Chương 19: Như người uống nước
Bạch Giới Tử
13/11/2022
Tiêu Nghiễn Ninh không ở lại phủ Công chúa lâu, đã đồng ý với Tạ Huy Chân quay về sớm một chút rồi, sáng sớm ngày hôm sau cửa cung vừa mở là lại vào cung.
Lúc y đến thỉnh an, Tạ Huy Chân đang ở thư phòng vẽ tranh. Không đợi Tiêu Nghiễn Ninh cúi người đã lập tức miễn lễ cho y: “Nghiễn Ninh, đệ qua đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh bước đến liền bị Tạ Huy Chân duỗi tay túm sang, vừa mới đứng vững đã Tạ Huy Chân từ phía sau đè đến, hơi thở bao bọc lấy y, một tay khoác trên eo y, một tay phủ lấy bàn tay y, bút vẽ cũng đưa vào trong tay y.
Tiếng cười khẽ gần bên tai, khơi gợi cảm giác ngưa ngứa: “Đệ xem bức hoa điểu đồ (tranh vẽ hoa và chim) này của cô thế nào?”
Tiêu Nghiễn Ninh rủ mắt nhìn bức tranh trên bàn, nếu thật sự phải bình phẩm thì chỉ có thể tính là tàm tạm, Tạ Huy Chân vẽ với bút phong cứng rắn, khí thế tràn đầy, vật được vẽ ra có vẻ không sống động cho lắm, thoạt trông có hơi cứng nhắc.
Tiêu Nghiễn Ninh hãy còn đang cân nhắc xem phải trả lời câu hỏi ra sao, Tạ Huy Chân tự nói: “Cô cảm thấy mình vẽ không đẹp, bức tranh này từ nhỏ đến lớn cô đều vẽ không đẹp, chắc là không có thiên tư về mặt này. Không thì đệ giúp cô sửa lại đi, cô nhớ là lúc nhỏ đệ vẽ tranh rất là tài tình.”
Tiêu Nghiễn Ninh nhận lệnh.
Tập trung tinh thần lại vừa nhìn bức tranh dưới tay chốc lát, y không chần chừ thêm nữa mà hạ xuống nét bút đầu tiên.
Khi Tiêu Nghiễn Ninh vẽ tranh nét mặt chuyên chú, hơi khom lưng rồi cúi đầu, nắng mai ánh lên nửa bên sườn mặt y, phác họa ra một đường cong mượt mà hoàn mỹ xuất phát từ hàm dưới kéo dài sang cần cổ thanh mảnh. Tạ Huy Chân lặng yên ngắm nhìn, trong đầu thi thoảng lại hiện lên những cảnh tượng kiều diễm gợi tình kia vào đêm trước, cụp mắt im lặng mỉm cười.
Thời gian một chén trà, Tiêu Nghiễn Ninh đặt bút xuống, trải qua sự bổ sung của y, hoa điểu đồ trên án như thể được rót linh khí, lập tức trở nên đầy sức sống đến mức sinh động như thật. Tạ Huy Chân nhìn rồi tấm tắc kinh ngạc: “Để đệ làm Thống lĩnh thị vệ của cô, trái lại là vùi dập đệ rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngại ngùng mà rằng: “Điện hạ khen nhầm rồi ạ.”
Tạ Huy Chân mỉm cười, lấy ra tư ấn của mình đóng dấu lên chỗ lạc khoản trên giấy vẽ, rồi lại ra hiệu cho Tiêu Nghiễn Ninh. Tiêu Nghiễn Ninh hiểu được ý của hắn từ trong ánh mắt ấy, cũng lấy ra ấn chương, đóng dấu bên cạnh tư ấn kia của Hoàng Thái tử.
Tạ Huy Chân vô cùng hài lòng, gọi người đến cầm tranh đi bồi[1] rồi treo lên. Tiêu Nghiễn Ninh nghe thế thì càng thẹn đến mướt mồ hôi: “Treo trong thư phòng của điện hạ đều là tác phẩm nổi danh, treo bức họa này lên sợ là sẽ làm cho người ta chê cười.”
“Ai dám chê cười?” Tạ Huy Chân không cho là vậy: “Là chê cười đệ, hay là chê cười cô?”
Tiêu Nghiễn Ninh lặng thinh.
Tạ Huy Chân buồn cười nói rằng: “Những khuôn sáo đệ đặt lên người mình cũng nhiều quá thể, quan tâm đến cái nhìn của người khác như vậy, sống không thấy mệt sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Người ngoài đều nói điện hạ minh đức tri lễ, khoan nhân hiền đạt[2], là giả ạ?”
Khó có được Tiêu Nghiễn Ninh biết hỏi câu hỏi kiểu này, Tạ Huy Chân ngả người dựa vào bàn, chẳng những không nổi giận, trái lại còn rất vui vẻ: “Đệ thấy thế nào?”
Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên nói sao: “Thần không biết.”
“Ý của không biết, là cảm thấy cô kỳ thực chẳng phải người như thế?” Tạ Huy Chân gật đầu, không ngần ngại thừa nhận: “Quả thực là cô không phải, giả vờ giả vịt trước mặt người khác ai mà không biết, giả sử cô không vui, ngay cả giả vờ cũng lười ra vẻ. Về phần những người ngoài kia xu nịnh cô, ấy có gì hiếm lạ chứ? Bệ hạ chỉ có một đứa con nuôi là cô đây, lại chẳng có người thứ hai có thể đe dọa địa vị của cô, người tinh mắt đều nhìn ra được bệ hạ coi trọng cô, người bên dưới tự nhiên phải thuận theo ý tứ của bệ hạ, dù cô có là con lợn, bọn họ ắt hẳn cũng có khả năng tìm được lời lẽ hay ho khen ngợi cô đến nở cả lỗ mũi.”
Tiêu Nghiễn Ninh không nói nên lời: “Điện hạ không cần phải nói mình như vậy.”
Tạ Huy Chân nhướng mày: “Lời lẽ thì thô thiển đôi chút, nhưng mà cô nói không phải sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Điện hạ nói phải ạ.”
“Cho nên Nghiễn Ninh cảm thấy cô là người thế nào?” Tạ Huy Chân tiện thể hỏi y.
Tiêu Nghiễn Ninh suy nghĩ, nói: “Điện hạ tính tình thẳng thắn, khiến người ngưỡng mộ.”
Tạ Huy Chân cười bảo: “Đệ kỳ thực là muốn nói cô tùy hứng đúng chứ?”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu.
Tạ Huy Chân thò tay sang, nhéo dái tai hơi đỏ lên của y, thở dài: “Nếu Nghiễn Ninh cũng có thể giống như khi còn bé, trước mặt cô thể hiện ra vài phần thẳng thắn, đừng lúc nào cũng điện hạ dài điện hạ ngắn thế này, vậy thì tốt rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh thấp giọng giải thích: “Lúc nhỏ là không hiểu chuyện…”
“Bỏ đi, đừng nói điều cô không thích nghe, đi nào, theo cô đi dùng bữa sáng.” Tạ Huy Chân cắt ngang lời y.
Trên bàn ăn Tạ Huy Chân hỏi Tiêu Nghiễn Ninh chuyện đi chúc thọ Trưởng Công chúa ngày hôm qua, Tiêu Nghiễn Ninh nói từng việc một, Tạ Huy Chân thuận miệng bảo: “Hôm qua đột nhiên có chuyện gấp, không thì cô đã tự đến mừng thọ cho cô mẫu, coi bộ cô cũng lâu lắm chưa gặp nha đầu Lạc Bình kia.”
Tiêu Nghiễn Ninh nhớ đến lời Công chúa nói ngày hôm qua, trong lòng rối bời: “Nếu điện hạ muốn gặp Công chúa, gọi nàng ấy vào cung là được rồi.”
Tạ Huy Chân lườm y một cái: “Là cô muốn gặp hay đệ muốn gặp? Không phải hôm qua mới về phủ Công chúa sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh vội vã giải thích: “Không có, điện hạ hiểu lầm rồi.”
Tạ Huy Chân hừ cười, bỏ qua cho y.
Dùng xong bữa sáng, Tạ Huy Chân vẫn đến ngự thư phòng như cũ, buổi trưa quay về, nhưng buổi chiều lại không đọc sách nữa, căn dặn Tiêu Nghiễn Ninh dọn dẹp đồ đoàn, cùng hắn theo ngự giá (xe kiệu vua đi) đến biệt cung Bắc Hải ở lại mấy ngày.
“Thời gian này chính sự ít, phụ hoàng bọn họ cũng muốn xuất cung tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày, không lý nào cô phải nín nhịn ở Đông Cung này mãi được, đi thôi, đệ đi cùng với cô.”
Tạ Huy Chân nói vậy, Tiêu Nghiễn Ninh đương nhiên nhận lệnh, y vốn chính là Thống lĩnh thị vệ của Tạ Huy Chân, Tạ Huy Chân muốn đi đâu đều phải theo cùng.
Lúc đến được biệt cung đã là sẩm tối, Tạ Huy Chân được Đế Hậu giữ lại cùng nhau dùng bữa tối.
Bữa ăn bày trên một tòa trúc đài (kiến trúc làm bằng trúc) ở đằng sau tẩm điện của Hoàng đế. Nơi này tầm nhìn cao, phong cảnh đẹp, trước có thể ngắm Bắc Hải, sau có dãy núi và thác nước, khi trăng lên càng có thể thấy ánh sao đầy trời.
Tiêu Nghiễn Ninh được nội thị bên cạnh Hoàng đế khách sáo mời lên. Tạ Triêu Linh chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh Tạ Huy Chân, ra hiệu cho y: “Nơi đây không có người ngoài, Thế tử ngồi xuống cùng ăn một ít đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh được sủng ái mà lo sợ, ngay lập tức tạ ân, dè dặt cẩn thận ngồi xuống.
Tạ Huy Chân quay đầu chớp chớp mắt với y, rồi lại nói với Tạ Triêu Linh: “Nếu không phải là phụ hoàng mở lời, chỉ sợ đệ ấy còn không dám ngồi xuống.”
Tạ Triêu Linh điềm tĩnh uống rượu, hỏi hắn: “Con làm khó dễ Thế tử? Y sợ con như vậy?”
Tạ Huy Chân nói: “Sao có thể ạ, Thế tử là Phò mã của Lạc Bình, con đối với đệ ấy tốt đủ mọi bề, nào có nỡ làm khó đệ ấy.”
Tiêu Nghiễn Ninh có hơi căng thẳng, tuy biết là Tạ Huy Chân ở trước mặt Hoàng đế hẳn sẽ thu liễm phần nào, sẽ không thật sự nói ra chuyện của bọn y, nhưng những lời thốt ra không suy nghĩ này của Tạ Huy Chân cũng có phần mờ ám quá mức, y lo bị hoàng đế nghe ra được ẩn ý khác.
Tạ Triêu Linh cũng không biết là nghe hiểu không, trên mặt nở nụ cười, không mặn không nhạt nói vài Tạ Huy Chân vài câu.
Trái lại, Tạ Triêu Uyên ở một bên thuận miệng bảo: “Lần trước Thế tử cùng bản vương và bệ hạ dùng bữa, vẫn là tiệc quy ninh[3] của Lạc Bình, lần này phảng phất giống với ngày hôm ấy, chỉ có điều hôm nay người ngồi đây là Thái tử không phải Lạc Bình.”
Nhưng Tạ Huy Chân lại nói: “Thế tử và Lạc Bình thành hôn vài ngày như vậy, thời gian chung đụng còn chẳng dài bằng với con, xem ra là con và Thế tử càng có duyên phận hơn chút.”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu đến mức sắp không ngóc lên được rồi, Tạ Triêu Uyên cười to: “Sao mà con lại không biết xấu hổ như thế? Bị Lạc Bình nghe thấy lời này lại chẳng nổi sùng với con.”
Tạ Huy Chân không cho là đúng: “Lạc Bình sẽ không.”
Rồi lại hỏi người bên cạnh: “Thế tử, đệ nói Lạc Bình sẽ vậy à?”
“… Sẽ không,” Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói: “Công chúa cũng hy vọng thần có thể chung sống thật hòa hợp với điện hạ.”
Tạ Triêu Uyên và Tạ Triêu Linh thoáng nhìn qua nhau, trong nháy mắt liền hiểu rõ tiểu tử Tạ Huy Chân này bí mật kiểu gì mà lừa gạt Tiêu tiểu Thế tử. Tạ Triêu Linh cau mày, cố gắng kìm nén lời giáo huấn. Tạ Triêu Uyên khẽ vỗ lên bàn tay hắn, nhắc nhở Tạ Huy Chân: “Thái tử đừng quên những lời phụ hoàng con trước đấy nhắc con.”
“Nhi thần không dám quên.” Tạ Huy Chân bày ra thái độ khiêm tốn nhận lời dạy bảo.
Về phần hắn có thật sự nghĩ như vậy hay không, vậy thì chỉ có bản thân hắn biết được.
Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bữa tối này cuối cùng tuyên bố kết thúc.
Đế Hậu về tẩm điện trước một bước, Tạ Huy Chân và Tiêu Nghiễn Ninh cung tiễn bọn họ rời đi. Đợi bọn họ đi xuống trúc đài, Tạ Huy Chân đứng thẳng người dậy, dựa vào lan can đá nhìn xuống dưới, nhắc Tiêu Nghiễn Ninh sau lưng: “Đệ cũng qua đây đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh bước đến một bước, bị Tạ Huy Chân kéo đến trước người, y xuôi theo ánh mắt của Tạ Huy Chân nhìn xuống. Đế Hậu đã đi đến bên hành lang dưới đài, Tạ Triêu Linh bỗng nhiên dừng bước, xoay người nở nụ cười với người bên cạnh, chẳng phải là đế vương cao cao tại thượng trong ấn tượng của Tiêu Nghiễn Ninh, thanh niên đối diện với ái nhân nở một nụ cười kia không khác gì mấy với những người bình thường.
Sau đấy nữa, y nhìn thấy Quân hậu nhấc tay lên, nhẹ nhàng lướt qua tóc mai Hoàng đế, nhích đến gần nói câu gì với hắn, Tạ Triêu Linh cười rồi gật đầu. Tạ Triêu Uyên xoay người bước lên một bước, đưa lưng về phía Tạ Triêu Linh rồi cúi xuống, Tạ Triêu Linh tự nhiên dựa vào, được Tạ Triêu Uyên cõng lên.
Bọn họ đi về phía trước, cung nhân đi theo, đèn cung đình rọi sáng con đường dưới chân.
Tiêu Nghiễn Ninh ngơ ngác nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Đế Hậu biến mất cuối hàng lang.
Gió lướt qua gò má, bên tai là tiếng cười của Tạ Huy Chân: “Đã nhiều năm vậy rồi, phụ hoàng và cha nhỏ của cô vẫn cứ tình cảm thế này.”
Tầm mắt Tiêu Nghiễn Ninh chuyển hướng sang hắn, trong mắt Tạ Huy Chân phản chiếu bóng dáng của y: “Đệ cảm thấy họ như vậy không tốt sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh không trả lời nổi. Năm ấy bệ hạ khăng khăng muốn lập nam hậu, còn là một vị nam hậu nhận nhiều chỉ trích như vậy. Trong triều không phải là không có ai muốn phản đối, chỉ là không dám phản đối thôi, nhưng chốn riêng tư luôn không tránh khỏi có đủ loại đồn đại vu khống. Chính ngay cả phụ thân y cũng từng lắc đầu cảm thán, nói bệ hạ cái gì cũng tốt, duy chỉ quá mức trọng tình sợ rằng ngày sau có hại đến tên tuổi anh hùng.
Tiêu Nghiễn Ninh không dám bàn luận xằng bậy chuyện của bệ hạ, nhưng trong lòng cũng vẫn luôn cảm thấy đây là làm trái luân thường đạo lý, không phải những gì mà thánh nhân sẽ làm. Song, hôm nay y đứng tại nơi này, tận mắt nhìn thấy bệ hạ và Quân hậu chung sống thân mật giống như những phu thê bình thường, đáy lòng có gì đó phảng phất như bị khuấy động, khiến y lần đầu tiên chân chính cảm thấy, như thế này, hình như cũng không có gì không tốt.
Chung quy là như người uống nước, nóng lạnh tự biết (ở trong chăn mới biết chăn có rận).
“Nghiễn Ninh đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Tạ Huy Chân kéo hồn Tiêu Nghiễn Ninh về. Y giấu đi những tâm tư lan man vô bờ ấy, cụp mắt nói rằng: “Không có gì, muộn lắm rồi, điện hạ cũng sớm chút về tẩm điện nghỉ ngơi đi ạ.”
Tạ Huy Chân ngước đầu nhìn vòm trời đầy trăng và sao, khóe miệng khẽ cong: “Hãy còn sớm mà, đi nào, cô dắt đệ dạo vòng quanh biệt cung này.”
Nói xong hắn cất bước đi xuống thềm đá trước, được vài bước thì ngoảnh đầu lại, nhắc nhở Tiêu Nghiễn Ninh vẫn còn mọc rễ tại chỗ: “Đồ ngốc, đi thôi.”
Chạm phải ý cười dịu dàng trong mắt Tạ Huy Chân, trái tim Tiêu Nghiễn Ninh run rẩy, hoàn hồn nhanh bước đuổi theo.
Chú thích:
1. Trong nghệ thuật thư pháp, thư họa, bồi tranh là một công đoạn để tác phẩm trở nên hoàn thiện, công đoạn này giúp cho tác phẩm dày thêm, bền bỉ cùng năm tháng. Để bồi một tấm tranh, đòi hỏi nhiều công đoạn gian nan. Tấm giấy tuyên được làm ẩm, ngậm nước hoàn toàn và khi các sớ giấy đã giãn lỏng, người bồi tranh bắt đầu dùng chổi bồi làm từ xơ dừa quét kỹ trên mặt sau với độ miết vừa đủ để các nếp nhăn của giấy giãn ra hết, phẳng lì. Khi tấm giấy đã không còn một gợn nhăn là đến lúc vào hồ. Hồ sau khi nấu để nguội hai đến ba ngày đem đi pha để có độ loãng như nước, tay để vào cũng không cảm được độ dính, chỉ có màu hồ hơi ngả trắng đục, đem quết đều hết lên mặt giấy và dùng một tấm giấy tuyên khác đặt lên trên, tiếp tục phun nước, lại miết hồ, lại xếp lên lớp giấy khác… Có hai kiểu bồi tranh phổ biến là bồi thường, chỉ gồm các lớp giấy tuyên ghép lại, và bồi bo nhờ có thêm lớp lụa bao quanh. (Tìm hiểu thêm ở đây) ↑
2. Minh đức tri lễ: am hiểu đạo đức, tường tận lễ nghi. Khoan nhân hiền đạt: bao dung nhân ái, có tài có đức. ↑
3. Tiệc quy ninh là bữa tiệc hôm THC với TNN vào cung ăn cùng với Hoàng thượng Quân hậu sau khi thành hôn
Lúc y đến thỉnh an, Tạ Huy Chân đang ở thư phòng vẽ tranh. Không đợi Tiêu Nghiễn Ninh cúi người đã lập tức miễn lễ cho y: “Nghiễn Ninh, đệ qua đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh bước đến liền bị Tạ Huy Chân duỗi tay túm sang, vừa mới đứng vững đã Tạ Huy Chân từ phía sau đè đến, hơi thở bao bọc lấy y, một tay khoác trên eo y, một tay phủ lấy bàn tay y, bút vẽ cũng đưa vào trong tay y.
Tiếng cười khẽ gần bên tai, khơi gợi cảm giác ngưa ngứa: “Đệ xem bức hoa điểu đồ (tranh vẽ hoa và chim) này của cô thế nào?”
Tiêu Nghiễn Ninh rủ mắt nhìn bức tranh trên bàn, nếu thật sự phải bình phẩm thì chỉ có thể tính là tàm tạm, Tạ Huy Chân vẽ với bút phong cứng rắn, khí thế tràn đầy, vật được vẽ ra có vẻ không sống động cho lắm, thoạt trông có hơi cứng nhắc.
Tiêu Nghiễn Ninh hãy còn đang cân nhắc xem phải trả lời câu hỏi ra sao, Tạ Huy Chân tự nói: “Cô cảm thấy mình vẽ không đẹp, bức tranh này từ nhỏ đến lớn cô đều vẽ không đẹp, chắc là không có thiên tư về mặt này. Không thì đệ giúp cô sửa lại đi, cô nhớ là lúc nhỏ đệ vẽ tranh rất là tài tình.”
Tiêu Nghiễn Ninh nhận lệnh.
Tập trung tinh thần lại vừa nhìn bức tranh dưới tay chốc lát, y không chần chừ thêm nữa mà hạ xuống nét bút đầu tiên.
Khi Tiêu Nghiễn Ninh vẽ tranh nét mặt chuyên chú, hơi khom lưng rồi cúi đầu, nắng mai ánh lên nửa bên sườn mặt y, phác họa ra một đường cong mượt mà hoàn mỹ xuất phát từ hàm dưới kéo dài sang cần cổ thanh mảnh. Tạ Huy Chân lặng yên ngắm nhìn, trong đầu thi thoảng lại hiện lên những cảnh tượng kiều diễm gợi tình kia vào đêm trước, cụp mắt im lặng mỉm cười.
Thời gian một chén trà, Tiêu Nghiễn Ninh đặt bút xuống, trải qua sự bổ sung của y, hoa điểu đồ trên án như thể được rót linh khí, lập tức trở nên đầy sức sống đến mức sinh động như thật. Tạ Huy Chân nhìn rồi tấm tắc kinh ngạc: “Để đệ làm Thống lĩnh thị vệ của cô, trái lại là vùi dập đệ rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngại ngùng mà rằng: “Điện hạ khen nhầm rồi ạ.”
Tạ Huy Chân mỉm cười, lấy ra tư ấn của mình đóng dấu lên chỗ lạc khoản trên giấy vẽ, rồi lại ra hiệu cho Tiêu Nghiễn Ninh. Tiêu Nghiễn Ninh hiểu được ý của hắn từ trong ánh mắt ấy, cũng lấy ra ấn chương, đóng dấu bên cạnh tư ấn kia của Hoàng Thái tử.
Tạ Huy Chân vô cùng hài lòng, gọi người đến cầm tranh đi bồi[1] rồi treo lên. Tiêu Nghiễn Ninh nghe thế thì càng thẹn đến mướt mồ hôi: “Treo trong thư phòng của điện hạ đều là tác phẩm nổi danh, treo bức họa này lên sợ là sẽ làm cho người ta chê cười.”
“Ai dám chê cười?” Tạ Huy Chân không cho là vậy: “Là chê cười đệ, hay là chê cười cô?”
Tiêu Nghiễn Ninh lặng thinh.
Tạ Huy Chân buồn cười nói rằng: “Những khuôn sáo đệ đặt lên người mình cũng nhiều quá thể, quan tâm đến cái nhìn của người khác như vậy, sống không thấy mệt sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Người ngoài đều nói điện hạ minh đức tri lễ, khoan nhân hiền đạt[2], là giả ạ?”
Khó có được Tiêu Nghiễn Ninh biết hỏi câu hỏi kiểu này, Tạ Huy Chân ngả người dựa vào bàn, chẳng những không nổi giận, trái lại còn rất vui vẻ: “Đệ thấy thế nào?”
Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên nói sao: “Thần không biết.”
“Ý của không biết, là cảm thấy cô kỳ thực chẳng phải người như thế?” Tạ Huy Chân gật đầu, không ngần ngại thừa nhận: “Quả thực là cô không phải, giả vờ giả vịt trước mặt người khác ai mà không biết, giả sử cô không vui, ngay cả giả vờ cũng lười ra vẻ. Về phần những người ngoài kia xu nịnh cô, ấy có gì hiếm lạ chứ? Bệ hạ chỉ có một đứa con nuôi là cô đây, lại chẳng có người thứ hai có thể đe dọa địa vị của cô, người tinh mắt đều nhìn ra được bệ hạ coi trọng cô, người bên dưới tự nhiên phải thuận theo ý tứ của bệ hạ, dù cô có là con lợn, bọn họ ắt hẳn cũng có khả năng tìm được lời lẽ hay ho khen ngợi cô đến nở cả lỗ mũi.”
Tiêu Nghiễn Ninh không nói nên lời: “Điện hạ không cần phải nói mình như vậy.”
Tạ Huy Chân nhướng mày: “Lời lẽ thì thô thiển đôi chút, nhưng mà cô nói không phải sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Điện hạ nói phải ạ.”
“Cho nên Nghiễn Ninh cảm thấy cô là người thế nào?” Tạ Huy Chân tiện thể hỏi y.
Tiêu Nghiễn Ninh suy nghĩ, nói: “Điện hạ tính tình thẳng thắn, khiến người ngưỡng mộ.”
Tạ Huy Chân cười bảo: “Đệ kỳ thực là muốn nói cô tùy hứng đúng chứ?”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu.
Tạ Huy Chân thò tay sang, nhéo dái tai hơi đỏ lên của y, thở dài: “Nếu Nghiễn Ninh cũng có thể giống như khi còn bé, trước mặt cô thể hiện ra vài phần thẳng thắn, đừng lúc nào cũng điện hạ dài điện hạ ngắn thế này, vậy thì tốt rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh thấp giọng giải thích: “Lúc nhỏ là không hiểu chuyện…”
“Bỏ đi, đừng nói điều cô không thích nghe, đi nào, theo cô đi dùng bữa sáng.” Tạ Huy Chân cắt ngang lời y.
Trên bàn ăn Tạ Huy Chân hỏi Tiêu Nghiễn Ninh chuyện đi chúc thọ Trưởng Công chúa ngày hôm qua, Tiêu Nghiễn Ninh nói từng việc một, Tạ Huy Chân thuận miệng bảo: “Hôm qua đột nhiên có chuyện gấp, không thì cô đã tự đến mừng thọ cho cô mẫu, coi bộ cô cũng lâu lắm chưa gặp nha đầu Lạc Bình kia.”
Tiêu Nghiễn Ninh nhớ đến lời Công chúa nói ngày hôm qua, trong lòng rối bời: “Nếu điện hạ muốn gặp Công chúa, gọi nàng ấy vào cung là được rồi.”
Tạ Huy Chân lườm y một cái: “Là cô muốn gặp hay đệ muốn gặp? Không phải hôm qua mới về phủ Công chúa sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh vội vã giải thích: “Không có, điện hạ hiểu lầm rồi.”
Tạ Huy Chân hừ cười, bỏ qua cho y.
Dùng xong bữa sáng, Tạ Huy Chân vẫn đến ngự thư phòng như cũ, buổi trưa quay về, nhưng buổi chiều lại không đọc sách nữa, căn dặn Tiêu Nghiễn Ninh dọn dẹp đồ đoàn, cùng hắn theo ngự giá (xe kiệu vua đi) đến biệt cung Bắc Hải ở lại mấy ngày.
“Thời gian này chính sự ít, phụ hoàng bọn họ cũng muốn xuất cung tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày, không lý nào cô phải nín nhịn ở Đông Cung này mãi được, đi thôi, đệ đi cùng với cô.”
Tạ Huy Chân nói vậy, Tiêu Nghiễn Ninh đương nhiên nhận lệnh, y vốn chính là Thống lĩnh thị vệ của Tạ Huy Chân, Tạ Huy Chân muốn đi đâu đều phải theo cùng.
Lúc đến được biệt cung đã là sẩm tối, Tạ Huy Chân được Đế Hậu giữ lại cùng nhau dùng bữa tối.
Bữa ăn bày trên một tòa trúc đài (kiến trúc làm bằng trúc) ở đằng sau tẩm điện của Hoàng đế. Nơi này tầm nhìn cao, phong cảnh đẹp, trước có thể ngắm Bắc Hải, sau có dãy núi và thác nước, khi trăng lên càng có thể thấy ánh sao đầy trời.
Tiêu Nghiễn Ninh được nội thị bên cạnh Hoàng đế khách sáo mời lên. Tạ Triêu Linh chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh Tạ Huy Chân, ra hiệu cho y: “Nơi đây không có người ngoài, Thế tử ngồi xuống cùng ăn một ít đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh được sủng ái mà lo sợ, ngay lập tức tạ ân, dè dặt cẩn thận ngồi xuống.
Tạ Huy Chân quay đầu chớp chớp mắt với y, rồi lại nói với Tạ Triêu Linh: “Nếu không phải là phụ hoàng mở lời, chỉ sợ đệ ấy còn không dám ngồi xuống.”
Tạ Triêu Linh điềm tĩnh uống rượu, hỏi hắn: “Con làm khó dễ Thế tử? Y sợ con như vậy?”
Tạ Huy Chân nói: “Sao có thể ạ, Thế tử là Phò mã của Lạc Bình, con đối với đệ ấy tốt đủ mọi bề, nào có nỡ làm khó đệ ấy.”
Tiêu Nghiễn Ninh có hơi căng thẳng, tuy biết là Tạ Huy Chân ở trước mặt Hoàng đế hẳn sẽ thu liễm phần nào, sẽ không thật sự nói ra chuyện của bọn y, nhưng những lời thốt ra không suy nghĩ này của Tạ Huy Chân cũng có phần mờ ám quá mức, y lo bị hoàng đế nghe ra được ẩn ý khác.
Tạ Triêu Linh cũng không biết là nghe hiểu không, trên mặt nở nụ cười, không mặn không nhạt nói vài Tạ Huy Chân vài câu.
Trái lại, Tạ Triêu Uyên ở một bên thuận miệng bảo: “Lần trước Thế tử cùng bản vương và bệ hạ dùng bữa, vẫn là tiệc quy ninh[3] của Lạc Bình, lần này phảng phất giống với ngày hôm ấy, chỉ có điều hôm nay người ngồi đây là Thái tử không phải Lạc Bình.”
Nhưng Tạ Huy Chân lại nói: “Thế tử và Lạc Bình thành hôn vài ngày như vậy, thời gian chung đụng còn chẳng dài bằng với con, xem ra là con và Thế tử càng có duyên phận hơn chút.”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu đến mức sắp không ngóc lên được rồi, Tạ Triêu Uyên cười to: “Sao mà con lại không biết xấu hổ như thế? Bị Lạc Bình nghe thấy lời này lại chẳng nổi sùng với con.”
Tạ Huy Chân không cho là đúng: “Lạc Bình sẽ không.”
Rồi lại hỏi người bên cạnh: “Thế tử, đệ nói Lạc Bình sẽ vậy à?”
“… Sẽ không,” Tiêu Nghiễn Ninh khẽ nói: “Công chúa cũng hy vọng thần có thể chung sống thật hòa hợp với điện hạ.”
Tạ Triêu Uyên và Tạ Triêu Linh thoáng nhìn qua nhau, trong nháy mắt liền hiểu rõ tiểu tử Tạ Huy Chân này bí mật kiểu gì mà lừa gạt Tiêu tiểu Thế tử. Tạ Triêu Linh cau mày, cố gắng kìm nén lời giáo huấn. Tạ Triêu Uyên khẽ vỗ lên bàn tay hắn, nhắc nhở Tạ Huy Chân: “Thái tử đừng quên những lời phụ hoàng con trước đấy nhắc con.”
“Nhi thần không dám quên.” Tạ Huy Chân bày ra thái độ khiêm tốn nhận lời dạy bảo.
Về phần hắn có thật sự nghĩ như vậy hay không, vậy thì chỉ có bản thân hắn biết được.
Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bữa tối này cuối cùng tuyên bố kết thúc.
Đế Hậu về tẩm điện trước một bước, Tạ Huy Chân và Tiêu Nghiễn Ninh cung tiễn bọn họ rời đi. Đợi bọn họ đi xuống trúc đài, Tạ Huy Chân đứng thẳng người dậy, dựa vào lan can đá nhìn xuống dưới, nhắc Tiêu Nghiễn Ninh sau lưng: “Đệ cũng qua đây đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh bước đến một bước, bị Tạ Huy Chân kéo đến trước người, y xuôi theo ánh mắt của Tạ Huy Chân nhìn xuống. Đế Hậu đã đi đến bên hành lang dưới đài, Tạ Triêu Linh bỗng nhiên dừng bước, xoay người nở nụ cười với người bên cạnh, chẳng phải là đế vương cao cao tại thượng trong ấn tượng của Tiêu Nghiễn Ninh, thanh niên đối diện với ái nhân nở một nụ cười kia không khác gì mấy với những người bình thường.
Sau đấy nữa, y nhìn thấy Quân hậu nhấc tay lên, nhẹ nhàng lướt qua tóc mai Hoàng đế, nhích đến gần nói câu gì với hắn, Tạ Triêu Linh cười rồi gật đầu. Tạ Triêu Uyên xoay người bước lên một bước, đưa lưng về phía Tạ Triêu Linh rồi cúi xuống, Tạ Triêu Linh tự nhiên dựa vào, được Tạ Triêu Uyên cõng lên.
Bọn họ đi về phía trước, cung nhân đi theo, đèn cung đình rọi sáng con đường dưới chân.
Tiêu Nghiễn Ninh ngơ ngác nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Đế Hậu biến mất cuối hàng lang.
Gió lướt qua gò má, bên tai là tiếng cười của Tạ Huy Chân: “Đã nhiều năm vậy rồi, phụ hoàng và cha nhỏ của cô vẫn cứ tình cảm thế này.”
Tầm mắt Tiêu Nghiễn Ninh chuyển hướng sang hắn, trong mắt Tạ Huy Chân phản chiếu bóng dáng của y: “Đệ cảm thấy họ như vậy không tốt sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh không trả lời nổi. Năm ấy bệ hạ khăng khăng muốn lập nam hậu, còn là một vị nam hậu nhận nhiều chỉ trích như vậy. Trong triều không phải là không có ai muốn phản đối, chỉ là không dám phản đối thôi, nhưng chốn riêng tư luôn không tránh khỏi có đủ loại đồn đại vu khống. Chính ngay cả phụ thân y cũng từng lắc đầu cảm thán, nói bệ hạ cái gì cũng tốt, duy chỉ quá mức trọng tình sợ rằng ngày sau có hại đến tên tuổi anh hùng.
Tiêu Nghiễn Ninh không dám bàn luận xằng bậy chuyện của bệ hạ, nhưng trong lòng cũng vẫn luôn cảm thấy đây là làm trái luân thường đạo lý, không phải những gì mà thánh nhân sẽ làm. Song, hôm nay y đứng tại nơi này, tận mắt nhìn thấy bệ hạ và Quân hậu chung sống thân mật giống như những phu thê bình thường, đáy lòng có gì đó phảng phất như bị khuấy động, khiến y lần đầu tiên chân chính cảm thấy, như thế này, hình như cũng không có gì không tốt.
Chung quy là như người uống nước, nóng lạnh tự biết (ở trong chăn mới biết chăn có rận).
“Nghiễn Ninh đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Tạ Huy Chân kéo hồn Tiêu Nghiễn Ninh về. Y giấu đi những tâm tư lan man vô bờ ấy, cụp mắt nói rằng: “Không có gì, muộn lắm rồi, điện hạ cũng sớm chút về tẩm điện nghỉ ngơi đi ạ.”
Tạ Huy Chân ngước đầu nhìn vòm trời đầy trăng và sao, khóe miệng khẽ cong: “Hãy còn sớm mà, đi nào, cô dắt đệ dạo vòng quanh biệt cung này.”
Nói xong hắn cất bước đi xuống thềm đá trước, được vài bước thì ngoảnh đầu lại, nhắc nhở Tiêu Nghiễn Ninh vẫn còn mọc rễ tại chỗ: “Đồ ngốc, đi thôi.”
Chạm phải ý cười dịu dàng trong mắt Tạ Huy Chân, trái tim Tiêu Nghiễn Ninh run rẩy, hoàn hồn nhanh bước đuổi theo.
Chú thích:
1. Trong nghệ thuật thư pháp, thư họa, bồi tranh là một công đoạn để tác phẩm trở nên hoàn thiện, công đoạn này giúp cho tác phẩm dày thêm, bền bỉ cùng năm tháng. Để bồi một tấm tranh, đòi hỏi nhiều công đoạn gian nan. Tấm giấy tuyên được làm ẩm, ngậm nước hoàn toàn và khi các sớ giấy đã giãn lỏng, người bồi tranh bắt đầu dùng chổi bồi làm từ xơ dừa quét kỹ trên mặt sau với độ miết vừa đủ để các nếp nhăn của giấy giãn ra hết, phẳng lì. Khi tấm giấy đã không còn một gợn nhăn là đến lúc vào hồ. Hồ sau khi nấu để nguội hai đến ba ngày đem đi pha để có độ loãng như nước, tay để vào cũng không cảm được độ dính, chỉ có màu hồ hơi ngả trắng đục, đem quết đều hết lên mặt giấy và dùng một tấm giấy tuyên khác đặt lên trên, tiếp tục phun nước, lại miết hồ, lại xếp lên lớp giấy khác… Có hai kiểu bồi tranh phổ biến là bồi thường, chỉ gồm các lớp giấy tuyên ghép lại, và bồi bo nhờ có thêm lớp lụa bao quanh. (Tìm hiểu thêm ở đây) ↑
2. Minh đức tri lễ: am hiểu đạo đức, tường tận lễ nghi. Khoan nhân hiền đạt: bao dung nhân ái, có tài có đức. ↑
3. Tiệc quy ninh là bữa tiệc hôm THC với TNN vào cung ăn cùng với Hoàng thượng Quân hậu sau khi thành hôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.