Chương 11: Mưu Tính Lừa Dối
Sora Fuyu
18/01/2017
- Hoàng...Hoàng Thượng phải chăng người ẩn danh như vậy là có mưu tính gì?
- Bởi vì ta muốn xem thử Lâm Thiếu Gia lợi hại ra sao...xảo ngôn như thế nào - Ánh mắt bạc thoáng nét cười như có như không rất khó nhìn thấu
- Xin bệ hạ tha tội - Lâm Thiên Nguyệt nói, mắt vẫn không dám ngẩn lên
- Ta đã trách tội gì ngươi đâu? Khi nảy...ngươi nói thật hay...vậy nên nói tiếp đi...để ta nghe xem tầm nhìn ta hạn hẹp như thế nào
- Thần...Không dám - Y cuối gầm mặt làm cho những lọn thanh ti mượt mà vươn lên khuôn mặt y cuống hút hồn người
Hắc Phong phì cười, một nụ cười lạnh lẽo xót xa nó dường như chẳng đơn giản là một nụ cười nữa:
- Ngươi không phải rất đậm chất nam tử hảo hán sao? Khí chất đó...đâu rồi?
Y không trả lời, nghe những lời này mà tim y dâng lên một niềm xót xa. Cũng cùng một người nhưng sao khác quá, chỉ thoáng chốc thôi, một nô tài hay trêu chọc y, hay hỗn láo với y ,kề cạnh y bây giờ đã trở thành một người có thể thâu tóm giang sơn, thiên hạ trăm vạn người kính nể, là một người có lời nói sắt như dao và có thể hút cạn sinh lực đối phương chỉ bằng một ánh nhìn. Thiên Nguyệt hít sâu một hơi lấy hết can đảm của mình mà xòe bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần củ y ra:
- Trả...
- Trả gì chứ? - Hoàng Thượng nheo mày nhìn thân người bé đang co rúm vì sợ hãi nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục kia
- Trả thần...nô tài Hắc Phong trước đó - Ánh mắt đen của y bỗng trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết thẳng thừng, minh bạch nhìn đôi mắt đáng sợ kia
Hắc Phong vương mình ra khỏi giường cẩn thận ôm lấy Thiên Nguyệt, y cảm nhận được da thịt lạnh như băng của người. Những cử chỉ âu yếm dịu dàng này, thật khác xa với những lời nói lạnh lùng, cay độc ban nãy. Là sao đây? Cảm giác này là gì? Sao y lại muốn được người cứ thế mà ôm mãi? Sao y lại nhu nhược yếu hèn như một nữ nhi? Không lẽ y đã động lòng? Không phải chứ? Không thể nào...không thể nào có chuyện vô lý như vậy được!
- Ta cứ tưởng ngươi là một nam tử hán mạnh mẽ, kiên định...là một Lâm Thiếu Gia bị chiều hư...là một Lâm Quý Phi không coi ai ra gì, vui vẻ lạc quan...nhưng biểu hiện này của ngươi là sao đây? - Người nói vào nâng nhẹ cằm Thiên Nguyệt - ...yếu đuối...hệt như một nữ nhi?
- Làm ơn trả lại cho thần - Giọng nói trong trẻo đượm buồn lúc nào không hay
- Được...ta sẽ trả...Nếu ngươi nguyện ở lại đây cùng ta?
Thiên Nguyệt nhìn Hắc Phong khó hiểu, kiêu y ở lại đây sao? Không đời nào! Y luôn muốn trở về nhà...nhưng...mặc dù luôn nghĩ vậy, muốn vậy...tại sao...tim y lại không thể làm vậy? Thiên Nguyệt khó nhọc đấu tranh suy nghĩ trong bản thân mình. Hoàng Thượng buông y ra và nhìn y, đôi mắt của người chẳng còn chút gì gọi là cảm xúc, phải chăng lớp băng giá bên ngoài đã vùi lắp đi thứ ấy? Trái tim Thiên Nguyệt một lần nữa bị đôi mắt đó làm nhói đau
- Ta nguyện ở lại!
- Cho ta lý do
- Nghe có vẻ bất bình thường nhưng ta đã động lòng với tên nô tài đó!
Ánh mắt bạc trở nên ấm áp lạ lùng, người tiến sát y:
- Từ đầu ngươi đã bất bình thường rồi - Một nụ hôn nhẹ nhàng không kém nồng nàn đặt lên mội y
Đó làm một đêm lạnh giá nhưng không thực sự là lạnh giá, ngoài trời những cơn cuồng phong cứ hất tung lên những thứ mà nó muốn, cuồng cuộn, mãnh liệt hệt như những tên lưu manh không sợ trời không sợ đất...chỉ sợ không được ở lại nơi này thôi. Gần đó, tại một góc cây nhỏ, có hai bóng hình đang trò chuyện cùng nhau mặc cho gió táp, lạnh rét.
- Đã lâu rồi chúng ta không đứng trò chuyện như vậy - Một giọng nam tử cất lên trầm lặng mang theo vẻ quyền uy khiến người nghe nặng nề
- Cũng phải...cũng gần chục năm rồi khi chuyện đó xảy ra - Bóng nam tử mặc y phục xanh ngọc cung kính
- Chỉ là quá khứ thôi - Giọng nói nam nhân mặc y phục đen đau đớn
- Quá khứ chỉ còn là hoa trước mộng - Tiêu Nguyên Thái Giám phì cười
- Tiếng gió hôm nay sao nghe đau lòng quá
- Tiếng gió hôm nay nghe đau lòng là do tiếng gào thét lãng quên của hoa Thiên Nguyệt - Tay áo xanh ngọc phất phơ theo gió
- Hừm...cũng phải, thiên hạ này có biết bao chuyện đau lòng...trận cuồng phong này mang theo chuyện đau khổ khắp thế gian vào Hoàng Cung này để mà oán trách đây mà
- Anh Đào mạnh mẽ cao ngạo lấy mất đi sự tồn tại của Thiên Nguyệt...Thiên Nguyệt vốn hiền lành trong sáng chỉ mỉm cười nhìn Anh Đào nở rộ trong hào quang...Tuyết vốn dĩ rất dịu nhẹ nhưng đồng thời cũng rất băng giá...Thiên Nguyệt trong sáng hài hòa nhưng lại mang màu sắc của tối tăm...màu của máu - Tiêu Nguyên ngước nhìn trời mà nói, thực chất cũng chẳng biết mình đang nói gì
- Ý ngươi muốn ám chỉ gì? Ngươi đang ám chỉ Thiên Nguyệt hay là Tuyệt Tinh? - Nguyên Kì nheo mày nhìn Tiêu Nguyên
- Người nghĩ ai? Vốn dĩ người không ưa ta vì năm đó ta tiếp tay cho Hoàng Hậu đẩy nữ nhân đó xuống vực? Hay người không ưa ta vì bây giờ ta lại lại có tình cảm đến mỹ nam xinh đẹp ấy?
- Cả hai - Nguyên Kì bình thảng trả lời - Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta...ngươi đang ám chỉ ai?
- Cả hai - Tiêu Nguyên Thái Giám nói và nhìn sang Nguyên Tướng Quân đôi mắt của hai ngươi chứa đầy ẩn ý không thể đoán trước được
- Thiên Nguyệt rất giống Tuyệt Tinh... thông minh, bướng bỉnh giống hệt như nhau... có điều Thiên Nguyệt cứng đầu hơn rất nhiều, ngốc hơn rất nhiều, quậy phá hơn rất nhiều, đặc biệt là không xem ai ra gì, tuổi trẻ háo thắng nhưng không vì vậy mà bản chất lương thiện bị lung lay... Chuyện hồi chiều làm ta cực kì ngạc nhiên... nó khiến ta thay đổi ánh nhìn với tên nhóc đó...Rất kiên cường, có khẩu khí, có khí phách. Không bị xa hoa lu mờ.
- Điều đó...thần cũng biết...cũng rất ngạc nhiên. Nhưng điều chúng ta cần để tâm bây giờ không còn là Thiên Nguyệt mà là Vương Gia. Chuyện hồi chiều chắc chắn sẽ không làm ông ta tỉnh ngộ ra được...Chắc chắn vì mục đích độc chiếm giang sơn, ông ta sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn và lôi kéo Thiên Nguyệt trở về. - Mặc dù trời đang gió rét dữ dội nhưng cây quạt trên tay Tiêu Nguyên vẫn không ngừng chuyển động
- Điều đó thì không cần phải lo...ta chắc chắn rằng Hoàng Thượng đã lo êm xuôi chuyện giữ Thiên Nguyệt ở lại đây rồi - Nguyên Tướng Quân mỉm cười
- Hoàng Thượng thật tinh thông...chúng ta lo lắng chậm hơn người rồi - Đôi mắt đen nhẹ nhàng nhắm lại
- Ngươi nghĩ sao.... nếu một lúc nào đó Thiên Nguyệt biết được chuyện này mà căm hận chúng ta? - Nguyên Tướng Quân ngước nhìn bầu trời xám xịt, ảm đạm
- E là.... không chỉ chúng ta mà còn là cả triều Vương này... cũng bị căm hận
- Ngươi nói cũng phải, dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ oan oan tương báo hận triền miên
Nguyên Kì nói và nhìn vào bàn tay của mình, bàn tay này đã thắm bao nhiêu máu người vô tội? Nhưng để đạt được mục đích thì bắt buộc không được sinh tình. Trên thế gian này, mấy ai thoát khỏi được chữ Tình này? Không trái tim nào là trái tim chai sạn, không nhân thế nào mà lại không động tình. Tiêu Nguyên Thái Giám nhìn sắc mặt của Nguyên Kì đoán ra được vài phần:
- Người đời thường nói... thứ vũ khi lợi hại nhất thế gian này... chính là ái tình. Càng đậm sâu thì càng khó tách rời, chỉ sợ là đến lúc đối mặt với nhau lại yếu đuối mà buông tha. Ái tình là thứ mà có thể giết chết người ta một cách đau đớn nhất, đau hơn gắp trăm lần so với lăng trì, đau hơn gắp vạn lần so với ngũ mã phanh thây! Chúng ta có thể tùy tiện chém chết người vô tội, có thể miễn cưỡng ôm khổ tâm giết cả gia tộc của mình nhưng dù cho có làm gì đi nữa cũng không thể giết chết người mình yêu thương! Nó có sức mạnh kinh khủng như vậy đó - Tiêu Nguyên nói và nhìn Nguyên Kì cười khổ rồi nói tiếp - Có thể phản bội, chống lại cả thế gian, thậm chí là nguyện chết để có thể bảo vệ họ. Nguyên Tướng Quân chắc chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ nhỉ?
- Ta nghĩ là sắp rồi - Nguyên Kì khẽ thở dài rầu rĩ
Thế gian trên đời có lắm sự buồn, có lắm niềm đau những thứ đó mọi người đều phải trải qua. Hôm nay, mặc dù cuồng phong bão táp thổi, không khí buốt rét nhưng trên trời vẫn thật nhiều tinh tú, có phải những tinh tú ấy tượng trưng cho những người đã bị ta giết không? Bàn tay ta đã bị thối rữa cả rồi! Cuộc đời này của ta còn phải giết thêm bao nhiêu người nữa đây?
- Thứ ngài cần bây giờ là gì? Ngài sống vì đều hả Tướng Quân? - Tiêu Nguyên Thái Giám sầu não hỏi Nguyên Kì với một chất giọng trầm đục
- Ta...? Ta sao? Trách nhiệm của ta là bảo vệ Hoàng Thượng. Ta sống vì ngài ấy! - Nguyên Kì trả lời chắc chắn
- Chỉ vậy thôi sao? Ngài thực sự tồn tại vì điều đó thôi sao? Nếu như có một ngày phải lữa chọn giữa người ngài yêu và Hoàng Thượng... ngài sẽ chọn ai?
- Quả là một câu hỏi khó - Nguyên Kì thở dài im lặng
- Có lẽ Vương Gia nói không sai? Anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Đã có một lần thì ắt có lần thứ hai!
- Bởi vì ta muốn xem thử Lâm Thiếu Gia lợi hại ra sao...xảo ngôn như thế nào - Ánh mắt bạc thoáng nét cười như có như không rất khó nhìn thấu
- Xin bệ hạ tha tội - Lâm Thiên Nguyệt nói, mắt vẫn không dám ngẩn lên
- Ta đã trách tội gì ngươi đâu? Khi nảy...ngươi nói thật hay...vậy nên nói tiếp đi...để ta nghe xem tầm nhìn ta hạn hẹp như thế nào
- Thần...Không dám - Y cuối gầm mặt làm cho những lọn thanh ti mượt mà vươn lên khuôn mặt y cuống hút hồn người
Hắc Phong phì cười, một nụ cười lạnh lẽo xót xa nó dường như chẳng đơn giản là một nụ cười nữa:
- Ngươi không phải rất đậm chất nam tử hảo hán sao? Khí chất đó...đâu rồi?
Y không trả lời, nghe những lời này mà tim y dâng lên một niềm xót xa. Cũng cùng một người nhưng sao khác quá, chỉ thoáng chốc thôi, một nô tài hay trêu chọc y, hay hỗn láo với y ,kề cạnh y bây giờ đã trở thành một người có thể thâu tóm giang sơn, thiên hạ trăm vạn người kính nể, là một người có lời nói sắt như dao và có thể hút cạn sinh lực đối phương chỉ bằng một ánh nhìn. Thiên Nguyệt hít sâu một hơi lấy hết can đảm của mình mà xòe bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần củ y ra:
- Trả...
- Trả gì chứ? - Hoàng Thượng nheo mày nhìn thân người bé đang co rúm vì sợ hãi nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục kia
- Trả thần...nô tài Hắc Phong trước đó - Ánh mắt đen của y bỗng trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết thẳng thừng, minh bạch nhìn đôi mắt đáng sợ kia
Hắc Phong vương mình ra khỏi giường cẩn thận ôm lấy Thiên Nguyệt, y cảm nhận được da thịt lạnh như băng của người. Những cử chỉ âu yếm dịu dàng này, thật khác xa với những lời nói lạnh lùng, cay độc ban nãy. Là sao đây? Cảm giác này là gì? Sao y lại muốn được người cứ thế mà ôm mãi? Sao y lại nhu nhược yếu hèn như một nữ nhi? Không lẽ y đã động lòng? Không phải chứ? Không thể nào...không thể nào có chuyện vô lý như vậy được!
- Ta cứ tưởng ngươi là một nam tử hán mạnh mẽ, kiên định...là một Lâm Thiếu Gia bị chiều hư...là một Lâm Quý Phi không coi ai ra gì, vui vẻ lạc quan...nhưng biểu hiện này của ngươi là sao đây? - Người nói vào nâng nhẹ cằm Thiên Nguyệt - ...yếu đuối...hệt như một nữ nhi?
- Làm ơn trả lại cho thần - Giọng nói trong trẻo đượm buồn lúc nào không hay
- Được...ta sẽ trả...Nếu ngươi nguyện ở lại đây cùng ta?
Thiên Nguyệt nhìn Hắc Phong khó hiểu, kiêu y ở lại đây sao? Không đời nào! Y luôn muốn trở về nhà...nhưng...mặc dù luôn nghĩ vậy, muốn vậy...tại sao...tim y lại không thể làm vậy? Thiên Nguyệt khó nhọc đấu tranh suy nghĩ trong bản thân mình. Hoàng Thượng buông y ra và nhìn y, đôi mắt của người chẳng còn chút gì gọi là cảm xúc, phải chăng lớp băng giá bên ngoài đã vùi lắp đi thứ ấy? Trái tim Thiên Nguyệt một lần nữa bị đôi mắt đó làm nhói đau
- Ta nguyện ở lại!
- Cho ta lý do
- Nghe có vẻ bất bình thường nhưng ta đã động lòng với tên nô tài đó!
Ánh mắt bạc trở nên ấm áp lạ lùng, người tiến sát y:
- Từ đầu ngươi đã bất bình thường rồi - Một nụ hôn nhẹ nhàng không kém nồng nàn đặt lên mội y
Đó làm một đêm lạnh giá nhưng không thực sự là lạnh giá, ngoài trời những cơn cuồng phong cứ hất tung lên những thứ mà nó muốn, cuồng cuộn, mãnh liệt hệt như những tên lưu manh không sợ trời không sợ đất...chỉ sợ không được ở lại nơi này thôi. Gần đó, tại một góc cây nhỏ, có hai bóng hình đang trò chuyện cùng nhau mặc cho gió táp, lạnh rét.
- Đã lâu rồi chúng ta không đứng trò chuyện như vậy - Một giọng nam tử cất lên trầm lặng mang theo vẻ quyền uy khiến người nghe nặng nề
- Cũng phải...cũng gần chục năm rồi khi chuyện đó xảy ra - Bóng nam tử mặc y phục xanh ngọc cung kính
- Chỉ là quá khứ thôi - Giọng nói nam nhân mặc y phục đen đau đớn
- Quá khứ chỉ còn là hoa trước mộng - Tiêu Nguyên Thái Giám phì cười
- Tiếng gió hôm nay sao nghe đau lòng quá
- Tiếng gió hôm nay nghe đau lòng là do tiếng gào thét lãng quên của hoa Thiên Nguyệt - Tay áo xanh ngọc phất phơ theo gió
- Hừm...cũng phải, thiên hạ này có biết bao chuyện đau lòng...trận cuồng phong này mang theo chuyện đau khổ khắp thế gian vào Hoàng Cung này để mà oán trách đây mà
- Anh Đào mạnh mẽ cao ngạo lấy mất đi sự tồn tại của Thiên Nguyệt...Thiên Nguyệt vốn hiền lành trong sáng chỉ mỉm cười nhìn Anh Đào nở rộ trong hào quang...Tuyết vốn dĩ rất dịu nhẹ nhưng đồng thời cũng rất băng giá...Thiên Nguyệt trong sáng hài hòa nhưng lại mang màu sắc của tối tăm...màu của máu - Tiêu Nguyên ngước nhìn trời mà nói, thực chất cũng chẳng biết mình đang nói gì
- Ý ngươi muốn ám chỉ gì? Ngươi đang ám chỉ Thiên Nguyệt hay là Tuyệt Tinh? - Nguyên Kì nheo mày nhìn Tiêu Nguyên
- Người nghĩ ai? Vốn dĩ người không ưa ta vì năm đó ta tiếp tay cho Hoàng Hậu đẩy nữ nhân đó xuống vực? Hay người không ưa ta vì bây giờ ta lại lại có tình cảm đến mỹ nam xinh đẹp ấy?
- Cả hai - Nguyên Kì bình thảng trả lời - Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta...ngươi đang ám chỉ ai?
- Cả hai - Tiêu Nguyên Thái Giám nói và nhìn sang Nguyên Tướng Quân đôi mắt của hai ngươi chứa đầy ẩn ý không thể đoán trước được
- Thiên Nguyệt rất giống Tuyệt Tinh... thông minh, bướng bỉnh giống hệt như nhau... có điều Thiên Nguyệt cứng đầu hơn rất nhiều, ngốc hơn rất nhiều, quậy phá hơn rất nhiều, đặc biệt là không xem ai ra gì, tuổi trẻ háo thắng nhưng không vì vậy mà bản chất lương thiện bị lung lay... Chuyện hồi chiều làm ta cực kì ngạc nhiên... nó khiến ta thay đổi ánh nhìn với tên nhóc đó...Rất kiên cường, có khẩu khí, có khí phách. Không bị xa hoa lu mờ.
- Điều đó...thần cũng biết...cũng rất ngạc nhiên. Nhưng điều chúng ta cần để tâm bây giờ không còn là Thiên Nguyệt mà là Vương Gia. Chuyện hồi chiều chắc chắn sẽ không làm ông ta tỉnh ngộ ra được...Chắc chắn vì mục đích độc chiếm giang sơn, ông ta sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn và lôi kéo Thiên Nguyệt trở về. - Mặc dù trời đang gió rét dữ dội nhưng cây quạt trên tay Tiêu Nguyên vẫn không ngừng chuyển động
- Điều đó thì không cần phải lo...ta chắc chắn rằng Hoàng Thượng đã lo êm xuôi chuyện giữ Thiên Nguyệt ở lại đây rồi - Nguyên Tướng Quân mỉm cười
- Hoàng Thượng thật tinh thông...chúng ta lo lắng chậm hơn người rồi - Đôi mắt đen nhẹ nhàng nhắm lại
- Ngươi nghĩ sao.... nếu một lúc nào đó Thiên Nguyệt biết được chuyện này mà căm hận chúng ta? - Nguyên Tướng Quân ngước nhìn bầu trời xám xịt, ảm đạm
- E là.... không chỉ chúng ta mà còn là cả triều Vương này... cũng bị căm hận
- Ngươi nói cũng phải, dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ oan oan tương báo hận triền miên
Nguyên Kì nói và nhìn vào bàn tay của mình, bàn tay này đã thắm bao nhiêu máu người vô tội? Nhưng để đạt được mục đích thì bắt buộc không được sinh tình. Trên thế gian này, mấy ai thoát khỏi được chữ Tình này? Không trái tim nào là trái tim chai sạn, không nhân thế nào mà lại không động tình. Tiêu Nguyên Thái Giám nhìn sắc mặt của Nguyên Kì đoán ra được vài phần:
- Người đời thường nói... thứ vũ khi lợi hại nhất thế gian này... chính là ái tình. Càng đậm sâu thì càng khó tách rời, chỉ sợ là đến lúc đối mặt với nhau lại yếu đuối mà buông tha. Ái tình là thứ mà có thể giết chết người ta một cách đau đớn nhất, đau hơn gắp trăm lần so với lăng trì, đau hơn gắp vạn lần so với ngũ mã phanh thây! Chúng ta có thể tùy tiện chém chết người vô tội, có thể miễn cưỡng ôm khổ tâm giết cả gia tộc của mình nhưng dù cho có làm gì đi nữa cũng không thể giết chết người mình yêu thương! Nó có sức mạnh kinh khủng như vậy đó - Tiêu Nguyên nói và nhìn Nguyên Kì cười khổ rồi nói tiếp - Có thể phản bội, chống lại cả thế gian, thậm chí là nguyện chết để có thể bảo vệ họ. Nguyên Tướng Quân chắc chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ nhỉ?
- Ta nghĩ là sắp rồi - Nguyên Kì khẽ thở dài rầu rĩ
Thế gian trên đời có lắm sự buồn, có lắm niềm đau những thứ đó mọi người đều phải trải qua. Hôm nay, mặc dù cuồng phong bão táp thổi, không khí buốt rét nhưng trên trời vẫn thật nhiều tinh tú, có phải những tinh tú ấy tượng trưng cho những người đã bị ta giết không? Bàn tay ta đã bị thối rữa cả rồi! Cuộc đời này của ta còn phải giết thêm bao nhiêu người nữa đây?
- Thứ ngài cần bây giờ là gì? Ngài sống vì đều hả Tướng Quân? - Tiêu Nguyên Thái Giám sầu não hỏi Nguyên Kì với một chất giọng trầm đục
- Ta...? Ta sao? Trách nhiệm của ta là bảo vệ Hoàng Thượng. Ta sống vì ngài ấy! - Nguyên Kì trả lời chắc chắn
- Chỉ vậy thôi sao? Ngài thực sự tồn tại vì điều đó thôi sao? Nếu như có một ngày phải lữa chọn giữa người ngài yêu và Hoàng Thượng... ngài sẽ chọn ai?
- Quả là một câu hỏi khó - Nguyên Kì thở dài im lặng
- Có lẽ Vương Gia nói không sai? Anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Đã có một lần thì ắt có lần thứ hai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.