lại phải tiêm nữa à?"
Vu Chấn thấy bộ dáng run bần bật của cậu có chút đáng yêu liền không khỏi bật cười. "Đây là thuốc giảm đau. Cậu không muốn dễ chịu hơn một chút sao?"
Ngô Gia Ý không dám phản kháng, rưng rưng nhìn gã, miệng mếu máo.
"Nhưng tay cháu bây giờ chỗ nào cũng đầy lỗ cả rồi."
"Không tiêm không được sao ạ?"
Vu Chấn nhìn bộ dạng đáng thương của cậu cũng không nỡ, dừng lại một chút giải thích.
"Thuốc lần này không giống như trước, sẽ giúp cậu thấy dễ chịu hơn, cứ tin tôi đi."
Vương Đại Lực lại đây, như thường lệ, dùng tay che mắt Ngô Gia Ý, đợi cậu tiêm xong mới buông ra.
Ngô Gia Ý nằm trên giường như con cá khô, mặc cho ai làm gì thì làm, cậu chỉ lấy mắt ngó một chút rồi buồn bã nhắm mắt lại.
Vu Chấn đo lại nhiệt độ cho cậu, vừa lòng nói.
"Nhiệt độ đã hạ rồi, ngày hôm sau sẽ ổn thôi."
Ngô Gia Ý im lặng một lúc sau lại đột ngột lại mở mắt nhìn . "Tại sao lại phải cắt tuyến thể của cháu?"
Vu Chấn thở dài, mặc dù gã đã phẫu thuật cho nhiều người nhưng Ngô Gia Ý lại là người trẻ nhất, tâm lý thừa nhận cũng sẽ kém hơn người thường, không khỏi nán lại một chút, cười cười.
"Đến ba của cậu, cậu còn không hiểu ông ấy muốn gì, làm sao tôi biết được ông ấy đang nghĩ gì?"
Ngô Gia Ý không ngừng lẩm bẩm.
" Ông ấy mới không phải là ba của cháu."
"Ba của cháu sẽ không làm cháu đau."
Vì cái gì muốn giam cậu lại...rồi lại cắt đi tuyến thể của cậu?
Lại đau lại khó chịu.
Chắc tiên sinh cũng sẽ rất buồn...anh ấy thích hôn lên cổ mình như vậy...
Bảo bảo cũng không còn sữa baba để uống nữa rồi. Từ sau đêm đó, ngực của cậu bắt đầu khô ráo.
Ông chú kia lại vui mừng như điên, không ngừng nói cậu đã được thanh tẩy rồi.
Ngô Gia Ý nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Vương Đại Lực bón cho cậu mới mấy muỗng cháo, cậu đã thấy đầy bụng, mặt mày tái nhợt muốn nôn, nôn xong lại nằm trở lại trên giường, nhìn tên to con kia không ngừng bận rộn vắt khô khăn ấm mang lại đây, lau mặt cho cậu.
Ngô Gia Ý chép miệng, cảm thấy vị giác chát ngắt. Nhìn đôi bàn tay đã lỗ chỗ kim chích, khẽ hỏi.
"Cháu sẽ sống đúng không chú?"
Vu Chấn gật đầu đảm bảo. "Đừng nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, dần dà rồi sẽ không đau nữa."
Người đi rồi, Vương Đại Lực mới nói nhỏ bên tai của Ngô Gia Ý.
" Tên đó không phải là người tốt, cậu đừng có bắt chuyện với hắn."
Ngô Gia Ý không đáp, đem gấu bông Shin chan xoay xoay, ánh mắt lại trống rỗng, không biết thả hồn vào nơi nào.
Tốt hay xấu bây giờ có còn quan trọng sao?
Cậu chỉ muốn được gặp lại tiên sinh mà thôi.
Còn có bảo bảo...
Vương Đại Lực thu thập đồ vật đi ra ngoài cho cậu nghỉ ngơi một chút.
Ngô Gia Ý chợp mắt chưa được lâu, cơ thể bắt đầu lại nóng lên, có chút mơ màng mở mắt, nhìn thấy cái đầu lông trước mặt, không khỏi vui vẻ mỉm cười.
"Trong mơ được gặp lại mày rồi, tốt quá, tiểu Bạch."
Elizabeth:"..."
Không, cưng không có nằm mơ.
Elizabeth sốt ruột kêu meo meo, đem bàn chân dẫm dẫm lên trán Ngô Gia Ý, lại phát hiện nhiệt độ cơ thể của cậu khá cao, liền không khỏi rụt lại.
Người kia đã bắt đầu mê sảng như thường lệ, giơ tay muốn ôm lấy nó, Elizabeth cũng không có tránh, mặc cho cậu vùi đầu vào bụng lông điên cuồng cọ cọ.
"Mơ giống thật quá, hì hì." Chóp mũi thiếu niên ửng đỏ, miệng cười run rẩy, hai mắt lại đỏ lên.
Nếu là thật thì tốt rồi.
Cậu lại thấy một trận buồn bực ở ngực, nhịn không được ho khan.
Elizabeth đứng gần không khỏi chịu trận, lông trên lưng đều bị cậu làm cho bê bết máu.
Nó suýt bị Ngô Gia Ý doạ cho nhảy dựng. Thế nhưng sau khi nôn ra máu đen xong, rõ ràng người đã thoải mái hơn một chút, bắt đầu buồn ngủ, ôm lấy Shin chan, chậm rãi khép hờ mắt.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
"Gia Ý, con lại ho sao?"
Elizabeth hốt hoảng, nhanh chân phóng ra khỏi cửa sổ, chạy như điên ra khỏi biệt thự, tốc độ nhanh như sao xẹt, đôi khi còn tông trúng người đi đường, khiến họ sợ hãi kêu lên.
Cái đống gì mới phóng qua vậy?
Elizabeth lần mò theo tin tức tố như có như không của Stanislav, chân càng đẩy nhanh tốc độ, do tiếp xúc với Alpha SSS từ lúc mới sinh nên trí não, lẫn thể chất của nó đều vượt trội hơn những con mèo bình thường.
Nó có thể nhớ rõ đoạn đường mà Vu Chấn đưa nó đi chính xác là ở đâu.
Tiện dân.
Bổn công trúa tìm được người rồi!
....
Viên đạn xuyên qua bàn chân khiến Lục Thiên Hạo phải băng bó, dùng nạng di chuyển.
Hắn nhìn nhìn Bùi Túc đang đỡ cha mẹ mình lên xe, đột nhiên kéo tay y, lôi qua một góc.
Bùi Túc nhíu mày, nhìn nam nhân cao bằng mình, cũng không có cái gì nổi trội hơn mình nhưng lại là Alpha A cấp, liền không khỏi khó chịu.
"Các người đã có được Gia Ý, còn muốn gì ở chúng tôi nữa."
Lục Thiên Hạo ra hiệu cho Bùi Túc im lặng, khẽ nói bên tai y.
"Một lát nữa cha tôi sẽ rời đi, cậu đợi một chút...sau đó liền lén mang tiểu Ý giao cho Stanislav."
Bùi Túc như không thể tin được nhìn hắn một hồi, nội tâm đấu tranh dữ dội.
Tại sao ai cũng tác thành cho Ngô Gia Ý và cái tên đó?
Chỉ bởi vì thứ quyền lực mà hắn có trong tay hay sao?
Alpha SSS, nghe thật oách.
Y nắm chặt tay, hung hăng cắn chặt hàm răng, nhìn bóng lưng khập khiễng của Lục Thiên Hạo, quả quyết xoay người lên xe.
Bùi mẫu chỉ vừa mới tỉnh lại, mệt nhọc hỏi y.
"Tiểu Ý đâu, tiểu Ý... không đi cùng chúng ta hay sao?"
Bùi Túc thắt dây an toàn, không mặn không nhạt đáp." Cậu ấy sẽ đi sau."
Nói đoạn, lại lái xe đi mất.
...
Elizabeth chạy một mạch về tới nhà, máu trên lông đã khô cứng, trông vừa đáng sợ vừa dơ dáy.
Nó bước nhẹ vào phòng tối, đến gần cái bọc chăn lớn dưới sàn, liên tục kêu meo meo.
Giờ này còn trùm chăn.
Ngốc bảo bảo sắp ho đến hỏng người luôn rồi kìa!!!
Kêu một hồi vẫn không có hiệu quả, nó sốt ruột chui vào trong chăn, mắt xanh đối mắt xanh, gầm gừ.
Stanislav trốn trong chăn đã sớm hồi phục lại sức khoẻ, chỉ là tâm lý có chút khác thường.
Thấy con gái lại đây, hắn như hơi bừng tỉnh, nhẹ giọng mỉm cười." Là bảo bối sao?"
"Bảo bối biết ba đang buồn nên đến an ủi...có phải không?"
Elizabeth:"..."
Không. Mau đứng dậy đem Ngốc bảo bảo mang về đây đi.
Nó sốt ruột phóng vào lòng của Stanislav, điên cuồng đưa đám lông bê bết đó cho hắn xem.
Nhìn. Nhìn cho kĩ vào.
Đây là máu của Ngốc bảo bảo đó!!!
Hắn hơi sững người lại, khứu giác nhạy bén như cảm nhận được gì đó, đồng tử xanh dương bỗng co rút kịch liệt. Stanislav kéo nhanh ra chăn, để lộ đầu tóc trắng như tuyết, hai mắt tràn đầy tơ máu có chút đáng sợ.
Thấy lông mèo bê bết máu tươi, ánh mắt liền hiện lên chút thị huyết điên cuồng. Ngón tay run rẩy giơ ra, cạy lấy tia máu đã bị hong khô.
Là tiểu Ý.
Là máu của bảo bối của hắn.
...
Thiết bị phòng vệ được gắn xung quanh biệt thự đột ngột đồng loạt kêu lên khiến mấy người đứng canh gác dựng thẳng sống lưng, không khỏi phân nhau đi xem xét.
Có chuyện gì đây?
Lại tự trấn an lẫn nhau:" chắc là con chó, con mèo nào đó đi lỡ vùng đó thôi. Cũng không phải là lần đầu bị như vậy."
Một người đứng xem camera, đang ngáp ngắn ngáp dài bỗng trợn to mắt, kinh sợ kêu lên.
"Xong rồi."
Vừa dứt lời, toàn bộ thiết bị đều đồng loạt phát nổ, camera cũng bị mất đi tín hiệu, màn hình bắt đầu bị nhiễu sóng.
"Là có người, tôi mới vừa thấy hắn đứng đó ....nhìn thẳng vào camera."
Vệ sĩ hai mắt nhìn nhau, bên tai còn vang lên tiếng chuông báo động, sắc mặt dần trở nên trầm trọng, mau chóng phân nhau, đi xuống khu vực đó kiểm tra.
...
Stanislav ngước nhìn tầng lầu cao cao, con ngươi xanh dương khẽ chuyển động không biết đang nhìn cái gì. Hắn thả tay ra, Đầu trọc vô lực trượt xuống đất, cả cơ thể không còn cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chậm rãi tiến vào trong...
Nhiều người đã nhận thấy được động tĩnh, nhanh chân xuống đây, đem đại sảnh bao vây, còn dùng súng nhắm vào hắn.
Người kia lại không mảy may chớp mắt, cũng không hề bị doạ sợ, trong đầu có hai suy nghĩ:
Cứu hoặc Giết.
Vệ sĩ hai bên biết thân phận của hắn không tầm thường nên không dám vọng động, liền lén báo lại cho Lục Bá Thiên, thấy Stanislav không có ý rời đi, bắt đắc dĩ cũng phải ra tay.
...
Lục Bá Thiên vừa chợp mắt một chút trên ghế đã bị ác mộng doạ cho tỉnh giấc.
Trong mơ, Ngô Hải Xuyên không ngừng đuổi theo ông ta, trên tay là cây kéo thật lớn, vừa đuổi vừa cười nói.
"Thằng ch*, tao sẽ cắt cái chân giữa của mày."
Ông ta cứ chạy, luôn miệng giải thích cho Ngô Hải Xuyên nhưng y không có nghe, cuối cùng lại tóm được thật, Lục Bá Thiên trong mơ lại không cử động được, cứ trơ mắt nhìn bảo bối của ông, cắt đi mất ****.
Lão sợ đến mở choàng hai mắt, trống ngực đập thình thịch, mồ hôi tuôn như suối, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, không khỏi lo sợ sờ sờ đáy quần rồi mới nhẹ nhõm thở ra một tiếng.
Giấc mơ kỳ quái.
Đúng lúc này, có người gọi đến. Lục Bá Thiên vừa mới bị doạ, không vui nhấc máy, giọng điệu hậm hực. "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia khá hốt hoảng, gấp gáp không kịp nói. " Lão gia, cái người kia đã tìm đến đây rồi...chúng tôi khống chế không được..."
Chưa kịp dứt lời, Lục Bá Thiên liền nghe một tiếng hét thê thảm, có âm thanh của đồ vật rơi vỡ, tiếng đau đớn rên rỉ...vô cùng tạp nham và hỗn loạn.
Trong phút chốc, lão cảm thấy huyết mạch như muốn đông lại, giở ra ngăn kéo, chộp lấy khẩu súng liền bước ra khỏi phòng.
Không được.
Không được.
....
"Nana?".
"Na na, mày ở đâu rồi?". Vu Chấn đem cây xúc xích đã bóc vỏ đi vòng quanh, thử tìm Elizabeth nhưng không được.
Gã chui nhìn xuống dưới gầm tủ, thử đung đưa cây xúc xích dụ hoặc.
"Na na, mày không thích hả?"
Không có. Nó đi rồi.
Cứ nghĩ là sẽ cho tiểu Lan một bất ngờ...
Vu Chấn thất vọng, nuối tiếc bò dậy. Vừa ngẩng đầu đã thấy một nam nhân cao lớn, anh tuấn đứng đối diện, ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi không chứa chút nhân khí, gò má còn dính máu.
Stanislav chỉ chỉ áo của gã." Máu.".
Vu Chấn không hiểu ra sao, nhìn lại áo của mình.
À...
Chắc là của con trai Lục đổng vô tình dính lên thôi.
Vu Chấn đứng dậy, phủi phủi đầu gối cười cười." Không phải của tôi đâu, cảm ơn cậu."
Là vệ sĩ mới của Lục đổng?
Bộ dạng cũng quá cao lớn rồi...
Chưa bước được một bước, hai chân gã đã rời khỏi mặt đất, gáy cổ bị người nhấc lên như con gà trống bại trận, cổ bị siết chặt khiến cho gã mở to hai mắt, hộc ra đầu lưỡi.
Stanislav đưa mũi lại gần, đáy mắt u ám như tìm được ánh sáng.
"Đúng là của em ấy rồi."
...
Hắn lên đến tầng ba, mở cửa hết từng phòng, phòng nào bị khoá liền dùng chân đạp.
Chẳng mấy chốc, xung quanh đã bị hắn quậy thành một mớ hỗn độn, hắn như một cỗ máy phá hoại, người đến thì đánh, cửa chắn thì đạp.
Trên cổ là thiết bị theo dõi không ngừng nhấp nháy sán, báo hiệu tin tức tố sắp vượt qua quá mức quy định.
Hắn vẫn không để tâm, đẩy ra cánh cửa của căn phòng cuối cùng.
Chậm rãi đập vào mắt hắn đầu tiên chính là hình dáng quen thuộc, lặng lẽ nằm trên giường, buồn chán giơ tay nhỏ, đùa nghịch với dây kim.
Trong thoáng chốc, thời gian như ngưng lại, như chỉ có mình thiếu niên trên giường có thể cử động.
Ngô Gia Ý lại phát sốt, đầu óc mơ hồ, có chút phân không rõ đâu là thực đâu là ảo. Đột nhiên thấy Stanislav xuất hiện trước mặt mình, liền có chút ngẩn ngơ...
Sau đó, lại vô tâm vô phổi cười hì hì.
"...Quào...em lại nằm mơ thấy tiên sinh rồi...tiên sinh đến thăm em rồi cứ lại bỏ đi thôi..."
Ngô Gia Ý khó khăn hít thở, thanh âm run rẩy, yếu ớt như thú non bị thương, còn sót lại một chút ngoan cường khi hấp hối.
"Em đã cố lắm rồi...nhưng cái này đau quá đi. Em sắp chịu không nổi..."
"Em bỏ cuộc rồi... Tiên sinh có giận em không?"
Rồi đột nhiên, cậu lại bật khóc nức nở, hai tay ghim kim, dây nhợ chằng chịt, đưa ra như muốn nếu kéo ảo ảnh, sợ nó biến mất.
"Tiên sinh là thật có được không?"
"Tỉnh dậy rồi lại không thấy anh...em sợ lắm...cũng không muốn thức giấc nữa...chỉ muốn ngủ thôi."
Stanislav đã sớm chết lặng khi thấy Ngô Gia Ý xuất hiện trước mắt hắn.
Dường như toàn bộ khả năng biểu đạt ngôn ngữ, hay biểu cảm đều biến mất, hắn cảm thấy mình không còn cảm nhận được gì ngoài hai chữ hận và khổ.
Bảo bối của hắn.
Một câu cũng không nỡ nặng lời với cậu, nay lại bị bắt giam ở một nơi hắn không hề hay biết, chịu đủ tra tấn.
Đến nỗi loại tra tấn đó là gì mà có thể khiến một người từ hoạt bát khoẻ mạnh, đến chỉ nằm một chỗ trên giường, cơ thể gầy gò, hô hấp còn phải nhờ máy trợ khí...
Hắn không muốn biết. Càng không dám biết.
Cơ thể hắn cứng đờ, hô hấp như bị người ngăn chặn, cả người như bị phong ấn, không thể cử động.
Cho đến khi người kia oà khóc.
Khóc đến lồng ngực hắn đều quặn đau, thần kinh thống khổ như bị xé rách.
Stanislav hồi hồn, bước lại đây, rút ra dây truyền dịch, đem người cẩn thận ôm lên, động tác thực chậm rãi, cẩn thận, sợ đem người làm vỡ nát.
Ngô Gia Ý được hắn ôm lên có cảm giác không chân thực, kinh ngạc đến ngưng khóc, lại đưa bàn tay nhỏ bị tiêm đến lỗ chỗ lên sờ sờ gò má của hắn.
"Mơ giống thật quá rồi."
Còn cảm nhận được độ ấm luôn này.
Stanislav hơi mỉm cười, con ngươi đã sớm vẩn đục nay lại bị nước mắt rửa sạch, lộ ra chút nhân khí. "Không phải mơ, là thật...anh đến đón em về."
Ngô Gia Ý ngẩn ra một lúc, sau đó lồng ngực lại liên tục phập phồng, hơi thở gấp gáp, nhịn không được gục đầu trên vai hắn nức nở.
"Là thật...là thật."
"Tiên sinh đến rồi...anh đến rồi."
Stanislav hít sâu một hơi, cảm xúc đến quá mãnh liệt khiến ngay cả hắn cũng không chịu nổi, như điên rồi liên tục lẩm bẩm bên tai cậu.
"Tiên sinh đưa em về nhà, chúng ta về nhà, tiểu Ý không cần khóc nữa, không cần khóc nữa."
Ngô Gia Ý không có nghe hắn, như bị dồn nén mấy ngày nay, trong phút chốc không cách nào dừng lại được.
Cả người gầy đi, không còn chút sức lực, lại ngoan cường, loạng choạng giơ lên cái đầu nhỏ, lung tung hôn lên má hắn như sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa. "Chúng ta về nhà, về nhà với bảo bảo...,"
Trên má hắn ướt nhẹp, không phân rõ đâu là nước mắt của hắn, đâu là nước mắt của cậu.
"Ừ, chúng ta về nhà thôi." Lại theo bản năng sờ sờ đầu tóc của cậu, bất quá lại vô tình chạm trúng băng gạc, người kia lại ăn đau mà nức nở kêu lên.
"Đừng động chỗ đó...tiểu ý đau quá..tiên sinh."
Ngay lập tức, hắn ngưng lại hô hấp, trái tim căng chặt." Đau ở đây à?"
Ngô Gia Ý không thể gật đầu, khóc đến đầu óc mơ màng, nói chuyện không nổi nữa rồi nhưng vẫn muốn cáo trạng.
"Ô ô...là ở cổ...bọn họ cứ cắt cắt...rồi lại tiêm cho em...em đau lắm."
"Rõ ràng là tiểu Ý không biết bọn họ...cũng không có làm hại bọn họ."
"Ngày nào cũng như vậy...tay em sưng hết cả rồi."
"Nhưng là...tiên sinh không có đến...em đã rất sợ...sợ tiên sinh không tìm em nữa."
Stanislav như con rối gỗ, ngây ngốc ôm cậu, trong lòng đã đau đến không còn tri giác, luôn miệng nói." Xin lỗi, xin lỗi tiểu Ý."
Sẽ không có lần sau.
Sẽ bảo vệ em thật tốt.
Ngô Gia Ý khóc đủ, đã bắt đầu thấm mệt, vì tháo ra máy trợ khí nên hô hấp đứt quãng, khẽ nấc lên từng từ. "Tiên sinh...tiểu Ý mệt quá...em muốn ngủ, anh đưa em về nhà ha..."
Stanislav chậm rãi quay đầu, hôn nhẹ lên đầu tóc hơi mướt mồ hôi của cậu. "Bảo bối cứ ngủ đi, khi thức dậy rồi, chúng ta sẽ về đến nhà thôi."
Ngô Gia Ý hơi mê man, khẽ rầm rì trên lưng hắn: "Dạ...về nhà thôi."
...
Lục Bá Thiên trở về biệt thự thì đã quá muộn, thuộc hạ đã bị đánh cho la liệt nằm khắp nơi, máu tươi, tin tức tố hỗn loạn khiến ông ta buồn nôn.
Bất chợt, hai mắt ông ta mở to, thần kinh căng chặt, giơ lên súng, nhắm vào Stanislav đang ôm người đi ra, gầm lên giận dữ.
"Bỏ nó xuống."
Stanislav thấy bộ dạng phát cuồng của Lục Bá Thiên liền khẽ mỉm cười, con ngươi xanh dương hiện lên vài tia sáng kì dị.
Hắn đưa ngón trỏ ra trước miệng làm động tác "im lặng."
"Em ấy chỉ vừa mới chợp mắt một lát thôi, đừng có đánh thức."
Hiển nhiên là lão càng bị bộ dáng thân mật của hai người chọc cho nổi điên.
Tên khốn đó muốn cướp đi con trai ông.
Giống như tiện nhân kia cố tình bày mưu kế bẩn thỉu, khiến Hải Xuyên rời xa ông.
Đáng chết.
Bọn chúng đều đáng chết.
Lục Bá Thiên nhịn không nổi bóp cò.
Tiếng súng lại nổ vang.
...
Kẻ gục xuống lại là ông ta.
Stanislav nhìn người đàn ông trước mặt từ từ ngã quỵ xuống không khỏi thống khoái nhếch môi, chậm rãi hạ súng xuống.
Chậm chạp như thế cũng muốn đi giết người sao?
Lục Bá Thiên ôm ngực bị thủng một lỗ, không ngừng chảy ra máu, điên cuồng bò theo Stanislav, run rẩy ôm lại chân của hắn.
"Đừng đi."
"Đừng có đi."
"Trả con trai cho tôi...trả cho tôi."
Hắn cũng không quay đầu lại,rút chân ra lại ngoan tuyệt đá vào vết thương của lão một cú khiến lão phun ra chút nước bọt có dính máu.
Nữ hầu run rẩy nấp dưới gầm bàn, thấy cảnh tượng kinh khủng, bạo lực trước mắt, nhịn không được khóc lớn.
"Giết người rồi. Giết người rồi."
Stanislav ôn hoà nhìn cô, chậm rãi sửa lời.
"Tôi không có giết người."
"Tôi chỉ vừa mới...giết chết một con súc sinh mà thôi."
_________
LBT vẫn còn chưa trả giá xong...chưa die được.
Hiện tại Stanislav đang trong trạng thái bạo nộ, mất kiểm soát, bác sĩ điều trị đều phải mang mặt bạ bảo hộ mới có thể đến gần hắn.
Cách một lớp mặt nạ vẫn có thể cảm thấy áp suất thật thấp .
Stanislav đã gần ở ranh giới mất kiểm soát, chỉ thêm chút nữa là đã trở nên điên dại.
Em trai bị giữ lại ở Sở theo dõi của Liên Bang, Inga đã thử liên lạc hỏi thăm tình hình của hắn, mới biết là ba ngày nữa có thể đưa hắn về.
Đúng ba ngày, cô đã chờ sẵn ở cổng Trụ sở, vệ sĩ hai hên đi sát cạnh hắn, cố gắng để ánh nắng không chạm trực tiếp vào Stanislav, hiện tại thì tinh thần của hắn còn khá bất ổn, gặp ánh sáng sẽ phát cuồng.
Inga lấy áo khoác lớn che lại đầu tóc cho em trai, cùng hắn lên xe về nhà cũ.
Bên ngoài, phóng viên muốn chụp ảnh hay phỏng vấn đều bị đoàn người trang bị vũ trang cản lại, vẻ mặt hung hăng của mấy người đó khiến họ không dám tiến thêm nửa bước.
Trên xe, Stanislav cúi đầu, con ngươi vẩn đục, không ngừng lầm bầm.
"Rõ ràng đã cảm nhận được, chỉ còn một chút nữa..."
"Vậy mà...".
...
Vu Chấn mang theo Elizabeth về biệt thự bí mật của Lục Bá Thiên, vừa mở cửa xe ra nó đã nhảy xuống, xem nơi đây như nhà của mình, nhìn ngó khắp nơi.
Gã đang làm việc nên cũng không thể lúc nào cũng theo sát nó mãi được, chỉ dặn dò người làm đừng để nó nhảy nhót lung tung, rơi vỡ đồ đạc.
"Na Na, mày đừng có phá phách nghe chưa?"
Elizabeth:"..."
Không phải Nana. Mà là Elizabeth Ivanov.
Cũng không biết mèo con có nghe hiểu không, gã đã vội vàng đi lên lầu.
Elizabeth híp mắt mèo, từ từ duỗi người, lại men theo hành lang, phóng lên trên trần nhà, thân thể mềm dẻo, uyển chuyển, dễ dàng lách qua được khe hở dẫn đến căn phòng cuối cùng kia.
...
Ngô Gia Ý ngủ hơn mười hai tiếng, cơ thể vẫn không vực lên được tinh thần, mệt mỏi chớp mắt mấy cái mới lấy lại được tiêu cự.
Khi thấy Vu Chấn đeo bao tay lại đây, cậu liền cứng người lại rồi.
Vu Chấn chỉ vừa mới cầm lên kim tiêm, Ngô Gia Ý đã run rẩy kêu.
"Chú ơi...cháu lại phải tiêm nữa à?"
Vu Chấn thấy bộ dáng run bần bật của cậu có chút đáng yêu liền không khỏi bật cười. "Đây là thuốc giảm đau. Cậu không muốn dễ chịu hơn một chút sao?"
Ngô Gia Ý không dám phản kháng, rưng rưng nhìn gã, miệng mếu máo.
"Nhưng tay cháu bây giờ chỗ nào cũng đầy lỗ cả rồi."
"Không tiêm không được sao ạ?"
Vu Chấn nhìn bộ dạng đáng thương của cậu cũng không nỡ, dừng lại một chút giải thích.
"Thuốc lần này không giống như trước, sẽ giúp cậu thấy dễ chịu hơn, cứ tin tôi đi."
Vương Đại Lực lại đây, như thường lệ, dùng tay che mắt Ngô Gia Ý, đợi cậu tiêm xong mới buông ra.
Ngô Gia Ý nằm trên giường như con cá khô, mặc cho ai làm gì thì làm, cậu chỉ lấy mắt ngó một chút rồi buồn bã nhắm mắt lại.
Vu Chấn đo lại nhiệt độ cho cậu, vừa lòng nói.
"Nhiệt độ đã hạ rồi, ngày hôm sau sẽ ổn thôi."
Ngô Gia Ý im lặng một lúc sau lại đột ngột lại mở mắt nhìn . "Tại sao lại phải cắt tuyến thể của cháu?"
Vu Chấn thở dài, mặc dù gã đã phẫu thuật cho nhiều người nhưng Ngô Gia Ý lại là người trẻ nhất, tâm lý thừa nhận cũng sẽ kém hơn người thường, không khỏi nán lại một chút, cười cười.
"Đến ba của cậu, cậu còn không hiểu ông ấy muốn gì, làm sao tôi biết được ông ấy đang nghĩ gì?"
Ngô Gia Ý không ngừng lẩm bẩm.
" Ông ấy mới không phải là ba của cháu."
"Ba của cháu sẽ không làm cháu đau."
Vì cái gì muốn giam cậu lại...rồi lại cắt đi tuyến thể của cậu?
Lại đau lại khó chịu.
Chắc tiên sinh cũng sẽ rất buồn...anh ấy thích hôn lên cổ mình như vậy...
Bảo bảo cũng không còn sữa baba để uống nữa rồi. Từ sau đêm đó, ngực của cậu bắt đầu khô ráo.
Ông chú kia lại vui mừng như điên, không ngừng nói cậu đã được thanh tẩy rồi.
Ngô Gia Ý nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Vương Đại Lực bón cho cậu mới mấy muỗng cháo, cậu đã thấy đầy bụng, mặt mày tái nhợt muốn nôn, nôn xong lại nằm trở lại trên giường, nhìn tên to con kia không ngừng bận rộn vắt khô khăn ấm mang lại đây, lau mặt cho cậu.
Ngô Gia Ý chép miệng, cảm thấy vị giác chát ngắt. Nhìn đôi bàn tay đã lỗ chỗ kim chích, khẽ hỏi.
"Cháu sẽ sống đúng không chú?"
Vu Chấn gật đầu đảm bảo. "Đừng nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, dần dà rồi sẽ không đau nữa."
Người đi rồi, Vương Đại Lực mới nói nhỏ bên tai của Ngô Gia Ý.
" Tên đó không phải là người tốt, cậu đừng có bắt chuyện với hắn."
Ngô Gia Ý không đáp, đem gấu bông Shin chan xoay xoay, ánh mắt lại trống rỗng, không biết thả hồn vào nơi nào.
Tốt hay xấu bây giờ có còn quan trọng sao?
Cậu chỉ muốn được gặp lại tiên sinh mà thôi.
Còn có bảo bảo...
Vương Đại Lực thu thập đồ vật đi ra ngoài cho cậu nghỉ ngơi một chút.
Ngô Gia Ý chợp mắt chưa được lâu, cơ thể bắt đầu lại nóng lên, có chút mơ màng mở mắt, nhìn thấy cái đầu lông trước mặt, không khỏi vui vẻ mỉm cười.
"Trong mơ được gặp lại mày rồi, tốt quá, tiểu Bạch."
Elizabeth:"..."
Không, cưng không có nằm mơ.
Elizabeth sốt ruột kêu meo meo, đem bàn chân dẫm dẫm lên trán Ngô Gia Ý, lại phát hiện nhiệt độ cơ thể của cậu khá cao, liền không khỏi rụt lại.
Người kia đã bắt đầu mê sảng như thường lệ, giơ tay muốn ôm lấy nó, Elizabeth cũng không có tránh, mặc cho cậu vùi đầu vào bụng lông điên cuồng cọ cọ.
"Mơ giống thật quá, hì hì." Chóp mũi thiếu niên ửng đỏ, miệng cười run rẩy, hai mắt lại đỏ lên.
Nếu là thật thì tốt rồi.
Cậu lại thấy một trận buồn bực ở ngực, nhịn không được ho khan.
Elizabeth đứng gần không khỏi chịu trận, lông trên lưng đều bị cậu làm cho bê bết máu.
Nó suýt bị Ngô Gia Ý doạ cho nhảy dựng. Thế nhưng sau khi nôn ra máu đen xong, rõ ràng người đã thoải mái hơn một chút, bắt đầu buồn ngủ, ôm lấy Shin chan, chậm rãi khép hờ mắt.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
"Gia Ý, con lại ho sao?"
Elizabeth hốt hoảng, nhanh chân phóng ra khỏi cửa sổ, chạy như điên ra khỏi biệt thự, tốc độ nhanh như sao xẹt, đôi khi còn tông trúng người đi đường, khiến họ sợ hãi kêu lên.
Cái đống gì mới phóng qua vậy?
Elizabeth lần mò theo tin tức tố như có như không của Stanislav, chân càng đẩy nhanh tốc độ, do tiếp xúc với Alpha SSS từ lúc mới sinh nên trí não, lẫn thể chất của nó đều vượt trội hơn những con mèo bình thường.
Nó có thể nhớ rõ đoạn đường mà Vu Chấn đưa nó đi chính xác là ở đâu.
Tiện dân.
Bổn công trúa tìm được người rồi!
....
Viên đạn xuyên qua bàn chân khiến Lục Thiên Hạo phải băng bó, dùng nạng di chuyển.
Hắn nhìn nhìn Bùi Túc đang đỡ cha mẹ mình lên xe, đột nhiên kéo tay y, lôi qua một góc.
Bùi Túc nhíu mày, nhìn nam nhân cao bằng mình, cũng không có cái gì nổi trội hơn mình nhưng lại là Alpha A cấp, liền không khỏi khó chịu.
"Các người đã có được Gia Ý, còn muốn gì ở chúng tôi nữa."
Lục Thiên Hạo ra hiệu cho Bùi Túc im lặng, khẽ nói bên tai y.
"Một lát nữa cha tôi sẽ rời đi, cậu đợi một chút...sau đó liền lén mang tiểu Ý giao cho Stanislav."
Bùi Túc như không thể tin được nhìn hắn một hồi, nội tâm đấu tranh dữ dội.
Tại sao ai cũng tác thành cho Ngô Gia Ý và cái tên đó?
Chỉ bởi vì thứ quyền lực mà hắn có trong tay hay sao?
Alpha SSS, nghe thật oách.
Y nắm chặt tay, hung hăng cắn chặt hàm răng, nhìn bóng lưng khập khiễng của Lục Thiên Hạo, quả quyết xoay người lên xe.
Bùi mẫu chỉ vừa mới tỉnh lại, mệt nhọc hỏi y.
"Tiểu Ý đâu, tiểu Ý... không đi cùng chúng ta hay sao?"
Bùi Túc thắt dây an toàn, không mặn không nhạt đáp." Cậu ấy sẽ đi sau."
Nói đoạn, lại lái xe đi mất.
...
Elizabeth chạy một mạch về tới nhà, máu trên lông đã khô cứng, trông vừa đáng sợ vừa dơ dáy.
Nó bước nhẹ vào phòng tối, đến gần cái bọc chăn lớn dưới sàn, liên tục kêu meo meo.
Giờ này còn trùm chăn.
Ngốc bảo bảo sắp ho đến hỏng người luôn rồi kìa!!!
Kêu một hồi vẫn không có hiệu quả, nó sốt ruột chui vào trong chăn, mắt xanh đối mắt xanh, gầm gừ.
Stanislav trốn trong chăn đã sớm hồi phục lại sức khoẻ, chỉ là tâm lý có chút khác thường.
Thấy con gái lại đây, hắn như hơi bừng tỉnh, nhẹ giọng mỉm cười." Là bảo bối sao?"
"Bảo bối biết ba đang buồn nên đến an ủi...có phải không?"
Elizabeth:"..."
Không. Mau đứng dậy đem Ngốc bảo bảo mang về đây đi.
Nó sốt ruột phóng vào lòng của Stanislav, điên cuồng đưa đám lông bê bết đó cho hắn xem.
Nhìn. Nhìn cho kĩ vào.
Đây là máu của Ngốc bảo bảo đó!!!
Hắn hơi sững người lại, khứu giác nhạy bén như cảm nhận được gì đó, đồng tử xanh dương bỗng co rút kịch liệt. Stanislav kéo nhanh ra chăn, để lộ đầu tóc trắng như tuyết, hai mắt tràn đầy tơ máu có chút đáng sợ.
Thấy lông mèo bê bết máu tươi, ánh mắt liền hiện lên chút thị huyết điên cuồng. Ngón tay run rẩy giơ ra, cạy lấy tia máu đã bị hong khô.
Là tiểu Ý.
Là máu của bảo bối của hắn.
...
Thiết bị phòng vệ được gắn xung quanh biệt thự đột ngột đồng loạt kêu lên khiến mấy người đứng canh gác dựng thẳng sống lưng, không khỏi phân nhau đi xem xét.
Có chuyện gì đây?
Lại tự trấn an lẫn nhau:" chắc là con chó, con mèo nào đó đi lỡ vùng đó thôi. Cũng không phải là lần đầu bị như vậy."
Một người đứng xem camera, đang ngáp ngắn ngáp dài bỗng trợn to mắt, kinh sợ kêu lên.
"Xong rồi."
Vừa dứt lời, toàn bộ thiết bị đều đồng loạt phát nổ, camera cũng bị mất đi tín hiệu, màn hình bắt đầu bị nhiễu sóng.
"Là có người, tôi mới vừa thấy hắn đứng đó ....nhìn thẳng vào camera."
Vệ sĩ hai mắt nhìn nhau, bên tai còn vang lên tiếng chuông báo động, sắc mặt dần trở nên trầm trọng, mau chóng phân nhau, đi xuống khu vực đó kiểm tra.
...
Stanislav ngước nhìn tầng lầu cao cao, con ngươi xanh dương khẽ chuyển động không biết đang nhìn cái gì. Hắn thả tay ra, Đầu trọc vô lực trượt xuống đất, cả cơ thể không còn cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chậm rãi tiến vào trong...
Nhiều người đã nhận thấy được động tĩnh, nhanh chân xuống đây, đem đại sảnh bao vây, còn dùng súng nhắm vào hắn.
Người kia lại không mảy may chớp mắt, cũng không hề bị doạ sợ, trong đầu có hai suy nghĩ:
Cứu hoặc Giết.
Vệ sĩ hai bên biết thân phận của hắn không tầm thường nên không dám vọng động, liền lén báo lại cho Lục Bá Thiên, thấy Stanislav không có ý rời đi, bắt đắc dĩ cũng phải ra tay.
...
Lục Bá Thiên vừa chợp mắt một chút trên ghế đã bị ác mộng doạ cho tỉnh giấc.
Trong mơ, Ngô Hải Xuyên không ngừng đuổi theo ông ta, trên tay là cây kéo thật lớn, vừa đuổi vừa cười nói.
"Thằng ch*, tao sẽ cắt cái chân giữa của mày."
Ông ta cứ chạy, luôn miệng giải thích cho Ngô Hải Xuyên nhưng y không có nghe, cuối cùng lại tóm được thật, Lục Bá Thiên trong mơ lại không cử động được, cứ trơ mắt nhìn bảo bối của ông, cắt đi mất ****.
Lão sợ đến mở choàng hai mắt, trống ngực đập thình thịch, mồ hôi tuôn như suối, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, không khỏi lo sợ sờ sờ đáy quần rồi mới nhẹ nhõm thở ra một tiếng.
Giấc mơ kỳ quái.
Đúng lúc này, có người gọi đến. Lục Bá Thiên vừa mới bị doạ, không vui nhấc máy, giọng điệu hậm hực. "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia khá hốt hoảng, gấp gáp không kịp nói. " Lão gia, cái người kia đã tìm đến đây rồi...chúng tôi khống chế không được..."
Chưa kịp dứt lời, Lục Bá Thiên liền nghe một tiếng hét thê thảm, có âm thanh của đồ vật rơi vỡ, tiếng đau đớn rên rỉ...vô cùng tạp nham và hỗn loạn.
Trong phút chốc, lão cảm thấy huyết mạch như muốn đông lại, giở ra ngăn kéo, chộp lấy khẩu súng liền bước ra khỏi phòng.
Không được.
Không được.
....
"Nana?".
"Na na, mày ở đâu rồi?". Vu Chấn đem cây xúc xích đã bóc vỏ đi vòng quanh, thử tìm Elizabeth nhưng không được.
Gã chui nhìn xuống dưới gầm tủ, thử đung đưa cây xúc xích dụ hoặc.
"Na na, mày không thích hả?"
Không có. Nó đi rồi.
Cứ nghĩ là sẽ cho tiểu Lan một bất ngờ...
Vu Chấn thất vọng, nuối tiếc bò dậy. Vừa ngẩng đầu đã thấy một nam nhân cao lớn, anh tuấn đứng đối diện, ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi không chứa chút nhân khí, gò má còn dính máu.
Stanislav chỉ chỉ áo của gã." Máu.".
Vu Chấn không hiểu ra sao, nhìn lại áo của mình.
À...
Chắc là của con trai Lục đổng vô tình dính lên thôi.
Vu Chấn đứng dậy, phủi phủi đầu gối cười cười." Không phải của tôi đâu, cảm ơn cậu."
Là vệ sĩ mới của Lục đổng?
Bộ dạng cũng quá cao lớn rồi...
Chưa bước được một bước, hai chân gã đã rời khỏi mặt đất, gáy cổ bị người nhấc lên như con gà trống bại trận, cổ bị siết chặt khiến cho gã mở to hai mắt, hộc ra đầu lưỡi.
Stanislav đưa mũi lại gần, đáy mắt u ám như tìm được ánh sáng.
"Đúng là của em ấy rồi."
...
Hắn lên đến tầng ba, mở cửa hết từng phòng, phòng nào bị khoá liền dùng chân đạp.
Chẳng mấy chốc, xung quanh đã bị hắn quậy thành một mớ hỗn độn, hắn như một cỗ máy phá hoại, người đến thì đánh, cửa chắn thì đạp.
Trên cổ là thiết bị theo dõi không ngừng nhấp nháy sán, báo hiệu tin tức tố sắp vượt qua quá mức quy định.
Hắn vẫn không để tâm, đẩy ra cánh cửa của căn phòng cuối cùng.
Chậm rãi đập vào mắt hắn đầu tiên chính là hình dáng quen thuộc, lặng lẽ nằm trên giường, buồn chán giơ tay nhỏ, đùa nghịch với dây kim.
Trong thoáng chốc, thời gian như ngưng lại, như chỉ có mình thiếu niên trên giường có thể cử động.
Ngô Gia Ý lại phát sốt, đầu óc mơ hồ, có chút phân không rõ đâu là thực đâu là ảo. Đột nhiên thấy Stanislav xuất hiện trước mặt mình, liền có chút ngẩn ngơ...
Sau đó, lại vô tâm vô phổi cười hì hì.
"...Quào...em lại nằm mơ thấy tiên sinh rồi...tiên sinh đến thăm em rồi cứ lại bỏ đi thôi..."
Ngô Gia Ý khó khăn hít thở, thanh âm run rẩy, yếu ớt như thú non bị thương, còn sót lại một chút ngoan cường khi hấp hối.
"Em đã cố lắm rồi...nhưng cái này đau quá đi. Em sắp chịu không nổi..."
"Em bỏ cuộc rồi... Tiên sinh có giận em không?"
Rồi đột nhiên, cậu lại bật khóc nức nở, hai tay ghim kim, dây nhợ chằng chịt, đưa ra như muốn nếu kéo ảo ảnh, sợ nó biến mất.
"Tiên sinh là thật có được không?"
"Tỉnh dậy rồi lại không thấy anh...em sợ lắm...cũng không muốn thức giấc nữa...chỉ muốn ngủ thôi."
Stanislav đã sớm chết lặng khi thấy Ngô Gia Ý xuất hiện trước mắt hắn.
Dường như toàn bộ khả năng biểu đạt ngôn ngữ, hay biểu cảm đều biến mất, hắn cảm thấy mình không còn cảm nhận được gì ngoài hai chữ hận và khổ.
Bảo bối của hắn.
Một câu cũng không nỡ nặng lời với cậu, nay lại bị bắt giam ở một nơi hắn không hề hay biết, chịu đủ tra tấn.
Đến nỗi loại tra tấn đó là gì mà có thể khiến một người từ hoạt bát khoẻ mạnh, đến chỉ nằm một chỗ trên giường, cơ thể gầy gò, hô hấp còn phải nhờ máy trợ khí...
Hắn không muốn biết. Càng không dám biết.
Cơ thể hắn cứng đờ, hô hấp như bị người ngăn chặn, cả người như bị phong ấn, không thể cử động.
Cho đến khi người kia oà khóc.
Khóc đến lồng ngực hắn đều quặn đau, thần kinh thống khổ như bị xé rách.
Stanislav hồi hồn, bước lại đây, rút ra dây truyền dịch, đem người cẩn thận ôm lên, động tác thực chậm rãi, cẩn thận, sợ đem người làm vỡ nát.
Ngô Gia Ý được hắn ôm lên có cảm giác không chân thực, kinh ngạc đến ngưng khóc, lại đưa bàn tay nhỏ bị tiêm đến lỗ chỗ lên sờ sờ gò má của hắn.
"Mơ giống thật quá rồi."
Còn cảm nhận được độ ấm luôn này.
Stanislav hơi mỉm cười, con ngươi đã sớm vẩn đục nay lại bị nước mắt rửa sạch, lộ ra chút nhân khí. "Không phải mơ, là thật...anh đến đón em về."
Ngô Gia Ý ngẩn ra một lúc, sau đó lồng ngực lại liên tục phập phồng, hơi thở gấp gáp, nhịn không được gục đầu trên vai hắn nức nở.
"Là thật...là thật."
"Tiên sinh đến rồi...anh đến rồi."
Stanislav hít sâu một hơi, cảm xúc đến quá mãnh liệt khiến ngay cả hắn cũng không chịu nổi, như điên rồi liên tục lẩm bẩm bên tai cậu.
"Tiên sinh đưa em về nhà, chúng ta về nhà, tiểu Ý không cần khóc nữa, không cần khóc nữa."
Ngô Gia Ý không có nghe hắn, như bị dồn nén mấy ngày nay, trong phút chốc không cách nào dừng lại được.
Cả người gầy đi, không còn chút sức lực, lại ngoan cường, loạng choạng giơ lên cái đầu nhỏ, lung tung hôn lên má hắn như sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa. "Chúng ta về nhà, về nhà với bảo bảo...,"
Trên má hắn ướt nhẹp, không phân rõ đâu là nước mắt của hắn, đâu là nước mắt của cậu.
"Ừ, chúng ta về nhà thôi." Lại theo bản năng sờ sờ đầu tóc của cậu, bất quá lại vô tình chạm trúng băng gạc, người kia lại ăn đau mà nức nở kêu lên.
"Đừng động chỗ đó...tiểu ý đau quá..tiên sinh."
Ngay lập tức, hắn ngưng lại hô hấp, trái tim căng chặt." Đau ở đây à?"
Ngô Gia Ý không thể gật đầu, khóc đến đầu óc mơ màng, nói chuyện không nổi nữa rồi nhưng vẫn muốn cáo trạng.
"Ô ô...là ở cổ...bọn họ cứ cắt cắt...rồi lại tiêm cho em...em đau lắm."
"Rõ ràng là tiểu Ý không biết bọn họ...cũng không có làm hại bọn họ."
"Ngày nào cũng như vậy...tay em sưng hết cả rồi."
"Nhưng là...tiên sinh không có đến...em đã rất sợ...sợ tiên sinh không tìm em nữa."
Stanislav như con rối gỗ, ngây ngốc ôm cậu, trong lòng đã đau đến không còn tri giác, luôn miệng nói." Xin lỗi, xin lỗi tiểu Ý."
Sẽ không có lần sau.
Sẽ bảo vệ em thật tốt.
Ngô Gia Ý khóc đủ, đã bắt đầu thấm mệt, vì tháo ra máy trợ khí nên hô hấp đứt quãng, khẽ nấc lên từng từ. "Tiên sinh...tiểu Ý mệt quá...em muốn ngủ, anh đưa em về nhà ha..."
Stanislav chậm rãi quay đầu, hôn nhẹ lên đầu tóc hơi mướt mồ hôi của cậu. "Bảo bối cứ ngủ đi, khi thức dậy rồi, chúng ta sẽ về đến nhà thôi."
Ngô Gia Ý hơi mê man, khẽ rầm rì trên lưng hắn: "Dạ...về nhà thôi."
...
Lục Bá Thiên trở về biệt thự thì đã quá muộn, thuộc hạ đã bị đánh cho la liệt nằm khắp nơi, máu tươi, tin tức tố hỗn loạn khiến ông ta buồn nôn.
Bất chợt, hai mắt ông ta mở to, thần kinh căng chặt, giơ lên súng, nhắm vào Stanislav đang ôm người đi ra, gầm lên giận dữ.
"Bỏ nó xuống."
Stanislav thấy bộ dạng phát cuồng của Lục Bá Thiên liền khẽ mỉm cười, con ngươi xanh dương hiện lên vài tia sáng kì dị.
Hắn đưa ngón trỏ ra trước miệng làm động tác "im lặng."
"Em ấy chỉ vừa mới chợp mắt một lát thôi, đừng có đánh thức."
Hiển nhiên là lão càng bị bộ dáng thân mật của hai người chọc cho nổi điên.
Tên khốn đó muốn cướp đi con trai ông.
Giống như tiện nhân kia cố tình bày mưu kế bẩn thỉu, khiến Hải Xuyên rời xa ông.
Đáng chết.
Bọn chúng đều đáng chết.
Lục Bá Thiên nhịn không nổi bóp cò.
Tiếng súng lại nổ vang.
...
Kẻ gục xuống lại là ông ta.
Stanislav nhìn người đàn ông trước mặt từ từ ngã quỵ xuống không khỏi thống khoái nhếch môi, chậm rãi hạ súng xuống.
Chậm chạp như thế cũng muốn đi giết người sao?
Lục Bá Thiên ôm ngực bị thủng một lỗ, không ngừng chảy ra máu, điên cuồng bò theo Stanislav, run rẩy ôm lại chân của hắn.
"Đừng đi."
"Đừng có đi."
"Trả con trai cho tôi...trả cho tôi."
Hắn cũng không quay đầu lại,rút chân ra lại ngoan tuyệt đá vào vết thương của lão một cú khiến lão phun ra chút nước bọt có dính máu.
Nữ hầu run rẩy nấp dưới gầm bàn, thấy cảnh tượng kinh khủng, bạo lực trước mắt, nhịn không được khóc lớn.
"Giết người rồi. Giết người rồi."
Stanislav ôn hoà nhìn cô, chậm rãi sửa lời.
"Tôi không có giết người."
"Tôi chỉ vừa mới...giết chết một con súc sinh mà thôi."
_________
LBT vẫn còn chưa trả giá xong...chưa die được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.