[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 50

Lê Hoa Đường

29/07/2024

Đường Trăn cẩn thận tới gần Đường Tu, muốn nắm lấy tay anh ---- bàn tay đang ôm lấy túi chườm nóng, nhưng vẫn lạnh lẽo gầy gò vô cùng.

Nhưng khi cô chạm vào anh, anh lại né tránh, cổ họng nói ra tiếng một cách khó khăn: "Lạnh."

"Anh ơi." – Đường Trăn không quan tâm, nắm lấy tay anh một cách bướng bỉnh, giọng nói khẩn thiết: "Anh ơi, em không sợ lạnh, anh nhìn em xem, em không hung dữ với anh, không bao giờ dữ với anh nữa, anh đừng sợ em được không?"

Đường Tu vẫn không cho cô chạm vào anh như cũ, liều mình né tránh, thậm chí muốn bỏ túi chườm nóng ra mà chỉ nghĩ đến việc giấu tay mình đi, Đường Trăn sợ anh cảm lạnh, chỉ có thể nghẹn ngào từ bỏ: "Em không chạm vào anh nữa, anh ôm túi chườm nóng đi, đừng để bị lạnh."

Cô giơ tay muốn lau nước mắt, nhưng có vài giọt đã rơi trên gối Đường Tu, anh bỗng nhiên dừng lại hành động mình đang làm, ngơ ngác nhìn mảnh vải bị nước mắt Đường Trăn làm ướt.

Đường Trăn không biết khống chế cảm xúc mình như thế nào, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác mà lau nước mắt, khi quay lại nhìn Đường Tu, nhận ra trong tay anh đang cầm một chiếc khăn tay mang theo hơi thở ấm áp, như vừa mới được làm ấm bằng nước.

V

Đường Trăn nhận khăn tay của anh, thấy bàn tay của anh mang theo rất nhiều vết đỏ, như bị nước nóng làm ra và cũng nghe anh nói: "Anh xin lỗi em nhiều.", cảm xúc lúc đó của cô như mất kiểm soát, nước mắt liên tục tuôn trào, cô khụt khịt cố gắng gọi "Anh", sau đó quay sang ôm anh: "Là em xin lỗi mới đúng, anh tha thứ cho em được không?"

Anh ngồi trên xe lăn, muốn tránh cũng không thể tránh được, nhưng cũng không trả lời cô cái gì, chỉ cứng đờ người mặc kê cô ôm, cơ thể thi thoảng lại run rẩy.

Đường Trăn nhận ra cô làm như vậy sẽ doạ đến anh, nhưng vẫn cố gắng nén chặt cảm xúc mình lại, dùng chiếc khăn ấm kia lau nước mắt mình một cách mạnh bạo, cười với Đường Tu mà trông khó coi còn hơn khóc.

Đường Tu cúi đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Em....Đeo..."

Đường Trăn biết anh đang nói tới cái vòng tay mình, vội vàng gật đầu lia lịa, nhiệt tình duỗi tay cho anh em: "Anh ơi, em đeo nó nè, anh nhìn xem."

"Thích....à?"

"Thích!"

"Bách Thư....thích không?"

"....." - Sắc mặt Đường Trăn chợt sầm lại.

Đường Tu nhận ra sư thay đổi trên gương mặt cô, hơi hốt hoảng nói: "Em, đừng nói....là anh....đưa."

"Em thích lắm." - Giọng nói Tần Bách Thư từ xa vang lên, đầu Đường Trăn bỗng nghe tiếng "oanh" thật mạnh, thoáng chốc cả người như vừa trải qua một vụ nổ lớn, máu như chảy ngược lại.

Cô đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế dài, che chắn trước mặt Đường Tu: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh đi theo em lại đây, A Tu bị bệnh, anh đến xem anh ấy thôi." -Tần Bách Thư tỏ vẻ vô tội thậm chí xen lẫn chút ấm ức.

"Chúng ta ly hôn rồi, anh với anh tôi cũng chẳng liên quan gì đến nhau, anh không cần có mặt ở đây." - Đường Trăn run rẩy chỉ qua cửa chính: "Đi!"

"Anh chưa bao giờ đồng ý ly hôn với em." - Tần Bách Thư nghiến răng nói: "Anh em anh em, suốt ngày cứ anh em, anh ta muốn ở bên em cả đời sao? Đều lớn hết rồi, như vậy không thấy ghê tởm hả?"

Đường Trăn cố gắng hít một hơi thật sâu, kiềm chế để không phải gào lên: "Chuyện này không ảnh hưởng gì đến đồng xu cắc bạc nào của anh cả. Hơn nữa, cái từ "ghê tởm" này phải trả cho anh mới đúng đó. Anh gây ra chuyện gì, trong lòng anh không tự biết cân đo đong đếm hả? Ở đâu mà trưng mặt ra nói với tôi là không ly hôn?"



"....Đứa con trong bụng em là con của chúng ta, anh không nghĩ sẽ để em khổ." - Sắc mặt Tần Bách Thư hết xanh rồi lại trắng, gân xanh trên thái dương thoát ẩn thoát hiện: "Anh xin lỗi, anh có thể giải thích mà."

Đường Trăn cười dè bỉu: "Ai mang thai con anh, đây là con của bà đây đó! Hiện tại cút ngay cho bà! Chờ cho anh nhiễm HIV chết rồi bà đây đến đám tang gõ trống khua chiên làm thơ chúc mừng anh chầu trời! Cửa kia trước mặt không cần gặp lại ok?!"

"Mày!" – Ánh mắt Tần Bách Thư đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng dữ dội: "Mấy câu khó nghe đó của mày, đều học từ Đường Tu chứ gì! Chúng ta đến tình trạng ngày hôm nay cũng do anh ta thúc đẩy chứ đâu! Tao là đàn ông, đàn ông nào cũng muốn thể hiện tôn nghiêm của mình, ai có thể chịu được anh ta như một con chó điên không ngừng lên cơn cắn bậy? Mày thì lại theo phe anh ta, nghe anh ta rỉ rả vài câu, lâu dần mưa dầm thấm lâu đến cuối cùng thì mày cũng tin những gì anh ta nói là thật!"

"Đm Tần Bách Thư! Anh không câm lại tôi chém đứt lưỡi anh!" - Đường Trăn không nhịn được lấy điện thoại ra ném thẳng vào Tần Bách Thư, chửi ầm lên: "Tao thấy mẹ mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, từ trước tới giờ tao đều tin tưởng mày, mày biết không?! Nếu tao sớm nhìn được mày là cái thằng sở khanh thèm gái điếm thì anh tao cũng sẽ không thành như vậy, mày hiểu không? Tao đm mày! Đm mày!"

Tần Bách Thư bị cú ném này của Đường Trăn làm mất hoàn toàn lý trí, hắn ta vòng qua Đường Trăn, dùng sức kéo Đường Tu đang ngồi trên xe lăn đến trước mặt mình, bởi vì không khống chế được cảm xúc, ném thẳng xe lăn xuống đất, Đường Tu bị té khuỵu xuống rất mạnh, đụng đến vết thương cũ ở đầu gối, anh đau đến run rẩy cả người, cánh tay không có sức chống đỡ, nên té thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Tần Bách Thư!" - Đường Trăn không nghĩ anh ta sẽ động tay động chân, bèn trừng mắt lao về phía hắn, cắn thật mạnh vào cánh tay.

Tần Bách Thư bị lửa giận thiêu chết lý trí, đối với đau đớn này chẳng ảnh hưởng gì đến hắn nữa, chỉ chăm chăm châm chọc Đường Tu bằng chất giọng xéo sắc: "Anh còn giả bộ à? Đừng giả nữa, không phải anh nên giương nanh múa vuốt châm chọc mỉa mai à? Anh khiến cho em gái anh có bộ dạng như vậy, không phải anh nên trầm trồ vỗ tay khen ngợi sao? Sao lại giả bộ nhu nhược như vậy làm gì? Lại còn không phải là lần một lần hai, không thấy ghê tởm hả?"

Đường Tu quỳ rạp trên đất, không nói nên lời, chỉ khó khăn lắc đầu, cố gắng cuộn tròn cơ thể che kín lỗ tai mình lại, cả người run rẩy như cành cây héo ú giữa gió lạnh mùa đông, tiếng thở gấp gáp cũng giống như lá khô điên cuồng giãy giụa trên đất, không nhịp điệu, yếu ớt, đứt quãng.

"Vẫn còn giả bộ à, thế giờ này còn ai dối trá như anh sao? Vòng tay vàng? Hỏi tao có thích không?" - Tần Bách Thư dùng sức tháo chiếc vòng tay của mình ra, quăng xuống trước mặt Đường Tu, dùng giày da ra sức nghiền nát nó: "Tao thích lắm, thích chết đi được!"

"Đừng nằm bò ra nữa, nhìn xem tao thích thế nào đi!" – Tần Bách Thư không quan tâm Đường Tu thế nào, vươn tay nắm tóc Đường Tu lên, bả vai đột nhiên nhói lên một trận đau thấu xương tuỷ, thậm chí hắn còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thương, cẳng chân lại bị ăn một cước thật mạnh, khiến hắn ta nháy mắt quỳ rạp xuống đất.

Đường Trăn bỗng ngước mắt nhìn con người xa lạ này, cả người diện một bộ đồ đen, thêm cái khẩu trang cũng đen nốt, từ đôi mắt đến cả người gần như có thể khiến người ta cảm thấy có một luồng sát khí mãnh liệt, cô biết không ai có thể làm tổn thương Đường Tu được nữa, bèn xụi người ngồi xuống băng ghế dài.

Ngồi xổm bên Đường Tu một hồi, dường như sát ý ở người kia hầu như tiêu tan không sót chút gì, Đường Tu vẫn cố gắng cuộn tròn không để ai chạm vào, cậu chỉ cẩn thận vỗ vỗ lưng anh, thì thào thỏ thẻ bên tai anh, tốn không ít sức mới có thể bế anh lên.

Hai bàn tay tái nhợt yếu ớt của Đường Tu đều bị trầy, đầu gối chân trái có máu thấm ra băng vải, còn có vài đường máu men theo mắt cá chân xuống đất, tất cả đều từ vết thương cũ trên gối mà ra.

"Mày là....ai?" – Tần Bách Thư đau đến mức run cả người, ngã trên đất nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hắn vừa nói, cảm xúc chưa được ổn định lắm của Đường Tu bắt đầu có xu hướng mất kiểm soát, ở trong lòng người đó giãy giụa muốn che tai mình lại.

"Không sợ nào." - Người nọ dịu dàng ôm anh vào lòng, dưới chân lại hung hăng giẫm lên mặt Tần Bách Thư.

"Tốt nhất là mày nên ngậm lại, nếu lúc nãy tao không nương tay, mày chết là cái chắc rồi!" - Cậu ta nói chuyện rất chậm, xen lẫn một chút kìm nén, nghe không giống thật lắm, như một cảm xúc khủng bố quỷ dị.

Đường Trăn nghe mà rét run người, áp lực bầu không khí xung quanh khiến người ta muốn ngộp thở.

Người trong ngực dường như đang nhỏ nhẹ nói câu gì, người nọ cúi đầu lắng nghe, sau đó nhìn về phía Đường Trăn: "Cô có sao không?"

Đường Trăn lắc đầu cứng ngắc.

"Ừ." - Người đó đáp lại một cách vô cảm, ôm Đường Tu đi về bệnh viện.

----

Ngoài phòng phẫu thuật, Tần Bách Thư, Đường Trăn, Đường Nghiễn Chi, còn có người mặc đồ đen không rõ là ai, đều đứng ngồi không yên, cả bốn người nhìn nhau rất lâu, cho đến khi Đường Nghiễn Chi mở lời trước, nói với Tần Bách Thư: "Sao cậu chưa đi?"



Giọng nói ông lạnh nhạt vô cùng, xen lẫn cơn giận kìm né trong đó.

Tần Bách Thư vội vàng nói: "Ba...."

Đường Nghiễn Chi cười một cách lãnh đạm và châm chọc: "Còn làm bộ làm tịch à? Cậu gọi tôi như vậy, tự mình cũng thấy kinh tởm đúng không? Nếu cậu không tự mình rời đi, tôi có thể lái xe tiễn cậu đến thẳng đồn cảnh sát."

"Là nó tự nhiên đánh tôi trước!" - Tần Bách Thư căm phẫn chỉ người mặc đồ đen kia.

Đường Trăn theo bản năng nhìn về phía người đó, cậu khoanh tay dựa tường, nửa khuôn mặt ngoài khẩu trang có vẻ tái hơn lúc nãy, rịn ra một lớp mồ hôi, nhịp thở gắng sức nặng nề sau lớp khẩu trang, có lúc đứng loạng choạng hoặc nghiêng trái ngả phải, cô có thể thấy mảng tường sau lưng cậu ướt đẫm.

"Tên đó đánh cậu trước, không phải do cậu đánh và làm người khác bị thương trước sao?" - Đường Nghiễn Chi lạnh lùng nhìn Tần Bách Thư không mang theo một chút tình cảm nào, sắc bén như kiếm được tuốt khỏi vỏ, không có chút dịu dàng nào như ngày xưa: "Nếu người bình thường, chắc chắn cậu không đủ liêm sỉ thốt ra câu đó."

Tần Bách Thư hoảng loạn nuốt nước bọt: "Con không muốn tổn thương A Tu, con chỉ...."

"A Tu? Không phải lúc nãy anh mới gọi Đường Tu sao?" - Đường Trăn nghe được người đang dựa tường kia nhẹ giọng nói một câu.

"Mày cho rằng tao không biết mày là ai à?" - Tần Bách Thư nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, lại nhìn thấy sự khinh thường trong mắt cậu lẫn của Đường Nghiễn Chi và Đường Trăn lúc nãy, đột nhiên biểu cảm như nhìn thấu sự thật nào đó: "Tao biết mày là bạn trai Đường Tu, tên Khương Mặc. Mày cho rằng điều này có thể lấy lòng ba chồng à?"

Đôi mắt khép hờ của Khương Mặc chậm rãi nhếch lên, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Tần Bách Thư cười rộ lên, ánh mắt hiện lên sự điên cuồng: "Tao nói cho chúng mày biết thêm, tên Khương Mặc này là một thằng xã hội đen, trên tay không biết đã tước bao nhiêu mạng người, cho nên nó không muốn công khai mối quan hệ với Đường Tu, nên Đường Tu cũng không dám nói, bị làm cho có bầu cũng không dám."

Đôi mắt Khương Mặc nháy mắt đỏ bừng, những tơ máu yếu ớt trong mắt như muốn vỡ ra, cậu giống một con thú dữ bị thương, lảo đảo lao đến hung hăng nắm lấy cổ áo Tần Bách Thư: "Sao mày biết?"

Tần Bách Thư lại cười vui hơn: "Lương Nham, mày biết nó không? Cậu ta là bạn học của tao, là tao đã tung hình ảnh mày với Đường Tu anh anh em em lên diễn đàn, cậu ta thấy hứng thú, từ đó về sau mỗi lần tao đưa cho nó chút tin tức về tụi mày, nó đều đưa tao tiền công. Mày thực sự rất sợ cậu ta biết được quan hệ của tụi mày đúng không? Cho nên Đường Tu mang thai mày cũng chia tay với anh ta, tao nói đúng không?"

Đường Trăn không tin nổi mà nhìn Tần Bách Thư: "Tần Bách Thư, anh điên rồi à? Chuyện này có khác gì với "bệnh tật" trong xã hội đâu? Chuyện này anh cũng dám làm à?"

"Không tin nổi đúng không? Cái người thoạt nhìn vô cùng cao quý như anh cô lại có thể yêu xã hội đen rồi bị làm to bụng, tao làm chuyện này kì lắm à?"

Ánh mắt Khương Mặc vụn vỡ, mồ hôi lạnh từ trán cậu tuôn rơi đầm đìa xối xả như mưa, lý trí cậu cũng theo đó sụp đổ, dùng đôi tay kìm Tần Bách Thư lại, sức lực mạnh đến mức muốn dồn Tần Bách Thư vào chỗ chết, cả người cậu run rẩy, tiếng than khóc nghẹn ngào thốt ra từ cổ họng: "Mày-đi-chết-đi!"

Sắc mặt Tần Bách Thư xanh ngắt rồi tím lại, lúc đầu còn ho khan rồi cười đùa, dần dần sau đó lại giãy giụa kêu cứu theo bản năng.

"Đủ rồi, Khương Mặc."

Đây là lần đầu tiên Khương Mặc nghe Đường Nghiễn Chi kêu tên cậu, thật kỳ lạ nhưng nó đã khiến lý trí cậu quay về, đột nhiên cậu buông tay, lồng ngực phập phồng dữ dội, cậu không cách nào đứng vững, lảo đảo lùi về sau dựa tường, sau đó ngồi bệt xuống đất.

Tần Bách Thư bị Đường Nghiễn Chi gọi bác sĩ với điều dưỡng dẫn đi, Đường Trăn nhìn Khương Mặc vùi mặt mình vào lòng bàn tay, thở dốc rồi khụt khịt trông thống khổ vô cùng.

Đường Nghiễn Chi không liếc nhìn Khương Mặc cái nào, chỉ hơn kiệt sức nói với Đường Trăn: "Trăn Trăn, đi nghỉ đi con."

Đường Trăn lắc lắc đầu, cười miễng cưỡng với ba: "Ba, con không sao hết, ba vào với anh đi, con muốn.....Nói chuyện với cậu ấy một chút."

"Ừm." - Đường Nghiễn Chi gật gật đầu, mệt mỏi nói: "Nói xong, tiễn cậu ta đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook