Chương 50: Si Tình Khúc
Sora Fuyu
20/10/2017
Nam nhân này một thân dạ y tối màu, mày kiếm, mũi dọc, từng đường nét
tuấn mỹ phải nói chẳng thua kém gì Hắc Phong cùng Nguyên Kì. Nếu như Hắc Phong tuấn mỹ theo nét ngạo mạn băng lãnh, Nguyên Kì theo nét tàn khốc, Tiêu Nguyên là thư thái, thì nam nhân dạ y trước mặt Thiên Nguyệt đây
theo thanh tú vô biên, ngũ quan hài hòa, từng đường nét toát lên khí
chất thư thái nho nhã, chưa kể đôi ngươi lam băng trong veo tựa thu
thủy.
Hoàng Thượng là tuấn mỹ toàn diện, khiến người khác chỉ cần có ý muốn tiếp cận, đã cảm thấy thân thể một luồn khí áp bức kinh người buộc tránh xa, Nguyên Kì là tuấn mỹ tàn khốc khiến người người dù muốn cũng không dám đến gần. Tiêu Nguyên là thanh tú thư thái, tuy không có chút ấn tượng nhưng lại khiến người khác không thể dời mắt. Còn nam nhân này là tuấn tú theo vẻ thanh tú, một nét đẹp khiến nhiều người bị thu hút, vẻ đẹp không hào nhoáng như Hoàng Thượng, không mê hồn như Nguyên Kì, không thư thái như Tiêu Nguyên, nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ chịu, muốn mãi ngắm nhìn.
“A... đa tạ! Thành thật thất lễ” Thiên Nguyệt say mê đánh giá một hồi mới nhận ra mình có chút thất lễ, vội trở người tạ ơn. Nam nhân kia có vẻ cũng là vừa mới hoàn hồn, chỉ gật nhẹ đầu, mỉm cười ôn nhu đến điên đảo nữ nhân xung quanh.
Nói rồi y chạy lại theo chỗ đám đông đang tụ tập mà hiếu kì, không hề biết rằng mình vừa để lại một dây tơ hồng vướng trong lòng ai kia. Nam nhân dạ y đóng chân tại chỗ, bất di bất dịch, tay vô thức chạm vào nơi ngực.
“Oi! Dương Tử!” Nam nhân y phục xanh đậm chạy đến bên nam nhân dạ y mà thở dốc “Đệ đúng là, có biết ta tìm đệ cực thế nào không? Đừng đi lung tung nữa” Con ngươi màu xanh dương nhìn vẻ thất thần của đệ đệ mình mà kinh hãi “Đệ sao thế? Đừng bảo là bệnh lại tại phát rồi nha?”
“Ei! Dương Chiếu! Huynh làm cái gì vậy?” Dương Tử liều mạng mang bàn tay sờ loạn trên mặt hắn đem hất đi. “Không phải là bệnh nan y tái phát sao? Ai! Làm ta sợ chết khiếp! Vậy sao đệ lại đứng đờ người tại đây vậy?” Dương Chiếu lấy lại được sức lực nhìn chằm chằm vào đệ đệ mình.
“Đệ nghĩ, đệ tương tư rồi”
Câu nói không nhiều, không ngắn cư nhiên lại mang hàm ý cực kỳ súc tích. Khiến đôi ngươi xanh dương căng đến muốn rách cả mắt. Bản mặt không thể tin được của Dương Chiếu trưng ra nhìn đệ đệ mình, nhìn đến Dương Tử cũng cảm thấy khó chịu “Huynh làm sao thế?!”
“Là ai? Là nữ nhân nào mà lợi hại như thế? Đệ từ đó đến giờ có bao lần thèm dòm ngó đến các thiên kim tiểu thư đài cát mà cha chọn cho đâu? Mỹ nhân e lệ cũng chẳng thèm liếc mắt! Thế thì sao? Thì sao hôm nay... ai? Là ai?” Dương Chiếu thất kinh lay lay vai của Dương Tử.
“Ai! Huynh làm cái gì vậy! Buông ta ra xem!” Dương Tử thoát khỏi sự tra tấn của ca mình rồi kể lại lúc mình cùng bàn dân hiếu kì đứng xem y mua lồng đèn, thả đèn cho đến khi đỡ lấy y, thêm đó là miêu tả nụ cười khuynh thành khuynh quốc ấy.
Dương Tử nghe một hồi, vẻ mặt có vẻ rất suy tư, thật sự thì hắn chỉ nghe Dương Tử ba hoa nào là mỹ nhân khuynh thành, nụ cười phong hoa tuyệt đại các thứ, nhưng hắn hiểu, một khi tương tư thì dù đối phương có xấu đến quỷ khóc thần sầu, trong mắt người kia vẫn là tiên nữ giáng trần. Điều này làm hắn cảm thấy bất an... nhưng hắn lại một lần nữa bị Dương Tử làm kinh hãi một vố bởi câu nói cuối cùng của đệ đệ mình!
“Y là nam nhân”
“Đâu? Y đâu? Mau đưa ta đi gặp y xem thử xem!” Dương Chiếu hối hả thúc giục Dương Tử, hắn muốn xem nam nhân thì thướt tha cái gì? Cười phong hoa tuyệt đại cái gì! Khuynh thành cái gì!
Dương Tử cũng thật thà tiến vào dòng người mà tìm kiếm, Dương Chiếu càng đi đến gần đám đông, trong tâm đập như đánh trống. Hắn nhớ rằng cũng đã từng gặp qua Tích Dương... không lẽ đệ đệ mình phải lòng Tích Dương? Cơ mà nhỡ không phải? Không phải Tích Dương thì còn ai? Không không nếu Dương Tử mà phải lòng Tích Dương thì không yên với Dương Ngụy ca đâu!
Dòng người vây xung quanh thành một vòng tròn, bên trong là các nam thanh nữ tú đang xếp hàng làm gì đó. Một người cầm tấu văn đọc lên luật lệ... trò chơi chăng?
“Đây là cuộc thi mở ra dành cho các đôi uyên ương trổ tài, đề giao ra chính là đàn vũ khúc, gồm một người đàn và một người múa, đôi nào thể hiện tốt nhất, sẽ chiến thắng! Cựu đệ nhất múa khúc sẽ tận tay trao cho đôi uyên ương này hai mảnh ngọc bội” Hai mảnh ngọc bội được trưng bày khiến ai cũng lóa cả mắt, đương nhiên đối với châu báu trong Hoàng Cung thì thứ ấy chỉ nhìn tạm, không lung linh, cũng không hào nhoáng, chỉ có điều nó toát lên khí chất uyên ương khó mà thứ khác bì được.
Thiên Nguyệt muốn! Và đương nhiên y chắc chắn mình sẽ lấy được, bởi nói về múa thì ai bì lại y? Y muốn lấy được nó để tặng cho Hoàng Thượng, cư nhiên vừa bước vào giữa vòng tròn tham gia, y mới nhận ra y không có người gãy đàn cho mình. Họ lại không cho đơn độc diễn, buộc phải thay vào một người biết đàn.
“Không sao mà! Ta có thể tự biên diễn được mà” Thiên Nguyệt cắn vạt áo của mình mà cố chấp.
“Thiếu Gia, như vậy không có được, luật đề ra là cho các đôi uyên ương, ngài nếu muốn tham gia đến thế hãy tìm cho mình một người” Người cầm tấu văn cố gắng khuyên can.
Thiên Nguyệt đưa con ngươi đen láy long lanh nhìn Hắc Phong, đương nhiên người không biết đánh đàn, Nguyên Kì cũng thế. Đôi mắt này chỉ còn có thể trông vào mỗi Tuyệt Tinh, nàng thì khá do dự, bởi nàng không thích phô diễn tài năng của mình giữa chốn bàn dân thiên hạ thế này. Nhưng rồi nàng cũng đành chào thua trước sự kiên quyết của y, nàng bắt đầu bước vào vòng tròn, cư nhiên chân chỉ vừa chạm đất nữa bước, một tiếng hô to làm nàng phải ngừng hẳn.
“Ta”
Mọi người ngỡ ngàng hướng về phía sau, một nam nhân dạ y thư thái tiến vào vòng tròn, lúc tiến vào còn nghe tiếng nháo loạn của nữ nhân xung quanh khi nhìn nam nhân. Lâm Thiên Nguyệt là người đực mặt ra nhất nhất, y nhìn nam nhân tròn xoe mắt quang lệ.
“A... người khi nảy đỡ ta...” Thiên Nguyệt vui mừng, rồi lại khó hiểu “Cơ mà... ngươi đang làm gì thế?”
Nam nhân ôn hòa cười, nhiều tiếng hét lại vang lên, đôi lam băng trong như thu thủy nhìn sang người giữ tấu chương “Ta và y chính là một đôi”
Câu nói thốt ra khiến nhiều người há hốc mồm, đến cả người giữ tấu chương cũng đánh rơi tấu chương trên tay, xanh mặt. Thấy vậy nam nhân nói tiếp “Đây là trò chơi dành cho các cặp uyên ương, không hề quy định là nam nữ hay nam nam, như vậy bọn ta tham gia có tính là hợp lệ chứ?”
“Ân! Hợp lệ! Hoàn toàn hợp lệ” Nói rồi người cầm tấu chương vội vã tiến vào trong chuẩn bị cho cuộc thi.
Nam nhân dạ y mỉm cười trước cái bản mặt ngây ngô kia của y, xung quanh còn vang lên nhiều lời đồn thổi.
Nào là tuấn tú như thế cơ mà lại là đoạn tụ! Thật là uổng công chúng ta nảy giờ liếc mắt đưa tình!
Thì ra là đoạn tụ, thế cho nên khi ta phóng mị nhãn y thần thái cứ lạnh băng!
Thì ra là người đã có chủ rồi!
Ây da, thiếu gia kia nhìn thật là mỹ lệ nha~ Không nhờ chủ tọa nói, ta cứ tưởng là cô nương nào đó chứ!
Bởi thế nên mới khiến nam nhân tuấn tú kia để vào lòng chứ!
Ây, đúng là đẹp đôi!
Thiên Nguyệt nghe mà dung nhan càng thêm hồng hào, đôi ngươi đen e ngại liếc sang Hắc Phong, chỉ thấy người một bên bị Tuyệt Tinh giữ chặt, bên còn lại Nguyên Kì cũng đang ra sức kiềm hãm người, tránh cho người xông ra làm loạn sự an bình của bá tánh.
Thiên Nguyệt hối lỗi, thầm nghĩ nếu hai người kia không ngăn lại, chắc bây giờ nam nhân dạ y trước mặt y này không biết đã thành ra cái dạng gì. Nguyên Kì có vẻ cũng thực sự rất muốn buông Hoàng Thượng ra, rồi cùng người lao mà phá loạn, may thay nơi này đông bá tánh! Chứ không y dám cá hắn đã làm thế! Nhìn cái mặt đen như đít nồi của hắn là đoán ra ngay ấy mà!
“Ta là Lâm Thiên Nguyệt, đa tạ ngươi đã giúp ta, nhưng ngươi vốn dĩ đừng nên làm như vậy” Thiên Nguyệt ngại ngùng nói với nam nhân dạ y, hắn ta đẹp thì có đẹp, cư nhiên nhìn cũng chán rồi ngắm cũng đủ rồi, thực sự ngươi vẫn không đẹp bằng Hoàng Thượng của ta. Thiên Nguyệt thầm nghĩ.
“Ta là Dương... à không... ngươi cứ gọi ta là Tử Tử là được, ta chỉ là muốn cùng ngươi một khúc múa, a... ngươi là nam nhân... thực sự biết múa sao?” Dương Tử ân cần hỏi thăm.
“Biết, mẫu thân ta khi nhỏ có dạy bảo chút ít” Không phải chút ít đâu! Là đè ra mà ép buộc ta tập cả ngày lẫn đêm đó! Tâm can Thiên Nguyệt gào thét.
“Thật hay, vậy ta cũng có thể được mở man tầm mắt vũ đạo của một bậc giai nhân kỳ tài như ngươi, ta chỉ biết đàn chút ít, mong có thể góp chút sức hèn mọn” Dương Tử càng nói càng nhiều, càng nhìn lại càng si.
“Ngươi đã đứng tại đây, hùng hồn tuyên bố những lời đó rồi, hà tất phải phép tắc như vậy chứ” Thiên Nguyệt bĩu môi, tên này rốt cuộc sao lại theo y đến đây chứ. “Thế là ngươi thừa nhận ta và ngươi chính là một đôi?” Dương Tử cười ôn hòa, cư nhiên lời nói phát ra hoàn toàn là trêu chọc.
Nhận lại là cái trừng mắt của Thiên Nguyệt.
Y lén trộm nhìn hướng sang Hoàng Thượng, chỉ thấy người có vẻ đã giữ được bình tĩnh, cư nhiên cái sắc mặt đó không có vẻ gì là bình tâm cả, cái nét mặt u ám như muốn giết người thế kia... bình tâm thế nào được?
Những cặp uyên ương múa trước đó hoàn toàn rất tâm đầu ý hợp, nhìn thấy Hắc Phong chăm chú quan sát các vũ khúc của nữ nhân khác, trong lòng cảm dâng lên một sự hối lỗi cùng tức tối trước giờ chưa hề có. Đáng lẽ y chỉ cần không tham gia là được.
Ngồi ở hàng đợi, lòng Thiên Nguyệt cứ nôn nóng suốt, nhìn các cặp đôi châu liền bích lạc mà tâm cảm thấy hận lòng. Thiên Nguyệt mong một ngày có thể được cùng Hoàng Thượng làm một khúc, cư nhiên người là đấng cửu ngũ chí tôn, phải lo toan công trăm nghìn việc, làm sao có thể vì y mà luyện cầm. Y tự nhủ mình cũng quá là ích kỷ rồi....
Ngồi thẫn thờ một hồi, cuối cùng cũng đến phiên Thiên Nguyệt và Tử Tử, hắn nhận lấy cầm mà người giữ văn chương đưa cho, rồi hạ bệ. Thiên Nguyệt nhìn hai thứa lụa trên tay mà não nề, đột nhiên y nhận ra ánh mắt người giữ tấu chương này khả nghi quá đi? Nãy giờ lão ta cứ nhìn y chằm chằm mãi, không rõ là cái sự tình gì.
Nhưng đây không phải vấn đề y cần quan tâm, đôi ngươi đen láy liếc sang bọn Tuyệt Tinh. Nàng chỉ chỉ vào Hắc Phong rồi mấp máy môi, thật không rõ nàng muốn truyền điều gì. Cư nhiên nếu Thiên Nguyệt đoán không lầm thì lời nàng nói chính là “Múa vì người”.
Dù là thực hay hư thì điều đó cũng làm cho tâm trạng Thiên Nguyệt tốt hơn hẳn. Được, phóng lao thì phải theo lao! Y sẽ múa vì người, chỉ người, mãi mãi duy nhất mình người. Lâm Thiên Nguyệt cầm hai thứa lụa phấn, tay nâng ngang cằm, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Y bày ra dáng vẽ tuyệt lệ, khuôn mặt, đôi ngươi, tất cả chỉ hướng về Hắc Phong. Vũ khúc này là để cho Lâm Thiên Nguyệt nói với người rằng, ta thuộc về người, tất cả đều là của người.
Tác Giả: Sora Fuyu
Tuần này ta khá siêng nên đăng hai chương một lúc luôn :D Tiếp tục ủng hộ ta nha.
Hoàng Thượng là tuấn mỹ toàn diện, khiến người khác chỉ cần có ý muốn tiếp cận, đã cảm thấy thân thể một luồn khí áp bức kinh người buộc tránh xa, Nguyên Kì là tuấn mỹ tàn khốc khiến người người dù muốn cũng không dám đến gần. Tiêu Nguyên là thanh tú thư thái, tuy không có chút ấn tượng nhưng lại khiến người khác không thể dời mắt. Còn nam nhân này là tuấn tú theo vẻ thanh tú, một nét đẹp khiến nhiều người bị thu hút, vẻ đẹp không hào nhoáng như Hoàng Thượng, không mê hồn như Nguyên Kì, không thư thái như Tiêu Nguyên, nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ chịu, muốn mãi ngắm nhìn.
“A... đa tạ! Thành thật thất lễ” Thiên Nguyệt say mê đánh giá một hồi mới nhận ra mình có chút thất lễ, vội trở người tạ ơn. Nam nhân kia có vẻ cũng là vừa mới hoàn hồn, chỉ gật nhẹ đầu, mỉm cười ôn nhu đến điên đảo nữ nhân xung quanh.
Nói rồi y chạy lại theo chỗ đám đông đang tụ tập mà hiếu kì, không hề biết rằng mình vừa để lại một dây tơ hồng vướng trong lòng ai kia. Nam nhân dạ y đóng chân tại chỗ, bất di bất dịch, tay vô thức chạm vào nơi ngực.
“Oi! Dương Tử!” Nam nhân y phục xanh đậm chạy đến bên nam nhân dạ y mà thở dốc “Đệ đúng là, có biết ta tìm đệ cực thế nào không? Đừng đi lung tung nữa” Con ngươi màu xanh dương nhìn vẻ thất thần của đệ đệ mình mà kinh hãi “Đệ sao thế? Đừng bảo là bệnh lại tại phát rồi nha?”
“Ei! Dương Chiếu! Huynh làm cái gì vậy?” Dương Tử liều mạng mang bàn tay sờ loạn trên mặt hắn đem hất đi. “Không phải là bệnh nan y tái phát sao? Ai! Làm ta sợ chết khiếp! Vậy sao đệ lại đứng đờ người tại đây vậy?” Dương Chiếu lấy lại được sức lực nhìn chằm chằm vào đệ đệ mình.
“Đệ nghĩ, đệ tương tư rồi”
Câu nói không nhiều, không ngắn cư nhiên lại mang hàm ý cực kỳ súc tích. Khiến đôi ngươi xanh dương căng đến muốn rách cả mắt. Bản mặt không thể tin được của Dương Chiếu trưng ra nhìn đệ đệ mình, nhìn đến Dương Tử cũng cảm thấy khó chịu “Huynh làm sao thế?!”
“Là ai? Là nữ nhân nào mà lợi hại như thế? Đệ từ đó đến giờ có bao lần thèm dòm ngó đến các thiên kim tiểu thư đài cát mà cha chọn cho đâu? Mỹ nhân e lệ cũng chẳng thèm liếc mắt! Thế thì sao? Thì sao hôm nay... ai? Là ai?” Dương Chiếu thất kinh lay lay vai của Dương Tử.
“Ai! Huynh làm cái gì vậy! Buông ta ra xem!” Dương Tử thoát khỏi sự tra tấn của ca mình rồi kể lại lúc mình cùng bàn dân hiếu kì đứng xem y mua lồng đèn, thả đèn cho đến khi đỡ lấy y, thêm đó là miêu tả nụ cười khuynh thành khuynh quốc ấy.
Dương Tử nghe một hồi, vẻ mặt có vẻ rất suy tư, thật sự thì hắn chỉ nghe Dương Tử ba hoa nào là mỹ nhân khuynh thành, nụ cười phong hoa tuyệt đại các thứ, nhưng hắn hiểu, một khi tương tư thì dù đối phương có xấu đến quỷ khóc thần sầu, trong mắt người kia vẫn là tiên nữ giáng trần. Điều này làm hắn cảm thấy bất an... nhưng hắn lại một lần nữa bị Dương Tử làm kinh hãi một vố bởi câu nói cuối cùng của đệ đệ mình!
“Y là nam nhân”
“Đâu? Y đâu? Mau đưa ta đi gặp y xem thử xem!” Dương Chiếu hối hả thúc giục Dương Tử, hắn muốn xem nam nhân thì thướt tha cái gì? Cười phong hoa tuyệt đại cái gì! Khuynh thành cái gì!
Dương Tử cũng thật thà tiến vào dòng người mà tìm kiếm, Dương Chiếu càng đi đến gần đám đông, trong tâm đập như đánh trống. Hắn nhớ rằng cũng đã từng gặp qua Tích Dương... không lẽ đệ đệ mình phải lòng Tích Dương? Cơ mà nhỡ không phải? Không phải Tích Dương thì còn ai? Không không nếu Dương Tử mà phải lòng Tích Dương thì không yên với Dương Ngụy ca đâu!
Dòng người vây xung quanh thành một vòng tròn, bên trong là các nam thanh nữ tú đang xếp hàng làm gì đó. Một người cầm tấu văn đọc lên luật lệ... trò chơi chăng?
“Đây là cuộc thi mở ra dành cho các đôi uyên ương trổ tài, đề giao ra chính là đàn vũ khúc, gồm một người đàn và một người múa, đôi nào thể hiện tốt nhất, sẽ chiến thắng! Cựu đệ nhất múa khúc sẽ tận tay trao cho đôi uyên ương này hai mảnh ngọc bội” Hai mảnh ngọc bội được trưng bày khiến ai cũng lóa cả mắt, đương nhiên đối với châu báu trong Hoàng Cung thì thứ ấy chỉ nhìn tạm, không lung linh, cũng không hào nhoáng, chỉ có điều nó toát lên khí chất uyên ương khó mà thứ khác bì được.
Thiên Nguyệt muốn! Và đương nhiên y chắc chắn mình sẽ lấy được, bởi nói về múa thì ai bì lại y? Y muốn lấy được nó để tặng cho Hoàng Thượng, cư nhiên vừa bước vào giữa vòng tròn tham gia, y mới nhận ra y không có người gãy đàn cho mình. Họ lại không cho đơn độc diễn, buộc phải thay vào một người biết đàn.
“Không sao mà! Ta có thể tự biên diễn được mà” Thiên Nguyệt cắn vạt áo của mình mà cố chấp.
“Thiếu Gia, như vậy không có được, luật đề ra là cho các đôi uyên ương, ngài nếu muốn tham gia đến thế hãy tìm cho mình một người” Người cầm tấu văn cố gắng khuyên can.
Thiên Nguyệt đưa con ngươi đen láy long lanh nhìn Hắc Phong, đương nhiên người không biết đánh đàn, Nguyên Kì cũng thế. Đôi mắt này chỉ còn có thể trông vào mỗi Tuyệt Tinh, nàng thì khá do dự, bởi nàng không thích phô diễn tài năng của mình giữa chốn bàn dân thiên hạ thế này. Nhưng rồi nàng cũng đành chào thua trước sự kiên quyết của y, nàng bắt đầu bước vào vòng tròn, cư nhiên chân chỉ vừa chạm đất nữa bước, một tiếng hô to làm nàng phải ngừng hẳn.
“Ta”
Mọi người ngỡ ngàng hướng về phía sau, một nam nhân dạ y thư thái tiến vào vòng tròn, lúc tiến vào còn nghe tiếng nháo loạn của nữ nhân xung quanh khi nhìn nam nhân. Lâm Thiên Nguyệt là người đực mặt ra nhất nhất, y nhìn nam nhân tròn xoe mắt quang lệ.
“A... người khi nảy đỡ ta...” Thiên Nguyệt vui mừng, rồi lại khó hiểu “Cơ mà... ngươi đang làm gì thế?”
Nam nhân ôn hòa cười, nhiều tiếng hét lại vang lên, đôi lam băng trong như thu thủy nhìn sang người giữ tấu chương “Ta và y chính là một đôi”
Câu nói thốt ra khiến nhiều người há hốc mồm, đến cả người giữ tấu chương cũng đánh rơi tấu chương trên tay, xanh mặt. Thấy vậy nam nhân nói tiếp “Đây là trò chơi dành cho các cặp uyên ương, không hề quy định là nam nữ hay nam nam, như vậy bọn ta tham gia có tính là hợp lệ chứ?”
“Ân! Hợp lệ! Hoàn toàn hợp lệ” Nói rồi người cầm tấu chương vội vã tiến vào trong chuẩn bị cho cuộc thi.
Nam nhân dạ y mỉm cười trước cái bản mặt ngây ngô kia của y, xung quanh còn vang lên nhiều lời đồn thổi.
Nào là tuấn tú như thế cơ mà lại là đoạn tụ! Thật là uổng công chúng ta nảy giờ liếc mắt đưa tình!
Thì ra là đoạn tụ, thế cho nên khi ta phóng mị nhãn y thần thái cứ lạnh băng!
Thì ra là người đã có chủ rồi!
Ây da, thiếu gia kia nhìn thật là mỹ lệ nha~ Không nhờ chủ tọa nói, ta cứ tưởng là cô nương nào đó chứ!
Bởi thế nên mới khiến nam nhân tuấn tú kia để vào lòng chứ!
Ây, đúng là đẹp đôi!
Thiên Nguyệt nghe mà dung nhan càng thêm hồng hào, đôi ngươi đen e ngại liếc sang Hắc Phong, chỉ thấy người một bên bị Tuyệt Tinh giữ chặt, bên còn lại Nguyên Kì cũng đang ra sức kiềm hãm người, tránh cho người xông ra làm loạn sự an bình của bá tánh.
Thiên Nguyệt hối lỗi, thầm nghĩ nếu hai người kia không ngăn lại, chắc bây giờ nam nhân dạ y trước mặt y này không biết đã thành ra cái dạng gì. Nguyên Kì có vẻ cũng thực sự rất muốn buông Hoàng Thượng ra, rồi cùng người lao mà phá loạn, may thay nơi này đông bá tánh! Chứ không y dám cá hắn đã làm thế! Nhìn cái mặt đen như đít nồi của hắn là đoán ra ngay ấy mà!
“Ta là Lâm Thiên Nguyệt, đa tạ ngươi đã giúp ta, nhưng ngươi vốn dĩ đừng nên làm như vậy” Thiên Nguyệt ngại ngùng nói với nam nhân dạ y, hắn ta đẹp thì có đẹp, cư nhiên nhìn cũng chán rồi ngắm cũng đủ rồi, thực sự ngươi vẫn không đẹp bằng Hoàng Thượng của ta. Thiên Nguyệt thầm nghĩ.
“Ta là Dương... à không... ngươi cứ gọi ta là Tử Tử là được, ta chỉ là muốn cùng ngươi một khúc múa, a... ngươi là nam nhân... thực sự biết múa sao?” Dương Tử ân cần hỏi thăm.
“Biết, mẫu thân ta khi nhỏ có dạy bảo chút ít” Không phải chút ít đâu! Là đè ra mà ép buộc ta tập cả ngày lẫn đêm đó! Tâm can Thiên Nguyệt gào thét.
“Thật hay, vậy ta cũng có thể được mở man tầm mắt vũ đạo của một bậc giai nhân kỳ tài như ngươi, ta chỉ biết đàn chút ít, mong có thể góp chút sức hèn mọn” Dương Tử càng nói càng nhiều, càng nhìn lại càng si.
“Ngươi đã đứng tại đây, hùng hồn tuyên bố những lời đó rồi, hà tất phải phép tắc như vậy chứ” Thiên Nguyệt bĩu môi, tên này rốt cuộc sao lại theo y đến đây chứ. “Thế là ngươi thừa nhận ta và ngươi chính là một đôi?” Dương Tử cười ôn hòa, cư nhiên lời nói phát ra hoàn toàn là trêu chọc.
Nhận lại là cái trừng mắt của Thiên Nguyệt.
Y lén trộm nhìn hướng sang Hoàng Thượng, chỉ thấy người có vẻ đã giữ được bình tĩnh, cư nhiên cái sắc mặt đó không có vẻ gì là bình tâm cả, cái nét mặt u ám như muốn giết người thế kia... bình tâm thế nào được?
Những cặp uyên ương múa trước đó hoàn toàn rất tâm đầu ý hợp, nhìn thấy Hắc Phong chăm chú quan sát các vũ khúc của nữ nhân khác, trong lòng cảm dâng lên một sự hối lỗi cùng tức tối trước giờ chưa hề có. Đáng lẽ y chỉ cần không tham gia là được.
Ngồi ở hàng đợi, lòng Thiên Nguyệt cứ nôn nóng suốt, nhìn các cặp đôi châu liền bích lạc mà tâm cảm thấy hận lòng. Thiên Nguyệt mong một ngày có thể được cùng Hoàng Thượng làm một khúc, cư nhiên người là đấng cửu ngũ chí tôn, phải lo toan công trăm nghìn việc, làm sao có thể vì y mà luyện cầm. Y tự nhủ mình cũng quá là ích kỷ rồi....
Ngồi thẫn thờ một hồi, cuối cùng cũng đến phiên Thiên Nguyệt và Tử Tử, hắn nhận lấy cầm mà người giữ văn chương đưa cho, rồi hạ bệ. Thiên Nguyệt nhìn hai thứa lụa trên tay mà não nề, đột nhiên y nhận ra ánh mắt người giữ tấu chương này khả nghi quá đi? Nãy giờ lão ta cứ nhìn y chằm chằm mãi, không rõ là cái sự tình gì.
Nhưng đây không phải vấn đề y cần quan tâm, đôi ngươi đen láy liếc sang bọn Tuyệt Tinh. Nàng chỉ chỉ vào Hắc Phong rồi mấp máy môi, thật không rõ nàng muốn truyền điều gì. Cư nhiên nếu Thiên Nguyệt đoán không lầm thì lời nàng nói chính là “Múa vì người”.
Dù là thực hay hư thì điều đó cũng làm cho tâm trạng Thiên Nguyệt tốt hơn hẳn. Được, phóng lao thì phải theo lao! Y sẽ múa vì người, chỉ người, mãi mãi duy nhất mình người. Lâm Thiên Nguyệt cầm hai thứa lụa phấn, tay nâng ngang cằm, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Y bày ra dáng vẽ tuyệt lệ, khuôn mặt, đôi ngươi, tất cả chỉ hướng về Hắc Phong. Vũ khúc này là để cho Lâm Thiên Nguyệt nói với người rằng, ta thuộc về người, tất cả đều là của người.
Tác Giả: Sora Fuyu
Tuần này ta khá siêng nên đăng hai chương một lúc luôn :D Tiếp tục ủng hộ ta nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.