Chương 56: Bạch La Sát
Sora Fuyu
07/03/2018
Một cảm giác ngây ngốc tràn lan với tất cả người có mặt nơi này, không
ngoại lệ y! Tìm thấy... cái gì cơ? Ai cơ? Nữ nhân này thực sự bị điên?
“Ơ... cho hỏi... ngươi tìm thấy cái gì?” Thiên Nguyệt dùng đôi mắt đen tịch mịch nhìn nàng.
Nghe được câu nói đó, nàng ngẩn ngơ rồi bỗng dưng trở nên mất trí: “Quả nhiên người không nhớ! Quả nhiên người không nhớ! Quả nhiên!!!! QUẢ NHIÊN NGƯỜI KHÔNG NHỚ TAAAA!!! AAAA” Nàng ôm đầu phát rồ.
Binh lính xung quanh cùng chỉa mũi giáo xông đến. Nữ nhân nghiến răng xoay người một cái, lập tức hai tên lính tiên phong đã nhanh mất đầu.
“Đừng động vào người ta! Lũ dơ bẩn!”
Mấy tên lính bị dọa cho sợ thấy thế cũng chần chừ tiến lùi, không biết nên làm thế nào. Hoàng Thượng nhìn Nguyên Kì, có vẻ hai người đang ám hiệu gì đó cho nhau. Tiêu Nguyên lúc này mới thực sự được mở man tầm mắt. Cái gì mà không nên coi thường người khác cũng đã hiểu rõ.
“Dừng tay lại”
Nghe thấy mệnh lệnh nữ nhân liền dừng tay, xoay người về hướng y tươi cười, bạch y không hề vướng một giọt máu: “Người nhớ ra ta rồi sao?!! Phải không? Phải không?!!” Nàng tay đến níu lấy vạt áo y.
“Ta không nhớ...” Thiên Nguyệt vừa nói đến đây thần sắc nữ nhân biến đổi tàn khốc “Nhưng mà... nếu như ta không nhớ... thì ngươi có thể nhắc cho ta nhớ”
Nữ nhân liền cười thật tươi: “Ta là Bạch La Sát, người đã đặt cho ta cái tên đó. Tại sao lại không nhớ ra?”
Thiên Nguyệt lúc này lục lọi lượng trí nhớ tồn đọng mà tra cho ra. Cơ mà tra tới tra lui thực sự vẫn chưa từng gặp qua người nào bộ dạng thế này... Đặt tên sao...? Không lẽ!
“Ngươi chính là đứa trẻ ở động Hải Sát?!” Y kinh ngạc siết vai nữ nhân.
“Ahahaha cuối cùng người cũng nhận ra ta rồi! Cuối cùng cũng đã nhận ra ta hahaha” Nữ nhân hoang hỉ cười rồi ôm chầm lấy y như hài tử.
Chuyện cũng rất lâu về trước, hẳn là đã năm năm trôi qua. Lúc ấy cùng với Ngũ Trưởng du hành một chuyến đến Tâu Chô thám thính, vô tình lạc vào một mật thất hoang sơ mà cổ kính. Mật thất có rất nhiều cạm bẫy chết chóc, vượt qua tất cả cũng khiến Ngũ Trưởng một trận gian nan. Ngờ đâu thứ mà mật thất này muốn giấu lại là thứ tiên cảnh hoa lệ mà phàm nhân có vẻ cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ thấy qua.
Tiên cảnh này có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ chưa bao giờ thấy qua, chưa kể lại có hẳn một ngôi làng trong đây. Nhưng tìm thế nào cũng chẳng ra một bóng người nhưng lại xuất hiện rất nhiều vết máu loang lổ. Bọn họ tách nhau ra đảo một vòng, Thiên Nguyệt thì bất chợt gặp được một đứa trẻ đang run rẩy tay cầm những mũi chui sắc bén, thân thể dính đầy máu.
Nhìn thấy Thiên Nguyệt đứa trẻ điên cuồng lao đến, hướng những mũi chui về phía y, tựa như móng vuốt dài đầy sát khí. Y bị đạp một cái ngã ra sau, thân ảnh nhỏ nhắn đè lên người tay giơ cao những mũi chui rướm máu. Đôi mắt đục ngầu như người mù trừng trừng nhìn y. Rồi bất chợt buông chui mà xăm soi đôi mắt y, khung ảnh dị thường này diễn ra quá nhanh Thiên Nguyệt chỉ có thể mặc đứa trẻ.
“Haha... thật đẹp... thật đẹp... ahaha... đen đen! Đen đen đẹp! Hihi đẹp quá” Áp sát mặt mình vào y xăm soi và tán dương.
Thiên Nguyệt sau đó tranh chấp rất khổ sở với các sư huynh mình để mà giữ hài tử này lại. Bởi vì hài tử này là người của làng Hải Sát, làng này mọi người đều được nuôi dạy để lớn lên trở thành sát thủ. Thế nên dung chứa đứa trẻ này có thể mang đến thảm họa. Nhưng vì y nói làng của nó đã bị thảm sát toàn bộ nên các sư huynh cuối cùng cũng thương tình đem nó về bang, gửi nó cho một cao thủ ẩn danh nuôi nấng. Từ đó biệt tung biệt tích khiến Thiên Nguyệt cũng có phần phai mờ về đứa trẻ này.
Không ngờ nay lại tái ngộ nơi này, thực sự là duyên mệnh.
Thiên Nguyệt vuốt ve mái tóc kia ôn nhu mà nói: “Mừng ngươi tái cố, La Sát”.
“Ta sẽ là hầu cần trung thành duy nhất với mình người” La Sát mỉm cười thật tươi, nụ cười này không hề khó coi lại có chút thanh khiết.
“Thế từ nay Tang Hoa cô nương và Bạch La Sát cô nương sẽ trở thành hầu cận cho Lâm Quý Phi” Thái Giám hô to đính chính.
“Bạch La Sát là nam nhân mà?” Y ngu ngơ.
“Cái gì?!!” Những người có mặt ở đó hầu như đồng thanh thốt lên.
“La Sát là nam nhân” Thiên Nguyệt lập lại câu nói để chứng thực, còn tên kia thì cứ vui vẻ bám lấy cánh tay y.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải lần đầu thấy nam nhân có dung mạo thế này chứ. Nghĩ nghĩ rồi Tiêu Nguyên cũng hô lại câu lệnh. Thiên Nguyệt lúc này mới trở về bên Hoàng Thượng , người không nói gì chỉ ôm lấy thắt lưng y mà hồi cung.
Tang Nguyệt song song cùng Bạch La Sát theo sau hai người.
Quay về thực tại, Thiên Nguyệt ngồi trước gương đồng yên vị cho Tang Hoa chải chuốt điểm tô. Nghĩ lại thì, từ trước đến nay y cũng đã qua tay của kha khá người. Thiên Hoa tỷ tỷ, Uyển Nhi xứ giả và Tuyệt Tinh. Nay thêm Tang Hoa nữa... àiiii, thân xác này cứ như bèo trôi nổi.
Liếc mắt sang phía còn lại, La Sát đang hí hửng đan cho y một vòng hoa đội đầu. Đứa trẻ này không biết có được nuôi dạy tử tế không nhỉ? Tâm tính rất là quái dị nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời. Thiệt là đau đầu.
“Xong rồi” Hoa Nhi phấn khích tung hô, La Sát cũng vì thế mà tiện tay đội vòng hoa lên cho y.
Thiên Nguyệt nhìn ngắm mình trong gương không khỏi nhướn mày, dung nhan được tô điểm nhẹ nhàng lại thêm vòng hoa đội đầu rực sắc, còn có cả dây hoa thả xuống nữa cơ. Không điểm nhấn nhưng lại không thể dời mắt. Vẻ đẹp sắc hoa đang dung hòa với thiên sắc của y ma mị cực điểm. Thứ duy nhất chướng mắt chắc có lẽ là cây trâm bạc của Nguyên Kì. Nhưng không sao, y sẽ không để ý đến những việc đó.
Cất bước ra ngoài liền, vừa khéo chạm ngay mặt Uyển Nhi và Dương Thanh. Uyển Nhi vẫn là vẻ vui tươi đó mà hành lễ: “Lâm Quý Phi, người đang tính dự buổi thiết triều hôm nay sao?”
“Phải, muội cũng thế chứ?” Tỷ muội lâu ngày chưa thấy mặt đương nhiên hôm nay gặp được tất nhiên tâm trạng hảo tốt.
“A... Không, muội ngay bây giờ phải trở về Dương Triều” Uyển Nhi miệng tuy cười nhưng bàn tay đã siết thành nắm.
“A? Sao lại đột ngột như thế!? Có chuyện gì sao?” Thiên Nguyệt hốt hoảng nắm lấy tay nàng.
“Chuyện này... buổi thiết triều ngày hôm nay người sẽ biết thôi. Muội muội đến để nói lời từ biệt nhưng Quý Phi cũng đừng bận tâm... rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi” Câu “chúng ta sẽ gặp lại” của Uyển Nhi đặc biệt khác thường: “Vả lại, muội cũng đã dặn dò Dương Thanh vài điều cơ bản rồi, mong là hắn có thể khiến người cảm thấy an toàn”
Nói đến đây Uyển Nhi bất chợt nhận ra hai người đứng phía sau y.
“Hai người này...”
“À... là hầu cần ta chọn lúc ghé qua Nguyệt Cung đấy mà”
“Ồ... ra là như thế” Uyển Nhi mỉm cười quỷ dị nhìn Tang Hoa và La Sát, hướng phía sau Dương Thanh mà nói: “Ngươi có bạn rồi đấy... vui vẻ hầu hạ Quý Phi đi”
Dương Thanh nhìn sang hai người kia, ánh mắt lục khó tả đối diện hướng. Hắn nhìn chán rồi cũng đến bên Thiên Nguyệt cuối đầu. Y đỡ hắn lên, nói: “Không cần hành lễ như vậy, đã là hậu cần của ta thì miễn cần lễ nghi!”
“Đa tạ ân nhân” Nói rồi lui xuống phía sau đứng để Thiên Nguyệt cùng Uyển Nhi thủ thỉ chia ly.
“Haha... hihi”
Nghe được tiếng cười, ánh mắt lục liếc sang. Chỉ cảm thấy trong tia nhìn của hắn chưa đựng sự chán ghét vô thường. Tang Hoa thở ra một hơi: “Thiên hạ thật to cũng thật nhỏ bé nha”.
Tác Giả: Sora Fuyu
Ô hô hô tái ngộ rồi tái ngộ rồi =))))
“Ơ... cho hỏi... ngươi tìm thấy cái gì?” Thiên Nguyệt dùng đôi mắt đen tịch mịch nhìn nàng.
Nghe được câu nói đó, nàng ngẩn ngơ rồi bỗng dưng trở nên mất trí: “Quả nhiên người không nhớ! Quả nhiên người không nhớ! Quả nhiên!!!! QUẢ NHIÊN NGƯỜI KHÔNG NHỚ TAAAA!!! AAAA” Nàng ôm đầu phát rồ.
Binh lính xung quanh cùng chỉa mũi giáo xông đến. Nữ nhân nghiến răng xoay người một cái, lập tức hai tên lính tiên phong đã nhanh mất đầu.
“Đừng động vào người ta! Lũ dơ bẩn!”
Mấy tên lính bị dọa cho sợ thấy thế cũng chần chừ tiến lùi, không biết nên làm thế nào. Hoàng Thượng nhìn Nguyên Kì, có vẻ hai người đang ám hiệu gì đó cho nhau. Tiêu Nguyên lúc này mới thực sự được mở man tầm mắt. Cái gì mà không nên coi thường người khác cũng đã hiểu rõ.
“Dừng tay lại”
Nghe thấy mệnh lệnh nữ nhân liền dừng tay, xoay người về hướng y tươi cười, bạch y không hề vướng một giọt máu: “Người nhớ ra ta rồi sao?!! Phải không? Phải không?!!” Nàng tay đến níu lấy vạt áo y.
“Ta không nhớ...” Thiên Nguyệt vừa nói đến đây thần sắc nữ nhân biến đổi tàn khốc “Nhưng mà... nếu như ta không nhớ... thì ngươi có thể nhắc cho ta nhớ”
Nữ nhân liền cười thật tươi: “Ta là Bạch La Sát, người đã đặt cho ta cái tên đó. Tại sao lại không nhớ ra?”
Thiên Nguyệt lúc này lục lọi lượng trí nhớ tồn đọng mà tra cho ra. Cơ mà tra tới tra lui thực sự vẫn chưa từng gặp qua người nào bộ dạng thế này... Đặt tên sao...? Không lẽ!
“Ngươi chính là đứa trẻ ở động Hải Sát?!” Y kinh ngạc siết vai nữ nhân.
“Ahahaha cuối cùng người cũng nhận ra ta rồi! Cuối cùng cũng đã nhận ra ta hahaha” Nữ nhân hoang hỉ cười rồi ôm chầm lấy y như hài tử.
Chuyện cũng rất lâu về trước, hẳn là đã năm năm trôi qua. Lúc ấy cùng với Ngũ Trưởng du hành một chuyến đến Tâu Chô thám thính, vô tình lạc vào một mật thất hoang sơ mà cổ kính. Mật thất có rất nhiều cạm bẫy chết chóc, vượt qua tất cả cũng khiến Ngũ Trưởng một trận gian nan. Ngờ đâu thứ mà mật thất này muốn giấu lại là thứ tiên cảnh hoa lệ mà phàm nhân có vẻ cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ thấy qua.
Tiên cảnh này có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ chưa bao giờ thấy qua, chưa kể lại có hẳn một ngôi làng trong đây. Nhưng tìm thế nào cũng chẳng ra một bóng người nhưng lại xuất hiện rất nhiều vết máu loang lổ. Bọn họ tách nhau ra đảo một vòng, Thiên Nguyệt thì bất chợt gặp được một đứa trẻ đang run rẩy tay cầm những mũi chui sắc bén, thân thể dính đầy máu.
Nhìn thấy Thiên Nguyệt đứa trẻ điên cuồng lao đến, hướng những mũi chui về phía y, tựa như móng vuốt dài đầy sát khí. Y bị đạp một cái ngã ra sau, thân ảnh nhỏ nhắn đè lên người tay giơ cao những mũi chui rướm máu. Đôi mắt đục ngầu như người mù trừng trừng nhìn y. Rồi bất chợt buông chui mà xăm soi đôi mắt y, khung ảnh dị thường này diễn ra quá nhanh Thiên Nguyệt chỉ có thể mặc đứa trẻ.
“Haha... thật đẹp... thật đẹp... ahaha... đen đen! Đen đen đẹp! Hihi đẹp quá” Áp sát mặt mình vào y xăm soi và tán dương.
Thiên Nguyệt sau đó tranh chấp rất khổ sở với các sư huynh mình để mà giữ hài tử này lại. Bởi vì hài tử này là người của làng Hải Sát, làng này mọi người đều được nuôi dạy để lớn lên trở thành sát thủ. Thế nên dung chứa đứa trẻ này có thể mang đến thảm họa. Nhưng vì y nói làng của nó đã bị thảm sát toàn bộ nên các sư huynh cuối cùng cũng thương tình đem nó về bang, gửi nó cho một cao thủ ẩn danh nuôi nấng. Từ đó biệt tung biệt tích khiến Thiên Nguyệt cũng có phần phai mờ về đứa trẻ này.
Không ngờ nay lại tái ngộ nơi này, thực sự là duyên mệnh.
Thiên Nguyệt vuốt ve mái tóc kia ôn nhu mà nói: “Mừng ngươi tái cố, La Sát”.
“Ta sẽ là hầu cần trung thành duy nhất với mình người” La Sát mỉm cười thật tươi, nụ cười này không hề khó coi lại có chút thanh khiết.
“Thế từ nay Tang Hoa cô nương và Bạch La Sát cô nương sẽ trở thành hầu cận cho Lâm Quý Phi” Thái Giám hô to đính chính.
“Bạch La Sát là nam nhân mà?” Y ngu ngơ.
“Cái gì?!!” Những người có mặt ở đó hầu như đồng thanh thốt lên.
“La Sát là nam nhân” Thiên Nguyệt lập lại câu nói để chứng thực, còn tên kia thì cứ vui vẻ bám lấy cánh tay y.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải lần đầu thấy nam nhân có dung mạo thế này chứ. Nghĩ nghĩ rồi Tiêu Nguyên cũng hô lại câu lệnh. Thiên Nguyệt lúc này mới trở về bên Hoàng Thượng , người không nói gì chỉ ôm lấy thắt lưng y mà hồi cung.
Tang Nguyệt song song cùng Bạch La Sát theo sau hai người.
Quay về thực tại, Thiên Nguyệt ngồi trước gương đồng yên vị cho Tang Hoa chải chuốt điểm tô. Nghĩ lại thì, từ trước đến nay y cũng đã qua tay của kha khá người. Thiên Hoa tỷ tỷ, Uyển Nhi xứ giả và Tuyệt Tinh. Nay thêm Tang Hoa nữa... àiiii, thân xác này cứ như bèo trôi nổi.
Liếc mắt sang phía còn lại, La Sát đang hí hửng đan cho y một vòng hoa đội đầu. Đứa trẻ này không biết có được nuôi dạy tử tế không nhỉ? Tâm tính rất là quái dị nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời. Thiệt là đau đầu.
“Xong rồi” Hoa Nhi phấn khích tung hô, La Sát cũng vì thế mà tiện tay đội vòng hoa lên cho y.
Thiên Nguyệt nhìn ngắm mình trong gương không khỏi nhướn mày, dung nhan được tô điểm nhẹ nhàng lại thêm vòng hoa đội đầu rực sắc, còn có cả dây hoa thả xuống nữa cơ. Không điểm nhấn nhưng lại không thể dời mắt. Vẻ đẹp sắc hoa đang dung hòa với thiên sắc của y ma mị cực điểm. Thứ duy nhất chướng mắt chắc có lẽ là cây trâm bạc của Nguyên Kì. Nhưng không sao, y sẽ không để ý đến những việc đó.
Cất bước ra ngoài liền, vừa khéo chạm ngay mặt Uyển Nhi và Dương Thanh. Uyển Nhi vẫn là vẻ vui tươi đó mà hành lễ: “Lâm Quý Phi, người đang tính dự buổi thiết triều hôm nay sao?”
“Phải, muội cũng thế chứ?” Tỷ muội lâu ngày chưa thấy mặt đương nhiên hôm nay gặp được tất nhiên tâm trạng hảo tốt.
“A... Không, muội ngay bây giờ phải trở về Dương Triều” Uyển Nhi miệng tuy cười nhưng bàn tay đã siết thành nắm.
“A? Sao lại đột ngột như thế!? Có chuyện gì sao?” Thiên Nguyệt hốt hoảng nắm lấy tay nàng.
“Chuyện này... buổi thiết triều ngày hôm nay người sẽ biết thôi. Muội muội đến để nói lời từ biệt nhưng Quý Phi cũng đừng bận tâm... rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi” Câu “chúng ta sẽ gặp lại” của Uyển Nhi đặc biệt khác thường: “Vả lại, muội cũng đã dặn dò Dương Thanh vài điều cơ bản rồi, mong là hắn có thể khiến người cảm thấy an toàn”
Nói đến đây Uyển Nhi bất chợt nhận ra hai người đứng phía sau y.
“Hai người này...”
“À... là hầu cần ta chọn lúc ghé qua Nguyệt Cung đấy mà”
“Ồ... ra là như thế” Uyển Nhi mỉm cười quỷ dị nhìn Tang Hoa và La Sát, hướng phía sau Dương Thanh mà nói: “Ngươi có bạn rồi đấy... vui vẻ hầu hạ Quý Phi đi”
Dương Thanh nhìn sang hai người kia, ánh mắt lục khó tả đối diện hướng. Hắn nhìn chán rồi cũng đến bên Thiên Nguyệt cuối đầu. Y đỡ hắn lên, nói: “Không cần hành lễ như vậy, đã là hậu cần của ta thì miễn cần lễ nghi!”
“Đa tạ ân nhân” Nói rồi lui xuống phía sau đứng để Thiên Nguyệt cùng Uyển Nhi thủ thỉ chia ly.
“Haha... hihi”
Nghe được tiếng cười, ánh mắt lục liếc sang. Chỉ cảm thấy trong tia nhìn của hắn chưa đựng sự chán ghét vô thường. Tang Hoa thở ra một hơi: “Thiên hạ thật to cũng thật nhỏ bé nha”.
Tác Giả: Sora Fuyu
Ô hô hô tái ngộ rồi tái ngộ rồi =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.