[Đam Mỹ] Không Hợp

Chương 59: Ngoại truyện 6: Em quan trọng hơn cả mạng sống của anh

Hồi Nam Tước

22/06/2024

Dịch: Gạo

Beta: June

***

Sau một tuần nghiên cứu chuyên sâu, vào tối thứ sáu, cuối cùng cũng đến lúc kiểm tra kết quả. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi đóng sầm cửa phòng tắm, sảng khoái bước vào phòng ngủ.

Hạ Nam Diên đeo tai nghe, ngẩng đầu lên khỏi laptop, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần thân trên trần trụi của tôi một lúc, sau đó lại cụp mắt xuống: “Gần tháng mười một rồi, em vừa phải thôi, cẩn thận đừng để bị cảm.”

Tôi chống nạnh, nhảy lên giường vài bước, một tay chống lên đầu nằm nghiêng bày ra dáng nàng tiên cá kinh điển: “Không sao, lát nữa là nóng lên thôi. Anh có thôi đi không? Đã là thứ sáu rồi mà anh vẫn không thể tạm thời gạt cái ham muốn học tập tràn đầy của anh qua một bên hả?”

Anh quay luôn máy tính sang cho tôi xem, trên màn hình đúng thật là có một đoạn video dạy học. Nhưng mà cái này không phải là kiểu video dạy học có một vị giáo sư già cầm bình giữ nhiệt rồi đứng trên bục giảng giảng tận một tiếng, mà lại là video dạy học có một anh streamer trò chơi cầm một cái bình giữ nhiệt chống hai tay trên đủ loại mặt phẳng vận động suốt một tiếng.

Nhìn hai người đồng đội trong video bị đè ép tới không động đậy được, kêu rên ầm ĩ khiến tôi không khỏi nuốt nước miếng, đóng máy tính của Hạ Nam Diên lại, nói: “Xem người khác chơi thôi thì sẽ không bao giờ tiến bộ được đâu. Bây giờ, Hạ Tiểu Ưng, lấy cái bình giữ nhiệt của anh... à không phải, lấy cây đại bảo kiếm của anh ra, chúng ta cùng nhau tỉ thí một trận đi!”

Hạ Nam Diên nhìn tôi thật sâu: “Em đã thật sự nghĩ kĩ rồi à?”

Thật ra trong lòng tôi cũng hơi rén, nhưng mà tôi là ai cơ chứ? Tôi là người có thể làm chị em với Mạc Nhã mà mặt không đổi sắc, dù trong lòng có run, trên mặt tôi cũng phải là kiểu mang theo ba phần giễu cợt, bảy phần khinh thường.

“Ha ha, trận đấu này, chưa chắc ai mới là người chiến thắng cuối cùng đâu.” Tôi cố giả vờ bình tĩnh.

Hạ Nam Diên cụp mi mắt xuống, nghe thấy lời này thì nhướng mày, đặt máy tính lên đầu giường rồi bước thẳng xuống giường: “Vậy em đợi đó.” Nói xong, anh đi vào phòng tắm luôn mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Nghe tiếng nước liên tục vang lên bên trong khiến tôi vô cớ rùng mình một cái, vội vàng vén chăn chui vào trong.

Một lần tắm này của anh mất hết tận nửa tiếng, tôi vừa lướt điện thoại vừa để ý tới động tĩnh trong phòng tắm. Mãi tới cuối cùng tôi đã hơi mất kiên nhẫn, vừa định lớn tiếng hỏi anh còn phải tắm bao lâu nữa thì tiếng nước bên trong đã ngừng lại.

Tôi nhanh chóng ném điện thoại sang một bên rồi chui vào chăn, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài. Hạ Nam Diên vừa lau mái tóc dài vừa đi tới, nhìn thấy tôi như vậy thì nhướng mày.

“Không phải không lạnh à?”

“Lúc đầu không lạnh, nhưng anh để em đợi lâu quá.” Tôi nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh mặc áo phông quần short, không khác gì sau khi tắm thường ngày thì rất bất mãn nói: “Sao anh mặc nhiều quá vậy?”

“Anh sợ lạnh.” Hạ Nam Diên nói mà không cần suy nghĩ.

Một người lớn lên trên núi tuyết như anh mà nói mình sợ lạnh, có khác gì với dân đảo mà nói mình bị say sóng đâu? Người này nói chuyện dữ rồi đó?

Tôi cố nhịn không trợn trắng mắt, vén một góc chăn nhỏ lên, vỗ vỗ xuống giường nói: “Vậy sao anh còn không nhanh tới đây? Come on baby!”

Hạ Nam Diên giật chiếc khăn trên đầu xuống ném sang một bên, sau đó chống một gối lên giường, cúi người xuống. Tôi còn đang nín thở thì anh đột nhiên dừng lại, chậm rãi chồm dậy hỏi tôi: “Em muốn tắt đèn không?”

“...” Tôi nghi ngờ tên này đang làm rối loạn tâm lý của tôi.

Nhưng mà đúng là đèn hơi chói thật, tôi nằm trên giường mà còn thấy hơi lóa mắt.

“Tắt đi.” Tôi nói.

Căn phòng lập tức tối sầm lại, vì không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột của ánh sáng nên nhất thời mắt tôi không nhìn thấy gì, xung quanh hoàn toàn tối đen.

“Thế này thì tối quá rồi, em không nhìn thấy được anh.” Tôi dùng sức mở mắt ra nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo trước mặt.

“Anh thấy được.” Hạ Nam Diên chống hai tay áp vào trên tôi, hôn chuẩn xác lên môi tôi.

Những sợi tóc ẩm ướt rơi xuống hai bên mặt và cổ của tôi, ngứa ngáy vô cùng.

“Ưm ưm chờ đã!” Tôi quay mặt sang chỗ khác kêu dừng: “Trong thời khắc quan trọng thế này thì sao lại chỉ có anh nhìn thấy thôi được?”

Cái này giống như là vất vả lắm mới đợi được xem chung kết World Cup bốn năm một lần, nhưng cuối cùng lại xảy ra vấn đề với phát sóng trực tiếp, chỉ có âm thanh mà không có hình ảnh. Vậy mà đạo diễn trực tiếp vẫn tỏ ra thờ ơ, nói với bạn là không sao đâu, anh ta vẫn thấy được, còn bạn nghe tiếng là được rồi.

Được cái gì mà được? Trả tiền đây!!!

“Em bật một ít đèn lên, không thể sáng quá cũng không thể tối quá, sáng chút xíu là hay nhất...” Tôi vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh, bật chức năng đèn pin rồi úp màn hình xuống để bên cạnh chúng tôi: “Hoàn hảo!”

Thứ tôi đang nghĩ tới là bầu không khí với ánh đèn mờ ảo đẹp đẽ, kết quả là vừa mới quay đầu lại nhìn thì tôi đã sợ chết khiếp. Dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt của Hạ Nam Diên trông vô cùng lạnh lùng và ảm đạm, rất có cảm giác như chuyển nhầm kênh, từ livestream game tình cảm sang livestream game kinh dị.

“A a a a!” Tôi hét toáng lên, ném điện thoại đi mất.

Chiếc điện thoại rơi cốp xuống sàn vậy mà nó vẫn không tối đi mà còn úp màn hình xuống.

Hạ Nam Diên nhìn về hướng điện thoại rơi, cau mày không hiểu sao nói: “Em la cái gì?”



Tất nhiên là tôi không thể nói dáng vẻ khi nãy của anh hù tôi hết hồn được. Tôi lập tức điều chỉnh lại nét mặt của mình rồi nói: “Làm dịu cảm xúc căng thẳng một chút.”

Hạ Nam Diên: “...”

Tình cờ thay, nguồn sáng rơi xuống đất lại tạo thành độ sáng phù hợp, không quá chói cũng không quá tối.

Hạ Nam Diên nhẹ nhàng hôn lên lông mày, mắt, môi, cổ và vai của tôi. Tôi nóng dần lên, cuối cùng không chịu nổi nữa nên định vén chăn lên.

Nhưng Hạ Nam Diên vẫn đè trên người tôi cứng ngắc, còn đè cả chăn lại luôn làm tôi chỉ có thể ở yên tại chỗ y hệt như một cái kén, càng ngày càng nóng nhưng lại không thể thoát ra được.

“Anh đang làm gì vậy?” Cổ tôi ướt đẫm mồ hôi.

“Bình tĩnh nào.” Anh cắn nhẹ vào cổ tôi, giọng trầm khàn.

Sau đó anh thực hiện từ “chậm” này đến cùng, cứ hôn tôi mãi, hôn mãi, hôn đến mức cả người tôi mềm nhũn mà anh vẫn chưa đi vào chủ đề.

“Hạ Nam Diên, anh nói thật đi, có phải... anh chưa học được phải không?” Tôi ngẩng cổ lên, chân tóc như chứa đầy hơi nước, cảm giác như mình lúc nào cũng có thể nổ tung trong chăn.

Anh phớt lờ tôi, đứng thẳng dậy, chéo hai tay qua cởi áo của mình ra rồi vén chăn của tôi lên với tốc độ cực nhanh.

Khăn tắm quấn quanh eo đã rơi lung tung trong chăn từ lâu, tôi chỉ cảm thấy được nửa người dưới mát lạnh nên vô thức chụm hai chân lại.

“Xoay người qua.” Anh vỗ nhẹ vào chân tôi.

Giống đang lật cá quá vậy. Lúc tôi làm theo lời anh nói thì một suy nghĩ không hợp cảnh chợt loé lên trong đầu tôi.

Mười lăm phút sau.

Tôi vùi đầu vào gối, vẫn còn mạnh miệng được: “Hạ Nam Diên, skill dạo đầu này của anh lâu quá rồi đó... Anh có được không vậy? Không thì để em.”

Ba mươi phút sau.

Tôi ôm chặt tấm chăn dưới người, trái đất có nổ tung thì miệng tôi vẫn còn: “Một tuần nghiên cứu và học tập mà chỉ thế thôi à?”

Sáu mươi phút sau.

Tôi nằm đó, hoàn toàn kiệt sức, thở hổn hển nói: “Cũng... Cũng bình thường thôi, đm, anh làm gì đó?”

Chín mươi phút sau.

Tôi cắn vào vai Hạ Nam Diên, căm hận nói: “Anh mua tool hack rồi hả? Sao thời gian cool down của anh ngắn vậy?”

Một trăm hai mươi phút sau.

Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt rưng rưng không biết là mồ hôi hay là nước mắt: “Kháp Cốt... Kháp Cốt...”

Một trăm năm mươi phút.

...

Một trăm tám mươi phút.

...

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là trưa thứ bảy, tôi đang nằm trên giường một mình, chỉ cảm thấy eo đau lưng nhức, cổ họng vừa rát vừa khô.

Lăn tới bên cái tủ đầu giường, tôi cầm cái ly sứ để trên đó lên uống một ngụm. Nước vẫn còn ấm, như thể người rót nước đã biết trước tôi sẽ dậy vào lúc nào vậy.

Tôi đỡ eo, từ phòng ngủ đi vào phòng bếp chỉ có mấy bước chân thôi mà bắp chân của tôi đã run cầm cập.

Hạ Nam Diên đứng trước bếp, không biết đang nấu món gì mà xung quanh tràn đầy mùi thơm.

Đang mở máy hút khói nên anh vẫn còn chưa nhận ra sự có mặt của tôi. Mãi đến khi tôi ôm lấy anh từ phía sau thì anh mới quay đầu nhìn sang.

“Em thấy thế nào?”

“Với quan hệ của chúng ta, em cũng không cần phải lừa anh.” Tôi nghiêm mặt nói: “Bây giờ em thấy mình giống như đang kẹp một cục cức mà kẹp mãi không đứt vậy.”

“...” Hạ Nam Diên không nói gì, chỉ tự hít một hơi thật sâu.

“Đánh răng, rửa mặt rồi ăn cơm.” Như thể hai câu nói vừa rồi hoàn toàn bị cắt ra khỏi cuộc đời anh, anh chưa từng hỏi hay nghe thấy gì mà nhảy thẳng luôn qua chủ đề tiếp theo, vớt mì sợi được nấu trong nồi ra.



“Đây là cái gì vậy?” Tôi thò đầu qua nhìn vào trong nồi.

“Mì thịt dê, bổ thận ích khí.” Mặt anh không đổi sắc, nói.

Bát mì được đặt lên bàn con, tôi và Hạ Nam Diên ngồi xếp bằng trên sàn, vừa ăn mì vừa xem show giải trí. Khác với Hạ Nam Diên là dưới mông tôi còn có thêm một cái đệm mềm.

Ăn mì xong thì chúng tôi tập trung xem TV, cũng không vội dọn dẹp.

“Ha ha ha ha ha!” Tôi bị tình tiết trong show giải trí chọc cho cười phá lên, cái tay vô cùng tự nhiên luồn vào trong áo của Hạ Nam Diên.

Đang sờ soạng cơ bụng của anh thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, kéo ra khỏi áo.

“Đừng có sờ lung tung.”

Tôi nhìn nhìn tay mình rồi lại nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh ấy, lần này thì tôi thò cả hai tay vào luôn.

“Bây giờ chúng ta đã là một đôi vợ chồng thật rồi, có gì mà em không thể chạm vào được hả?” Tôi sờ nắn khắp cơ thể anh, quậy anh từ trên xuống dưới từ trước ra sau: “Chàng trai, anh nên tự hiểu rõ thân phận của anh đi, anh không có tư cách từ chối em!”

Anh bật cười né tránh đòn tấn công của tôi: “Hôm qua là ai nước mắt nước mũi tèm lem nói là không bao giờ muốn nữa?”

Mặt tôi nóng bừng: “Đó là do chiêu cuối của anh lâu quá, phạm quy rồi đó được chưa?!”

Nếu sau đó mà tôi phát hiện ra chỉ cần tôi vừa gọi 'Kháp Cốt' là anh sẽ có thể kết thúc chiêu cuối nhanh hơn thì tôi còn nghi là không biết mình có còn mạng để nhìn thấy mặt trời hôm nay không nữa.

Điều quá đáng nhất là sau khi cái tên Hạ Nam Diên này phát hiện ra thủ đoạn của tôi xong, thậm chí anh còn bịt miệng tôi lại, không cho tôi gọi.

Một người có mốc thời gian ba phút năm mươi bảy giây như tôi lại phải chiến đấu với một người có thời gian gấp tôi mười mấy lần, có biết tôi khổ cỡ nào không?

Ban đầu tôi còn có thể xài chiêu cuối, sau đó thì hết mana rồi thì skill cũng trở thành đồ trang trí luôn. Tôi chỉ có thể bị động lúc chìm lúc nổi trong đại dương nóng rực theo sự tấn công của Hạ Nam Diên, phun ra những thứ mà chính tôi cũng không biết là gì.

Một giây trước tôi còn thấy mình đã thành tiên rồi, thì một giây sau đã cảm thấy như mẹ ở bờ bên kia đang vẫy tay chào tôi. Sau trận đấu này thì có thể coi như là tôi đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là “dục tiên dục tử” rồi.

“Em mà sờ nữa thì tự gánh lấy hậu quả đấy.” Anh nắm lấy hai tay tôi, kéo tôi về phía anh, trên môi nở nụ cười nhưng đôi mắt đen lại trông như biển sâu không thấy đáy trong đêm tối.

Tôi ngã vào người anh, nghe vậy thì nơi hôm qua liên tục bị tấn công bất giác co rút lại, không dám cử động nữa.

Một lúc sau, Hạ Nam Diên buông tay tôi ra.

“Tự ngồi đàng hoàng.”

Ngoài trời nắng chói chang, phòng sạch sẽ mát mẻ, trên TV đang phát show giải trí sôi nổi, bên cạnh có người tôi thích. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, không lùi lại mà giang hai tay ôm lấy anh, rúc vào trong lòng anh.

“Hạ Nam Diên, em thích anh lắm.” Mùi hương của anh, giọng nói của anh, mái tóc dài của anh, còn cả đôi mắt xinh đẹp của anh nữa, tất cả mọi thứ thuộc về anh, tôi đều thích hết.

Một tay Hạ Nam Diên nâng dưới nách tôi, tay kia móc đầu gối tôi, bế tôi ngồi lên đùi anh mà không hề tốn nhiều công sức.

“Anh cũng thích em.” Anh ôm tôi, hôn hôn lên tóc tôi, chắc là cảm thấy độ bày tỏ tình cảm đó vẫn còn chưa đủ nên lại nói thêm một câu: “Em quan trọng hơn cả mạng sống của anh.”

Tôi chợt nảy lên lòng hiếu thắng kì quặc.

“Vậy anh quan trọng hơn mạng sống của em gấp mười lần!”

“...” Anh im lặng một lúc rồi hùa theo: “Hai mươi lần.”

“Một trăm lần!”

“... Một ngàn lần.”

“Một triệu lần!”

“... Mười triệu lần.”

“Sau mười triệu là đơn vị gì?”

“Thôi đủ rồi.”

- ---------------------------

Ok hết leo núi với bác sĩ Kỷ, nhào mì bắn cung với Ma Xuyên thì lần này chúng ta có chơi game 180p cùng Hạ Nam Diên:D

Cũng may có 180p chứ quá 180p ngày thì khổ em Mễ Hạ tôi quá =)))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Đam Mỹ] Không Hợp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook